Điều Kiện Của Ma Vương - Chương 06

Tác giả: Tâm Lam

Vũ Đồng vuốt ve mái tóc của Niệm Dư rồi khen cô bé: “Niệm Dư để kiểu tóc này rất dễ thương!”
Niệm Dư vui tai nghe. Cô bé chạy, nhảy xung quanh Ánh Thần và Vũ Đồng sau đó chạy đến bãi biển, cả hai đều nhanh chóng theo sau.
Niệm Dư cầm giày của mình và quỳ xuống trên bãi cát hướng tới hai người hét lên: “Cháu phải xây một lâu đài cát và cháu sẽ bơi, dì Ái Nguyên mới mua cho cháu cái áo bơi mới.
Ánh Thần gật đầu nhìn theo cô bé rồi lại nhìn sang Vũ Đồng giải thích: “Mình không có lựa chọn, anh mình đã không cho phép mình đưa Niệm Dư đi nhưng để Ái Nguyên đi kèm nó thì anh ấy mới đồng ý.”
“Cô ấy là người nào?”- Vũ Đồng hỏi.
“Mình đã nhờ cô ấy đi chọn đồ từ trước rồi, Ái Nguyên không thích ánh mặt trời nên mình nhờ cô ấy đi đến cửa hàng để giúp mình chọn áo tắm mới cho Niệm Dư vì chiếc cũ đã quá nhỏ.”- Ánh Thần giải thích cho cô.
“Anh ấy có vẻ rất nghe lời Ái Nguyên.”- Vũ Đồng do dự hỏi. “Mình không biết tại sao Kính Hoài lại nghe lời Ái Nguyên, cho phép cô ấy chạm vào nơi sâu kín nhất của trái tim anh ấy như vậy.”
“Anh mình rất tin cậy Ái Nguyên chắc bởi cô ấy nghiêm trang, trình độ đại học lại có cách làm việc tác phong quy củ.”- Ánh Thần không bằng lòng, sau đó bực bội phàn nàn: “Anh ấy không bao giờ đối xử với mình như một người lớn thực sự.”
Vũ Đồng có thể hiểu cảm giác của Ánh Thần . Kính Hoài đã sống cùng cô trong một thời gian ngắn, thái độ đối với cô như cô là một cô bé ngây thơ, không hiểu chuyện và anh không bao giờ chịu lắng nghe suy nghĩ hay cảm xúc của cô.
“Vũ Đồng, mình có chuyện muốn hỏi bạn.”- Ánh Thần gián đoạn suy nghĩ của cô.
“Bạn muốn hỏi gì!”- Tô Vũ Đồng nở nụ cười.
“Mình nghĩ rằng bạn yêu anh mình nên mới đồng ý lấy anh mình.”- Diệp Ánh Thần nói thắc mắc của cô.
“Mình thực sự yêu anh ấy nhưng lúc đó mình quá trẻ, chỉ mười tám tuổi. Khi mình mang thai vì sợ hãi, sợ bị dìm ૮ɦếƭ trong các cảm xúc và Kính Hoài – anh của bạn đã trở thành một người xa lạ.”- Tô Vũ Đồng đau đớn nhớ lại.
“Ôi trời! Thật khó để giải thích.”
“Nhưng sao mà sau khi kết hôn, quan hệ của hai người lại không được cải thiện vậy?”- Diệp Ánh Thần nói.
Tô Vũ Đồng thở dài, chậm rãi nói: “Ngày cưới, mình hỏi anh ấy nếu không phải vì mình có thai anh ấy có cưới mình không? Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không cưới! Câu trả lời đó làm mình sợ hãi và nghi ngờ rằng cuộc hôn nhân này có quá nguy hiểm hay không? Anh ấy kết hôn với mình chỉ vì đứa bé, vì trách nhiệm, nghĩa vụ đạo đức mà mình thì không thể nào chấp nhận được.”
Diệp Ánh Thần thở dài thông cảm với cô. Một phút sau, cô hỏi: “Đối với chuyện của Niệm Dư, anh ấy nói bạn không cần con bé!? Mình đã rất thắc mắc rằng bạn không phải là người nhẫn tâm mà Vũ Đồng à.”
“Làm sao mà mình có thể không cần con bé chứ!”- Tô Vũ Đồng đau đớn nói: “Mình đã yêu cầu Kính Hoài sau khi kết hôn và sinh con hãy để mình tiếp tục học nhưng anh ấy đã không đồng ý và cuối cùng mình nghĩ và đồng ý rằng đây là quyết định tốt nhất cho con bé. Vì ngoài tình yêu ra mình không thể cung cấp cho con bé bất kỳ thứ gì, trong khi đó Kính Hoài có thể bảo vệ đứa bé, ngoài ra anh ấy có thể cho con bé một một gia đình hạnh phúc và cuộc sống đầy đủ với số tài sản đó.”
“Mình hiểu rồi Vũ Đồng à.”- Ánh Thần thông cảm, nắm lấy bàn tay cô.
“Cảm ơn bạn. Ban đầu mình nghĩ rằng sau những điều này, mình đã để mất tình bạn của chúng ta.”- Vũ Đồng nói.
“Đừng ngớ ngẩn, chúng mình sẽ luôn luôn là những người bạn tốt.”- Diệp Ánh Thần trả lời.
Sau đó Vũ Đồng nhìn Niệm Dư xây lâu đài của mình.
Vũ Đồng ngồi xổm nhìn Niệm Dư hạnh phúc chơi với cát. Niệm Dư hỏi nhiều vấn đề kỳ lạ đủ để chứng minh sự tò mò và trái tim mạnh mẽ của cô bé, cô có thể thấy con gái mình thực sự thông minh có chút hơi sớm.
Ánh Thần đứng bên nhìn vào hai mẹ con, cô không tham gia để họ có thêm thời gian riêng tư bên nhau. Khi ánh mặt trời bắt đầu yếu dần, Niệm Dư đã rất thích Vũ Đồng.
Cô nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Niệm Dư gắt gao không muốn buông, nước mắt hạnh phúc chảy ra.
Niệm Dư ngẩng khuôn mặt dễ thương lên và hỏi: “Cô khó chịu với những câu hỏi của cháu à?”
“Tất nhiên là không!”- Vũ Đồng xụt xịt chiếc mũi nhỏ của mình.
“Cô rất tốt.”- Niệm Dư nói vui vẻ. “Tại sao cô không thấy mệt mỏi nhỉ? cô Ái Nguyên không thích cháu hỏi nhiều đâu.”
“Bởi vì cháu rất dễ thương, cô rất thích cháu. Cô tin rằng người mẹ nào có con như cháu sẽ cảm thấy rất tự hào.”- Vũ Đồng nắm lấy bàn tay nhỏ của mình.
“Cháu không có mẹ, khi sinh cháu ra, mẹ cháu đã ૮ɦếƭ!”- Niệm Dư hơi buồn.
Tô Vũ Đồng chua sót. “Có bao giờ cháu nghĩ nhìn cô ấy – mẹ cháu như thế nào không?”
“Có chứ!”- Niệm Dư gật đầu khuôn mặt tươi sáng bất ngờ tối sầm lại. “Có một lần cháu hỏi cha.”- Cô vui vẻ nói.
“À!”- Vũ Đồng do dự, cô không biết Kính Hoài mô tả cô thế nào. “Cha cháu nói như thế nào?”
“Cha cháu nói rằng mẹ cháu là cô gái xinh đẹp nhất thế gian.”- Diệp Niệm Dư tự hào nói. “Cha cháu cũng nói rằng khi cháu lớn lên cháu cũng xinh đẹp như mẹ cháu và có hai lúm đồng tiền nhỏ khi cháu cười đó!”
Trong mắt cô bất ngờ trào ra những giọt lệ. Cô rất biết ơn Kính Hoài đã để lại trong Niệm Dư hình ảnh của một người mẹ xinh đẹp, tất nhiên cô biết anh chỉ muốn tốt cho Niệm Dư. “Cô nghĩ chắc rằng cha cháu phải yêu cháu lắm!”

Bạn đang doc truyen online tại: WWW.KenhTruyen24h.Com
“Cha cháu rất yêu cháu.”- Niệm Dư không ngần ngại trả lời. Nhưng trước khi cháu được sinh ra cha yêu mẹ cháu trước.”
“Tất nhiên.”- Vũ Đồng nuốt nước mắt mình vào trong lòng.
Niệm Dư dấy lên một chút bối rối. “Cháu đoán cha cháu nhất định phải còn yêu mẹ cháu lắm bằng không sao cha lại cười ít như vậy?”
Làm thế nào đứa trẻ này lại nhạy cảm vậy! Kính Hoài trở thành như bây giờ mình cũng phải chịu một phần trách nhiệm trong đó.
“Cha cháu rất đáng thương a! Cháu sẽ vĩnh viễn không rời xa cha đâu.” Niệm Dư bất ngờ tuyên bố lớn.
“Ừ- cháu sẽ không bao giờ rời xa cha cháu.”- Vũ Đồng lầm bầm lặp lại lời nói của Niệm Dư, trái tim nặng nề, giọng nói yếu ớt mà Niệm Dư hầu như không nghe thấy.
“Vũ Đồng, Niệm Dư!”- Ánh Thần gián đoạn cuộc nói chuyện của họ, cô có điểm không thể nhẫn tâm với Vũ Đồng nói: “Mình đã hứa với anh trai mình sẽ đưa Niệm Dư về nhà trước 5 giờ. Ái Nguyên sẽ đến để tìm Niệm Dư, mình không muốn bạn và cô ấy gặp nhau, như vậy cô ấy sẽ nghi ngờ.”
Vũ Đồng miễn cưỡng buông tay Niệm Dư.
Trong đôi mắt Ánh Thần có tia bất lực. “Mình xin lỗi chúng mình thực sự phải đi rồi!”
Vũ Đồng kìm đi giọt nước mắt. “Đừng trách mình nói lời cảm ơn bạn quá muộn, cám ơn bạn đã để mình gặp Niệm Dư.” Hai bàn tay nắm thật chặt minh chứng cho tình bạn thật sự không thể nói bằng lời của họ. Vũ Đồng nhìn kỹ con gái mình một lần cuối, cô nghĩ không biết khi nào mình mới có thể nhìn thấy cô bé một lần nữa đây.
“Niệm Dư, cô có thể ôm cháu được không?”- Vũ Đồng tràn đầy hy vọng.
“Vâng!”- Niệm Dư vui vẻ trả lời.
Vũ Đồng hết sức kiềm chế và nhẹ nhàng ôm lấy con gái mình, thì thầm vào tai cô bé: “Cháu phải trở thành một cô bé tốt đó, biết không?”
Niệm Dư gật đầu. Cô bé vẫn còn quá trẻ không thể hiểu được những cảm xúc mạnh mẽ Tô Vũ Đồng chuyển tải.
“Vũ Đồng, Vũ Đồng!”- Ánh Thần đang khóc đột nhiên căng thẳng, lo lắng gọi.
Vũ Đồng ngạc nhiên khi thấy một người đứng ở đó, cô thực sự bị sốc.
“Là Kính Hoài!”- Anh đi thẳng về phía họ, có một cô gái trẻ theo sau, lông mày cau lại ẩn gấu sự giận dữ, trái tim cũng đang đập thình thịch giống như người có lỗi. Sự xuất hiện đột ngột của Kính Hoài làm cô quẫn trí, bất lực.
Niệm Dư thấy người cha yêu quý của mình tới thì lập tức chạy đến với anh bỏ Vũ Đồng lại.
Diệp Kính Hoài phẫn nộ bước từng bước lại, ánh mắt băng lãnh không có lấy nửa điểm ấm áp. Tô Vũ Đồng miễn cưỡng bản thân lấy hết sức đứng vững sẵn sàng cho tất cả mọi việc sắp đến.
Diệp Ánh Thần đối với anh trai luôn tôn trọng và sợ hãi, cô nói nhỏ vào tai Tô Vũ Đồng: “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
“Chỉ cần nhớ rằng bạn không biết mình đã ở đây, tất cả mọi thứ là một sự trùng hợp.”- Vũ Đồng nhỏ giọng nói với Ánh Thần, cô không muốn vì giúp cô mà làm Kính Hoài tức giận với bạn mình.
Diệp Kính Hoài đi đến nhưng không nói chuyện với cô ngay mà chuyển sang Ánh Thần ra lệnh: “Đưa Niệm Dư và Ái Nguyên về bằng xe buýt.”
“Anh…”- Ánh Thần định nói điều gì đó với Kính Hoài nhưng bị cái phẩy tay ngăn lại.
“Đi ngay!”- Anh nói, đẩy con gái về phía trước.
“Cha không về cùng mọi người, cha đi đâu vậy?”- Niệm Dư dường như cảm thấy có điều gì không đúng.
“Cha chưa về nhà, con cùng cô và dì Ái Nguyên về trước đi.”- Kính Hoài nhìn con gái mình nói nhưng không bỏ qua bất kỳ biểu hiện nào của Vũ Đồng.
“Không muốn! con muốn cha chở con về cơ.”- Niệm Dư làm nũng.
“Con không nghe lời à!”- Kính Hoài khiển trách cô bé.
Niệm Dư sợ hãi không biết mình đã làm sai gì khiến cho cha tức giận, cô bé cúi đầu im lặng.
“Kính Hoài! Đừng làm con bé sợ.”- Người phụ nữ đứng bên cạnh Kính Hoài nói.
Vũ Đồng mới lưu ý tới người đứng cạnh Kính Hoài. Cô ấy là Ái Nguyên- giáo viên piano của Niệm Dư, là người duy nhất Kính Hoài tin tưởng.
Cô ấy thực sự là một tiểu thư khuê các với khí chất đoan trang và thanh lịch, quần áo cũng rất cao quý, một người phụ nữ lý tưởng của đàn ông.
Vũ Đồng nhìn xuống cách ăn mặc tự do của mình, một chiếc áo phông, quần jean, tóc dài cũng được buộc thành một túm ở sau đầu như một sinh viên chưa trưởng thành, cô thực sự cảm thấy xấu hổ.
“Ánh Thần, Niệm Dư chúng ta đi!”- Ái Nguyên nói nhỏ, nắm tay Niệm Dư đến bãi đậu xe. Trước khi đi cô vẫn còn nhìn về phía Tô Vũ Đồng một chút.
Họ đã đi xa, Tô Vũ Đồng không thể không phản đối: “Anh không nên vì em mà giận con.”
“Thế tất cả những việc này là do ai? Cô không được can thiệp vào!”- Giọng nói của Kính Hoài bị tức giận mà biến thành băng lãnh.
“Kính Hoài! Tất cả điều này không liên quan tới Ánh Thần, là tôi theo cô ấy.”- Tô Vũ Đồng cố gắng để giải thích nhưng bị Kính Hoài quyết liệt ngắt lời.
“Cô nói dối!”- Anh tố cáo.
Vũ Đồng khúm lúm không nói được một lời nào nữa.
“Cô nghĩ rằng tôi sẽ tin lời của cô sao? Làm sao mà cô dám thuyết phục em tôi phản bội tôi!”- Kính Hoài gầm lên.
Tiếng nói trầm, u ám của anh làm chân tay Tô Vũ Đồng lạnh toát, cơ thể run rẩy.
“Em chỉ muốn nhìn thấy Niệm Dư và nói chuyện với con bé mà không gây bất kỳ tác hại nào.”- Tô Vũ Đồng vẫn cố gắng để giải thích.
Kính Hoài khinh bỉ nhìn cô. “Làm sao cô dám nói rằng không có hại! Thuyết phục em tôi đưa Niệm Dư đến bí mật gặp cô. Tôi đoán cô chắc phải cho Niệm Dư biết điều gì đó chiều nay phải không?”
Anh lớn tiếng quát, cô muốn thoát nhưng đã bị lôi lại.
“Con của tôi được dạy cách lừa dối tôi, cô nói rằng không có hại à!”- Anh rít qua kẽ răng .
“Anh đang tức giận, tôi không nói chuyện!”- Tô Vũ Đồng hầu như không biện bạch cho mình. Cô biết cô không thể thoát ngay ra khỏi anh, nhưng sức mạnh không được nén lại. “Anh không thể tách được tôi ra khỏi Niệm Dư đâu.”
Kính Hoài không lập tức phản ứng với lời nói của cô chỉ liếc cô từ đầu tới chân, sau đó anh đột nhiên hỏi: “Cô sống ở đâu?”- Trước khi cô có thể trả lời anh nói: “Cô không nên nói dối tôi!”
“Tôi sống ở Khẩn Đinh.”- Cô nói tên và số phòng khách sạn của mình cho anh.
“Hôm nay, 7 giờ tối, tôi sẽ tìm cô.”
“Cái gì! ? Anh đến chỗ tôi?”- Tô Vũ Đồng kinh ngạc.
“Đúng.”- Anh nói với cô. “Nếu cô muốn nói chuyện về Niệm Dư với tôi .”
“À! vâng, vâng!”- Cô vội vàng trả lời. “ Bảy giờ tối nay.”
Sau đó, anh không để cô nói thêm điều gì, quay người bỏ đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc