Xốc lên màn trúc viên đen in hoa văn phúc thọ an khang, Bùi Nguyên Ca đi vào gian trong, chỉ thấy một người đàn ông ngồi ở trước bàn tròn khắc hoa, mặc văn sĩ bào màu trắng thuần vạt áo trước bên trái có hoa văn sen xanh, tóc đen tuyền dùng một cây trâm gỗ mun vấn lên, toàn thân mộc mạc tầm thường, chỉ là mang theo một cỗ hơi thở xa cách nhàn nhạt, có vẻ hơi lạnh nhạt vắng lặng. Hắn gật đầu với Bùi Nguyên Ca, đưa tay nói: "Bùi tứ tiểu thư mời ngồi."
Bùi Nguyên Ca ngồi xuống, có vẻ đăm chiêu nói: "Nhan công tử, không nghĩ tới lại gặp mặt ở chỗ này."
"Ta cũng thật không ngờ." Nhan Chiêu Bạch cười nhẹ, vẻ mặt thoáng bình thường lại, "Nhờ có Bùi tứ tiểu thư thay ta và Minh Nguyệt cầu tình với Cửu điện hạ, để ta có đường sống cứu vãn." Rót một ly trà cho nàng, nói, "Đây là danh trà Giang Nam Thiết Quan Âm, đẹp như Quan Âm nặng như sắt (????), Bùi tứ tiểu thư không ngại nếm thử. Tại hạ lấy trà thay rượu, tạ ơn cầu tình của Bùi tứ tiểu thư." Nói xong, hai tay giơ lên ly trà sứ thanh hoa, trước cạn vì kính.
Bùi Nguyên Ca cũng hời hợt uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương trà thơm ngào ngạt, êm dịu ngọt lành.
Đặt ly trà xuống, Bùi Nguyên Ca nói: "Làm sao Nhan công tử biết ta cầu tình với Cửu điện hạ thành chứ?" Đêm đó lúc nàng về sương phòng, thật sự quá muộn, đêm khuya thăm viếng có nhiều bất tiện, bởi vậy muốn chờ ngày kế lại nói thông tin cho Nhan Chiêu Bạch. Ai biết ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, Nhan Chiêu Bạch và Nhan Minh Nguyệt đã rời đi, sau đó cũng từng phái người đến Nhan phủ, phát hiện cửa lớn khóa chặt, người đi - nhà trống, sau thì không còn gặp qua.
"Tin tức tốt thì không cần nói khi nào báo cho biết, cũng sẽ không có ảnh hưởng; ngược lại, nếu là tin tức xấu, nhất định Bùi tứ tiểu thư sẽ phái người thông báo đến ngay vào đêm đó, tiện chuẩn bị kế sách ứng đối, để tránh bất trắc." Nhan Chiêu Bạch mỉm cười nói, "Cho nên, đêm đó Bùi tứ tiểu thư chưa từng phái người qua đây, thì ta biết, nhất định là Cửu điện hạ nhận lời, cho nên mới dám yên tâm mang Minh Nguyệt rời đi. Mà mấy ngày nay sự thật để ta biết, ta đoán đúng rồi."
Khó trách hắn tuổi còn trẻ, có thể chống đỡ hiệu buôn lớn như vậy, quả nhiên là người có lòng dạ sâu sắc.
Bùi Nguyên Ca âm thầm nghĩ, lại hỏi: "Minh Nguyệt có khỏe không?"
Nhắc tới Minh Nguyệt, ánh mắt Nhan Chiêu Bạch có chút sáng lên, vẻ mặt lại dường như hơi ảm đạm, trộn lẫn cùng một chỗ, có vẻ vô cùng phức tạp khó dò: "Minh Nguyệt nàng … Không thể nói rõ khoẻ, cũng không nói tới xấu, vẫn cứ như vậy. Nhưng mà, với ta mà nói, nàng có thể còn sống chính là vô cùng may mắn, còn lại, ta không dám cưỡng cầu (yêu cầu quá đáng). À…, đúng rồi, bởi vì thân thể nàng không tốt, ta phái người đưa nàng đến chỗ vắng vẻ tĩnh dưỡng, quên nói cho Bùi tứ tiểu thư, Minh Nguyệt cũng rất nhớ ngươi. Vẫn là lần đầu tiên ta thấy Minh Nguyệt thích người khác như vậy, thật làm cho ta rất ngạc nhiên."
Nghe ý trong lời hắn nói, tình hình thân thể Minh Nguyệt hình như rất nghiêm trọng?
Bùi Nguyên Ca nhịn không được hỏi: "Minh Nguyệt bệnh của nàng, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thoạt nhìn giống như rất suy yếu."
"Nàng là yêú trong bào thai, đến sau sinh ra thì ngũ tạng mất cân đối, khí huyết suy yếu, hơi chút vô ý thì có thể sẽ ... Vốn có rất nhiều đại phu nói, nàng không sống được, có thể sống đến mười lăm tuổi chính là kỳ tích." Nhắc tới bệnh của Nhan Minh Nguyệt, trên mặt Nhan Chiêu Bạch cũng che kín một tầng bóng mờ, nói không rõ hàng trăm tư vị trong lòng. Thấy Minh Nguyệt khổ sở vì tật bệnh, hắn cũng khó chịu hơn so với bất kỳ kẻ nào; nhưng có đôi khi lại cảm thấy, nếu không phải những bệnh tật kia, với tuổi này của Minh Nguyệt, đã sớm nên kết hôn, đến lúc đó, người ca ca này hắn còn có cái lý do gì canh giữ ở bên cạnh muội muội?
Bùi Nguyên Ca nhìn ra được, thân thể Nhan Minh Nguyệt không tốt, nhưng thật không ngờ lại nghiêm trọng như thế, trong lòng không khỏi dâng lên ý thương tiếc. Bỗng nhiên vén tay áo lên, cởi xuống tơ hồng trên cổ tay, nói: "Đúng rồi, ta nghe nói ngọc Lưu ly bảy màu rất tốt với người thân thể suy yếu, không bằng —— "
"Đa tạ ý tốt của Bùi tứ tiểu thư, chỉ là, ngọc Lưu ly bảy màu chỉ tốt với người thân thể suy yếu bởi vì trúng độc, Minh Nguyệt nàng không phải trúng độc, cho nên ngọc Lưu ly bảy màu cũng không có tác dụng với nàng. Bằng không, ta cũng sẽ không lấy nó làm phần thưởng đấu cờ." Thật không ngờ Bùi Nguyên Ca có thể nói ra được lời như vậy, đây chứng minh nàng là thật lòng với Minh Nguyệt, trong lòng Nhan Chiêu Bạch thật là có chút cảm kích.
Chỉ là, cô gái trước mắt rất thông minh, hắn vẫn không hy vọng Minh Nguyệt có quá nhiều tiếp xúc với nàng.
Những năm gần đây, hắn vẫn che dấu thật cẩn thận loại tình cảm không nên có này, không dám lộ ra chút manh mối ở trước mặt Minh Nguyệt, dù sao bọn họ đã là huynh muội, cho dù Minh Nguyệt lại hiền lành, còn ngây thơ, cũng sẽ không thể chấp nhận loại tình cảm không được thế tục cho phép này. Ngay cả chính hắn cũng biết nói như vậy là không đúng, nhưng mà, có chuyện vốn không thể khống chế, hắn chỉ có thể cố gắng kiềm chế, không được để người phát hiện.
Có lẽ có đôi khi hắn vẫn quá mức rõ ràng, nhưng người khác chỉ cho là, thân thể Minh Nguyệt suy yếu, cho nên hắn người làm ca ca này khẩn trương nàng, cũng coi như bình thường, cũng chưa từng nổi lên tâm tư khác. [email protected]đlqđ@bubble editor Nhưng cho tới bây giờ không nghĩ tới, tình cảm bí ẩn như vậy, lại sẽ bị Cửu điện hạ nhận thấy được. Ngày ấy ở Lâm Giang Tiên, nghe được câu "Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn là huynh muội" kia của Cửu điện hạ thật sự giống như bị ngàn vạn mũi tên nhọn cùng lúc xuyên tim, đau đến ngay cả hắn cũng không nhịn được biến sắc.
Đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn là huynh muội, đây thật sự là lời nguyền vô cùng ác độc tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe!
Cô gái trước mắt trí tuệ sắc bén, nếu tiếp xúc quá nhiều, chỉ sợ cũng sẽ phát hiện tâm tư của hắn. Trong mắt người đời, hắn lại có loại tâm tư này với Minh Nguyệt, đó là rất dơ bẩn đi, dù sao, bọn họ là huynh muội danh chính ngôn thuận, trên gia phả Nhan gia có tên Nhan Chiêu Bạch hắn, đây hoàn toàn chính là một loại loạn luân! Ai có thể lấy lòng khoan dung báo với tình cảm như vậy? Mà Minh Nguyệt lại thích và tin tưởng nàng như vậy, bằng lòng thân thiết với nàng, nếu nàng nói cho Minh Nguyệt, nếu nàng khiển trách hắn với Minh Nguyệt, nếu nàng... .
Cho dù toàn bộ người trong thiên hạ đều phỉ nhổ khinh thường hắn, hắn cũng không để ý.
Nhưng mà, hắn không chịu nổi ánh mắt Minh Nguyệt dù có một chút khinh thường, ghét cay ghét đắng, sợ hãi, hoặc là muốn xa lánh khác!
Bùi Nguyên Ca cũng không có nhận thấy được Nhan Chiêu Bạch khác thường, vẫn đang lo lắng thân thể Nhan Minh Nguyệt. Đúng vậy, viên ngọc Lưu ly bảy màu này, còn là phần thưởng đấu cờ ở Kỳ Giám Hiên của Nhan Chiêu Bạch, vốn là thuộc về Nhan Chiêu Bạch, nếu thứ này có ích với Minh Nguyệt, làm sao Nhan Chiêu Bạch lại có thể lấy ra chứ? "Vậy có đi tìm đại phu giỏi chữa trị hay không? Có lẽ không phải không có cách nào."
Tuy rằng không muốn Bùi Nguyên Ca và Minh Nguyệt tiếp xúc nhiều, nhưng Nhan Chiêu Bạch vẫn thật cảm kích phần suy nghĩ này của nàng, lắc đầu nói: "Ngay cả thái y trong cung, ta cũng thông qua Ngũ điện hạ mời đến, khám qua cho Minh Nguyệt, nhưng đều nói giống nhau. Những năm gần đây, hễ nghe được có danh y giỏi, ta đều nghĩ biện pháp mang Minh Nguyệt đi khám qua, nhưng kết quả lại đều giống nhau. Minh Nguyệt có thể sống đến bây giờ, đã làm cho bọn họ rất kinh ngạc rồi."
"Như vậy à." Bùi Nguyên Ca cũng có chút ảm đạm.
"Quên đi, không nói những lời nói làm cho người ta mất hứng, Minh Nguyệt trước có thể sống, chính là chuyện tốt, cái khác không đề cập tới." Nhan Chiêu Bạch không quá quen nói đến Nhan Minh Nguyệt với người khác, liền chuyển đề tài nói chuyện, "Thật sự là thật có lỗi, tuy rằng nói cửa hàng Khánh Nguyên và Giản Ninh Trai hợp tác ** năm, lại chỉ nghe nói ông chủ Giản Ninh Trai là nhà quan lại, nhưng không biết thì ra có liên quan với Bùi phủ. Sớm biết như thế, ta đã sớm dặn dò bọn họ tiện lợi cho Giản Ninh Trai. Như thế nào? Nghe lời Bùi tứ tiểu thư mới rồi nói, hình như hàng hóa xảy ra vấn đề?"
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu: "Vâng, không biết vì sao, nửa tháng trước nhập một lượng lớn hàng hóa, toàn bộ sợi tơ đều có trộn giả, thêu đồ cũng có vấn đề, không biết là làm sao sinh ra sai lầm."
Nếu nói vừa mới bắt đầu, nàng còn từng nghi ngờ là cửa hàng Khánh Nguyên nhập hàng có vấn đề, hiện tại nhìn đến ông chủ cửa hàng Khánh Nguyên là Nhan Chiêu Bạch, nhất thời liền bỏ đi phần nghi ngờ này. Nhan Chiêu Bạch có thể làm cửa hàng Cảnh Hiên được to lớn như thế, nhiều năm qua cũng chưa từng xảy ra sai lầm, hiển nhiên là người thận trọng kỹ tính, cũng biết rõ danh dự quan trọng, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện tự hủy trường thành này.
"Bùi tứ tiểu thư không cần lo lắng, trước kia ngươi cứu Minh Nguyệt, lại cầu tình với Cửu điện hạ, ta lại không gì báo đáp, lượng lớn hàng hóa này ta sẽ dặn dò người cửa hàng bổ sung trước, lại từ từ truy tra chuyện nguyên nhân hậu quả, cuối cùng có thể tra ra rõ ràng mọi chuyện." Nhan Chiêu Bạch sảng khoái nói, "Hơn nữa, về sau phàm là Giản Ninh Trai nhập hàng, toàn bộ theo giá gốc cho ngươi, coi như là một chút lòng biết ơn của ta."
Kỳ thật, cho dù hắn cung cấp hàng hóa miễn phí cho Giản Ninh Trai, cũng không ảnh hưởng cái gì, nhưng vị Bùi tứ tiểu thư này thật có chút cảm giác ngoài mềm trong cứng, chưa chắc sẽ đáp ứng loại điều kiện này, bởi vậy hắn chỉ đề xuất cung cấp mua hàng hóa theo giá gốc, ngược lại càng tốt hơn với lẫn nhau.
"Đa tạ ý tốt của Nhan công tử, chỉ là, " Mặt mày Bùi Nguyên Ca lạnh lùng: "Như vậy quá tiện nghi những kẻ động tay chân này, ta muốn bọn họ nhổ ra gấp bội hàng hóa đã nuốt của ta, như vậy mới coi như có thể thoáng hết giận!"
"Bùi tứ tiểu thư đã rõ ràng rồi sao?" Nhan Chiêu Bạch hỏi.
Bùi Nguyên Ca cười lạnh một tiếng nói: "Khố phòng không có vấn đề, cửa hàng Khánh Nguyên nhập hàng cũng không có vấn đề, vậy vấn đề chỉ có thể nảy sinh ở trong quá trình từ cửa hàng nhập hàng vận chuyển đến khố phòng. Mỗi lần muốn nhập hàng hóa, lão chưởng quỹ nhất định phải đích thân kiểm kê, nếu tất cả đều là giả, hoặc là số lượng hàng hóa không đúng, lão chưởng quỹ có thể phát hiện ngay, có thể biết số lượng hàng hóa Giản Ninh Trai muốn vào, có đủ năng lực chuẩn bị nhiều giả dối như vậy lại cũng không dễ dàng bị nhìn ra được sợi tơ thêu đồ thay thế, muốn nói trong Giản Ninh Trai không có nội gian, đánh ૮ɦếƭ ta cũng không tin! Lượng hàng hóa này số lượng to lớn như thế, muốn trộm đổi cũng không dễ dàng, người vận chuyển hàng hóa khẳng định có vấn đề. Chỉ cần bắt lấy hai điểm này, ta không tin tra không ra được manh mối!"
Kiếp trước Bạch Vi Bạch Chỉ và Quế ma ma phản bội, làm cho nàng căm thù đến tận xương tuỷ với loại chuyện này.
Chỉ cần bị nàng tra ra nội gian, tuyệt không nhân nhượng!
Nhan Chiêu Bạch gật đầu, nhưng trong lòng thật ra có chút kinh ngạc. Hắn theo thương đã hơn mười năm, trải qua nhiều chuyện, có thể thấy rõ ràng không ngạc nhiên những thứ này, nhưng Bùi Nguyên Ca chỉ là tiểu cô nương mười ba tuổi, trước lại chưa bao giờ giao thiệp với thương sự, lại có thể nhìn rõ mọi việc như thế, trái lại để cho hắn không thể không thán phục. "Lời Tứ tiểu thư nói có lý, nếu có chỗ cần ta hỗ trợ, xin cứ việc dặn dò!"
"Hiện tại thì có một việc, muốn xin Nhan công tử hỗ trợ!" Bùi Nguyên Ca nói xong, nhỏ giọng nói ra lời một lần.
Nghe xong, Nhan Chiêu Bạch có chút ngẩn người, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ta cố gắng hết sức..."
Bùi Nguyên Ca đi vào trao đổi vấn đề hàng hóa lần này với ông chủ cửa hàng Khánh Nguyên, Triệu Nhị chưởng quỹ và một ít tôi tớ Giản Ninh Trai, cùng với bọn tiểu nhị cửa hàng Khánh Nguyên đều chờ ở bên ngoài, [email protected]#d#l#q#[email protected] lờ mờ có thể nghe được tiếng nói chuyện mơ mơ hồ hồ bên trong, nhưng lại nghe không rõ ràng lắm rốt cuộc nói cái gì. Đột nhiên, bên trong truyền đến một âm thanh "Va chạm" vang lên, hình như là tiếng vỗ bàn, ngay sau đó là Bùi Nguyên Ca nổi giận đùng đùng chất vấn.
"Ta nói lần này chúng ta nhập toàn bộ hàng hóa có vấn đề từ cửa hàng Khánh Nguyên các ngươi, làm hại Giản Ninh Trai chúng ta thiếu chút nữa mất sạch danh dự, chuyện này, dù sao cửa hàng Khánh Nguyên các ngươi phải cho ta câu trả lời thoả đáng! Ta ở trong này nói nửa ngày với ngươi, ngươi lật đi lật lại dây dưa không rõ, rốt cuộc định xử lý như thế nào? Cái dạng này của các ngươi, về sau Giản Ninh Trai chúng ta sẽ không bao giờ nhập hàng từ chỗ các ngươi nữa! Còn có, không để yên chuyện ở đây, nếu ngươi vẫn đùn đẩy như vậy? Tiếp nữa, chúng ta sẽ gặp trên công đường!"
"Cô nương đừng nóng vội, có chuyện gì chúng ta có thể nói được rồi! Dù nói thế nào, chúng ta cũng là giao tình nhiều năm, không thể nói cắt liền cắt, ta nói nhất định sẽ cho cô nương câu trả lời thoả đáng." Một giọng nam khác lại mang theo chút ý tứ hàm xúc lấy lòng, vội hỏi, "Như vậy có được không? Hàng hóa lần này có vấn đề, toàn bộ từ cửa hàng Khánh Nguyên chúng ta bồi thường tổn thất (thiệt hại) cho cô nương. Đương nhiên, để tỏ vẻ xin lỗi, về sau cô nương nhập hàng từ chỗ ta, toàn bộ theo giá gốc cho ngươi, ta cam đoan không thu cô nương chút lợi tức nào, như thế nào?"
Tiểu nhị ngạc nhiên mở to hai mắt, cho tới bây giờ hàng hóa của cửa hàng Khánh Nguyên bọn họ cũng chưa từng có vấn đề, sao ông chủ lại có thể nói như vậy?
Hơn nữa, nghe giọng nói của ông chủ, cảm thấy được ...
Bên kia, Triệu Nhị chưởng quỹ cũng trao đổi một ánh mắt với nô bộc phía sau, vẻ mặt cổ quái (kì dị). Mới vừa rồi tiểu nhị còn thật không khách khí đối với đông gia tiểu thư, đi ra một chuyến đã thay đổi mặt, hiển nhiên là ông chủ lên tiếng trong phòng. Mà hiện tại nghe giọng điệu của ông chủ cửa hàng Khánh Nguyên này, hình như thật không muốn đông gia tiểu thư của bọn họ và Cửa hàng Khánh Nguyên đoạn giao (cắt đứt quan hệ), mở miệng ngậm miệng cứ là giao tình, còn há mồm đã nói muốn theo giá gốc cho đông gia tiểu thư bọn họ... Điều này sao nghe khiến người ta cảm thấy không thích hợp thế nào. Chẳng lẽ vị ông chủ của cửa hàng Khánh Nguyên này vừa ý đông gia tiểu thư của bọn họ?
Bằng không thì rất khó giải thích đủ loại khác thường!
Đang nghĩ ngợi, đã thấy Bùi Nguyên Ca tức giận nhấc lên bức rèm che, còn phẫn nộ quát: "Niệm ở đây là lần đầu tiên các ngươi làm ra loại chuyện này, ta tha cửa hàng các ngươi một lần này, các ngươi mau chóng bổ sung hàng hóa cho Giản Ninh Trai chúng ta. Nếu lại có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ như thế, chúng ta đến gặp trên công đường đi!" Đi đến bên cạnh đám người Triệu Nhị chưởng quỹ, quát, "Chúng ta đi!"
Triệu Nhị chưởng quỹ không dám lên tiếng, vội vàng đi theo Bùi Nguyên Ca ra khỏi cửa hàng Khánh Nguyên.
Xem ra Bùi Nguyên Ca tức giận không nhỏ, bước chân cũng mang theo gió, Triệu Nhị chưởng quỹ suy nghĩ rất lâu, vẫn là không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, chuyện này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thật sự là hàng hóa của cửa hàng Khánh Nguyên xảy ra vấn đề, liên lụy đến Giản Ninh Trai chúng ta sao? Tuy rằng cửa hàng Khánh Nguyên sơ sơ không bằng cửa hàng loại lớn Cảnh Hiên, nhưng nhiều năm qua cũng rất có danh dự, thật sự làm loại chuyện này?"
"Không thể như vậy sao?" Bùi Nguyên Ca tức giận phất tay áo, "Chỉ là thôi, thấy thái độ ông chủ bọn họ nhận sai cũng được, lần này thì thôi. Nếu lại có lần sau, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!" Nói xong, giẫm lên bậc thềm xe, khom lưng vào xe ngựa, đám người Triệu Nhị chưởng quỹ lại đi phía sau xe ngựa Giản Ninh Trai, nghe theo Bùi Nguyên Ca ra lệnh một tiếng, xa phu vung roi, xe ngựa lộc cộc lộc cộc đi tới phương hướng Giản Ninh Trai.
Một mình ngồi ở trong xe ngựa, tức giận trên mặt Bùi Nguyên Ca liền tan đi, chỉ còn lại có một mảnh suy tư.
Vốn nghĩ đến sự kiện lần này chỉ là ngoài ý muốn hoặc là trùng hợp, vừa vặn Giản Ninh Trai nhập hàng sợi tơ giả vào, bị Ngụy sư phó mua được, vốn lại là một bức thêu đồ quan trọng như vậy, cho nên quậy tưng lên, đúng lúc bị Quảng Trí Trai bắt lấy, muốn gây sóng gió, nhân cơ hội lật đổ Giản Ninh Trai.
Giang Nam là quê hương của tơ lụa, vải tơ tằm lụa la đa dạng phong phú, tương ứng, các loại làm giả cũng hưng thịnh lâu dài không suy, giống dùng phấn thiến hồng thảo ngâm tơ tằm trắng làm tơ thêu đỏ, cùng với những thứ hàng giả phương thức làm giả này, rất nhiều đều là bí pháp (phương pháp bí mật) của Giang Nam bên kia. Nếu nói là cửa hàng Khánh Nguyên không cẩn thận khi nhập hàng, ở Giang Nam bị người lừa gạt, đó trái lại là bình thường, nhưng hiện tại xuất hiện ở kinh thành, dùng để cố ý thay hàng hóa của Giản Ninh Trai, khó tránh khỏi sẽ làm Bùi Nguyên Ca nghĩ nhiều.
Cứ như vậy, chuyện vốn không có đơn giản như vậy.
Người vận chuyển hàng hóa chắc chắn có vấn đề, nếu không sẽ không bị người đổi đi cả đống hàng hóa mà không cảm giác được; bên trong quản sự và chưởng quỹ có người nội ứng ngoại hợp, nếu không thì không có khả năng biết chính xác muốn nhập hàng hóa và số lượng, trước đó chuẩn bị tốt hàng giả tương ứng. Tuy rằng nói không thể loại bỏ quản sự cấu kết với người vận chuyển hàng hóa, lấy chính phẩm đi mua để giành ích lợi có thể tính, nhưng muốn chuẩn bị một lượng lớn hàng giả lại không dễ dàng bị phát hiện ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, bản thân sẽ không dễ dàng làm được chuyện này, tất nhiên phải hao phí xa xỉ tinh lực và thời gian.
Vả lại, nếu bị vỡ ra bán giá họa, Giản Ninh Trai cũng phải xui xẻo theo, nếu Giản Ninh Trai do đó không gượng dậy nổi, với những người quản sự và vận chuyển hàng hóa này tổn hại cũng rất lớn. Tát ao bắt cá, đều là lão lươn lẹo ở thương trường nhiều năm, không có tầm nhìn hạn hẹp như vậy.
Nếu chính là vì lợi, còn không bằng động tay chân ở trên giá nhập hàng thoải mái dễ dàng hơn.
Phí hết tâm huyết chuẩn bị một lượng lớn hàng giả thay như vậy, nếu nói muốn Giản Ninh Trai phải không gượng dậy nổi thậm chí đóng cửa thì mới càng hợp lý. Mà những người quản sự và vận chuyển hàng hóa này sở dĩ dám làm loại chuyện này, chắc là có đường lui, biết sau khi Giản Ninh Trai đóng cửa, bọn họ vẫn có thể có điều kiện hậu đãi như cũ, đã không có nỗi lo về sau, lúc này mới dám tùy ý làm bậy như vậy.
