Có điều, he he, tôi nói để tôi dẫn Bạch Lâm nhảy, nàng cũng không hề nói không, ha ha, không phản đối chính là đồng ý rồi. Nghĩ đến đây, tôi vững dạ bước về phía Bạch Lâm một bước nhỏ. Chúng tôi đã ở rất gần, giờ tôi lại tiến thêm một bước nữa, nên cả hai gần như đã mặt kề mặt, dường như hơi thở của nàng còn có thể trực tiếp xộc thẳng vào khoang mũi tôi vậy. Đầu óc tôi choáng váng, cảm giác này thật khó hình dung nổi. Tới giờ phút này, tôi có thể khẳng định chắc chắn, người tôi thích không phải Bạch Lộ chẳng phải Tưởng Nam, mà là Bạch Lâm! Bởi khi đối diện với Bạch Lộ và Tưởng Nam, tôi chưa hề có cảm giác như thế này. Căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, phấn khích, hạnh phúc, hồi hộp, tất cả những cảm giác này trước nay tôi chưa từng có!
Bạch Lâm không lùi lại, đúng là ông trời có mắt rồi! Xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi làm cảm động. Tôi hít sâu lần nữa, rồi nhẹ nhàng chia tay ra (không, là nâng tay lên, giờ đã chẳng còn không gian nào mà chìa tay nữa rồi), nói: May I…
69.
Đến tận giây phút Bạch Lâm đặt tay nàng vào tay tôi, tôi vẫn không sao dám tin! Nhưng bàn tay nhỏ bé của nàng thực sự đang nằm trong tay tôi rồi, xem ra thang máy quả là nơi đất lành của tôi. Tôi dùng tay còn lại bật lại bài hát trong điện thoại, rồi đút nó vào túi áo khoác, ghếch loa ra ngoài. Trong thang máy vô cùng yên tĩnh, tiếng nhạc từ điện thoại rất vang. Tôi lại cắn chặt răng hàm dưới để bình tĩnh, cuối cùng nhẹ nhàng đặt tay trái lên nơi eo thon nhỏ của Bạch Lâm.
Bạch Lâm cũng đặt tay bên kia của mình lên vai tôi, tất cả đều hệt như trong mơ. Mới đầu tôi quả thực còn sợ Bạch Lâm không biết khiêu vũ, mồm miệng ngờ nghệch hô một hai ba cho nàng, về sau tôi mới biết mình bị lừa. Về nhịp bước, có khi nàng còn thuần thục hơn cả tôi, dù là tiến, lùi, hay xoay, dường như đều đạt đến độ chuyên nghiệp. Nếu không phải không gian trong thang máy quá nhỏ, lại quá tối, tôi thật muốn cùng nàng xoay vài vòng.
Bàn tay nàng đặt trên vai tôi vẫn còn nắm bông hoa bách hợp, bông hoa kề sát tôi, hương hoa vấn vít lòng tôi, và cả mùi hương trên mình nàng, cùng tiếng nhạc đẫm không gian, tôi ngây dại rồi. Thang máy rất hẹp, chúng tôi chỉ có thể nhảy những bước nhỏ, lúc xoay người chốc chốc ᴆụng ngay phải vách thang, nhưng những thứ đó chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng tôi. Đến tận khi tiếng nhạc dứt, tôi và Bạch Lâm dừng lại, trái tim tôi vẫn đập binh binh trong Ⱡồ₦g иgự¢.
Điệu nhảy kết thúc, chúng tôi vẫn không tách nhau ra, dường như Bạch Lâm cũng đang đắm chìm trong say sưa ngây ngất. Tôi ôm nàng, cảm giác thật an lành. Có lẽ đây chính là tình yêu hay được nói đến! Tôi thầm nghĩ. Hơn một phút nữa trôi qua, Bạch Lâm vẫn không có ý muốn rời xa tôi. Tôi bất giác đắc ý, xem ra Bạch Lâm đã thực sự bị tôi tóm gọn rồi. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi: Nếu như nhân cơ hội này thơm nàng một cái, không biết nàng sẽ phản ứng thế nào? (Trời... xem ra dòng máu háo sắc vẫn luôn chảy trong huyết quản tôi mà...)
Ý nghĩ này quá hấp dẫn, hơn nữa Bạch Lâm lúc này hoàn toàn không giống trước đây. Trong vòng tay tôi, nàng dường như vẫn đang chìm đắm trong điệu nhảy vừa rồi. Thái độ của Bạch Lâm đã khích lệ con tim tôi, trong bóng tối, tôi kiếm tìm đôi môi nàng. Bước này nhất định phải làm thật nhanh, thật chuẩn, thật mãnh liệt, nhất định phải khiến Bạch Lâm bất ngờ không kịp phòng bị, để lộ ra suy nghĩ thực trong nàng.
He... Tìm được rồi, tiếp cận rồi, chỉ chút chút nữa thôi, chỉ chút chút nữa thôi, chút chút chút nữa thôi, tôi đang chuẩn bị xuất chiêu bọ ngựa bắt ve bất ngờ hôn tới thì đột nhiên bên tai vang lên một tràng tiếng động, ngay sau đó thang máy bật sáng. Tôi mới đầu kinh ngạc, sau đó là chói mắt nên nên không thể tiếp tục hành động được nữa. Rồi sau đó tôi nghe tiếng Bạch Lâm hét lên thất thanh, cảm thấy mình bị nàng đẩy ra. Nàng dùng sức rất mạnh, làm tôi lùi lại một buóc, lưng dính vào vách thang máy. Lúc này mắt tôi đã quen với ánh sáng, tôi nhìn Bạch Lâm. Dường như nàng cũng đã lùi về sau mấy bước, dựa vào vách thang đối diện tôi. Mặt nàng đỏ lựng như nhuộm, lòng tôi nguội lạnh, cảm giác thỏa mãn mờ ám trong bóng tối khi nãy đã hoàn toàn tiêu tan.
