Chương 55: Chức Vị Phu Nhân Chưa Từng Thuộc Về Cô“Tiểu Kha em không sao chứ? Em có đau lắm không?”
“Em…em không sao!”
Lý Kha gượng cười, lắc đầu không sao.
Nhưng tay lại đỏ lên vì sưng.
Đình Thư Huân liếc nhìn cô, thật sự hắn nổi trận lôi đình mà mắng mỏ cô.
“Cô đừng có nổi điên được không vậy? Cô biết Tiểu Kha ghét tiếng ồn không?”
Bị Đình Thư Huân đẩy tay ra khiến cô suýt nữa đã ngã, dù có đau, có buồn đến cỡ nào cô cũng không có tức giận, nhưng khi nghe hắn mắng cô vì cô gái tên Tiểu Kha này, cô thật sự đã muốn lao lên mà đấm hắn rồi.
Lão Đàm nhìn tình hình trước mặt, ông đã liệu trước được sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không biết đứng về phía nào, đành giữ tay cô, mong cô đừng làm loạn thêm nữa.
Vừa giữ cô, lão Đàm thủ thỉ bên tai cô mà xin cô đừng làm ồn lên nữa.
Ánh mắt cô đã hiện lên tia lo lắng cho cô.
Dù sao đi nữa cô cũng là con gái của Tịch Hạ, của người phụ nữ ông yêu, nếu cô có xảy ra chuyện gì thì mai này xuống hoàng tuyền ông chẳng biết ăn nói sao với bà.
“Cô Chu, cô đừng náo loạn thêm nữa…xin cô đấy!”
Nhưng nghe lão Đàm nói bằng chất giọng cầu xin như vậy, cô không những không ổn định, trái lại còn trừng mắt sang nhìn ông, gạt đi bàn tay đang giữ lấy mình.
“Lão Đàm, ông có phải gọi tôi là cô Chu vì do Đình Thư Huân kêu không? Có phải người phụ nữ bên cạnh anh ta sẽ thay thế vị trí tôi không? Lão Đàm ông nói đi rốt cuộc sau khi ông đưa anh ta đến đây, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại chẳng nhớ gì về tôi??”
Thục Yên lên tiếng chất vấn, nhưng lão Đàm lại muốn cô yên lặng, ra hiện cho cô đừng nói thêm gì nữa, mồ hôi ông chảy dọc xuống bên trái, ông lau mồ hôi không ngừng rơi rớt.
“Tôi hoàn toàn ổn định.
Hơn nữa, chức vị phu nhân chưa từng thuộc về cô, người phụ nữ tên Tiểu Kha này mới là vợ tôi!”
Đình Thư Huân nhếch miệng cười cười, lời lẽ vô cùng sắc lạnh thốt ra, nó như hàng vạn mũi dao mà đâm thẳng vào tim cô.
Như muốn chứng minh đi lời nói của mình, Đình Thư Huân còn nắm lấy tay Lý Kha đan xen vào nhau, giơ lên cho cô nhìn rõ mọi thứ trước mắt, chính là cô đang cố ý trèo cao, đang muốn phá hoại hạnh phúc gia đình của bọn họ.
Thục Yên tròn mắt nhìn tình cảnh trước mặt, nước mắt đã rơi đầy cả gương mặt thiếu đi sức sống này, bàn tay nắm thật chặt lại, từng chiếc móng tay như muốn đâm xuyên vào da thịt của cô.
Chưa bao giờ cô cảm thấy bản thân mình tồi tệ như vậy.
Ngay cả lúc cô bị đánh, bị mắng hay bị mọi người chê cười, cũng không cảm thấy khó chịu.
Nhưng vì cớ gì một câu nói phủi nhận đi mối quan hệ bấy lâu của cả hai, cô lại đau đớn như vậy, lòng cô bứt rứt, thống khổ vô cùng.
Cô không chấp nhận bản thân mình bị đối xử như vậy, vì cớ gì cô chịu khó chịu khổ vì hắn như vậy, bây giờ lại đổi lại bằng câu nói không quen biết.
Thục Yên cơ hồ muốn trút hết đi sự phẫn uất bấy lâu của mình, cô lao đến hắn, đấm thụp thụp vào khuôn ngực rắn chắc đã quen thuộc với mình.
“Đình Thư Huân…anh từng bảo tôi là bà xã của anh.
Anh từng bảo tôi là người duy nhất anh yêu!”
Cô đánh hắn không ngừng, mỗi cái đánh là từng lời trách móc.
Nhưng ăn đau quá nhiều, Đình Thư Huân đã hất cả cô ra, trán cũng đã bắt đầu nổi từng sợi gân lên, hắn đã phải kiềm chế lại bản thân mình, đôi mắt biểu lộ lên tia khó đoán, hắn quay sang lão Đàm đứng bên cạnh.
“Lão Đàm, mau đem cô ta đi.
Mau đem đi cho tôi, tôi không muốn thấy mặt cô ta.
Tốt nhất là đi xa khỏi đây.
Phiền chết đi được?”
Thục Yên ngã khụy xuống sàn lạnh lẽo, từng lời nói vang vọng bên tai.
Là người mà mình từng gọi là “Ông xã” đang muốn cô đi, là đang nói cô phiền phức, muốn cô biến khỏi đây…
Mọi suy nghĩ vu vơ, hạnh phúc bấy lâu giờ đây đã tan biến…
Cạch.
“Dì nhỏ, dì nhỏ sao vậy?”
Cửa phòng 127 mở ra, Thiệu Khiêm vừa bước vào, nhìn thấy Thục Yên tóc tai rũ rượi, đang ngồi trên sàn, bộ dạng thê thảm không còn gì để nói.
Lại ngước lên nhìn người chú nhỏ trước mặt đang tức giận, cả cô gái xa lạ bên cạnh, quả thật là không hiểu kịp.
Cậu bước đến, đỡ lấy dì nhỏ, xóc cả người cô đứng dậy.
Nhưng bây giờ sức lực cô đã cạn kiệt, ngay cả đứng còn không vững, phải dựa vào người cậu để trụ.
Đình Thư Huân nheo nheo đôi mắt ngắm nhìn thật kĩ Thiệu Khiêm, nén đi sự tức tối xuống, tay hắn choàng qua người Lý Kha mà nối.
“Là Thiệu Khiêm sao? Tại sao gọi cô ta là dì nhỏ? Dì nhỏ của cháu ở bên đây!”
“Chú nhỏ, chú nói gì vậy? Là người này mới là dì nhỏ, chú nhìn làm sao mà ra cô ta vậy?”
Thiệu Khiêm lên tiếng phản bác, cậu nhíu mày nghi hoặc, nhìn sang cô gái tên Lý Kha kia không khỏi bàng hoàng.
Nếu như cậu nhớ không lầm đây chính là người phụ nữ trong trạm xá kia mà? Là người trong tấm ảnh được Hồng gia chụp gửi qua.
Tại sao cô ta lại ở đây? Còn ở bên cạnh của Đình Thư Huân, được Đình Thư Huân luôn miệng gọi là dì nhỏ, còn phủi nhận đi thân phận của Thục Yên, không lẽ chú nhỏ của cậu gặp tai nạn xảy ra vấn đề về đầu óc rồi sao chứ?
“Cháu mới là có vấn đề, Tiểu Kha mới chính là dì nhỏ của cháu.
Sau nay cũng sẽ như thế!”.