Hoắc Tư Vận nhíu chặt mày như không muốn bỏ qua cho Ngự Trầm Quân:
- Rốt cuộc, hai người làm bao nhiêu lần rồi?
Đối mặt với Hoắc Tư Vận, hắn luôn xem cô như em gái ruột của mình. Bây giờ, Hoắc Tư Vận lại tự mình hỏi hắn vấn đề tế nhị đó, hắn có chút xấu hổ:
- Không nhớ, chỉ có đêm qua và sáng nay thôi.
Ặc!
Hoắc Tư Vận suýt nữa tự cắn vào lưỡi, kinh hoàng nhìn Ngự Trầm Quân. Cô biết người bạn thân này của anh trai Hoắc Thường Nghị, là một người đàn ông vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng cũng rất chăng hoa ở bên ngoài. Hai người họ, bạn thân giống y như nhau.
Cô còn nhớ mấy ngày trước, Hoắc Thường Nghị cũng kêu cô đến khám cho một cô gái trẻ, hình như tên là Ngưng Tịnh thì phải. Đàn ông, tất cả đều biến thái như vậy sao?
- Trầm Quân, nếu anh thực sự yêu thương cô ấy, lần sau, hãy nghĩ đến cảm nhận của cô ấy. Phụ nữ bọn em, cũng chỉ là một con người bình thường, cần được một bàn tay che trở.
Hoắc Tư Vận khuyên chân thành một câu, rồi cầm lấy túi xách Chanel ra về. Ngự Trầm Quân nhìn theo bóng dáng Hoắc Tư Vận xa dần, xoa xoa đầu.
Đến tối, cuối cùng Trầm Uyển cũng tỉnh lại. Cô mơ màng nhìn lên trần nhà, toàn thân đau đớn vô cùng. Cánh cửa phòng lại mở ra, Ngự Trầm Quân bưng theo một bát cháo dinh dưỡng tới gần cô.
- Em tỉnh rồi?
Trầm Uyển sợ hãi hơi lùi lại, hành động này của cô khiến cho hắn không khỏi nhíu mày.
- Cha...cha nuôi...
Cô yếu ớt gọi tên hắn, ngay cả ngẩng mặt cũng không dám ngẩng lên nhìn hắn. Ngự Trầm Quân đặt cháo xuống bàn, vươn tay ra kéo cô lại gần mình.
- Uyển, ăn thôi.
Cô liếc nhìn ánh mắt lạnh lẽo của hắn, điên cuồng lắc đầu:
- Không, không...
- Uyển! - Hắn nghiêm giọng - Ăn thôi, em chắc hẳn rất đói.
Trầm Uyển vẫn run run nhìn chằm chằm vào bát cháo, Ngự Trầm Quân kiên nhẫn múc một thìa cháo đem thổi cho nguội:
- Yêm tâm, cháo này là cháo em thích ăn nhất.
Cô còn nhớ hồi nhỏ, hắn cũng thường tự tay đút cháo cho cô ăn. Vậy tại sao chỉ sau một đêm, tất cả thay đổi nhanh chóng như vậy? Thật đáng sợ.
- Ngoan, há miệng ra.
Ngự Trầm Quân dịu dàng đưa thìa cháo lên trước mặt cô, cô nhìn hắn chằm chằm, rồi cũng há miệng ra ăn. Mùi cháo thơm phức như tan vào trong vị giác của cô, nhưng cô lại cảm thấy đắng ngắt. Hắn thấy cô ngoan ngoãn ăn, liền múc thêm một thìa nữa đưa ra kề sát miệng cô:
- Ăn hết cháo mới nhanh khỏe mạnh được.
Trầm Uyển hoàn toàn vô lực, chỉ biết há miệng ra ăn từng thìa cháo. Nhưng dường như càng ăn cô càng thấy miệng đắng lưỡi khô, ngay lập tức giơ tay hết hất tung bát cháo. Do bị bất ngờ, bát cháo văng xa ra khiến tay Ngự Trầm Quân bị bỏng. Hắn trừng mắt nhìn cô, đáy mắt toàn là tia lửa giận:
- Em làm loạn cái gì?
- Cha nuôi, cháo rất đắng.
Cô chỉ biết khóc thút thít như trẻ con. Ngự Trầm Quân thấy cô sợ hãi như vậy, càng hận chính bản thân mình hơn.
૮ɦếƭ tiệt, ngày hôm qua cô vẫn là một cô gái hồn nhiên vui tươi.
Vậy mà ngày hôm nay, lại nhạt nhòa không có sức sống.
Ngự Trầm Quân liền vươn tay ôm chặt lấy cô, vỗ vỗ vai an ủi. Lần đầu tiên trong đời, hắn kiên nhẫn với một cô gái như vậy.
- Thế em muốn ăn gì nào?
- Con không muốn ăn gì cả, con chỉ muốn đi ngủ.
- Không được!
Ngự Trầm Quân nghiêm khắc. Từ hôm qua tới giờ cô còn chưa ăn gì vào bụng, nếu còn tiếp tục nhịn đói thì e là không thể trụ nổi mất.
Hắn lập tức đứng dậy ra khỏi phòng, Trầm Uyển cứ ngỡ là hắn tức giận bỏ đi. Nhưng không, một lát sau hắn quay lại, trên tay cầm một chiếc váy. Hắn vứt lên giường:
- Mặc vào, chúng ta ra ngoài ăn.
Trầm Uyển ngón tay run run cầm lấy chiếc váy, nhưng cô lại ngước lên nhìn hắn:
- Cha nuôi...con...
- Cơ thể em có chỗ nào tôi chưa từng nhìn qua? Mau mặc vào nhanh lên.
Ngự Trầm Quân như hiểu được ý của Trầm Uyển, hắn kiên nhẫn nói. Xong, hắn vẫn không chịu quay mặt đi, đứng yên quan sát cô thay đồ.
Trầm Uyển hơi ngường ngượng, miễn cưỡng bước ra khỏi chăn. Cơ thể xinh đẹp, da thịt mịn màng, tất cả đều có lưu lại những dấu hôn đỏ ửng do Ngự Trầm Quân gây ra. Khóe môi hắn giật giật.
Trầm Uyển nhanh chóng mặc váy vào, nhưng khóa váy kéo được một nửa thì tay cô với mãi không tới nữa. Tấm lưng trần quyến rũ không được che đậy hết, cô cắn môi, cố gắng kéo khóa váy thêm một lần nữa.
Ngự Trầm Quân thấy vậy, lập tức vươn tay ra ôm lấy cô. Hắn vòng tay ra sau cô, dễ dàng kéo khóa váy lại. Trầm Uyển đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.
- Đi thôi.
Hắn đưa tay kéo lấy bàn tay cô, bước ra khỏi phòng. Trầm Uyển biết mình phản kháng cũng vô ích, bèn để mặc cho Ngự Trầm Quân thích dẫn mình đi đâu thì đi.
Thấy cô ngoan ngoan, Ngự Trầm Quân hài lòng vô cùng. Đẩy cô vào trong xe thể thao, hắn lái một mạch tới nhà hàng.
Trầm Uyển theo phản xạ mà ngước nhìn Ngự Trầm Quân đang lái xe, trái tim bỗng rung động đến lạ thường. Nhưng hành vi đêm qua của cha nuôi, cô hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Cô không thể chấp nhận được cái mối quan hệ loạn luân này...