« Lâu lâu có người đoán trúng bệnh tình của mình thiệt là hay ! »
Christ cũng bắn tỉa lại.
“Cậu mất trí nhớ?”
Mắt Vlar nheo lại, chuẩn bị tinh thần cho một trò đùa tiếp theo.
“Trong hai năm trở lại đây,một mẩu kí ức con con cũng chả có.”
“Thật không đó?”
Vlar nửa tin nửa ngờ.
“Không muốn tin thì xéo đi cho không khí nó trong lành.”
“Vậy là thật. Hai năm trở lại đây, cậu không nhớ gì hết à? Kể cả Dora?”
Vlar đang hy vọng Christ phủ nhận.
“Đúng. Nếu đến cậu cũng nói với tôi như thế thì có lẽ cô ấy là hôn thê của tôi thật.”
“Ôi Chúa tôi! Cậu thật tình không nhớ Dora sao?Một chút cũng không?”
“Đúng. Một tí xíu cũng không.”
“Tội nghiệp cô ấy!”
Vlar trầm ngâm. Anh chỉ giáp mặt Dora có vài lần, nhưng đủ để biết cô là một người tốt và tốt hơn nữa là cô biết cách trị tên bạn thân của anh. Nhưng như vầy thì không ổn, mất hết trí nhớ à? Vậy là phải chờ để phục hồi trí nhớ. Như thế thì có tốn thời gian không!…
“Này, cậu chưa nói tôi nghe tại sao cậu đi lánh nạn.”
“Tôi đột nhập vào đồn cảnh sát lấy thông tin giúp cậu. Bị truy nã, mà cũng không biết có truy nã hay không nữa, nói chung là đã bị phát hiện. Nên nhờ vài người giải quyết êm thắm rồi mới về.”
“Vụ việc tôi vừa tham gia vào nghiêm trọng đến thế à?”
“Nếu không thì cậu không phải nằm liệt giường thế này đâu, Christ.”
“Ai bảo tôi nằm liệt giường? Ra ngoài mỗi ngày đó chứ.”
“Cóc biết cậu đi đâu, chỉ biết ban nãy có một thằng tự nhận là liệt giường thôi.”
“Đó là một phép nói quá. »
« Thôi, không động tới ngữ pháp. Tôi dốt mấy thứ đó. »
« Tôi biết. Thế tại sao quyết định đi Việt Nam ? Sao không đi Bắc cực cho nó xa ? »
« Đi Việt Nam cho biết quê của cậu ra sao. Vả lại, nghĩ tới nghĩ lui thấy chỗ nào cũng dễ bị tìm thấy, vậy thà đến chỗ mình chưa từng đến, khó bị truy ra hơn. »
« Ừ. Vậy về rồi thấy sao ? »
« Thấy cái gì làm sao ? »
« Việt Nam. Đầu óc đang để chỗ nào thế ? »
Đầu óc Vlar đang mơ màng nơi nụ cưởi thiên thần và đôi mắt to đen lay láy anh gặp trên máy bay. Ấn tượng ấy sao mà khó quên thế không biết.
« À, Việt Nam. Ân tượng ! »
« Rõ hơn chút đi, bạn già. »
« Tôi chưa già, đừng có tranh thủ xỉa xói. Ấn tượng về con người, văn hóa, và nhiều thứ khác. »
« Ngôn ngữ ? »
« Điều ấn tượng thứ nhì đó. Tiếng Việt nói như hát, chữ nhìn thì chẳng hiểu gì ráo, dấu, thanh tùm lum. »
« Khi*p chưa ? Vậy cái gì ấn tượng nhất ? »
« Con người, dĩ nhiên. »
« Rõ hơn. »
« Dẹp cái giọng ra lệnh đó ngay cho tôi. Người Việt Nam xởi lởi, hiếu khách, và nấu ăn ngon cực kì… »
Và cô gái Việt Nam đó cũng rất đẹp. Lylith !
« Lạc qua ẩm thực rồi bạn già. Nhưng…sao tôi thấy cậu vẫn còn giấu cái gì nhỉ ? »
Christ nheo mắt nhìn khuôn mặt Vlar đang khắc lên hai chữ to đùng : « NHỚ ».
« Cậu không phải mẹ tôi, mắc mớ gì phải khai báo cho cậu ? »
« Vậy thì thôi. Nhưng hôm nay tới đây chỉ để tán dóc hả ? »
« Giờ mới hỏi mục đích hả ? »
« Nãy giờ quên. »
« Đúng là tới để tán dóc đó. Ở Việt Nam không dám gọi về hỏi tình hình cậy và Dora, nên đáp máy bay ban sáng, tôi ngủ một giấc đến tối rồi sang thăm cậu liền đây. »
« Ngủ được một giấc ngon lành rồi mới nhớ đi thăm tôi hả ? »
Christ đùa.
« Ừ. »
Vlar cũng chẳng chịu thua tên bạn thân. Rồi anh tiếp lời.
« Nhưng chắc tôi phải về thôi. »
Anh nói khi thấy bóng dáng Dora và bà Lolita đang bước tới phòng này.
« Ok. Cảm ơn đã tới đây. Nếu được thì chắc tôi chuyển sang nhà cậu ở vài bữa, ở đây ngột ngạt quá. »
« Tôi không dư chỗ chứa. An phận làm con ngoan đi!”
Vlar để Christ đứng dậy và tiễn anh ra cửa phòng.
“Bye.”
“Bye.”
…………………..
Trước đó vài giờ.
“Anh nói thế là sao?”
Giọng bà Lolita cất cao như không thể tin vào tai mình.
“Thì là thế đó. Ông Huân, chồng của Diễm Linh đã tìm gặp được chúng ta. Và ông ấy đang nuôi dưỡng con gái của mình, tức con gái của ông Huân và Diễm Linh.”
« Nhưng…nhưng…nếu thế thì Dora là ai ? »
« Đừng hỏi anh…Anh cũng đang đau đầu đây em à. Huy động toàn bộ nguồn điều tra ta có nhưng vẫn không thê xác định rõ ràng. »
« Phải có được sự thật chứ. Anh nói họ sẽ sang đây ư ? Chừng nào ? »
Giọng bà Lolita vỡ oà, nước mắt chực tràn ra trên đôi mắt xanh lóng lánh. Bà không thể tin được chuyện này. Nếu điều đó đúng với sự thật, vậy thì Dora là ai ? Ngưởi mà hai năm nay bà yêu thương và coi như con gái là ai ? Chúa ơi, tội nghiệp Dora của bà !
« Hôm nay. »
« Hôm nay ? »
Bà Lolita nghĩ mình sắp bất tỉnh. Bà níu lấy cạnh bàn trong một nỗ lực khó khăn giúp bản thân đứng vững. Ông Nelson vội đỡ lấy cánh tay bà.
« Một chốc nữa họ sẽ đến đây. »
« Sao…sao…sao anh không nói với em ? »
« Anh nghĩ vẫn còn thời gian. Anh nghĩ Christ sẽ lấy lại trí nhớ trong thời gian đó. Anh tin con sẽ giải quyết được. Nhưng xem ra anh đã lầm. Quay đi quay lại thì hôm nay họ đã đến. Anh bàng hoàng không thua gì em đâu. »
Bà Lolita níu lấy tay chồng, cố đứng thẳng lên.
« Vậy phải làm sao hả anh ? »
« Nói tất cả sự thật cho Christ biết.”
“Như vậy thì làm được gì?”
“Christ là người quyết định.”
« Nhưng như thế thì con buộc phải lấy cô gái kia. Nếu không tập toàn này sẽ mất trắng, xương máu của anh, cha anh sẽ đổ sông đổ biển. Anh nghĩ Christ sẽ để chuyện đó xảy ra ư ? »
« Nhưng còn cách nào khác ? »
« Còn chứ. Nhất định phải còn. Anh nghĩ đi, cùng em nghĩ, nhanh lên. Nhất định còn có cách. »
« Bình tĩnh nào em, bình tĩnh… »
Nelson vội ôm lấy vợ và cố trấn an bà. Bà đang run lên từng hồi trong vòng tay ông, không ngừng lẩm bẩm.
« Không được…. Nhất định là không được…. Christ yêu Dora… Dù nó mất trí nhớ nhưng tình yêu của nó vẫn còn đó…. Chỉ cần chút thời gian để nó nhớ ra thôi… Nhưng nhớ ra rồi thì nó phải chọn ai ?… Chọn ai ?… Giữa sự nghiệp, sự hiếu thảo với chúng ta và tình yêu của nó, làm sao nó có thể chọn… Bây giờ Christ đang mất trí nhớ, nếu nó bỏ Dora thì sao ?… Chúa ơi, Dora tội nghiệp… Dora… »
Ông Nelson dịu dàng vuốt tóc vợ trong khi đầu ông cũng rối như tơ vò. Rồi ông nhìn thấy dáng người đứng ngoài cửa phòng làm việc. Khuôn mặt Dora đang ngây ra, vô hồn. Cô đứng tựa vào cửa như thể nếu cô rời khỏi nó, cô sẽ không còn đứng được nữa.
« Dora… »
Ông Nelson mấp máy môi, không thể nói thành lời. Bà Lolita ngẩng đầu lên, rời khỏi vòng tay chồng và quay về phía sau. Bà vội lao về chỗ Dora đứng.
Ôm Dora trong tay, bà Lolita vỗ về cô cũng như ban nãy ông Nelson vỗ về bà.
« Con gái…nào…bình tĩnh nào con…bình tĩnh nào…Con có nghe thấy ta không ? »
Nước mắt của bà nhỏ xuống ướt cả khuôn mặt nhưng Dora vẫn chưa nhỏ một giọt lệ nào. Như dứt khỏi cơn mê, cô xoay người sang ông Nelson.
« Nhưng điều đó là thật hả cha ? »
Giọng cô dại đi, ông Nelson cảm thấy đau lòng quá thể. Ông gật nhẹ đầu.
Bà Lolita vẫn tiếp tục điệp khúc vỗ về của mình bên tai Dora. Dường như cô có chút bình tĩnh lại, nhưng vẫn chẳng thấm thía gì. Khuôn mặt cô giờ đây xanh như tàu lá, cắt không còn hột máu.
« Vậy bây giờ chúng ta phải nói với Christ ? »
Dora lại tiếp tục hỏi, câu hỏi của cô lơ lửng giữa bầu không khí đang sệt lại, căng thẳng.
« Phải nói với Christ rằng có thể, à không, con là một người giả mạo và cô gái sắp đến mới là hôn thê thật của anh ấy, người anh ấy thực sự phải kết hôn ? »
« Bình tĩnh nào con…có thể đó không phải là sự thật…chúng ta sẽ tìm ra hướng giải quyết xác đáng nhất mà. »
Bà Lolita an ủi Dora nhưng giọng bà vẫn chưa hết run.
« Mẹ không nghi ngờ con ư ? Bố cũng không ư ? Không nghi ngờ con là đứa giả mạo đến để ςướק lấy gia sản của nhà này à ? »
« Con yêu…Sao ta lại phải nghi ngờ con ? Ta rất thương con, và hoàn toàn tin tưởng ở con. Chồng ta cũng thế thôi, chẳng có gì phải nghi ngờ về nhân phẩm của con cả. »
« Con cảm ơn mẹ, và cả cha nữa. Nhưng Christ sẽ nghi ngờ, anh nhất định sẽ nghi ngờ. Bây giờ con phải làm sao đây ? »
Giọng Dora chua chát. Cô đau đến nỗi lòng cô như trơ ra, dường như nó đã quá tải khi phải chịu đựng nỗi đau. Cô thấy đầu óc nhẹ hẫng và khó suy nghĩ được điều gì. Cô không khóc được, một giọt nước mắt cũng không. Cô thèm được khóc để nỗi đau này vơi bớt, để cô đủ bình tĩnh chấp nhận sự thật. Nhưng vẫn không thể. Ông trời ơi, đến khóc mà cũng không được sao ?
Chưa bao giờ cô sợ như lúc này. Sợ mất anh, sợ mất đi gia đình mình mới tìm lại, à không, mới có được. Cô cảm thấy mình không còn là một người tên Dora nữa, cô chỉ là một con nhỏ tên Dạ Linh ở Việt Nam thôi. Cô sợ anh sẽ mãi mãi không nhớ ra cô, không nhớ ra được tình yêu anh dành cho cô cũng như tình yêu cô trao trọn cho anh.
Cô sợ, cô sợ tất cả.
Nhưng cô phải làm gì đây ?
Gần như cả cuộc đời cô đấu tranh để chống lại sự yếu đuối và sợ sệt. Nhưng bây giờ cô có thể làm gì ? Giành lại anh, và để anh làm mất tập đoàn H.A.D ? Không. Cô thấy mình không xứng đáng với điều đó. Nhưng từ bỏ anh ư ? Cô ngừng thở có lẽ còn dễ hơn.
Anh đã là một phần của cô, một phần thiết yếu trong cuộc sống cô. Thiếu anh, cô không thể nghĩ được mình sẽ sống ra sao, sẽ làm gì. Hụt hẫng. Vô vọng. Đắng cay. Tại sao bất hạnh luôn ập đến với cô, tại sao lần nào cũng ác nghiệt và nặng nề đến thế. Cha mẹ thật sự cô cô bây giờ đang ở nơi nào, chốn nào ? Còn sống hay đã về với ông bà tổ tiên ?
Cô điên mất thôi ! Điên mất thôi ! Loạn, loạn hết cả rồi !
Cô phải làm gì ? Giọng nói điên cuồng gào lên trong trí óc cô.
« Báo cho Christ. Ngay bây giờ.”
Dora nghe thấy miệng mình thốt ra những lời đó trong khi đầu óc cô vẫn mù mịt. Cô thấy bản thân mình chuyển động và bước đi. Vô thức, hay có ý thức?
Cô tiến về phòng Christ.
Bà Lolita bước theo, không nói gì. Không có gì để nói, ít nhất là trong lúc này.
Vlar vừa bước ra khỏi phòng của Christ, anh chào cô nhưng cô không thấy. Cô chỉ thấy muôn vàn vì sao cứ nhập nhoạng xen vào khung cảnh cô đang bước đi. Christ vẫn còn đứng trước cửa phòng, ánh mắt anh có vẻ dò hỏi. Tại sao hai người lại tới đây? Dora hầu như nghe thấy câu hỏi vô thanh của anh.
Khuôn mặt anh nổi bật giữa cảnh nhập nhằng trong mắt cô. Tựa hồ trên thế giới này không có ai khác ngoài anh và cô. Như thế có phải tốt hơn không? Thế giới chỉ có hai người.
Dora nhìn Christ, nhưng cô không nói được gì.
Bà Lolita nhìn Dora, cô gật nhẹ đầu rồi nghe bản thân tự nói.
“Mẹ nói đi ạ.”
Đúng vậy. Bà Lolita nên thực hiện nhiệm vụ này, cô không tin mình đủ khả năng làm điều đó.
Rồi bà Lolita bước vào phòng Christ và nói chuyện với anh. Dora dựa người vào vách tường, tìm kiếm một cơn lạnh lẽo đánh thức cô ra khỏi cơn mê, một luồng băng giá nào đó có khả năng làm cô tỉnh táo thêm một chút. Nhưng hoàn toàn không có.
Một lúc sau. Dài như vô tận.
Christ bước ra ngoài cùng bà Lolita. Mắt bà vẫn còn đẫm lệ. Quay nhìn Christ, bà gật đầu. Nhìn về Dora, bà không thể kiềm được, nước mắt mỗi lúc trào ra nhiều hơn. Rồi bà quay đi, bỏ lại Christ và Dora đứng đó.
Anh nhìn cô. Cô nhìn anh. Trân trối.
“Cô ổn không?”
“Thế anh muốn em ổn không?”
“Bình tĩnh đi.”
“Em nghĩ mình đang dần bình tĩnh.”
“Cô nghĩ sao về việc này?”
“Em không thể nghĩ được gì hết.”
“…”
“…”
“Cô thực sự ổn chứ?”
“Không ổn chút nào.”
Dora cố gắng thành thực.
“Tôi không biết giải quyết thế nào cho thỏa đáng.”
“Thật ư?”
Giọng Dora vẫn còn mơ hồ nhưng đã tỉnh lại được một chút.
“Cô có tính tới trường hợp những người kia là giả mạo chưa?”
“Anh không nghĩ em là giả mạo sao?”
“Chưa nghĩ tới.”
“Cảm ơn anh.”
“Tại sao lại cảm ơn tôi?”
“Ít ra anh vẫn chưa buộc tội em.”
“Cô có tội gì?”
“Giả mạo hôn thê anh và đến đây, làm phiền cuộc đời anh.”
“Nói nhảm. Tôi không nghĩ cô là hạng người đó.”
“Anh sẽ làm gì?”
“Vẫn chưa biết.”
“Anh biết anh sẽ làm gì mà.”
“Nhưng tôi sẽ không nói cho cô biết.”
“Tại sao?”
“Chưa tới lúc. Hơn nữa, tôi không chắc về quyết định đó. Cần có thêm chút thời gian suy nghĩ.”
“Christ.”
“Hả?”
“Hôn em đi.”
Christ im lặng nhìn khuôn mặt xanh xao chỉ vừa mới mấy tiếng trước thôi vẫn còn tươi tỉnh ép anh nằm nghỉ. Mái tóc mượt mà của cô dường như khô đi một chút. Đôi mắt cô không có nước mắt nhưng mờ ᴆục, không còn màu nâu linh lợi kia nữa.
Không nói lời nào, Christ bước lại gần Dora. Luồn tay qua mái tóc cô và hướng khuôn mặt cô lên, anh vẫn không biết mình đang làm gì. Một lực hút vô hình lôi anh về phía người con gái này. Mọi giác quan của anh gào thét bảo anh phải hôn cô, nhưng thần trí anh thì e sợ. Sợ một sức mạnh vô hình mà anh không biết tên.
Bất cần, Christ áp môi mình lên môi Dora. Môi cô khô ran, nhưng mềm mại trên làn môi anh. Vô thức, Christ ôm choàng lấy eo cô. Nụ hôn của anh sâu hơn, sâu hơn, nồng cháy hơn và đam mê hơn. Lửa bùng nổ khi anh còn chưa nghĩ được điều gì. Dora hưởng ứng lại anh, vòng tay cô đang ở trên cổ anh, cũng say mê như anh. Nụ hôn đó có thể kéo dài đến vô tận. Không ai trong cả hai có ý định và khả năng dứt mình ra khỏi nó.
Tiếng vỡ chói tai làm cả hai người giật mình. Cô hầu gái đang ở sau lưng họ, lúng túng lượm những mảnh vỡ vương vãi trên sàn. Cô ta giật mình, vì nhìn thấy hai người.
Dứt mình ra khỏi Dora. Christ cố gắng cân bằng lại cảm xúc, cố kiểm soát ngọn lửa đang thiêu cháy thân anh. Dora dường như cũng thế. Nhưng cô lên tiếng đầu tiên.
“Anh cần phải thay đồ. Họ sắp đến.”
“Ừ.”
Christ chỉ đáp có thế. Rồi Dora quay đi.Christ cũng quay về phòng mình.
Bão tới.
Và dông tố sắp đổ bộ. Chiếc Limo đỗ xịch trước nhà. Ông Tài bước ra đầu tiên từ ghế trước và đi ra phía sau để mở cửa. Đứng đó, là một người đàn ông người Việt Nam đứng tuổi, nhưng thời gian vẫn chưa làm phai nét lịch lãm vốn có trên khuôn mặt ông ta. Theo sau ông là một cô gái nhỏ nhắn với mái tóc đen và đôi mắt đen lay láy. Ánh mắt cô quét một vòng khung cảnh xung quanh, khựng lại nơi khu vườn đang chìm trong bóng tối và ngưng lại hẳn trước ngôi nhà đồ sộ trước mặt.
Lylith chỉ biết nhà này giàu thôi, cô không nghĩ ngôi nhà to đến thế. Ở một nơi rộng như thế này, chỉ đi vòng vòng thôi cũng đủ mỏi chân rồi. Cô quan sát không biết chán kết cấu hài hòa theo kiểu hoài cổ của ngôi nhà, nhưng ở một vài chỗ lại điểm những nét chấm phá độc đáo, làm hút ánh nhìn người xem, chưa kể cả ngôi nhà dừơng như đang lung linh trong ánh đèn ban tối.
Khi Lylith dứt ra khỏi ngôi nhà thì cha cô đã bước đi trước và đang đứng chờ cô với vẻ mặt phật
lòng thấy rõ. Cúi gằm mặt, cô bước vội theo cha và tự quở trách mình, có lẽ cô nên sửa đổi cái tính mơ màng vô dụng này.
Sảnh khá rộng với những phiến gạch lát nền bằng hoa cương bóng loáng, gõ cồm cộp theo mỗi bước chân người. Ông Tài dẫn lối cả hai vào phòng khách.
Tất cả đang chở ở đó, Lylith hồi hộp, những người họ hàng duy nhất mà cô có, và cả hôn phu của cô nữa.
Phòng khách trang nhã với tông màu sáng. Đứng trong phòng là cả thảy bốn người. Lylith quan sát. Đứng gần cửa phòng nhất là hai người đứng tuổi, dường như là vợ chồng. Người chồng cao nhưng vẫn có những nét chân chất Việt Nam trên khuôn mặt, người vợ quí phái với đôi mắt xanh, mái tóc vàng và dáng người thanh mảnh.
Gần cạnh họ là một cô gái người Việt Nam, Lylith tò mò nhìn cô gái và ngây ra trước vẻ đẹp của cô. Đôi mắt nâu sắc sảo, mái tóc đen mun mượt mà chảy xuống bờ vai, dáng người thon thả với những đường nét cân đối tuyệt hảo. Tư thế đứng của cô gợi lên một ấn tượng về sự mạnh mẽ và kiên cường nhưng đôi mắt nâu đẹp đó, thật bất ngờ, đang ánh lên những tia đau thương.
Dora nhìn cô gái vừa bước vào. Cô gái dường như chỉ mới 18,19 tuổi. Vóc người nhỏ nhắn, đôi mắt đen linh lợi hồ như quan sát tất cả những sự vật lọt vào tầm nhìn. Cô ấy giống người đàn ông đang đi bên cạnh đến đáng kinh ngạc.
Bất ngờ, ánh mắt Dora và Lylith chạm nhau trong một giây ngắn ngủi.
Một giây thôi, nhưng đủ để loé lên một tia sáng.
Lylith cảm thấy kì lạ.
Dora cảm thấy điên rồ.
Họ nhìn thấy một tia đồng cảm ở nhau.
Ánh mắt Lylith rời khỏi cô gái, có chút bối rối vì ánh nhìn của cô ấy. Rồi mắt cô lướt tới người thứ tư trong căn phòng mà cô chưa kịp nhìn kĩ.
Bóng người đó đang đứng tựa vào ghế, rồi khi cô vừa bước vào, dáng đứng đó lại thẳng lên. Hôn phu của cô, đúng không nhỉ?