Ánh mắt Dora thiết tha, đôi mắt đó không thật sự nhìn vào Lylith. Một nửa màu nâu trong mắt Dora đang hướng về quá khứ, hướng về tình yêu mà cô tin là bất diệt giữa cô với Christ, nữa còn lại đau đớn nhìn vào thực tại xé cõi lòng.
« Em…em… »
Lylith lắp bắp lần nữa. Cô thật sự thương cảm cho Dora, cô cũng đã mất mẹ, nhưng cô vẫn còn có một người cha, dù… Dora thì không có ai. Nhưng Lylith có một tham vọng cực độ, cô muốn sự thương yêu và quan tâm của cha mình, một lần duy nhất thôi, cô muốn nhìn thấy ánh mắt thương yêu nơi ông và niềm tự hào ánh trong mắt ông khi ông nhìn cô. Cô muốn điều đó trong tận xương tuỷ, từ lúc còn thơ đến lúc trưởng thành, mong ước đó càng cháy bỏng trong cô. Bảo cô giấu cha mình, cô thật sự thấy chính bản thân không có khả năng. Huống hồ cô lại mến Christ như thế…
« Chị…em xin lỗi. Em không thể giấu cha được. Vả lại, em thích Christ, nhiều lắm.”
Giọng Lylith thoảng qua tựa làn gió, nhưng vẫn đủ làm đông cứng Dora. Cô sững người, nuốt khan và cố chấp nhận sự thật phũ phàng. Cô biết năn nỉ thêm nữa cũng chẳng ích gì. Giọng cô trầm và nghẹn lại khi đáp lời Lylith.
“Thôi được. Chị hiểu…Chị hiểu mà.”
Rồi Dora thu tay về, cô lặng lẽ đứng lên, bước đi như một cái xác vô hồn. Lylith dường như có thể cảm thấy nỗi đau của Dora rõ mồn một và…cô cũng đau. Nỗi đau kì lạ như thể cô đang đồng cảm với cô gái đang bước đó. Cô nhận thấy mình tha thiết muốn giúp Dora. Chỉ một lần thôi mà, không sao đâu. Cô tự nhủ, chỉ một thời gian kín tiếng thôi, không thể ảnh hưởng gì nhiều. Dù Christ có lấy lại trí nhớ thì sự thật vẫn vậy, cô vẫn là hôn thê của anh, không thay đổi được. Dù gì thì bây giờ Christ vẫn thích Dora hơn là cô, dù cho anh không còn nhớ gì về tình yêu của họ trước kia…
“Chờ đã, em hứa.”
Lylith gọi giật, Dora sững người nhưng vẫn chưa quay lại.
“Em hứa sẽ kín tiếng với cha.”
Lần này thì Dora xoay thẳng người lại, cô nhìn Lyltih với một vẻ không tin được. Lao đến bên Lylith, Dora ôm chầm lấy cô gái, nước mắt cô lã chã trên khuôn mặt.
“Cảm ơn em..Chị biết điều này khó khăn đến nhường nào, cảm ơn em rất nhiều…”
“Chị không thực sự hiểu nó khó khăn đến mức nào đâu.”
“Em là một cô gái tốt, rất tốt. Ước gì chị có một đứa em gái như em!”
“CẢm ơn chị, em cũng mong vậy.”
Lylith ghì lấy Dora, lòng cô ấm áp hơn so với những bứt rứt ban nãy. Cô thấy nhẹ lòng hẳn. Vẫn là một cảm giác kì lạ, như thể cô và Dora có một mối liên hệ không thể tách rời. Cảm thấy cần ở một mình thêm chút nữa, Lylith cất giọng.
“Chị vào trước đi, Dora. Em ngồi ngoài này thêm chút nữa.”
Dora bỏ Lylith ra, lấy tay gạt hết nước mắt trên mặt. Chỉ trong vài phút, giọng cô ráo hoảnh.
“Chị đi vào nói chuyện với Christ.”
“Dạ. Nhân tiện, em ghét cô ả hồi nãy.”
“Không hơn chị đâu.”
Rồi hai người cười với nhau, Dora bỏ đi. Lylith ngồi thừ trên ghế, mặc cho nắng bắt đầu thiêu cháy tóc cô.
Đột nhiên mảng nắng trước mắt cô tối lại và một giọng nói cất lên.
“Không sợ đen da à?”
Vlar đã tìm thấy cô ngoài vườn. Anh đang mặc một bộ comple trắng lịch sự, đầu chải gọn gàng và người anh thoang thoảng mùi xà phòng sạch sẽ. Anh vừa từ chỗ đối tác về.
