Điều Kiện Của Ma Vương - Chương 08

Tác giả: Tâm Lam

Kính Hoài cười độc ác: “Trước tiên tôi không hứa trước, có thể cô không làm được một cách nhanh chóng.”
“Em sẽ cố làm tất cả cho đến khi anh hài lòng, đồng ý với em nhé.”- Vũ Đồng nhanh chóng đảm bảo. (chị dễ bị ổng lừa quá!!!)
Kính Hoài đứng sang một bên, nhìn từ đầu đến chân cô như đang tìm kiếm cái gì đó.
Đôi mắt anh đột nhiên tối xầm xuống. “Trước hết cô phải sống như vợcủa tôi và làm tất cả những điều cần phải làm cho đến khi tôi nghĩ cô đủ điều kiện để gặp Niệm Dư.”
(lão già khốt- tơ- bít đáng ghét)
ũ Đồng kinh ngạc mở to mắt nhìn anh, cô không thể tin được là anh lại ra một điều kiện như vậy. Điều này thật không hợp với lễ nghi!
Cô thì thầm nói: “Chúng ta đã ly dị, ưm… một số điều không thể làm được nếu không…”- Khuôn mặt của cô đã thành đỏ lựng.
Kính Hoài ngây người hỏi: “Điều gì không làm được?”
Mặt Vũ Đồng càng đỏ nhiều hơn: “Em không thể làm điều đó với anh!”- Cô ấp úng:
Kính Hoài nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói mạnh mẽ: “Bao gồm tất cảcác việc mà vợ nên làm, tất nhiên [chuyện đó] không là ngoại lệ.”- Đôimắt anh dường như thiêu cháy cô.
Vũ Đồng không thể không yêu cầu: “Còn có cách nào khác không? Chúngta không thể…”- Cô nói chưa xong thì Kính Hoài đã hướng tới cửa mà đi.
Vũ Đồng hoảng sợ chạy lại, nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh, cho biết: “Em hứa với anh rằng em sẽ làm theo tất cả!”
Kính Hoài quay lại quan sát, đôi mắt có vẻ lười biếng quét trên cơthể cô. “Chứng minh cho tôi xem.”- Tiếng nói của anh trầm thấp.
“Em phải làm gì, làm thế nào?”- Vũ Đồng ngượng ngùng hỏi.
Kính Hoài mỉm cười khinh khỉnh: “૮ởเ φµầɳ áo của cô ra.”- Ngữ khí kiên định không khoan nhượng.(ᴆục ngước béo cò- đáng ghét)
Vũ Đồng vô cùng do dự, cô chỉ mặc một chiếc áo vả lại nhiều năm rồi cô không ૮ởเ φµầɳ áo trước mặt người khác. (tội chị quá!!!)
Tay Kính Hoài nôn nóng cởi các nút áo của cô, chiếc áo của cô đã bị anh ném sang một bên.
Vũ Đồng ôm chặt phía trên cơ thể, lùi lại phía sau. “Em xin anh đừng làm điều đó!”- Cô không có khả năng để phản kháng.
Anh không trả lời cô, dồn cô vào một góc tường.
Vũ Đồng không còn nơi nào để che dấu đi cơ thể Tʀầռ tʀʊồռɢ trước mặtanh. Mặc dù anh là chồng của cô nhưng họ đã sống xa nhau gần bảy năm, cô lại nhút nhát nhiều hơn so với các cô gái trẻ. Cô quay đi không muốnanh nhìn thấy mặt cô.
Kính Hoài thuận thế tiến đến. “Vũ Đồng – Vũ Đồng”- Anh thì thầm saulưng cô, “Em là của tôi mãi mãi!”- Ngữ khí của anh mạnh mẽ đầy sở hữu.
“Không!”- Vũ Đồng yếu đuối phản kháng nhưng đôi chân của cô đã vô lực. Tại sao Kính Hoài lại dùng quyền lực để ép buộc cô?
Cô có thể cảm thấy nhịp tim của mình, nhiệt độ cơ thể và cảm giác nam tính của anh khiến cô không thể cưỡng lại. Cuối cùng cô đấu tranh:“Kính Hoài, em xin anh!”- Cô cố che đậy cơ thể mình không phô bày ratrước mắt anh.
Đôi môi hồng như chu sa trên khuôn mặt Vũ Đồng khơi gợi bao say đắm cùng ham muốn trong anh.
“Em đẹp hơn trước và trưởng thành hơn nhiều!”- Ánh mắt Kính Hoài dán vào cô tìm kiếm.
Cơ thể Vũ Đồng tê liệt như có dòng điện chạy qua, cô thấy anh như một ngọn đuốc.
“Ưm…- Kính Hoài!”- Đôi môi đỏ của cô hơi hé mở thì thầm gọi tên anh.Điều này khơi lại tất cả những kỷ niệm ngọt ngào của họ trong quá khứ,hoàn toàn lấy lại niềm đam mê cháy bỏng giữa hai người.
Kính Hoài gằn khẽ, cơ thể thèm khát, cánh tay anh gấp gáp ôm chặt cơthể Vũ Đồng, bàn tay hung hãn nắm chặt bầu иgự¢ mềm mại, cao ngất củacô.
Anh nhanh chóng thoát y, đưa một phần cơ thể mình vào nơi mềm mại của Vũ Đồng, sau đó họ cho nhau mà không hề có bất cứ thứ rào cản gây trởngại nào như bảy năm trước đây.
Kính Hoài háo hức nhẹ nhàng vuốt ve như thiêu đốt khắp cơ thể cô. Nụhôn của anh làm cô cảm thấy niềm đam mê cháy bỏng của bản năng gốc vàtình cảm nhất nơi cô phản ứng.
Ánh mắt Vũ Đồng mơ màng. Cô không thể không thốt lên: “Em yêu anh, Kính Hoài!”
Toàn bộ trọng lượng cơ thể của Kính Hoài đè lên trên cô. Cô khó hôhấp nhưng rất thoải mái. Khi anh tiến vào trong cô, một trận đau đớn kéo tới khiến cô phải bật khóc thành tiếng.
Bảy năm qua, cô không hề có người đàn ông nào khác. Giọt nước mắt thống khổ trượt xuống má cô bao gồm niềm vui và sự hài lòng!
Kính Hoài ân cần làm động tác chậm lại cho đến khi cô bắt đầu thíchnghi và đáp ứng cùng với anh, anh phóng thích khi niềm đam mê của haingười lên đỉnh cao
Vũ Đồng thấy cơ thể mình như vô lực, cô như một chú cừu nhỏ. KínhHoài cúi xuống bên cạnh cô siết chặt thân thể kiều diễm của cô khiến côngủ thi*p đi.
Sau một lúc cô bắt đầu không thoải mái khi tay Kính Hoài đặt trênиgự¢ mình, cảm thấy hơi thở thật ngọt ngào trong giấc ngủ của anh, cômới nhẹ nhàng lấy bàn tay anh ra.
“Có vấn đề gì không?
Cô không nghĩ rằng anh đã thức dậy.
“Em xin lỗi, em quen ngủ một mình nên giờ không thể ngủ được.”- Cô giải thích.
“À! Anh biết rồi. Chẳng bao lâu nữa em sẽ quen thôi.”- Anh nhẹ nhàngvuốt tóc trên má cô qua một bên. Sau đó, bất ngờ nói: “Còn đau không?”
Câu hỏi đột ngột của anh làm cô đỏ mặt nhớ lại phản ứng nhiệt tình của mình khi nãy. “Một chút thôi.”- Cô nói nhỏ.
Tay anh bắt đầu chuyển động trên người cô. “Anh xin lỗi đã làm e đau, anh nên nhẹ nhàng hơn.”- Giọng nói của anh bất ngờ chất chứa chútthương tiếc và dịu dàng, bàn tay lớn đang nhẹ nhàng như mùa xuân ve vuốt cô!
“Từ trước đến nay em luôn luôn làm anh bị mê hoặc.”- Kính Hoài nắmchặt tay cô thì thầm. “Vũ Đồng, em sử dụng ma thuật gì mà có thể khiếnanh muốn em vậy.”( đã ăn người ta lại còn…)
Anh không đợi câu trả lời của cô vì đôi môi anh đã che lấp mất nó.Anh xoay người, cô lại được bao bọc trong cơ thể và vòng tay chào đóncủa anh, cô không thể từ chối yêu cầu của người đàn ông này.
RRR
Chuông từ chiếc điện thoại đã đánh thức cô dậy. Vũ Đồng nhấc máy đểtrả lời nhưng Kính Hoài đã nhanh hơn cô một bước, nhấc máy nghe trước.
“Hey!”
“Em à! Anh mới dậy.”- Anh ngồi dậy.(cái đoạn nỳ trong tiếng Trungdùng giống I và You trong tiếng Anh nên Vũ Đồng mới không biết ai gọi)
“Không có gì! Anh vừa qua đêm ở đây.”- Anh nhìn Vũ Đồng một chút.
Vũ Đồng không biết ai gọi điện nhưng câu nói của anh làm cô cảm thấykhó chịu. Anh công khai nói với mọi người là anh đã qua đêm với cô.
“Nói với Niệm Dư là anh sẽ về nhà vào giờ nghỉ trưa, lúc đó sẽ nói tiếp!”- Anh gác máy.
“Ai gọi điện vậy anh?”- Thực tế cô có thể đoán ra là Ánh Thần.
Kính Hoài vuốt mái tóc mềm mại của cô. “Ánh Thần gọi, nó lo lắng rằng em sẽ bị anh ăn. Hôm qua, nó nhìn thấy anh tức giận như vậy nên sợ rằng anh sẽ không đối tốt với em nhưng bây giờ thì nó biết rồi.”
Vũ Đồng ngạc nhiên và có chút khó xử. Sau đêm qua cô không biết phảiđối mặt với Ánh Thần như thế nào, chỉ chắc chắn là bảy năm qua Kính Hoài không hết yêu cô trái lại còn yêu cô sâu sắc hơn!
Cô sợ sẽ rơi vào vực thẳm không thể thoát ra được do anh tạo ra.
“Em muốn đi tắm.”- Cô bỏ chạy nhanh chóng vào phòng tắm.
Nước lạnh róc rách rơi trên cơ thể đuổi đi bao phiền não, lau khômình xong cô mới nhớ ra rằng khi nãy cô vội vàng chạy vào phòng tắm nênquên mang theo quần áo, cô đành quấn tạm khăn tắm vào người.
Vũ Đồng vừa mở cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng Kính Hoài: “Vũ Đồng, có người tìm em.”
Cô mở cửa và hết sức ngạc nhiên. Kính Hoài đã mặc quần jean vào nhưng vẫn cởi trần và đi chân đất, anh lại còn có cái nhìn thú vị với cô nữa.
“Anh ta là bạn của em và muốn xem em bây giờ có an toàn hay không nên em hãy cho anh ta nhìn thấy nó!”- Anh cho biết.
Vũ Đồng đã thấy Hạo Minh đứng cạnh cửa.
Hạo Minh chỉ thấy Vũ Đồng quấn một chiếc khăn tắm và Kính Hoài thìkhông mặc đủ quần áo, lại thấy giường chiếu lộn xộn cùng quần áo rải rác trên mặt đất. Không phải một đứa trẻ ba tuổi nên ngay lập tức anh biếtnhững chuyện gì đã xảy ra đêm qua.
Hạo Minh giật mình bối rối nhìn Vũ Đồng làm cô tự thấy rất xấu hổ. “Trời ơi! Tại sao mọi việc lại như thế này.”
“Hạo Minh- ưm…”- Cô không biết phải nói gì. Bầu không khí hạnh phúc của Kính Hoài và cô vẫn còn phẩng phất.
“Anh đến để xem em có tốt hay không.”- Hạo Minh nhìn thấy những cảnh bối rối này.
Vũ Đồng chưa kịp trả lời thì Kính Hoài đã đi đến bên cô cố tình nóivào tai cô: “Tình yêu mới thì tốt hơn bạn bè.”- Giọng nói bình tĩnh vàthái độ của anh dễ khơi gợi cảm giác quen thuộc cố tình cho thấy mốiquan hệ gần gũi giữa họ.
Ngay khi anh nói xong, anh bất ngờ cố ý hôn cô trước mặt Hạo Minh, khiến cô khó có cơ hội phản ứng.
“Em tốt nhất nên bảo anh ta mau đi đi!”- Anh thì thầm vào tai cô sau đó nói sẽ đi tắm một chút.(thật là…=.=!!!)
Anh nghĩ rằng anh không cần phải lo em có ổn không nữa rồi.”- Hạo Minh thất vọng nói. “Rõ ràng là em không cần anh nữa rồi.”
Hai bàn tay Vũ Đồng xoắn lại, cô chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. “Em xin lỗi.”
“Vũ Đồng.”- Hạo Minh bước về phía trước hỏi: “Liệu anh ta có ép buộc hay đánh em không?”
Vũ Đồng lắc đầu: “Không phải như anh nghĩ đâu.”
Sau đó một sự im lặng xấu hổ kéo đến giữa hai người.
Cuối cùng Hạo Minh nói: “Anh nghĩ rằng anh không cần phải ở lại đây nữa.”
Giọng anh đau khổ làm Vũ Đồng cảm thấy tội lỗi sâu sắc.
“Dù sao em cũng thực sự cảm ơn anh!”- Vũ Đồng chân thành nói.
“Anh cảm thấy như một kẻ ngốc.”- Hạo Minh nhạo báng.
“Đừng nói thế, em xin lỗi anh mà.”- Vũ Đồng buồn vô tận
Hạo Minh lắc đầu thở dài: “Chỉ là anh hết hy vọng rồi thôi. Tạm biệt! Anh về Đài Bắc đây Vũ Đồng à.”
“Tạm biệt!”- Ngoài hai từ đó cô không biết phải nói gì.
Hạo Minh đi, cô có thể đã mất đi một người bạn tốt nhưng tất cả không ngoài sự kiểm soát của cô. Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng rằng sự hysinh của cô sẽ có kết quả.
“Anh nghĩ rằng anh ta sẽ không gặp em nữa.”- Tiếng Kính Hoài từ phía sau nói với Vũ Đồng.
Hóa ra anh đã thấy cảnh hai người chia tay.
“Mặc quần áo và thu xếp hành lý đi, chúng ta ra khỏi đây.”- Kính Hoài nhẹ nhàng đẩy tay cô.
“Ra khỏi đây? Đi đâu?”- Vũ Đồng rất quan tâm tới việc này. Nếu anhmuốn cô đi khỏi đây nhưng không được gặp Niệm Dư thì sao. Sau đêm qua cô không tin rằng anh để cô đi.
“Anh nói điều đó à?”- Kính Hoài hỏi cô.
“Thế…”- Vũ Đồng vẫn không yên tâm cần biết rõ ràng hơn, nhưng bị anh ngắt lời.
“Em sẽ hiểu!”- Anh nhìn cô. “Hãy làm như anh nói.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc