Chương 1: Tôi Và Anh Chấm Dứt“Thục Yên, lần này nữa thôi…anh sẽ bù đắp cho em sau.”
“Đào Lực, anh mà đi giúp cô ta lần nữa thì chúng ta chia tay đi.”
Nhìn bàn cơm cô đã chuẩn bị tươm tất mà giờ đây gần như đổ nát, cô giận đến mức hất cả nó.
Hắn vừa nghe cuộc điện thoại cô ta gọi liền ngoan ngoãn chạy đi, giá mà khi cô bệnh hắn cũng sẽ hấp tấp vội vàng như thế thì tốt biết mấy.
“Thục Yên em trưởng thành đi.
Cô ấy là người đã cứu anh đấy!”
Đào Lực có chút khổ sở mà giải thích.
Nhưng những điều này điều không thể giải toả đi cơn tức giận trong lòng cô.
“Nếu anh rời đi, tôi sẽ rời khỏi căn nhà này.”
Thục Yên nhìn hắn đang gấp rút mặc áo khoác định rời đi thì cô cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nữa.
Liền hét lớn lên ra hướng cửa.
Tay cầm đồ nắm cửa của hắn chợt khựng lại, nhưng rồi Đào Lực lại mím chặt môi.
Vẫn dứt khoát mà vặn tay đẩy cửa bước đi.
Lòng hắn hứa, đây sẽ là lần cuối cùng hắn như thế!
Nhưng hắn quên rằng, bản thân hắn đã hứa như thế không kém năm lần.
Lần nào cũng tự hứa như thế, và lần nào hắn cũng chấp nhận tiếng rủa trách của cô.
Hắn tin cô sẽ chịu nốt lần này nữa.
Nhưng…Thục Yên cô đã hết tin tưởng được hắn nữa rồi.
Thục Yên cô cũng đã hiểu ra rằng hắn chưa bao giờ ngừng quên cô ta, cũng chưa bao giờ yêu cô.
Là cô chấp nhận mà không nghĩ đến hậu quả, là cô đã sai rồi.
Va li cùng túi xách hai bên, Thục Yên cô đã quyết rời đi cùng lời chia tay.
Xem ra là cô và hắn không có duyên rồi.
Bên phía hắn, vừa đến nơi thì nhận ra đây là một chiêu trò của cô ta.
Vì muốn hắn đến đây chơi cùng mà đã nói dối rằng cô ta bị tai nạn giao thông rất khẩn cấp.
Cả bọn còn cợt nhã bảo hắn dễ dụ khiến Đào Lực tức giận chỉ có thể quay về.
Trách bản thân ngu dốt hết lần này đến lần khác bị dụ.
Còn lớn giọng chấm dứt tất cả với cô ta.
Trên đường về còn không quên mua bó hoa tặng cô để tạ lỗi.
Hắn còn quên rằng nay là kỉ niệm hai năm.
Đào Lực hổ thẹn tự trách bản thân mình ngu ngốc đã bị trêu đùa như vậy.
Không ngờ, trên đường về hắn gặp phải tai nạn giao thông, nghe đâu là của một cô gái rất trẻ.
Điện thoại bên cạnh cũng reo lên, Đào Lực nhấn máy nghe thì là giọng của một người xa lạ.
“Xin hỏi anh là người nhà cô Chu Thục Yên đúng không? Cô nhà bị tai nạn không qua khỏi, xin anh mau đến nhập thủ tục.”
Đùng!
Nghe được câu nói từ đầu dây điện thoại, đầu Đào Lực như muốn nổ tung.
Hắn tròn mắt nhìn lại nơi vừa xảy ra tai nạn mà run rẩy, đến mức chiếc điện thoại đang cầm cũng rơi xuống.
“Alo…alo nghe tôi nói gì không?”
Mặc kệ loa điện thoại đang kêu đối phương, Đào Lực nhanh đảo đầu xe, nhấn mạnh ga hướng thẳng về phía bệnh viện.
Tâm hắn giờ đang treo lơ lửng trên không, lòng hi vọng tự nói bản thân rằng cô sẽ không sao.
Cô sẽ ổn!
Đến nơi, hắn gặp được Chu Yến Quân - anh trai của cô.
Yến Quân vừa nhìn thấy hắn bước theo hướng này, không nói không rằng nhanh bước đến vung cho hắn một đấm thật mạnh.
Cú đấm khiến Đào Lực không giữ được cân bằng mà nhanh đã ngã xuống.
Yến Quân nhanh chóng nắm lấy cổ áo Đào Lực mà xách lên, đôi mắt tràn đầy sự tức giận.
“Mày đi đâu? Mày đi đâu bỏ em gái tao đến mức nó xảy ra tai nạn? Bây giờ mày tới đây xem nó ૮ɦếƭ ra sao đúng không?”.