Tự sát, là họ không muốn ૮ɦếƭ, mà họ không thể sống với tình cảnh này nữa.
Nhưng, liệu họ có thể thay đổi nó.
Phong, tin anh.
"..."
Đã trôi qua 1 tháng kể từ ngày Diệp Từ mất.
Nó là một vết thương lớn, như được khắc ghi trong tim anh. Anh khó khăn lắm, mới thoát ra cảnh nghỉ quẩn đó.
Phong không có tin nhắn của anh và cô, không có những kỉ niệm đẹp đẽ nào, nhiều cuộc trò chuyện đến nỗi anh không tài nào nhớ được.
Chỉ còn, một bức ảnh nhỏ của cô, nụ cười dễ thương, tỏa nắng ánh mặt trời. Nhưng nó lại không còn trong cuộc đời anh.
- Từ, em thật đẹp...
Phong lặng lẽ khóc, mỗi ngày, mỗi tối, gối anh đều ướt đẫm hàng nước mắt mặn chát. Anh không muốn thế, nhưng anh không tỉnh táo được nữa.
Đây không còn là tình yêu nữa, nó như một sự ràng buộc giữa anh và cô.
Xin Phong, hãy buông bỏ Diệp Từ đi, anh cũng không muốn thế mà?
Phong...
Dưới mặt sàn gỗ nhàn nhạt màu, chai bia, rượu phát tán khắp nơi, anh say rồi, rất say.
Và cứ như thế, anh lại gặp ảo giác, là bóng hình của cô, anh muốn gặp cô, gặp cô và chỉ gặp cô...
Không còn lời nào diễn tả, không đau đớn, không vui vẻ, không tức giận. Không và không.
Quá đau, quá mệt, quá kiệt sức. Anh không còn cảm giác nào nữa...
Phong thất thần, ngước mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong trẻo, nhạt màu, nó thật yên bình, anh muốn cho cô xem, thật sự muốn cô chứng kiến nó.
Diệp Từ, cô thích bình minh, cô thích hoàng hôn, cô cũng mong một lần thấy biển, bị điều trị bệnh tận 8 năm. Ai mà chịu đựng được.
Cô là một người lãng mạn, nhưng ông trời lại chẳng thương cô.
Phong chậm rãi chớp mắt, tay anh gầy gò vẫn nắm chặt tấm ảnh duy nhất của cô. Anh, không còn là anh nữa. Anh không thay đổi cuộc sống của mình.
Mà là thay đổi bản thân...
"..."
- Phong, anh ngủ rồi sao, anh bác sĩ à.
Giọng nói trẻ con, thanh âm mềm nhẹ, mềm như bông, rất quen thuộc.
Phong bất chợt ngước đầu lên, nhẹ nhàng mở mắt nhìn đối phương.
... Là Diệp Từ.
Anh đang mơ sao, hẳn là vậy rồi.
Cô hồn nhiên, còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân, còn anh thì lại mặc đồ bác sĩ xộc xệch khó coi. Phong không dám tin, cũng không dám nói.
- Anh bác sĩ, hôm nay anh sao vậy, anh cũng chẳng nói chuyện với em!
Diệp Từ phụng phịu, cô phồng má lên đỏ ửng, giận dỗi mà quay phắt lưng đi.
- Diệp Từ, đợi đã...
- Em giận anh bác sĩ rồi!
- Đừng đi...
Phong giang tay đến cô, anh không với tới, thật sự không thể với tới, nó như một khoảng cách vô hình không thể thấy.
Anh muốn chạy đến ôm cô, dù là mơ hay tưởng tượng.
Phong nhớ cô đến phát điên.
- Từ, xin em đừng bỏ rơi anh...
Diệp Từ dừng chân, còn một bước nữa là cô đã đi ra cửa phòng bệnh, giọng anh có chút nghẹn ngào, vì lo lắng nên cô không bước ra.
Cô nhỏ nhắn, vẫn cười, vẫn giận dỗi vô cớ, và vẫn buồn bã... Là cô thật rồi.
- Anh bác sĩ hôm nay sao thế, quần áo thì xộc xệch, lại còn khóc nữa?
Diệp Từ chậm rãi bước đến bên anh, cô quay lại rồi, cô thật sự không bỏ rơi anh.
Phong vội vàng ôm cô vào lòng. Thật chặt.
Nhưng, nó lại thoáng không ấm áp như thường, nó lỏng, không có cảm giác nào cả, anh không khóc, không tiếc nuối.
Miễn là được gặp cô.
- Từ, anh xin lỗi, xin em đừng bỏ anh.
- Anh bác sĩ, chính anh là người thất hứa, chính anh phải xin lỗi em cả ngàn lần!
Diệp Từ vẫn vậy, dỗi vì điều nhỏ nhặt nhất, à không, điều này quả thật rất lớn rồi.
Nếu ngày hôm đó, không có lời hứa nào, không có lễ cưới nào, liệu anh có thể ở bên cô mãi mãi không?
Nó không có câu trả lời.
- Anh yêu em, yêu em, thật sự... yêu em..
- Phong... hãy sống đi anh, xin đừng theo em.
Cô khóc rồi, anh không muốn thấy, vì anh không muốn thêm đau khổ, anh sẽ rất đau, nếu quay lại nhìn cô.
Anh... kiệt sức, mấp máy vài câu nói, từ tận đáy lòng.
- Diệp Từ, anh hứa với em, lần này không thất hứa, anh sẽ sống một cách yên bình, không còn nghĩ về em...
- Cảm ơn anh.
- Gặp lại em sau, nhưng là ở thế giới bên kia...
_________
Phong cắt mạch tay, nhưng sớm đã được gia đình phát hiện. Đó là lần thứ hai, anh thật tồi tệ.
Giây phút cuối cùng, anh cũng đã được gặp cô, anh đã giữ lời, anh đã sống.
Phong, anh sống vì Diệp Từ.
Hết
Đọc thêm nhiều truyện hay tại đây ~>
Truyện Hay