Thức dậy vào ngày hôm sau, Vũ Đồng nghe thấy âm thanh dội ra từ phòng tắm. Cơ thể cô mềm nhũn, không muốn di chuyển.
Sau đó, Kính Hoài bước ra từ phòng tắm. Anh quấn một chiếc khăn dưới hông, phần trên cơ thể để trần. иgự¢ anh thật rộng và mạnh mẽ, mái tóc đen dày lúc này có vài giọt nước chảy ra, tầm vóc cao lớn của anh làm nên nét quyến rũ ૮ɦếƭ người của một người đàn ông. Là một người phụ nữ, cô không nghi ngờ gì rằng anh sẽ dễ dàng đánh cắp trái tim của đối phương.
Như thể nhận thức được cô đang ngắm mình, anh nhếch môi nở nụ cười mang tà ý. “Em nhìn vui không?”
Ngay lập tức Vũ Đồng đỏ mặt vội dụt người vào trong chăn. Ánh mặt trời ban sớm lách qua cửa sổ, nhẹ nhàng đậu trên đôi vai trần của cô, những sợi tóc ngang bướng vương trên giường như những đám hắc vân hòa cùng làn da trắng như bạch ngọc tạo thành hình ảnh tương phản sắc nét.
Kính Hoài nhìn cô đăm đắm, thấy tim mình lỗi nhịp, trong иgự¢ chợt có một làn sóng cảm xúc không thể giải thích làm anh thấy vừa đau đớn vừa ngọt ngào.
“૮ɦếƭ tiệt!”- Anh nhẹ giọng nguyền rủa. Tại sao cô lại luôn có rất nhiều điều khiến anh mê mẩn vậy, chẳng lẽ bài học bảy năm trước chưa đủ hay sao?
“Nhanh ra khỏi giường chuẩn bị bữa sáng cho tôi, tôi còn phải đi làm.”- Giọng anh đột nhiên trở nên bình lặng và băng lãnh.
Vũ Đồng chỉ im lặng chịu đựng sự thất thường của anh. Cô lập tức nhảy ra khỏi giường vào phòng tắm làm vệ sinh và sau đó nhanh chóng mặc quần áo, xuống làm bữa sáng thịnh soạn cho anh.
Vũ Đồng làm cho anh một tách cà phê, trứng rán, vài lát bánh mì nướng và mứt quả mâm xôi mà anh thích ăn.
Kính Hoài không nói gì, chậm rãi ăn bữa sáng, uống cà phê.
Vũ Đồng thấy thật hạnh phúc khi nhìn anh ăn sáng, cô cười: “Em thấy mình như một người vợ vì người chồng yêu quý mà làm bữa sáng để chồng có tinh thần thoải mái để làm việc vậy.”
Đột nhiên Vũ Đồng thấy hối tiếc vì khuôn mặt của anh làm không khí xung quanh đóng thành một lớp băng. Cô trách không thể tự cắn lưỡi mình, sao không nói chủ đề nào khác mà lại chọn ngay một chủ đề nhạy cảm như vậy chứ!
Cô len lén nhìn trộm khuôn mặt phẳng phất nét không nhẫn nại của anh.
“Chúng ta đã từng như vậy, không phải sao?”- Anh cười. “Vũ Đồng, đáng tiếc là cô đã không cho tôi cơ hội để có cuộc một sống gia đình, nếu không thì đã không phải như ngày hôm nay rồi.”
Anh nhìn cô với con mắt trách móc, muốn được một sự giải thích.
Vũ Đồng chỉ có thể im lặng ngồi như pho tượng, anh đã nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa ra khỏi bếp mang theo cà phê. Buổi sáng tốt đẹp đã bị phá hủy hoàn toàn.
Quay lại, anh nói: “Tối nay, 7 giờ tôi sẽ trở lại ăn tối.”
“Vâng!”- Cô vội vàng trả lời Kính Hoài nhưng âm thanh yếu ớt truyền qua cánh cửa như tiếng muỗi kêu.
RRR
Việc này đã kéo dài ba tuần, mùa hè đã trôi qua hơn nửa. Toàn bộ trang trại tràn ngập bởi tiếng ve.
Kính Hoài ở đây mỗi tối để ăn cơm và rời đi ngay khi bình minh tới, sau khi ăn bữa sáng Vũ Đồng chuẩn bị cho anh.
Kính Hoài luôn nóng lạnh thất thường với cô. Họ nói về những ngày tình yêu cuồng nhiệt nhưng lại không nói về Niệm Dư và quá khứ.
Vũ Đồng thực sự thấy mình như một bà nội trợ và cô hạnh phúc khi đóng vai đó, cô đã quen yên tĩnh làm công việc hằng ngày. Miễn là không chạm vào vết thương bảy năm trước thì họ giống như một cặp vợ chồng yêu thương nhau. Họ có một thỏa thuận ngầm là không đề cập đến các việc không vui trong quá khứ!
Như thường lệ, phòng khách tối nay lại tràn ngập trong tiếng nhạc lãng mạn cùng ánh sáng mờ ảo.
Kính Hoài tình ngồi trên ghế, trên bàn có cà phê, Vũ Đồng cuộn tròn, đầu gối lên đùi anh. Đây là cách họ hay ngồi với nhau buổi tối.
“Em muốn đi Đài Bắc một chuyến, chỉ hai ngày thôi.”- Cô thì thầm.
“Để làm gì?”
Anh nhanh chóng chuyển ánh nhìn, dán chặt vào cô.
“Em phải trở về Đài Bắc để làm một số việc.”
“Có việc gì đã xảy ra?”- Anh hỏi một cách nghi ngờ.
Vũ Đồng thở dài, chịu đựng ánh nhìn độc đoán của anh.
“Em phải bán căn hộ, thu xếp nốt công việc sau khi xin nghỉ và giải quyết các tài khoản ở ngân hàng.”- Dưới sự theo dõi của anh, cô chỉ có thể nói sự thật.
“Em tính sẽ không bao giờ quay lại Đài Bắc nữa, phải không?”- Giọng nói bình thản nhưng mang vẻ u ám và thâm trầm khiến cô không thể hiểu được suy nghĩ của anh.
Vũ Đồng nhìn vẻ khó hiểu của anh. Có lẽ anh còn hơi ngần ngại cô lại gạt bỏ hết mọi việc, bỏ đi như hồi trước.
Tuy nhiên, chỉ còn con đường duy nhất này cho cô lựa chọn!
“Để được gần Niệm Dư em nghĩ chỉ còn cách là phải trở lại Đài Bắc thu xếp công việc.”- Cô nhắm mắt, chấp nhận số phận trả lời trung thực.
“ Đi bao lâu?”- Mắt Kính Hoài ngay lập tức ánh lên một tia thoải mái và hài lòng nhưng lại biến mất ngay sau đó mà cô đã không nhận thấy được.
“Ít nhất là hai ngày, vì em đi bằng ô tô nên có thể mất nhiều thời gian hơn.”- Cô cho biết.
“Không phải lái xe về đó! Anh đặt vé tại sân bay Cao Hùng, em về Đài Bắc rồi sau khi xong việc phải quay lại ngay.”- Anh ra lệnh.
“Vâng!”- Vũ Đồng gật đầu ngoan ngoãn. Sau một lúc, cô ngập ngừng hỏi: “Niệm Dư không thắc mắc tại sao dạo này anh không ngủ ở nhà à?”
“Không!”- Con bé đã được Ánh Thần và Ái Nguyên chăm sóc nên con bé không biết. Anh vừa chơi đùa với mái tóc cô vừa trả lời.
“Ánh Thần biết anh đang ở đây?”- Cô hỏi.
“Nó biết nhưng anh không nói những điều chúng ta thỏa thuận cho nó biết.”
“Ái Nguyên với anh hay ở cùng một chỗ với nhau à?”- Vũ Đồng cố làm giọng mình bình tĩnh và lãnh đạm nhất.
“À, cô ấy thường xuyên đến nông trại và lại là giáo viên piano của Niệm Dư nên anh đã chuẩn bị cho cô ấy một phòng.”- Anh nhẹ nhàng hôn lên cổ cô, giọng điệu mơ hồ, cẩu thả.
Bị anh kích thích nhưng Vũ Đồng còn nhiều chuyện muốn hỏi nên không thể tập trung. “Cô ấy vì anh mà miễn cưỡng làm bảo mẫu cho Niệm Dư…”
Câu nói chưa hoàn thành đã bị anh làm cho gián đoạn.
“Ánh Thần có số điện thoại ở đây, nếu có chuyện gì thì nó gọi ngay.”- Giọng anh có chút thiếu kiên nhẫn, bất ngờ nắm chặt cằm cô khiến cô phải đối mặt với anh.
“Em mệt mỏi vì nhắc nhở bổn phận của anh hay đang thấy phiền phức khi anh ở cạnh em?”- Anh hỏi quyết liệt.
“Không, em không bao giờ có ý nghĩa đó.”- Cô gần như nói lắp.
“Em không ghét anh ở cạnh em sao? Tuyệt vời!”- Anh vội vã đến bên cô như mọi đêm, ép lên cô trên ghế sofa bằng cả thân hình cùng nhu cầu không giới hạn của mình.(xì, lại bắt đầu…ông này…)
Anh mạnh mẽ, bá đạo hoan ái, cô chỉ có thể chặt chẽ ôm lấy anh mặc cho anh ngông cuồng, dữ dội ςướק bóc.(oa…oa…biết ngay mà. tội chị VĐ)
Vũ Đồng trở về Đài Bắc, đầu tiên cô đến ngân hàng để giải quyết các tài khoản của mình và sau đó làm các thủ tục và từ biệt các đồng nghiệp sau khi từ chức. Sau bữa trưa, cô suy nghĩ về việc liệu có nên để lại tin nhắn cho Trần Hạo Minh hay không.
Sau đó, cô quyết định để lại một tin nhắn trên ghế của mình. Có thể không gặp nhau tốt hơn để tránh sự bối rối cho hai người.
Quay trở lại căn hộ nhỏ của mình đã mua, Vũ Đồng thu dọn đồ và đóng gói xong xuôi. Cô phải tìm một người nào đó mua căn hộ của mình nhưng vẫn chưa tìm được người phù hợp.
Chẳng bao lâu sau, chuông cửa reo, cô có một chút bối rối vì không biết là ai?
Cô mở cửa thì bên ngoài là Hạo Minh, anh muốn đến tạm biệt cô.
“Hi!”- Hạo Minh vẫn rất tươi tỉnh. “Anh nhận được tin nhắn của em và hơn nữa em lại từng là đồng nghiệp của anh vì vậy anh quyết định đến đây.”
“Anh vào đi!”- Vũ Đồng trịnh trọng mời anh vào, họ luôn luôn là bạn tốt của nhau. “Dạo Này anh thế nào?”
“Tốt.”- Anh nhìn quanh rồi bước vào căn phòng lộn xộn. “Em thực sự muốn rời khỏi Đài Bắc à?”
“Vâng.”- Vũ Đồng cúi đầu.
“Anh hy vọng em sẽ thay đổi suy nghĩ và trở lại Đài Bắc.”- Anh nhìn cô thu dọn nốt số đồ đạc còn lại.
“Em đã chuẩn bị cho đám cưới chưa?”- Anh đột ngột hỏi.
“Đám cưới? đám cưới của ai?”- Vũ Đồng ngạc nhiên đứng thẳng lên.
“Chồng cũ của em đó! Anh ta chưa sẵn sàng để kết hôn một lần nữa à?”- Hạo Minh bối rối.
“Chúng em chưa nghĩ về hôn nhân.”- Ánh mắt Vũ Đồng u ám.
Sau ba tuần cô và Kính Hoài ở chung, cô đã phát hiện ra rằng anh thực sự là một người đàn ông tốt trong gia đình. Nhưng bây giờ cô đang ở trong tay anh và anh là người thực hiện các quy tắc của trò chơi mà không có chỗ mặc cả cho cô, chứ nói gì đến hôn nhân.
“Hiện tại, em sống ở đâu?”
“Em sống ở ngôi nhà trong trang trại của gia đình Kính Hoài ở Khẩn Đinh và Niệm Dư sống ở nông trại Hằng Xuân.”
Hạo Minh hỏi tiếp:
“Em sống một mình à?”
Đột nhiên hai má Vũ Đồng đỏ lựng. Thật xấu hổ để trả lời câu hỏi này nhưng cô không muốn lừa dối anh. Cô thì thầm trả lời.
“Hắn thật rẻ mạt!”- Hạo Minh phẫn nộ.
“Hạo Minh, đây là do em tự nguyện.”
“Quên đi, giờ em đã bỏ việc nên anh không cần phải quan tâm đến việc em có tốt hay không nữa.”- Anh thất vọng nói.
Sau đó họ rơi vào trầm mặc, đột nhiên Hạo Minh cười phá vỡ sự yên lặng: “Hiện giờ, em và con gái có tiến bộ gì không?”
Có lẽ anh muốn khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn.
“Không có gì, anh ấy vẫn không cho em gặp con bé.”- Vũ Đồng cúi đầu.
“Không có tiến triển gì?”- Hạo Minh nhảy dựng lên. “Hắn không cho phép em gặp con gái của em mà phải sống trong nhà của hắn để hắn làm bất cứ điều gì hắn muốn?”
“Anh không biết đó thôi, anh ấy sợ em sẽ đem Niệm Dư đi nên anh ấy nói em phải sống với anh ấy cho đến khi anh ấy thấy em đủ khả năng làm một người mẹ.”- Cô nhanh chóng giải thích.
“Ồ! Vũ Đồng.”- Hạo Minh nổi cáu. “Em có biết là mình đang bị hắn lợi dụng hay không hả?”
Vũ Đồng không quá kịch liệt cũng không biện hộ, mà chỉ thấy lương tâm thật tội lỗi nhưng không dám nói.
“Tại sao em không nghi rằng đã đồng ý một điều kiện vô lý với Kính Hoài.”
Hạo Minh nghiêm túc nhìn nhận sự việc như thể đó là một số tiền to lớn. Phải mất một lúc anh mới mở miệng hỏi cô câu tiếp theo:
“Em yêu anh ta à?”
Mắt Vũ Đồng mở to, cô chưa bao giờ nghĩ về vấn đề này- phải nói rằng cô không dám nghĩ về vấn đề này!
“Cô yêu Kính Hoài không à? Bảy năm trước, trái tim chân thành cùng tình cảm thuần khiết của cô đã trao cho Kính Hoài, còn bây giờ thì sao? Cô rất sợ tình hình đã trở nên quá phức tạp và không muốn lạc lối trong tình yêu của riêng mình.
“Anh đoán được câu trả lời khuôn mặt em.”- Hạo Minh chán nản nói. “Là bạn bè, anh phải cảnh báo em rằng em phải thật cẩn thận nếu anh ta có ý nghĩ trả thù em.”- Anh quay người chuẩn bị đi về.
Vũ Đồng tiễn anh đến tận cửa với cảm xúc lẫn lộn và tuyệt vọng: “Hạo Minh, tạm biệt! Trong bất kỳ trường hợp nào, anh luôn là bạn của em.”
Hạo Minh đi, từ giờ trở đi cô biết là chỉ có thể một mình đấu tranh không được quay đầu lại