Nhìn đến sắc mặt không ngừng biến đổi của anh, Vũ Đồng dấy lên mộtniềm khoái cảm âm thầm. cô trừng mắt liếc anh một cái, không nói mộtcâu, lập tức xoay người rời đi nhưng anh rất nhanh kéo cô lại.
“Vũ Đồng, nếu cô dám dời khỏi căn phòng này, tôi cam đoan đời này côđừng mơ tưởng sẽ gặp được Niệm Dư dù chỉ một lần!”- Kính Hoài hung dữ uy Hi*p cô.
“Anh thì có cái lý do gì nữa để giữ tôi lại nơi này?”- Cô phẫn nộ hét lớn. “Anh sớm đã chán ghét tôi, tôi không có tư cách gặp đứa con tôirứt ruột đẻ ra, như vậy càng không có lý gì để tôi tiếp tục làm ngườitình của anh cả!”
“Không phải nơi nào cũng có mà cũng không phải ai cũng có thể thỏamãn tôi.”- Lời vừa ra khỏi miệng, Kính Hoài thật sự hối hận. Anh đã bịcô làm cho điên lên rồi, anh chỉ biết là mình không hề muốn cô rời đi mà chỉ muốn cô ở lại bên anh. Anh tốn trăm mưu ngàn kế để giữ chân cônhưng lại không hề nghĩ tới sẽ có cái kết quả này.
Anh chỉ có thể cùng ngôn từ làm thương tổn cô để khiến nội tâm bất an của mình bình tĩnh lại.
Phẫn nộ như đám mây giăng đầy tâm trí Kính Hoài. Một tay anh giữ chặt cô, tay kia тһô Ьạᴏ xoa nắn, dày xéo иgự¢ cô. “Cơ thể cô rất đẹp, vừagợi cảm lại mê động lòng người. Tôi chỉ muốn cô ở lại nơi này để tiếptục thỏa mãn nhu cầu của tôi!”
“Không! Anh đi mà tìm cái cô Ái Nguyên kia đi.”- Vũ Đồng ra sức qẫy đạp, hận đã để bị anh khơi gợi bao cảm xúc trong cô.
Cô cắn anh, ra sức đá anh, liều mạng thoát khỏi anh nhưng anh là mộttá điền tráng kiện, khỏe mạnh như đá núi. Cô căn bản là không thể mảymay thoát khỏi anh.
Sự phản kháng của cô chỉ làm ra tăng thêm phẫn nộ cùng ham muốn củaKính Hoài. Anh nắm lấy cằm cô, kéo ánh nhìn của cô hướng vào anh.
Anh cố ý gây tổn thương cô như là cô cam tâm để anh trà đạp vậy. “ÁiNguyên sẽ là một người vợ đảm mẹ hiền, là người tôi kính trọng cùng tincậy, mà cô không bao giờ có thể được như thế.”
Tuy trong lòng cô luôn biết mình không thể so bì với Ái Nguyên nhưngkhi chính tai nghe được những lời anh nói vẫn rất bị đả kích. Với anh,cô chỉ là công cụ thỏa mãn Dụς ∀ọηg thôi!
Vũ Đồng cảm thấy mình thật rẻ mạt, ngay cả chút tự trọng của mìnhcũng bị trà đạp. Cô dùng hết sức bình sinh đẩy cả hai tay vào иgự¢ anhnhưng anh lại không hể suy chuyển mà lại làm chính mình mệt thêm.
Tay anh không ngừng kích thích cô khiến hơi thở của cô ngày càng gấp gáp.
Sau đó, anh càng áp sát cô, thừa lúc cô hít thở, тһô Ьạᴏ xâm chiếmlấy môi cô, cuồng bạo, hung hãn, mãnh liệt tách ra, chiếm lấy không khícủa cô cơ hồ khiến cô ngất đi. Thân thể thập phần suy yếu lại bị anhdùng hết sức mạnh nắm giữ, cô không thể chống cự lại, chỉ có thể mặc anh tùy ý tàn nhẫn trà đạp.
Cơ thể Vũ Đồng thôi không vặn vẹo nữa, chỉ còn lại sự bất động lặnglẽ. Kính Hoài lập tức di chuyển xuống ngấu nghiến cổ cô cùng phần dathịt nõn nà, mẫn cảm phía dưới. Tay anh trượt dọc theo thân thể cô, dừng lại ở bờ ௱ôЛƓ tròn trịa rồi khẽ nâng lên để cô cảm thụ được cái cháybỏng Dụς ∀ọηg nơi anh (tranh không dịch tiếp đâu, ૮ɦếƭ mất thôi!!! Bỏchap này cũng không làm thay đổi mạch truyện mà, hix)
Dần dần, tay Kính Hoài hướng từ ௱ôЛƓ lên trên, nắm chặt vòng eo thonnhỏ, ấp vào đôi bầu ✓ú tròn đầy của cô. Hai bàn tay anh tựa như có malực, mang theo ngọn lửa như vây lấy, thiêu đốt cô, làm cô hoàn toàn bịchinh phục, ngoan ngoãn khuất phục dưới cái vật nam tính kia. (tranh màdịch sai thì đừng dội bom nhé, ngôn từ không đủ để tải hết đoạn này,tranh đi tự tử đây!!!)
“Nếu lời nói của cô cũng thành thật như cơ thể cô…”- Kính Hoài khiêukhích: “Thì cũng thừa nhận sở dĩ cô lưu lại nơi này là vì cô cũng thèmmuốn tôi.”
“Không”- Vũ Đồng vội vã phủ nhận.
“À.”- trong mắt anh bắn ra tia nguy hiểm. “Máu cô đang sôi lên tronghuyết quản, ngay cả ภú๓ שú cô cũng đang dựng đứng lên trong tay tôi, còn muốn tôi chứng minh thêm cho cô không?”
“Không”- Vũ Đồng lớn tiếng phản bác nhưng cái cơ thể cô lại ngầm thừa nhận. Cô cảm thấy toàn thân khô nóng, bầu иgự¢ căng lên. Cô hận anh lại càng hận chính mình.
Cô lắc đầu tránh né nụ hôn của anh. Nhưng lại làm anh thuận thế hônlên vành tai trắng nõn đầy khêu gợi của cô. Tay anh như xấu xa ve vuốtkhắp người cô. Nhiều ngày ở chung với nhau, anh biết rõ phải khơi gợi cô như thế nào, anh rõ phải làm thế nào để kích thích những nhiệt tìnhcùng phản ứng ẩn sâu trong con người cô! Lúc này, anh đang không ngừngtấn công vào nơi nhạy cảm của cô.
Lý trí không ngừng nhắc nhở cô phải nhanh thanh tỉnh lại, không đượcđể bị anh cuốn vào cạm bẫy ma quỷ của anh. Nhưng hai bàn tay anh lại phá hủy nốt chút lý trí nhỏ nhoi còn đọng lại trong cô, khiến cô dơi vàovòng xoáy bất tận của Dụς ∀ọηg cuối cùng cô mất đi chút phản kháng cuốicùng.
Kính Hoài nâng đầu cô lên, hơi thở gấp gáp phả vào làn môi cô: “Cô thèm muốn tôi, đúng không?”
Hơi thở anh hổn hển, nặng nề: “Thừa nhận đi, cô cũng thèm khát tôi!”
Vũ Đồng mệt mỏi nhắm mắt lại, một phần là do khí lực kiệt quệ, mộtphần cũng là do sợ bị anh nhìn thấy sự thua cuộc trong cô. Cô còn có tựtôn, tuy rằng cô khát khao anh nhưng cô không thể thừa nhận được.
Không hiểu được sự trả lời của cô khiến anh thêm điên cuồng, càng cố khơi gợi, kích thích cô thêm.
Anh hôn cô, vuốt ve cô, làm cô hoa mày chóng mặt, cả người mất tri giác. Bỗng dưng, anh ôm cô đi lên cầu thang.
Khi cô khôi phục lại một phần lý trí thì cô đã phát hiện ra mình bịđặt ở trên giường trong khi Kính Hoài ở một bên vội vàng ૮ởเ φµầɳ áo. Cô hoảng hốt, cô phải nhanh chóng thoát khỏi đây nếu không kiếp này cô sẽ không tha thứ cho mình!
“Không, anh đừng tưởng có thể làm như vậy với tôi!”- Vũ Đồng hét lớn.
Cô nhanh chóng bật dậy, nhảy xuống bên kia giường nhưng đông tác của Kính Hoài còn nhanh hơn cô. Anh nhanh chóng bắt được cô.
Cô liều mạng đá anh, đây là cơ hội dauy nhất cô có thể chạy trốn.
“Vũ Đồng, dùng lại!”- Kính Hoài bắt lấy cô, ném cô lên giường, nhanhchóng khống chế cô “Cô căn bản là không đánh lại tôi.” Thấy cô vẫn đangdãy giụa không thôi, anh chỉ mở miệng cảnh cáo: “Cô chỉ lãng phí sức lực thôi, Vũ Đồng, Vũ Đồng.”
Lời nói của anh khiêu khích chút ý trí cuối cùng của cô, cô hết sứcvặn vẹo người nhưng anh giống một con mãnh thú gắt gao ôm lấy cô. Côphản kháng làm quần áo bị bung ra, lộ ra đôi bầu mê người cùng ภú๓ שúnhư ẩn hiện sau lớp ao lót.
“Cô trốn không thoát đâu!”- Anh nói.
Kính Hoài nói không sai! Cô quả thật đã kiệt sức.
Vũ Đồng bất lực mặc anh dày vò thân thể cô. Anh như cơn cuồng phong,bão tố càn quét cơ thể cô, hung dữ xâm nhập, đoạt lấy nơi mềm mại củacô. Cô cảm nhận được cái phần nam tính của anh mạnh mẽ thúc sâu vào…,một lần, lại một lần nữa… lien tiếp thúc vào cô. Cô không thể khống chế, kêu lên một tiếng. Linh hồn bay lên chin tầng mây…
Sáng hôm sau, khi Vũ Đồng tỉnh dậy, sớm đã không thấy Kính Hoài ở trên giường.
Cô im lặng lắng nghe xem có tiếng động trong phòng tắm hay không.Nhưng không có bất kỳ tiếng động nào, hiển nhiên là anh đã sớm rời đi.Cô ngồi dậy, vẫn còn đọng lại chút khoái cảm nên cô ngồi đó cho cảm giác trôi đi mới mở mắt ra.
Thu vào tầm mắt cô là mớ quần áo bị xé rách rơi vãi hỗn độn trên sànnhà. Nhắc nhở cô về một phen kinh hoàng cùng kích tình đêm qua. Nhưng,Kính Hoài đâu? Anh đang làm gi? Chẳng lẽ sau khi thỏa mãn Dụς ∀ọηg xong anh liền bỏ đi hay sao?
Vũ Đồng cố hết sức lê người ra khỏi giường, toàn thân vô lực hơn nữalại đau nhức không thôi. Cô xem lại trên người mình, khắp nơi toàn vếtkhông xanh thì tím, đây là dấu hôn đêm qua Kính Hoài kỷ niệm trên ngườicô. Cơ hồ như anh đã ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ cô nhưng cô lại không cảm thấy chán ghét. (tranh chịu cái suy nghĩ này của Vũ Đồng!!!)
Cô cảm thấy đầu óc choáng váng, nguồi ngợm nôn nao hơn nữa lại cảmthấy khó ở. Làm cô đang đi tới bàn trang điểm thì lại bụm miệng buồnnôn. Cô cúi đầu, cố đè nén cơn buồn nôn đang dâng lên trong họng, haitay khó nhọc chống lên bàn trang điểm để cái thân hình mềm nhũn của mình không đổ xuống.
Lúc này cô mới thấy tờ giấy Kính Hoài để lại…
“Vũ Đồng, tôi có việc phải đi 2,3 ngày. Mấy ngày này, tốt nhất là cô nên ở trong phòng đóng cửa suy nghĩ đi.
Chờ tôi quay lại!
Kính Hoài.”
Ngay cả một câu ôn tồn, săn sóc trong đó cũng không có, cô thật sựmuốn khóc. Không hề nghĩ tới việc đã cùng cô đêm qua mà anh lại có thểlạnh nhạt rời đi! Anh đối xử cô thật sự bạc tình thế sao?
RRR
Hai ngày sau, hàng sáng cô đều nôn mửa, cơn nôn khan làm cô sinh nghi rồi sợ hãi. Làm sao mà cô lại nôn? Hiện tượng này, lúc cô có Niệm Dưgiống nhau như đúc.
Sự sợ hãi bảy năm trước lại ùa về trong cô. Nếu cô mang thai thì phải giải quyết như thế nào đây? Lúc này, dù như thế nào đi nữa cô cũngkhông bỏ đứa bé lại cho Kính Hoài! Nhưng vấn đề của Niệm Dư vẫn chưagiải quyết xong, cô nên làm thế nào với bào thai trong bụng đây?
Vũ Đồng phiền muộn cả nửa ngày, cuối cùng quyết định đến bệnh việnkiểm tra, chờ biết chắc kết quả rồi phiền muộn sau cũng không muộn. Hơnnữa, cô phải nắm bắt việc Kính Hoài không ở đây, xác định mọi việc, côkhông nghĩ sẽ để anh biết vào lúc này. Không chút do dự, cô nhanh chóngchuẩn bị đi đến thị trấn Hằng Xuân.
Dừng xe tại cửa một bệnh viện khám sản phụ khoa, Vũ Đồng chậm rãi tiến vào.
Cô vô cùng lo lắng ngồi ở phòng chờ đợi hộ lý gọi, khi tên của côđược đọc đến, cô giật thót mình lên rồi bất an đi vào phòng khám.
Trải qua vài xét nghiệm đơn giản, bác sĩ vui vẻ cười chúc mừng cô: “Chúc mừng cô vợ trẻ nhé, cô đã có thai mấy tháng rồi.”
Thông báo của bác sĩ làm Vũ Đồng càng chắc chắn thêm về ý nghĩ việcmình đang mang thai đứa con của Kính Hoài là thật. Chỉ có điều khác là,hiện tại cô không phải vợ của anh. Cô nên nói cho anh biết không? Anh sẽ có phản ứng thế nào đây?
Rất nhiều vấn đề rắc rối, khó nghĩ khiến cô càng thêm phiền não. Cảm giác đó thắt chặt Ⱡồ₦g иgự¢ cô, khiến cô không thể thở nổi.
Vũ Đồng ra khỏi bệnh viện. Một làn gió thổi tới mang theo hương vịcủa biển, cơn gió nhẹ nhàng làm người thoải mái, cô chợt nổi lên ý nghĩmuốn đi bãi biển Khẩn Đinh trước khi về nhà. Có lẽ biển cả mênh ௱ôЛƓ sẽcuốn đi hết bất an cùng lo lắng và cũng vỗ về tâm trí cô.
Vũ Đồng đang đi đến ngã tư đường náo nhiệt dẫn tới Khẩn Đinh, đem xeđi gửi, cô đi đến bãi cát. Ba giờ chiều, bác mặt trời vẫn rất sung sứctỏa nhiệt nhưng một chút cũng không thể ngăn được đám đông xà vào vòngôm của biển.
Vũ Đồng cởi bỏ cái “đuôi ngựa”, mặc cho cơn gió nhỏ nô đùa cùng tóc.Cô cởi đôi xăng đan, chân trần bước trên cát mịn, cảm thụ cái ấm áp lenlỏi qua từng kẽ chân mà cát vàng gửi tới an ủi cô.
Đang lúc khép hờ mắt, rong chơi trong tâm trí thì có tiếng cừơi lanhlảnh như chuông ngân rất quen thuộc ùa vào tai cô, làm cô không khỏi bất ngờ. Đúng là âm thanh cô không thể nào quên được, là Niệm Dư- tiếngcười của cô con gái cô rất mực yêu thương.
Vũ Đồng mở to đôi mắt, đi tìm kiếm ở xung quanh, rất nhanh cô nhìnthấy Niệm Dư không xa nơi bờ cát, cô bé mặc một chiếc áo bơi lam chấm bi trắng cười rạng rỡ chạy xuống biển. Phía sau là một nam một nữ…..
Cô không thể tin vào những gì đang đập vào mắt mình. Hai người kiachẳng phải là Kính Hoài và cái cô tiểu thư tên Ái Nguyên mà cô đã gặpqua 1 lần hay sao?
Kính Hoài mặc một chiếc quần đùi, nửa người trên để trần. Ánh mặttrời chiếu lên thân hình anh, ánh lên màu da đồng khỏe khoắn. Ái Nguyênmặc một bộ áo bơi hai mảnh, thân hình hoàn mỹ cân xứng với dáng người và làn da rám nắng khỏe mạnh.
Kính Hoài nắm tay cô ta, hai người thân mật đi bên nhau, cười cười nói nói.
Phút chốc, Vũ Đồng thấy như máu trong cơ thể mình hoàn toàn bị rútcạn, cô cảm thấy cơ thể lạnh như băng. Cô nghi ngờ chính mình, khôngbiết có đang hô hấp hay không nữa. Nếu như không có con tim đang qoằnquại đau đớn trong Ⱡồ₦g иgự¢ nhắc nhở chắc cô sẽ nghĩ mình như bọt biểnđang tan vào đáy biển sâu.
Niệm Dư bỗng nhiên chạy về hướng cô, cô sợ hãi, nhanh chóng nấp sau cây dù của du khách đằng sau và đeo vội kính râm vào.
Niệm Dư hoạt bát, bộ dạng hồn nhiên. Vũ Đồng chực trào nước mắt. Lãothiên gia cuối cùng cũng nghe được lời thẩn cầu của cô, làm cho cô gặpđược con gái mình nhưng cũng thực sự rất tàn nhẫn, làm cô thấy Kính Hoài ở cùng người phụ nữ khác…
Lúc này, cả Kính Hoài và Ái Nguyên cùng đi về hướng cô ngồi. Vẻ mặtanh tươi cười, dáng vẻ ôn tồn săn sóc mà cô chưa bao giờ được thấy qua.Cử chỉ của anh vô cùng thoải mái như thể Kính Hoài và Ái Nguyên là cặpvợ chồng lâu năm.
Niệm Dư ngừng lại, chạy về phía Kính Hoài và Ái Nguyên. Hai tai nắmtay hai người dung dăng dung dẻ, cười dùa thoải mái với hai người còn cố lôi họ chạy trên bãi cát. Hành động đó khiến hai người lại bất giácnhìn nhau cười.
Bất kỳ ai nhìn được “bức họa” trước mắt này cũng đểu không chút nghingờ cùng do dự mà nghĩ bọn họ là người một nhà. Không khí tràn ngập ấmáp, thân mật hài hòa này không có chỗ cho cô- mẹ ruột của Niệm Dư, rốtcục cô cũng chỉ là người thừa.
Cô đau lòng quá, đau quá đi mất. Cái loại đau đớn đến tê liệt nàyđang gắt gao ôm lấy cô. Biển lớn trước cô trở nên mơ hồ, tai cô ù đikhông nghe nổi tiếng sóng đang ồ ập xô bờ, âm thanh huyên náo của đámđông xa xa cùng tiếng rộn rạo gọi nhau của chim biển.
Cô không thể tiếp tục ở lại nơi này nữa, xoay người định đi thì bấtchợt cơ thể cô trở nên vô lực, toàn thân lảo đảo. May thay lúc đó có một người nam giới đứng cạnh kịp thời đỡ cô.
“Cám ơn bác!”- Vũ Đồng ngẩng đầu lên thấy một bác trung niên tráng kiện, làn da rám nắng.
“Không có gì.”- bác trung niên sang sảng cười. “ Tôi nghĩ cô cũng bị cái cảnh cảm động này mê hoặc!”
Vũ Đồng khó hiểu nhìn bác, sau đó nhìn theo ánh mắt bác. Trời ạ, người mà bác chỉ không phải Kính Hoài hay sao?
“Bác là?”- Vũ Đồng hỏi.
“ À, người cô đang nhìn thấy là ông chủ của tôi, tôi là đốc công ởnông trường của anh ta.”- Bác ta chỉ về phía trước “ Cũng có thể nói lànhìn thấy hắn trưởng thành.”
Vũ Đồng nhìn lại về phía bác chỉ, Kính Hoài địu Niệm Dư trên vai, vui đùa cũng cô bé, một bên Ái Nguyên bám vào lưng áo anh.