Vậy mà, tất cả chỉ là giả sao?
...
Trong phòng, bầu không khí liên tục tăng nhiệt độ, nóng rực. Trên chiếc giường lớn, da thịt trắng nõn nà của người con gái hoàn toàn đối lập với cơ thể săn chắc cuồn cuộn của đàn ông, làn da màu đồng mạnh mẽ.
Trầm Uyển toàn thân vô lực, mái tóc xoăn mềm mại xõa tung trên giường, cơ thể mịn màng như ngọc, đang cố gắng vặn vẹo. Thân thể loạn ý tình mê, khiến cho Ngự Trầm Quân điên cuồng.
- Ưm...cha nuôi...
Ngự Trầm Quân hít một hơi, bàn tay săn chắc nâng một chân cô lên, gác lên vai mình. Ngay lập tức, hắn vùi đầu vào nơi cấm địa của cô.
- Ưm...
Trầm Uyển kinh hãi thở dốc, cơ thể cô run rẩy khó chịu vô cùng. Cảm nhận được đầu lưỡi nóng bỏng của cha nuôi đang ra sức dụ dỗ nụ hoa nhỏ của mình, đầu óc cô lu mờ như đang lâng đâng trên mây.
- Đừng...
Ngự Trầm Quân nhếch môi cười tà mị, hắn ghé vào tai cô thì thầm.
- Có muốn biết mùi vị của bản thân như nào không?
Trầm Uyển vô lực lắc đầu, đột ngột bị Ngự Trầm Quân chặn miệng lại, hắn đẩy lưỡi của mình vào bên trong khoang miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi thơm tho của cô, ra sức trêu chọc. Khi hai môi lưu luyến tách ra, kéo dài sợi chỉ mỏng:
- Sao nào? Thấy mùi vị của bản thân như nào?
Trầm Uyển khóc lóc, cố gắng chống tay lên Ⱡồ₦g иgự¢ hắn, phản kháng cũng yếu dần:
- Cha nuôi, người...thật xấu xa...
Cô ủy khuất trách móc hắn, nhưng vào thời điểm này, lời trách móc của cô bỗng trở thành lời nũng nịu ngọt ngào?
Ngự Trầm Quân chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, bàn tay giơ lên vuốt ve má tóc cô, rồi hắn vùi đầu vào hõm cổ cô nỉ non:
- Ngoan, hầu hạ tôi. Nếu không, em sẽ biết hậu quả.
Ánh mắt hắn lóe lên tia nguy hiểm, lời nói cũng mờ ám vô cùng:
- Nếu không, tôi sẽ dìm em xuống 18 tầng địa ngục.
Trầm Uyển hoảng sợ, ra sức giẫy giụa. Khuôn mặt xinh đẹp nhạt nhòa nước mắt.
- Cha nuôi, đừng như vậy mà, được không? Con không muốn...
Không, cô không muốn.
Dường như Trầm Uyển càng phản kháng càng phản tác dụng, Ngự Trầm Quân nhíu mày hết kiên nhẫn, vô cùng không hài lòng trước hành động của cô. Hắn thô lỗ nâng hai chân thon mịn của cô lên quấn lấy thắt lưng hắn, giọng nói trầm thấp như như ma quỷ đầy nguy hiểm vang lên:
- Tôi đã nói rồi, nếu phản kháng, tôi sẽ dìm em xuống 18 tầng địa ngục!
Dứt lời, hắn luận động thắt lưng, lập tức đâm sâu vào trong cơ thể cô, dường như muốn đâm vào nơi sâu thẳm nhất trong cô. Cô đau đớn hét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân co rút như con tôm.
- Á! Đừng mà...ư...
Ngự Trầm Quân hoàn toàn bỏ lời nói của cô ở ngoài tai, ra sức điên cuồng ra vào trong cô. Nụ hoa yếu ớt của cô khít chặt lấy vật biểu trưng nam tính của hắn, khiến cho hắn có chút khó khăn trong việc di chuyển.
- Ta muốn xem xem, con gái nuôi của ta, trên giường phóng đãng như nào?
Trong mắt hắn lúc này chỉ toàn là lửa giận. Trước giờ, phụ nữ đều ngoan ngoãn phục tùng hắn, cô cũng không được phép ngoại lệ.
Trầm Uyển nước mắt trào dâng, giương đôi mắt yếu ớt nhìn người cha nuôi mà cô kính trọng nhất, đang ra sức nhục mạ cô, chà đạp cô. Toàn thân đau đớn như bị xé rách, một chút sức lực để phản kháng cũng không còn.
Trái tim cô đau đớn, lạnh ngắt, một chút phản ứng cũng không có.
Lúc này Ngự Trầm Quân mới dừng lại, tức giận nhìn cô:
- ૮ɦếƭ tiệt!
Hắn ghét nhất phụ nữ trên giường hắn nằm im như cá ૮ɦếƭ.
- Cha nuôi, nếu người còn muốn như vậy, thì ɢɨết con đi.
Cô vừa nói, nước mắt trào ra như mưa. Ủy khuất, tủi nhục, vậy mà những thứ đó đều do cha nuôi ban tặng cho cô.
Cô không dám tin người đàn ông trước mặt mình là cha nuôi, người mà cô kính trọng nhất, người yêu thương cô nhất.
Tại sao lại làm tổn thương cô như vậy?
Tại sao cha nuôi nỡ làm vậy với cô?
Ngự Trầm Quân cười lạnh, trước giờ hắn ghét nhất là bị uy ђเếק. Một tay vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt của cô, tay còn lại vẫn tiếp tục nhào nặn nơi đẫy đà trên иgự¢ cô, không chút lưu tình mà Ϧóþ mạnh:
- Ưm...
Trầm Uyển không nhịn được, khẽ rên lên một tiếng. Cô vô lực nhìn thẳng vào đôi mắt thâm sâu của cha nuôi, đáy mắt hắn lóe lên tia giễu cợt châm biếm:
- Sao? Miệng thì nói không muốn, nhưng xem ra lại là cơ thể không thành thật rồi.
Hắn cười lạnh lẽo, nụ cười quỷ dị như quỷ Satan. Trầm Uyển hô hấp khó nhọc, quay đầu đi:
- Cha nuôi, người có phải cha nuôi mà con từng biết không?
Cô cười thê lương, yếu ớt. Nước mắt mặn chát chảy xuống ướt tóc, ướt một mảng gối.
Ngự Trầm Quân hơi ra sức, Ϧóþ chặt lấy chiếc cằm nhỏ xinh của cô, bắt cô đối diện với ánh mắt lạnh lẽo:
- Tôi là thương nhân, trước giờ chưa bao giờ làm những việc không có mục đích, càng không nói đến việc thua lỗ.
Trầm Uyển cười lạnh, thì ra, nuôi cô bao nhiêu năm nay, cũng chỉ vì mục đích này. Hóa ra chỉ có mình cô lầm tưởng, tình yêu thương mà cha nuôi giành cho cô là cao cả nhất.
Cô còn nhớ hôm đó, khi ở phòng hiệu trưởng, cha nuôi đã đối xử dịu dàng với cô như nào? Cô còn nhớ sáng nay lúc lên máy bay, cha nuôi ân cần chăm sóc cô chu đáo như nào?
Vậy mà, tất cả chỉ là giả sao?
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.