« Anh làm gì ở đây ? »
Lylith hỏi, tạm thời quăng đi vẻ thẫn thờ nãy giờ.
« Đến thăm thằng bạn chí cốt, và thăm em luôn. »
« Thăm em làm gì ? Em có ốm đau chi đâu ? »
« Bộ liệt giường mới đến thăm được hả ? »
« Ừ. »
« Thôi, anh thua. Em làm gì mà ngồi như đá thế kia ? »
Lylith nửa muốn kể cho Vlar nghe, nửa lại không muốn. Nhưng anh là bạn thân của Christ, Dora biết nghĩa là Christ biết, Christ biết nghĩa là Vlar biết. Đều là phản ứng dây chuyền cả, thôi bây giờ mình làm xúc tác đẩy mạnh phản ứng cũng chẳng hại gì. Rồi cô kể chuyện nãy giờ cho Vlar nghe. Anh lắng nghe chăm chú, chốc chốc nhíu mày lại.
« Chuyện là vậy hả ? »
« Ừm. »
« Vậy em đồng ý ? »
« Ừm. »
« Anh cứ nghĩ em từ chối. »
« Anh đâu biết được em nghĩ gì. »
« Ừ nhỉ. Nhưng anh có cảm giác em rất miễn cưỡng khi nhận lời. »
« Miễn cưỡng thì có, nhưng không nhiều như anh nghĩ đâu. »
« Vậy thì em vẫn chưa yêu Christ nhiều như anh nghĩ, tạ ơn Chúa ! »
Anh nở một nụ cười tươi rói làm chói cả mắt Lylith và cô tự hỏi không biết chính hàm răng hay ánh nắng sau lưng anh làm cô lóa mắt.
« Nếu em đồng ý vì chị Dora thì sao ? »
« Em chưa biết trong tình yêu thực sự, ghen là thế nào đâu. Mà em thì, không phải kiểu người thùy mị, hy sinh như thế ! »
« Này, anh vừa đạt tới level trắng trợn mới đó. Em không thùy mị thì còn ai thùy mị ? »
« Ai biết ! Đừng giận lẫy nghe chưa, vì anh nói cũng đúng mà ! »
« Đúng cái đầu anh. »
« Thì cái đầu anh nghĩ đúng mà ! »
« Nói chuyện với anh tốn hơi quá, thôi em vào nhà. »
Lylith nói nhanh rồi toan đứng dậy.
« Sao nhanh thế ? Không thích nói chuyện với anh à ? »
« Ừ. »
Cô nói gọn lỏn rồi bắt đầu bước. Nhưng chợt cô ngừng lại khi thấy nơi cửa sổ phòng Christ là cảnh Carsie đang thân mật ôm lấy cổ anh. Cô cảm thấy khó chịu và cau mày lại. Phản ứng của cô không lọt ra khỏi ánh mắt Vlar. Anh nhìn cô chăm chú, có chút bực bội cô khi thấy biểu hiện của cô với Christ. Gã bạn thân của anh là nam châm sống hút phụ nữ, anh biết điều đó, nhưng anh chưa bao giờ khó chịu nhiều về chuyện đó cho tới lúc này. Mắt anh nuốt lấy hình ảnh Lylith trong ánh nắng rực rỡ, cô trông nhỏ đi trước mắt anh và yếu đuối, cần được che chở, nắng vẽ trên tóc cô những vệt sáng trăng trắng và đôi mắt cô lấp lánh tựa mặt hồ yên ả mùa hè.
Không thể kiềm được chính mình trong khoảnh khắc đó, Vlar với lấy Lylith, ôm lấy vai cô, một tay anh trượt vào mái tóc đen nhung mềm mại. Bằng một cái nghiêng đầu nhẹ nhàng, anh lướt môi mình lên đôi môi mượ
t mà của cô. Anh dự định đó chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng tại sao môi anh vẫn không chịu nghe lệnh và rời đi. Nụ hôn kéo dài lâu đến ngộp thở cho đến khi Lylith hoàng hồn, cô dùng hết sức bình sinh kéo người ra và tát mạnh vào mặt Vlar.
Những giọt nước mắt rơi vào không khí, sáng loé lên. Đôi mắt tuyền của cô ràn rụa nước, Vlar điếng hồn, anh nhận ra mình đã sai lầm như thế nào.
« Anh..anh… »
« Xéo đi ! Em không muốn nhìn thấy mặt anh ! »
Lylith hét lên, giọng cô khàn đi.
