Điệu Slow Trong Thang Máy - Chương 22

Tác giả: Chiu Kon-Loh

Chúng tôi nhìn nhau chừng hơn hai phút, rồi tôi thấy Bạch Lâm mấp máy môi, như định nói gì đó, nhưng lại thôi. Cuối cùng, nàng lặng lẽ quay lưng bỏ đi, chỉ để lại cho tôi bóng lưng côi cút.
Tôi nhìn theo tấm lưng thon gọn ấy, nàng vẫn khiến người ta thật xót xa.
“Tôi trông thấy rồi.” Đúng lúc bóng nàng sắp khuất sau bức tường, tôi lên tiếng.
Nàng khựng lại, tôi nói tiếp: “Tối hôm qua, tôi đã thấy chị cùng Cao Trào.”
Tôi vừa dứt lời liền thấy Bạch Lâm sững người bàng hoàng. Tôi cũng bất giác bàng hoàng, xem ra giữa Bạch Lâm và Cao Trào chắc chắn không phải quan hệ trong sáng gì, nếu không nàng tuyệt đối không thể có phản ứng này. Tuy Bạch Lâm rất kinh ngạc, nhưng nàng không hề quay đầu lại giải thích, cũng không bỏ đi, chỉ đứng đó, quay lưng về phía tôi, bất động.
Tôi cũng không hiểu sao mình lại nói ra câu đó, có thể vừa nãy đối mặt với Bạch Lâm đã tiếp thêm cho tôi dũng khí, thực ra tôi không muốn đánh mất Bạch Lâm trong tình cảnh không rõ ràng thế này. Ít nhất tôi cũng muốn nói rõ với nàng rằng tôi thích nàng biết bao, ít nhất tôi cũng muốn cho nàng biết, tôi gọi điện tìm tay Hình, hoàn toàn là vì nàng!
Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra: Bạch Lâm vẫn đứng đó chưa bỏ đi, lẽ nào cũng muốn nghe tôi giải thích mọi chuyện?
Trái tim đã lạnh giá của tôi bỗng cảm thấy có đôi chút ấm áp, tuy nói Bạch Lâm không yêu tôi, nhưng nàng không phải không có chút tình cảm nào với tôi. Vừa nãy nàng trút giận lên tôi, giờ hối hận nên muốn dùng cách này để hóa giải tâm trạng bất mãn của tôi.
Tôi bỗng ý thức được đây là cơ hội vô giá đối với mình, bởi cảm giác áy náy với tôi vẫn luôn là tử huyệt của Bạch Lâm. Giờ nàng bày tử huyệt ra cho tôi điểm, chẳng lý gì tôi lại từ chối.
Hơn nữa, từ sự việc lúc này có thể phân tích thấy mâu thuẫn giữa Bạch Làm và tay Hình rất lớn, rất khó giải quyết, nếu như lúc này tôi lại rút lui thì Bạch Lâm chỉ có một lựa chọn duy nhất là Cao Trào. Mẹ kiếp, tôi phải diễn tiếp chiêu bi kịch, giành thắng lợi là tốt nhất. Nếu như không được thì tính cách khác. Tóm lại là không được để lão khốn như Cao Trào có được nàng.
Suy tính xong kế sách, tôi quyết định xuất chiêu.
“Bạch Lâm!” Tôi nhìn nàng vẫn đang quay lưng về phía mình, chậm rãi nói: “Đúng thế, chuyện giữa chị và anh Hình tôi chẳng có tư cách gì nhúng tay vào, nửa phần tư cách cũng không. Nhưng chuyện lần trước nguyên nhân là vì tôi, tôi thấy mình bắt buộc phải giải thích rõ với anh ta, đó dù gì cũng chỉ là một sự hiểu lầm. Hai người đã ở bên nhau bao năm rồi, chị chia tay với anh ta như vậy mà không thấy đáng tiếc sao?”
Bạch Lâm im lặng đứng nghe, không thốt lên lời nào, ánh đèn trong phòng hắt xuống lưng nàng, toát lên một cảm giác không sao nói nổi thành lời. Tôi dừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Thực ra lâu nay tôi cũng rất thích... cũng rất có... thiện cảm với chị. Giờ tôi có thể thẳng thắn nói với chị rằng, tối đó sau khi chị và anh Hình cãi nhau, tôi đã khá vui mừng. Vì tôi nghĩ như vậy, có thể tôi sẽ có cơ hội ở bên chị. Hôm đó tôi đang bị cảm, chị đau buồn như thế nhưng vẫn không quên tôi, còn định giúp tôi uống thuốc.” Nói đến đây, tôi lại nhớ tới đêm hôm đó, nhớ đến dáng vẻ Bạch Lâm lau xong nước mắt quay sang chăm sóc tôi.
Bạch Lâm vẫn quay lưng về phía tôi, không lên tiếng, cũng không bỏ đi. Lúc này trong lòng nàng liệu có đang nhớ đến tối hôm đó? Nét mặt nàng liệu có rạng ngời ấm áp như tôi? Tiếc là tôi không sao có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc này, càng không thể đoán nổi lòng nàng hiện giờ. Bốn bề tĩnh lặng, vẫn chỉ có chiếc đồng hồ nhẫn nại nhích từng giây, tích tắc, chút một, đều như khắc vào tim tôi.
Cuối cùng tôi cũng đã thổ lộ với Bạch Lâm, tuy lời thổ lộ rất tệ, rất không có kỹ thuật (càng không thể so sánh với con virus Trojan tôi thiết kế cho Bach Lộ)..., nhưng lời tôi cất giấu bấy lâu nay trong lòng coi như đã được nói ra. Tôi sẽ không bao giờ quên tối hôm nay! Tuy người phụ nữ tôi yêu trước sau luôn quay lưng lại với tôi.
Thấy Bạch Lâm vẫn không có phản ứng gì, tôi do dự nói tiếp: “Nhưng tối hôm qua không hiểu thần sai quỷ khiến thế nào tôi trông thấy chị cùng Cao Trào, lúc đó tôi không tin nổi vào mắt mình. Tôi không sao tưởng tượng nổi một người hoàn mỹ trong lòng tôi như chị lại có thể ở bên loại người khốn nạn như Cao Trào! Ông ta là người thế nào chắc chị rõ hơn tôi! Vì sao chị đi cùng ông ta? Mà còn muộn thế nữa! Lúc đó tôi đã rất sợ hãi, sợ chị vì chuyện hiểu nhầm với anh Hình mà đưa ra quyết định sai lầm, vì thế tôi mới gọi điện thoại cho anh ta. Chị biết không? Tôi đã băn khoăn do dự rất lâu mới gọi cuộc điện thoại ấy, vì tuy chị chẳng hề thích tôi, nhưng trước nay tôi chưa hề nghĩ sẽ từ bỏ chị. Cuối cùng tôi vẫn gọi cho anh ta, đúng thế, tôi rất muốn được ở bên chị, nhưng, tôi mong muốn hơn cả là chị được hạnh phúc.”
Nói đến đây, tôi ngừng lại, nghĩ Bạch Lâm chắc sẽ có phản ứng gì đây! Nhưng, nàng vẫn chẳng hề phản ứng gì! Tôi bắt đầu hoài nghi không biết nàng đã bị tôi điểm trúng huyệt thật chưa, nếu không sao một chút biểu hiện cũng chẳng có!
Lẽ nào, lẽ nào nàng đang ép tôi xuất vương bài?
62.
Tôi ngừng lời đã khoảng hai ba phút, nhưng Bạch Lâm vẫn chỉ đáp lại tôi bằng sự im lặng, sự im lặng khiến người ta trầm uất. Tôi muốn ngất luôn cho rồi, mẹ kiếp, tôi đâu còn vương bài nào nữa? Quân nào chiêu nào nên đánh tôi đều đã đánh cả rồi, lâm li bi đát diễn rồi, thổ lộ với Bạch Lâm cũng rồi, ngay đến phần đen tối sâu trong lòng tôi cũng phơi bày trước nàng rồi! Tôi khen nàng rồi, cũng trách nàng rồi, cũng từng đánh thức những ký ức tốt đẹp giữa hai chúng tôi, nhưng sao đến chút phản ứng nàng cũng chẳng có?
Bi lụy, thổ lộ, bộc bạch, cảm kích, ca tụng, oán thán, xót thương, mỗi chiêu một kiểu tôi đều đã diễn rất đâu vào đấy! Tuy không thể nói chiêu nào chiêu nấy chí mạng, nhưng lần nào cũng điểm trúng tử huyệt của nàng, sao nàng có thể thờ ơ không động lòng chút nào thế này? (Lẽ nào nàng biết kim trung trảo, thiết bố sam trong truyền thuyết?)
Thái độ của Bạch Lâm khiến tôi buồn bực vô cùng, lòng rối bời. Tôi thực chỉ muốn xông lên xoay người Bạch Lâm lại nhìn cho rõ xem rốt cuộc vẻ mặt nàng lúc này thế nào. Nhưng tôi chỉ bước lên một bước rồi dừng lại, quả thực sợ rằng thứ mình bắt gặp vẫn là khuôn mặt lạnh tanh của Bạch Lâm.
“Bạch Lâm!” Tôi thở dài, nói bằng một giọng điêu tàn mà ngay đến chính tôi cũng không ngờ “Tôi không ngờ chuyện mình gọi cho anh Hình lại khiến chị kích động như vậy. Lúc chị tới gõ cửa phòng tôi, tôi còn cứ nghĩ chị xảy ra chuyện gì. Nhưng mở cửa ra, nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của chị, nghe tràng trách cứ của chị, khi đó tôi có hơi mù mờ, giây phút ấy tôi tưởng như trái tim mình đã bị đánh cắp, cảm giác trống rỗng, chẳng chút manh mối.” Nói đến đây tôi gượng cười: “Ha ha, nhưng tôi không trách chị đâu, một chút cũng không... Ha... Ai bảo tôi tự nguyện cơ chứ?”
Đã nói đến đây quả thực rất khó có thể tiếp tục, tôi thậm chí đã đau khổ nghĩ rằng nếu Bạch Lâm còn không có phản ứng gì, tôi sẽ hoàn toàn từ bỏ. Bạch Lâm vẫn đứng yên như cũ, khoảng chục giây sau, nàng khẽ nhấc tay trái, một lúc sau, nàng lại nhấc cánh tay lên một lần nữa.
Mới đầu tôi còn băn khoăn không biết nàng đang làm gì, nhưng sau bỗng bàng hoàng hiểu ra: không phải nàng đang lau nước mắt chứ? Vừa nghĩ vậy, đầu tôi như chợt nổ tung: Bạch Lâm khóc rồi, nàng đang khóc vì tôi sao? Trong ấn tượng của tôi, Bạch Lâm chỉ khóc có hai lần, một là hôm Bạch Lộ xảy ra chuyện, một là tối nàng cãi nhau với tay Hình. Thực ra con người Bạch Lâm tuy trông có vẻ mềm yếu, nhưng nội tâm lại rất kiên cường. Nàng đã khóc, thì nhất định là rất cảm động.
Tim tôi đập thình thịch, chỉ muốn vọt thẳng qua cổ họng. Tôi căng thẳng, hưng phấn, thương cảm, còn cả chút buồn bực vô lý. Giờ liệu tôi có nên bước tới ôm lấy Bạch Lâm, giúp nàng lau nước mắt không?
Còn đang do dự đã thấy Bạch Lâm cử động. Nhưng nàng không quay người lại mà đi thẳng về phía trước. Tôi bất giác ngẩn ngơ, mắt dõi theo bóng nàng đi khuất sau bức tường. Thực muốn san bằng cái góc tường ૮ɦếƭ tiệt kia đi. Mẹ kiếp, tôi quả không hiểu nổi, nàng thế này là có ý gì? Rõ ràng nàng đã bị tôi làm cho cảm động phát khóc, vì sao vẫn muốn bỏ đi? Rốt cuộc nàng đang nghĩ gì? Đáp án của những dấu hỏi đang nối tiếp hiện lên trong đầu tôi đều cất giấu trong lòng Bạch Lâm, nhưng nàng không chịu mở lòng, thì tôi còn có thể làm gì đây?
Tiếng đóng cửa khe khẽ vang lên, chắc Bạch Lâm đã về phòng đóng cửa. Âm thanh ấy tuy nhỏ nhưng dội mạnh vài tim tôi, khiến tôi thấy tim mình như quả hạnh đào bị người ta đập cho vỡ vụn.
Tôi ngơ ngẩn rời phòng ngủ, bước ra phòng khách. Cửa phòng Bạch Lâm vẫn đóng im lìm, tôi bước đến trước cánh cửa, giơ tay định gõ, nhưng cuối cùng lại thôi, chậm chạp chống ngón tay lên cửa. Thế giới quanh tôi tĩnh lặng như cõi ૮ɦếƭ, chỉ có thời gian vẫn vô tình trôi. Bỗng nhiên lại nghe tiếng đồng hồ trong phòng khách vang lên tích tắc, tích tắc, như những tiếng thở dài nặng nề.
63.
Đêm đó tôi lại mất ngủ, thái độ sớm nắng chiều mưa của Bạch Lâm khiến tôi lưỡng lự: Từ bỏ ư, nhưng hình như nàng cũng có tình cảm với tôi; kiên trì ư, có lúc nàng lại quá tuyệt tình. Mãi đến tận khi trời sắp sáng, đầu óc tôi vẫn trằn trọc suy nghĩ. Gần bảy giờ cơn buồn ngủ khó khăn lắm mới kéo đến, nhưng chưa kịp say giấc, tôi đã nghe bên ngoài có người gõ cửa, ngay sau đó là tiếng Bạch Lâm vang lên: “Tiểu Triệu, dậy thôi!”
Nghe ra giọng Bạch Lâm, tôi lập tức tỉnh như sáo, vừa mặc quần áo vừa lấy làm lạ: Bạch Lâm sao thế? Bình thường nàng đều mặc kệ tôi, tự nhiên hôm nay còn gọi tôi dậy nữa, làm tôi thấy hơi run run. Lẽ nào sau chuyện tối qua, Bạch Lâm nghĩ ngợi một đêm, cuối cùng đã quyết định tiếp nhận tôi? Nghĩ đến đây tâm trạng tôi phấn chấn hẳn, hồ hởi chạy ra mở cửa.
“Tiểu Triệu! Ăn sáng thôi!” Bạch Lâm thấy tôi ra mở cửa mặt khẽ ửng đỏ, nói. Nhìn nàng mảnh mai yếu đuối, khác hẳn tối qua. Liên tưởng đến khoảnh khắc Bạch Lâm bỏ tôi lại hôm qua, tôi nhận ra quả thực mình không tài nào hiểu thấu nàng được. Tôi hơi ngỡ ngàng nhìn Bạch Lâm, nàng ngại ngùng nói: “Mau đi đánh răng rửa mặt đi.” Tôi ngẩn người, vội vàng chạy đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng cùng Bạch Lâm.
Bạch Lâm lúc này không còn lạnh nhạt như trước mà rất dịu dàng quan tâm tôi, cảm giác vừa giống một người chị, lại vừa giống như một người vợ. Tôi ăn bữa sáng, lòng ngọt lịm như được tưới mật. Đây chắc hẳn là bữa sáng hạnh phúc nhất tôi từng được ăn trong đời!
Kể từ bữa sáng hôm đó, tôi như rơi vào một giấc mộng dịu dàng. Bạch Lâm đã thay đổi, sự thay đổi khiến tôi thấy thật ấm áp. Tuy nàng vẫn không có biểu hiện gì đặc biệt với tôi, cũng chẳng hề để lộ tình ý cuồng nhiệt, nhưng sự dịu dàng của nàng mỗi ngày đều như cơn gió xuân vuốt ve tôi. Thêm nữa tối nào nàng cũng ở nhà, chứng tỏ, nàng đã không còn qua lại với Cao Trào nữa.
Tôi bỗng thấy thái độ này của nàng rất phù hợp vói tình hình tôi lúc này, Bạch Lộ sắp quay về, nếu giờ tôi và Bạch Lâm xảy ra chuyện gì thì đến khi Bạch Lộ về tôi biết làm sao? Cứ như thế này là tốt nhất, mối quan hệ giữa tôi và nàng đã tiến thêm một bậc, nhưng người ngoài lại không thể nhận ra.
Tôi nghĩ Bạch Lâm thay đổi nhất định là vì chuyện tối hôm đó. Hoặc nàng đang hối hận vì cơn bực tức quá đà, hoặc nàng đã cảm động trước tình cảm của tôi, hoặc cũng có lẽ nàng cảm thấy tôi độ lượng hơn tay Hình nhiều. Tóm lại vị trí của tôi trong lòng nàng đã sâu nặng thêm một phần, điều này tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Một buổi tối lướt net, tôi vô tình đọc được một câu Phật dạy: buông bỏ là có được. Tôi nghĩ mình và Bạch Lâm có thể tiến thêm một bước, rất có khả năng là vì tôi đã đạt đến cảnh giới tự tại của sự buông bỏ, tâm trạng tôi cũng đã thay đổi, không còn áp lực dồn nén nữa, nên mọi việc cứ tự nhiên mà tiến triển thôi.
Ngày tháng ngọt ngào bao giờ cũng trôi nhanh như tên bắn. Chớp mắt một cái đã đến tuần kế tiếp. D-day (ngày tấn công) đã cận kề, Bạch Lộ cũng sắp quay về rồi. Thời gian này tôi và Bạch Lộ gọi điện cho nhau rất thường xuyên, qua điện thoại tôi biết Bạch Lộ hoàn toàn tin rằng tôi muốn hàn gắn tay Hình và Bạch Lâm. Vì vậy tôi không còn sợ Bạch Lộ quay về nữa, ngược lại, còn hơi mong em tìm về trú xứ.
