Hiên Viên Tuyết theo bản năng hướng ánh mắt theo tay của người đàn ông nhìn về phía căn phòng ở cuối hàng lang, trong lòng dâng lên nỗi sợ hãi khó tả.
Ngay bây giờ, cô chỉ muốn chạy trốn...
- Cô Hiên Viên, mời!
Người đàn ông trước mặt cô lại lặp lại thêm một lần nữa, như không muốn để cho cô cơ hội chạy trốn. Hiên Viên Tuyết thở dốc hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi tiến lại về phía căn phòng ở cuối hành lang. Đột ngột cánh cửa mở ra khiến cô giật mình, có vẻ như người ở bên trong đã sớm biết rõ là cô đã tới.
Hiên Viên Tuyết bước vào, lập tức cánh cửa đóng rầm lại như sói nuốt chửng con mồi. Sống lưng cô lạnh lẽo như gió Bắc Cực thổi qua.
- Cô...qua đây!
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông lạ vang lên khiến Hiên Viên Tuyết thêm phần kinh hãi. Cô hít một hơi thật sâu, cố giữ cho bản thân mình được bình tĩnh rồi bước về phía trước.
Căn phòng lạnh lẽo này tối om khiến Hiên Viên Tuyết căn bản không thể nhìn thấy gì hết, cô chỉ biết tiến lại về phía trước theo bản năng của mình mà thôi. Đột nhiên có một cách tay chắc rắn kéo cô xuống sofa, siết chặt lấy cả cơ thể cô, khiến cho cô hoảng loạn vô cùng. Lúc hoàn hồn lại thì cô đã ngồi trên đùi của người đàn ông lạ.
Toàn thân hắn tỏa ra một mùi hương nam tính quyến rũ như đang bao vây lấy cô. Hơi thở ấm áp cùng với nhịp tim đều đều của hắn khiến cho trái tim cô hoảng loạn đập mạnh. Giọng nói trầm thấp liền vang lên, quanh quẩn bên tai cô như một liều thuốc phiện khiến con người ta ngà ngà say.
- Cô là Hiên Viên Tuyết?
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ điệu lại là câu khẳng định. Vừa nói, người đàn ông vừa đưa bàn tay lạnh lẽo xoa xoa bụng bầu to của Hiên Viên Tuyết. Cô nhất thời kinh hãi trợn tròn mắt mà quên trả lời.
Người đàn ông không những không tức giận, ngược lại còn cười cười. Nụ cười của hắn còn đáng sợ hơn sứ giả địa ngục:
- Đừng sợ! Tôi sẽ không làm hại cô.
Hiên Viên Tuyết lúc này mới lấy can đảm hít một hơi thật sâu, cô chậm rãi cất lời:
- Anh là ai? Anh là cha đứa trẻ?
- Cô nghĩ là vậy sao?
Người đàn ông cười lạnh như thể vừa nghe được một câu chuyện buồn cười nhất thế gian, bàn tay to lớn tăng thêm lực, siết chặt Hiên Viên Tuyết hơn.
- A!
Hiên Viên Tuyết nhíu đôi mày thanh tú lại, rên lên một tiếng. Cô không hiểu vì sao người đàn ông này đột nhiên lại siết chặt cô như vậy, hơn nữa, bụng cô rất đau.
Người đàn ông đằng sau Hiên Viên Tuyết liền cúi đầu xuống, ngậm lấy vành tai xinh xắn của cô, hơi thở nguy hiểm của hắn bao vây lấy cô, khiến cô không còn con đường nào để thoát. Hành động bất ngờ của hắn khiến cơ thể mềm mại của cô khẽ run lên, từng đợt nhiệt nóng bỏng chi phối khắp cơ thể cô.
- Tôi muốn đứa con trong bụng cô!
Hắn thẳng thừng nói với giọng điệu lạnh băng, bàn tay không chút lưu tình mà Ϧóþ mạnh lấy bầu иgự¢ to tròn của Hiên Viên Tuyết.
Hiên Viên Tuyết trợn tròn mắt ngửa đầu lên thở dốc, một phần bất ngờ vì hành động thô lỗ của hắn, một phần là vì câu nói lạnh lẽo đó.
- Không! Anh...anh không được phép ςướק con tôi, cho dù anh có là cha đứa bé đi chăng nữa...a!
Hiên Viên Tuyết liều mạng lắc đầu thì lại bị người đàn ông đang ôm cô ở phía sau làm càn. Bàn tay to lớn mang theo nhiệt độ nóng bỏng luồn vào bên trong chiếc váy mỏng manh của cô. Bàn tay hắn, dường như đang cố ý trêu đùa nơi tư mật của cô.
- Cô vừa nói gì? Hử!
Giọng điệu của hắn mang sự uy Hi*p không hề nhẹ, buộc Hiên Viên Tuyết phải phục tùng theo. Đầu ngón tay nóng bỏng thô lỗi xâm phạm nơi tư mật của cô, khiến cho cô thảng thốt hét lên:
- Á!
Đột ngột bị xâm phạm khiến cho cả cơ thể cô run lên mãnh liệt, cả cơ thể mềm mại như nước dường như không còn sức mạnh để phản kháng lại hành động xấu xa của hắn.
Hắn liên tục ra vào trong cô, khiến cho cô đau đớn vô cùng...
- Cầu xin anh...đừng...đừng...
Hiên Viên Tuyết vô lực cầu xin nức nở, chỉ mong rằng hắn sẽ rủ lòng thương mà tha cho cô. Nhưng không, cô đã lầm rồi.
- Á!
Hắn không những không dừng lại mà còn cho thêm một ngón tay vào, ra sức chà đạp nụ hoa yếu ớt của cô. Giọng nói băng lãnh lại vang lên:
- Đừng thách thức tôi. Đối với cơ thể của phụ nữ mang thai, tôi càng hứng thú.
Hắn dứt lời, âm thanh quỷ dị cũng vang lên khắp căn phòng tối. Vào lúc này, Hiên Viên Tuyết cứ ngỡ là mình gặp ma. Cô nức nở, giọng nói yếu ớt đứt quãng:
- Ma...ma quỷ!
- Vốn dĩ tôi chẳng phải là người, cô thích gọi tôi thế nào cũng được.
Người đàn ông lại cười, âm thanh băng lãnh như truyền từ địa ngục tới. Hắn dễ dàng lật người Hiên Viên Tuyết lại, đặt cô xuống ghế sofa mềm mại.
Hiên Viên Tuyết trợn mắt kinh hãi thấy người đàn ông đó tao nhã mở ngăn kéo ra, cầm trên tay là một con dao sắc nhọn và hướng về phía cô.
Môi mỏng khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mĩ, nhưng lại không chút tình người.
- Không...đừng, tôi xin anh...áaaa!
Tiếng hét thất thanh tuyệt vọng của phụ nữ vang lên phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng trong căn biệt thự u tối, khiến cho người nghe thấy còn phải kinh hãi. Tiếc là...chẳng có ai nghe thấy tiếng hét cầu cứu đó của cô.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”