« Đó…chỉ là một nụ hôn thôi mà. Anh xin lỗi ! »
« Xin lỗi thì làm được cái gì ? Đó là nụ hôn đầu của em. »
Thông tin này thụi cho Vlar một cú. Gì chứ ? Không đùa chứ ? Nụ hôn đầu thật ư ?
« Anh…không… »
« Đi ! »
Lylith quày quả bỏ vào nhà, cô cố gắng dùng tay gạt đi những giọt nước mắt cứ bướng bỉnh trào ra. Cô ghét ! Cô ghét ! Cô ghét !
« Đó chỉ là một… thông tục bình thường ở Mĩ thôi mà, Lylith. ANH XIN LỖI ! »
Nhưng anh tốn hơi vô ích, Lylith đã bước vào trong nhà. Bị giằng xé giữa việc đuổi theo cô và để cô yên, Vlar cứ hết bước tới rồi lùi lại. Cuối cùng anh quyết định có đuổi theo cô cũng vô ích, và anh hầm hầm đi ra xe. Chiếc BMW trắng rít trên sỏi trước khi phóng thẳng ra đường lộ, mang theo vị chủ nhân đang quên mất mục đính chính khi đến đây.
…………………
Cùng lúc đó, tại một khách sạn ở Mĩ, người đàn ông mang khuôn mặt tương tự Lylith đang áp ống nghe lên tai. Một cú điện thoại quốc tế, về Việt Nam.
« Alô » Đầu dây bên kia vang lên một giọng nam trầm.
« Tao đây. »
« Chào, làm cha vợ tập đoàn hàng đầu của Mĩ có sướng không ? »
« Chưa. Vẫn chưa. Mà tình hình bên đó thế nào rồi ? »
« Khá ổn. Hàng đã có nơi tiêu thụ, đang bắt đầu phân phối. »
« Cẩn thận, hàng nhập loại tốt nhất đó. »
« Hiểu mà. »
« Chỉ cần trục trặc gì thôi là mày tiêu. »
« Bình tĩnh đi. Dù gì tao cũng là người là giấy chứng tử cho mày mà, sao lại hung bạo thế ? »
« Đừng có nói lung tung. »
“Tao nói có sai đâu, Hữu. Dù gì thì mày cũng ૮ɦếƭ rồi, sao làm gì được tao?”
Có tiếng cười khoái trá vọng qua từ đầu dây bên kia.
“Mày chỉ có nhiêu đó mánh để đối phó với tao rồi. Rồi sẽ có lúc mày hối hận. Nhớ rõ, cái tên Hữu ૮ɦếƭ rồi, tên tao giờ là Huân, rõ chưa?”
“Tao nhớ mày ghét tên của ông anh mày lắm mà!”
“Mày câm miệng lại đi. Có thông tin gì mới không?”
” À, nãy giờ lo cười tao quên nói mày biết. Tin này cũng khá quan trọng, liên can tới nhà Halva gì đó bên Mỹ của mày…”
“Halver.”
“Nó là cái khỉ gì thì kệ nó! Tao nhận được tin là cách đây khoảng hai năm có một số người lục lọi lại hồ sơ của vợ anh mày, Diễm Linh. Tao thấy thú vị nên điều tra thử và mày biết gì không? Kết quả đúng là không bỏ công mấy ngày nghỉ của tao.”
“Mày dẹp miệng mồm leo lẻo của mày lại rồi vô thẳng vấn đề đi.”
” À, thì chúng điều tra ra đứa con gái của Diễm Linh vẫn còn sống và đem con nhỏ đó về Mĩ. Nếu tao không lầm thì con nhỏ chắc đang sống ở nhà Halver… Mày không biết gì hết hả?”
Đầu dây bên kia hỏi khi không nghe thấy tiếng trả lời. Người đàn ông trong phòng khách sạn siết chặt ống nghe trong khi điểm lại những thông tin và hình ảnh trong đầu. Răng ông ta nghíen lại giận dữ.
“Tao sẽ điều tra xác nhận lại thông tin của mày.”
“95% là chính xác. 5% kia là có thể tao sai vì mấy hôm đó tao có hơi men.”
” Được rồi. Tao cúp đây.”
Rồi ông ta dập máy. Ngả người ra ghế, ông ta nghiến răng khi nhớ lại mình bị lừa ngoạn mục tới mức nào. Được lắm! Vậy thì các người cứ chuẩn bị sẵn sàng làm đám cưới sớm đi.
………………………………………….. …
Trở về trước đó hai mươi năm, khi mà người đàn ông tên Huân bây giờ vẫn còn trẻ. Tên hắn lúc đó không phải là Huân, tên hắn là Hữu. Bùi Hữu. Bùi Huân là anh trai hắn, anh song sinh.
Hắn và Huân là anh em song sinh. Hai anh em chỉ giống nhau duy nhất có cái vẻ ngoài, còn lại, không ai có thể nghĩ đến họ có quan hệ máu mủ. Huân trầm tĩnh, hiền khô và học giỏi. Hắn nóng như lửa, có thiên hướng bạo lực và cóc coi chuyện học hành ra con khỉ khô gì. Hắn với anh hắn sống bình an cho đến khi cha mẹ hắn ૮ɦếƭ trong một tai nạn xe cộ. Hắn và Huân trở thành trẻ mồ côi.
Huân học đã giỏi, từ ngày mất đi cha mẹ, càng quyết tâm học giỏi hơn. Hắn học vốn dở, mất đi cái kiềm quản thúc, hắn bỏ học luôn. Chỉ về nhà như về quán trọ, anh hắn can ngăn nhiều lần nhưng vô ích, về sau không thèm tốn sức nói nữa.
Rồi anh hắn lấy được học bổng sang Mĩ du học. Lúc về nước, anh hắn đã có tấm bằng chứng nhận bác sĩ loại ưu trên tay, và hơn thế nữa, một cô vợ đẹp như tiên, Diễm Linh. Anh hắn sống những ngày kham khổ với vợ trong ngôi nhà cũ cho đến khi tiền bạc bắt đầu nhiều lên. Anh hắn trở nên sung túc hơn bao người, và để bổ sung cho khối hạnh phúc tưởng như đã quá đủ đó, vợ Huân có thai.
Hắn vốn căm thù Huân từ nhỏ, căm thù từ cái tên tới vẻ ngoài của giống y hệt mình. Hắn căm thù khi Huân lúc nào cũng được khen và cho ăn quà bánh trong khi những gì hắn được cho ăn là những trận đòn nhừ tử khi lỡ tay đánh vài đứa trong lớp. Sự căm ghét đó lớn dần lên từng ngày và nổ tung vào lúc anh hắn sắp có đứa con đầu lòng. Hắn căm thù khi anh hắn có mọi thứ và hắn trắng tay, những gì hắn có là bộ đồ cũ sờn hôi mùi lâu ngày chưa giặt và những đứa bạn du côn lẫn xã hội đen.
Nhưng hắn có một đứa bạn thân làm trong công an, thằng này nhà có máu mặt nên nó vào công an dễ như đi chợ. Thằng này hợp rơ hắn với cùng tâm địa xấu xa. Một kế hoạch mất nhân tính được vạch ra, và hắn có đủ nhẫn tâm và thú tính để thực hiện nó.
Huân đưa vợ đi khám thai vào sáng hôm ấy. Hắn phục kích sẵn, nơi một đoạn đường vắn ngắt, không một bóng người. Hắn ngồi đó, trong một hẻm khuất, đăm đăm nhìn vào con đường nắng cháy da trước mặt. Chiếc xe tải hắn đang lái là thành tích của một cú lừa ngoạn mục, chủ nhân chiếc xe, bấy giờ vẫn đang nằm say xỉn ở nhà, không hề biết được chiếc xe của mình đang được sử dụng như một hung khí. Hắn chọn lựa tất cả ba người tham gia vào kế hoạch, thứ nhất, thằng bạn công an của hắn, thứ hai một thằng du côn vô danh tiểu tốt,và thứ ba, tên tài xế xe tải bợm nhậu chưa vợ chưa con. Chỉ hai trong số ba kẻ đó tham dự trực tiếp vào chuyện này.
Rồi qua góc mắt, hắn thấy. Hắn thấy anh hắn đang từ xa đi tới, và não hắn bắt đầu hoạt động hết công suất. Huân vừa chạy xe máy, vừa cười nói với vợ một cách vô tư, cái thai của Diễm Linh đã gần đuợc 9 tháng, và trông cô vẫn xinh đẹp lạ thường. Hắn nghiến răng. Xe Huân vừa dợm tới gần con hẻm khuất cũng là lúc chiếc xe tải đạp ga lao ra. Một tiếng động nhức óc vang lên, đầu hắn ong ong, tim hắn buốt và nhói đau như ứa máu. Thời gian hồ như ngưng lại sau tiếng động khủng khi*p ấy. Lần đầu tiên hắn biết cảm giác Gi*t người là thế nào.