Chương 17: Chồng Tôi Là Ông NhỏChu…Thục…Yên…”
Đào Lực như muốn xác nhận thêm với cái tên mà mình gọi, chân anh hướng về phía đằng xa mà bước nhanh.
Lòng cực kì rối bời khó tả.
Chẳng biết là lành hay họa, anh luôn luôn nghĩ đến cô.
Phải kể đến gần một năm trước, anh trai cô Chu Yến Quân nói rằng cô đã vì mất máu quá nhiều mà chết ở bàn mổ.
Đến cả lễ tang mà anh trai cô cũng thẳng thừng từ chối chẳng muốn anh đến thắp cô một nén hương.
Lòng anh lại luôn có suy nghĩ rằng chẳng qua Yến Quân che giấu cô không muốn anh biết đến sự tồn tại của cô.
Giờ đây anh đã có sự nghiệp trong tay, điều anh thiếu chỉ có tình yêu thôi.
Ở bên đây, Thục Yên cũng rất hỗn độn, tâm trạng thật sự căng thẳng.
Không ngờ ở đây chờ đợi Đình Thư Huân mà lại gặp trúng ngay Đào Lực.
Cô cũng vô cùng thắc mắc, khi Đình gia có quan hệ gì mà Đào Lực lại xuất hiện ở đây.
Hôm nay là ngày hội họp gia đình chứ đâu phải là ngày hội hợp đối tác làm ăn.
Lão Đàm nhìn Đào Lực đang tiến đến, lại nhìn thấy được sự né tránh của Thục Yên.
Ông lại nhớ đến, thì ra kẻ này đã làm phu nhân tổn thương.
“Cô…cô…À! Tôi là Đào Lực, xin chào quý cô!”
Đào Lực đứng trước mặt hắn, có chút bối rối chẳng biết nên hỏi làm sao, vì sợ mình nhìn nhầm lại đụng đến người phụ nữ của ông nhỏ mình.
Đành thay lại bằng câu chào hỏi, đưa bàn tay ra phía trước.
Lão Đàm thuận tiện đưa tay bắt lấy dùm cô, ông nhẹ nhàng đáp lại trước ánh mắt kinh ngạc của anh:
“Cậu Đào, phu nhân tôi không thích làm quen với người lạ!”
“Tôi…có thể biết quý danh của cô được không?”
Đào Lực vẫn là không để tâm đến ông, thu tay lại mà tiến thêm một bước, muốn nhìn rõ gương mặt cô sau vành nón.
Lão Đàm vẫn muốn trả lời hộ cô, nhưng Thục Yên lại đưa tay ngăn ông lại.
Tự mình ngẩn cao đầu, chỉnh lại nón mà đưa ánh mắt không vui nhìn Đào Lực.
“Xin chào, tôi là Chu Thục Yên!”
Giây phút nghe được cái tên mà mình vẫn luôn mong nhớ, tim của Đào Lực như lỡ đi một nhịp.
Anh kích động đến mức muốn ôm chầm lấy cô mà xin lỗi, nhưng lại bị hai tên vệ sĩ ngăn lại.
“Yên, là em đúng không? Thật sự là em!”
Đào Lực vui mừng, bản thân anh giờ đây chỉ có thể cảm ơn mọi thứ.
Thật may vì cô vẫn bình an vô sự.
Vẫn ổn!
Nhưng vẻ mặt không chút nào vui vẻ khi gặp lại khiến anh có chút thất vọng.
Rõ là gần một năm trước, cô mỗi khi nhìn thấy anh là cười rất hạnh phúc.
Giờ đây ngay cả gặp anh mà cô lại chẳng muốn còn cố ý tránh đi.
Đào Lực anh đáng ghét vậy sao?
Cũng phải! Anh rất đáng bị cô ghét…rất đáng!
“Xin hãy gọi tôi là cô Chu chứ đừng gọi thân mật như thế, chồng tôi không thích!”
Thục Yên vẫn không chút quan tâm đến sự háo hứng khi gặp lại cô của anh.
Chỉ muốn gạt phăng cái suy nghĩ làm lành lại với cô trong đầu Đào Lực.
Mà nhắc đến chồng, cô cũng thật ngại.
Chưa bao giờ lại gọi chồng thân mật như lúc này.
“Chồng…? Ý em là sao? Em kết hôn rồi à? Em kết hôn bao giờ?”
Đào Lực khựng lại, nét mặt không giấu nổi sự tò mò vốn có.
Anh chưa bao giờ nghe tin tức về cô đi lấy chồng.
Nói đến đây, anh mới chợt nhớ rằng tại sao cô lại vào được Đình gia, hơn nữa lão Đàm bên cạnh ông nhỏ, không lẽ cô nói chồng ở đây, chính là Đình Thư Huân sao?
Không thể nào! Tại sao ông nhỏ lại biết đến cô? Không bao giờ có chuyện đó xảy ra được…
“Tôi không có nhiệm vụ trả lời cho câu hỏi của anh.”
Thục Yên lười nhác đáp lại.
Tay cô vân vê lấy chuỗi thạch anh tím mà mỉm cười.
Cô bây giờ chính là Đình phu nhân của Đình Thư Huân, tuyệt đối không vì loại người trước mắt mà làm mất đi danh giá này.
Hơn nữa chồng cô, nếu mà biết được cô to nhỏ lời qua tiếng lại với Đào Lực, không chừng sẽ khiến cô không lết nổi xuống giường mất.
Ánh mắt Thục Yên xẹt qua tay đeo lấy chiếc vòng đen trạm đá đen kia, có phải chính là chiếc vòng mấy ngày trước cô nhìn thấy ở tủ của Đình Thư Huân không? Lòng cô không khỏi thắc mắc mà nhìn lên Đào Lực.
“Yên, em lấy ông nhỏ tôi?”
“Ông nhỏ?”.