Chương 105: Đào Kính Luân Đã ૮ɦếƭ…“Ông…ông chủ…ông chủ…là cậu chủ nhỏ.”
Nghe Lưu Phi tìm được cậu chủ nhỏ, tìm được Đình Húc Niên, Đình Thư Huân kích động đến mức đã đẩy anh sang một bên, tự mình chui vào bên trong cửa.
“Tránh ra để tôi xem.”
Cảnh tượng trước mắt đã khiến cho hắn run rẩy đôi chân, hắn không dám tự tin mà bước lên đỡ lấy đứa trẻ đấy.
Là sợi dây chuyền kí hiệu Đình gia của Đình Húc Niên bị ném ở một xó tường, vậy đứa trẻ bị chụp mặt này…không ai khác chính là con trai hắn sao?
Chẳng biết cảm giác lúc này của hắn như thế nào, nhưng tâm hắn đã muốm gào thét lên vì thống khổ thù hận này rồi.
Đứa con trai chưa đầy ba tuổi của hắn đã bị sát hại một cách dã man dưới bàn tay man rợ của Đào Lập Đông.
Đôi mắt trắng dã của hắn điên tiết, hắn điên loạn huơ tay múa chân đá đổ những vật có mặt ở đây hắn dần mất di bình tĩnh rồi.
“Thư Huân, Thư Huân, cố gắng lên em.”
Đình Vân Huân cố trấn an em trai mình, hắn ta không ngừng kìm kẹp hai tay để hắn không thể làm loạn hơn được nữa.
Lưu Phi tiến lên, mở dây trói cùng tấm vải trùm mặt kia, vẻ mặt kinh ngạc ẩn hiện trong mắt anh.
Tầm mắt Lưu Phi di dời lên Đào Lực vẫn cúi người ngay cửa nhìn vào.
Thật sự, danh tính đứa trẻ này là…
“Là Đào Kính Luân, là con trai tôi!”
Đào Lực vừa hay cúi đầu nhìn xuống, tấm vải cũng vừa hay bị Lưu Phi dở bỏ xuống.
Anh liền tròn mắt, nhảy tọt xuống phía dưới.
Quả thật đứa trẻ này chính là Đào Kính Luân, cơ thể đã dần dần mất đi vẻ hồng hào, thay vào đó là màu tím dần dần lộ ra, nhưng hơi ấm vẫn còn động lại ngay lồng ngực, có vẻ đã chết khoảng một tiếng hơn.
Hai tay đứa trẻ bị trói, tay chân đều có vết rạch do dao gây ra.
Giống hệt với bảo mẫu Tú Linh, cùng chết vì nhát dao ngay tim.
Cả hai đã bị Đào Lập Đông sát hại không thương xót.
Nhưng ông ta sẽ như thế nào, khi biết đứa trẻ ông ta vừa giết lại là Đào Kính Luân, là cháu nội của ông ta???
“Lão già đó dám giết con tôi, lão dám giết con tôi!!!”
“Ông ta sẽ phải chết, ông ta sẽ phải trả giá…Luân nhi…Luân nhi ơi…”
Giờ đây trong căn nhà chứa đã không còn tiếng hét của Đình Thư Huân Nữa, mà là tiếng khóc thê lương của Đào Lực.
Anh ta cũng là con người, cũng đã là cha, anh ta cũng rất yêu thương Đào Kính Luân dù không nói ra bên ngoài.
Giờ đây con trai anh ta chết rồi, làm sao anh ta có thể sống được đây…làm sao anh ta có thể tha thứ được đây…?
Mọi người dần rơi vào trầm mặc, vì tiếng khóc của Đào Lực, vì thương cho đứa trẻ Đào Kính Luân này.
Thật sự quá tang thương rồi.
“Ông chủ, vậy Đào Lập Đông bây giờ đang ở đâu?”
Lưu Phi nhìn tình cảm trước mắt cungy không khỏi xót xa trong lòng, nhưng điều hiện tại kẻ gây ra những vụ rắc rối này đang ở đâu?
Lão ta vẫn còn đang nấp ở bóng tối chờ thời cơ hành động, hay là sóm đã cao chạy xa bay rồi?
“Mau về nơi của Thục Yên, có lẽ lão ta muốn tìm Tần Tiêu chăng?”
Nhớ lại vẻ kinh sợ của Tần Tiêu đêm hôm qua, Đình Thư Huân mới nhớ ra, dường như Tần Tiêu đã cảm nhận được Đào Lập Đông đang lởn vởn quanh đây mà không dám nói.
Vì bị lão ta hành hạ mấy năm còn, lòng sinh ra ác cảm, chắc chắn sẽ biết được lão có tồn tại ở đây hay không.
Sau khi trả thù hắn xong, không chừng lão ta lại muốn tìm người lão ta yêu, như là Tần Tiêu?
“Tôi đi về ngay!”
Lưu Phi đã nhanh như bay chạy đi về khu khách sạn của Phu Đinh.
Anh còn không ngưng trách bản thân đêm qua không quan tâm đến Tần Tiêu nhiều một chút, giờ đây lại gặp chuyện không hay rồi.
Đình Vân Huân bị hắn hù doạ như thế cũng sợ mất vợ, đã chạy vọt theo Lưu Phi mất rồi.
Đình Thư Huân thở dài an ủi Đào Lực vài câu, nhanh cho người đến giao mọi việc còn lại cho cảnh sát.
Hắn mong rằng bên cô sẽ ổn.
Việc đây không phải là con trai hắn cũng có vấn đề.
Rõ ràng chiếc vòng ở đây mà lại không thấy được Đình Húc Niên ở đâu.
Tại sao lại như vậy chứ?
Đình Húc Niên hiện tại đang ở đâu?
“Lão Đàm.”
“Vâng, ông chủ.”
“Cho người lục soát toàn bộ cái đảo này tìm cho ra Đào Lập Đông.
Dù cho san bằng cái đảo này cũng phải tìm cho ra Đình Húc Niên.”
“Vâng.”
Quản lý ở đây trông chừng mọi thứ, bọn người của Mã gia cũng đã đến đông đủ, tất cả đều khóc lóc thảm thương vì đứa trẻ còn thơ dại.
Riêng Mã Cát Phi chỉ đẩy Đào Lực cùng ba mẹ cô ta ra, cô ta ôm lấy thân hình con mình, mặt không biểu lộ cảm xúc gì.
Dường như Mã Cát Phi đã bị tê liệt cảm xúc rồi.
Cô ta chẳng còn thấy đau, chẳng còn muốn khóc, cổ họng đã khô khóc, tai đã không thể nghe thêm tiếng khóc nghẹn ngào của mẹ mình, không thể nghe được lời tự trách từ Mã Vận Huy.
Bên tai Mã Cát Phi bây giờ chỉ nghe được tiếng gọi mẹ ơi thôi.
Não nề làm sao….