Thang máy lại bắt đầu đi lên, chẳng bao lâu sau đã đến tầng nhà Bạch Lâm. Cửa thang máy vừa mở, Bạch Lâm đã lập tức xông ra ngoài. Tôi thầm rủa trong lòng: Thang máy ơi là thang máy, ông lại bị mày chơi cho một vố rồi...
Tôi theo sau Bạch Lâm ra khỏi thang máy, nhìn nàng đi phía trước mà lòng ảo não vô cùng: đứng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau... Vốn dĩ tôi chỉ còn cách môi Bạch Lâm có nửa centimet nữa, chỉ cần hôn lên đôi môi ấy, dù cho Bạch Lâm không thể vì thế mà toàn tâm yêu tôi ngay, nhưng ít nhất tôi cũng được sướng trước cái đã. Đáng tiếc miếng ăn đến miệng còn rơi! Hừ, mà Bạch Lâm cũng thật là, có điện thì có điện chứ, sợ đến thê thảm thế làm gì! Lẽ nào nàng sợ có máy quay? Hay là ban nãy chúng tôi quá gần gũi nên nàng xấu hổ? Tôi mê mải nghĩ ngợi, qua những chuyện xảy ra trong thang máy, tôi tin chắc Bạch Lâm có cảm giác đối với tôi. Nhưng vì sao nàng lại đẩy tôi ra? Tôi lờ mờ cảm thấy Bạch Lâm có nỗi lòng gì đó, nàng dường như cố ý không muốn có bất kỳ tiến triển nào với tôi.
Bà nó chứ, cái thang máy ૮ɦếƭ giẫm kia! Mày đã giúp thì giúp cho chót đi! Cứ dập dập dềnh dềnh làm ông mày khó chịu!
Vừa đi vừa nghĩ, đã đến ngay cửa nhà Bạch Lâm. Tôi ngẩng đầu lên nhìn, Bạch Lâm vẫn đứng trước cửa không mở khóa. Tôi bất giác sững người, nghe Bạch Lâm nói nhỏ: “Tiểu Triệu, tôi quên mang chìa khóa rồi.” Tôi gật đầu, rút chìa khóa ra mở cửa. Vừa xoay chìa cửa đã bật mở, lại không khóa ngoài. Tôi thoáng có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn đưa tay đẩy cửa ra.
Phòng khách sáng trưng, có ánh đèn hắt ra. Lòng tôi nặng trĩu, cảm giác bất an mỗi lúc một lớn, cánh tay đẩy cửa cũng mất đi sức lực, nhưng cửa vẫn mở ra nhờ tác dụng của lực quán tính. Tôi đưa mắt nhìn vào trong nhà.
Cùng lúc tôi nhìn vào trong nhà, bên trong cũng có người đang nhìn ra ngoài. Ánh mắt chúng tôi vừa chạm nhau, tôi đã thấy như trời rung đất chuyển. Chẳng phải là Bạch Lộ sao? Sao em lại về đây? Giờ em xuất hiện chẳng phải rõ ràng là muốn cái mạng này của tôi sao?
Người trong nhà chính là Bạch Lộ, nhìn có vẻ em vừa đứng dậy khỏi ghế sofa, chắc vì nghe tiếng tôi mở khóa cửa. Tôi thật không ngờ cô bé Bạch Lộ này lại có thể đột nhiên quay về, đâm mình một đòn bất ngờ thế này, sặc, có trách cũng chỉ trách tôi quá lơ là. Bạch Lộ hôm nay đến một cuộc điện thoại gọi, một tin nhắn cũng không gửi cho tôi, rõ ràng là có vấn đề, thế mà tôi lại chẳng hề nhận ra. (Mấu chốt là vì Tưởng Nam đã phân tán sức chú ý của tôi, tôi chỉ phòng bị chị mà quên mất rằng đằng sau chị vẫn còn một kẻ địch lớn hơn đáng sợ hơn nhiều...)
Giờ thì hay rồi, lần này Bạch Lộ quay về là tôi ૮ɦếƭ chắc, chỉ tiếc vừa rồi tôi mới tìm được chút cảm giác cùng Bạch Lâm, giờ bỗng chốc phiền to, chỉ cần xử lý hơi không cẩn thận là ૮ɦếƭ không có chỗ chôn ngay. Tim tôi đập loạn lên binh binh, đầu óc lại chuyển động nhanh như bay: cũng may tôi và Bạch Lâm về khá sớm, cũng không đến nỗi khiến Bạch Lộ nghi ngờ hai chúng tôi có tư tình...
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)Nghĩ đến đây, tôi làm ra vẻ bình tĩnh, bước vào nhà, đồng thời lên tiếng: “Bạch Lộ? Sao em lại về rồi?” Lúc này Bạch Lâm đi sau tôi cũng đã bước vào. Bạch Lộ nhìn thấy tôi ánh mắt còn chan chứa tình cảm, đến khi thấy Bạch Lâm phía sau, sắc mặt em liền chuyển sang vẻ kinh ngạc.
