Ngày Rời Xa Bạch LâmNgày hôm sau tôi chuyển khỏi nhà Bạch Lâm. Giữa lúc cấp bách tìm đâu ra nhà để ở? Nhưng Bạch Lâm lờ tịt chuyện tôi chuyển đi, không một lời hỏi han quan tâm. Thật không ngờ nàng có thể vô tình đến vậy! Thực ra tôi gấp gáp chuyển đi chỉ làm ra vẻ, hòng mong Bạch Lâm sẽ vì thế mà tự trách mình rồi giữ tôi lại. Nhưng nàng hoàn toàn chẳng có lấy một biểu hiện động lòng. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành xách va li kiếm tạm một cái nhà nghỉ.
Tiếp đó bắt đầu điên cuồng tìm nhà, tôi cố ý ngày nào cũng hỏi han đồng nghiệp khắp văn phòng xem chỗ nào có nhà cho thuê, mục đích nhằm cho Bạch Lâm biết tôi vẫn chưa tìm được nhà. Tôi muốn cho nàng áy náy! Nhưng Bạch Lâm trước sau vẫn giữ thái độ lạnh lùng bạc bẽo. Có lẽ chuyện giữa tôi và Bạch Lộ khiến nàng nhận ra tôi là kẻ không đáng tin, nhớ tối hôm đó khi Bạch Lộ ôm chầm lấy tôi, Bạch Lâm chẳng tỏ vẻ khinh khi phẫn nộ đấy sao. Xem ra lần này tôi tiêu thật rồi, tiêu triệt để hoàn toàn... Hừ... Đây chính là hậu quả của trò bắt cá hai tay...
Thái độ của Bạch Lâm khiến lòng tôi ngày nào cũng thấp thỏm, trong lúc này tôi bỗng nhớ Tưởng Nam lạ thường. Tôi mong có thể nhận được chút ấm áp từ chị. Nhưng Tưởng Nam lại vừa đi Thượng Hải, giờ không ở công ty. Tôi nghĩ, nếu chị ở đây có khi nào còn cho tôi đến ở nhờ cũng nên. Tới lúc đó không biết Bạch Lâm sẽ có thái độ thế nào? Nhất định nàng sẽ càng ghét tôi cho xem!
Mấy ngày liền đi tìm nhà, cuối cùng vẫn là La già đáng mặt anh em, bà dì anh ta có căn nhà gần công ty chúng tôi vừa hay đang muốn cho thuê, anh ta liền giới thiệu cho tôi, giá thuê rẻ hơn giá thị trường khá nhiều. Có nơi ở, tâm trạng tôi cũng hơi tốt lên. Ngày lại ngày trôi qua, Bạch Lâm vẫn lạnh nhạt với tôi như thế, còn tôi vẫn hoang mang vô cùng.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, bỗng một hôm tôi nhận được điện thoại của Tưởng Nam. Chị nói đang tham dự hội nghị ở Thượng Hải, bảo tôi ngày mai mang một số tài liệu phòng Thu mua đến cho chị. Mệnh lệnh của cấp trên đương nhiên không thể chống đối, hơn nữa giờ quả thực tôi cũng có đôi chút nhớ Tưởng Nam. Hai chị em nhà họ Bạch không hẹn mà cùng đá tôi khỏi vòng chiến đấu, giờ chỉ còn lại Tưởng Nam là có thể cho tôi chút hơi ấm.
Tài liệu Tưởng Nam cần rất nhiều, một số thuộc loại cơ mật còn không có bản điện tử nên bắt buộc cần có người mang đến tận nơi. Trong phòng Thu mua Bạch Lâm là người phụ trách chỉnh lý tài liệu, nên chuyện tôi đi Thượng Hải lần này nàng cũng biết.
Tối hôm đó đang ở nhà chuẩn bị hành lý, tự nhiên tôi nghĩ đây sẽ là lần thứ ba mình đi Thượng Hải. Hai lần trước đều có thể nói là vô cùng kịch tính, chuyện giữa tôi và Tưởng Nam, Bạch Lộ đều bắt đầu và tiến triển ở Thượng Hải. Lần này đi không biết sẽ thế nào đây? Bạch Lộ vẫn khỏe chứ? Tôi có nên tìm gặp em không? Đang thất thần nghĩ ngợi, điện thoại tôi đột nhiên đổ chuông. Là nhạc bài “Nàng trong giấc mơ”, lẽ nào là Bạch Lâm gọi? Tôi không dám tin, rút điện thoại ra xem, quả nhiên là nàng! Tim tôi lập tức đập nhanh, đầu óc choáng váng. Muộn thế này rồi Bạch Lâm tìm tôi có việc gì? Lẽ nào giờ nàng bắt đầu hối hận vì đã gạt tôi ra ngoài?
“A lô! Tiểu Triệu à?” Vừa nghe điện thoại, giọng nói quen thuộc của Bạch Lâm đã vang lên bên tai.
“Ừ.” Tôi nói. Giọng hơi run run. Bạch Lâm lúc này nói giọng rất dịu dàng, lẽ nào nàng thật sự gọi xin lỗi tôi?
