Điện Thoại Này Dùng Chung Nhé - Chương 39

Tác giả: Sophie Kinsella

Chắc hôm nay cô không thoải mái. Hôm nay lẽ ra là ngày cưới, đúng không?
Ruột gan tôi dường như nhộn nhạo hết cả. Tôi trả lời thế nào đây? Nhắn gì đây?
Vâng.
Ờ, có cái này làm cô vui hơn này.
Làm tôi vui hơn ư? Tôi chăm chú nhìn màn hình, không khỏi bối rối, khi một tin nhắn bằng hình ảnh đột ngột xuất hiện làm tôi bật cười kinh ngạc. Đó là ảnh Sam ngồi trong ghế khám răng. Anh cười ngoác miệng và cầm một mẩu giấy hoạt hình trên ghi dòng chữ: “Tôi là một bệnh nhân khám răng kiểu mẫu!”
Anh làm thế vì mình, tôi chưa kịp ngăn lại thì ý nghĩ đó đã nảy lên. Anh đi khám răng vì tôi.
Không. Đừng có ngu ngốc. Anh khám vì răng của anh. Tôi ngập ngừng, rồi nhắn:
Anh nói đúng, bức ảnh đã làm tôi vui hơn. Giỏi lắm. Rất đúng lúc!
Một giây sau anh trả lời:
Cô có rảnh để đi uống cà phê không?
Và trước sự kinh hoàng của tôi, không báo trước gì cả, nước mắt bắt đầu trào lên. Sao anh có thể gọi vào lúc này rủ tôi đi uống cà phê? Sao anh không thể nhận ra mọi chuyện đã thay đổi? Anh nghĩ tôi sẽ làm gì? Khi bấm trả lời, hai ngón tay cái của tôi giật giật khích động.
Anh đã lờ tôi đi.
Cái gì cơ?
Anh đã gửi thư từ chối khéo cho tôi.
Tôi không bao giờ gửi thư, cô biết điều đó mà. Chắc hẳn là thư ký riêng của tôi. Cô ấy quá năng nổ.
Anh không gửi bức thư đó ư?
OK, bây giờ tôi không thể đương đầu nổi. Tôi sẽ khóc, hoặc cười điên dại, hoặc cái gì đó. Tôi đã sắp xếp hết trong đầu. Tôi đã xác định rõ mọi chuyện. Bây giờ đầu tôi lại rối bời điên đảo.
Điện thoại kêu bíp bíp, có tin nhắn tiếp theo từ Sam:
Cô không tự ái đấy chứ?
Tôi nhắm mắt lại, tôi phải giải thích. Nhưng tôi làm gì... tôi làm thế nào...
Cuối cùng, thậm chí không mở mắt, tôi nhắn:
Anh không hiểu gì cả.
Tôi không hiểu cái gì?
Tôi không bấm nổi. Chẳng hiểu sao tôi không làm được. Thay vào đó, tôi duỗi hết tay ra, chụp ảnh mình rồi xem xét kết quả.
Đúng thế. Tất cả đều nằm đây trong một bức ảnh: mạng che mặt của tôi, khăn voan trùm đầu của tôi, một mảng váy cưới của tôi, và một góc bó hoa huệ của tôi. Chắc chắn không có chút hồ nghi nào về chuyện đang diễn ra.
Tôi ấn Số di động của Sam và rồi Gửi đi. Đấy. Nó đã được gửi vào không trung. Bây giờ anh biết rồi. Sau đây tôi có thể sẽ không bao giờ nhận được tin của anh nữa. Thế là hết. Đó là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi lạ lùng giữa hai người, và đây là hồi kết. Thở dài não nuột, tôi ngồi phịch xuống ghế. Chuông trên cao đã ngừng không ngân nga nữa, và bầu yên ả tĩnh lặng lạ lùng phủ khắp căn phòng.
Cho đến khi đột nhiên tiếng bíp bíp bắt đầu. Cuồng dại và liên tục, giống như tiếng còi cấp cứu. Tôi giật mình nhặt điện thoại lên, tất cả đang xếp thành đống trong hộp thư của tôi: hết tin này sang tin khác, đều là của Sam hết.
Không.
Không không không không không.
Dừng lại đi.
Cô không thể.
Cô đang nghiêm túc đấy chứ?
Poppy ơi, tại sao?
Đọc những lời của anh, hơi thở của tôi trở nên gấp gáp, đứt quãng. Tôi không định kéo thành một cuộc nói chuyện, nhưng rốt cuộc không thể chịu đựng hơn được nữa, tôi phải trả lời.
Anh mong gì thế, tôi bỏ đi được sao? Hai trăm người đang ngồi đây và đang đợi.
Ngay lập tức câu trả lời của Sam hiện ra:
Em nghĩ hắn ta yêu em à?
Tôi xoay đi xoay lại chiếc nhẫn vàng quanh ngón tay phải, cố gắng tột cùng để tìm ra cách giải quyết giữa những ý nghĩ mâu thuẫn đang chen nhau nhảy vào trong đầu. Magnus có yêu tôi không? Ý tôi là… tình yêu là gì? Chẳng ai biết tình yêu chính xác là gì. Không ai có thể định nghĩa nó. Không ai có thể chứng minh nó. Nhưng nếu ai đó đã chọn một chiếc nhẫn ở Bruges dành riêng cho bạn, đó chắc phải là một khởi đầu tốt, đúng vậy không?
Đúng thế.
Tôi nghĩ Sam chắc chắn đang ngóng đợi câu trả lời của tôi, ba mẩu tin liền một mạch của anh nhanh chóng hồi âm.
Không.
Em nhầm rồi.
Dừng lại đi. Dừng lại di. Dừng lại đi. Không. Không.
Tôi muốn hét lên với anh. Như vậy là không công bằng. Bây giờ anh không thể nói tất cả những lời này. Bây giờ anh không thể khiến tôi đảo lộn mọi thứ.
Thế theo anh tôi phải làm gì???
Tôi gửi nó đúng lúc cửa mở. Đó là Cha Fox, tiếp theo sau là Toby, Tom, Annalise và Ruby, tất cả cùng nói một lúc, thành một dàn đồng thanh huyên náo.
“Ôi trời ơi! Tắc đường! Bọn tớ còn tưởng không thể tới nơi cơ...”
“Ừ, nhưng mà họ không thể bắt đầu nếu thiếu cậu, đúng không ? Cũng giống như đi máy bay vậy.”
“Họ có thể, cậu biết mà. Có lần họ bỏ hành lý của tớ ra khỏi chuyến bay chỉ bởi vì tớ đang thử quần jean và không nghe thấy thông báo...”
“Ở đây có gương không? Tớ phải thoa lại son bóng...”
“Chị Poppy ơi, bọn em lấy cho chị mấy cái bánh quy đây.”
“Chị em không muốn ăn bánh quy đâu! Chị em cần phải giữ dáng trong giờ phút trọng đại này!” Annalise sà xuống chỗ tôi. “Có chuyện gì với tấm khăn voan của cậu vậy? Bùng nhùng thành một mớ rối. Váy vó thì gập cong lại thế này à! Để tớ...”
“Mọi việc ổn cả chứ, thưa tiểu thư?” Ruby âu yếm ôm tôi trong khi Annalise chỉnh lại đuôi váy của tôi. “Sẵn sàng chưa?”
“Tớ...” Tôi cảm thấy lóa mắt. “Chắc là rồi.”
“Trông chị rất tuyệt.” Toby đang nhồm nhoàm ăn một món đồ khai vị. “Khá hơn rất nhiều. À, Felix muốn chào hỏi một tiếng. Như vậy có được không?”
“Ồ, tất nhiên rồi.”
Tôi cảm thấy mình không còn chút sức lực nào đứng đó trong khi mọi người xoay như chong chóng xung quanh. Thực tế là tôi thậm chí không thể cử động, bởi vì Annalise vẫn đang kéo đuôi váy của tôi. Điện thoại của tôi kêu bíp bíp, Cha Fox liền dành cho tôi một nụ cười lạnh nhạt.
“Nên tắt nó đi, con không nghĩ vậy sao?”
“Cậu có thể hình dung nếu nó đổ chuông trong buổi lễ không?” Annalise cười khúc khích. “Cậu có muốn tớ giữ nó cho cậu không?”
Cô ấy chìa tay ra và tôi tròn mắt nhìn lại, tê liệt. Trong hộp thư của tôi có tin mới của Sam. Câu trả lời của anh. Một phần trong tôi muốn đọc nó ghê gớm đến độ tôi gần như không kiểm soát nổi tay mình.
Nhưng một phần khác đang bảo tôi dừng lại. Đừng làm thế nữa. Sao tôi có thể đọc nó bây giờ, khi tôi chuẩn bị bước tới trước lễ đường? Nó sẽ khiến tôi rối bời mất. Tôi đang ở đây trong ngày cưới của mình, bạn bè và gia đình xung quanh. Đây mới là cuộc sống thực của tôi. Không phải là một anh chàng nào đó tôi được kết nối qua không trung. Đến lúc nói lời tạm biệt rồi. Đến lúc cắt sợi dây này rồi.
“Cảm ơn cậu, Annalise.” Tôi tắt điện thoại, chăm chăm nhìn nó một lát trong khi ánh sáng tắt dần. Không có ai trong đó nữa. Nó chỉ là một chiếc hộp bằng kim loại, trống rỗng, im lìm.
Tôi đưa nó cho Annalise, cô ấy liền bỏ vào trong áo иgự¢.
“Cậu cầm hoa cao quá đấy.” Cô ấy cau mày với tôi. “Trông cậu căng thẳng thế.”
“Tớ ổn mà.” Tôi lẩn tránh cái nhìn của cô ấy.
“Này, cậu đoán được không?” Ruby sột soạt trong chiếc váy bước tới. “Tớ quên chưa kể với cậu, chúng ta mới có một bệnh nhân nổi tiếng! Cái ông thương gia được nhắc đến trên tất cả các bản tin đợt vừa rồi. Ngài Nicholas gì đó?”
“Ý cậu định nói... Ngài Nicholas Murray ư?” tôi nói bán tín bán nghi.
“Chính thế.” Cô ấy hớn hở. “Trợ lý của ông ấy gọi điện lấy hẹn với tớ! Nói rằng tớ được một người ông ấy đánh giá rất cao giới thiệu. Cậu nghĩ xem, người quái quỷ nào vậy nhỉ?”
“Tớ... Tớ không biết,” tôi lắp bắp.
Tôi cảm động quá. Và hơi sợ một chút. Còn khuya tôi mới dám nghĩ rằng Ngài Nicholas sẽ nghe theo lời giới thiệu của tôi. Làm sao tôi có thể giáp mặt chú ấy lần nữa? Nếu chú ấy nhắc đến Sam thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu...
Không. Dừng lại đi, Poppy. Đến lúc gặp lại Ngài Nicholas thì tôi đã là một phụ nữ có chồng rồi. Tất cả những trích đoạn kỳ cục ấy sẽ bị lãng quên. Mọi việc sẽ ổn cả.
“Cha sẽ ra hiệu cho người chơi đàn ống là chúng ta sẵn sàng bước vào rồi,” Cha Fox nói. “Mọi người hãy đứng vào vị trí chuển bị tiến vào nhé.”
Annalise và Ruby đang đứng đằng sau tôi. Tom và Toby đứng ngay bên sườn tôi, mỗi đứa khoác một bên tay tôi. Có tiếng gõ cửa, gương mặt như cú mèo của Felix ngó vào liếc xung quanh.
“Poppy, trông chị thật xinh đẹp.”
“Cảm ơn em! Em vào đi!”
“Em chỉ định chúc chị may mắn.” Thằng bé đi về phía tôi, cẩn thận tránh không giẫm lên gấu váy tôi. “Và nói rằng em rất vui vì chị sẽ là một thành viên của gia đình. Cả nhà đều vui. Bố mẹ em nghĩ chị rất xuất sắc.”
“Thật vậy sao?” tôi nói, cố gắng giấu đi giọng nghi ngờ. “Cả bố và mẹ em á?”
“Ồ vâng ạ.” Thằng bé gật lấy gật để. “Bố mẹ em yêu quý chị. Hai cụ rất buồn khi nghe nói hủy cả.”
“Hủy á?” cả bốn ngạc nhiên đồng thanh.
“Đám cưới từng bị hủy ạ?” Tom nói.
“Nó bị hủy lúc nào vậy?” Annalise hỏi. “Poppy, cậu chẳng hé cho bọn tớ biết gì cả! Tại sao cậu không kể?”
Tuyệt thật. Đây là tất cả những gì tôi cần, bị toàn bộ khách dự tiệc cưới tra tấn moi tin.
“Chỉ là nhất thời thôi.” Tôi cố gắng làm giảm mức độ trầm trọng. “Cậu biết đấy. Một trong những kiểu hoảng sợ đám cưới vào phút cuối thôi mà. Ai chả phải trải qua.”
“Mẹ la anh Magnus một trận.” Cặp mắt Felix sáng long lanh sau đôi kính. “Mẹ nói anh Magnus là kẻ ngu ngốc và rằng anh sẽ không bao giờ tìm được ai tốt hơn chị.”
“Thật vậy sao?” Tôi không thể không cảm thấy ám áp dễ chịu.
“Ồ, mẹ giận lôi đình.” Felix trông cực kỳ khoái trá. “Mẹ gần như ném cái nhẫn vào người anh Magnus.”
“Mẹ em ném chiếc nhẫn ngọc lục bảo ư?” tôi ngạc nhiên nói. Chiếc nhẫn đó trị giá hàng ngàn bảng. Chắc chắn ngay cả bác Wanda cũng không vứt nó linh tinh khắp nhà.
“Không, chiếc nhẫn vàng xoắn cơ. Kia kìa.” Thằng bé chỉ vào tay tôi. “Lúc mẹ lấy nó từ trong bàn trang điểm ra cho anh Magnus ấy. Mẹ ném chiếc nhẫn vào anh, nó bay đúng vào trán anh.” Felix tặc lưỡi. “Vết xước không ghê lắm, tất nhiên.”
Tôi đông cứng người, nhìn thằng bé chằm chằm. Nó vừa nói gì thế? Bác Wanda lấy chiếc nhẫn vàng xoắn ra khỏi bàn trang điểm ư?
“Chị cứ nghĩ...” Tôi cố gắng ra vẻ thoải mái. “Chị cứ nghĩ là anh Magnus mua nó ở Bruges?”
Felix trông ngớ ra. “Ồ không. Đó là nhẫn của mẹ. Trước đây là nhẫn của mẹ.”
“Thế à.” Tôi liếm cặp môi khô. “Felix, như vậy cụ thể đã diễn ra chuyện gì? Tại sao mẹ em lại đưa chiếc nhẫn cho anh Magnus? Giá mà chị có mặt lúc đó!” Tôi cố gắng cất giọng vô tư. “Kể cho chị nghe toàn bộ câu chuyện đi.”
“À,” Felix nhíu mắt lại, như thể cố nhớ. “Mẹ bảo anh Magnus là không phải mất công cố tặng chị chiếc nhẫn ngọc lục bảo lần nữa. Và rồi mẹ lấy chiếc nhẫn vàng ra bảo rằng không muốn chờ lâu hơn nữa để được đón chị về làm dâu lâu hơn nữa. Tiếp đó bố nói: ‘Sao bà lại phải nhọc lòng, rõ ràng Magnus không có đủ nghị lực để đi đến hôn nhân’, thế là anh Magnus nổi giận với bố và nói rằng anh có chứ, và bố nói: ‘Hãy xem vụ chỗ làm ở Birmingham thì biết’, và rồi hai người lại đôi co ầm ĩ như thường lệ và rồi... cả nhà ăn đồ ăn sẵn.” Thằng bé chớp mắt. “Đại loại là như thế.”
Đằng sau tôi, Annalise đang rướn người về phía trước để hóng chuyện. “Vậy ra đó là lý do tại sao cậu đổi nhẫn. Tớ biết ngay mà, cậu đâu có bị dị ứng với ngọc lục bảo.”
Đây là nhẫn của bác Wanda. Magnus không hề mua nó dành riêng cho tôi. Tôi nhìn chăm chăm vào tay mình, cảm thấy hơi nôn nao. Rồi tôi chợt nhớ ra điều gì khác.
“Vụ chỗ làm ở Birmingham là thế nào?”
“Chị biết đấy. Cái chỗ anh bỏ ấy. Bố lúc nào cũng rầy la anh Magnus vì tội bỏ việc. Xin lỗi, em cứ nghĩ chị biết rồi.” Felix nhìn tôi tò mò trong khi tiếng đàn ống ầm ĩ vang lên từ phía trên khiến chúng tôi đều nhảy dựng lên. “Ôi, bắt đầu rồi. Em nên biến thôi. Hẹn gặp lại chị trong kia nhé!”
“Ừ ừ.” Không hiểu sao, tôi gật nổi đầu. Nhưng tôi cảm giác như mình đang ở trên một hành tinh khác. Tôi cần phải hiểu thấu tất cả chuyện này.
“Sẵn sàng chưa?” Cha Fox đứng ở cửa, ra hiệu cho chúng tôi đi ra. Khi chúng tôi đến phía cuối nhà thờ, tôi không thể không há hốc miệng. Khắp nơi đều chăng hoa rực rỡ, những hàng người đội mũ, và bầu không khí hồi hộp chờ đợi. Tôi chỉ có thể thoáng thấy phía sau lưng Magnus, anh ta đứng ngay ở hàng đầu.
Magnus. Ý nghĩ đó làm bụng dạ tôi sôi lên. Tôi không thể... tôi cần thời gian suy nghĩ.
Nhưng tôi không có thời gian. Bản nhạc đàn ống đang mạnh lên dần. Dàn đồng ca đột nhiên hòa vào rầm rộ. Cha Fox đã biến mất lên phía trên lễ đường. Vòng quay đã bắt đầu, tôi đã cưỡi trên lưng hổ rồi.
“Ổn cả chứ?” Toby nhoài sang cười với Tom. “Đừng có giẫm lên chị ấy nhé, đồ ngón chân to.”
Và thế là chúng tôi bắt đầu. Chúng tôi đi giữa hai hàng ghế, mọi người mỉm cười với tôi, ánh mắt tôi cố tỏ ra hạnh phúc, thanh thản, nhưng bên trong, ý nghĩ của tôi cũng thanh thản như những phân tử bay vùn vụt ở Trung tâm Nghiên cứu Hạt nhân châu Âu.
Không thành vấn đề... chỉ là một chiếc nhẫn... mình đang phản ứng thái quá... Nhưng anh ta đã nói dối mình...
Ôi chao, nhìn chiếc mũ của bác Wanda kìa...
Trời, nhạc chơi hay quá, Lucinda có lý khi chọn dàn đồng ca này...
Việc làm nào ở Birmingham nhỉ? Tại sao anh ta chưa bao giờ kể với mình chuyện đó?
Mình có đang lướt nhẹ không nhỉ? Khi thật. OK, như thế này tốt hơn...
Thôi nào, Poppy. Hãy suy nghĩ sáng suốt một tí. Mối quan hệ tình cảm giữa mình và Magnus rất thắm thiết. Dù có phải tự anh ta mua cho mình chiếc nhẫn hay không cũng chẳng quan trọng gì. Chuyện việc làm cũ nào đó ở Birmingham cũng không quan trọng. Còn về Sam...
Không. Quên Sam đi. Đây là sự thực. Đây là đám cưới của mình. Đây là đám cưới của mình thế mà mình thậm chí không thể tập trung tử tế vào nó. Có chuyện gì với mình vậy ?
Mình sẽ làm điều này. Mình có thể làm điều này. Đúng thế. Đúng thế. Tiến lên nào...
Thế quái nào mà Magnus lại trông nhãy nhụa mồ hôi vậy nhỉ?
Khi tôi đến gần bàn thờ, tất cả những ý nghĩ khác đều tạm thời bị ý nghĩ cuối cùng này đẩy lùi. Tôi không thể không há hốc miệng nhìn anh ta, chán nản. Trông anh ta thật tệ hại. Nếu trông tôi xanh lét thì trông anh ta như bị sốt rét vậy.
“Chào em.” Anh ta nở một nụ cười ẻo lả với tôi. “Trông em thật đáng yêu.”
“Anh ổn chứ?” tôi thì thầm trong khi đưa bó hoa cho Ruby.
“Tại sao anh lại không ổn nhỉ?” anh ta đáp trả một cách bị động.
Câu trả lời có vẻ không hợp lý lắm, nhưng tôi không thể thách thức anh ta về chuyện đó được.
Nhạc đã dừng lại, Cha Fox đang diễn thuyết trước giáo đoàn với vẻ rạng rỡ. Trông Cha như thể cực kỳ yêu thích làm lễ cho các đám cưới.
“Các con yêu quý. Chúng ta có mặt ở đây trước Chúa...”
Nghe thấy những lời quen thuộc vang vọng xung quanh nhà thờ, tôi bắt đầu thoải mái hơn. OK. Đây rồi. Đây là những gì quan trọng nhất. Đây là những gì tôi chờ đợi. Lời hứa. Lời thề. Những lời cổ xưa, kỳ diệu đã được nhắc đi nhắc lại dưới mái nhà thờ này bao nhiêu lần, từ thế hệ này sang thế hệ khác.
Vậy là có thể chúng tôi hơi hoang mang và hoảng hốt trước lúc làm đám cưới. Có đôi nào không thế? Nhưng nếu chúng tôi chỉ tập trung vào lời thề, chỉ cần chúng tôi có thể khiến nó trở nên đặc biệt...
“Magnus.” Cha Fox quay sang Magnus, và giáo đoàn rì rầm chuẩn bị trước. “Con sẽ nhận người phụ nữ này là vợ của con, chung sống với nhau sau khi được Chúa ban phép trong mối ràng buộc hôn nhân linh thiêng chứ? Con sẽ yêu cô ấy, chăm nom cô ấy, tôn quý và gìn giữ cô ấy, lúc ốm đau cũng như khi khỏe mạnh, và từ bỏ tất cả những cái khác, giữ riêng con cho cô ấy đến trọn đời chứ?”
Ánh mắt của Magnus hơi mờ ᴆục, anh ta đang thở nặng nề. Trông anh ta như thể đang lên dây cót tinh thần chuẩn bị chạy vòng chung kết Olympic 100m vậy.
“Magnus?” Cha Fox nhắc nhở.
“OK” anh ta nói, gần như với chính mình. “OK. Đây rồi. Mình làm được mà.” Anh ta hít mạnh một hơi thật sâu và mạnh, rồi cất cao giọng rất kịch vang đến tận trần nhà, trịnh trọng nói: “Con có.”
Con có ư?
Con có ư?
Anh ta không lắng nghe à?
“Magnus,” tôi thì thầm với giọng sắc nhọn đầy ẩn ý. “Không phải là ‘Con có’. ”
Magnus nhìn tôi, rõ ràng không hiểu gì. “Tất nhiên là ‘Con có. ”
Tôi cảm thấy một cơn giận trào lên. Anh ta không lắng nghe một lời nào cả. Anh ta chỉ nói “Con có” bởi vì đó là những gì người ta nói trong phim Mỹ. Tôi đã biết là chúng tôi nên tập phần lời thề. Lẽ ra tôi phải bỏ qua những lời nhận xét chọc ngoáy của bác Antony mà buộc Magnus phải tập trước.
“Không phải là ‘Con có’ mà là ‘Con sẽ’! ” Tôi cố gắng không ra vẻ bực mình như tôi đang cảm thấy. “Anh không nghe câu hỏi à? ‘Con sẽ’. Con sẽ.”
“Ồ.” Magnus dãn lông mày vẻ hiểu ra vấn đề. “Anh hiểu rồi. Xin lỗi. Thế thì ‘Con sẽ’. Mặc dù chẳng đáng phải xoắn, chắc chắn vậy,” anh ta nhún vai nói thêm.
Cái gì?
“Chúng ta tiếp tục nhé?” Cha Fox vội vã nói. “Poppy.” Cha nhìn tôi rạng rỡ. “Con sẽ nhận người đàn ông này làm chồng...”
Xin lỗi nhé. Tôi không thể để thế được.
“Xin lỗi Cha Fox.” Tôi giơ một tay lên. “Một điều nữa. Xin lỗi.” Để chắc ăn, tôi xoay vòng sang phía bên giáo đoàn. “Tôi cần làm sáng tỏ một điểm nhỏ thôi, sẽ không lâu đâu...” Tôi quay trở lại phía Mạgnus và giận dữ nói nhỏ: “Ý anh là thế nào, vì sao anh nói ‘chẳng đáng phải xoắn’? Tất nhiên phải xoắn chứ! Đây là một câu hỏi. Em đang chờ câu trả lời của anh đây.”
“Em yêu, anh nghĩ là em hiểu hơi bị theo nghĩa đen quá đấy.” Magnus trông rõ ràng không thoải mái. “Chúng ta có thể làm cho xong không?”
“Không, chúng ta không thể làm cho xong được. Đây là một câu hỏi theo nghĩa đen! Anh sẽ nhận em làm vợ chứ? Một câu hỏi. Anh nghĩ nó là cái gì?”
“À thì.” Magnus lại nhún vai. “Em biết đấy. Một biểu tượng.”
Cứ như thể anh ta đã châm ngòi quả pháo trong tôi. Sao anh ta có thể nói như thế? Anh ta biết với tôi phần nghi lễ trao lời thề quan trọng nhường nào mà.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc