Đúng vậy, Ngự Trầm Quân là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm. Hậu quả của Vũ, cô cũng được chứng kiến rồi. Ngay cả thuộc hạ thân cận nhất của mình, đi theo mình bấy nhiêu lâu mà Ngự Trầm Quân còn tàn nhẫn như vậy thì cô có là gì chứ?
Trầm Uyển cười nhàn nhạt, tự mình đứng dậy sửa sang lại váy áo xộc xệch cho ngay ngắn. Bây giờ không phải lúc để cô suy sụp, phải mạnh mẽ lên. Có như vậy, cô mới có thể thay đổi được số phận của chính mình.
Cô không nhìn hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi:
- Không phải cha nuôi còn cuộc họp sao?
Lời nói của cô lạnh nhạt vô cùng, giống như là đang nói chuyện với người xa lạ vậy. Ngự Trầm Quân tuy vô cùng tức giận trước thái độ lạnh nhạt của cô, nhưng hắn vẫn phải cố hạ cơn thịnh nộ của mình xuống:
- Đi thôi, em cùng tôi tới dự cuộc họp.
- Tôi ư?
Hiển nhiên là Trầm Uyển vô cùng ngạc nhiên, Ngự Trầm Quân là đang có mục đích gì chứ?
Ngự Trầm Quân không giải thích gì thêm, hắn bước ra khỏi phòng làm việc trước. Trầm Uyển miễn cưỡng bước theo sau, cùng hắn tới phòng họp.
Cánh cửa phòng họp mở ra, ngay lập tức tất cả mọi người đứng dậy cúi đầu chào ông chủ. Thấy Trầm Uyển xuất hiện, tuy ai ai cũng bất ngờ và vô cùng tò mò, nhưng cuối cùng chẳng ai dám hé nở một câu.
Ngự Trầm Quân ngồi xuống chiếc ghế cao nhất, hắn nhìn sang Trầm Uyển rồi chỉ chỉ chỗ trống bên cạnh mình, ý bảo cô hãy qua đó ngồi. Trầm Uyển miễn cưỡng bước tới, từng bước chân chậm chạp vô cùng. Ngự Trầm Quân như mất kiên nhẫn, lập tức vươn tay kéo cô ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chỗ trống này, lẽ ra là của Vũ.
- Cha nuôi...?
Trầm Uyển khẽ nhắc nhở Ngự Trầm Quân một câu, dù sao đây cũng là ở bên ngoài, hắn không nên hành động quá trớn như vậy. Như thế còn ra thể thống gì nữa?
Không biết người ngoài đang nhìn cô bằng ánh mắt gì đây?
Nhưng Ngự Trầm Quân vốn dĩ không để tâm đến sự e ngại của cô, hắn không hề buông bàn tay đang nắm chặt tay cô ra mà trực tiếp quay sang giám đốc bộ phận:
- Ông nói đi.
- Dạ dạ.
Ông chủ hôm nay đưa tiểu thư đến đây là có mục đích gì? Vị giám đốc này nhanh chóng hiểu ra vấn đề, lập tức cầm văn bản đã chuẩn bị sẵn lên, không dám chậm trễ dù chỉ một giây. Ông ta bắt đầu đọc:
- Theo quyết định số...
- Vào thẳng vấn đề chính.
Ngự Trầm Quân nhíu mày không chút kiên nhẫn, thẳng thừng cắt ngang lời nói của vị giám đốc bộ phận kia. Trầm Uyển cũng nhíu mày khó hiểu nhìn Ngự Trầm Quân. Hắn ta không cần phải "vô duyên" như vậy chứ?
- Dạ dạ. Bắt đầu kể từ ngày hôm nay, khu resort mới của DG sẽ trao lại cho tiểu thư Ngự Trầm Uyển toàn quyền sử dụng. Tiểu thư sẽ được thăng chức thành quản lí mới ở đó ạ.
Từng câu từng chữ mà vị giám đốc bộ phận kia nói vô cùng rõ ràng, khiến cho Trầm Uyển vô cùng bất ngờ, cô liếc nhìn Ngự Trầm Quân tỏ vẻ khó tin. Hắn ta...hào phóng tới vậy sao?
Ngự Trầm Quân thấy biểu cảm vô cùng ngạc nhiên của cô, hắn liền nghiêng đầu ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Không phải em muốn có công việc sao? Tặng cho em khu resort mới, em có thể toàn quyền kinh doanh nó. Lợi nhuận thu được, em cũng sẽ được hưởng 100%.
Ngự Trầm Quân đưa ra điều kiện vô cùng hấp dẫn, chỉ có điều...cô không thích kinh doanh cho lắm. Với lại cô đâu có học về chuyên ngành đó, đột nhiên bảo cô quản lí cả một khu resort mới như vậy...có hơi khoa trương không?
Trầm Uyển mím môi, cô có chút chần chừ:
- Cha nuôi không sợ con quản lí sẽ phá sản sao?
Ngự Trầm Quân tựa như là đang nghe một câu chuyện cười, hắn đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mượt của cô, lời nói đầy cưng chiều:
- Nếu như phá sản thì tôi sẽ tặng cái khác cho em. Yên tâm!
Vâng, cô biết là hắn rất giàu rồi!
Trầm Uyển miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tự nhiên, cô ôm lấy cánh tay Ngự Trầm Quân như vô cùng cảm kích.
- Con cảm ơn cha nuôi vì món quà này.
Những người có mặt trong cuộc họp này, ai ai cũng vô cùng ngưỡng mộ Trầm Uyển khi có một người cha nuôi cưng chiều mình hết mực như vậy. Ông chủ của bọn họ quả là một người cha vĩ đại mà.
Nhưng ít ai biết được sự thật? Sự thật là...người đàn ông này chính là một tên ác quỷ. Người đàn ông này, đã tàn nhẫn thế nào, ngay cả con gái nuôi của mình cũng không tha?