“Nhà mới ổn cả chứ?” Đầu dây bên kia Bạch Lâm hỏi. Sặc! Bao lâu rồi tôi không được nghe nàng quan tâm thế này, nhất định nàng đang hối hận, muốn xin lỗi tôi đây! Làm thế nào bây giờ? Có nên tha thứ cho nàng không? Đầu tôi rối bời.
Bên kia, Bạch Lâm thấy tôi hồi lâu không nói gì, bèn lên tiếng: “Ngày mai cậu còn đến công ty không?”
“Ừ,” tôi đáp. “Tài liệu đều ở công ty cả nên sáng sớm mai tôi phải qua lấy rồi mới đi.”
“Ờ,” Bạch Lâm nói, “chuyện là thế này, tôi có vài thứ muốn nhờ cậu chuyển giúp cho Tiểu Lộ, vậy ngày mai cậu còn tới công ty thì để mai tôi đưa cho cậu được không...”
Tôi hoàn toàn không ngờ Bạch Lâm có thể thốt ra những lời này, bất giác ngẩn người, mãi lâu sau mới định thần lại: Bạch Lâm không phải gọi tới xin lỗi tôi, nàng lại có việc muốn nhờ tôi thôi! Chẳng trách nàng dịu dàng như vậy? Cơn tức dội lên trong lòng, tôi đang định châm chọc nàng mấy câu thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Bạch Lộ vừa mới đi, còn có thể có đồ gì vẫn chưa mang theo chứ? Lẽ nào Bạch Lâm cố ý muốn nhờ tôi đưa đồ cho Bạch Lộ? Nàng muốn tạo cơ hội cho tôi và Bạch Lộ gặp nhau? Nghĩ đến đây, cuối cùng tôi đã hiểu ra vì sao Bạch Lâm lại cư xử với tôi như thế! Nàng và Bạch Lộ đã cùng làm một việc giống nhau! Nàng muốn đoạn tuyệt mọi ảo tưởng của tôi đối với nàng, sau đó đẩy tôi về phía Bạch Lộ!
Đồ Bạch Lâm nhờ tôi chuyển cho Bạch Lộ ra là hai quyển tiểu thuyết, sặc, xem ra suy đoán của tôi không sai, ý đồ của Bạch Lâm chính là tạo cơ hội cho tôi và Bạch Lộ! Trên đường đi Thượng Hải, tôi lật qua hai quyển truyện, mẹ kiếp, toàn là thứ tiểu thuyết ái tình vô vị, rất ngớ ngẩn. Nữ chính trong cả hai quyển đều mắc bệnh hiểm nghèo, đã cũ rích lại còn rẻ tiền. Tôi đọc qua mới đầu còn thầm mỉa mai, sau mới chợt nhớ đến bệnh tim của Bạch Lộ. Xem ra Bạch Lâm nhờ tôi mang hai quyển sách này cho Bạch Lộ là có thâm ý cả đây!
Tới Thượng Hải, việc đầu tiên của tôi là đến gặp Tưởng Nam làm việc. Kể từ tối hội đèn hôm đó Tưởng Nam tuy có lạnh nhạt hơn với tôi nhưng cách đối xử vẫn tốt như cũ. Chị vẫn cho tôi ở nhà chị, lại bắt tôi ở lại Thượng Hải mấy ngày, đợi xong việc rồi cùng chị về luôn thể.
Ngủ ở nhà Tưởng Nam một đêm, ngày hôm sau tôi bắt đầu ngẫm nghĩ không biết có nên đi gặp Bạch Lộ hay không. Do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đi. Một là vì tôi đã nhận lời Bạch Lâm đưa đồ đến tận tay Bạch Lộ. Hai là tôi cũng muốn gặp em, muốn biết giờ em có khỏe không.
Nhà Tưởng Nam và trường Bạch Lộ có lẽ là hai nơi quen thuộc nhất với tôi ở Thượng Hải. Tưởng Nam vì còn bận nhiều việc nên thường không có nhà. Tôi ở nhà một mình đến buổi chiều, sau đó xuống đường gọi taxi đến trường Sư phạm Hoa Đông. Trên đường đi lòng tôi cứ thấp thỏm không yên, vừa muốn gặp lại vừa sợ gặp Bạch Lộ.
Bác tài lái taxi chẳng màng đến nỗi lòng của tôi, lái vèo một cái đã tới trường Bạch Lộ. Tôi xuống xe trước cổng trường. Khoảnh khắc bước khỏi cửa xe, tôi hơi sững người, bất chợt nhớ lại lần đầu mình gặp Bạch Lộ. Trong đầu tôi giờ chỉ toàn cảnh sắc tuyệt đẹp cùng cô gái hoàn mỹ khi đó.
Tôi tiến vào trong, ký ức hiện lên cảnh hôm ấy cùng Bạch Lộ đi ăn cơm ở nhà ăn sinh viên: con đường rợp bóng cây, ánh sáng len qua chòm lá, khu ký túc xá, khu giảng đường, nam nữ sinh viên mặc đồng phục trường... mọi thứ dường như đều giống hệt trước đây, chỉ có điều cô bé hay cười kia đã chẳng còn ở bên tôi nữa. Tâm trạng ủ ê trĩu nặng, tôi đi trong vô thức. Đến khi đã vào sâu trong sân trường, tôi mới choàng sực tỉnh, tôi đâu biết ký túc Bạch Lộ ở cụ thể chỗ nào.
Lại ngơ ngẩn loanh quanh trong sân trường một lúc, đang lưỡng lự không biết có nên gọi điện cho Bạch Lộ không, tôi chợt nhận ra có một đôi nam nữ đang đi qua trước mặt mình. Lúc này mặt trời đã bớt rực rỡ, trời bắt đầu tối, khoảng cách giữa tôi và đôi nam nữ kia cũng rất xa. Nhưng tôi vừa nhìn đã nhận ra ngay cô gái kia, chính là Bạch Lộ tôi đang muốn tìm! Bên cạnh em còn có một tên con trai, cao cao gầy gầy, sau lưng đeo một cái giá vẽ, lại là gã tên Dương Phong.
75.
Thoạt nhìn thấy hai người họ, tôi kinh ngạc vội vàng quay đầu đi vờ nhìn về phía khác. Nhưng khóe mắt đương nhiên vẫn để ý đến Bạch Lộ và Dương Phong. Mới mươi ngày không gặp, Bạch Lộ dường như đã biến thành một con người khác. Tóc cắt ngắn theo kiểu học sinh, khiến em nhìn hơi lạ lẫm. Trước khi đến đây tôi còn nghĩ qua chuyện đêm đó không biết Bạch Lộ sẽ tiều tụy đến mức nào, không ngờ thần sắc em vẫn rất khá, mặt mày rạng rỡ, chẳng có nổi nửa vẻ thất tình. Nhìn em thế này, tự nhiên tôi lại thấy rất thất vọng. (Sặc! Thật khinh bỉ tâm địa đen tối của bản thân...)
Lúc này em đang cùng gã Dương Phong kia sóng bước bên nhau, hai người vai kề vai, đang thì thầm to nhỏ gì đó, trông vô cùng thắm thiết. Bọn họ vừa đi vừa cười đùa nói chuyện, lướt qua tôi hệt như qua chỗ không người. Đôi mắt Bạch Lộ chỉ hướng về Dương Phong, nào để ý gì đến tôi! Sống mũi tôi tự nhiên cay cay, không ngờ cô bé Bạch Lộ này đã tìm được niềm vui mới nhanh như vậy! Lòng tôi hụt hẫng, cảm giác như khoang иgự¢ bị ai nhét đầy bông gòn, chật kín đến hoảng loạn.
Hai người họ đi qua rồi, tôi mới vội vàng quay đầu lại, lặng lẽ nhìn theo. Tôi chợt nhớ lại buổi tối sinh nhật Bạch Lộ, em lớn tiếng nói với tôi con gái cung Ma kết đã thích ai sẽ thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, hơn nữa sẽ mãi không thay đổi. Sặc! Rốt cuộc là thật hay giả đây? Rốt cuộc trên đời này có tồn tại thứ tình yêu sét đánh cả đời bất biến không?
Đến tận khi bóng hai người kia đã mất hút cuối tầm mắt, tôi vẫn đờ đẫn đứng lặng một chỗ. Tôi không cam lòng, tôi hận Bạch Lộ thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Lúc này tôi mới nhận ra sâu trong lòng mình vẫn luôn có một suy nghĩ rất ích kỷ: Tuy tôi đã không thể ở bên Bạch Lộ, nhưng lại mong sao em chỉ yêu mình tôi, mãi không thay đổi.
Nhưng nhìn tình hình trước mắt, chắc hẳn Bạch Lộ đã quên mất anh Lư lừa này là ai từ lâu rồi! Xem ra suy nghĩ kia của tôi không chỉ rất ích kỷ biến thái mà còn vô cùng ấu trĩ nực cười. Tự nhiên tôi có một cảm giác thật mỉa mai. Mãi một lúc sau, tôi mới nhớ ra mình vẫn đang cầm hai quyển tiểu thuyết ái tình Bạch Lâm nhờ gửi cho Bạch Lộ.
Làm sao đây? Đuổi theo đưa sách cho Bạch Lộ? Sặc! Làm thế há chẳng phải tự bôi xấu mặt mình! Lúc này Bạch Lộ đang tình tứ ngọt ngào bên niềm vui mới, tôi tìm gặp em thì mất mặt quá. Tôi có thể chắc chắn không phải Bạch Lộ đang đóng kịch, vì em đâu biết tôi sẽ tới.
Hơn nữa, Bạch Lâm nhờ tôi đưa hai quyển sách này cho Bạch Lộ rõ ràng chẳng phải ý tốt gì, nàng cố tình muốn tôi và Bạch Lộ quay lại với nhau. Nhưng tôi đã xác định chắc chắn người mình thích là Bạch Lâm rồi, còn làm mấy chuyện thế này chẳng phải quá tệ sao?
