Bác Wanda trông bối rối.
“Nhưng sao cháu lại phải có bài đăng tạp chí?”
“Bởi vì...” Tôi xoa mũi. “Cháu không biết ạ. Không phải là như thế. Mà là... kiểu như, cháu phải biết phát âm tên ‘Proust’ như thế nào."
Bác Wanda trông càng bối rối hơn. “Cháu biết đấy chứ.”
“OK, bây giờ thì cháu biết! Nhưng lúc trước thì không. Lần đầu tiên cháu ra mắt hai bác, cháu cứ như gà mắc tóc, và bác Antony nói rằng cái bằng vật lý trị liệu của cháu ‘buồn cười’ làm cháu xấu hổ muốn chui xuống đất...” Tôi dừng lời, cổ họng đột nhiên nghẹn đắng.
“À.” Ánh mắt bác Wanda sáng lên. “Cháu không bao giờ được nghĩ là bác Antony nói nghiêm chỉnh. Magnus không cảnh báo cháu trước à? Tính hài hước của bác ấy có thể, nói thế nào nhỉ, hơi ẩm ương’? Bác ấy đi làm phật lòng rất nhiều bạn bè của gia đình vì những câu đùa không đúng chỗ, bác không thể đếm được.” Bác ngước mắt nhìn lên trời. “Tuy thế, dưới cái vẻ bề ngoài đó, bác là một người đàn ông đáng quý, rồi sẽ có lúc cháu hiểu được bác ấy.”
Tôi không trả lời được nên nhấp một ngụm rượu mạnh. Thông thường tôi không bao giờ uống loại rượu mạnh này, nhưng đây đúng dịp rồi. Khi tôi ngước nhìn lên, ánh mắt sắc sảo của bác Wanda đang nhìn tôi.
“Poppy này, hai bác không phải kiểu thích bộc lộ tình cảm. Nhưng cháu hãy tin bác, bác Antony đánh giá cao cháu cũng như bác vậy. Bác Antony chắc sẽ rất buồn phiền nếu biết những băn khoăn của cháu.”
“Thế cuộc cãi cọ ở trong nhà thờ là về chuyện gì ạ?” Tôi giận dữ nói sổ toẹt với bác ấy trước khi kịp ngăn mình lại. Bác Wanda trông như thể vừa bị tôi tát.
“À. Cháu đã nghe thấy à. Bác xin lỗi. Bác không nhận ra.” Bác Wanda lại nhấp một ngụm đầy rượu mạnh nữa, trông căng thẳng.
Đột nhiên tôi chán ngấy phải tỏ ra lịch sự và nói vòng vo. Tôi muốn đi thẳng vào vấn đề luôn.
“OK.” Tôi đặt ly rượu xuống. “Lý do cháu đến đây là vì, hóa ra Magnus đã ngủ với Lucinda. Thế nên cháu sẽ hủy đám cưới. Vì vậy tốt hơn cả là bác cứ nói thật cho cháu biết ngay từ đầu bác đã ghét cháu đến thế nào đi ạ.”
“Lucinda ư?” Bác Wanda đưa tay lên che miệng, trông kinh hãi. “Ôi Magnus. Cái thằng mất dạy, mất dạy. Lúc nào thì nó mới mở mắt ra đây?” Bác có vẻ hoàn toàn suy sụp trước mẩu tin này. “Poppy ơi, bác rất xin lỗi cháu. Magnus là thằng... bác có thể nói gì đây? Một cá nhân không hoàn thiện.”
“Vậy là... bác đã đoán trước là anh ấy có thể làm việc đó ạ? Tôi tròn mắt nhìn bác. “Trước đây anh ấy đã từng làm thế rồi ạ?”
“Bác đã e ngại rằng nó có thể làm điều gì đó ngu ngốc,” bác Wanda nói sau một hồi ngập ngừng. “Bác e rằng cho dẫu Magnus đã thừa hưởng được những đức tính gì từ hai bác thì phẩm chất giữ chữ tín cũng không nằm trong số đó. Thành thử hai bác mới lo lắng về chuyện đám cưới. Magnus có tiền sử lao vào những cuộc phiêu lưu tình ái lãng mạn, rồi rút lui, thay đổi quyết định, khiến mọi việc trở nên rối tinh cho mọi người..."
“Vậy nghĩa là anh ấy đã từng làm như thế.”
“Theo một cách nào đó.” Bác co người lại. “Mặc dù hai bác chưa bao giờ đi xa đến mức vào nhà thờ. Trước đây đã từng có ba cô vợ chưa cưới, và theo như bác hiểu thì Lucinda suýt nữa thì thành một cô vợ chưa cưới. Khi nó thông báo nó lại sắp cưới một cô gái mà hai bác gần như không biết, bác e rằng hai bác không hào hứng đi dự đám cưới.” Bác nhìn thẳng vào tôi. “Cháu nói đúng. Hai bác đã cố thuyết phục nó từ bỏ ý định lúc ở trong nhà thờ, khá là cứng rắn. Hai bác nghĩ các cháu nên dành một năm để có thời gian tìm hiểu nhau nhiều hơn. Điều mà hai bác không muốn nhất là cháu bị tổn thương bởi thằng con trai ngu ngốc nhà mình.”
Tôi cảm thấy choáng váng. Tôi không hề biết là Magnus đã từng ngỏ lời với người nào khác. Đừng nói tới chuyện có đến bốn người, tính cả Lucinda [suýt]. Sao có thể như thế này được? Có phải là lỗi tại tôi không? Có bao giờ tôi hỏi về quá khứ của anh ta không nhỉ?
Có. Có! Tất nhiên tôi có từng hỏi. Trí nhớ quay lại với tôi như một bức vẽ hoàn chỉnh. Lúc đó chúng tôi nằm trên giường, sau bữa tối ở quán ăn Tàu. Chúng tôi kể cho nhau về tất cả những người yêu cũ của mình. Và OK, tôi có chỉnh sửa tí chút [không ai cần biết về anh chàng tóc vàng hoe ở buổi liên hoan của các sinh viên năm thứ nhất], nhưng tôi không bỏ quên bốn lần cầu hôn. Magnus chưa bao giờ nói một lời nào. Không một lời nào. Nhưng tất cả đều biết.
Bây giờ thì đương nhiên tất cả những cái liếc mắt kỳ cục và câu nói bóng gió giữa bác Antony và bác Wanda trở nên rõ ràng. Lúc ấy tôi nhìn đâu cũng thấy giặc. Tôi đã cho rằng tất cả những cái đó nói lên rằng mình thấp kém đến thế nào.
“Cháu cứ nghĩ bác ghét cháu,” tôi nói, gần như với chính mình. “Và cháu cứ nghĩ bác tức giận vì anh ấy đã dùng chiếc nhẫn gia truyền bởi vì... cháu không biết. Cháu không xứng đáng với nó.”
“Không xứng đáng ư?” Bác Wanda có vẻ hết sức kinh hãi. “Ai cấy những ý tưởng như thế vào trong đầu cháu vậy?”
“Thế vấn đề nằm ở đâu ạ?” Tôi cảm thấy vết thương cũ lại nhói lên. “Cháu biết bác không vui về việc đó, thế nên bác đừng giả vờ.”
Bác Wanda có vẻ đấu tranh nội tâm một lúc. “Hai bác cháu mình đang thẳng thắn với nhau đúng không ?”
“Đúng ạ,” tôi quả quyết nói. “Xin bác cứ nói thẳng ạ.”
“Thế thì được,” Bác Wanda thở dài. “Cho đến bây giờ Magnus đã rất nhiều lần lấy chiếc nhẫn đó ra khỏi két sắt ngân hàng, khiến bác Antony và bác đi đến chỗ có giả thiết riêng của mình.”
“Là như thế nào ạ?”
“Chiếc nhẫn gia truyền quá dễ lấy.” Bác xòe bàn tay ra. “Nó chẳng đòi hỏi phải suy nghĩ gì cả. Magnus có thể ngẫu hứng làm thế. Lý thuyết của hai bác là khi nào nó thực sự muốn gắn bó đời mình với ai đó, nó sẽ tự tìm một chiếc nhẫn. Nó sẽ cẩn thận chọn lựa một cái nào đó. Bỏ công suy nghĩ một tí. Có thể thậm chí nó sẽ để vợ chưa cưới của nó tự lựa chọn.” Bác hé môi cười buồn bã với tôi. “Vì thế khi hai bác được biết nó lại dùng đến chiếc nhẫn gia truyền lần nữa, bác e rằng chuông báo động đã kêu lên.”
“Ồ, cháu hiểu rồi.”
Tôi xoay chiếc nhẫn quanh ngón tay. Đột nhiên tôi có cảm giác nó nặng trĩu và thô kệch. Tôi đã nghĩ có một chiếc nhẫn gia truyền thế này thì thật đặc biệt. Tôi đã nghĩ nó nói lên là Magnus gắn bó với tôi hơn. Nhưng bây giờ tôi lại nhìn nhận sự việc giống như bác Wanda. Một sự lựa chọn không cần đầu tư suy nghĩ, dễ dãi, đơn giản. Tôi không thể tin nổi tất cả những gì mình từng nghĩ đều quay đầu lộn đuôi. Tôi không thể tin nổi sao mình có thể hiểu sai tất cả sự việc đến thế.
“Dù có thể là không quan trọng,” bác Wanda bổ sung, giọng hơi chán nản, “bác rất tiếc là mọi việc lại kết thúc thế này. Cháu là một cô gái đáng yêu, Poppy. Chúc cháu vui vẻ. Bác đã trông chờ cháu về làm con dâu nhà bác.”
Tôi đợi cơn giận sôi lên khi nghe thấy mấy từ “Chúc cháu vui vẻ,” đợi nỗi tự ái trong lòng trỗi dậy... nhưng không hiểu sao chúng không xuất hiện. Lần đầu tiên kể từ khi gặp bác Wanda tôi có thể tin lời bác nói. Với mấy từ “Chúc cháu vui vẻ,” bác không định nói “Chỉ số thông minh thấp, bằng cấp kém cỏi.” Bác muốn nói “Chúc cháu vui vẻ” thật lòng.
“Cháu cũng lấy làm tiếc ạ,” tôi nói - và tôi đang nói thật. Tôi thực sự cảm thấy buồn. Khi tôi hiểu được bác Wanda thì mọi việc đã kết thúc.
Tôi đã nghĩ Magnus hoàn hảo còn bố mẹ anh ta là vấn đề duy nhất của tôi. Bây giờ tôi có cảm giác như hoàn toàn ngược lại. Bác Wanda tuyệt vời, đáng tiếc thay cho con trai bác ấy.
“Đây ạ.” Tôi tháo nhẫn ra đưa cho bác.
“Poppy!” Bác có vẻ giật mình. “Cháu có chắc...”
“Kết thúc rồi ạ. Cháu không muốn đeo nó nữa. Nó thuộc về gia đình bác. Thực lòng mà nói, chưa bao giờ cháu thực sự có cảm giác nó thuộc về cháu.” Tôi cầm túi đứng dậy. “Cháu nghĩ cháu phải đi đây ạ.” “Nhưng...” Bác Wanda có vẻ bối rối. “Đừng vội vã quyết định điều gì nhé. Cháu đã nói chuyện với Magnus chưa?”
“Chưa ạ.” Tôi thở ra. “Cũng không để làm gì. Hết rồi bác.” Cuộc nói chuyện kết thúc như vậy. Bác Wanda tiễn tôi ra cửa, siết chặt tay tôi khi tôi rời đi, và tôi bỗng cảm thấy trào lên tình cảm dành cho bác. Có thể hai bác cháu sẽ giữ liên lạc với nhau. Có thể tôi sẽ mất Magnus nhưng lại có được bác Wanda.
Cánh cửa ra vào to lớn khép lại, tôi đi giữa hàng đỗ quyên um tùm ra phía cổng. Tôi chờ đợi mình sẽ òa lên khóc bất cứ lúc nào. Người chồng sắp cưới hoàn hảo của tôi rốt cuộc không hoàn hảo chút nào. Anh ta là một kẻ nói dối, trăng hoa, sợ ràng buộc. Tôi sẽ phải hủy bỏ cả đám cưới. Cuối cùng, các em trai tôi sẽ không tháp tùng tôi vào lễ đường. Đáng lẽ tôi phải suy sụp. Nhưng trong khi đi xuống đồi, tất cả những gì tôi có thể cảm thấy là sự tê liệt.
Tôi không chịu được tàu điện ngầm. Mà tôi cũng không còn đủ tiền đi taxi nữa. Thế nên tôi đi về phía một băng ghế lỏng chỏng lơ chơ giữa một mảng nắng, ngồi xuống, thẫn thờ nhìn vào khoảng không một lúc. Những ý nghĩ lộn xộn đang bồng bềnh trong đầu tôi, đẩy xô nhau như trong trạng thái không trọng lực.
Tất cả thế là trôi sông đổ biển...Không biết mình có thể bán lại váy cưới được không... Lẽ ra mình phải nhận thấy mọi việc quá hoàn hảo đến mức không thể là sự thật...Mình phải báo cho linh mục biết... Mình nghĩ Toby và Tom chẳng thích gì Magnus, tuy hai đứa không thú nhận điều đó... Mà Magnus có bao giờ yêu mình thật lòng không?
Cuối cùng tôi thở dài, bật điện thoại lên. Tôi phải quay trở lại với cuộc đời thực. Điện thoại nhấp nháy báo hiệu có tin nhắn, khoảng mười cái của Sam, và trong một giây vẩn vơ tôi đã nghĩ: Ôi trời, anh ấy linh cảm thấy, anh ấy biết...
Nhưng khi mở ra xem, tôi ngay lập tức nhận ra mình ngu ngốc làm sao. Tất nhiên anh không nhắn tin hỏi han về cuộc sống cá nhân của tôi. Tất cả đều là chuyện công việc thuần túy.
Poppy ơi, cô có đấy không? Thật không thể tin được. Trên máy tính còn lưu hồ sơ. Các tin nhắn thoại đều nằm trong đó. Điều này khẳng định mọi việc.
Cô có ở gần không, gặp nhau nói chuyện nhé?
Hãy gọi cho tôi ngay khi nào có thể nhé. Ở đây tất cả đang sôi sùng sục. Có vài cái đầu sẽ rơi đây. Chiều nay có họp báo, Vicks muốn cô cũng có mặt.
Chào Poppy, chúng tôi cần chiếc điện thoại. Cô gọi lại cho tôi ngay được không?
Tôi không buồn đọc tiếp những tin nhắn khác, gọi lại luôn. Một lát sau đường dây bên kia được nối và tôi đột nhiên cảm thấy hối hộp. Tôi không hiểu tại sao.
“Chào Poppy! Cuối cùng cũng gặp được. Poppy!” Sam sôi nổi chào đón tôi, tôi có thể nghe thấy những tiếng lao xao của nhiều người khác. “Tất cả chúng tôi ở đây đều đang hò reo. Cô không thể tưởng tượng nổi phát hiện nhỏ bé của cô có ý nghĩa thế nào đâu.” “Không phải phát hiện của tôi,” tôi thành thật nói. “Mà là của Violet.”
“Nhưng nếu không phải cô nghe điện thoại của Violet và gặp con bé... Vicks nói hoan hô cô nhiệt liệt! Chị ấy muốn mời cô một chầu rượu. Tất cả chúng tôi đều muốn vậy.” Giọng Sam nghe hết sức hân hoan. “Thế cô có nhận được tin nhắn của tôi không? Mấy cậu kỹ thuật muốn xem cái điện thoại, ngộ nhỡ còn có thứ gì trong đó.”
“Ồ, được thôi. Không vấn đề gì. Tôi sẽ mang nó đến văn phòng anh.”
“Cô không sao chứ?” Giọng Sam lo lắng. “Tôi có làm phiền cô không? Cô đang làm gì thế?”
“À... có làm gì đâu.”
Chỉ đang hủy bỏ đám cưới thôi. Chỉ đang cảm thấy mình như một kẻ ngớ ngẩn hết biết.
“Không thì tôi sẽ cử người đến lấy...”
“Không, thật mà.” Tôi gượng cười. “Không sao cả. Tôi sẽ tới liền.”