Điều Kiện Của Ma Vương - Chương 16

Tác giả: Tâm Lam

“Mình đợi bạn lâu lắm rồi, chuyến đi của bạn như thế nào?”- Cô hào hứng hỏi
Vũ Đồng nhận thấy mình đang trong vòng tay của Kính Hoài, khuôn mặt đỏ lựng, bối rối mỉm cười.
“Anh, nhìn thế nào cũng giống bồng cô dâu vào động phòng đó.”- Ánh Thần cười trêu.
Kính Hoài ném cho Ánh Thần một cái lườm cháy tóc, sau đó đặt Vũ Đồng ngồi trên ghế sofa ở phòng khách.
Ánh Thần rõ ràng là không sợ đôi mắt sắc bén của anh mình. Cô biết rõ lúc này anh cô như một con hổ giấy, cô cười: “Khi nào mọi người chomình uống rượu mừng đây?”
Lời vừa phát ra, bất ngờ toàn bộ bầu không khí trở lên nặng nề. VũĐồng nhìn trộm Kính Hoài. Mặt anh đanh lại, không hề có lấy một tia vuisướng.
Tâm tình Vũ Đồng lập tức rơi xuống đáy vực. Thì ra là anh chưa baogiờ có ý định kết hôn với cô. Cũng đúng thôi, chắc hẳn người anh muốnkết hôn là Ái Nguyên! Nếu không phải vì họ có một đứa con thì anh chắcchắn sẽ không mang cô trở lại.
Phát hiện thấy bầu không khí kém phần tự nhiên, Ánh Thần nhanh chóngthay đổi chủ đề: “Để mình lên lầu gọi Niệm Dư và Ái Nguyên xuống, họđang luyện đàn nên vẫn chưa biết hai người về đâu!”- Nói đoạn, cô nhanhchóng rời đi.
Sự im lặng khó chịu tràn đến giữa hai người họ. Vũ Đồng không dám ngẩng đầu lên đối mặt với Kính Hoài.
“Cha!”- tiếng gọi lớn vang lên lôi hai người ra khỏi sự im lặng trầm tư.
Vòng tay Kính Hoài rộng mở, ôm trọn cô bé vào lòng mình.
“Con rất nhớ cha nha!”- Niệm Dư làm nũng nói.
Kính Hoài cười khẽ, dụi dụi hít ngửi tóc Niệm Dư, trong mắt phát ra tình phụ tử mạnh mẽ.
Vũ Đồng thất thần nhìn chăm chắm vào hai cha con họ, trong lòng bấtgiác trào lên tình cảm mãnh liệt, họng nghẹn lại. Bảy năm qua cô đã đánh mất những gì? Có thể lấy lại được không? Ý nghĩ đó nhanh chóng biếnthành những giọt nước như sương mù đong đầy trên mắt cô.
Cô nhanh chóng cúi xuống, sợ rằng người khác sẽ nhìn thấy cảnh xấu hổ của mình.
“Dì Tô, làm sao cô biết cháu sống ở đây?”- Lúc này, Niệm Dư đã thoát khỏi cánh tay của cha cô bé, nhìn Vũ Đồng ngây thơ hỏi.
Vũ Đồng nhìn lên, hoảng sợ, nuốt nuốt nước bọt, không biết trả lờicâu hỏi của cô bé như thế nào đành đánh mắt về phía Kính Hoài xin giúpđỡ.
“Cô ấy là bạn của cha, cùng cha về đây tính sẽ sống với chúng ta một thời gian.”- Kính Hoài bình tĩnh nói ra lý do.
Lời nói của anh làm Vũ Đồng và Ánh Thần không hẹn mà cùng nhìn vào anh.
Mặc dù đã biết rằng anh không hề có ý định sẽ cưới cô cũng như để mẹ con cô nhận nhau nhưng khi nghe thấy anh đích thân nói ra những lời đóthì nỗi đau trong lòng cô lại càng sâu sắc hơn. Cô miễn cưỡng cười vớiNiệm Dư “ Niệm Dư thật giỏi nha, cháu vẫn nhớ dì Tô à?”- Cô nói để nguôi đi đau đớn.
“ Bởi vì dì Tô rất xinh đẹp nên cháu mới nhớ rõ cô đó!”
Bao nhiêu lời nói dễ thương của Niệm Dư lại chạm vào nỗi thống khổ của Vũ Đồng. Cô gắt gao ôm lấy Niệm Dư.
“Niêm Dư rất khéo nói nhé! Cám ơn lời khen của con.”- Vũ Đồng chỉ có thể đè nén tâm trạng, nặn ra một nụ cười với Niệm Dư.
“Dì Tô, con dẫn cô đi xem xương cá hóa thạch của cha con.”- Niệm Dư hưng phấn.
Vũ Đồng không kịp trả lời đã bị Kính Hoài ςướק lời “Niệm Dư, dì Tôvừa từ Đài Bắc tới, rất mệt, cần được nghỉ ngơi. Tối lại gặp dì ấy.”
Niệm Dư gật gật đầu nhưng đột nhiên lại nói “ Con có thể ở cạnh dì Tô không? Con sẽ không cãi cô ấy.”- Cô bé nhìn lên cha mình và hỏi. Khônghiểu tại sao Niệm Dư thực sự cảm thấy thích dì Tô, cô bé cảm nhận được ở Vũ Đồng có chút mùi vị nào đó- mùi của mẹ làm cho cô cảm thấy rất ấm áp và quen thuộc. Thứ cảm giác này khác hẳn cảm giác của cô với cô ÁnhThần và cô giáo Ái Nguyên mặc dù cô bé cũng rất thích họ.
“Không!”- Kính Hoài thẳng thừng từ chối với giọng điệu nghiêm nghị.
“Dì Tô cần phải ngủ một giấc. Con có thể tập piano với dì Ái Nguyênđể tối chơi cho dì Tô nghe.”- Thấy giọng mình có vẻ hơi quá khắc nghiệtnên anh dịu giọng an ủi cô bé.
Niệm Dư ngoan ngoãn gật đầu “Dì Tô, tối chúng ta lại gặp nhau.”- Cô bé có chút thất vọng nhìn Vũ Đồng.
Bộ dáng đó của Niệm Dư khiến Vũ Đồng thực không đành lòng, cô némcho Kính Hoài cái nhìn đầy trách móc. Đang định nói mấy câu với Niệm Dưthì một tiếng nói truyền vào.
“Niệm Dư, đi thôi, chúng ta lên luyện đàn.”- Một giọng nói dịu dàng, mềm mại nghe rất êm tai.
Vũ Đồng hướng về nơi phát ra tiếng nói. Đây là lần thứ hai cô đối diện với người Kính Hoài tôn trọng và tin tưởng- Ái Nguyên.
Ái Nguyên có một mái tóc ngắn, xoăn cùng màu mật ong thật đẹp, khôngnhững phù hợp mà còn làm nổi bật lên khuôn mặt tươi sáng của cô. Cơ thểđầy đặn nhưng lại không có chút mỡ thừa cho cảm giác duyên dáng, trưởng thành, quyến rũ động lòng người.
So với vẻ xanh xao sau khi mang thai của mình, Vũ Đồng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Miễn là một người đàn ông sẽ chọn Ái Nguyên chứkhông chọn cô!
“Sắc mặt bạn có vẻ không được tốt lắm.”- Ánh Thần quan tâm hỏi, kéo Vũ Đồng ra khỏi trạng thái thất thần.
“Mình ┅ ┅ mình chỉ mệt mỏi chút thôi.”- Vũ Đồng ghét phải nói dối với Ánh Thần, nhưng cô không muốn ℓàм тìин hình trở nên phức tạp hơn vả lại Kính Hoài cũng không có ý định để cho người khác biết chuyện này.
Ánh Thần thâm thúy nhìn Vũ Đồng chăm chú, có thể đoán được sự việc không hề đơn giản.
Trong khi cô định tiếp tục hỏi thì Kính Hoài đã thẳng thừng ngăn cản cô.
“Muốn tán gẫu thì để tối nói! Vũ Đồng thực sự cần được nghỉ ngơi.”- Anh nhắc lại một cách thiếu kiên nhẫn
“Được thôi, nghe lời anh là được chứ gì, đừng nổi cáu, tôi lên lầuđây, không quấy rầy hai người…nữa.”- Ánh Thần đầu hàng, bỏ đi như mộtcơn gió, trước khi còn ném cho cả hai người một nụ cười ám muội.
ưa mắt nhìn Ánh Thần rời đi, Vũ Đồng cảm thấy vừa buồn cười lại vừakhổ não. Hiển nhiên Ánh Thần sẽ nghĩ rằng cô và Kính Hoài gương vỡ lạilành, đâu biết rằng trên thực tế Kính Hoài chủ yếu chỉ lưu cô lại nơinày để dưỡng thai mà không hề có ý nhắc tới chuyện sắp xếp cho tươnglai.
Bỗng Kính Hoài bế phốc Vũ Đồng lên định đưa cô lên gác.
“Anh làm gì vậy?”- Cô kinh ngạc hỏi.
“Tất nhiên là đưa em lên phòng của chúng ta!”- Rõ ràng là tâm trạng của anh đang rất hạnh phúc.
“Phòng của chúng ta? Anh, anh nghĩ phải ngủ cùng một phòng với em à?”- Vũ Đồng thập phần khó hiểu.
“Đúng vậy, em phản đối à?”- Anh nhìn vào cô, không chớp mắt.
“Em… Chúng ta như vậy không phải là tốt lắm đâu! Niệm Dư… còn Ánh Thần cùng cô Ái Nguyên kia nữa. Họ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Không quan trọng, sớm hay muộn bọn họ cũng biết thôi.”
“Nhưng anh không sợ Ái Nguyên sẽ ghen sao?- Vũ Đồng luôn chắc mẩm Kính Hoài đã có mối quan hệ bất thường với Ái Nguyên.
“Ghen? Anh lại đang nghĩ rằng người ghen là em đấy!”- Kính Hoài cố tình chế giễu cô.
“Em…em ghen á? Anh… anh tự mãn rồi đấy.”- Cô đỏ mặt tranh luận.
Kính Hoài đột nhiên nghiêm mặt nhìn Vũ Đồng trịnh trọng nói: “Anh vàÁi Nguyên chỉ là tình cảm giống anh trai và em gái chứ không có gìkhác.”
Vũ Đồng bị cái nhìn chằm chằm của anh làm không được thoải mái, cụpvội mắt xuống. Đôi lông mi dày, cong đổ bóng trên khuôn mặt trắng nõncủa cô, rõ ràng và tinh tế. Càng nổi lên nét yêu kiều nơi cô.
Kính Hoài xúc động, bốc đồng hôn lên mí mắt cô, lập tức đá văng cánhcửa phòng ngủ, Vũ Đồng bỗng thấy mình bị đè lên trên chiếc giường mềmmại.
Còn chưa có cơ hội để xem nội thất bên trong phòng bài trí thế nàothì đã bị Kính Hoài thèm khát đè lên bụng cô, cuồng nhiệt, say đắm hônlên khắp môi cô.
Môi anh khiêu khích, ʍúŧ mát gần như làm cho cô không thể thở nổitrong khi hai bàn tay ấm áp của anh đang chu du trên khắp cơ thể cô.
Cho đến khi bàn tay anh đặt vào bụng cô thì đột nhiên anh tỉnh táo lại.Anh đứng dậy, lấy bàn tay không an phận ra khỏi người cô. Trong mắt anhdục tình vẫn còn nồng đượm thiêu đốt, quần áo vẫn còn lộn xộn sau đợttriền miên.
“૮ɦếƭ tiệt!”- Kính Hoài không khỏi nguyền rủa mình trong lòng. Thânthể Vũ Đồng vẫn chưa được hoàn toàn khỏe mạnh vậy mà anh lại hành độnggiống như một con đực hứng tình chỉ mong chiếm đoạt cô. Anh rên lên mộttiếng, ngã xuống giường, lập tức kéo cô vào trong lòng, gắt gao ôm côtrong vòng tay khiến cô dựa sát vào anh.
Vũ Đồng không hiểu tại sao anh đột nhiên dừng lại, nhưng tiếp đó anhlại rất nhẹ nhàng và ân cần săn sóc cô khiến ngay lập tức cô hiểu rađược tâm tư anh. Hóa ra anh lo lắng làm tổn thương cô và thai nhi, pháthiện này làm cô cảm thấy ngọt ngào vô tận.
“A, hành lý của em vẫn còn ở trong xe.”- Cô bỗng nhiên nghĩ ra.
“Đừng lo lắng, một lúc nữa sẽ có người đem nó tới đây.”- Kính Hoàitức giận trả lời, phải kìm nén Dụς ∀ọηg khiến anh rất khó chịu.
“Nhưng bây giờ em không ngủ được, đáng lẽ vừa rồi có thể cho Niệm Dư ở cùng với em.”- Vũ Đồng không nhịn được nhắc lại chuyện vừa rồi.
“Im lặng nào! sau này sẽ có rất nhiều thời gian để Niệm Dư dính vàoem còn bây giờ em đang nằm trong vòng tay tôi thì ngoan ngoãn ngủ mộtgiấc đi.”- Anh thô lỗ gắt gỏng.
Thái độ của Kính Hoài làm cô cảm thấy buồn bực không thôi, anh luônthương yêu Niệm Dư nhất, chẳng lẽ ┅ ┅ là anh đang ghen với chính congái ruột của mình, tranh thủ tình cảm với cả con đẻ của mình sao? Cô lắc lắc đầu, tự nhắc nhở chính bản thân mình không được tự suy diễn.
Lúc này tâm tình Kính Hoài rất phức tạp, mâu thuẫn dâng trào.
Hễ cứ nghĩ tới việc tương lai chính mình phải đấu tranh với hai hayba tiểu lâu la để giành tình cảm của Vũ Đồng mà có thể chỉ còn có 1/3tình yêu của cô thôi là Kính Hoài lại không khỏi cảm thấy tức giận cùngbất bình và một trận phiền não lại kéo đến, nhưng anh lại yêu cả mấy mẹcon cô nên chắc phải thay đổi thôi. Nghĩ, nghĩ, nghĩ và ôm cô mà cảmthấy chưa an tâm cùng thỏa mãn nhưng lại theo cô chìm vào trong giấcngủ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc