Buổi tối, Ngự Trầm Quân mới trở về biệt thự thì đã thấy Trầm Uyển vui vẻ chạy ra ngoài cửa đón hắn. Tâm trạng đang không thoải mái của hắn cũng đã vơi đi chút ít. Chí ít ra bây giờ nhìn hai người giống như đôi vợ chồng hạnh phúc vậy.
Ngự Trầm Quân ôm eo cô dịu dàng hỏi:
- Nhìn em rất vui? Có phải vui khi tôi về nhà không?
Câu nói của hắn thật đáng ghét, nhưng mà hắn nói đúng. Trầm Uyển không hề phủ nhận, chỉ mỉm cười rồi gật nhẹ đầu.
- Cha nuôi có mệt không?
Ngự Trầm Quân vừa ϲởí áօ vest vừa nhìn cô, cô cầm lấy áo vest của hắn treo lại cẩn thận. Sau khi treo áo vest cho hắn xong, cô đột ngột bị hắn kéo lại và ôm chặt. Mùi hương nam tính thoang thoảng bao vây lấy cô, nhưng giờ phút này cô cảm thấy hạnh phúc.
- Uyển, em yêu tôi đúng không?
Mặc dù đêm hôm đó, pheromone có tác dụng với cô, điều đó chứng minh rằng cô đã có tình cảm với hắn. Nhưng hắn vẫn muốn tự mình xác nhận lại chuyện này, muốn nghe chính miệng cô nói yêu hắn.
Với lại Hiên Viên Tuyết còn xảy ra chuyện nữa, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng bất an.
Ngự Trầm Quân đột nhiên hỏi như vậy khiến cho Trầm Uyển không được tự nhiên cho lắm. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bắt gặp ánh mắt vô cùng mong chờ của hắn. Giờ phút này hắn không phải là một tên ác ma nữa, mà là một con người vô cùng bình thường, một con người luôn khao khát tình yêu thương. Cô có thể cảm nhận được, tận sâu trong đáy mắt hắn là sự yếu đuối, sự cô độc...
Trầm Uyển mím môi, cô cúi mặt xuống rồi mới gật gật đầu. Sau đó cô ngẩng mặt lên, lấy hết dũng khí để nói ra chuyện tình cảm của mình:
- Con yêu cha nuôi...à không...
Khi nhìn thấy Trầm Uyển gật đầu, có trời mới biết Ngự Trầm Quân đã vui mừng cỡ nào. Nhưng chưa kịp vui mừng được ba giây thì lại nghe cô nói là "không".
Ngự Trầm Quân vô cùng thất vọng.
Đúng là hắn đã làm ra nhiều chuyện có lỗi với cô, cô hận hắn còn không hết, làm sao có thể yêu hắn được chứ? Hắn quả thực không xứng đáng để cô yêu...
Trầm Uyển nhìn thấy sự thất vọng của Ngự Trầm Quân, cô không thể nhịn cười nổi. Thì ra cũng có ngày Ngự Trầm Quân biểu lộ ra vẻ mặt này khi ở trước mặt cô ư?
Thấy hắn định quay đi, cô vội vã kéo tay hắn lại:
- Ngự Trầm Quân, em yêu anh. Đây là tình yêu giữa một người phụ nữ đối với một người đàn ông, chứ không phải tình yêu giữa con nuôi và cha nuôi.
Trầm Uyển nắm chặt lấy bàn tay to lớn của Ngự Trầm Quân, cô cũng từng rất sợ đôi bàn tay này của hắn. Biết bao máu tươi của bao nhiêu sinh mạng người đã nhuốm vào bàn tay tàn nhẫn này.
Nhưng bây giờ thì khác.
Ma xui quỷ khiến, cô đã thực sự yêu người đàn ông ác quỷ này mất rồi...
Ngự Trầm Quân cứ ngỡ là mình nghe lầm...
Hắn thật sự không nghe lầm đấy chứ? Uyển của hắn vừa nói yêu hắn? Liệu đây có phải là giấc mơ không?
Lần đầu tiên trong đời, Ngự Trầm Quân vui mừng tới vậy. Hắn ghì chặt lấy đôi vai cô, gặng hỏi lại cho chắc chắn:
- Em vừa nói gì cơ?
Trầm Uyển xấu hổ, cô cúi đầu rồi mới dám lí nhí nói:
- Em yêu anh.
Ngự Trầm Quân vui mừng lập tức ôm chặt lấy cô, giờ phút này hắn như một đứa trẻ nhận được quà vậy.
Trầm Uyển mỉm cười hạnh phúc, cô cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn:
- Ngự Trầm Quân, em...em còn một việc muốn nói với anh nữa...
Ngự Trầm Quân vẫn đang chìm trong hạnh phúc, hắn quấn quýt ôm cô như không muốn buông ra, sợ rằng khi buông tay ra cô sẽ chạy mất.
- Em nói đi, anh nghe.
Trầm Uyển mím môi, giờ phút này cô còn hồi hộp hơn khi nãy lúc nói yêu Ngự Trầm Quân. Cô không biết hắn sẽ có biểu cảm thế nào nữa? Liệu hắn có thích trẻ con không, hắn có thích cô sinh con hay không?
- Em...em có thai rồi...