Tới Thượng Hải
Hồi học đại học tôi đã tới Thượng Hải một lần, tuy thành phố này rất lớn, cũng rất sành điệu, nhưng chẳng để lại mấy thiện cảm trong tôi. Tiếng Thượng Hải trúc trắc, đám tiểu tư bản ưa xa hoa phù phiếm, toán thương nhân dùng đủ mọi chiêu bài kiếm tiền nơi đây, tất cả thực ra chẳng có gì để tán thưởng. Nhưng tốc độ phát triển của Thượng Hải quả là rất nhanh, lần này tới Thượng Hải mà tưởng như cách lần trước đã hai thế kỷ.
Tưởng Nam dường như là một con nghiện công việc, vừa xuống xe chị ta liền chạy ngay đến trụ sở chính của công ty. Lúc đó đã hơn 3 giờ chiều. Tôi cứ ngỡ chị ta sẽ tìm một nơi nghỉ ngơi trước rồi mới đi chứ!
Tổng công ty nằm trong khu vực khá sầm uất của Thượng Hải, tòa cao ốc tuy có kiến trúc tương tự công ty con bên chúng tôi, nhưng về uy thế thì mạnh hơn nhiều. Cảm giác này cũng giống như khác biệt giữa Tưởng Nam và Asakawa Ran vậy. Tới tổng công ty, mới hiểu vì sao giang hồ đồn thổi Tưởng Nam rất lợi hại, tất cả những người chúng tôi gặp phải, bất kể là ai, cấp cao hay cấp trung bình, đều hết sức cung kính trước Tưởng Nam. Ngay đến một tên lính hầu như tôi, đi bên cạnh chị ta, cũng cảm thấy thật ra dáng.
Buổi chiều bận cuống cuồng đến mãi hơn 5 giờ, Tưởng Nam gặp gỡ rất nhiều người. Trong số họ có những vị là chủ quản các phòng ban trên tổng công ty, cũng có một số là giám đốc các công ty con ở tỉnh ngoài giống chị ta. Tôi đi theo lần này có cảm giác như làm thư ký của chị ta vậy. Thậm chí có người còn hỏi Tưởng Nam: “Đây là thứ ký của cô à?”
“Cứ cho là vậy đi!” Tưởng Nam lúc nào cũng đáp một câu như thế.
Một khi Tưởng Nam nói vậy, lòng tôi lại dấy lên một cảm giác khó tả. Sặc! Nam thư ký của một sếp nữ, nghe đã thấy mờ ám rồi…
Cuộc họp Tưởng Nam nói đến ngày kia mới tổ chức, chắc sẽ diễn ra trong khoảng hai đến ba ngày. Nhưng ở Thượng Hải lâu như vậy mà chị ta không hề có ý định tìm khách sạn, thật không biết sẽ tính thế nào đây.
Rời tổng công ty, Tưởng Nam điều đến một chiếc xe màu trắng. Tôi không rõ về xe hơi lắm, nên cũng không biết là hiệu gì, chỉ biết ngồi vào trong thấy rất thoải mái, thích hơn ngồi taxi nhiều. Tưởng Nam lái xe, băng băng đi trên đường cái. Tôi ngồi cạnh chị ta, cứ ngỡ như đang nằm mơ. Thật không hiểu vì sao Tưởng Nam lại muốn tôi cùng chị ta tới Thượng Hải tham dự hội nghị. Trên thực tế, ở Thượng Hải tôi chẳng có tí tác dụng nào cả.
“Tiểu Triệu.” Tôi đang thẫn thờ, Tưởng Nam bên cạnh bỗng lên tiếng: “Cậu có biết lái xe không?”
“Không… không biết ạ.” Tôi nói, trong lòng chợt thấy rất tự ti. Mẹ kiếp, tôi sinh ra lớn lên ở nông thôn, làm gì có cơ hội học lái xe chứ. Nhớ hồi nhỏ, nếu nhìn thấy một chiếc xe ô tô thì cứ gọi là phấn khích như phát hiện được đĩa bay.
“Ừ.” Tưởng Nam im lặng một thoáng, rồi đột nhiên nói: “Cậu nên học lái xe, thế này đi, đợt này về cậu hãy đi đăng ký lớp học lái, công ty sẽ trả 80% học phí.”
Sặc! Tôi nghe mà không dám tin vào tai mình, bàng hoàng vì bất ngờ được sủng ái đạt cấp 12. Bình thường Tưởng Nam chẳng tử tế gì với tôi, sao giờ không những kéo tôi đi họp cùng, lại còn nói sẽ cho tôi học lái xe bằng tiền công ty nữa chứ, thật không tài nào hiểu nổi! Lẽ nào, lẽ nào chị ta quả thực đã động lòng trước cái tin nhắn tiếu lâm người lớn đó của tôi?
Đang nghi thần nghi quỷ trong lòng, chẳng biết từ lúc nào xe đã dần chạy chậm lại. Nhìn ra bên ngoài, mới biết mình đang ở giữa một rừng các tòa nhà chung cư. Chiếc xe vẫn tiếp tục chạy chầm chậm mấy phút nữa, rồi dừng hẳn trước cổng một khu nhà.
Đây hẳn là khu chung cư đẳng cấp nhất mà tôi từng thấy, cổng lớn lộng lẫy lạ thường, cánh bảo vệ trực ban ai nấy đều mặc đồng phục mới coóng. Khác một trời một vực với khu nhà tôi đang thuê (người gác cửa chỗ tôi ở là một bác già khá lãng tai).
Xe dừng lại liền có bảo vệ chạy ra hỏi, thấy Tưởng Nam, người đó bèn tỏ ra rất khách khí: “Ra là cô Tưởng, cô đã về rồi đấy ạ?”
Tưởng Nam lạnh lùng ừ một tiếng. Tôi chợt chột dạ. Tại sao lại là cô Tưởng? Trông dáng vẻ và khí chất của Tưởng Nam, chị ta hẳn là phụ nữ đã có chồng rồi chứ.
Tưởng Nam lái xe thẳng vào cổng lớn, lòng vòng trái phải mấy phút sau thì đỗ lại trước một tòa nhà cao tầng. Tưởng Nam xuống xe, tôi định xuống theo nhưng chị ta ra hiệu cho tôi ngồi yên. Sau đó tôi thấy chị ta mở cửa nhà để xe, rồi đỗ xe vào bên trong.
Ra khỏi nhà để xe, Tưởng Nam dẫn tôi vào tòa nhà. Lúc cùng Tưởng Nam đứng trong thang máy, tôi bất giác nhớ lại đêm hôm đó với Bạch Lâm. Giờ nàng đang làm gì nhỉ?
Thang máy chầm chậm lên cao, mối hồ nghi trong lòng tôi cũng dần tăng lên, Tưởng Nam định dẫn tôi đi đâu đây? Nhưng hồ nghi thì hồ nghi, tôi vẫn không dám mở miệng nói bừa. Con người Tưởng Nam ghét nhất là người khác lắm lời, vì vậy trước mặt chị ta, tôi luôn tuân thủ câu châm ngôn “im lặng là vàng”.
Nhìn con số điện tử đỏ chói nhích dần từng số, tôi thầm nhủ: nếu như thang máy lại xảy ra sự cố không biết tình cảnh sẽ thành ra thế nào? Biểu hiện của Tưởng Nam liệu có gì khác Bạch Lâm?
Nghĩ bậy nghĩ bạ một hồi, thang máy thoắt cái đã lên đến nơi. Đưa mắt nhìn, hình như là tầng 24. Cửa thang máy đã mở, Tưởng Nam bước ra trước. Tôi đành theo sau.
Ra khỏi thang máy, tới trước một cánh cửa, Tưởng Nam rút chìa khóa ra mở. Trước tình cảnh này, tôi không khỏi sợ hãi, cuối cùng đành mở miệng hỏi: “Phó giám đốc, đây, đây là đâu?”
“Nhà tôi.” Tưởng Nam đáp, rồi bước vào, ra hiệu cho tôi vào theo.
Sặc! Lòng tôi đầy bất an, thầm nghĩ: Tưởng Nam đưa tôi tới nhà chị ta làm gì? Không phải chị ta muốn xơi tôi thật đấy chứ…
13.
Vào nhà của Tưởng Nam ở Thượng Hải, có cảm giác phú quý ép người. Đừng nói là cả căn hộ này, có khi tôi phấn đấu cả đời cũng không kiếm đủ tiền cho riêng khoản trang trí ấy chứ. Sặc! Bà chị Tưởng Nam này kiếm được bao nhiêu một năm vậy? Căn hộ tôi thuê e là còn bé hơn cả phòng vệ sinh ở đây (buồn lòng vài giây). Đây còn là Thượng Hải nữa! Tấc đất tấc vàng đấy!
Tôi kéo hành lý vào trong, đứng yên ở phòng khách, không dám tùy tiện đi lung tung, cũng không dám ngồi. Không hiểu vì sao, vừa bước vào đây đã có cảm giác gò bó mất tự nhiên. Xem ra hoàng cung ngày xưa xây cất trang hoàng uy nghiêm lộng lẫy cũng là có dụng ý cả, chỉ cần bước vào nơi đó, khí thế bức người cũng đủ để không ai dám sinh lòng lỗ mãng rồi.
Đây chính là sức mạnh của đồng tiền! Tôi đứng thần người, lần đầu tiên cảm thấy mê lực của kim tiền rõ ràng đến vậy. Nực cười là trước kia hồi còn học đại học, vẫn tự cho mình là thanh cao, tin vào mấy câu nhăng cuội gì mà phú quý bất năng dâm, không thể nào bị tiền bạc cám dỗ. Đến tuổi này rồi, chỉ cần anh giàu có, chẳng phải là muốn gì được nấy sao…
Nghĩ đến đây, thắc mắc lúc nãy lại lập tức hiện lên trong đầu tôi: Vì sao Tưởng Nam dẫn tôi về đây? Chị ta muốn bao tôi thật ư?
Tôi cũng biết, chuyện tôi thầm đoán già đoán non liệu có phải Tưởng Nam định dụ dỗ mình hay không thực ra chỉ là hoang tưởng viển vông. Một sinh viên vừa tốt nghiệp như tôi, chẳng có gì trong tay, mẹ kiếp, còn là người nhà quê, mặt mũi tuy không đến nỗi nào, nhưng còn lâu mới đến đẳng cấp hào hoa đẹp trai. Tôi và Tưởng Nam, khác nhau như cóc ghẻ với thiên nga. Chị ta không đời nào, và cũng chẳng việc gì phải dụ dỗ tôi cả!
Thế nhưng, Tưởng Nam cho tôi cùng đi Thượng Hải cũng coi như là biệt đãi tôi rồi, giờ lại còn dẫn tôi về nhà chị ta nữa, việc này không thể không khiến tôi mơ tưởng hão huyền.
“Ngồi đi, Tiểu Triệu!” Tôi đang suy lên nghĩ xuống trong lòng thì Tưởng Nam lên tiếng: “Cậu cứ đứng thế làm gì?”
Ừm, ừm. Bấy giờ tôi mới dám ngồi, ngồi đã ngồi rồi, nhưng vẫn không dám đặt hành lý trong tay xuống, sàn nhà Tưởng Nam quá sạch, tôi chỉ e hành lý của mình dây bẩn ra thôi. (Thực ra vừa rồi, tôi cũng phải đắn đo mãi mới dám bỏ giày bước vào đây.)
“Hội nghị lần này có lẽ phải kéo dài mất bốn năm ngày.” Tưởng Nam cũng ngồi xuống, nói: “Cậu cứ tạm thời ở lại đây, công ty không phải thanh toán tiền khách sạn cho cậu nữa.”
“Gì ạ?” Nghe vậy tôi lập tức đứng bật dậy. “Phó giám đốc Tưởng!” Tôi lắp bắp: “Thế này… làm sao… làm sao được ạ? Tôi tìm bừa một cái nhà nghỉ là được rồi.”
“Nhà của tôi có phòng cho khách, tuy đã lâu rồi tôi không ở đây, nhưng hàng ngày đều có lao công tới quét dọn,” Tưởng Nam nói. “Cứ vậy đi!” Tôi vẫn định nói thêm nhưng Tưởng Nam vẻ như đã không còn nhẫn nại nữa, khoát tay làm tôi sợ không dám mở miệng.
Tiếp đó Tưởng Nam dẫn tôi vào phòng dành cho khách, mức độ hào nhoáng trong phòng này cũng không cần phải nói thêm. Tôi đặt hành lý xuống, rồi lại theo Tưởng Nam ra ngoài.
Lúc này chiếc đồng hồ lớn ngoài phòng khách đánh tinh tang lên sáu tiếng, Tưởng Nam nói: “Đã 6 giờ rồi à, cậu đói chưa?”
“Chưa ạ,” tôi đáp. Tưởng Nam nhoẻn cười, nói: “Vậy cậu đợi đấy, tôi đi tắm cái đã rồi chúng ta ra ngoài ăn, tiện thể rẽ vào siêu thị mua ít đồ.”
Trời! Đi tắm? Tôi chột dạ, thầm nghĩ: không phải chị ta đang ra ám hiệu cho tôi đấy chứ? Tuy tôi đã coi qua không ít phim ảnh, kiến thức lý luận cũng thuộc nằm lòng, nhưng kinh nghiệm vẫn là con số không thôi! Giờ nên làm gì? Tiến hay lùi đây?
Tôi đứng ૮ɦếƭ lặng tại chỗ, Tưởng Nam lại nói: “Ngồi tàu hỏa nửa ngày trời cũng oải thật, cậu muốn tắm thì đợi một lát cũng đi tắm đi. Rồi chúng ta đi ăn đồ tây, thế nào?” Nói đoạn chị ta mỉm cười. Tôi bất giác đờ người, đã làm việc ở phòng Thu mua lâu vậy rồi, nói thực, chưa bao giờ thấy Tưởng Nam cười, mọi người đều nói chị ta là kiều nữ lạnh lùng, hơn nữa còn là lãnh đạo, trước nay đối với chị ta tôi đều nhất kính nhì sợ. Chưa từng dám nghĩ một nụ cười như vậy có thể xuất hiện trên gương mặt chị ta. Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, chị ta cười nhìn cũng rất dễ thương, giống như Bạch Lâm trong thang máy đêm đó, sự dễ thương của một phụ nữ trưởng thành.
Tắm xong, Tưởng Nam và tôi ra ngoài, xuống dưới đánh xe đi ăn tối. Ngồi trong xe, tôi xem ra đã hiểu vừa nãy Tưởng Nam nói đi tắm hoàn toàn không phải muốn dụ dỗ tôi, nhưng nhớ lại lúc ấy, ngồi trong phòng khách nghe tiếng nước chảy thấp thoáng vọng ra từ phòng tắm, thật thấy khô khốc mồm miệng. Tưởng Nam tắm xong lại càng thơm tho thanh mát, vô cùng gợi cảm. Chị ta còn kêu tôi đi tắm, nhưng tôi ngại không dám đi. Giờ nghĩ lại, thật hối hận quá…
Lòng thầm nghĩ bậy bạ, chiếc xe do Tưởng Nam lái cứ thế bon bon tiến về phía trước. Cửa kính xe đóng kín, trong xe bật điều hòa, không nóng cũng không lạnh, thoải mái lạ thường. Thượng Hải phồn hoa bên ngoài như cách biệt hẳn với tôi, ngắm cảnh đường phố qua lớp cửa kính, dường như cảm thấy đẹp hơn mấy phần so với bình thường. Xem ra xe xịn đúng là xe xịn, ngay đến ngồi bên trong ngắm phong cảnh cũng thấy đẳng cấp hơn hẳn xe thường.
Tuy đã tới Thượng Hải một lần, nhưng vẫn còn rất xa lạ với nơi đây, lại thêm giờ là buổi tối, nên hoàn toàn không biết mình đang ở đâu. Chỉ thấy có vô số những tòa nhà cao tầng, cùng muôn ngàn ánh đèn neon. Rất lâu sau, xe mới dừng lại. Một người phục vụ ăn vận gọn gàng tới giúp chúng tôi mở cửa và đỗ xe hộ Tưởng Nam. Cảnh tượng này trước đây tôi chỉ mới nhìn thấy trên ti vi.
Nói thực, cả đời tôi mới ăn đồ tây đúng một lần, đó là hồi đại học muốn cưa cẩm một cô nàng nên mới đi ăn. Nhưng đẳng cấp của nơi tôi đến lần đó không thể sánh bằng nơi này được. Không khí ở đây rất tuyệt, phong cách rất sang trọng, nhưng tôi lại thấy không tự nhiên. Cảm giác không giống tới ăn cơm, mà là tới chịu tội thì đúng hơn. Tôi không quen ăn đồ tây, mấy món như xa lát bít tết tôi chẳng biết gì đành để mặc Tưởng Nam gọi món rồi ăn theo. Đến phần ăn cũng rất khó khăn, như tống vào miệng chứ chẳng thấy ngon lành gì.
“Tiểu Triệu.” Tưởng Nam vừa dùng bữa, vừa nói: “Cậu mới tốt nghiệp phải không?”
“Vâng.” Tôi khẽ gật đầu, vẫn lóng ngóng cầm dao cắt bít tết. Tưởng Nam nhoẻn miệng cười, lại nói: “Thái độ làm việc của cậu tuy rất khá, nhưng vẫn còn thiếu hụt kiến thức nhiều mặt.”
Tôi nghe chị ta đột nhiên nói tới chuyện công việc, bèn dừng ngay dao dĩa, làm bộ chăm chú tiếp thu.
“Ví dụ như một số nghi thức xã giao và kiến thức về quan hệ xã hội, cậu vẫn chưa nắm được.” Tưởng Nam ngừng lại một thoáng, rồi nói tiếp: “Nói ngay như chuyện dùng bữa thôi, tuy là sinh hoạt thường ngày nhưng ở nơi trang trọng cũng có rất nhiều quy tắc phải học. Còn cả kết hợp trang phục, cùng nhiều mặt khác, đều phải học cả…”
Tôi vừa nghe vừa gật lấy gật để. Trong lòng dậy lên một cảm giác vô cùng lạ lùng. Bình thường Tưởng Nam khi ở công ty rất kiệm lời, không ngờ lúc này lại như một cô chị cả giảng giải cho tôi những kiến thức nhỏ nhặt nhất. Rốt cuộc nguyên nhân gì khiến chị coi trọng tôi như vậy? (Đừng nhắc đến cái tin nhắn đó với tôi! Đó hoàn toàn không thể là một giải thích hợp lý…)
“Phó giám đốc Tưởng,” trên đường trở về, cuối cùng tôi cũng không kiềm chế được, hỏi: “Sao chị lại tốt với tôi như vậy?”
14.
Tưởng Nam nghe thấy câu hỏi của tôi nhưng không trả lời, một lúc lâu sau, mới hỏi ngược lại tôi: “Nhà cậu còn anh chị em nào không?”
Tôi lắc đầu. Tưởng Nam không nói gì nữa. Vậy là mối băn khoăn đó vẫn đè chặt trong lòng tôi không được giải đáp.
Trên đường quay về nhà Tưởng Nam, ban đầu tôi còn hơi thiếu tự nhiên. Về sau tôi từ từ thả lỏng, thầm nghĩ: coi vẻ Tưởng Nam cũng không có ác ý gì với tôi, chi bằng cứ thoải mái một chút. Hơn nữa, chị ta đàn bà con gái một thân một mình, có thể làm gì tôi được chứ? Nhiều nhất cũng chỉ là dụ dỗ tôi chút ít thôi. Tuy nhiên nếu bị chị ta dụ dỗ, dù xét ở góc độ nào cũng đều là chuyện vô cùng tốt đẹp mới đúng. Vì vậy, tôi dứt khoát thả lỏng tinh thần, hưởng thụ mọi thứ ở đây. Đã không cách nào phản kháng, vậy thì cố mà tận hưởng.
Về đến nơi, việc đầu tiên là đi tắm, sau đó vào phòng dành cho khách đánh một giấc. Lúc trong phòng tắm, lòng tôi có chút ảo tưởng, hồ như trong này vẫn còn vương lại mùi hương trên người của Tưởng Nam. Quay vào phòng khách, nhìn điện thoại, mới hơn 9 giờ. Nhưng đang ở nhà sếp, lành mạnh một chút thì hơn. Thế là tôi nằm lên giường nghe MP3, nghĩ ngợi chuyện xảy ra mấy ngày hôm nay. Đầu tiên là nghĩ đến Tưởng Nam, nhưng có nghĩ nát óc cũng không hiểu vì sao chị ta lại đối tốt với tôi như thế. Rồi tôi nhớ đến Bạch Lâm, nàng quả phụ xinh đẹp, một cảm giác thật ấm áp dịu dàng dâng lên.
Đột nhiên, có tiếng cộc cộc! Tôi bỏ tai nghe ra, quả nhiên là có người gõ cửa, còn có cả tiếng Tưởng Nam: “Tiểu Triệu, ngủ chưa?”
Sặc! Bụng tôi đánh lô tô: Cái gì phải đến cuối cùng cũng đến rồi! Muộn thế này chị ta còn gõ cửa phòng tôi, rõ ràng là có ý đồ đây!
“Vẫn chưa!” Tôi do dự giây lát, đoạn xuống giường bước tới cửa. Bà nó chứ, lãnh đạo luôn đúng mà. Giả như Tưởng Nam có muốn làm chuyện đó thật thì tôi cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng thôi. Tục ngữ có câu này rất đúng: Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, cứ xem ý của chị ta như thế nào đã rồi tính.
Tôi nghĩ vậy rồi ra mở cửa. Tưởng Nam xuất hiện trước mặt tôi trong bộ đồ ngủ.
Khi nhìn rõ Tưởng Nam đang đứng đối diện, tôi gần như tắc thở. Tôi chưa từng nghĩ Tưởng Nam lại quyến rũ nhường này. Bộ đồ ngủ màu bạc, nhìn trơn mượt như tơ. Nhưng da thịt Tưởng Nam còn mềm mượt hơn thế. Mái tóc buông lơi trên bờ vai tựa những làn sóng. Chân đi đôi dép trong nhà, mắt cá chân và cổ chân lộ ra trắng nõn, thế này muốn gợi cảm hút hồn ai mà chẳng được. Lòng tôi như dậy sấm, bỗng nhiên nảy sinh Dụς ∀ọηg luyến ái, suýt chút nữa phủ phục xuống mà hôn vào cổ chân Tưởng Nam.
“Tiểu Triệu!” Đến tận khi giọng nói mang chút phật ý của Tưởng Nam vang lên, tôi mới bàng hoàng bừng tỉnh. Nhất thời vừa kinh ngạc, sợ hãi lại vừa vui mừng xen lẫn xấu hổ, cảm giác hệt như tân nương thời xưa khi được tân lang vén khăn trùm đầu vậy.
“Phó giám đốc Tưởng,” tôi đáp mà tim đập thình thịch. Vừa mong chờ vừa e ngại chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Tưởng Nam nhìn tôi, mặt cũng hơi ửng đỏ. Tôi cúi đầu nhìn lại mình, sặc, bên trên tuy vẫn mặc một cái áo phông, nhưng bên dưới lại chỉ đánh độc một cái quần đùi ngắn nhìn từ trên xuống dưới, cứ như không mặc quần vậy. Mặt tôi cũng đỏ bừng, mãi lâu sau mới ấp úng hỏi: “Chị tìm tôi có việc gì ạ?”
Tưởng Nam bật cười… đây là lần thứ hai chị ta cười với tôi rồi, nụ cười mới đẹp làm sao.
Tôi thầm nhủ: Xong rồi! Xong rồi! Tối nay bất kể chị muốn gì thì tôi cũng cho hết! Đang nghĩ bậy lại nghe Tưởng Nam nói: “Tiểu Triệu, tôi có mấy quyển sách về giao tiếp đây, cậu cầm mà xem. Ngày mai ngày kia có hội nghị, gặp phải rất nhiều người, tới lúc đó cậu đừng có lúng túng đấy.”
Gì cơ? Câu nói của Tưởng Nam như một cây gậy, thoắt chốc đánh cho tôi tỉnh cả người. Cảm giác ấy giống như bạn vắt kiệt sức lực trèo lên một ngọn núi cao, kết quả sắp lên tới đỉnh rồi lại bị người ta giơ chân đạp cho một cái lăn xuống. Hóa ra Tưởng Nam tìm tôi là vì chuyện này ư? Nhìn kỹ lại, quả nhiên trong tay chị ta có cầm hai quyển sách. Sặc! Ban nãy chỉ lo sửng sốt trước sắc đẹp mỹ nhân, chẳng để ý đến mấy quyển sách này.
Ừm. Tôi gật đầu, thất vọng tràn trề, nhưng đồng thời cũng nhẹ cả người.
Quay trở lại giường, tôi thấy cũng nực cười. Mới đầu còn lo Tưởng Nam muốn làm gì tôi, giờ đã chắc chắn chị ta chẳng hề có ý dụ dỗ thì tôi lại bắt đầu thất vọng. Xem ra tôi đúng là đáng mặt… khách hèn!
Cầm quyển sách lật lật mấy trang, cơn buồn ngủ dần kéo đến, đang định tắt đèn đi ngủ thì đột nhiên điện thoại đổ chuông. Cầm lên mở nghe, ra là điện thoại của Bạch Lâm.
“A lô, Tiểu Triệu! Cậu đã tới Thượng Hải chưa?”
“Tới rồi.” Miệng nói vậy, nhưng bụng lại nghĩ: Đúng là đồ ngốc, chỗ chúng tôi cách Thượng Hải có mấy tiếng chạy xe, làm sao mà chưa tới được chứ?
“Vậy, đã đưa đồ cho em gái tôi chưa?”
“Chưa. Hôm nay tôi bận quá, để ngày mai.”
“Cậu đừng quên đấy nhé!” Bạch Lâm nói.
Tôi vốn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường nghe điện thoại, giờ thì nằm thẳng cẳng ra luôn. Chiếc giường này rất lớn, cực kỳ êm ái, nằm trên giường mà cứ như trôi trong mây vậy. Nghe tiếng Bạch Lâm bên tai, bất chợt tôi nghĩ: nếu có thể lừa Bạch Lâm lên cái giường này, thì có ૮ɦếƭ cũng đáng! Thế là, lời nói tự nhiên cũng hơi mang ý trêu ghẹo.
“Chị Lâm này.” Lần đầu tiên tôi gọi tên nàng thân mật như vậy. “Tôi giúp chị đường xa vạn dặm đưa đồ như thế, chị cũng nên báo đáp tôi chút gì chứ nhỉ!”
“Vậy…” Bạch Lâm nói, “vậy đợi cậu quay về tôi mời cậu ăn cơm, được không?”
“Ha ha.” Tôi bật cười, nói: “Ăn cơm xong thì sao?” Bạch Lâm ở đầu dây bên kia nghe rồi bèn lặng thinh, trong sự tĩnh lặng ấy, tôi dường như nghe thấy cả tiếng nàng thở qua điện thoại. Lòng tôi dậy lên cảm giác tán tỉnh ngọt ngào, thoải mái lật người một cái, nằm bò ra giường, tiếp tục trêu Bạch Lâm: “Hay thế này đi! Chị thơm tôi qua điện thoại một cái coi như xong.”
Bạch Lâm vẫn không đáp, nhưng cũng không dập máy. Tôi vẽ nên trong đầu hình ảnh Bạch Lâm xấu hổ đỏ ửng mặt, lòng ngứa ngáy như đang bị ai cào. Rất lâu sau, Bạch lâm mới nói: “Cậu đừng quên đấy…”
Tôi nói: “Đừng quên cái gì? Đừng quên nụ hôn của chị à?” đoạn nói tiếp luôn bằng giọng cực kỳ nghiêm túc: “Chị yên tâm, nhất định tôi sẽ gửi giúp chị!”
15.
Ngày hôm sau Tưởng Nam vẫn rất bận, tôi tuy chỉ theo đuôi phất cờ hò hét nhưng cũng chẳng thoát đi đâu được. Mãi đến hơn bốn giờ chiều, mới xem như được tự do. Nhớ đến lời ủy thác của Bạch Lâm, bèn theo số điện thoại nàng đưa, gọi cho em gái nàng.
“A lô!” Một giọng con gái trẻ trung từ đầu bên kia truyền lại. Giọng nói thật ngọt ngào, rung động lòng người. Tôi chột dạ, cảm thấy giọng em này có gì đó rất giống giọng mối tình đầu của tôi thời đại học.
“Em là em gái chị Bạch Lâm phải không?” Tôi hỏi một câu thăm dò danh tính.
“Vâng. Anh là?” Đầu dây bên kia, giọng con gái trả lời.
“Anh là đồng nghiệp của chị em.” Tôi đổi tay cầm điện thoại, nói tiếp: “Giờ anh đang đi công tác ở Thượng Hải, chị em nhờ anh chuyển cho em ít đồ, em xem hôm nay có rảnh lúc nào, nói địa chỉ, anh chuyển qua cho em.”
Ừ, đúng là thế mà! Em gái Bạch Lâm nói: “Vậy sáu giờ tối đi, em giờ đang tập luyện. Địa điểm à, ở cổng trường bọn em được rồi!”
Tập luyện? Tôi nghe mà đoán già đoán non: Cô bé này tập luyện cái gì nhỉ?
“Em học trường nào?” tôi hỏi.
“Đại học Sư phạm Hoa Đông.”
Dập điện thoại xong tôi đi hỏi Tưởng Nam đường tới Đại học Sư phạm Hoa Đông. Trước đây tuy đã tới Thượng Hải một lần nhưng quả thực thành phố này quá lớn, có rất nhiều nơi tôi không nắm rõ. Về Đại học Sư phạm Hoa Đông, tôi chỉ biết Lưu Tường[1] từng học ở đó, còn đâu không biết gì nữa.
[1] Vận động viên điền kinh nổi tiếng Trung Quốc.
Tưởng Nam nghe tôi hỏi về Đại học Sư phạm Hoa Đông, bỗng lặng người, hỏi: “Cậu đi đến đấy làm gì?”
Tôi do dự giây lát, nói: “Tôi có một người bạn học nghiên cứu sinh ở đó, hôm qua chúng tôi có liên lạc với nhau, định hôm nay gặp mặt.”
“Bạn nữ à?” Tưởng Nam hỏi. Tôi đỏ mặt, không nhận cũng không chối. Không hiểu vì sao, tôi hơi sợ Tưởng Nam biết tôi đi chuyển đồ cho em gái Bạch Lâm. Thế nhưng tôi không phủ nhận mà chỉ đỏ mặt, lại khiến Tưởng Nam tin rằng người bạn tôi đi gặp là con gái thật.
Tôi nói với Tưởng Nam là còn đồ phải lấy, nên chị ta chở tôi về nhà. Vốn chị ta còn nói sẽ đưa tôi đi, nhưng tôi không dám, tự mình bắt xe vội vàng đi ngay.
Tới nơi đã là sáu giờ kém năm phút. Nhìn quanh bốn phía, không thấy cô sinh viên nào có vẻ như đang đứng đợi người. Vậy là tôi xách túi đồ Bạch Lâm đưa, ngơ ngẩn đứng đó đợi. Lúc này mặt trời đã ngả dần xuống đằng Tây nhưng vẫn còn hơi chói mắt. Ánh sáng vàng kim đan xen trên bầu không, cảnh vật xung quanh đều như đang phản quang. Tôi cũng cảm thấy người mình như được dát một lớp vàng. Đang chói mắt, tôi bỗng phát hiện một cô gái từ trong trường đi ra. (Thực ra lúc đó có rất nhiều nữ sinh viên cùng đi ra, nhưng cô gái này vừa xuất hiện, mắt tôi đã không thể rời em, đến nỗi tôi cứ ngỡ lúc đó chỉ có mình em từ cổng trường bước ra vậy!)
Tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, đầu óc trống rỗng, lại như bị nhét đầy những thứ loạn xị bát nháo, một giọng nói từ trong sâu thẳm hét lớn không biết mệt: Sặc! Sặc! Sặc! Em gái này cũng xinh đẹp quá đi, so với em, nào là Bạch Lâm, nào là Tưởng Nam, đều phải dạt sang một bên cả! Mẹ kiếp! Lòng tôi giật thót liên hồi: lẽ nào em lại là em gái của Bạch Lâm? Nếu là như vậy, tôi… tôi… nhất thời cơn sóng lòng không khỏi cuồn cuộn dâng trào.
Lòng đang chấn động, thì hình như em có liếc qua tôi và túi đồ tôi đang xách trên tay, vẻ mặt biến thành dò hỏi, cuối cùng thành khẳng định, tiếp đó em bước thẳng về phía tôi. Vừa đi vừa vẫy tay chào.
Thấy em từng bước từng bước tiến lại phía mình, tôi có chút choáng váng, dưới ánh mặt trời, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần váy dài thướt tha dần dần tiến lại, hệt như tiên nữ bước ra từ cõi hư không. Hơn nữa, em còn chào tôi, sặc, tôi sắp ૮ɦếƭ, tôi sắp ૮ɦếƭ rồi!
Đến khi cô gái ấy tới trước mặt tôi, tôi mới định thần lại. Nhìn em kỹ hơn một chút, cảm giác vẫn là một từ: đẹp! Đặc biệt là đôi mắt, long lanh vô ngần, dù cho có dùng hết những tính từ hoa lệ đẹp nhất hay nhất trên thế gian này cũng không thể nào miêu tả hết vẻ đẹp đôi mắt em. Dáng người cũng khá đẹp, đại khái cao hơn Bạch Lâm khoảng một đôi giày cao gót, đầu tóc иgự¢ eo chân bụng, chỗ nào cũng đẹp đến cực điểm. Nhìn em, tự nhiên tôi lại nghĩ đến tên cặn bã La già. Tên khốn đó từng nói với tôi mười bốn chữ miêu tả loại con gái đẹp tuyệt phẩm: người đẹp da trắng ✓ú to eo thon ௱ôЛƓ cong chân dài nước lắm. Theo như tôi thấy, cô em gái Bạch Lâm trước mắt kia một trăm phần trăm phù hợp với bảy cụm từ này. (Đương nhiên, cái cuối cùng là do tôi đoán thôi…)
Tôi còn đang ngây ngất trước sắc đẹp của em, người đẹp đã lên tiếng: “Anh là đồng nghiệp của chị gái em có phải không?”
Chính là em! Chính là giọng nói này! Chính là giọng nói rất giống giọng mối tình đầu của tôi! Em chính là em gái của Bạch Lâm!
“Ừ.” Tôi đáp, rồi chẳng biết nói gì thêm. Chắc hẳn vẻ mặt của tôi lúc này thộn lắm, em nhìn tôi tủm tỉm cười. Không cười còn đỡ, em vừa cười, lúm đồng tiền hai bên má đã hiện ngay ra, suýt chút nữa làm tôi hồn xiêu phách lạc.
Em ngừng cười, đưa tay ra, nói: “Chào anh! Em là em gái chị Bạch Lâm, tên em là Bạch Lộ!”
“Chào em!” Tôi bắt tay em. (Tối qua vừa xem trong sách, nếu muốn bắt tay với các cô gái, thì thường các cô phải giơ tay ra trước mới được!) Vừa chạm vào bàn tay em, đầu óc tôi lập tức mê tơi. Tôi cố ý nói: “Bạch Lộ? Cái tên hay quá! Trong Kinh Thi chẳng phải có câu ‘Liêm hà thương thương, bạch lộ vi sương’[2] đấy sao?”
[2] Bờ lau bụi lách xanh xanh, la đà mọc trắng đã thành giá sương.
Em nghe vậy liền ngẩn người, sau mới nhoẻn cười, nói: “Không phải bạch lộ ấy ạ!”
“Vậy thì chắc là Lộc trong từ ‘âu lộc[3]’rồi!” Tôi không đợi em trả lời, vội vàng đế thêm: “Bạch lộc trong câu thơ ‘Lưỡng chích hoàng ly minh thúy liễu, nhất hàng bạch lộc thượng thanh thiên’[4] của Đỗ Phủ, đúng không?”
[3] Lộc và Lộ trong tiếng Trung Quốc là từ đồng âm, đều đọc là “lu”.
[4] Hai con hoàng oanh kêu liễu biếc, một hàng cò trắng ✓út trời xanh.
“Cũng không phải!”
“Ha ha.” Tôi bật cười rồi hỏi: “Chắc không phải bạch lộc trong ‘Phi tuyết liên thiên xạ bạch lộc, tiếu thư thần hiệp ỷ bích uyên’[5] chứ?”
[5] Tuyết bay đầy trời bấn hưu trắng, truyện cười thần hiệp tựa uyên xanh.
“Không phải ạ!” Nàng cười càng rạng rỡ, nói: “Được rồi được rồi, là chữ Lô có bộ Vương cơ!”
“Có bộ Vương?” Tôi tiếp tục khoe mẽ: “Chữ LU có bộ vương chắc có hai chữ! Một là lục trong ‘lục lục như ngọc’, hai là lộ trong từ ‘bảo lộ’, tên em là chữ nào?”
Thực ra trong lòng tôi sớm đã đoán ra tên em một trăm phần trăm là chữ lộ đó, vì lục là một từ hiếm thấy, không thể nào là tên em được. Quả nhiên, em nói: “Chính là chữ lộ có bộ Vương bên cạnh chữ lộ trong mã lộ!”
“Ồ,” tôi nói, “quan thiết vân chỉ thôi nguy, bị minh nguyệt hề bội bảo lộ’. Danh xưng trong thơ Khuất Nguyên, chắc chắn không thường!”
Nói đến đây, tôi cũng không khỏi khâm phục chính mình. Bà nó chứ, xem ra mấy thứ từ thuở đi học vẫn còn cả đây. Nhớ năm đó vì theo đuổi một cô nàng khoa Văn mà tôi đã khổ công không ít với Hán văn cổ!