Lúc này tôi mới nhận ra mình vốn đã không nên đến đây! Mẹ kiếp, tôi đúng là một thằng đại ngu. Tự rủa mình một hồi xong, tôi cúi xuống nhìn hai quyển sách sến trên tay, tìm quanh bốn phía cuối cùng cũng phát hiện ra gần đó có một thùng rác. Lập tức tôi chẳng buồn nghĩ ngợi thêm, bước đến ném luôn mấy quyển sách vào đó.
Sau khi quay lại nhà Tưởng Nam, ngày nào tôi cũng như thằng ngốc quanh đi quẩn lại chẳng có việc gì làm, mấy lần nói với Tưởng Nam xin về trước, chị đều nói NO. Mẹ kiếp, tôi đâu phải thư ký riêng của chị ta, cứ nhốt tôi ở đây là có ý gì?
Rảnh rỗi quá tôi lại nhớ Bạch Lâm, giờ Bạch Lộ coi như đã hoàn toàn không còn là của tôi nữa rồi, tôi càng nên toàn tâm toàn ý theo đuổi Bạch Lâm. Cuộc sống của tôi ở Thượng Hải thành ra mỗi ngày mười mấy tiếng nhớ Bạch Lâm, mấy tiếng còn lại để ngủ. (Mẹ kiếp, hình như ngay cả lúc ngủ tôi cũng vẫn nghĩ đến nàng!)
Mãi rồi công việc của Tưởng Nam cũng xong xuôi, buổi sáng khi ra khỏi nhà chị nói với tôi ngày mai sẽ cùng quay về. Tôi phấn khích thầm nhủ lần này về nhất định phải dốc toàn lực giở mọi thủ đoạn cưa đổ Bạch Lâm. Buổi trưa ăn cơm xong, tôi chẳng biết làm gì ngoài ngồi xem ti vi Gi*t thời gian, bất ngờ lại thấy có kênh đang chiếu Nàng Dea Jang Geum. Sặc, phim này Bạch Lâm thích lắm đây, tôi phải nghiên cứu thêm mới được. Thế là tôi ngồi xuống chăm chú xem một mạch hết ba tập, thấy tình tiết phim tuy rất ấu trĩ, nhưng cũng không giống mấy kiểu ngớ ngẩn thông thường.
Tôi vừa tắt ti vi định nằm bò lên giường nghĩ về Bạch Lâm thì nhận được điện thoại của Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Tưởng Nam mói trong điện thoại: “Chị đang ở dưới cổng, cậu xuống đây cùng chị đi thăm Đá Nhỏ đi!” Tôi thoáng giật mình, cảm thấy giọng Tưởng Nam có gì đó là lạ, còn đang im lặng đã nghe Tưởng Nam lại nói: “Nghe nói bố thằng bé chuẩn bị ra nước ngoài rồi...”
Đến khi xuống nhà gặp Tưởng Nam, lòng tôi vô cùng áy náy. Dạo này tôi chăm chăm nghĩ đến Bạch Lâm, chỉ biết trách Tưởng Nam không cho mình quay về cưa gái, chẳng hề quan tâm đến chị. Đến giờ mới phát hiện ra Tưởng Nam tiều tụy khác thường thế nào. Chắc thời gian này chị vất vả lắm, vừa bận bịu công việc, lại phải suy nghĩ chuyện nên làm thế nào để giữ Đá Nhỏ ở lại.
Lên xe, ngồi gần Tưởng Nam, tôi lại càng cảm giác rõ hơn vẻ mệt mỏi kìm nén ở chị. “Chị!” Tôi gọi Tưởng Nam. Đã rất lâu rồi tôi không gọi chị như vậy. Nghe tiếng tôi gọi chị, Tưởng Nam sững người, nhìn tôi, thần người đúng một phút. Đối diện với cái nhìn của chị, tôi có chút ngại ngùng. Chị thấy thôi đỏ mặt bèn cười dịu dàng, rồi khởi động xe, nói: “Tiểu Triệu, chị muốn ςướק lại Đá Nhỏ, cậu giúp chị được không?”
Tôi gật đầu, nói: “Được!” Lời thốt ra rồi tự thấy mình thật ngu xuẩn, tôi có tài cán gì mà giúp Tưởng Nam ςướק lại Đá Nhỏ? Tiền không có, quyền không có, tuy tôi đã tốt nghiệp đại học nhưng tôi chỉ là một tên mù luật, cũng không đánh nổi tên lưu manh họ Cố kia, sặc, xem ra chỉ có thể khích lệ tinh thần mà thôi...
Tưởng Nam thấy tôi nói chắc nịch vậy thì rất vui, nói: “Giờ chị phải có nhiều tiền hơn cả bố Đá Nhỏ! Tóm lại dù thế nào thì chị cũng không thể để anh ta đưa thằng bé sang Canada. Bên đó xa xôi, lại lạnh như vậy, Đá Nhỏ sẽ không quen được đâu.” Chị nói đến đây rồi im lặng, mắt vẫn nhìn về phía trước, mãi lâu sau mới lại nói rành rọt từng từ: “Dù có tốn bao nhiên tiền, chị cũng phải khiến Đá Nhỏ quay về bên chị.”
Tôi ngồi bên nhìn Tưởng Nam, vẻ mặt và lời nói của chị đều rất cứng rắn. Không hiểu vì sao, vào lúc này tôi lại nghĩ đến tên khốn họ Lâm kia, xem ra Tưởng Nam qua lại với lão ta hoàn toàn là vì Đá Nhỏ. Chị muốn lợi dụng lão Lâm để có tiền có thế, bởi theo chị, chỉ như vậy chị mới có thể đoạt lại đứa con trai yêu dấu.
Hiểu rõ lòng Tưởng Nam rồi, tôi thấy vô cùng kính phục chị. Trước đây thực ra tôi hơi có ý coi thường cách sống của chị, nhưng giờ tôi đã biết tất cả những việc chị làm đều là vì Đá Nhỏ, đều xuất phát từ tấm lòng thương con của một người mẹ, chị thực sự rất vĩ đại.
Tôi nhìn chị, khuôn mặt chị lấp lánh ánh sáng của tình mẹ, thật thần thánh. Thần sắc ấy của Tưởng Nam luôn làm trái tim tôi rung động. Tôi thầm hạ quyết tâm: Bất kể thế nào, tôi cũng phải nghĩ cách giúp Tưởng Nam hoàn thành tâm nguyện này!
76.
Xe đến trường mẫu giáo lần trước, tôi cùng Tưởng Nam bước vào. Cứ nghĩ vào trong sẽ có thể tìm thấy Đá Nhỏ, nào ngờ một cô trong trường nói đã mấy ngày hôm nay Đá Nhỏ không đến lớp. Tưởng Nam nghe vậy sắc mặt liền trở nên kỳ lạ, bước khỏi trường, chị lấy điện thoại ra, bấm số liên tục nhưng xem ra đều không gọi được cho người cần gọi.
Lên xe, Tưởng Nam không nói không rằng, nhấn ga phóng như bay về phía trước. Tôi im lặng ngồi một bên, lòng thầm băn khoăn: Vì sao Tưởng Nam lại cuống thế này? Lẽ nào tên khốn họ Cố đã đem Đá Nhỏ ra nước ngoài rồi? Có phải chị vừa gọi điện cho thằng cha đó không? Giờ chị phóng nhanh thế này là vì muốn đi tìm hắn ư?
Bao ý nghĩ lướt vụt qua đầu tôi, nhưng cũng không nhanh bằng tốc độ Tưởng Nam lái xe hiện giờ. Khoảng mười phút sau, xe tiến vào một khu nhà cao cấp. Đỗ xe trong sân rồi, Tưởng Nam vẫn không nói với tôi lời nào, xuống xe chạy vào một tòa nhà. Tôi thấy chị như vậy, sợ xảy ra chuyện gì bèn vội vàng xuống xe chạy theo.
Đến khi chúng tôi ra khỏi tòa nhà, Tưởng Nam đã gần như phát điên! Nhà Cố Minh Hạo ở trong tòa nhà này, nhưng khi chúng tôi tìm đến nơi, ra mở cửa lại là một phụ nữ trung niên béo tốt. Lúc đó tôi còn nghĩ đây không phải là mẹ kế tay họ Cố tìm cho Đá Nhỏ chứ? Đợi Tưởng Nam hỏi ra mới biết họ Cố kia đã bán nhà rồi.
Sặc! Đến tám phần mười là tên khốn đã ra nước ngoài! Tưởng Nam nắm tin tức không nhanh nhạy, hoặc đây vốn là do Cố Minh Hạo rắp tâm sắp đặt từ trước. Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của Tưởng Nam, lòng tôi quặn lại. Ra đến gần xe, tôi định giành lái, không ngờ Tưởng Nam đã ngồi ngay vào ghế lái chính, tôi đành vòng sang bên ngồi vào ghế lại phụ, lòng không khỏi phấp phỏng: Với tình trạng Tưởng Nam bây giờ, không biết có thể lái xe được không?
Quả nhiên xe vừa ra khỏi khu nhà, Tưởng Nam đã nhấn ga như điên. Giao thông Thượng Hải rất đông đúc, chị thế này khiến tôi càng thất kinh khi*p đảm. Đang định mở miệng bảo chị lái chậm một chút thì nghe chuông điện thoại của Tưởng Nam reo lên.
“A lô!” Tưởng Nam nghe điện thoại. Nhờ phúc cuộc điện thoại này, tốc độ xe cuối cùng cũng được giảm xuống một chút. Tiếng từ đầu bên kia vẳng lại rất lớn, sặc, ra là con quỷ háo sắc họ Lâm. Nghe loáng thoáng hình như lão khốn muốn kêu Tưởng Nam tối nay đi cùng hắn, Tưởng Nam nghe xong liền đột nhiên to tiếng buông một câu: “Tôi không rảnh!” rồi cúp luôn máy.
Tôi ngồi bên mà thấy vô cùng hả hê, ngóng sao ngóng trăng, cuối cùng cũng ngóng được lúc Tưởng Nam ra uy với lão khốn đó. He he, cũng chỉ trách lão già gọi điện không đúng lúc... Đang hỉ hả trong lòng, chợt tôi thấy Tưởng Nam đỗ xe vào vệ đường, rồi nói: “Tiểu Triệu! Cậu tự bắt xe về trước đi, chị còn có việc, không chở cậu được nữa...”
Tôi như thằng ngốc bị Tưởng Nam đuổi khỏi xe, rồi lại như thằng ngốc đứng bên đường nhìn theo xe Tưởng Nam xa dần. Chị phóng nhanh như đua với gió. Đàn bà? Đàn bà! Tự nhiên tôi nhớ đến lời của một triết gia nào đó: Không nên tìm hiểu phụ nữ đang nghĩ gì, bởi bạn mãi mãi chẳng bao giờ đoán nổi!
Tôi ôm nỗi sầu trong lòng quay về nhà Tưởng Nam. Vào thẳng phòng cho khách tôi đổ ụp xuống giường, bắt đầu nghĩ ngợi lung tung. Nghĩ đến sự thay đổi của Bạch Lộ, đến con tim giao động của Bạch Lâm, và cả chuyện của Tưởng Nam và Đá Nhỏ. Vừa nghĩ, tôi vừa đợi Tưởng Nam, nhưng mãi chị vẫn không về. Sợ chị xảy ra chuyện gì, tôi không ngừng gọi vào số di động của Tưởng Nam, nhưng chị tắt máy.
Mãi đến hơn chín giờ sáng hôm sau, Tưởng Nam mới gọi lại cho tôi. Chị bảo tôi tự quay về công ty trước, chị vẫn còn vài việc phải xử lý, phải hai ngày nữa mới về. Tôi hỏi là việc gì thì chị không nói, hỏi chị chuyện Đá Nhỏ tính thế nào chị nói chị có cách. Ngắt điện thoại, lòng tôi trống rỗng. Tôi đã rất muốn quay về vì muốn gặp Bạch Lâm, nhưng giờ tôi lại có chút không muốn rời Thượng Hải, vì tôi không yên tâm về Tưởng Nam.
Tôi do dự rất lâu, cuối cùng mới quyết định trở về. Dù gì Tưởng Nam cũng là cấp trên của tôi, chị bảo tôi quay về công ty tôi không thể không về. Hơn nữa quả thực tôi cũng quá nhớ Bạch Lâm rồi, tính ra đã hơn tuần nay chúng tôi chưa gặp nhau.
Mười giờ sáng tôi ngồi xe về, đến nơi đã là buổi trưa. Nếu là mọi khi nhất định phải hôm sau tôi mới vác mặt đến công ty, nhưng giờ thì khác, tôi thực sự muốn sớm gặp lại Bạch Lâm, dù chỉ sớm hơn một giây thôi cũng hạnh phúc lắm rồi.
Đến công ty mới là một giờ, còn chưa đến giờ làm chiều. Trong phòng chỉ có cánh phụ nữ Trần Hữu Dung, Chu Tĩnh đang ngồi đàm tiếu chuyện thị phi của ai đó, không thấy Bạch Lâm đâu.
Tôi vừa bước vào cửa đã bị Trần Hữu Dung trông thấy. Chị ta lập tức xởi lởi: “Chẳng phải Tiểu Triệu kia sao? Về rồi đấy à!”
Tôi gật đầu, đám Chu Tĩnh sau đó cũng tới tấp chào hỏi tôi. Thấy vẻ mặt mấy bà chị đều có gì là lạ, tôi bèn hỏi: “Sao thế? Lại đang nói xấu ai à?”
“Tiểu Triệu, cậu dạo này không ở công ty, không biết công ty mình đã xảy ra chuyện lớn gì đâu...” Trần Hữu Dung được mệnh danh là cái loa số một của phòng Thu mua, nghe tôi hỏi không nhịn nổi đã lên tiếng: “Cô quả phụ họ Bạch tư tình với Cao Trào rồi...”
Tôi ban đầu còn cười híp mắt hóng chuyện thị phi, đến khi mấy từ kia lọt vào tai mới bất giác sững người. Thấy tim mình như bị cái kiếm gì đấy (Ỷ thiên kiếm? Đúng rồi, chính là Ỷ thiên kiếm!) chém làm đôi, vết chém sắc lẹm, như thể không đau nhưng lại là vết thương chí mạng.
Tiếng Trần Hữu Dung vẫn vang lên bên tai: “Thực ra từ lâu đã có người đồn bọn họ cặp kè với nhau rồi, nhưng giờ hình như mới công khai. Hôm qua là sinh nhật con trai Cao Trào, ông ta còn lái xe đưa quả phụ họ Bạch đi mua bánh sinh nhật cho con trai. Này cậu nói xem, liệu có phải hai người bọn họ đã...”
Con mụ lưỡi dài này cứ thao thao bất tuyệt, ghét quá đi mất, tôi thật chỉ muốn tìm miếng cao dán cái mồm vịt của mụ ta lại. Mẹ kiếp, ai khiến bà nói xấu Bạch Lâm! Tôi thầm chửi rủa Trần Hữu Dung bằng những lời độc địa nhất một hồi xong, mới cảm thấy mình thật vô vị. Việc kia thì có liên quan gì đến chị ta! Hơn nữa, chị ta nói rõ ràng tường tận như vậy thì đến trăm phần trăm chuyện kia không thể là giả. Nghĩ đến đây lòng tôi buốt lạnh: một người sợ người khác đàm tiếu như Bạch Lâm lại chịu cùng Cao Trào công khai đi mừng sinh nhật con trai lão ta, hẳn quan hệ giữa lại người chắc chắn không hề đơn giản.
Tôi gắng gượng lắm mới không ngã quỵ, khó khăn ngồi xuống chỗ của mình. Đến khi ngồi yên rồi mới nhận ra cả người đang run lẩy bẩy, không rõ là vì tức hay vì khó chịu. Mấy mụ đàn bà vẫn đang bàn luận về chủ đề kia, người nào cũng mang cái giọng điệu vừa khinh khi vừa đố kỵ, mở mồm ra là quả phụ, mở mồm ra là che nọ đậy kia, làm như Bạch Lâm là hạng gái bao dâm đãng nhất tồi tệ nhất trái đất, làm như Bạch Lâm là loại đàn bà thủ đoạn lắm tâm kế nhất trần đời.
Từng lời bọn họ phỉ báng Bạch Lâm cũng đồng thời đâm nát trái tim tôi. Nghe những lời này, tim tôi như bị người ta lần lượt tra tấn bằng mười đại cực hình Mãn Thanh. Nghe đến cuối cùng tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, đang định gầm lên mắng đám tiện nhân kia ngậm hết mồm lại thì mấy mụ đàn bà tự nhiên im bặt. Tôi hơi sững người, bất giác ngoảnh lại nhìn về phía cửa.
Là Bạch Lâm! Mắt tôi dán chặt vào nàng, còn nàng chỉ thoáng nhìn qua tôi gật đầu lịch sự rồi về thẳng chỗ ngồi. Không biết liệu nàng có nghe thấy mấy lời ban nãy của đám người kia không, nhưng vẻ mặt nàng vô cùng bình tĩnh, vô cùng bình tĩnh.
77.
Cả buổi chiều trái tim tôi ở bên Bạch Lâm, ánh mắt gần như không rời khỏi nàng. Nhưng nàng lại chẳng hề chú ý đến tôi, đôi khi ánh mắt dạt tới chỗ tôi nhưng rồi đều thờ ơ lướt qua.
Tôi nắm chặt điện thoại trong tay, muốn gửi tin nhắn hỏi Bạch Lâm xem rốt cuộc có phải nàng thực sự có gì đó với Cao Trào, nhưng mãi vẫn không thu đủ can đảm. Mấy lần tin đã viết xong nhưng cuối cùng không ấn nổi phím gửi đi. Đến khi gần hết giờ làm, điện thoại đã ướt đẫm mồ hôi.
Tan làm, Bạch Lâm là người đầu tiên rời văn phòng, tôi không có được cơ hội gặp riêng nàng. Sau khi về nhà, tâm trạng tôi càng không thoải mái, lúc nào cũng nghĩ đến lời đám phụ nữ nói lúc trưa cùng vẻ bình tĩnh kỳ lạ của Bạch Lâm ban chiều. Tất cả những dấu hiệu này đều chứng tỏ nhất định đã xảy ra chuyện. Ở nhà đến tám giờ tối, cuối cùng tôi không chịu nổi nữa, bèn chạy xuống đường gọi một chiếc taxi đến thẳng nhà Bạch Lâm. Tôi không muốn tiếp tục im lặng thế này, tôi muốn dứt khoát mọi chuyện với Bạch Lâm.
Hùng hổ là thế nhưng càng đến gần nhà Bạch Lâm, khí thế trong tôi càng xẹp đi nhanh chóng. Đến khi đứng trước cửa nhà nàng, tôi đã hoàn toàn mất hết can đảm. Tay tôi đặt lên chuông cửa, rồi lại thu về, cứ lặp đi lặp lại hai động tác này như vậy. Bản thân tôi cũng đang có một cuộc giao chiến quyết liệt trong lòng, không ngừng do dự lưỡng lự.
Đúng lúc tôi đang chần chừ chưa đưa ra được chủ kiến, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu: Bạch Lâm ở bên Cao Trào liệu có phải vì tôi và Bạch Lộ không? Với bản tính của Bạch Lâm nàng không thể nào gióng trống khua chiêng qua lại với Cao Trào như thế?! Nàng làm như vậy là có ý gì? Nàng muốn trong công ty đồn thổi chuyện giữa nàng và Cao Trào để tôi dứt hẳn tơ tưởng với nàng ư?
Càng nhĩ tôi lại càng chắc chắn là như vậy. Nếu thế tôi càng phải làm rõ mọi chuyện với Bạch Lâm, tôi phải nói với nàng rằng Bạch Lộ đã tìm được niềm vui mới rồi, tôi phải cho nàng biết giờ nàng hoàn toàn không cần tiếp tục đóng kịch nữa!
Nghĩ đến đây, tay tôi ấn mạnh, kính coong, kính coong. Chỉ lát sau, cửa mở, nàng xuất hiện trước mắt tôi. Nhìn thấy tôi, nàng kinh ngạc.
Khoảnh khắc trông thấy Bạch Lâm, tôi thực sự muốn mặc kệ tất cả ôm chầm lấy nàng, tôi không muốn mất nàng, thực sự không muốn.
“Tiểu Triệu!” Bạch Lâm ngạc nhiên lên tiếng: “Sao lại là cậu?” Mới nghe tôi còn ngẩn người, nhưng ngay sau đó cảm giác buồn bực bắt đầu ùa đến. Mẹ kiếp, nàng nói câu này là có ý gì? Lẽ nào nàng đang đợi ai khác? Lẽ nào là Cao Trào?
Tôi không thể không quan sát Bạch Lâm kỹ hơn, nàng ăn vận rất chỉnh tề, như đang chuẩn bị có hẹn ra ngoài. Sặc! Tôi như bị ai đập cho một gậy, bao lời thổ lộ chân tình chuẩn bị sẵn lập tức bay biến sạch. Chỉ thấy đầu óc hỗn loạn, lòng lạnh buốt. Lúc này ngoài ngây người nhìn Bạch Lâm ra, tôi không thể có nổi bất kỳ phản ứng nào khác.
Đang không biết làm sao, chợt điện thoại Bạch Lâm đổ chuông. Sau đó nàng nghe điện thoại ngay trước mặt tôi. “A lô?” Câu đầu tiên giọng nàng vẫn thật dịu dàng hòa nhã, nhưng đến câu thứ hai đã trở nên thất thanh căng thẳng: “Sao? Cậu nói sao? Tiểu Lộ làm sao?”
Mới đầu tôi giật mình trước sự thay đổi đột ngột của Bạch Lâm, sau khi nghe rõ câu nói của nàng, tôi bất giác kinh hãi: Mẹ kiếp! Chẳng lẽ Bạch Lộ lại xảy ra chuyện rồi?
Tôi còn đang ngờ vực liệu có phải Bạch Lộ xảy ra chuyện gì không thì Bạch Lâm trước mặt đã như hóa điên. “Tiểu Lộ, rốt cuộc nó ra sao rồi?” Nàng gào lên: “Nó sao rồi? Nó ra sao rồi hả... Ờ... Ừm... Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi hả?... Sao cậu không gọi sớm cho tôi... Cảm ơn cậu... Cảm ơn... Hai người đang ở bệnh viện nào? Giờ tôi sẽ đến ngay...” Giọng nàng dần dịu lại theo từng câu nói của người ở đầu bên kia, tôi đứng bên nghe, biết Bạch Lộ chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Lâm ngắt điện thoại xong mặc tôi đứng ngoài cửa, lập tức quay vào nhà chuẩn bị đồ đạc, từ trong nhà phát ra một loạt những tiếng leng keng va đập. Đến tận lúc này tôi mới thực sự ý thức được tầm quan trọng của Bạch Lộ trong lòng Bạch Lâm. Bạch Lâm bình thường vẫn là người chu đáo cẩn thận, vậy mà Bạch Lộ vừa xảy ra chuyện (dù đã không còn nguy hiểm gì nữa) nàng vẫn lập tức cuống cuồng cả lên.
Thấy Bạch Lâm đã lấy xong đồ quay ra cửa, tôi đang định nói sẽ đưa nàng đến Thượng Hải thì Bạch Lâm đã rút điện thoại ra lần nữa. “A lô! Giám đốc Cao ạ?” nàng nói. “Em gái em đang nằm viện, em muốn đi Thượng Hải xem thế nào... vâng... anh đưa em đi được không?”
Cuộc điện thoại này của Bạch Lâm như hàng trăm mũi kim đâm vào tim tôi, tôi chưa kịp phản ứng gì, Bạch Lâm đã đóng cửa rầm một tiếng. Sao đó nàng không để ý gì đến tôi, chỉ vừa chạy về phía thang máy vừa nói vào điện thoại: “Anh đang trên đường đến đây ạ? Vâng, vậy thì tốt quá rồi...”
Tôi như kẻ ngốc nhìn trân trân theo bóng nàng, bên tai văng vẳng tiếng nàng nói, lại một chuyện nữa giờ tôi đã có thể khẳng định. Đó chính là Bạch Lâm quả thực đang đợi Cao Trào! Và Cao Trào lúc này đang trên đường tới nhà Bạch Lâm!!
Tôi cố gắng tự nhủ đừng tin những gì trước mắt, nhưng đây là sự thực! Không thể nào ngờ tôi lại bị Bạch Lâm hạ gục triệt để thế này. Đến tận khi Bạch Lâm đã vào thang máy, đến tận khi cửa thang máy đóng lại, tôi mới nghĩ ra nên đuổi theo Bạch Lâm.
Nhưng đuổi đến cửa thang máy, tôi đứng lại. Nàng không màng gì đến tôi nữa, tôi đuổi theo thì có ích gì? Nhìn nàng lên xe của Cao Trào ư? Hành lang yên tĩnh quá, như thể đang mặc niệm cho tình yêu giữa tôi và nàng. Tôi đứng đó, đầu óc ௱ôЛƓ lung. Đèn hắt bóng tôi trải trên mặt đất, cái bóng quay lưng lại với tôi, im lặng.