Điên Tình - Chương 33

Tác giả: Thúy Hường

Uyển, ai cho em gái gan đó? Ai cho em cái gan hận tôi?
...
Trên chiếc giường lớn, cơ thể mong manh của phụ nữ vẫn đang cố gắng giẫy giụa. Người đàn ông nằm ở phía trên, không hề có chút lưu tình mà hung hăng xé rách áo ngủ mỏng manh.
Trầm Uyển hoảng loạn, cô òa khóc cầu xin:
- Đừng như vậy, cha nuôi...
- Uyển, em biết tôi ghét nhất thứ gì không? Ghét nhất là em quật cường phản kháng tôi.
Ngự Trầm Quân vốn không quan tâm tới lời cầu xin của Trầm Uyển, bàn tay lạnh lẽo giơ lên vẽ một đường hoàn mĩ trên gương mặt nhỏ của cô. Trầm Uyển ngay lập tức quay mặt đi, cô không muốn bàn tay tanh tưởi đó chạm vào mình. Nhưng Ngự Trầm Quân nào để cho cô được như ý muốn? Hắn lập tức Ϧóþ mạnh lấy cằm nhỏ của cô, không cho phép cô có cơ hội quay đi.
- Ông sẽ xuống địa ngục.
Trầm Uyển cầu xin không được, cuối cùng cô rơi vào tuyệt vọng, trừng mắt lớn tiếng với hắn. Cô cứ nghĩ Ngự Trầm Quân sẽ tức giận trước câu nói của cô, nhưng không ngờ, hắn không những không tức giận mà còn cười. Nụ cười tựa như ma quỷ.
- Ha, xuống địa ngục? Vậy chúng ta cùng nhau xuống địa ngục!
Vế câu cuối, hắn cố tình gằn từng chữ một, nhằm nhấn mạnh rõ cho cô biết, cô đang cố phản kháng ai?
Hắn sẽ không cho cô cơ hội để phản kháng một cách ngu xuẩn như thế.
Trầm Uyển hinh hãi nhắm chặt mắt lại, cô không muốn mở mắt ra. Cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt của tên ác ma đang ra sức hung hăng chiếm đoạt cô.
Ngự Trầm Quân nhanh chóng cởi bỏ những thứ cản trở, không một dạo đầu hay cuối nào, lập tức đâm sâu vào trong cơ thể cô. Nhìn thấy cô cắn chặt môi ngăn không cho bản thân mình phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ, hắn càng điên tiết hơn, hung hắn cúi xuống chiếm lấy bờ môi cô.
Trầm Uyển kinh hãi, toàn thân đau đớn như bị xé rách, bàn tay yếu ớt vẫn cố đẩy Ngự Trầm Quân ra. Nhưng ngược lại, dường như cô càng phản kháng càng thì hắn lại càng hưng phấn, điên cuồng ra vào trong cô. Mỗi đợt tiến vào, hắn dường như là muốn đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong cô.
Trầm Uyển cuối cùng cũng không thể chịu được, bật ra tiếng ՐêՈ Րỉ khe khẽ:
- A...
Hạ thân bên dưới truyền lên cơn đau khủng kђเếק khiến cho Trầm Uyển đau đớn, cô bấu chặt lấy hai vai của hắn, cố giữ cho bản thân mình được thăng bằng. Khuôn mặt xinh đẹp ướƭ áƭ mồ hôi, mái tóc xoăn mềm mại xõa tung như con rối.
Sự quật cường của cô, cuối cùng cũng bị Ngự Trầm Quân thành công phá vỡ, cô khóc nức nở, toàn thân mềm nhũn tùy ý để cho Ngự Trầm Quân ђàภђ ђạ thể xác lẫn tinh thần.
Nhưng hắn không chỉ dừng lại tại đó, một tay nâng cô lên tiến về phía cửa sổ đang mở tung ra, nước mưa hất vào phòng khiến cho sàn nhà ẩm ướt. Hắn đặt cô lên thành cửa sổ, ra sức đâm sâu vào trong cô.
- Áaaa!
Trầm Uyển kinh sợ hét lên, hai tay lập tức quấn chặt lấy cố hắn. Bây giờ, chỉ cần cô buông tay, cô sẽ rơi từ tầng 4 xuống, thịt nát xương tan. Không, cô không muốn ૮ɦếƭ. Cô phải sống, phải sống để chứng kiến ngày Ngự Trầm Quân nhận báo ứng. Hắn nhất định sẽ bị báo ứng.
Ngự Trầm Quân điên cuồng ra vào trong cô, còn cô thì cũng quấn hai chân lên vùng thắt lưng hắn. Nước mưa dội vào khuôn mặt tái nhợt của cô, khiến cho cô đau đớn vô cùng. Đau đớn hơn, người đàn ông đang ra sức chà đạp cô lại là người mà cô tôn kính nhất, cha nuôi của cô.
Dưới màn đêm mù mịt, thân thể trắng nõn nà mềm mại của cô đung đưa theo từng nhịp điệu của người đàn ông to lớn, thân hình săn chắc vạm vỡ như muốn ɢɨết ૮ɦếƭ cô bất cứ lúc nào. Nước mưa khiến cho tấm lưng trần của cô bị ướt nhẹp, nhưng nhìn lại càng quyến rũ gấp vạn phần.
Hung hăng ham muốn bên cửa sổ, Ngự Trầm Quân lại nâng cả người cô lên, mạnh mẽ rút vật to lớn ra khỏi cơ thể cô, khiến cho cô mất thăng bằng mà ngã thụp xuống sàn.
Cô cứ nghĩ, hắn đã tra tấn mình xong.
Nhưng là cô đã sai rồi.
Ngự Trầm Quân tiến lại về phía cô, ép cô phải ngẩng đầu lên. Do cô ngồi bệt dưới sàn, khi ngẩng đầu lên thì lập tức chạm mắt vào vật to lớn của hắn. Cô kinh hãi như muốn hét lên, nhưng lập tức bị hắn giữ đầu lại.
- Ngậm nó!
Không!
Trầm Uyển hoảng sợ lắc liều mạng lắc đầu. Thứ to lớn như vậy, cái miệng nhỏ của cô làm sao mà nhét hết vào được? Thật là kinh tởm.
- Không, không muốn...ưm...
Nhưng cô còn chưa kịp phản kháng, lập tức bị Ngự Trầm Quân đưa vật to lớn vào trong miệng. Cô kinh hãi trợn to mắt, cái miệng nhỏ không thể nào nuốt hết được con quái vật to lớn đó.
Ngự Trầm Quân dùng sức thúc mạnh vào trong cô.
- Uyển, nhớ kĩ, mùi vị tình yêu của chúng ta!
Hắn cất giọng bỡn cợt, một tay giữ chặt lấy đầu cô, tay còn lại xoa xoa thân thể mềm mại như nước của cô. Có vẻ như cơn giận giữ trong hắn cũng đã vơi đi được chút ít khi cùng cô điên tình, cùng cuồng loạn khi nãy.
Trầm Uyển trừng mắt, cô cảm thấy thật kinh tởm nhưng chẳng thể nào làm gì được. Không biết qua bao nhiêu lâu, hắn mới chịu rút vật đó ra khỏi miệng cô. Cô há miệng cố gắng hít thở lấy oxi ít ỏi, không quên gào thét một câu, trên khuôn nhỏ ướƭ áƭ nước mắt hòa lẫn mồ hôi:
- Ngự Trầm Quân, tôi hận ông!
Lần đầu tiên trong đời, cô dám gọi thẳng tên của người đàn ông này.
Hắn ta lại cười, nụ cười quỷ dị như ma quỷ, khiến ai nghe thấy cũng phải rùng mình. Hắn lập tức Ϧóþ mạnh lấy cằm cô, trừng mắt giận giữ:
- Uyển, ai cho em gái gan đó? Ai cho em cái gan hận tôi?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc