Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé - Chương 40

Tác giả: Sophie Kinsella

“Không phải mọi thứ trong cuộc đời đều là một cái biểu tượng của nợ!” Tôi nổi khùng. “Đây là một câu hỏi thực sự, đúng đắn, và anh không trả lời một cách đúng đắn! Chẳng nhẽ những lời anh nói ở đây không thực lòng tí nào sao?”
“Lạy Chúa, Poppy...” Magnus hạ thấp giọng. “Bây giờ có thực sự đúng lúc không?”
Anh ta đang hàm ý gì thế, rằng chúng tôi nói lời thề bây giờ và rồi sau này thảo luận xem liệu chúng tôi có thực lòng nghĩ vậy không à?
OK, đáng lẽ chúng tôi nên thảo luận về lời thề của mình trước khi đứng dưới bàn thờ. Bây giờ tôi có thể hiểu điều đó. Nếu có thể quay ngược lại thời gian, tôi sẽ làm khác đi. Nhưng tôi không thể. Bây giờ hoặc không bao giờ hết. Và lý do biện hộ của tôi là, Magnus đã biết lời thề trong lễ cưới sẽ như thế nào, đúng không? Ý tôi là, không hẳn là tôi đưa cho anh ta mà không báo trước gì, đúng không? Những câu thề đấy không hẳn là một bí mật, đúng không?
“Đúng thế!” Sự kích động trong giọng tôi tăng lên. “Bây giờ là đúng lúc đấy. Ngay bây giờ rất đúng lúc!” Tôi quay vòng đối diện với giáo đoàn, tất cả đều dán mắt vào tôi, háo hức. “Những ai nghĩ rằng tại lễ cưới, chú rể nên thực lòng với lời thề của mình thì hãy giơ tay lên!”
Im lặng tuyệt đối. Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi, bác Antony chậm rãi giơ tay lên, tiếp theo là bác Wanda, trông ngượng ngập. Nhìn thấy thế, Annalise và Ruby giơ thẳng tay lên. Trong khoảng ba mươi giây, tất cả các hàng ghế đều đầy những bàn tay vẫy vẫy. Tom và Toby mỗi đứa giơ cả hai tay lên, hai bác tôi cũng vậy.
Cha Fox trông lúng túng kinh.
“Anh thực lòng thề mà,” Mangus nói, nhưng giọng anh ta thiếu thuyết phục và yếu ớt đến nỗi ngay cả Cha Fox cũng co rúm người.
“Thật vậy sao?” Tôi quay sang anh ta. “ ‘Từ bỏ tất cả những cái khác’? ‘Lúc đau ốm cũng như khi khỏe mạnh’? ‘Cho đến khi cái ૮ɦếƭ chia lìa hai người’? Anh hoàn toàn chắc chắn về những điều đó chứ, đúng không? Hay anh chỉ muốn chứng minh cho mọi người rằng anh có thể đóng vai chú rể cho xong lễ cưới ?”
Và mặc dù tôi không định nói ra, nhưng ngay khi những lời này buột ra khỏi miệng tôi, tôi liền cảm thấy chúng thật chân thực.
Đó chính là vấn đề. Mọi cái giờ đã sáng tỏ. Diễn văn hiếu chiến của anh ta sáng nay. Vầng trán đầy mồ hôi. Thậm chí cả lời cầu hôn của anh ta. Thảo nào anh ta chỉ đợi có một tháng. Việc này chưa bao giờ là chuyện về anh ta và tôi, nó là chuyện chứng minh một điểm gì đó. Việc bố anh ta gọi anh ta là kẻ bỏ cuộc chăng. Hoặc là ti tỉ những lời cầu hôn trước đây. Chỉ có trời mới biết. Nhưng tất cả sự việc đã sai lầm kể từ lúc bắt đầu. Đi ngược hoàn toàn. Và tôi đã tin vào đó bởi vì tôi muốn thế.
Đột nhiên tôi cảm thấy nước mắt muốn trào ra. Nhưng còn lâu tôi mới suy sụp.
“Magnus,” tôi nói nhẹ nhàng hơn. “Anh nghe tôi đây. Làm thế này chẳng có nghĩa gì. Đừng cưới tôi chỉ để chứng minh anh không phải là kẻ bỏ cuộc. Bởi vì anh sẽ bỏ cuộc, sớm hay muộn. Cho dù ý định của anh là thế nào đi nữa. Điều đó sẽ xảy ra.”
“Vớ vẩn,” anh ta mạnh mẽ nói.
“Anh sẽ làm thế. Anh không yêu tôi đủ để đi đến trọn đời.”
“Có, anh yêu em!”
“Anh không yêu tôi, anh Magnus,” tôi nói, gần như mệt mỏi. “Tôi không thắp sáng cuộc đời anh như lẽ ra phải làm. Và anh cũng không thắp sáng cuộc đời tôi.” Tôi dừng lại. “Không đủ. Không đủ để đi đến trọn đời.”
“Thật vậy sao?” Magnus trông có vẻ sốc. “Anh không thắp sáng cuộc đời em ư?” Có thể thấy tôi đã chọc thủng sự tự phụ của anh ta.
“Không. Tôi xin lỗi.”
“Em không cần phải xin lỗi, Poppy.” Anh ta nói, rõ ràng là bực bội. “Nếu thực sự cảm thấy như vậy...”
“Nhưng anh cũng cảm thấy như vậy!” tôi kêu lên. “Hãy trung thực! Magnus, anh và tôi, chúng ta không được số phận gắn bó với nhau mãi mãi. Chúng ta không phải là sự kiện chính. Tôi nghĩ chúng ta...” Tôi nhăn mặt, cố gắng nghĩ ra cách diễn đạt. “Tôi nghĩ chúng ta là chú thích của nhau.”
Im lặng. Magnus trông như thể muốn tìm lời trả đũa, nhưng không tìm được. Tôi chạm vào tay anh ta, rồi quay sang Cha. “Thưa Cha Fox, con rất xin lỗi. Chúng con đã làm tốn thời gian của Cha. Con nghĩ có thể chúng ta nên dừng tại đây.”
“Cha hiểu,” Cha Fox nói. “Trời, cha hiểu.” Cha lấy khăn mùi xoa lau đầu, trông hoang mang. “Con có chắc không... có khi năm phút truyện trò trong phòng gửi áo...”
“Con không nghĩ như thế sẽ giải quyết được chuyện gì,” tôi nhẹ nhàng nói. “Con nghĩ chúng con đã xong rồi. Anh không nghĩ thế ư, Magnus?"
“Nếu em nói thế.” Magnus trông thực sự buồn bã và trong giây lát tôi tự hỏi mình...
Không. Không có nghi ngờ gì cả. Tôi đang làm điều phải làm.
“Hừm... thế chúng ta làm gì bây giờ?” tôi e dè nói. “Chúng ta vẫn chiêu đãi khách chứ?”
Magnus trông do dự - rồi gật đầu. “Thì cứ làm. Chúng ta đã trả tiền rồi.”
Tôi bước từ trên bục làm lễ xuống, rồi dừng lại. OK, như thế này thật kỳ khôi. Chúng tôi không tập trước phần này. Tất cả giáo đoàn đang theo dõi, vẫn háo hức, xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
“Thế... ừm, tôi có nên...” Tôi quay sang Magnus. “Ý tôi là, chính xác ra chúng ta không thể cùng đi xuống được.”
“Em đi trước đi.” Anh ta nhún vai. “Rồi anh sẽ đi.”
Cha Fox ra hiệu cho người chơi đàn ống, và bản nhạc Bước đi của cô dâu bỗng nổi lên.
“Không!” tôi hét lên hoảng hốt. “Xin đừng chơi nhạc!”
“Rất xin lỗi!” Cha Fox vội vã làm cử chỉ “Cắt đi.” “Cha đã cố ra hiệu ‘Đừng chơi’. Cha e rằng bà Fortescue hơi nghễnh ngãng một chút. Bà ấy chắc không theo dõi chính xác những gì đang diễn ra.” Đúng là hỗn loạn. Tôi thậm chí không biết có nên cầm hoa hay không. Cuối cùng, tôi giật bó hoa từ tay Ruby, cô ấy Ϧóþ chặt cánh tay tôi đầy thông cảm, trong khi Annalise thì thầm: “Cậu mất trí rồi à?” Tiếng nhạc cuối cùng đã dứt, vậy là tôi bắt đầu đi ngược trở lại giữa hai hàng ghế trong im lặng, tránh nhìn vào mắt mọi người và thẳng lưng một cách cứng nhắc. Ôi Trời, như thế này thật thảm hại. Lẽ ra nên có một chiến lược rút lui cho những tình huống kiểu này. Lẽ ra nên có một lựa chọn trong cuốn sách Lời cầu nguyện thông thường. Nghi thức diễu hành cho cô dâu vừa thay đổi ý kiến.
Không ai nói gì trong khi tôi đi dọc theo lối đi lát đá. Ánh mắt mọi người đều dán vào tôi như bị thôi miên. Nhưng tôi nhận thấy điện thoại của họ đang được bật lên, nghe mớ âm thanh bíp bíp nho nhỏ ở khắp các hàng ghế là biết. Tuyệt vời. Tôi chờ đợi cuộc đua xem ai là người đầu tiên đăng tin lên Facebook.
Đột nhiên một phụ nữ ở cuối một dãy ghế bỗng chìa bàn tay ra trước mặt tôi. Bà ta đội mũ hồng to đùng, tôi hoàn toàn không biết đó là ai.
“Dừng lại!”
“Cháu á?” tôi đứng khựng lại nhìn bà ta.
“Đúng, là cháu.” Người phụ nữ trông hơi bối rối. “Bác xin lỗi làm gián đoạn, nhưng bác có một lời nhắn cho cháu.”
“Cho cháu á?” tôi nói, không hiểu gì. “Nhưng cháu thậm chí không quen bác.”
“Thế mới kỳ cục.” Người phụ nữ đỏ mặt. “Xin lỗi, đáng ra bác phải tự giới thiệu. Bác là Margaret, mẹ đỡ đầu của Magnus. Bác không biết nhiều người ở đây. Nhưng buổi lễ đang diễn ra thì điện thoại của bác nhận được một tin nhắn từ ai đó tên là Sam Roxton. Đúng hơn... không phải cho cháu mà là về cháu. Tin nhắn thế này: Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt...”
Có một tiếng thở dốc rõ to phía sau lưng người phụ nữ. “Cháu cũng nhận được cái tin đó!” Một cô gái thốt lên. “Chính xác y hệt luôn! Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt...”
“Tôi cũng thế! Y hệt!” Các giọng nói bắt đầu hòa vang khắp nhà thờ. “Tôi vừa mới nhận được xong! Nếu bạn tình cờ có mặt ở đám cưới của Poppy Wyatt…”
Tôi quá lúng túng không biết phải nói gì. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Sam nhắn tin cho khách dự đám cưới ư? Càng lúc lại càng nhiều bàn tay giơ lên; càng lúc lại càng nhiều điện thoại kêu bíp bíp; càng lúc lại càng nhiều người thốt lên.
Anh đã nhắn tin cho tất cả những người có mặt ở đám cưới sao?
“Tất cả chúng ta đều nhận được cùng một tin nhắn ư?” Bác Margaret nhìn quanh giáo đoàn, vẻ không tin. “Được rồi, để xem nào. Nếu điện thoại của quý vị nhận được tin nhắn thì hãy đọc to lên. Tôi sẽ đếm. Một, hai, ba... Nếu bạn tình cờ.”
Khi các giọng nói rì rầm cất lên, tôi cảm thấy muốn ngất xỉu. Điều này không thể là sự thực. Có một đám đông hai trăm người ở đám cưới này, và phần lớn đang đồng loạt đọc to tin nhắn trên điện thoại của mình. Khi mớ từ ngữ vọng lại quanh nhà thờ, nghe như thể lời cầu nguyện quần chúng hay một bản hợp ca ở sân bóng đá, đại loại thế.
“…có mặt ở đám cưới của, Poppy Wyatt, tôi muốn nhờ bạn giúp một việc. Hãy dừng đám cưới lại. Hãy ngăn cố ấy lại. Hãy trì hoãn đám cưới. Hãy làm chậm lại. Cô ấy đang phạm sai lầm. Ít nhất hãy bảo cô ấy nghĩ kỹ...”
Tôi đứng như trời trồng giữa lối đi, tay nắm chặt bó hoa, tim đập thình thịch. Tôi không thể tin nổi anh lại làm thế. Tôi không tin nổi điều đó. Anh lấy đâu ra tất cả các số điện thoại? Từ Lucinda chăng?
“Để tôi nói với bạn tại sao. Như một người đàn ông thông minh đã có lần nói: một kho báu như thế này không nên để lọt vào tay những kẻ phàm phu tục tử. Và Poppy là một kho báu, dù rằng cô ấy không nhận ra điều đó...”
Tôi không cưỡng nổi bèn liếc nhìn bác Antony, bác ấy đang giơ điện thoại lên và nhướng cao lông mày.
“Không còn thời gian để nói chuyện hay thảo luận hay chứng tỏ luận lý. Đó là lý do tại sao tôi đang áp dụng biện pháp cực đoan này. Và tôi hy vọng bạn cũng sẽ làm như vậy. Bất cứ điều gì bạn có thể làm. Bất cứ điều gì bạn có thể nói. Đám cưới là một sai lầm. Cảm ơn bạn.”
Khi phần đọc kết thúc, mọi người đều có vẻ sốc nặng.
“Cái con khỉ...” Magnus đang sải bước từ lễ đường xuống. “Người đó là ai?”
Tôi không thể trả lời. Những lời của Sam đang xoay mòng mòng trong đầu tôi. Tôi muốn giật điện thoại của ai đó đọc hết lại lần nữa.
“Tôi sẽ trả lời!” Đột nhiên bác Margaret thốt lên. “Ai đấy?” Bác ấy vừa bấm vừa nói to. “Có phải là người yêu của cô ấy không?” Bác Margaret ấn nút Gửi đi với một cái vung tay rất kịch, rồi cả nhà thờ tĩnh lặng như bị thôi miên, cho đến khi điện thoại của bác ấy đột nhiên kêu bíp bíp. “Cậu ta trả lời rồi!” Bác Margaret nghỉ một lát cho thêm phần gay cấn rồi đọc to: “Người yêu ư? Tôi không biết. Tôi không biết cô ấy có yêu tôi không. Tôi không biết tôi có yêu cô ấy không.”
Sâu trong lòng mình, tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Tất nhiên anh không yêu tôi. Anh chỉ nghĩ tôi không nên cưới Magnus. Anh chỉ sửa lại cho đúng những gì anh cho là sai. Đó là một điều hoàn toàn khác hẳn. Nó không có nghĩa là anh có chút tình cảm nào dành cho tôi. Đừng nói đến...
“Tất cả những gì tôi có thể nói là, cô ấy là người tôi nghĩ đến” Bác Margaret ngập ngừng, rồi giọng trở nên dịu dàng hơn khi đọc tiếp. “Thường trực. Cô ấy là giọng nói tôi muốn nghe. Cô ấy là gương mặt tôi ngóng nhìn.”
Cổ họng tôi đột nhiên nghẹn ngào. Tôi đang hết sức nuốt khan, cố giữ vẻ bình tĩnh. Anh là người tôi nghĩ đến. Thường trực. Anh là giọng nói tôi muốn nghe. Khi điện thoại của tôi kêu bíp bíp, tôi hy vọng đó là anh.
“Anh ta là ai?” Magnus cất giọng hồ nghi.
“Đúng thế, anh ta là ai vậy?” Annalise ló mặt ra từ bên cạnh bàn thờ, và có tiếng cười rì rầm xung quanh nhà thờ.
“Anh ấy chỉ là... một người đàn ông. Tớ nhặt được điện thoại của anh ấy...” Giọng tôi tắt dần yếu ớt.
Tôi thậm chí không thể miêu tả Sam là ai và chúng tôi đã là gì của nhau.
Điện thoại của bác Margaret lại kêu bíp bíp, những tiếng thì thầm mất dần, bầu không khí im ắng chờ đợi bao trùm. “Tin nhắn của cậu ta,” bác Margaret thông báo.
“Anh ấy nói gì hả bác?” tôi gần như không thể tin nổi giọng mình.
Nhà thờ yên lặng đến mức tôi cơ hồ nghe thấy tiếng tim mình đập.
“Tin nhắn là: Và tôi sẽ đứng ngoài nhà thờ. Hãy bảo trước cho cô ấy.”
Anh ở đây.
Tôi thậm chí không nhận ra mình đang chạy cho đến khi một người hướng dẫn lối vào với vẻ mặt hoảng sợ tránh đường cho tôi qua. Cánh cửa nặng nề của nhà thờ đóng kín, và mất khoảng năm lần giật mạnh tôi mới mở tung được ra. Tôi chạy ào ra ngoài, đứng trên bậc thềm, thở hổn hển, nhìn lên nhìn xuống vỉa hè, tìm kiếm khuôn mặt anh...
Anh kia rồi. Trên hè phố bên kia. Anh đang đứng trước ngưỡng cửa tiệm cà phê Starbucks, mặc quần jean và áo sơ mi xanh thẫm. Khi bắt gặp cái nhìn của tôi, mắt anh nheo lại, nhưng anh không cười. Anh cứ nhìn vào tay tôi. Cặp mắt anh có một câu hỏi lớn đang thiêu đốt. Anh không biết ư? Anh không thể nhìn ra câu trả lời sao?
“Đấy là anh ta à?” Annalise thở bên cạnh tôi. “Như trong mơ thế này. Cho tớ Magnus nhé?”
“Annalise, đưa điện thoại cho tớ đi,” tôi nói, mắt không rời khỏi Sam.
“Đây này.” Một lát sau chiếc điện thoại nằm trong tay tôi, được bật lên sẵn sàng hoạt động, và tôi gửi cho anh một mẩu tin.
Chào anh.
Anh nhắn lại gì đó, một lát sau tôi nhận được.
Mặc đẹp đấy.
Tôi bất giác liếc nhìn xuống chiếc váy cưới.
Đồ cũ ấy mà.
Im lặng hồi lâu - và rồi tôi thấy Sam nhắn một tin mới. Đầu anh cúi xuống, anh không nhìn lên, ngay cả khi đã nhắn xong, thậm chí đến lúc điện thoại của tôi nhận được tin.
Vậy là em đã có chồng?
Tôi cẩn thận giơ điện thoại lên chụp ngón tay trái không đeo nhẫn của mình.
Di động của Sam.
Gửi đi.
Một đám đông khách dự đám cưới đang chen chúc nhau sau tôi để xem, nhưng tôi không nhúc nhích đầu lấy một xăn ti mét. Mắt tôi dán chặt vào Sam, để tôi có thể thấy nét mặt anh phản ứng thế nào khi tin nhắn tới nơi. Tôi thấy lông mày anh dãn ra; tôi thấy mặt anh nở ra thành một nụ cười vui sướng, rạng ngời nhất. Và cuối cùng anh ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi có thể đắm chìm trong nụ cười đó.
Bây giờ anh lại nhắn tin.
Em có muốn đi uống một cốc cà phê không?
“Poppy.” Một giọng nói cắt ngang bên tai, tôi quay sang thấy bác Wanda đang băn khoăn nhìn tôi dưới chiếc mũ giống như tổ mối ૮ɦếƭ to đùng. “Poppy, bác xin lỗi. Bác đã xử sự ích kỷ không ra dáng người lớn chút nào.”
“Bác định nói gì ạ?” tôi nói, nhất thời không hiểu gì.
“Chiếc nhẫn thứ hai. Bác bảo Magnus... ít nhất thì bác đã gợi ý rằng nó có thể...” Bác Wanda ngừng lời, co người lại.
“Cháu biết ạ. Bác bảo anh ấy giả bộ chọn chiếc nhẫn cho riêng cháu, đúng không ạ?” Tôi chạm vào cánh tay bác ấy. “Bác Wanda, cháu rất cảm kích vì điều đó. Nhưng bác nên lấy lại cả chiếc nhẫn này.” Tôi tháo chiếc nhẫn vàng xoắn ra khỏi ngón tay phải của mình đưa cho bác ấy.
“Bác rất muốn cháu về làm dâu trong nhà,” bác ấy buồn rầu nói. “Nhưng bác không nên để điều đó làm sai lạc đánh giá của mình. Bác đã sai.” Ánh mắt bác ấy lướt qua phố sang phía Sam. “Kia là anh chàng đó, phải không?”
Tôi gật đầu, gương mặt bác ấy dịu lại, giống như một cánh hoa hồng bị vò nhàu giờ được thả ra.
“Thế thì cháu đi đi. Đi đi.”
Và không đợi thêm một giây nào nữa, tôi đi xuống bậc thềm, sang đường, tránh xe cộ, mặc kệ những tiếng còi, xé toạc chiếc khăn voan, cho đến khi chỉ còn cách Sam một bước chân. Mãi hồi lâu, chúng tôi chỉ đứng đó nhìn nhau, khó nhọc thở.
“Vậy là anh đã gửi vài tin nhắn,” cuối cùng tôi nói.
“Dăm cái,” Sam gật đầu.
“Hay đấy.” Tôi gật đầu đáp lại. “Chị Lucinda có mó tay giúp không anh?”
“Cô ta hóa ra khá nhiệt tình với việc phá hỏng đám cưới.” Trông Sam có vẻ thích thú.
“Nhưng em không hiểu. Làm sao mà anh tìm ra được chị ta?”
“Cô ta có một website khá ấn tượng.” Sam mỉm cười ranh mãnh. “Anh gọi cho số di động của cô ta và cô ta hăng hái giúp luôn. Trên thực tế, cô ta còn nhắn tin giúp anh. Em không biết là em có một cơ chế tự động hết ý để liên hệ với tất cả các khách mời à?”
Hệ thống thông báo qua tin nhắn của chính Lucinda. Rốt cuộc nó cũng được việc.
Tôi chuyển bó hoa sang tay bên kia. Tôi chưa bao giờ nhận ra hoa nặng đến thế.
“Bộ cánh này khá hào nhoáng đối với tiệm cà phê đấy.” Sam đang nhìn tôi từ trên xuống dưới.
“Em luôn mặc váy cưới cho những lần hẹn cà phê. Em nghĩ như thế càng tôn lên vẻ duyên dáng, anh không nghĩ vậy sao?”
Tôi quay lại nhìn nhà thờ và không nhịn nổi liền rúc rích cười. Có vẻ như cả giáo đoàn đã đổ ra ngoài đứng trên vỉa hè giống như khán giả.
“Họ đang đợi xem gì vậy?” Sam nhìn theo ánh mắt tôi, và tôi nhún vai.
“Ai biết được? Anh có thể nhảy một điệu cũng chẳng sao. Hoặc kể chuyện đùa. Hoặc... hôn cô dâu?”
“Cô dâu thì không.” Anh quàng cánh tay xung quanh người tôi từ từ kéo tôi lại gần. Mũi chúng tôi gần như chạm vào nhau. Tôi có thể nhìn thẳng vào mắt anh. Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của làn da anh. “Em.”
“Em.”
“Cô gái đánh cắp điện thoại của anh.” Môi anh chạm trên khóe miệng tôi. “Kẻ cắp.”
“Nó nằm trong thùng rác.”
“Vẫn là ăn cắp.”
“Không, không phải...” Tôi bắt đầu nhưng bây giờ môi anh đã áp chặt vào môi tôi, khiến tôi không thể thốt ra lời nào.
Và đột nhiên cuộc đời thật đẹp.
Tôi biết mọi thứ vẫn không chắc chắn; tôi biết thực tế vẫn còn đó. Sẽ có những lời giải thích, cáo buộc và sự hỗn loạn. Nhưng ngay bây giờ tôi đang trong vòng tay của một người đàn ông mà tôi nghĩ mình có thể yêu. Và tôi đã không lấy người đàn ông mà tôi biết mình không yêu. Và từ góc nhìn này, tôi cho rằng như thế là một khởi điểm tương đối tốt, cho hiện tại.
Cuối cùng, chúng tôi buông nhau ra, và tôi có thế nghe thấy Annalise đang hò reo tán thưởng phía bên kia đường. Phô trương rẻ tiền quá, nhưng kiểu của Annalise là thế.
‘‘Nhân tiện, anh mang đến cho em vài thứ để đọc,” Sam nói. “Để phòng có lúc nào nhàm chán.”
Anh cho tay vào trong túi áo lôi ra một đống giấy A4 dính vết cà phê. Và khi tôi nhìn thấy chúng, Ⱡồ₦g иgự¢ tôi phập phồng. Anh đã giữ chúng. Ngay cả sau khi chúng tôi chia tay nhau một cách tồi tệ. Anh giữ những tin nhắn giữa chúng tôi.
“Có hay ho gì không?” tôi nói với giọng điệu ra vẻ vô tư.
“Không tệ lắm.” Anh lật qua đống giấy, rồi ngẩng đầu lên. “Anh đang chờ xem phần tiếp theo.”
“Thật vậy sao?” Và bây giờ cái cách anh đang nhìn tôi làm tôi nóng ran khắp người. “Thế anh biết chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo à?”
“Ồ... anh hơi hơi biết.” Anh vuốt nhẹ ngón tay dọc sống lưng trần của tôi và tôi liền cảm thấy rạo rực. Tôi đã hoàn toàn sẵn sàng cho đêm trăng mật [OK. Có lẽ không hẳn là “đêm trăng mật”. Họ nên nghĩ ra một từ đặc biệt có nghĩa “đêm với người tình đánh đổi bằng việc bỏ rơi chồng chưa cưới”]. Tôi không cần rượu sâm banh, hay bánh mặn khai vị hay bữa tối thịnh soạn hay điệu nhảy đầu tiên. Thậm chí cả điệu nhảy cuối cùng cũng không cần.
Nhưng mặt khác, vẫn tồn tại một vấn đề nhỏ là có hai trăm người đứng bên kia đường, theo dõi tôi, như thể đợi chỉ dẫn. Một vài người trong số họ đã đi cả hàng dặm đường. Tôi không thể bỏ mặc họ.
“Tình hình là... bọn em có tổ chức một bữa tiệc,” tôi ngập ngừng nói với Sam. “Đại loại là, tất cả bạn bè và gia đình em, tất cả một lúc thành một nhóm cực khủng luôn, cộng với toàn thể bạn bè và gia đình của anh chàng lẽ ra hôm nay em cưới làm chồng. Và hạnh nhân bọc đường. Anh có muốn tham dự không?”
Sam nhướng mày. “Em nghĩ Magnus có bắn anh không?”
“Không biết.” Tôi nheo mắt nhìn Magnus bên kia đường. Anh ta đứng đó theo dõi chúng tôi, cùng với tất cả những người khác.
Nhưng theo tôi thấy thì anh ta trông không có vẻ sắp Gi*t người [Trên thực tế, trông anh ta khá hơn rất nhiều so với lúc chuẩn bị phải cưới tôi làm vợ]. “Em không nghĩ vậy. Hay là em nhắn tin hỏi anh ta nhỉ?”
“Nếu em muốn.” Sam nhún vai, rút điện thoại của anh ra.
Magnus. Cái anh chàng đang đứng với tôi là Sam. Tôi biết như thế này không quen mắt lắm - nhưng tôi có thể đưa anh ấy tới dự tiệc cưới của chúng ta được không? Poppy XXX
Tái 乃út: Sao anh không đưa một người khách tới nhỉ??
Một lát sau tôi nhận được câu trả lời.
Nếu em phải làm vậy. Mag
Không hẳn là hào hứng, nhưng nghe cũng không có vẻ anh ta định bắn ai [Nói riêng, tôi dám đặt cược một đống tiền là Magnus sẽ мơи тяớи Annalise đêm nay].
Tôi chuẩn bị cất điện thoại đi thì lại có tiếng bíp bíp và tôi ngạc nhiên nhìn nó. Đó là tin nhắn của Sam. Chắc chắn anh mới gửi chỉ vài giây trước. Không nhìn anh, tôi mở ra xem thì thấy:
Đó là một hình trái tim. Anh gửi cho tôi một trái tim tình yêu. Thậm chí không hề nói gì. Giống như một bí mật nhỏ.
Mắt tôi cay xè nhưng bằng cách nào đó tôi giữ được bình tĩnh khi nhắn lại câu trả lời của mình:
Em cũng thế.
Tôi muốn bổ sung... nhưng không. Để sau hẵng hay.
Tôi ấn Gửi đi rồi ngẩng lên, với một nụ cười rạng rỡ, kéo tay Sam và nhấc đuôi váy khỏi vỉa hè đầy bụi.
“Thế đấy. Đi thôi nào. Chúng ta hãy đến đám cưới của em.”
THE END

Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc