Ánh dương mới lên.
Chân trời bị một mảnh thủy mặc đạm màu.
Sở Mạc Trưng chậm rãi mở mắt ra, nhìn người phía trước ghé lên người mình ngủ say, khóe môi câu dẫn nụ cười thỏa mãn.
Nhược Hi ưm một tiếng, chậm rãi mở mắt như trước mười phần buồn ngủ. Trong nháy mắt, thoáng như mây đen liêu tẫn sau đệ nhất mạt dương, xuyên thấu tất cả vẻ lo lắng; lại dường như bích dập dờn bồng bềnh dạng xuân nước, ẩn tất cả mỹ hảo.
Ngẩng đầu nhìn thấy nam nhân đối chính mình mỉm cười, Nhược Hi ngượng ngùng cười: “Trưng…”
Sở Mạc Trưng giơ tay, nhẹ nhàng xoa kiều nhan, tinh tế miêu tả ngũ quan như họa, tiểu nhân nhi của hắn!
“Hi nhi…”
“Trưng, đau không?” Nhược Hi nhẹ tay phủ lê hai dấu răng trên bả vai. Nam nhân lắc lắc đầu, mang tiểu nhân nhi trên người ngồi dậy.”Ảnh vệ Vô Mệnh, ngươi muốn gặp sao?” Nam nhân lặng yên một lát, mở miệng nói.
“Đi nhìn một chút để hỏi rõ ràng.” Nhược Hi khơi mào một mạt tươi cười, “Cũng thuận tiện nhắn cho hắn.”
“Nhắn? Nhắn gì?” Sở Mạc Trưng hứng thú nhướn mi.
“Sở Mạc Trưng là nam nhân của ta, ai cũng không cho động.” Nhược Hi nâng cằm. Trong giọng nói hoàn toàn là kiêu ngạo.
Mặc xong quần áo, một đường hướng địa lao đi đến, khi muốn đi vào, Nhược Hi lại đột nhiên cảm giác có chút quái dị. Nếu Trưng đã sớm biết Vô Mệnh hai lòng, vì sao lại để nàng ở trên yến hội đơn giản chạy thoát? Mà Trưng như thế nào hóa thân làm Ảnh môn “Vô”?
“Trưng, ngươi có việc giấu giếm ta.” Nhược Hi xé hạ vạt áo Sở Mạc Trưng, nhìn vào mắt hắn.
Sở Mạc Trưng trấn an vỗ nhẹ lưng, “Hi nhi, sẽ không, không còn.”
Đang muốn trả lời, bỗng nhiên trước mắt có thân ảnh thoáng hiện, Sở Mạc Trưng thi*p thân ảnh vệ Vô Tức. “Bệ hạ, điện hạ, Trương thục phi trúng độc.”
“Trúng độc?” Nhược Hi hơi sững sờ, lại thấy Sở Mạc Trưng nghe được tin này hơi có vẻ ngoài ý muốn, nhưng lại không chút nào lo lắng. Nhược Hi quay đầu, trêu đùa: “Trưng sớm biết Trương thị sẽ có hành động lại không ngăn cản, còn tận lực ở trên triều đình hỏi trách Trương Hàng, Hi nhi hiện tại thực sự không biết, Trưng đem ta đưa vu chỗ nào, chẳng lẽ Hi nhi còn chưa đủ tư cách biết Trưng trong lòng tính toán?”
Sở Mạc Trưng chuyển thân thể của nàng, hai người đối diện.
Sau một mảnh lặng yên, Sở Mạc Trưng than thở: “Ta đích xác biết Trương thị sẽ có hành động, cũng biết Vô Mệnh sẽ làm phản. Nhưng chỉ vì Hi nhi tính tình xưa nay cao ngạo, nếu rơi vào tay Ảnh môn sẽ khó bảo toàn bọn họ sẽ không làm ra điều gì ta không kịp ngăn cản. Còn Trương thục phi hành vi, ta chỉ là tùy ý nàng đi, chưa từng cản trở mà thôi.”
Tùy ý nàng đi, chưa từng cản trở? Vô cùng đơn giản tám chữ, lại có thể hi sinh cung phi cùng đại thần tính mạng. Nhược Hi đưa mắt nhìn Sở Mạc Trưng trong mắt đạm mạc cùng bên môi tàn nhẫn tiếu ý, phát hiện chỉ cần không bị thương nàng, những người còn lại thế nào, Trưng, hoàn toàn không để ý.
Đột nhiên linh quang vừa hiện, Trưng hắn lại vốn định lợi dụng Trương thị cha con phế bỏ toàn bộ hậu cung?!
Mặc dù là Nhược Hi nhưng cũng vì một suy đoán này mà kinh ngạc không ngớt. Tuy nói hậu cung tần phi thường xuyên vì tranh giành mà làm một chút chuyện dư thừa, nhưng không đến nỗi để Trưng muốn bỏ đi các nàng.
Sở Mạc Trưng thấy nàng đã hiểu rõ, lộ ra biểu tình tán dương: “Hi nhi đã đoán được? Có người cho rằng Gi*t ngươi là khống chế được hậu cung, đã như vậy, ta tất nhiên muốn cho nàng ta rõ ràng, muốn thương tổn ngươi, rốt cuộc sẽ có kết quả gì.” Sở Mạc Trưng mỉm cười, “Vô Tức, đi Tuyết uyển triệu hồi Kính Tuyết cùng Phi Nhuộm, bảo các nàng cùng Uyên Nhất lần nữa huấn luyện một nhóm người; thuận tiện nói cho Đường ngũ đệ cùng Hoàng Triệt hai chữ, bán quy.”
Nhược Hi lúc này nghe hắn nói không thấy một tia không muốn cùng đáng tiếc, mà trong lòng lại ngọt ngào rất nhiều, cũng nhịn không được trêu chọc: “Trưng quả nhiên có hảo thủ đoạn, chỉ là Tần phi trong hậu cung này đều là nhất đẳng một đám tiểu mỹ nhân. Phế đi như thế, chẳng phải đáng tiếc?”
Sở Mạc Trưng lắc đầu cười thán: “Nếu ta lưu lại, chỉ sợ có một vị nhất đẳng tiểu mỹ nhân lại muốn hỏa thiêu Huyền Thiên điện của ta.”
Nhược Hi cũng không để ý, xoay người tiến vào địa lao, nhìn Vô Mệnh bị trói trên tường, quay đầu lại nói: “Xem ra Trương thị cha con cho đến hôm nay vẫn không phát giác được quân cờ của mình biến mất, vẫn tưởng hắn còn theo ý mình hành sự. Kia đã như thế này, Hi nhi cũng không thể không đáp lễ ra trò hay.”
Sở Mạc Trưng nghe vậy cười to, “Chỉ cần Hi nhi không thương tổn tới mình, hậu cung của ta, coi như đưa cho ngươi làm lễ vật sinh nhật.”
“Kia Hi nhi trước tạ ơn Trưng hảo ý.” Nói xong, cánh môi thiếu nữ phấn nhuận liền hôn lên nam tử.
Bên cạnh Vô Tức chưa ly khai không khỏi ở trong lòng thầm mắng Trương Hàng cùng Trương thục phi: Hậu cung phạm ai không phạm lại phạm phải bệ hạ tâm can bảo bối. Này, cũng đừng oán bệ hạ tuyệt tình. Đã vậy còn liên lụy hắn phải đi Tuyết uyển tìm tỷ muội ăn tươi nuốt sống cùng người Uyên gia kia. Vô Tức khóc không ra nước mắt, chủ tử phái làm việc, sao cho tới bây giờ đều khó đối phó như thế.
Nhìn Vô Mệnh mở to hai mắt, Vô Tức lại nhịn không được xuy cười một tiếng, theo bệ hạ nhiều năm như thế lại còn đoán không được bệ hạ cùng điện hạ tâm ý, xem ra ám sát nội cần chỉnh đốn một phen. Sau đó hắn đối Hồng Tụ Oanh Nhiên ý bảo bảo vệ tốt hai vị chủ tử, còn chính mình thì thân hình chợt lóe, lạnh da đầu đi tìm người.
Vô MệnhSau khi Vô Tức ly khai, Sở Mạc Trưng nắm tay Nhược Hi bước vào nhà tù. Vô Mệnh bị khóa trên tường thấy Diễm đế bệ hạ cùng Khuynh Nhan công chúa đều bình yên vô sự đứng trước mặt, liền thẳng thắn nói: “Vô Mệnh không ngờ tới, Khuynh Nhan công chúa lại có năng lực lớn như thế, cư nhiên có thể từ trong tay Ảnh môn, một sợi tóc không tổn hao gì trở về, xem ra bệ hạ hẳn đã có chuẩn bị.”
“Vô Mệnh mỗi ngày đều ở cạnh ta, sao lại không biết?” Nhược Hi thưởng thức ngón tay nam nhân, thản nhiên chậm thanh nói, “Ngươi nếu có thể điều khai Hồng Tụ Oanh Nhiên, là thấy được ta đã khinh thường ngươi. Chỉ là, so với Trưng, Vô Mệnh không biết có thể mạnh hơn bao nhiêu?”
Nhược Hi nói, làm cho Vô Mệnh trên mặt lạnh đi mấy phần, cũng lộ ra một tia sợ hãi. “Không bằng, hôm nay Vô Mệnh cùng Trưng tỷ thí một chút. Nếu Vô Mệnh thắng, ngươi có thể tự do rời đi, thế nào?” Nhược Hi như trước cười duyên.
Vô Mệnh ngẩng đầu nhìn nam nhân sau nàng, lại thấy Sở Mạc Trưng vẻ mặt sủng nịch ôm tiểu nhân nhi, mặc cho nàng đem ngón tay mình nghịch náo loạn. Sở Mạc Trưng ý bảo Chu Kính đem Vô Mệnh thả xuống, cũng đem trường kiếm của thị vệ bên cạnh giao cho hắn.
Không đợi Sở Mạc Trưng buông Nhược Hi, Vô Mệnh thân hình đã ngăn trước người hắn, mặt nạ sương lạnh, mắt hàm sát ý, lộ ra mấy phần âm lệ. Sở Mạc Trưng đem Nhược Hi đẩy tới phạm vi an toàn, nghiêng người một cái liền tránh thoát thế tấn công của Vô Mệnh.
Mặc dù Nhược Hi không biết Sở Mạc Trưng công lực thế nào, nhưng chắc hẳn Vô Mệnh dưới tay hắn không qua được mấy chiêu.
Quả nhiên, Vô Mệnh chỉ chốc lát liền đỡ không được, dùng kiếm chống đỡ thân thể sắp ngã xuống, trong mắt hận ý càng ngày càng đậm. Bị thần tình trong mắt hắn phức tạp lay động, Nhược Hi tâm niệm vừa chuyển, bỗng nhiên phát hiện, Vô Mệnh như vậy cố chấp muốn Gi*t hắn, tựa hồ không phải chỉ do mệnh lệnh.
Tỉ mỉ suy ngẫm một phen, Nhược Hi bỗng thất thanh kêu lên: “Ngươi là Trương Đức!” “Tiểu điện hạ quả nhiên hảo nhãn lực!” Vô Mệnh cười, “Không tồi, ta trước hết sẽ Gi*t ngươi, sau đó dùng mọi biện pháp Gi*t ૮ɦếƭ Sở Mạc Trưng.”
“Trương Đức, Trương Hàng con thứ ba, thuở nhỏ đối ngoại xưng thể yếu kém, không tiếp khách bên ngoài, nhưng kì thực hắn năm tuổi đã được đưa vào Trương Hàng thân tín Hàn Ký môn tập võ. Mười sáu tuổi lấy tên Vô Mệnh nhập ám sát, đến nay đã ba năm.” Sở Mạc Trưng đi lên phía trước, tiếc nuối lắc lắc đầu, “Đáng tiếc, các ngươi ngủ đông gần hai mươi năm để toàn lực xuất kích, nhưng Hi nhi lại như trước không việc gì, mà bên ngoài, bất luận ngươi Gi*t bao nhiêu người, trẫm cũng không cảm thấy đau lòng. Trương Đức, lần này sợ là ngươi tính sai rồi.” Sở Mạc Trưng cũng không để ý, chỉ cần không nguy hiểm cho người hắn một lòng thủ hộ, thì phiền phức chỉ là phiền phức mà thôi, qua được là xong.
Đang muốn ý bảo Chu Kính động thủ, Nhược Hi lại hướng Trương Đức hỏi: “Vì sao ngươi đối Trưng có hận ý sâu như vậy?” Trương Đức không nói một câu, yên lặng hồi lâu, thẳng đến cảm xúc trong mắt bình phục như trước mới thần tình thản nhiên nói: “Hôm nay ta chạy không khỏi cái ૮ɦếƭ, cần gì phải hỏi lời vô ích.”
“Nhưng ta nghe nói, Trương gia con trai thứ ba vì thứ xuất, tại gia cũng không được sủng ái.” Nhược Hi cảm thán, “Lúc đó ngươi vừa vào ám sát, Trưng cùng Đường ngũ ca liền biết ngươi tự thỉnh vào cung là Trương Hàng bày mưu đặt kế, chỉ là không ngờ tới ngươi sẽ như vậy nghe lời, cũng không thể không nói đến tâm trí lòng dạ ngươi thực không kém, tính tình như vậy mà có thể chịu được trở thành ảnh vệ, làm cho ta thực mong đợi một phen, muốn nhìn một chút ngươi sẽ làm được cái gì.”
“Đáng tiếc, ngươi nhiều lần lẻn vào Trương thục phi Vi Phù điện. Nhớ cho ảnh vệ thấy được hắc y, lại không nhớ tiêu trừ huân hương bên trong.” Sở Mạc Trưng xác thực thưởng thức Trương Đức, “Khó có được ngươi hướng Trương Hàng hiến kế, làm hắn lợi dụng chi yến Hi nhi cập kê mà xuất thủ. Chỉ đáng tiếc chính là, Trương Hàng quá mức nóng ruột, đã quên mất thị vệ trong cung rất đông, không thể để Ảnh môn cứ như thế trực tiếp mang người rời đi.”
Nhìn người cho đến lúc này vẫn nỗ lực chống đỡ, không muốn ngã xuống Trương Đức, Nhược Hi không nhịn được nói: “Trương Đức, ngươi nếu nguyện ý cùng ta làm giao dịch, ta có thể đưa ngươi xuất cung, cũng cam đoan sau này Trương Hàng không cách nào tìm được ngươi, thế nào?”
“Giao dịch?” Trương Đức ngẩng đầu nhìn Nhược Hi.
“Không tồi, giao dịch. Trương Hàng cho ngươi nhập ám sát, ép buộc ngươi thay hắn hoàn thành kế hoạch, cho ngươi đường đường là Hữu Thừa trở thành ảnh vệ vô pháp quang minh chính đại xuất hiện, chắc hẳn ngươi tính tình cao ngạo như vậy, tài hoa xuất chúng như vậy, sao có thể để chính mình nghe theo người khác mệnh lệnh hành sự? Nhưng ngươi lại nhịn, hơn nữa, đó là ba năm. Phỏng chừng bởi vì ngươi một năm trước mới mất mẫu thân đi?!”
Mỗi một câu nói của Nhược Hi đều khiến trên mặt Trương Đức hiện ra một lần tình tự phập phồng, tựa hồ theo lời của nàng mà tình cảm nơi đáy lòng lại sôi trào, từng chữ từng câu nói: “Không tồi, ta hận hắn.”
Nguyên bản dung mạo tuấn tú đã có một chút vặn vẹo, lúc này Trương Đức tựa hồ phá vỡ xiềng xích trong lòng, tất cả yêu hận tình thù ngày xưa không thể thấy được trên mặt cùng nhau dâng lên, thần tình càng ngày càng cường liệt, nhưng ngữ khí lại ngày càng yên lặng.
Sở Mạc Trưng nói tiếp: “Nếu ngươi nguyện vứt bỏ thân phận cùng danh tính, trẫm sẽ giúp ngươi.”
Trương Đức ngẩng đầu nhìn đế vương ngạo nghễ đứng thẳng, im lặng thở dài, nhắm mắt lại nói: “Ta đã đối mẫu thân bất hiếu, không thể lại đối phụ thân bất trung. Bệ hạ cùng điện hạ hảo ý, thần tâm lĩnh.”
Trong lao ngân quang chợt lóe, trên trường kiếm Diễm đế Sở Mạc Trưng cầm trong tay, đỏ tươi dịch thể ồ ồ chảy xuống, hội tụ cùng một chỗ, lại từ từ chảy dài, tích rơi trên mặt đất. Bán trong suốt như bạch tơ đâm vào trong nhân thể, dường như ở trên người thêm một luồng hoa lụa mỹ lệ, tựa như thuốc nhuộm từ từ chuyển thành huyết hồng, giống như đỏ tươi gấm vóc đem bóng người quấn bên tường…
Một lát sau, Nhược Hi lệnh người đến: “Hậu táng Vô Mệnh.