Nghe câu hỏi lấp lửng của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân bật cười. Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, ngại ngùng nhưng lại đang lo sợ điều gì đó. Hai má xinh đẹp đỏ ửng như quả cà chua. Bộ dạng này của cô, càng khiến hắn muốn trêu chọc cô thêm mà thôi, thật muốn cắn lấy quả cà chua đỏ mọng kia.
Khóe môi cong lên một nụ cười gian xảo, Ngự Trầm Quân cố tình chống hai tay lên tường bao vây Trầm Uyển lại. Hành động đột ngột của hắn khiến cho cô kinh hãi, muốn bỏ chạy nhưng vòng tay của hắn giống như giọng kìm đang giữ chặt lấy cô, khiến cô muốn bỏ chạy cũng không thể:
- Cha...cha nuôi...?
Cô bối rối cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, nhưng ánh mắt cô lại lơ đãng chạm vào vật to lớn bên dưới của hắn, nơi đó hiện giờ đang được che đậy bởi khăn tắm mỏng. Nhưng dù có được che đậy bởi khăn tắm đi chăng nữa, cô vẫn có thể nhìn ra được...nó giống như con quái vật chuẩn bị ngóc đầu lên. Nó...to quá!
- Á!
Trầm Uyển kinh hãi bịt mắt lại, đầu óc cô thế nào mà lại lơ đãng nghĩ tới những lần thân mật giữa cô và hắn chứ? Xấu hổ quá, xấu hổ ૮ɦếƭ đi được. Tại sao lại chạm mắt trúng thứ đó cơ chứ?
Hai má của cô hiện giờ đỏ hơn quả cà chua luôn rồi.
Ngự Trầm Quân hơi nhếch môi cười, lập tức đưa tay chạm vào khuôn mặt kiều diễm đang ửng hồng của cô. Từng ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo từ từ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của cô, nhẹ nhàng như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật quý hiếm. Trầm Uyển thở dốc, cô quay mặt đi né tránh.
Nhưng Ngự Trầm Quân không cho phép cô quay đi, bàn tay hắn dùng thêm chút lực để giữ cằm nhỏ của cô lại:
- Có phải em đang luyến tiếc vì đêm qua tôi không làm gì em không?
Câu nói nhẹ nhàng của Ngự Trầm Quân vang lên, khẳng định rằng đêm qua cô và hắn không hề xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào cả. Trầm Uyển vừa mừng nhưng cũng vô cùng tức giận. Cái gì mà luyến tiếc chứ? Ai thèm!!
Đúng là một tên ác ma vô liêm sỉ.
- Không xảy ra gì là tốt rồi, nhưng con mong rằng cha nuôi lần sau đừng có tự luyến như vậy nữa...ưm...
Trầm Uyển còn chưa nói xong câu nói của mình thì đột ngột bị chặn họng lại. Ngự Trầm Quân chuẩn xác lập tức cúi xuống ngậm lấy bờ môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng ʍúŧ mát từng chút một. Nụ hôn dịu dàng bất ngờ ập đến khiến cho Trầm Uyển không kịp trở tay, cô hoàn toàn bị động mà không hề có hành động phản kháng nào. Hai tay nhỏ bé vô lực chống lên Ⱡồ₦g иgự¢ chắc rắn của hắn, muốn đẩy nhưng chẳng thể nào đẩy ra được. Cuối cùng cô cũng mặc cho hắn đang cố chiếm đoạt lấy từng hơi thở ít ỏi của mình.
- Ưm...
Trầm Uyển lơ đãng há miệng hít một hơi, Ngự Trầm Quân nhân cơ hội đó mà đưa đầu lưỡi vào bên trong khoang miệng cô, ra sức càn quấy khiến cho cô cạn kiệt oxi.
Trầm Uyển nhăn nhó mặt mày, cô biết hai tay không tài nào đẩy được hắn ra rồi nên liền dùng chân đá đá hắn....
- !!!
Ngự Trầm Quân lập tức dừng hành động hôn cô lại, nheo mắt đầy nguy hiểm nhìn cô. Trầm Uyển kinh hãi lập tức quay mặt đi. Thôi xong rồi, lần này toang thật rồi!!!
Khi nãy cô đá đá hắn nhưng không may đá trúng vào khăn tắm đang quấn ở phía dưới hạ thân hắn, khiến cho khăn tắm rơi xuống sàn. Hiện giờ một Ngự Trầm Quân đang ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ full HD không che đứng ngay trước mặt cô, cô biết nên chui vào cái lỗ nào để trốn cho bớt xấu hổ đây?
Toang rồi toang rồi, huhu không biết đâu.
Ngự Trầm Quân nhìn xuống phía dưới của mình, không vội nhặt khăn tắm lại, hắn đã nở nụ một cười gian xảo, nhưng cũng mang theo tia nguy hiểm:
- Uyển của tôi, em nóng vội tới mức này sao?
Trầm Uyển nghe vậy lập tức biện hộ cho hành động vừa rồi của mình:
- Cha nuôi...mau che lại đi. Ai bảo...ai bảo ông không quấn cho chắc?
Gì chứ, quấn khăn tắm mà lỏng lẻo như vậy á? Là lỗi của hắn chứ đâu phải lỗi do cô?
Trầm Uyển tự an ủi bản thân để đỡ cảm thấy xấu hổ hơn, nhưng cô không hề biết Ngự Trầm Quân đang nhìn mình chằm chằm không chớp mắt.
Bộ dạng này của cô khiến Ngự Trầm Quân càng cảm thấy buồn cười hơn, hắn bật cười ha hả nhìn cô, bàn tay hắn đưa lên bắt lấy cằm nhỏ của cô, ép cô phải đối diện với hắn:
- Uyển, nhìn tôi!
Không hiểu sao, lòng cô lại rạo rực tới lạ, trái tim đập mạnh liên hồi. Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm không đáy kia.
- Trên người tôi cái gì em cũng được thấy rồi, tới giờ còn ngại gì?