Nghe câu nói này của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân liền nhếch môi cười. Hắn nhéo hai má cô đầy cưng chiều rồi xấu xa nói:
- Vậy sau khi cầu hôn, chúng ta động phòng luôn nhá!
Trầm Uyển nghe vậy lập tức nhăn mày, cô xấu hổ đập đập lên Ⱡồ₦g иgự¢ chắc rắn của hắn:
- Anh thật xấu, em còn đang mang thai đó...á?
Ngự Trầm Quân không thèm nghe hết câu nói của cô đã bế cô đi về phía sofa, hắn cất giọng đe dọa:
- Được rồi, bây giờ em ngồi nghỉ ngơi cho anh. Mọi chuyện có anh lo, em không cần phải bận tâm.
...
Buổi tối, bữa tối trong căn nhà vốn không có chút ấm áp này nay lại vô cùng đông vui đầy đủ. Hiên Viên lão gia sau khi nghe chuyện của Trầm Uyển xong, ông vô cùng vui vẻ mà chuyện trò với cô. Trầm Uyển cảm thấy ông ngoại này dễ gần hơn bà ngoại rất nhiều.
- Uyển, cháu ăn nhiều vào.
Ông ngoại gắp thức ăn vào bát Trầm Uyển rồi không quên gắp một miếng cho vợ mình. Tuy ông bà ngoại đã lớn tuổi, nhưng có thể thấy rằng hai người họ vẫn còn rất mặn nồng hạnh phúc.
Trầm Uyển mỉm cười cảm ơn, rồi cô quay sang Ngự Trầm Quân:
- Anh cũng ăn đi.
Đã lâu lắm rồi, Ngự Trầm Quân chưa được ăn bữa cơm gia đình như thế này. Đột nhiên hắn cảm thấy nhớ mẹ mình quá, tuy đã Gi*t hết cả gia tộc và trả thù cho mẹ, nhưng hắn vẫn không cảm thấy thoải mái gì. Bao nhiêu năm nay, mẹ vẫn không xuất hiện.
Mọi người thường nói hắn là một người đàn ông tàn nhẫn không có trái tim, nhưng thực chất hắn cũng chỉ là một người rất bình thường, nhưng luôn sống cô độc mà thôi. Hắn là một người luôn khao khát có tình yêu thương, có một gia đình ấm áp, có vợ con yêu thương mình, điều đó tại sao lại khó khăn tới vậy cơ chứ?
Trầm Uyển liền ngừng ăn lại, nhận ra Ngự Trầm Quân đang chất đầy nỗi tâm tư, cô quan tâm hỏi:
- Anh sao vậy?
- Không có gì, mau ăn thôi.
Nhanh chóng Ngự Trầm Quân đã khôi phục lại vẻ hờ hững như ban đầu. Đúng vậy, tất cả đã là quá khứ rồi. Cũng đã đến lúc hắn nên lãng quên đi những kí ức không vui để bắt đầu lại từ đầu. Bây giờ, hắn không những có Trầm Uyển, mà hắn còn được làm bố rồi. Chỉ cần thế thôi đã quá đủ, hắn còn không mong gì hơn nữa.
Sau khi ăn tối xong, bà ngoại dẫn Ngự Trầm Quân và Trầm Uyển tới một căn phòng để qua đêm tạm. Căn phòng này chính là căn phòng mà trước kia Hiên Viên Tuyết ở, nhìn qua rất sạch sẽ. Có vẻ như căn phòng này ngày nào cũng được quét dọn.
Trầm Uyển đi một vòng căn phòng rồi quay lại nhìn Ngự Trầm Quân:
- Vừa nãy ăn cơm anh đang nghĩ gì đây? Chúng ta sắp kết hôn rồi, đừng giấu nhau gì nữa có được không?
Khi nãy rõ ràng Trầm Uyển có thể nhìn ra ánh mắt chứa đầy sự cô độc của Ngự Trầm Quân, trái tim cô khẽ đau nhói từng đợt. Hắn đau, cô cũng sẽ đau.
Ngự Trầm Quân liền mỉm cười ôm cô vào lòng, hắn dụi đầu vào cổ cô như một đứa trẻ:
- Anh đang nghĩ, nên cầu hôn em thế nào thì em mới đồng ý.
Ngự Trầm Quân dụi đầu vào cổ, cô cảm thấy nhột nhột. Khi nghe hắn nói câu đó, trái tim cô thổn thức đập loạn nhịp. Hồi hộp? Đây chính là cảm giác của cô lúc này.
Cô khẽ cắn môi rồi vòng hai tay qua cổ hắn:
- Vậy anh đã nghĩ ra chưa?
- Nghĩ ra sao? Anh nghĩ ra được một cách rồi đó. Đảm bảo em sẽ không thể nào từ chối được.
Ngự Trầm Quân đảo mắt tỏ vẻ đăm chiêu, hắn nhoẻn miệng cười, giọng nói càng thêm xấu xa. Trầm Uyển có chút nghi hoặc mà lườm nguýt hắn:
- Cách gì?
Tên Ngự Trầm Quân này lại định giở trò gì đây?
- Đó là...
- Á!
Ngự Trầm Quân cố tình kéo dài âm cuối, chưa dứt lời hắn đã ngay lập tức bế cô bước về phía giường. Hắn còn không quên ghé vào tai cô cất giọng mị hoặc:
- Để xem gạo đã nấu thành cơm, Ngự phu nhân định chối cãi như thế nào?
- Á...đồ xấu xa, lưu manh...á...
[...]
Sau khi Ngự Trầm Quân đã ngủ say, Trầm Uyển vẫn còn mở mắt không ngủ được. Có lẽ lần đầu tiên ngủ ở phòng mẹ, cô có chút không quen.
Cô chống tay ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai cực độ của Ngự Trầm Quân rồi khẽ tủm tỉm cười hạnh phúc.
Thế là cô và hắn đã sắp tiến tới hôn nhân rồi, chuyện này thật sự không phải là mơ chứ?
Đúng lúc đó, chuông điện thoại Trầm Uyển vang lên một tiếng. Đó là tiếng tin nhắn. Cô lười biếng với tay cầm điện thoại. Đó là tin nhắn từ số lạ...
"Trầm Uyển tiểu thư, là tôi Thượng Quan Diệp đây. Hiện giờ tôi đang ở gần chỗ cô, cô có thể niệm tình mà ra gặp tôi một chút không? Tôi hứa tuyệt đối sẽ không làm hại gì cô, chỉ là có một việc rất quan trọng mà thôi. Mong cô đọc tin nhắn này."
Trầm Uyển đọc xong tin nhắn, khẽ ngỡ ngàng. Thượng Quan Diệp, chẳng phải cô ấy chính là thuộc hạ của Cung Mặc sao? À không, là cha ruột của cô mới đúng.
Suy nghĩ một lúc, cô liền quay sang hôn lên trán của Ngự Trầm Quân rồi thủ thỉ:
- Em biết là anh không muốn em gặp cha, nhưng chuyện gì tới thì sẽ tới thôi. Em chỉ đi một lúc, hứa sẽ quay về đúng giờ. Yêu anh...
Nói xong cô khoác áo vào bước ra khỏi giường...