“Chị...” Em gọi Bạch Lâm, tiếng gọi nghe rất kỳ cục, như thể em vô cùng ngỡ ngàng trước việc Bạch Lâm về nhà cùng tôi.
Tôi bất giác liếc mắt qua phía Bạch Lâm, khuôn mặt đỏ lựng của nàng vẫn chưa phai màu, giờ nghe Bạch Lộ gọi chị, lập tức càng lựng thêm. Lòng tôi thầm kêu thảm, nàng thế này chẳng phải chưa đánh đã khai tôi và nàng đi hẹn hò sao? (Với biểu hiện này của Bạch Lâm, Bạch Lộ không nghi ngờ mới lạ, đổi lại ngày thường, Bạch Lâm chắc chắn sẽ mắng Bạch Lộ không nghe lời...)
Tuy nhiên, vẻ mặt Bạch Lộ càng thêm nghi hoặc, em nhìn tôi rồi lại nhìn Bạch Lâm, cuối cùng ánh mắt em dừng lại nơi bông bách hợp trên tay Bạch Lâm. Tôi căng thẳng đến quặn cả ruột, cả hoa cũng có rồi, có không muốn thừa nhận cũng không được nữa. Trời... thực ra hoa đấy đâu phải tôi tặng, là của cô bé bán hoa cho... Sặc! Nói ra như thế liệu thì liệu ai tin?
Lòng rối như tơ vò, tói nuốt nước bọt, đang định nói vài câu gì đó cho không khí bớt căng thẳng thì Bạch Lộ đứng trước mặt đã đột nhiên gọi: “Anh Lư lừa!” Tôi sững người, ngay sau đó Bạch Lộ bỗng lao thẳng vào lòng tôi, tôi tránh không kịp, bị em ôm chầm lấy.
Trong khoảnh khắc bị Bạch Lộ ôm chầm tôi có một cảm giác, cảm giác như mình đột nhiên bị rơi xuống một cái hố sâu không đáy. Giờ có nói gì cũng vô dụng, hành động nằm ngoài dự liệu này của Bạch Lộ đã hoàn toàn chặn đứng đường lui của tôi.
Hoa bách hợp, sặc! Bông hoa bách hợp ૮ɦếƭ giẫm kia! Nếu không phải vì bông hoa đó có lẽ tôi còn có cơ hội xoay chuyển tình thế, còn giờ đây? Nghe nói ở phương Tây hoa bách hợp có ý nghĩa là cái ૮ɦếƭ, xem ra lần này tôi thật sự khó tránh khỏi kiếp nạn rồi.
70.
Vốn dĩ được một tuyệt thế giai nhân như Bạch Lộ ôm sẽ là một chuyện sung sướng nhường nào! Thân thể mềm mại, mùi hương thoang thoảng, tình cảm hừng hực như lửa cháy của em, ôi trời, đây tuyệt đối là cảnh tượng gã đàn ông nào cũng mơ ước!
Nhưng giờ đây, tôi được Bạch Lộ ôm mà lòng chỉ thấy khủng khi*p, khủng hoảng, khủng bố! Trong thoáng chốc, tôi suýt chút nữa thì bại liệt khuỵu xuống đất, hai tay hai chân cầm cập liên hồi, đầu óc choáng váng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Thực ra lúc Bạch Lộ chưa bổ nhào vào tôi, tuy cảnh ngộ tôi có thê thảm nhưng cũng vẫn còn cơ xoay chuyển. Giờ Bạch Lộ xuất chiêu ôm ấp tựa “Thiên ngoại phi tiên” này thì tôi đã hoàn toàn bị đánh bại.
Tôi cố liếc sang phía Bạch Lâm, nàng mới đầu đang ngượng ngùng đỏ mặt, nhưng đến khi Bạch Lộ ào đến ôm tôi, trên mặt nàng chỉ có kinh ngạc, kinh ngạc và kinh ngạc! Tiếp đó tôi đọc thấy trên khuôn mặt ấy cả vẻ khinh khi, phẫn nộ, và dường như còn cả một chút căm ghét.
Xong rồi! Thế là xong thật rồi! Bởi trước đây tôi đã thổ lộ với Bạch Lâm hai lần (một lần là đêm hôm nàng đi với Cao Trào, một lần chính là trong thang máy vừa rồi), với thế giới nội tâm phức tạp và lòng ngờ vực trước tất thảy của nàng, nàng nhất định sẽ cho rằng tôi đang đùa giỡn với hai chị em nàng. Ít nhất nàng cũng sẽ cho rằng tôi đang đùa giỡn với em nàng! Sặc! Hình tượng tôi khổ tâm tạo dựng trước mặt Bạch Lâm coi như đã bị hủy hoại hết rồi. Thương cho tôi vừa mới cùng Bạch Lâm tìm thấy chút cảm giác yêu đương. Tôi bất giác nhớ lại biểu hiện của Bạch Lâm trong thang máy, nhất định là nàng thích tôi, không được, tôi nhất định phải nghĩ cách đảo ngược thế cục! Nhưng tôi nên làm gì đây? Ra sức đẩy Bạch Lộ ra ư?
Y nghĩ ngu xuẩn này vừa sượt qua đầu tôi đã lập tức bị gạt phăng, tôi đồng thời còn thầm khinh bỉ chính mình. Nếu tôi làm như vậy sẽ gây nên tổn thương nhường nào đối với Bạch Lộ. Hơn nữa, có làm vậy cũng chỉ khiến Bạch Lâm càng coi thường tôi hơn. Vậy, tôi cứ để Bạch Lộ ôm mình thế này, ngay trước mặt Bạch Lâm yêu dấu hay sao? Tôi nhận ra mình đã rơi vào một cục diện tiến thoái lưỡng nan, dù làm thế nào cũng đều chẳng có kết quả tốt đẹp gì. (Hừ... cái lễ Tình nhân này, thật là sóng gió nối tiếp bão tố…)
Thực ra xét tình hình hiện nay, cách tốt nhất chính là tiếp tục dùng dằng với Bạch Lộ, từ bỏ Bạch Lâm. Bởi dù gì Bạch Lộ cũng đã yêu tôi quá sâu nặng, hơn nữa em cũng dễ lừa hơn Bạch Lâm. Từ hành động ôm chầm lấy tôi của em cũng chứng minh em không muốn mất tôi. (Có phải em muốn dùng hành động này để thị uy với chị mình không? Nhưng với tình cảm giữa hai chị em, em không nên làm thế chứ...)
Nếu như từ bỏ Bạch Lộ, rất có khả năng tôi sẽ mất trắng tất cả. Với tính cách đa nghi phức tạp của Bạch Lâm, có lẽ tôi đã bị đào thải triệt để khỏi lòng nàng. E rằng dù tôi có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể khiến nàng tiếp nhận tôi nữa. Thêm vào đó, nếu tôi cự tuyệt Bạch Lộ, chắc chắn sẽ tổn thương em. Quan trọng là trái tim yếu ớt của em, nếu tôi đang tâm nói rõ với em tất cả, liệu em có… “đứt bóng” không?
Tuy tôi nghĩ được bao nhiêu điều như thế nhưng thực ra nãy giờ mới chỉ có vài giây. Bạch Lộ vẫn đang ôm tôi, còn Bạch Lâm sau khi bày tỏ nỗi thất vọng, phẫn nộ, khinh khi cùng căm ghét với tôi, giờ đã quay mặt đi chỗ khác. Tôi nhìn nàng, lòng rất muốn biết biểu hiện sau khuôn mặt vừa quay đi kia, đáng tiếc tôi không thể trông thấy. Nàng có buồn không? Nàng có rơi lệ như lần trước không?
Cánh tay cầm hoa của Bạch Lâm vốn vẫn gập lên, giờ đã buông xuôi. Những cánh hoa rũ xuống của bông bách hợp mang một vẻ đẹp thật u sầu. Lòng tôi man mác, tự nhiên tôi lại nhớ đến cảm giác ôm Bạch Lâm trong thang máy. Cái cảm giác căng thẳng, ngượng ngùng, sợ hãi, hưng phấn, hạnh phúc, hồi hộp, cái cảm giác yêu chưa từng có ấy. Người tôi thực sự yêu là Bạch Lâm, và chỉ mình Bạch Lâm! Dù cho nàng không yêu tôi, nhưng tôi cũng không thể lừa gạt trái tim mình. Tôi càng không thể tiếp tục dùng dằng vói Bạch Lộ. Tôi cần phải nói rõ mọi chuyện với em!
Lòng tôi hạ quyết tâm cũng đúng lúc Bạch Lâm có động tĩnh, nàng nhẹ nhàng cất bước, vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ. Tôi nhìn theo dáng nàng, trong thoáng chốc dường như chợt nắm bắt được điều gì đó. Bạch Lâm đang đau lòng, nàng đau lòng vì tôi. Một âm thanh gào thét trong lòng tôi. Tôi không biết nên buồn hay vui trước biểu hiện của Bạch Lâm. Tôi quyết định rồi! Dù cho Bạch Lâm có vĩnh viễn không chấp nhận tôi, dù cho Bạch Lộ có đau khổ, tôi cũng không thể tiếp tục lưỡng lự nước đôi thế này được nữa. Tôi phải nói rõ mọi chuyện với Bạch Lộ! Tôi thà mất cả hai con cá còn hơn tiếp tục bừa bãi dối gạt Bạch Lộ!
Ngay lúc ấy, bông bách hợp trong tay Bạch Lâm nhẹ nhàng buông rơi xuống đất. Tôi nhìn bông hoa, chợt nhớ tới một câu nổi tiếng: Thế giới của tôi là đóa bách hợp, không ngừng rụng rơi, đến cuối cùng cũng chẳng còn chi nữa.
71.
Đến tận khi Bạch Lâm đã vào hẳn phòng ngủ, Bạch Lộ mới buông tôi ra. “Anh Lư lừa,” em khẽ khàng nói. “có thể đi dạo cùng em được không?”
Tôi đang bận nghĩ xem vì sao Bạch Lâm không nói không rằng đã đi luôn về phòng, nghe Bạch Lộ lên tiếng liền bất giác sững người, cúi xuống nhìn em. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi, vẻ mặt rất khó đoán. Tôi chợt nhận ra có lẽ mình cũng không hiểu gì về Bạch Lộ, hệt như tôi không hiểu gì về Bạch Lâm. Trái tim phụ nữ lúc nào cũng dao động bất ổn vậy đấy! (Trước đây tôi cứ ngỡ Bạch Lộ chỉ là một vai diễn nhỏ bé, tôi tuyệt đối có thể hiểu mọi suy nghĩ của em, nhưng giờ đây tôi lại hoàn toàn chẳng thể nhìn thấu trái tim em.Vì sao em đột nhiên ôm tôi? Vì sao em không chào hỏi gì chị mình? Sặc! Những chuyện tôi không hiểu nổi quả thực quá nhiều…)
Tôi còn đang ngây người, Bạch Lộ đã kéo tay tôi, nói: “Ra ngoài đi dạo đi!” Tôi bị em kéo ra khỏi nhà, đang lưỡng lự không biết có nên ngoái lại nhìn vào nhà lần nữa không thì em đã dùng tay kia đóng luôn cửa lại.
Ngoài trời vẫn rất lạnh, gió bắc gào rít thổi táp vào buốt mặt. Đường phố vắng vẻ hiếm bóng người, mà có đi chăng nữa thì cũng là mấy đôi tình nhân đang bao bọc trong ngọn lửa ái tình, những người khác đều đã sợ lạnh mà trốn cả rồi. Tay tôi bị Bạch Lộ nắm lấy, nhưng lòng lại chỉ nghĩ về Bạch Lâm. Bạch Lộ dường như đã quên hẳn chuyện xảy ra ban nãy, em vừa đi vừa khe khẽ đung đưa tay, khiến tay tôi như đang chơi dung dăng dung dẻ, lòng tôi cũng chao đảo không yên: Tôi đã quyết định sẽ nói rõ mọi chuyện vói Bạch Lộ rồi, nhưng nên nói thế nào đây?
Đang lưỡng lự, tôi chợt nghe Bạch Lộ lên tiếng: “Anh Lư lừa, anh có biết sao em lại về đây không?”
“Vì sao?” Tôi lơ đễnh hỏi.
“Hì hì,” Bạch Lộ cười nói: “Vì em muốn cho anh một bất ngờ thú vị...”
Tôi nghe rồi không nói gì, chỉ thầm nghĩ: Đúng là em đã cho anh một bất ngờ thú vị, một bất ngờ cực kỳ thú vị!
Đang dở chuyện, chứng tôi đã đến khu chợ đêm sau nhà Bạch Lâm. Chợ vẫn rất đông vui, lễ Tình nhân là ngày lễ của tiểu thương nên những ngưòi bán hàng đều kiên trì bám quán.
Vừa vào chợ, Bạch Lộ liền nói: “Anh Lư lừa! Em lại muốn ăn hạt dẻ xào đường rồi!” Tôi ngẩn người, nhớ ngày hôm sinh nhật Bạch Lâm, cùng chuyện tôi đã hoàn thành ba ý nguyện của Bạch Lộ. Tôi chợt dao động, những kỷ niệm cùng Bạch Lộ bỗng chốc ùa về.
Ông lão bán hạt dẻ vẫn ở chỗ cũ, hương hạt dẻ vẫn thơm nức, chỉ có điều đắt hơn lần trước nhiều, vì đã qua mùa hạt dẻ. Bạch Lộ vẫn mua bốn lạng rưỡi, vẫn dùng phễu giấy đựng, vẫn vừa đi vừa nhấm nháp. Tất cả đều giống hệt đêm hôm đó. Bạch Lộ cười nói ríu rít, không biết có phải em đang đóng kịch hay không. Tôi im lặng đi bên em, vừa nhớ lại những chuyện ngọt ngào giữa hai chúng tôi, vừa đắn đo cân nhắc nên làm tổn thương em thế nào.
Ra khỏi chợ đêm một đoạn xa, thế giới lại trở nên tĩnh lặng. “Anh có ăn không?” Giống lần trước Bạch Lộ đưa một hạt ra trước mặt tôi, tôi lắc đầu. Em nhoẻn cười, thu tay về. (Dường như chỉ có chi tiết này là khác với lần trước...)
Ăn xong hạt dẻ, Bạch Lộ tiếp tục cùng tôi đi về phía trước, không bao lâu sau, tiệm gốm lần trước đã lại xuất hiện truớc mắt chúng tôi. Bạch Lộ đứng trước tiệm gốm chần chừ một lúc, cuối cùng cũng kéo tay tôi bước vào.
Vào rồi mới nhận ra bên trong tiệm đã không còn như lần chúng tôi đến nữa, hai tay guitar cũng không còn, thay bằng một gã ngốc thổi kèn saxophone. Bạch Lộ có vẻ hơi thất vọng, chỉ ở lại trong tiệm một lát rồi lại kéo tôi đi ra.
Kể từ lúc ra khỏi tiệm gốm, Bạch Lộ không nói năng gì nữa. Tôi cũng cứ im lặng như thế. Hai chúng tôi quay về trong tĩnh lặng, thời tiết vẫn đáng ghét như cũ, sầm sì phát chán. Đã sắp tới khu nhà Bạch Lâm, tôi đang chuẩn bị nói chuyện tôi và Bạch Lâm với Bạch Lộ. Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đột nhiên dừng lại, sau đó tôi nghe tiếng em nói: ”Anh Lư lừa, chúng ta chia tay đi!”
72.
Phản ứng đầu tiên của tôi khi nghe Bạch Lộ nói câu này là không dám tin. Sao Bạch Lộ có thể chủ động chia tay với tôi cơ chứ? Trời! Em yêu tôi tha thiết, da diết là thế, có thế nào đi chăng nữa tôi cũng không tưởng tượng nổi em lại chủ động đòi chia tay tôi. Thậm chí tôi đã bắt đầu nghi ngờ tai mình có vấn đề. “Sao cơ?” Tôi không khỏi thốt lên câu hỏi.
“Chúng ta chia tay thôi!” Bạch Lộ nhắc lại lần nữa.
Ánh mắt tôi tìm kiếm khuôn mặt em. Nhưng em không nhìn tôi mà đang hướng mắt về phía cuối con đường xa hút. Một lúc lâu sau, em mới lại lên tiếng: “Anh Lư lừa, có thể chuyện này quá đột ngột vói anh. Nhưng em đã quyết định rồi, vì em không còn thích anh nữa.” Giọng em rất bình tĩnh, rất vô tình, thật giống một người con gái đang đá chàng trai vốn dĩ cô ta chẳng có chút tình cảm. “Vừa nãy trong lúc ăn hạt dẻ em đã nghĩ kỹ rồi, em đã không yêu anh nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng ý nghĩa gì. Cũng giống như đám hạt dẻ kia, hạt dẻ hết mùa đều không ngon nữa.”
Nói thực, nghe Bạch Lộ nói muốn đá mình, tôi lại có cảm giác nhẹ lòng. Bởi nên nói rõ với Bạch Lộ thế nào về cảm giác tôi dành cho em là một chuyện vô cùng khó khăn. Cự tuyệt một người con gái xinh đẹp lại bị bệnh tim như Bạch Lộ là một tội ác. Giờ đây Bạch Lộ chủ động đề nghị chia tay vừa đúng ý tôi. Nếu vậy, tôi không cần suy nghĩ đắn đo xem nên mở miệng thế nào nữa. Tuy bị đá thật nhục nhã, nhưng so đi tính lại, Bạch Lộ đá tôi thực ra là một kết cục tốt nhất.
Bạch Lộ nói xong những lời vừa rồi thì không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn về phía xa. Tóc em buông xõa, lúc này khẽ bay bay trong gió. Lần đầu tiên tôi nhận ra trên người Bạch Lộ cũng có rất nhiều u sầu, cảm giác rất giống Bạch Lâm. Tôi nhìn em, lòng chợt gợn lên nỗi hồ nghi: Bạch Lộ đề nghị chia tay với tôi liệu có phải vì em đã biết chuyện giữa tôi và Bạch Lâm không? Em biết người tôi yêu là Bạch Lâm chứ không phải em, nên mới chủ động đề nghị chia tay! Vừa rồi em nói câu “Em đã không còn yêu anh nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì” liệu có phải là nói ngược không? Có thể điều em thực sự muốn nói là: Anh đã không còn yêu em nữa thì hai chúng ta ở bên nhau cũng chẳng có ý nghĩa gì…
Hiểu rõ chuyện này rồi, tôi cũng chợt hơi hiểu ra hành động hôm nay của Bạch Lộ. Em là một người theo chủ nghĩa lý tưởng tuyệt đối, cái em cần là một tình yêu hoàn mỹ. Tình yêu đó không thể có bất kỳ khiếm khuyết nào. Nhớ lại quãng thời gian hai chúng tôi bên nhau, quả thực hoàn toàn là một mối tình kinh điển như trong sách vở: tài hoa hiển lộ trong lần gặp đầu tiên, sau đó là anh hùng cứu mỹ nhân, ba ý nguyện của Bạch Lộ, con virus tình yêu trong buổi tối sinh nhật em. Tất cả những chuyện này đều có thể khiến Bạch Lộ chắc chắn tôi chính là người em đang tìm kiếm giữa biển người mênh ௱ôЛƓ.
Nhưng tối nay, khi em nhìn thấy tôi cùng chị em về nhà, em đã nghi ngờ. Điều này cũng không thể trách em, trong tình cảnh đó bất cứ ai cũng sẽ nghi ngờ thôi. Đối với một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như em, tình yêu không cho phép bất cứ ngờ vực nào. Em không muốn nghi ngờ tình cảm ám muội giữa tôi và chị mình, nên mới đột ngột ôm chầm lấy tôi, em muốn làm vậy để chứng minh sự hoài nghi của mình là sai. Không may sao, em lại đã đoán đúng.
Tiếp đó em kéo tôi đi ra ngoài, tất cả giống như diễn lại buổi tối hôm tôi hoàn thành ba ý nguyện cho em. Đây thực ra là điều Bạch Lộ cố ý sắp đặt, em muốn thông qua việc này phán đoán xem tôi yêu em hơn hay yêu chị em hơn. Và rồi sự im lặng của tôi, vẻ không tự nhiên của tôi, hạt dẻ tôi từ chối em, tất cả đều đã chứng minh người tôi thích là chị của em, hay chí ít cũng cho em thấy tôi yêu Bạch Lâm hơn yêu em rất nhiều. Vốn dĩ với bản tính dám yêu dám hận của Bạch Lộ, nếu người tôi thích là ai khác chắc em sẽ tìm cách kéo con tim tôi lại. Nhưng người tôi yêu lại là chị của em, với tình cảm chị em giữa hai người, em sẽ không tranh giành với chị mình. (Thực ra vừa rồi em cố ý tỏ ra lạnh nhạt với Bạch Lâm có lẽ chính là để dẫn dắt cho việc em chia tay tôi bây giờ, có lẽ em không muốn tôi cảm thấy em đang nhường tình yêu của mình...)
Tôi vừa nhìn chăm chăm vào Bạch Lộ, vừa âm thầm lý giải mọi chuyện. Trong bóng tối, nét mặt em ít nhiều có chút cô quạnh, rất đau thương, mà cũng rất lạnh nhạt. Tôi ngẩn ngơ nhận ra Bạch Lộ có một vẻ đẹp thật khó nói.
Tôi vẫn đứng im lặng, Bạch Lộ đã thôi nhìn xa xăm, quay sang tôi lần nữa. “Anh Lư lừa!” em nói. “Thực ra anh là một người tốt, thật đấy…”
Sặc! Bạch Lộ thật có trách nhiệm, lại còn muốn diễn trọn vở nữa, ngay đến mấy câu an ủi cũng nói ra hết. Xem ra em đã hạ quyết tâm nhường tôi cho Bạch Lâm rồi đây. Hoặc em biết mình sống không được bao lâu nữa, biết em không thể cho tôi một hạnh phúc vĩnh viễn, nên sau khi phát hiện ra tư tình giữa tôi và chị em, em liền kiên quyết chia tay với tôi. Thực ra đây cũng là tình yêu, một tình yêu vô cùng sâu đậm, một tình yêu vô cùng cao cả.
Tôi nhìn em nói ra những lòi vừa rồi, em cố gắng giả vờ thật tự nhiên, thật lạnh lùng, nhưng tôi vẫn có thể đọc được nỗi đau trong lòng em. Tôi thực sự không biết con tim yếu ớt của em sao có thể chịu được nỗi đau này.
Em càng tỏ ra tự nhiên, lòng tôi càng xót xa. Tôi chợt nhận ra trước mặt Bạch Lộ, mình đã ích kỷ, vô tình, vô liêm sỉ nhường nào. Trong khoảnh khắc, bao điều tốt đẹp em dành cho tôi đều ùa về, đó là một tình yêu thế nào kia chứ! Tôi không còn cách nào khống chế nổi con tim mình nữa. “Tiểu Lộ!”. Tôi gọi tên em. Bạch Lộ nhìn tôi, ánh mắt bỗng lóe sáng. Tôi không nói gì nữa, mà đưa tay ra, kéo em vào ôm chặt trong lòng.
Ôm Bạch Lộ rồi tôi lại hối hận. Cơn xúc động bột phát tựa như ma quỷ! Giờ tôi đang ôm em rồi, tiếp đây nên làm thế nào? Lại đẩy em ra ư? Tôi bỗng thấy hận chính mình, hận mình quá không quyết đoán.
Trong khoảnh khắc ôm chầm lấy Bạch Lộ, tôi cảm thấy hơi thở của em trở nên gấp gáp hơn, thậm chí tôi còn có thể nghe thấy cả tiếng tim em đập thình thịch trong Ⱡồ₦g иgự¢. Chỉ có khuôn mặt em là vẫn lạnh nhạt như thế. Cứ vậy, hai mươi mấy giây ôm em, lòng tôi cũng luẩn quẩn đúng hai mươi mấy giây. Tôi không biết mình nên làm thế nào? Đẩy em ra? Hay cứ ôm em thế này mãi mãi không buông tay?
Đúng lúc tôi đang tiến thoái lưỡng nan, Bạch Lộ khẽ khàng vùng khỏi vòng tay tôi. Thực ra với sức mạnh của tôi, nếu như tôi muốn em sẽ chẳng thể nào vùng ra được. Nhưng khi Bạch Lộ gắng sức vùng thoát, cánh tay tôi cũng liền tự động buông lỏng. Tôi nhớ đến Bạch Lâm. Nàng khiến tôi không thể nào tiếp tục ôm Bạch Lộ.
Bạch Lộ vùng khỏi tôi xong, liền lùi lại mấy bước. Trong lúc ngẩn ngơ, tôi dường như nghe tiếng em thở dài, sau đó tôi thấy em quay người đi, bỏ về khu chung cư. Cơn gió đêm càng thổi càng mạnh, tóc em bay phấp phới trong không trung. Nhìn theo bóng lưng cô độc ấy, trái tim tôi như bị ai đó xé mất một phần. Tôi không kìm nổi chỉ muốn xông lên ôm chầm lấy em lần nữa. Nhưng mới bước được một bước tôi đã dừng lại. Cứ cho là tôi ôm em lần nữa rồi có thể làm sao? Lại để em vùng khỏi tôi lần nữa ư?
Vì thế tôi chỉ ngơ ngẩn đứng đấy, nhìn bóng hình Bạch Lộ dần biến mất trước mắt mình. Mãi lâu sau, tôi mới nhận ra mặt mình lạnh buốt, lại tiếp một cảm giác lạnh buốt nữa. Rồi tôi nghe từ xa loáng thoáng có tiếng người reo: “Tuyết rơi rồi… Tuyết rơi rồi…”
Tự nhiên tôi chợt nhớ ra trong bài hát “Mãi cách một dòng sông” của Hứa Nguy có đoạn” Mây đen sao giữ nổi… giọt mưa muốn rơi… khóe mắt sao giữ nổi… giọt nước mắt anh rơi...
Tôi khóc rồi ư? Tôi không dám đưa tay chạm lên mặt. Càng lúc tuyết rơi càng lớn, những hạt tuyết, rơi lao xao khắp nơi.
73.
Đến khi tôi về đến nhà thì hai chị em Bạch Lâm đều đã ngủ rồi. Cửa phòng Bạch Lâm đóng kín mít, không biết ở bên trong hai người sẽ nói những gì. Tôi về phòng mình, cứ trằn trọc lăn qua lăn lại trên giường không tài nào ngủ nổi. Bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, lộp bộp đập lên cửa sổ, như đang gõ vào trái tim tôi.
Hôm sau tỉnh dậy, phát hiện ra trên bậu cửa sổ phủ một lớp tuyết mỏng, nhìn ra ngoài, mặt đất đã chẳng còn tuyết đọng. Không biết trận tuyết xuân này có ý nghĩa gì, là lễ tang cho mối tình đầu của tôi và Bạch Lộ chăng?
Mới sáng sớm, Bạch Lộ đã quay về trường, lúc em đi tôi không tiễn, tôi không biết còn có thể nói gì trước mặt em. Tôi đi làm nhưng chẳng thể để tâm vào công việc, Bạch Lâm xin nghỉ một ngày phép, không nhìn thấy nàng, tôi lại càng không yên lòng.
Mãi mới đến giờ tan làm, tôi chạy như bay về nhà. Đợi đến khi vào nhà nhìn thấy Bạch Lâm rồi mới coi như vững lòng hơn phần nào. Bạch Lâm rất bình tĩnh, hệt như mọi khi. Lúc ăn cơm tôi muốn nói gì đó với nàng, nhưng không tìm ra lời.
Lặng lẽ ăn xong cơm, tôi quay về phòng mình, đầu tiên là bật máy tính lên, nhưng chỉ mới vào mạng chừng hai ba phút đã không ngồi thêm được nữa. Tôi thả người xuống giường, nhưng còn sớm thế này, lòng lại rối bời sao mà ngủ được? Thế là lại bò dậy, lấy đàn ra. Chơi đàn lại nhớ đến Bạch Lộ, nhớ lúc dạy em đánh bài “Những đóa hoa ấy” hồi tết. Rồi chẳng hiểu từ lúc nào tôi đã bắt đầu đánh bài đó. Lòng đang hòa vào điệu nhạc mỗi lúc một u sầu, đột nhiên bên tai tôi vang lên một tiếng nhạc khác. Là bài ‘Nàng trong giấc mơ” của Phác Thụ. Tôi bất giác sững người, tay đang chơi đàn khựng lại. Phải một lúc sau mới xác đinh được đó chính là tiếng chuông điện thoại của mình. Sặc! Chẳng lẽ Bạch Lâm gọi điện cho tôi? Nhưng rõ ràng nàng đang ở nhà mà!
Tôi chợt nhớ tới buổi tối trước lễ Tình nhân, khi đó vì muốn hẹn Bạch Lâm ra ngoài tôi cũng gọi điện cho nàng dù đang ở nhà. Hay là... tôi không khỏi thầm nghĩ: hay là Bạch Lâm cũng muốn hẹn tôi ra ngoài ăn tối? Hoặc nàng muốn thổ lộ với tôi? Sặc! Lẽ nào tối qua Bạch Lộ đã khen ngợi tôi trước mặt Bạch Lâm, thuyết phục nàng chấp nhận tôi?
Trong lòng lo lắng nghĩ ngợi, tôi với tay cầm lấy chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn màn hình, quả nhiên là Bạch Lâm, vội vàng nghe.
“A lô!” Tôi và Bạch Lâm gần như lên tiếng cùng một lúc, sau đó lại cùng lúc lặng đi. Chừng hơn mười giây sau, Bạch Lâm ở đầu dây bên kia mới lên tiếng: “Tiểu Triệu! Có chuyện này tôi muốn bàn với cậu, có được không?”
“Chuyện gì?” Tôi hỏi, lòng thầm nghĩ: không phải đúng như tôi đoán chứ? Nghe giọng nàng, đến tám phần mười là muốn hẹn tôi ăn cơm… Tôi đang hỉ hả trong lòng, lại nghe Bạch Lâm nói: “Là thế này, tôi có người họ hàng sắp tới sẽ đến đây, vì vậy…”
Lời Bạch Lâm vừa truyền đến tai, tôi liền có một dự cảm không lành. Quả nhiên, nàng nói tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ không biết cậu có thể tự ra ngoài tìm nhà được không... Tiền tôi vay cậu ngày mai tôi sẽ trả lại… Ừm, cũng không phải gấp quá đâu, ngưòi họ hàng kia của tôi một tuần nữa mới tới, cậu có thể tìm xong nhà rồi hẵng chuyển…”
Sặc! Dù đã có chút dự cảm lờ mờ nhưng tôi không ngờ Bạch Lâm lại có thể nói ra những lời này. Đây rõ ràng là muốn đuổi tôi ra khỏi nhà còn gì! Mẹ kiếp, nàng thì có bà con họ hàng gì? Lại còn lôi cái cớ ấy ra nữa! Con tim lúc nãy còn khấp khởi của tôi lập tức bị giội một gáo nước lạnh. Nàng nói gì tiếp đó tôi đều không nghe thấy. Mãi lâu sau, tôi mới khôi phục lại được chút ý thức, chỉ nghe Bạch Lâm vẫn đang nói trong điện thoại: “Tiểu Triệu, thật sự xin lỗi cậu...”
Tôi cố kìm nén nhẫn nhịn mới không dập luôn máy. Đợi lòng dạ ổn định lại, tôi mới lên tiếng, giọng cực kỳ lạnh nhạt: “Chị không phải xin lỗi đâu, tôi cũng đâu có là gì của chị... Ngày mai tôi sẽ chuyển đi, cảm ơn chị đã chăm sóc cho tôi bao lâu nay…”