Ngày 12 tháng Một là vào thứ Ba, tan làm, tôi cùng Bạch Lâm về nhà. Lúc mở cửa tôi đã thấy có gì đó kỳ lạ, sao cửa lại bị khóa từ bên trong? Tôi mở cửa mà lòng bất an, cùng Bạch Lâm bước vào.
Vừa vào nhà đã thấy một bóng người chạy vụt ra từ phòng Bạch Lâm, mái tóc còn ẩm xõa xuống vai trái, chắc vừa tắm gội xong đang sấy tóc. Nhìn kỹ lại, đây chẳng phải Bạch Lộ ư? Tôi và Bạch Lâm đều vô cùng bất ngờ, Bạch Lâm ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Lộ! Mai em mới được nghỉ cơ mà?”
Bạch Lộ đáp: “Thi xong cả rồi, em xin nghỉ sớm... Hì hì, người ta nhớ nhà mà!” Em vừa nói vừa cười, ánh mắt khẽ lướt qua tôi. Tôi giật mình, biết ngay câu cuối cùng của Bạch Lộ là nói với mình. Hiểu ra hàm ý của Bạch Lộ, tôi không khỏi hơi chột dạ: Bạch Lâm chắc sẽ không phát giác gì chứ?
Bữa tối, Bạch Lâm làm một bàn tiệc chay vô cùng thịnh soạn mừng Bạch Lộ về nhà, ba người chúng tôi cùng ngồi ăn cơm. Trong bữa ăn, ánh mắt ba người chúng tôi đưa qua đưa lại, khiến tôi chợt có cảm giác như đang được hưởng phúc một ông hai bà.
Đang ăn, Bạch Lộ bỗng lên tiếng: “Chị, chị và anh Hình không sao rồi chứ?” Bạch Lâm nghe vậy sắc mặt liền tối sầm, nói: “Trẻ con quan tâm mấy chuyện đấy làm gì?”
Bạch Lộ cười hì hì nói: “Chị, anh Hình tốt như vậy. Chị chớ để vuột mất đấy!” Bạch Lâm nghiêm mặt, nói: “Đã bảo đừng quan tâm mà em còn nói nữa!” Bạch Lộ giật mình lè lưỡi, nhìn sang tôi như cầu cứu. Tôi vội nói: “Thực ra mấy chuyện hiểu nhầm giải thích rõ ràng là được thôi.”
Tôi nói dứt lời, Bạch Lộ mừng ra mặt đã đành, ngay đến Bạch Lâm cũng nhìn sang tôi, ánh mắt đầy phức tạp. Tôi bỗng phát hiện chiêu hàn gắn tay Hình và Bạch Lâm không ngờ có thể ghi điểm với cả hai chị em nhà này. Bạch Lộ thì khỏi nói rồi, còn Bạch Lâm cũng sẽ cho rằng tôi thật lòng muốn tốt cho nàng, chứ không chỉ muốn chiếm hữu nàng.
Thế nhưng lời hai chúng tôi đều không thể lay động Bạch Lâm, tôi quả thực không biết giữa nàng và tay Hình rồi cuộc đã ra sao. Song như vậy cũng tốt, nàng và tay Hình chẳng gắn được thì dù tôi và Bạch Lộ có cố gắng đến đâu cũng chỉ vô ích. Ha ha, cứ thế này thì mọi chuyện đều sẽ như ý tôi.
Tôi cứ tưởng bữa cơm đầu tiên sau khi Bạch lộ quay về sẽ kết thúc yên bình như thế, nào ngờ gần xong bữa, Bạch Lộ đột nhiên gọi tôi ngay trước mặt Bạch Lâm: “Anh Lư lừa, anh chơi guitar giỏi lắm nhỉ, có thể dạy em chơi đàn được không?”
Tôi nghe em nói mà sợ đến hồn bay phách lạc phản ứng đầu tiên là đưa mắt liếc qua Bạch Lâm, may sao nàng vẫn không có biểu hiện gì khác lạ. Tôi thở phào, Bạch Lộ lại nói tiếp: “Không phải anh sợ em ngốc, không muốn dạy em đấy chứ?” Nói đoạn em nhìn sang Bạch Lâm: “Chị, chị nói hộ em mấy câu đi mà!”
Bạch Lâm lên tiếng: “Tiểu Triệu ngày nào cũng bận tối tăm mặt mũi, sức đâu dạy em?”
Nghe Bạch Lâm nói vậy coi như tôi đã có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra nàng không hề ngờ vực gì tôi và Bạch Lộ, chỉ là tôi có tật giật mình quá mà thôi. Tôi vội nói: “Không, không phải là không dạy, chẳng qua học đàn không phải chuyện ngày một ngày hai!”
“Ha ha.” Bạch Lộ cười nói: “Năm sau em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó em muốn hát tặng các bạn trong lớp bài ‘Những đóa hoa ấy’ của Phác Thụ, em chỉ học bài ấy thôi, chắc không vấn đề gì đâu!”
“Ùm...” Tôi liếc sang Bạch Lâm lần nữa, thấy nàng không có phản ứng gì bất thường mới nói: “Vậy được, anh không dám bảo đảm đâu đấy...”
“Em sẽ học chăm chỉ!” Bạch Lộ cười hì hì, trong mắt nhiều ánh lên vẻ gian xảo. Tôi ngỡ ngàng sực nhận ra: “Đâu phải em muốn theo tôi học đàn, rõ ràng là mượn học đàn để quang minh chính đại ở bên tôi đây mà! Nhớ trước đây đã mắc lừa em những hai lần, xem ra cô bé Bạch Lộ này quả thật là quá xảo quyệt...”
64.
Bạch Lộ về nhà khiến cuôc sống của tôi sinh động hẳn lên, bên này vừa mờ ám cùng Bach Lâm, bên kia đã mượn cớ dạy đàn cho Bạch Lộ.
Cuộc sống vừa ngọt ngào lại rất kích thích. Nhưng hơn cả vẫn là cảm giác lâng lâng kỳ diệu! Tôi đã chặn đứng được chuỗi phản ứng liên hoàn kia, khiến nó dừng lại ở giai đoạn ba người sống chung.
Xem ra Hitler cũng chẳng tài bằng tôi... Nếu có tôi, e rằng đế quốc thứ ba đã chẳng sụp đổ...
Từng ngày cứ thế trôi qua, tôi vô cùng mãn nguyện, nếu có thể cứ thế này mãi thì hay biết mấy! Cứ như bây giờ, chẳng phát triển cũng chẳng làm tổn thương ai trong hai chị em, chỉ duy trì mối quan hệ khéo léo này, sẽ hạnh phúc nhường nào! Đương nhiên, tôi và Bạch Lộ vẫn thường nhắc đến chuyện tay Hình, nhưng mỗi lần như thế Bạch Lâm lại không vui. Bạch Lộ cũng gọi điện cho anh ta, song dường như đều không thu được kết quả gì.
Tết ta năm nay đến rất sớm, Bạch Lộ về nhà chẳng bao lâu đã gần đến Tết. Thời gian này đám người trong công ty chẳng còn tâm trạng đâu mà làm việc, chỉ chăm chăm chờ nghỉ Tết. Mẹ tôi gọi điện hỏi Tết này có về không, tôi nói không mua được vé tàu nên không về. Thực ra tôi muốn ở lại cùng đón Tết với Bạch Lâm Bạch Lộ, vì qua Bạch Lộ tôi loáng thoáng biết được bố mẹ em đều đã qua đời, nên muốn ở lại bầu bạn cùng hai chị em.
Một ngày trước kỳ nghỉ Tết, phần lớn đồng nghiệp đều đã xin nghỉ. Chu Tĩnh và chồng sắp cưới cùng về quê thăm hỏi bố mẹ chồng tương lai, còn nhà Trần Hữu Dung thì đi du lịch Hải Nam. Hai người lắm mồm lắm miệng không có mặt, văn phòng yên tĩnh hẳn đi. Đến buổi chiều Bạch Lâm cùng đám chị em phụ nữ về hết cả, chỉ còn lại tôi và La già ở lại cố thủ dọn dẹp vệ sinh, niêm phong phòng ốc...
Tên khốn La già mặt mày ủ rũ, hỏi làm sao thì hắn kêu mấy em xinh xinh quen biết đều đã về nhà ăn Tết cả rồi, nghỉ lễ chẳng có gì chơi nên buồn. Tôi nghe mà thầm khinh bỉ - đúng là hạ lưu! Trước kia tôi thật có mắt như mù, còn có một thời coi tên rác rưởi này là thần tượng nữa chứ...
Tưởng Nam vẫn ở lại công ty, trong công việc chị luôn đầy trách nhiệm. Đến bốn giờ chiều, La già cũng đã về, Tưởng Nam gọi tôi vào phòng làm việc, hỏi tôi tết có về quê không. Tôi nói có.
“Thế à!” Tưởng Nam có vẻ hơi thất vọng. “Thế thì chị cũng về Thượng Hải.” Nghe Tưởng Nam nói vậy, tôi thấy lòng chua xót, thầm nghĩ Tưởng Nam có về Thượng Hải, chắc cũng chỉ đón Tết một mình!
Bạch Lâm Bạch Lộ cũng đã hỏi tôi cùng câu hỏi này từ lâu, khi đó câu trả lời của tôi là không về. Cả hai đều rất phấn khởi. Chắc ai cũng muốn tết nhất có thể đông vui một chút.
Đón Tết ở nhà Bạch Lâm, tôi có cảm giác như mình là trụ cột trong nhà. Lúc sắm Tết, tôi là nhân viên khuân vác. Lúc quét dọn tổng vệ sinh, tôi cũng là chủ lực. Những việc cần dùng nhiều sức đều do tôi đảm nhận. Còn Bach Lâm phụ trách chuẩn bị đồ ăn, các món như bánh bao, sủi cảo, bánh mật, bánh quai chèo... Tốn công sức nhất phải kể đến món rau thập cẩm, phải chuẩn bị hơn mười loại rau, nào là rau tể thái (ngải cứu), rau chân vịt, cà rốt, mộc nhĩ, nấm hương, hoa kim châm, dưa muối, lạc, củ sen, 乃úp măng, củ từ, rau cần. Nào mua nào chọn nào nhặt nào rửa, thật đủ phiền phức.
Bạch Lộ là thành viên được ưu đãi duy nhất, không phải làm bất cứ việc gì. Thực ra Bạch Lộ cũng muốn giúp nhưng Bạch Lâm khăng khăng không đồng ý.
Kỳ nghỉ chính thức bắt đầu từ 28 tháng Chạp, cả ngày hôm đó Bạch Lâm bận bịu trong bếp, hấp bánh bao, làm bánh mật, rau thập cẩm cũng đã xào xong. Nàng biết tôi thích ăn sủi cảo nên còn đặc biệt nặn sủi cảo cho tôi, nhân đều là nhân chay, còn vỏ bánh tự cán.
Ngày hôm sau là 29, nhưng vì năm nay tháng Chạp là tháng thiếu nên 29 đã là tất niên rồi. Vất vả mãi tới tối, Bạch Lâm bày cơm tất niên đã chuẩn bị ra, tuy chỉ là cơm chay nhưng vô cùng thịnh soạn. Bình thường hai chị em Bạch Lâm, đến trứng gà cũng không ăn, nhưng hôm nay là Tết, và cũng là vì tôi, nàng phá lệ nấu một bát canh trứng.
Lúc ăn cơm, Bạch Lộ nói: “Chị ơi, mấy chữ Phúc chúng ta mua bao giờ mới treo lên? Cả mấy dải giấy đỏ nữa, có phải viết câu đối Tết gì gì đấy không? Hì hì.” Nói đoạn em nhìn sang tôi: Anh Lư lừa hình như viết chữ đẹp lắm, hay để anh Lư viết câu đối Tết đi!” Bạch Lâm cũng quay sang nhìn tôi. Tôi bất giác nhớ đến lần đầu tiên gặp Bạch Lộ, thầm thở dài.
“Thế nào ạ?” Bạch Lộ thấy tôi không trả lời, tiếp tục truy hỏi. Tôi nhìn em, lại nhìn Bạch Lâm, cả hai đều có vẻ rất trông đợi, nhiệt tình bốc lên, tôi nói: “Đưọc thôi, cứ để anh viết.”
Bạch Lộ nghe vậy liền vỗ tay, chạy ngay đi lấy giấy đỏ. Tôi băn khoăn không biết nên viết gì, nghĩ đến vận may bất ngờ dạo gần đây, lại trông bát canh trứng rong biển trước mặt, trong đầu tôi chợt lóe lên một ý tưởng, có cách rồi.
Bấy giờ Bạch Lộ mang giấy đỏ tới, tôi cũng thường luyện chữ nên trong phòng có sẵn cả 乃út lông và mực. Chuẩn bị xếp đặt mọi thứ đâu ra đấy, Bạch Lộ sắp giấy lên bàn trà, nói: “Mau viết đi, đại tài tử!” rồi nhoẻn miệng cười.
Tôi chấm 乃út đẫm mực, vung 乃út viết lên dải giấy đỏ:
Bốn mùa phát tài ᴆụng phải ~ chó ᴆụng phải ~ chó
Năm mới vui tưoi uống canh O gà uống canh O gà
Tôi viết một câu, Bạch Lộ đọc một câu, đến khi viết xong, Bạch Lộ ngây ngô hỏi: “Anh viết gì đây?” Bạch Lâm xem cũng ngỡ ngàng không hiểu. Tôi cười nói: “Nghe anh đọc đây! Bốn mùa phát tài ᴆụng phải phân chó ᴆụng phải phân chó! Năm mới tươi vui uống canh trứng gà uống canh trứng gà!”
Tôi vừa đọc xong Bạch Lộ đã cười như nắc nẻ, Bạch Lâm cũng cười nói: “Câu này ai mà dám treo chứ!”
Ăn xong bữa cơm tất niên, Bạch Lộ Bạch Lâm liền ôm ti vi chờ xem chương trình mừng xuân thường niên, tôi chẳng thích thú gì cái trò đó nhưng vì hai chị em thích xem nên cũng đành ngồi xuống xem cùng.
Chương trình vừa bắt đầu chưa được bao lâu thì điện thoại của tôi đổ chuông, là nhạc bài “Yesterday”, trong đầu tôi chợt hiện lên vẻ mặt ỉu xìu của Tưởng Nam trước ngày nghỉ lễ. Tôi vội quay về phòng, đóng cửa nghe điện thoại.
“A lô! Tiểu Triệu à?” Đầu dây bên kia truyền lại tiếng Tưởng Nam buồn buồn, chắc chị ở Thượng Hải một mình cô đơn lắm.
“Vâng,” tôi đáp. “Năm mới vui vẻ!”
“Ha ha!” Tưởng Nam cười nói: “Đón Tết một mình vui nỗi gì.”
Tôi nghe vậy chỉ biết im lặng, thấy thật có lỗi với Tưởng Nam.
“Nói chuyện với chị một lúc nhé!” Đằu dây bên kia, Tưởng Nam nói giọng nhẹ nhàng.
“Vâng.”
Thế là hai chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau qua điện thoại, nói gần một tiếng Tưởng nam mới chịu lưu luyến ngắt máy. Đến khi tôi ra lại phòng khách, Bạch Lâm và Bạch Lộ đều nhìn tôi ngạc nhiên. Bạch Lộ nói: “Anh Lư lừa, điện thoại của ai mà nói lâu thế.”
“Mẹ anh,” tôi đáp, mặt bất giác đỏ bừng.
65.
Qua đêm giao thừa, Tết trôi càng nhanh hơn, vừa sớm mồng Một, Bạch Lâm đã sang nhà hàng xóm chúc tết, hai chị em không có họ hàng thân thích cần đến thăm nên ngày nào cũng chỉ ở nhà ăn uống, hoặc ra ngoài dạo phố. Từng ngày trôi qua, sự cân bằng tinh tế hoặc có thể nói là khủng khi*p giữa tôi và hai chị em Bạch Lâm Bạch Lộ vẫn không hề bị phá vỡ.
Thoắt cái đã đến mùng 8 Tết, phải đi làm lại. Sáng sớm tới công ty, Tưởng Nam đứng trước cửa văn phòng phát lì xì cho mọi người, nhìn thấy phong bao đo đỏ ai cũng cười híp mắt. Thế là cả phòng ngập tràn không khí vui vẻ phấn khởi, chỉ có Chu Tĩnh nhìn có vẻ rất không vui. Tôi lấy làm lạ, định trêu mấy câu nhưng lại sợ ảnh hưởng tới hình ảnh của mình trong lòng Bạch Lâm nên đành thôi. Không ngờ mấy ngày sau đã có người phao tin cô nàng và chồng sắp cưới chia tay rồi. Nguyên nhân là vì lần hai người cùng về thăm quê ăn Tết. Quê người yêu Chu Tĩnh ở vùng nông thôn Tô Bắc, là nơi chó ăn đá gà ăn sỏi, anh chàng kia tuy khá ổn, tốt nghiệp trường danh tiếng ra, nhưng nhà còn rất đông em trai em gái, ai nấy đều đang đi học, đều phải tốn tiền, gánh nặng quả thực quá lớn.
Về quê người yêu lên, Chu Tĩnh liền thay lòng đổi dạ, chắc không muốn cùng anh chàng kia gánh vác trách nhiệm nặng nề với gia đình dưới quê! Thế là hai người chia tay! Đến bây giờ tôi mới biết hóa ra thứ gọi là tình yêu kia lại dễ dàng quỵ ngã khi đối mặt với tiền bạc và hiện thực như vậy! Dẫu có là Bạch Lâm hay Tưởng Nam, e rằng đều sẽ thay dạ đổi lòng trước những thứ ấy. Trong ba người phụ nữ của tôi, chắc chỉ có một mình Bạch Lộ là không màng tới hiện thực với chả money!
Tháng Hai là một tháng rất kỳ lạ, ngắn nhất nhưng lại nhiều lễ nhất. Lịch âm có Tết ta, Nguyên tiêu, lịch dương lại có lễ Tình nhân. Năm nay Tết sớm, nên Nguyên tiêu rơi vào ngày 12 tháng Hai, ngày 13 trường Bạch Lộ bắt đầu kỳ học, ngày 14 là lễ Tình nhân.
Tết Nguyên tiêu, Bạch Lộ nhất quyết kéo tôi đi xem giải câu đố đèn. Thực ra bây giờ trong thành phố rất hiếm nơi tổ chức giải đố đèn, may ra ở những chốn náo nhiệt như khu phố vui chơi vẫn có hội đèn, nên còn tìm được trò này. Chúng tôi rủ Bạch Lâm đi cùng, nhưng nàng nói chỗ đó quá đông người, không muốn đi. Nàng còn định ngăn Bạch Lộ, nhưng em nào chịu.
Tôi và Bạch Lộ đến nơi thấy đông nghịt người. Đèn Ⱡồ₦g đều đã được thắp sáng, muôn hình muôn vẻ, đèn hoa sen, đèn hoa lan, đèn sư tử, đèn con thỏ, đèn Ⱡồ₦g kiểu cũ, đèn điện kiểu mới, vân vân, bày la liệt. Phóng mắt nhìn quanh, nhấp nháy sáng tối, vừa thực lại vừa ảo. Bạch Lâm không đi cùng, nên Bạch Lộ chẳng còn kiêng nể gì, khoác tay tôi vô cùng thân mật.
Cùng Bạch Lộ thong dong tản bộ giữa dòng người, tôi thấy mình như được quay về thời cổ, hoặc lạc vào một bộ phim võ hiệp nào đó, bốn bề xung quanh là những kiến trúc cổ điển, bên cạnh là một tuyệt thế giai nhân. Nếu có thêm cả kiếm nữa thì càng tuyệt vời. (Còn tuyệt hơn cả Lý Á Bằng ấy chứ!)
Tản bộ ven bờ một lúc, ăn quà vặt, mua mấy thứ đồ linh tinh xong, Bạch Lộ kéo tôi xuống đi thuyền, ngắm thủy đăng hội. Xuống nước một cái đã thấy khác hẳn trên bờ, sắc đèn lung linh phản chiếu trên mặt nước, tiếng người cười nói, tiếng khua mái chèo, cảnh sắc vô cùng hữu tình.
Xem xong hội thủy đăng, hai chúng tôi liền đi giải câu đố. Hồi còn học đại học tôi cũng đã chơi đố đèn một thời gian, thế mà lúc này cùng Bạch Lộ xem những câu đố ở đây, nào là Từ Phi cách, Quyển Liêm cách, nào là đố từ đố thơ, đoán vật đoán lời, câu nào câu nấy nhìn mà hoa cả mắt. Bạch Lộ cứ nghĩ tôi cái gì cũng tài, thúc ép tôi giải đố đổi phần thưởng cho em. Nhung vì chúng tôi đến muộn quá, câu nào dễ đều đã bị người ta đoán trúng ôm phần thưởng cả rồi, còn lại toàn mấy câu khó gặm.
Dạo qua dạo lại với Bạch Lộ cả nửa buổi cũng chỉ đoán ra dăm ba câu. Đang xem tiếp thì bất chợt nhìn thấy một câu đố rất buồn cười “Đứng mà tè, như một người đàn ông”, Bạch Lộ đọc được cũng cười rũ, tôi nhìn kỹ lại, thay từ đổi ngữ, tư duy một chút đã đoán ra là: Thử nước tiểu dương tính!
Tôi bóc lấy tờ câu đố rồi cùng Bạch Lộ đi lĩnh thưởng. Chẳng bao lâu sau thì nhìn thấy một cặp câu đối chữ hết sức thanh nhã “Chuyện phiếm hàn huyên, Tần Hán Tấn Đường như ảo mộng, Tống Nguyên Minh Thanh tựa như khói lam; thời cuộc rối ren, đế vương tướng tá hóa xương khô, công hầu quan hoạn thành tro bụi”. Tôi đứng nghĩ ngợi hồi lâu, Bạch Lộ cứ nhìn tôi chăm chăm chờ đáp án. Tôi tự nhủ trong câu đầu toàn nhắc tới triều đại, tổng cộng tám triều, câu sau lại toàn tước quan, tổng cộng cũng là tám. Nghĩ đến đây tôi đột nhiên nhớ lại một câu đối điệp từ rất nổi tiếng: Vân triều triều triều triều triều triều triều triều tan, triều trường trường trường trường trường trường trường trường tiêu. Vừa vặn câu trên tám chữ triều, câu dưới tám chữ trường.
Giải xong câu đó, tâm trạng tôi vô cùng phấn khích đang định bóc tờ giấy đố xuống thì đột nhiên nghe có tiếng người gọi sau lưng: “Tiểu Triệu!” Tiếng gọi sao quen thuộc quá, nghe như tiếng Tưởng Nam.
Tôi kinh ngạc, quay đầu lại nhìn, quả nhiên là chị. Chị đứng một mình, giữa bóng đèn Ⱡồ₦g, ít nhiều phảng phất chút cảm giác đơn độc.
Tôi hoàn toàn không ngờ lại gặp Tưởng Namở đây. Bà cố ơi, chúng tôi quả là có duyên! Nghe nói hằng năm cứ vào dịp Tết Nguyên tiêu lại có gần mấy trăm nghìn người đổ về đây ngắm hội đèn, trong mấy trăm nghìn người đó, tôi và Tưởng Nam vẫn có thể gặp nhau tại đây. Gặp cũng không sao, nhưng quan trọng là giờ bên cạnh tôi còn có Bạch Lộ! Nguy hiểm hơn nữa là, bàn tay nhỏ nhắn của em lúc này vẫn đang thân mật khoác trên tay tôi...
Vừa trông thấy Tưởng Nam, tim gan tôi suýt chút nữa vỡ tung, cảm giác như bất ngờ bước hụt chân một cái. Đầu óc trống rỗng, tim đập thình thịch. Nhưng rất nhanh, tôi đã lấy lại được bình tĩnh. Tưởng Nam không phải Bạch Lâm! Dù chị có biết chuyện tôi và Bạch Lộ ở bên nhau thì thế giới cũng không đến nỗi tận thế. Hơn nữa với phong cách sống và đối nhân xử thế của Tưởng Nam, tôi nghĩ chắc chị cũng không có yêu cầu gì quá hà khắc vói tôi, về mặt này.
Nghĩ đến đây, tôi liền gọi: “Phó giám đốc Tưởng!” rồi quay sang Bạch Lộ nói: “Đây là phó giám đốc công ty bọn anh!” Bạch Lộ nghe vậy bèn lên tiếng chào Tưởng Nam: “Chào chị!” Giọng nói có đôi chút ngượng ngùng, nhưng cũng rất ngọt ngào, cảm giác như biểu hiện rất đúng mực của một cô bạn gái.
Tưỏng Nam ậm ừ, nhìn Bạch Lộ rồi lại nhìn tôi, trong mắt thoáng chút nghi hoặc, như đang hỏi tôi: Cô gái này có phải là cô bạn học của cậu đấy không? Tôi đỏ mặt, cũng không biết nên giới thiệu Bạch Lộ thế nào. Nói thực, tôi hơi sợ Tưởng Nam biết được người con gái đang thân mật với tôi chính là em gái của Bạch Lâm.
Thấy tôi không nói gì, Tưởng Nam chủ động quay sang Bạch Lộ cười nói: “Cô bé này, em xinh quá, có điều Tiểu Triệu của công ty chúng tôi cũng khá lắm đấy!” Bạch Lộ nghe Tưởng Nam khen mình và tôi liền bật cười, mí mắt cong cong, tiếng cười giòn tan, vang lanh lảnh giữa trời đêm. Phản ứng của Tưởng Nam khiến tôi yên tâm hơn phần nào. Tưởng Nam vẫn là Tưởng Nam, chị tuyệt không ngang nhiên lật mặt với tôi ở đây.
Tưởng Nam lại nhìn sang tôi, ánh mắt dường như chất chứa thất vọng. Lòng tôi đột nhiên trống rỗng, tôi thấy mình quả thực có lỗi với Tưởng Nam. Từ trước đến nay, trong trái tim tôi quả thực Tưởng Nam vẫn luôn xếp sau cùng.
“Tiểu Triệu!” Lâu sau, Tưởng Nam mới lên tiếng “Đã giải được câu đố này chưa?” Vừa nói chị vừa chỉ tay vào câu đố đang treo trên đèn. Tôi gật đầu, nói đáp án cho chị nghe. Tưởng Nam nói: “Cậu giỏi thật đấy!” ngừng một lúc, chị đột nhiên nói: “Cho tôi bóc câu đố này được không?”
Tôi nghe câu nói của chị dường như còn ý tứ sâu xa nào đó, chợt chột dạ, gật đầu, nói: “Vậy chúng tôi đi dạo chỗ khác đã.” Tưởng Nam vẫy tay, tôi vội vàng kéo Bạch Lộ đi như chạy trốn.
Chúng tôi chơi ở hội đèn đến tối muộn, tới khi dòng người cuối cùng dần tản hết, tôi và Bạch Lộ mới bắt đầu ra về. Càng xa hội đèn, quang cảnh càng tĩnh mịch. Cơn gió đêm tháng Giêng nhẹ nhàng ùa tới, hơi se lạnh. Tôi nhớ lại vẻ mặt buồn thiu của Tưởng Nam khi nãy, lại nghĩ tới cái Tết cô quạnh của chị, trong lòng vô cùng khó chịu.
“Anh Lư lừa!” Bạch Lộ bên cạnh đột nhiên giọng cũng thoáng buồn rầu.
“Ừ?” tôi lơ đễnh đáp.
“Ngày mai em phải quay lại trường rồi.”
“Ừ. Để anh tiễn em.”
“Nhưng…” Bạch Lộ im lặng một lúc rồi nói tiếp: “Nhưng ngày kia là lễ Tình nhân…”
“Thế à?” Bây giờ tôi mới định thần lại, nhìn Bạch Lộ. Bạch Lộ cũng đang nhìn tôi. Ánh mắt hai chúng tôi vừa chạm vào nhau, tôi liền cười nói: “Nhưng em không thể nghỉ học được!”
“Nhưng em muốn cùng anh đón lễ Tình nhân!” Bạch Lộ nói: “Giống như hôm sinh nhật em ấy.”
“Làm thế sao được? Chị em mà biết sẽ mắng em đấy, đợi em tốt nghiệp xong hẵng hay, chẳng phải chỉ còn một năm nữa thôi sao? Hay là hẹn ngày Thất tịch, anh thích lễ Tình nhân của Trung Quốc hơn.”
Bạch Lộ thở dài, nói: “Em còn có thể sống đến lúc đó không?” Nói đoạn em quay đầu lại, nhìn về hội đèn sau lưng. Tôi cũng quay lại nhìn theo em. Bạch Lộ nhìn ánh đèn rực rỡ, ngẩn ngơ nói: “Ngày mai nơi ấy còn thắp đèn không nhỉ?”
Tôi không trả lời, chỉ ngây người cùng em nhìn về những ánh lửa đèn lấp lóa đằng xa, thực ra có rất nhiều ngọn đèn đã lặng lẽ tắt sớm từ lâu rồi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc