Thành pháQua lần dạ tập, đại quân của Sở Mạc Trưng càng chiến càng dũng, thế như chẻ tre trực tiếp đánh vào ngoại thành.
Nhưng đột nhiên khi sắp đến nội thành, Sở Mạc Trưng lại hạ lệnh đình chỉ công thành.
Ngồi trên lưng ngựa, Sở Mạc Trưng đối Trương Hàng đứng trên tường thành nói: “Trương Hàng, nếu ngươi hiện tại đầu hàng, trẫm có thể tha cho ngươi một mạng.”
Trương Hàng xì một tiếng khinh miệt: “Hừ! Sở Mạc Trưng! Lão phu còn chưa cùng ngươi tính thù Gi*t nữ nhi, sao có khả năng đầu hàng?!” Trương Hàng nhớ tới nữ nhi ૮ɦếƭ vì độc phát, không khỏi nổi lên tức giận.
“Trương thục phi ăn phải độc dược, giải dược duy nhất chính là cây khô. Trẫm đã cho nàng cây khô, chỉ cần nàng an phận sống qua năm canh giờ thì tự nhiên có thể vô sự.” Sở Mạc Trưng thản nhiên nói, ngụ ý chính là con gái ngươi tự mình cùng người khác thông dâm, cho nên cũng chính là tự mình tìm đường ૮ɦếƭ.
Trương Hàng nổi giận, điên cuồng hét lên: “Sở Mạc Trưng, hôm nay lão phu sẽ khiến ngươi ૮ɦếƭ không có chỗ chôn!” Rống xong, hắn liền hạ lệnh ra khỏi thành tiến công.
Quân đội cùng tướng lĩnh của Trương Hàng bên trong ngoại trừ những người đã từng dưới trướng Sở Mạc Trưng thì nay còn thêm một chút khuôn mặt mới.
Xem ra Trương Hàng vì trận này cũng đã hao hết tâm tư.
Thừa dịp dạ tập thắng lợi, nhân tâm thả lỏng, Trương Hàng tính toán Sở Mạc Trưng khẳng định sẽ nghĩ không tới việc Trương Hàng một mặt làm rõ nguyên nhân Trương thục phi ૮ɦếƭ làm cớ, một mặt thì đánh nhanh khiến hắn trở tay không kịp.
Một chiêu này xác thực ngoan độc.
Ít nhất là nếu không có Sở Mạc Trưng luôn quen diễn kịch, không có Uyên cùng Ẩn bình thường cố gắng huấn luyện ám sát, thì quân đội sẽ vì lần này đánh bất ngờ mà có điểm rối loạn, hơn nữa quân đội lập tức muốn công thành càng thêm hỗn loạn.
Thế nhưng hắn lại không nghĩ cho kỹ, người thống lĩnh lại là Sở Mạc Trưng, là Sở Mạc Đường, là Đông Việt chiến thần!
Rất nhiều dân chúng nội thành đều ra khỏi nhà, núp hai bên đường, muốn đích thân nghênh tiếp đội quân thắng trận hồi triều.
Sở Mạc Trưng nhìn hết thảy trước mắt, chợt nhớ tới tràng thất vương chi loạn trước kia. Trong thoáng chốc, cảnh tượng trước mắt này cùng năm đó thành phá trùng hợp…
Một năm kia khi thành phá, dân chúng vẫn đối với truyện trong cung không biết chút nào, như trước tự tại tiêu dao sống qua ngày. Kết quả là khi thấy phản quân bỗng nhiên đánh vào trong thành, trắng trợn chém Gi*t dân chúng vô tội mới đều thất kinh, đẩy nhau chạy vào thành, một quá trình này đã hại ૮ɦếƭ không ít bách tính vô tội vì trúng tên.
Lúc đó Chu Tỉnh nguyên bản là thi*p thân tổng quản, đứng trên thành lâu nhìn tình cảnh như thế, nụ cười trên mặt vốn như đóa hoa nhất thời đọng lại.
Sau khi có chút bối rối, Chu Tỉnh liền phái người vào cung, biết được Diễm đế cùng Huân vương đều bị thương, trong cung hỗn loạn, Khuynh Nhan công chúa năm ấy mười ba tuổi đã rất nhanh trấn định, lập tức tập hợp quân đội hộ vệ trú đóng trong nội thành, sai một nhóm người ở trên tường thành làm tốt việc chuẩn bị phòng thủ, một nhóm khác thì đi ra cửa thành, bảo vệ thành, phòng ngừa cửa thành lần thứ hai bị phá.
Đáng tiếc là tình cảnh lúc đó thật sự quá hỗn loạn, cộng thêm tin tức Diễm đế cùng Huân vương bị thương dần dần truyền ra, cho nên quân tâm bắt đầu dao động.
Tới gần cửa thành, hỗn loạn cục diện căn bản đã vô pháp khống chế. Dân chúng bị ép buộc chạy tới cửa thành vì mạng sống mà tự nhiên liều mạng muốn chen vào. Binh lính thủ thành tự nhiên vô pháp đối đồng bào của mình hạ thủ, cho nên vốn là cơ hội rất tốt để chém binh sĩ phản quân, thế nhưng lại bị dân chúng đẩy qua đẩy lại mà kết quả bị phản quân chém Gi*t.
Cuối cùng, Chu Tỉnh thực sự không còn cách nào, vì lấy đại cục làm trọng mà chỉ có thể nhịn đau hạ lệnh đóng cửa, bách tính chưa kịp vào liền kẹt ngoài thành.
Bên ngoài lập tức nổi lên một mảnh gào khóc thảm thiết, tựa như địa ngục nhân gian.
Bất đồng chính là, ngoài thành đao kiếm khảm tiến nhân thể, trầm buồn trì độn tiếng vang, hỗn tạp thê lương tiếng tru; mà trong thành, người đại diện lại đối binh lính thủ thành dùng mọi cách cầu xin cùng chửi bới.
Đối với dân chúng bình thường mà nói, thì họ không quan tâm đến cái gì gọi là toàn cục, cái gì gọi là quốc gia đại sự, mà thời khắc mấu chốt chỉ quan tâm đến thân nhân của mình mà thôi.
Sau khi đóng cửa thành, lập tức phòng thủ chiến.
Chu Tỉnh khẩn cấp hạ lệnh, sai binh lính chuẩn bị đá lớn cùng nước sôi.
Phản quân ở ngoài thành giải quyết xong bách tính vô tội liền khiêng thang mây chuẩn bị công thành.
Nước sôi một chậu một chậu được đổ xuống, tảng đá lớn cũng không cần mệnh mà liên tiếp được thả.
Đập bể một nhóm lại một nhóm phản quân, thế nhưng nhóm tiếp theo lại rất nhanh leo lên.
Đã không còn ai để ý ai cùng ai đã từng cùng nhau sóng vai Gi*t địch, ai cùng ai đã từng cùng trên yến hội vui mừng chúc rượu, ai cùng ai đã từng là huynh đệ uống máu ăn thề…
Bọn họ chỉ biết thuần phục chủ nhân trước mặt, tình nghĩa đều tan thành mây khói, không chút nào nương tay.
Muốn lấy ít thắng nhiều thì phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, bởi vậy sau khi Chu Tỉnh ổn định được nhân tâm, thì dân chúng cũng tự động rời khỏi cửa thành, lấy đại cục làm trọng. Chỉ là thỉnh thoảng vẫn vang lên tiếng mắng chửi.
Dần dần, nội thành không chiếm được, phản quân liền bò xuống khỏi thang mây, mãnh công vào cửa thành.
Nội thành thủ chặt nhưng vẫn thất thủ.
Binh lính như thủy triều lập tức tiến vào chém Gi*t.
Chu Tỉnh kéo thân thể đã bị thương, chỉ huy tàn dư quân đội hộ tống dân chúng tới cửa thành khác để tiến vào hoàng thành. Hoàng cung chính là nơi an toàn nhất trong Đế đô lúc bấy giờ.
Dùng toàn lực đem dân chúng thu xếp ổn thỏa xong, binh lính liền bảo vệ Chu Tỉnh tiến vào hoàng thành, nhưng hắn nhất quyết cự tuyệt.
“Bệ hạ để ta thủ hộ nội thành, làm thần tử, ta cần phải cùng thành tồn vong.” Chu Tỉnh nói.
Bình thường những lời này rất nhiều người đều đã từng nói qua, nhưng chỉ có ở thời khắc này mới biết rõ ai nói thật, ai nói giả.
Chu Kính sau khi nhìn binh lính bên người an toàn ly khai, liền một mình đi tới một hẻm nhỏ hẻo lánh. Nơi đó chính là nơi hắn sống hồi nhỏ.
Bách tính nội thành đã được đưa vào hoàng thành, hiện tại chỉ có mình hắn…
Cái thành này, là nơi hắn sinh ra, nơi hắn lớn lên, nơi hắn dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người lên làm Diễm đế thi*p thân tổng quản.
Cho nên, hắn yêu tòa thành này hơn bất luận kẻ nào khác.
Nhưng hiện tại, thành phá, bị phản quân phá.
Chính hắn, lại không chỉ phụ sự giao phó của bệ hạ, mà càng xin lỗi thành trì đã nuôi hắn lớn lên.
Thở dài một tiếng, lấy ra chủy thủy sớm đã chuẩn bị tốt, đặt lên trái tim rồi hạ xuống!
Máu tươi dần dần chảy ra, trời chiều ngã tây, ánh nắng chiếu lên máu…
Vào thànhBầu trời ám hồng, tựa như huyết sắc ngưng tụ…
Sở Mạc Trưng mở mắt, từ trong trí nhớ hồi phụ, nhìn Trương Hàng trên tường thành làm trò hề, mỉm cười: Trương Hàng, thất vương chi loạn đã giúp ngươi thừa cơ chạy thoát. Nhưng hôm nay, trẫm muốn ngươi đền mạng!
Hoàng thành cửa thành cao ✓út, nếu lúc này trèo lên thì thương vong đổ máu không thể tránh khỏi, cho nên chỉ còn cách phá cửa!
Nhưng mà đang lúc nhóm binh lính đầu tiên xung phong tiến lên, thấy ૮ɦếƭ không sờn gào thét nhằm vào cánh cửa cực lớn, thì tất cả đều tuyệt đối không ngờ tới cánh cửa đỏ thắm kia thế nhưng trầm nặng thong thả mở ra…
Bên trong, hai hàng binh lính chỉnh tề đứng hai bên, trong tay không cầm đao, cũng không cầm tên, mà chỉ khoanh tay nghiêm nghị.
Trên thành lâu cao, lĩnh binh tướng quân trói chặt Trương Hàng, chiến bào màu đỏ phần phật, con ngươi từ trước đến nay vẫn luôn trầm ổn xơ xác bỗng nhiên dâng lên từng mảnh thần thái khác thường.
Hắn cúi người, thấp trầm thanh âm lập tức truyền khắp đại địa mờ mịt ── “Thần, cung nghênh chủ thượng hồi kinh!”
Phía sau binh sĩ theo sát mà lên, đồng loạt quỳ xuống, khôi giáp cùng binh khí tương hỗ vang lên thanh âm phá lệ thanh thúy vang dội: “Cung nghênh chủ thượng hồi kinh!”
Tiếng hô cùng tiếng móng ngựa trận trận như động đất, từng đợt tiếng vọng khiến cho sơn hà đều phải phát run, tất cả mọi người trong hoàng thành đều ngừng lại động tác, ngơ ngẩn nhìn Trương Hàng sắc mặt hôi bại chỉ còn tuyệt vọng.
Sở Mạc Trưng cùng Sở Mạc Đường liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười thúc ngựa vào thành.
Trương Hàng phản loạn, cơ hồ không đánh mà thắng, chưa tới một tháng đã lắng lại.
Cấp tốc hồi cung chỉnh đốn triều chính, Gi*t hết một đám thần tử phản bội, đem Trương Hàng nhốt vào đại lao, trận chiến này tựa như một trò đùa, cứ như thế kết thúc.
Yến hội khao quân, Sở Mạc Trưng, Sở Mạc Đường cùng Sở Nhược Hi ba người tự mình tham dự, đi đầu rót đầy chén rượu, hai đầu gối quỳ xuống đất, thật sâu phục bái. Lời cảm tạ này, chính là hướng đến những tướng sĩ đã ૮ɦếƭ trên chiến trường cùng những cung phi vô tội bị Gi*t.
Những binh sĩ còn sống đều phải đi qua con đường sinh tử mới có thể tồn tại, cho nên đối với bọn họ mà nói, giờ khắc này, quân tịch đã sớm không quan trọng, tất cả đều bưng chén rượu uống một hơi cạn sạch, thoải mái cùng những người xung quanh nói xem mình ở trên chiến trường có bao nhiêu dũng mãnh.
Rất nhiều binh sĩ đều bưng chén rượu tát xuống mồ, tế bái cho những huynh đệ bị ૮ɦếƭ của mình, sau đó tự rót rượu, uống một hơi cạn sạch.
Cũng có rất nhiều người khi đang vô cùng cao hứng kể chuyện về những chiến sĩ bị ૮ɦếƭ lại đột nhiên gào khóc. Còn có vài người lại không dám nhắm mắt, bởi vì chỉ cần nhắm mắt sẽ thấy lại thảm cảnh ngày trước.
Bên ngoài yến hội náo nhiệt, có một thân ảnh lặng lẽ ly khai, đi vào đại lao.
Mở ra cánh cửa nhà tù tại chỗ sâu nhất trong hoàng cung, liền nhìn thấy Hữu Thừa Trương Hàng hung ác bắn ra ánh mắt nham hiểm, dường như muốn đem nam tử thanh thản đứng trước mắt ăn sống nuốt tươi.
Khuôn mặt nam tử tuấn lãng mặc dù gầy gò nhưng lại tự tại vô lo, dường như không phải ở trong đại lao, mà là ở phòng ngủ của mình.
“Sao vậy, Trương Hữu Thừa lúc trước mới chỉ sắp đặt bắt cóc Khuynh Nhan công chúa thất bại đã tức giận đến thổ huyết nằm trên giường. Vậy mà bây giờ nội thành tướng quân lại đầu quân, ngươi hẳn là nhịn không được muốn tìm người trút giận đi?”
“Đáng tiếc, ngươi lại không còn là Thừa tướng đại nhân cao cao tại thượng nữa. Mà hiện tại, chỉ là một tù nhân, một con chó nhà có tang.”
Trương Hàng cắn răng, khuôn mặt sớm đã vặn vẹo.
Nam tử nhướn môi, châm chọc cười, “Các ngươi cho rằng Gi*t ૮ɦếƭ tần phi trong cung cùng đại thần trong triều, nhốt người nhà tướng quân hoàng thành là có thể nắm giữ binh mã, là có thể nắm giữ Đế đô, nắm giữ thiên hạ sao? Thật đáng tiếc, các ngươi lại không nghĩ tới hoàng thành tướng quân căn bản không trung thành với bệ hạ, không trung thành với ta. Mà hắn thuần phục, chính là ── quốc gia! Ở trong mắt của hắn, ai có thể đem Đông Việt lên cao, người đó có thể nắm hoàng vị.”
“Câm miệng! Câm miệng!” Trương Hàng tức giận đến toàn thân phát run, hoảng loạn từ trong lòng lấy ra một lọ độc dược, sắc mặt dữ tợn muốn uống thuốc độc tự sát.
“Hữu Thừa a, hiện tại tự sát đã quá muộn. Lúc trước các ngươi lần lượt phái người ám sát hoàng thất tử tôn, vì sao không tìm một ít cao thủ lợi hại hơn? Vì sao không để cho bọn họ luyện tập nhiều một chút, vì sao không để cho bọn họ nhìn thật tỉ mỉ, mà đã ngộ thương Nhạc Hi?” Hắn vẫn như cũ cười, nhưng tiếu ý lại không hiện lên trong ánh mắt. “Nhạc Hi vô tội, Nhạc Hi thiện lương…”
Trương Hàng run rẩy lợi hại hơn, khi bàn tay đang cấp thiết đem độc dược đổ vào trong miệng thì đột nhiên, một cánh tay cực kỳ quái dị phát thanh âm bị bẻ gãy, rồi sau đó, Trương Hàng lập tức thê lương khóc thét, giãy giụa ngã xuống.
Tuấn lãng nam tử nhìn kẻ giãy dụa trên mặt đất, ánh mắt như nhìn con ruồi, “Nhẫn nhịn năm năm, Trương Hữu Thừa, ngươi nói xem ta sao có thể đơn giản để ngươi ૮ɦếƭ? Hơn nữa, Thục phi nương nương cũng sao có thể cứ như thế hậu táng?” Thần sắc của hắn trong nháy mắt chuyển thành lãnh khốc ngoan tuyệt, “Người tới, đem Trương Hữu Thừa vào thủy lao.”
Nam tử dứt lời liền xoay người ly khai khỏi nhà lao hắc ám. Lập tức, một luồng ánh sáng chiếu lên khuôn mặt nam tử.
Huân vương Sở Mạc Đường, vẫn luôn tao nhã tuấn tú, ôn nhu mỉm cười như thế…
Bầu trời mây đen rậm rạp, tựa như báo trước ngày mai sẽ đại loạn triều đình.
Nhạc Hi, ta thực sự có chút mệt mỏi.
Cũng may lần phản loạn này không đánh thức ngươi…
Cũng may, ta đã chiến thắng trở về…