Bên ngoài là một đêm mưa tầm tã không ngớt, bên trong biệt thự lạnh lẽo, Thượng Quan Diệp quỳ gối trước mặt Cung Mặc. Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, nước mưa khiến cho mái tóc cô ướt nhẹp, quần áo cũng ướt.
Vương Việt Dung lần này không qua khỏi, bị Ngự Trầm Quân trực tiếp bắn một phát súng. Khi biết tin, Thượng Quan Diệp như bị rút hết sức lực, cô không muốn tin rằng đây là sự thật. Người bạn tốt nhất của cô, cuối cùng lại rơi vào tay của người đàn ông tàn nhẫn đó, Ngự Trầm Quân. Lẽ ra, người đó phải là cô mới đúng.
Cung Mặc trước giờ luôn yêu thương Vương Việt Dung nhất, vì thế nên mới tin tưởng giao cho cô ấy nhiệm vụ cải trang thành người Anh để tới Surval Montreux học, nhằm tiếp cận Ngự Trầm Uyển.
Thượng Quan Diệp quỳ dưới chân Cung Mặc, chỉ thấy hắn nheo mắt nhìn cô chằm chằm, trên tay kẹp điếu thuốc lá đang cháy dở. Dưới bóng đêm, Thượng Quan Diệp không nhìn rõ sự phẫn nộ trong đáy mắt hắn, cô không thể nào nhìn ra được. Nhất định, hắn sẽ không tha cho cô.
Lần này Vương Việt Dung gặp nạn, suy cho cùng cũng có trách nhiệm của cô, cô không thể phủ bỏ trách nhiệm của mình được.
- Chủ thượng, Diệp Diệp tình nguyện nhận phạt.
Có lẽ Cung Mặc cả đời này cũng không hề hay biết, Thượng Quan Diệp đã thích thầm hắn từ rất lâu rồi. Nhưng mà, người hắn quan tâm cũng chỉ có Vương Việt Dung. Nay Vương Việt Dung bị sát hại, hắn nhất định sẽ tức giận lắm đây.
Cung Mặc vẫn tiếp tục nhìn cô, nhưng mãi một lúc sau hắn mới gạt tàn thuốc, giọng nói lạnh như băng vang lên:
- Phạt em? Muốn phạt thế nào đây?
Đáy lòng Thượng Quan Diệp run lên, cô cắn môi. Rút ra một khẩu súng thường mang bên mình, cô đưa cho Cung Mặc:
- Chủ thượng, Diệp Diệp tình nguyện chịu phạt.
Thượng Quan Diệp lặp lại câu nói của mình, cô cắn chặt môi lại, bởi vì một lát nữa, sẽ rất đau. Cung Mặc cầm lấy súng từ tay cô, chĩa thẳng vào đầu cô. Vẫn là ánh mắt tuyệt tình đó, là ánh mắt hắn đã nhìn cô suốt 19 năm qua, không hề có một chút tình cảm nào.
Cạch!
Thượng Quan Diệp giật mình ngẩng đầu lên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm tuyệt tình kia. Cung Mặc không ra tay, hơn nữa, là hắn tự tay tháo hết đạn từ trong súng ra. Từng viên đạn nặng nề rơi xuống sàn nhà, tạo ra một âm thanh chói tai.
Hắn đưa tay lên chạm vào khuôn mặt nhỏ của cô, từng ngón tay thon dài nhè nhẹ vuốt ve gò má xinh đẹp:
- Cho em một cơ hội cuối cùng.
Cung Mặc lúc này mới lên tiếng, câu nói bất ngờ của hắn khiến cho Thượng Quan Diệp không khỏi bất ngờ, rồi cũng có chút vui mừng. Cô liền lập tức trả lời:
- Xin chủ thượng phân phó.
Cung Mặc nhếch môi, một đường cong hoàn mĩ hiện lên trên khuôn mặt điển trai khiến cho Thượng Quan Diệp không thể không rung động. Người đàn ông này, là một người đàn ông nguy hiểm không kém gì Ngự Trầm Quân, nhưng Thượng Quan Diệp cuối cùng cũng tự mình nhảy vào biển lửa, chấp nhận yêu đơn phương hắn.
Mặc dù được huấn luyện từ nhỏ, Thượng Quan Diệp rất giỏi che giấu cảm xúc của bản thân mình. Nhưng nhiều lần đứng trước mặt Cung Mặc, cô đã lơ đãng rất nhiều, không biết...hắn có chú ý đến những lúc cô lơ đãng đó không? Không biết, hắn có nhận ra được điều gì từ trong ánh mắt cô không?
Không đâu, trong lòng Cung Mặc cũng chỉ có mình Vương Việt Dung, làm sao mà chú ý tới cô được chứ?
- Lần này không cầm chém Gi*t gì nữa, chắc hẳn em rất mệt rồi.
Cung Mặc nói vòng vo, rồi lại bước về phía bàn làm việc, lấy từ trong ngăn kéo ra một bức ảnh cũ. Hắn ngắm nhìn bức ảnh một lúc, rồi mới tiến tới đưa cho Thượng Quan Diệp.
Trong ảnh là một người phụ nữ rất đẹp, thực sự rất đẹp. Có điều, đôi mắt của cô ấy có chút quen thuộc...
Đúng vậy, là đôi mắt giống Vương Việt Dung, thực sự là một đôi mắt đẹp. Lẽ nào đây là mẹ của Vương Việt Dung?
- Chủ thượng, đây là...
- Hiên Viên Tuyết, mẹ ruột của Ngự Trầm Uyển.
Câu nói của Cung Mặc càng khiến cho Thượng Quan Diệp bất ngờ hơn nữa. Cô cứ nghĩ người trong ảnh là mẹ của Vương Việt Dung, nhưng thật không ngờ, người trong ảnh lại là mẹ của Ngự Trầm Uyển.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra đây?
Thượng Quan Diệp khó hiểu nhìn Cung Mặc, lại thấy hắn nở nụ cười nhàn nhạt, đưa tay lên vuốt ve mái tóc ướt của cô:
- Diệp Diệp, đứng lên. Tôi kể cho em nghe một câu chuyện.
Lần đầu tiên trong đời, Thượng Quan Diệp được nhìn thấy biểu cảm này của Cung Mặc. Đôi mắt sâu thẳm của hắn có chút dao động, cũng có chút bất lực yếu đuối. Nhưng nhanh chóng, tất cả đã được Cung Mặc che giấu đi.
Thượng Quan Diệp lặng lẽ đứng dậy, nhìn hắn như đang chăm chú muốn nghe câu chuyện mà hắn định kể.
- Tôi từng yêu một người phụ nữ, cô ấy tên là Hiên Viên Tuyết. Nhưng vì địa vị xã hội, tôi và cô ấy không thể đến được với nhau. Cô ấy sau khi biết được thân phận thật của tôi, liền trốn tránh không muốn gặp tôi nữa.
Kể tới đây, đôi mắt vốn luôn luôn tuyệt tình đó lại có chút dao động, lại có chút bi thương. Lần đầu tiên nhìn thấy Cung Mặc như vậy, trái tim Thượng Quan Diệp như quặn thắt lại, thực sự rất đau.
- Sau đó rồi thế nào?
Thượng Quan Diệp đang chăm chú nghe thì Cung Mặc dừng lại, hắn nhìn cô một lúc rồi mới kể tiếp:
- Tôi cứ nghĩ tôi và cô ấy không còn duyên phận gặp lại nhau rồi, nhưng ông trời có mắt, cuối cùng tôi cũng được gặp lại cô ấy. Khi đó, cô ấy uống say tại bar, là tôi đưa cô ấy đi. Nhìn thấy cô ấy, tôi như không thể kiểm soát được bản thân, xảy ra quan hệ ngoài ý muốn với cô ấy trong tối đó.
Lúc đó, khi biết Hiên Viên Tuyết còn là xử nữ, Cung Mặc đã vui mừng cỡ nào. Hắn tự nhủ rằng lần này sẽ không để vụt mất cô nữa, hắn sẽ chịu trách nhiệm với cô, hứa sẽ yêu thương chăm sóc cô.
Nhưng không ngờ, Hiên Viên Tuyết bỏ đi. Lúc Cung Mặc tìm thấy cô, thì ra là hắn đã chậm một bước. Là Ngự Trầm Quân đã đưa Hiên Viên Tuyết đi, hơn nữa còn nghe nói, Hiên Viên Tuyết có con với Ngự Trầm Quân. Đứa bé đó chính là Ngự Trầm Uyển.
Cung Mặc cảm giác như mình bị phản bội, bị người mà hắn yêu nhất phản bội. Cảm giác này khó chịu vô cùng, như đang dày xéo tâm can.
Cũng kể từ đó hắn quyết tâm đối đầu với Ngự Trầm Quân.
Chỉ là, Cung Mặc cũng không còn nghe gì về tin tức của Hiên Viên Tuyết nữa. Không biết bây giờ cô thế nào rồi, liệu có phải là đang sống rất hạnh phúc cùng với Ngự Trầm Quân và con gái không?