Trầm Uyển mặc kệ ai đó đang chê mình thậm tệ, cô chỉ lườm hắn một cái rồi cúi xuống ăn tiếp. Mặc kệ tướng ngủ của cô có xấu hay không, miễn là ai đó chịu được là được.
Ngự Trầm Quân ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, hắn nâng ly sữa lên nhấp thêm một ngụm. Uống xong ly sữa trước mặt, đột nhiên hắn ta cất tiếng, một câu nói vô cùng mờ ám vang lên trong bầu không khí kì quặc không biết nên tả thế nào:
- Đêm qua chắc hẳn em cũng mệt lắm rồi, hôm nay ở nhà đi không cần đi làm nữa.
Phụt!
Trầm Uyển đang uống sữa, vì câu nói bất thình lình của Ngự Trầm Quân nên khiến cho cô sặc sữa. Cô kinh sợ nhìn Ngự Trầm Quân, biết bao nhiêu người giúp việc đứng ở đây, sao hắn ta có thể không biết xấu hổ mà nói ra những lời như vậy chứ?
Mặc dù cô biết rõ, chắc hẳn mọi người trong Ngự Uyển Viên ai ai cũng có thể nhận ra được mối quan hệ không mấy bình thường của cô và cha nuôi rồi. Nhưng hắn ta đâu cần phải lộ liễu như vậy?
Thật khiến cô chán ghét mà.
Ngự Trầm Quân xem như đám giúp việc không có mặt ở đây. Mà cho dù mấy người giúp việc có ở đây hay không thì có quan trọng gì chứ? Bởi lẽ bọn họ đã được huấn luyện đặc biệt, rằng chuyện của chủ nhân không được phép tò mò, bàn tán sau lưng. Nếu không, hậu quả...sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.
Trầm Uyển biết Ngự Trầm Quân một khi đã đưa ra quyết định gì đó thì không thể nào thay đổi được, cô đành thoả thuận vậy:
- Vâng...nhưng mà cha nuôi...
- Hửm?
Thấy cô ấp a ấp úng, Ngự Trầm Quân nhướn mày.
Trầm Uyển khẽ nói, sợ hắn không cho phép nên cô cố tỏ ra dễ thương nhất có thể:
- Con đã ở lại nhà rồi, vậy có thể đưa chị Ngưng Tịnh đến chơi cùng con không ạ?
Ngự Trầm Quân nhíu mày nhìn cô chằm chằm:
- Ngưng Tịnh? Vật nhỏ của Hoắc?
Vật nhỏ vật nhỏ? Quả nhiên là trong mắt của đám đàn ông này không coi phụ nữ ra gì mà. Trầm Uyển thầm tức giận thay cho Ngưng Tịnh, không hiểu sao chị ấy lại có thể chịu đựng được tên độc tài như Hoắc Thường Nghị nữa?
Trong lòng tuy tức giận vô cùng, nhưng ngoài mặt thì cô cố nặn ra một nụ cười dễ thương:
- Đúng vậy ạ!
...
Hoắc Thường Nghị nhìn Ngưng Tịnh bằng ánh mắt chiếm hữu cực độ, hắn ta lưu luyến buông bàn tay mình ra khỏi eo nhỏ của Ngưng Tịnh, quay sang lườm Ngự Trầm Quân:
- Lần này thiệt thòi cho tôi rồi đó!
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười khinh bỉ:
- Không phải bên ngoài cậu có rất nhiều phụ nữ sao?
Không hiểu sao khi nghe Ngự Trầm Quân nói câu này, Ngưng Tịnh cảm thấy trong lòng mình chua xót vô cùng. Phải, bên ngoài Hoắc Thường Nghị có rất nhiều phụ nữ, chưa biết chừng một ngày nào đó, hắn sẽ chán ghét cô và nhanh đá cô thôi.
Đây là điều mà trước giờ Ngưng Tịnh luôn mong muốn. Nhưng tại sao lần này, cô lại cảm thấy không hề dễ chịu một chút nào? Rốt cuộc là vì sao?
Hoắc Thường Nghị liền hướng mắt nhìn Ngưng Tịnh, bên môi nở nụ cười mê hoặc:
- Bởi vì, Tịnh Tịnh của tôi thật sự rất nhiệt tình, mùi vị của cô ấy khiến tôi khó có thể quên. Một tiểu bảo bối dễ thương như vậy, ai mà nỡ lòng rời xa chứ?
Câu nói vô sỉ của Hoắc Thường Nghị khiến cho tâm tư Ngưng Tịnh khi nãy còn có chút rung động, bây giờ đã trở nên vô cùng tức giận. Hoắc Thường Nghị này, mở miệng ra không thể nói một câu dễ nghe hơn được sao?
Ngưng Tịnh hậm hực quay mặt sang chỗ khác, dường như cũng có chút hờn dỗi.
Hoắc Thường Nghị nhận ra tiểu tình nhân bé bỏng của mình đang hờn giận, liền vươn tay ôm lấy eo cô. Trước mặt Ngư Trầm Quân, hắn ta không hề có chút ngần ngại mà cúi xuống cắn lấy má cô, rồi dần dần chuyển sang cánh môi đỏ mọng đầy ngọt ngào kia.
Ngự Trầm Quân nở nụ cười châm chọc, hắn rút điếu thuốc lá ra rít một hơi, ánh mắt sắc bén lập tức hướng về phía tầng hai. Là Trầm Uyển, cô đứng đó, và cô cũng đang nhìn Ngự Trầm Quân chằm chằm. Lúc hai ánh mắt giao nhau, cô liền vội vã quay mặt đi.
Thì ra, lúc Ngự Trầm Quân hút thuốc lá mà cũng quyến rũ như vậy. Sao tới giờ cô mới nhận ra cơ chứ?
Nhưng mà, không biết hắn ta bao nhiêu tuổi mà khuôn mặt tuấn tú ấy lại không hề có một chút nếp nhăn nhỉ? Cô thật sự muốn hỏi hắn, rốt cuộc hắn ta là gì? Liệu có phải quái vật ngàn năm không?
Ngự Trầm Uyển lập tức tự cốc vào đầu mình:
"Ngự Trầm Uyển à, có phải là mày xem phim nhiều quá nên bị úng não rồi không? Trên thế giới này làm gì có yêu quái chứ?"