Nếu đã nhận lời cầu hôn rồi thì đương nhiên việc đăng ký kết hôn và lễ cưới sẽ được xếp vào lịch trình.
Khương Minh Chi phát hiện đăng ký kết hôn Cảng Thành chỉ có một tờ giấy chứng nhận, không có cảm giác nghi thức như hai quyển sổ đỏ ở nội địa, vì thế cô quyết định bao giờ cô và Lộ Khiêm về lại đi đăng ký tiếp.
Lộ Khiêm còn một vài việc ở Cảng Thành, Khương Minh Chi làm tổ ở nhà đọc kịch bản, sau khi nhận được giải thưởng, kịch bản được đưa tới tay cô ngày càng nhiều, Khương Minh Chi lật qua lật lại xem, Hàn Cần nói trong số những bộ này có một bộ kịch bản về môi trường công sở được đầu tư nhiều nhất và giới giải trí coi trọng nhất.
Đây là câu chuyện về nữ chính là nhân viên mới tại nơi làm việc, ma xui quỷ khiến thế nào lại làm trợ lý cho tổng giám đốc, từ một người mê man, không có kỹ năng vào bước môi trường công sở, cuối cùng dựa vào cố gắng của mình dần dần trở thành một người phụ nữ xuất chúng ở đó.
Khương Minh Chi đọc hết một lượt cuốn kịch bản thể loại công sở ấy, cứ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không nói ra được cụ thể không đúng chỗ nào.
Khương Minh Chi đang buồn bực, đột nhiên nhận được tin nhắn của Trần Trung gửi đến báo tối này tổng giám đốc Lộ tan làm sẽ tới Long Cảnh Hiên ăn cơm với cô.
Khương Minh Chi nhìn thấy tin nhắn của Trần Trung, bỗng nhiên hiểu ra cảm giác không đúng là gì.
Vấn đề lớn nhất của phim trong nước, nhất là phim công sở là không thiết thực, từ biên kịch đến diễn viên đều không có ai thực sự trải nghiệm cuộc sống công sở mà cũng dám viết, cái kiểu người như nữ chính trong kịch bản chỉ thẳng vào mặt khách mắng lưu manh ngay tại công ty vì người đó từng quấy rối mình, còn được sếp tán thưởng cô can đảm tuy rất đã đời nhưng thực tế thì chắc là ai đi ngang qua cũng phải cảm thán một câu: đồ điên.
Là một người phụ nữ chưa từng trải nghiệm cuộc sống công sở, Khương Minh Chi nhìn tin nhắn của Trần Trung, ngẫm lại kịch bản của mình, đột nhiên vô cùng tò mò thực tế sẽ thế nào.
Nam chính và nữ chính trong kịch bản là tổng giám đốc và trợ lý, ví dụ sẵn có đã đặt ngay trước mặt cô rồi.
Khương Minh Chi nhận ra dù ở Bình Thành hay Cảng Thành, bản thân cô là bà Lộ chính thức mà chưa từng tới xem chỗ làm việc của Lộ Khiêm bao giờ, thế này thì đúng là chẳng có thể diện gì cả.
Khương Minh Chi nhìn giờ, gửi tin nhắn Wexin cho Trần Trung.
...
Một tiếng sau.
Khương Minh Chi đứng dưới tòa cao ốc Lộ thị ở Cảng Thành.
Cô phải ra sức ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy hết kiến trúc cực kỳ cao của tòa nhà này, tường kính bên ngoài phản xạ ánh nắng mặt trời toát ra ánh sáng của hiện đại hóa.
Trần Trung cố ý xuống tầng đón Khương Minh Chi, vừa thấy cô đã nói bây giờ tổng giám đốc Lộ đang chờ cô ở phòng làm việc.
Anh ta mỉm cười dẫn đường, dẫn Khương Minh Chi tới thang máy chuyên dụng của Lộ Khiêm.
Giây phút đi vào thang máy chuyên dụng của Lộ Khiêm, Khương Minh Chi bỗng cảm thấy kịch bản của mình hơi không hợp lý, tốt xấu gì giả thiết cũng ở công ty đại chúng thế mà tổng giám đốc lại không có cái thang máy chuyên dụng nào, gặp nữ chính trong thang máy chật chội vào giờ cao điểm đi làm.
Trong lòng Khương Minh Chi lặng lẽ nghiền ngẫm kịch bản đó, nhìn sang Trần Trung chắp hai tay để trước người, bất chợt hỏi: “Trợ lý Trần này, bình thường anh làm việc có bận không?”
Trần Trung không ngờ Khương Minh Chi lại hỏi anh ta cái này, chỉ sợ Khương Minh Chi hố mình, vì thế anh ta đáp: “Tuy bận nhưng bận có giá trị, vào được Lộ thị, làm việc cho tổng giám đốc Lộ là vinh hạnh của tôi.”
Khương Minh Chi: “...”
Có cần nịnh hót thêm chút nữa không?
Có vẻ cô đã hiểu tại sao Trần Trung lại ngồi yên ổn ở cái ghế tổng trợ lý này rồi.
Khương Minh Chi: “Ý tôi là chắc hẳn công việc của mọi người rất nhiều đúng không, nhiều việc thế mà không bận sao?”
Trần Trung hơi đắn đo rồi đáp: “Hiện tại nhóm trợ lý và thư ký của tổng giám đốc Lộ có tổng cộng ba mươi sáu người, chúng tôi có thể san sẻ ổn thỏa tất cả các công việc.”
Khương Minh Chi nghe thấy con số ấy thì hơi nhướng lông mày lên.
Sau đó cô lại vẽ một dấu X thật to cho kịch bản có tổng giám đốc công ty đại chúng mà chỉ có một trợ lý mới vào nghề, mấy biên kịch này đúng là dám viết.
Khương Minh Chi đi tới phòng ban của tổng giám đốc, nhìn thấy mấy nhân viên đang bận rộn làm việc tại chỗ của mình. Bọn họ ai cũng mặc Âu phục đi giày đen, trông không khác gì nhân viên bình thường nhưng thật ra trình độ học vấn của họ ít nhất cũng là thạc sĩ trường nổi tiếng hạng top, nhóm người này trèo lên phòng ban của tổng giám đốc được chắc chắn không phải người bình thường, họ là trung tâm được người người hâm mộ, là thành phần trí thức cao cấp có mặt mũi nhất.
Trần Trung định giới thiệu bà chủ đến để những người kia đứng dậy chào cô nhưng Khương Minh Chi vội vàng xua tay ngăn lại, cô không muốn tỏ ra khoa trương quá.
Đúng lúc có một trợ lý đứng dậy cầm một tập tài liệu đi tới, cô ấy nhìn thấy Trần Trung thì cười gọi “anh Trung”, sau đó cô ấy nhìn sang Khương Minh Chi đứng bên cạnh.
Nữ trợ lý sửng sốt mấy giây mới nhận ra người đứng bên cạnh Trần Trung hôm nay là ai, có vẻ rất ngạc nhiên với sự xuất hiện của Khương Minh Chi ngày hôm nay, cô ấy vội vàng gật đầu: “Xin chào bà chủ.”
Trần Trung mỉm cười với Khương Minh Chi rồi quay sang hỏi nữ trợ lý: “Có chuyện gì?”
Nữ trợ lý đưa tập tài liệu trong tay qua: “Đây là phương án thu mua Hải Hồng, cần tổng giám đốc xem qua rồi ký tên.”
Trần Trung nhận tài liệu: “Đưa cho tôi đi.”
Nữ trợ lý cung kính nói cảm ơn rồi nói tạm biệt với Khương Minh Chi.
Sau đó Khương Minh Chi coi giúp đỡ người khác làm niềm vui ôm tập tài liệu ấy vào văn phòng của Lộ Khiêm.
Cô dùng hai tay đặt tập tài liệu tới trước mặt Lộ Khiêm, gọi một câu vô cùng hợp với hoàn cảnh: “Tổng giám đốc Lộ.”
Lộ Khiêm nghe thấy giọng nói này thì cảm thấy rất quen, vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy quả nhiên là Khương Minh Chi hôm nay đột nhiên muốn tới thăm.
Anh bỗng có hứng đùa cợt, nói “Sao thư ký Khương lại tới đây thế này?” sau đó anh vươn tay ra kéo Khương Minh Chi ngồi lên đùi mình.
Khương Minh Chi nghe thấy cái tên gọi “thư ký Khương” thì bỗng thấy có chút ngọt ngào, ngồi trên đùi Lộ Khiêm đong đưa chân: “Tới đợi tổng giám đốc Lộ tan làm đó.”
Lúc này cô làm “thư ký Khương”, làm tròn bổn phận thuận tiện liếc nhìn màn hình máy tính của Lộ Khiêm.
“...”
Báo cáo tài chính, xem không hiểu.
Khương Minh Chi nghĩ lại nữ trợ lý và nữ thư ký ở bộ phận trợ lý, ai nấy đều tinh tế xinh đẹp, cảm nhận cánh tay ôm eo mình của Lộ Khiêm, hẹp hòi hỏi: “Tổng giám đốc Lộ ôm thư ký cảm thấy thế nào?”
Lộ Khiêm đặt cằm lên vai Khương Minh Chi, miễn cưỡng nói: “Chỉ ôm một người thôi.”
Khương Minh Chi cười trộm, không muốn làm phiền công việc của Lộ Khiêm nên định qua sofa bên kia ngồi tự chơi một mình.
Cô nhìn thấy trên bàn Lộ Khiêm có mấy cuốn sách.
Khương Minh Chi định lấy sách đọc thử, ai ngờ vươn tay ra lại không cẩn thận làm đổ tách cafe trên bàn của Lộ Khiêm.
“A!” Khương Minh Chi khẽ kêu lên một tiếng, cafe màu nâu lập tức tràn ra bàn làm việc, có một ít chảy vào tập tài liệu cô vừa đặt ở bàn, một ít chảy xuống mép bàn, vì Lộ Khiêm ôm Khương Minh Chi nên chất lỏng chảy hết xuống váy Khương Minh Chi.
Hai người lập tức đứng dậy.
Khương Minh Chi vội vàng cứu tập tài liệu kia, Lộ Khiêm lại kéo cô lùi về sau một bước.
Mặc dù cafe trong tách không nhiều nhưng đến lúc yên tĩnh lại, Khương Minh Chi vẫn nhìn thấy hai trang cuối của tập tài liệu trong tay mình bị dính ướt hơn nửa.
Bụng dưới và đùi cô cũng thấy ẩm ướt âm ấp, cúi đầu xuống thấy trên đất chẳng có mấy giọt cafe, tất cả đều được bộ váy hoa nhí kiểu Pháp cô mặc hôm nay nhận hết.
Lộ Khiêm rút giấy ăn lau cafe trên bàn làm việc trước, sau đó nhìn thấy trên váy Khương Minh Chi cũng dính cafe.
Khương Minh Chi không ngờ mình vừa đến đã gây ra rắc rối, cầm tập tài liệu tới trước mặt Lộ Khiêm, chột dạ muốn chui về bụng mẹ: “Em xin lỗi.”
Lộ Khiêm an ủi: “Không sao đâu, gõ lại một bản là được.”
Anh tiện tay đưa tập tài liệu vào máy cắt giấy, cố dùng khăn giấy lau váy cho Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi ngoan ngoãn đứng trước mặt Lộ Khiêm. Hiển nhiên là vết cafe không lau sạch được, chỉ có thể cố gắng hết sức lau sạch một chút.
Lộ Khiêm lau váy xong thì gọi điện thoại nội bộ bảo Trần Trung đi mua một bộ quần áo cho Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm gọi điện, cảm thấy nếu như mình mà là thư ký thật thì e là bị đuổi một vạn lần rồi.
Vải ướt dính sát vào người không thoải mái, cô dùng tay nhấc phần bị ướt lên.
Lộ Khiêm cúp điện thoại, nhìn thấy biểu cảm mắc lỗi của Khương Minh Chi.
Ánh mắt anh dừng tại động tác nhấc váy ướt lên của Khương Minh Chi, vì thế anh ấn lên bảng điều khiển, đèn trong phòng làm việc đột nhiên tối sầm xuống.
Khương Minh Chi á một tiếng, quay sang nhìn cửa sổ thấy tấm kính mới ban nãy còn sạch sẽ rõ ràng giờ đã biến thành một tấm kính màu đen.
Lộ Khiêm tăng nhiệt độ điều hòa lên hai độ, nói: “Cởi váy ra đi.”
Khương Minh Chi nhìn cửa sổ đã đóng và nhiệt độ được điều chỉnh, bây giờ Lộ Khiêm còn bảo cô c0i đồ, cô lập tức quay đầu nhìn sang với vài phần cảnh giác, sau đó đối diện với vẻ mặt bình tĩnh đàng hoàng “Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ làm gì em hả?” của Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm vẫn đang nhìn vào bàn tay xách váy của cô.
Anh thấy cô mặc đồ ướt không thoải mái.
Khuôn mặt nhỏ của Lộ Khiêm lặng lẽ nóng lên, cảm thấy tội lỗi vì suy nghĩ không trong sáng của mình.
Cô vốn cảm thấy cứ thế c0i đồ ngay trước mặt anh thì không hay cho lắm, dù cho không phải chưa từng nhìn nhưng ít nhiều vẫn thấy xấu hổ, nhưng cô vừa nghĩ mấy thứ không trong sáng một lần rồi, nếu lại õng ẹo ngượng nghịu nữa thì sợ vẻ mặt Lộ Khiêm sẽ biến thành “Hừ, đúng là phụ nữ, đến mức ấy không, anh có gì chưa từng nhìn thấy chứ”, “Anh đây săn sóc em thế mà em lại nghĩ anh như vậy, anh rất thất vọng về em”.
Vì thế, Khương Minh Chi quay lưng qua, không nói tiếng nào lặng lẽ cởi váy ướt ra.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi quay lưng lại với mình ϲởí áօ, ánh mắt nhuộm màu u ám sâu thẳm, ý cười bên khóe môi như có như không.
Khương Minh Chi cởi váy rồi cầm Âu phục của Lộ Khiêm mặc lên người, quần áo của Lộ Khiêm rất rộng so với cô, dài tới đùi, mặc lên thấy trống trải không hề có một chút cảm giác an toàn gì cả, cứ cảm thấy có gió lọt vào.
Khương Minh Chi mặc xong thì xoay người lại, thấy mình đang mặc theo kiểu mất hết cả nửa người dưới đang rất thịnh hành, hai cái chân dài lộ hết ra ngoài.
Lộ Khiêm nhìn cô, ánh mắt cuối cùng dừng tại đùi cô.
Khương Minh Chi hơi luống cuống khép chân lại, kéo cổ áo quá rộng trên người vào, đang định nói em qua sofa chờ thì Lộ Khiêm vươn tay ra nói với cô: “Qua đây.”
Khương Minh Chi: “Hả?”
Cô luôn cảm thấy không an toàn cho lắm, nhưng thấy Lộ Khiêm có vẻ không có ý gì khác nên chậm rì rì đi qua, ai ngờ Lộ Khiêm cầm một cái khăn ướt cẩn thận lau đùi cô.
Lúc này Khương Minh Chi mới nhận ra trên đùi mình cũng bị dính vết cafe nhàn nhạt, Lộ Khiêm đang lau cho cô từng chút một.
Cô lại cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ lòng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử của mình.
Lúc Lộ Khiêm lau đùi cho cô xong tiến lên trên bụng, Khương Minh Chi chủ động cởi cúc áo ra, ngoan ngoãn cho anh lau.
Động tác của người đàn ông rất nhẹ nhàng, lúc lau chùi, hơi thở khẽ khàng phả vào bụng cô.
Khương Minh Chi cảm nhận hô hấp của người đàn ông, nhìn quanh văn phòng rộng rãi, vô thức cảm thấy tư thế và khoảng cách này hơi mờ ám, ngứa ngứa.
Nhưng Khương Minh Chi lập tức phủ định khả năng này.
Chắc chắn là ảo giác của cô, hôm nay Lộ Khiêm đàng hoàng thế cơ mà.
Đến lúc Lộ Khiêm lau sạch sẽ hết vết cafe dính trên bụng cô, Khương Minh Chi đàng hoàng ra dáng cài cúc áo lại: “Cảm ơn...”
Nhưng lời “cảm ơn” của cô còn chưa dứt, một giây sau Khương Minh Chi nhận ra mình tính sai rồi.
Vì Lộ Khiêm làm xong hết những việc đó thì cánh tay ôm bên eo cô khẽ dùng sức, cả người cô ngã nhào qua.
Đến lúc mở mắt ra lần nữa, vẻ bình tĩnh trên mặt người đàn ông đã bay sạch, bây giờ trong mắt anh viết gì cũng không thể rõ ràng hơn được nữa.
Khương Minh Chi hoảng hốt.
Tất cả lịch sự đàng hoàng và săn sóc chỉ là ngụy trang và thích thú trêu chọc con mồi trước khi biến hóa.
Sau khi phát hiện ra sự thật, Khương Minh Chi luống cuống tay chân muốn đứng dậy, bên ngoài có nhiều trợ lý như thế, không chừng một lúc nữa là Trần Trung sẽ vào, cô cũng không biết văn phòng này cách âm thế nào.
Lộ Khiêm ép Khương Minh Chi tay chân lộn xộn về phía mình, đôi mắt sâu thẳm, nửa cười hỏi: “Thư ký Khương chạy gì chứ?”
Mới vừa rồi Khương Minh Chi còn cảm thấy cách gọi “thư ký Khương” cất lên từ miệng Lộ Khiêm có chút ngọt ngào, bây giờ nghe lại thấy không còn hương vị ban nãy nữa.
Cô nhìn vào mắt người đàn ông, từ trong mắt anh, biết rõ ràng rằng thư ký Khương lúc này là kiểu thư ký có gì đó với ông chủ khiến người ta nghĩ ngợi xa xăm.