Nói lên lời nói như vậy, khả năng là Quảng Trí Trai động tay chân ở phía sau tính cũng rất lớn.
Nếu nói chuyện này là Quảng Trí Trai động tay chân, mục đích của bọn họ hiển nhiên là hy vọng Giản Ninh Trai vì vậy đóng cửa. Với tính tình nóng nảy của Ngụy sư phó, tầm quan trọng của bức tranh thêu kia, hơn nữa có người ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, gây sóng gió, chỉ sợ chuyện sẽ ầm ĩ đến tối mày tối mặt. dieenddafnleequysddoon Nếu nàng không ở đó, vào lúc hai bên giằng co, bên cạnh có người kêu câu muốn tra xét sợi tơ của Giản Ninh Trai để chứng minh thiệt giả, lại tìm được sợi tơ thêu đỏ giả từ khố phòng, chỉ sợ Giản Ninh Trai thật sự phải thất bại thảm hại.
Nhưng hiện tại, Ngụy sư phó được nàng trấn an (vỗ về), vấn đề hàng giả lại bị nàng cắt đứt giữa đường, nhìn như yên ổn xong sự cố, nhưng Quảng Trí Trai nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.
Như vậy kế dẫn rắn ra khỏi hang của nàng, đã đường sống có thi triển (phát huy).
Nàng làm bộ không phát hiện bên trong Giản Ninh Trai có vấn đề, mà thông qua cãi vã với Nhan Chiêu Bạch, lại tạo thành một loại biểu hiện giả dối, giống như bởi vì ông chủ cửa hàng Khánh Nguyên coi trọng nàng, mà nhận thức nối tiếp chuyện hàng giả xuống, thêm vào bồi thường, làm cho tình thế bình ổn từ đấy. Cứ như vậy, đã cho người có vấn đề bên trong Giản Ninh Trai uống một viên thuốc an thần, làm cho bọn họ cho rằng mình cũng không có bại lộ.
Chuyện lần này không thể ầm ĩ lên, Quảng Trí Trai nhất định sẽ không từ bỏ như vậy, cửa hiệu lâu đời, lần đầu tiên xuất hiện vấn đề, chỉ cần xử lý thích đáng, còn có thể cứu lại. Nhưng nếu liên tiếp xuất hiện vấn đề hàng giả, vậy không nói biện pháp giải quyết tốt hậu quả làm được có tốt bao nhiêu, cũng dao động địa vị ở trong lòng khách hàng, từ từ thưa thớt. Quảng Trí Trai có nội tuyến tại Giản Ninh Trai, có cơ hội ra tay tốt như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua, khẳng định sẽ lập lại chiêu cũ, làm cho thanh danh của Giản Ninh Trai mất sạch.
Mồi, nàng đã bỏ lại, hiện tại cũng chỉ có thể lúc nhập hàng lần sau, để đều bắt được người tang vật.
Bởi vậy, sau khi trở lại Giản Ninh Trai, Bùi Nguyên Ca cũng không có nói chân tướng cho bất kỳ kẻ nào, chỉ nói là lần này cửa hàng Khánh Nguyên vào hàng hóa có vấn đề, đã bồi thường theo giá gốc, cũng cam đoan về sau sẽ không lại xuất hiện loại chuyện này, để cho mọi người không cần lo lắng. Mà cùng lúc đó, hạ nhân phái đi đến các gia thương hộ thăm viếng cũng đã trở về bẩm báo, trong khách hàng mua này nọ ở Giản Ninh Trai nửa tháng này, quả nhiên còn có hai người mua phải hàng hóa có vấn đề, cũng may bọn họ còn chưa có sử dụng, cũng không có phát hiện khác thường, kết quả người Giản Ninh Trai lại chủ động tới cửa, thay thế hàng hóa cũng trả tiền bồi thường, thật ra lại làm cho bọn họ cảm thấy thật kinh ngạc, khen không dứt miệng với Giản Ninh Trai.
Nghe nói như thế, Triệu Nhị chưởng quỹ xoa xoa mồ hôi lạnh, cũng may tiểu thư nghĩ được chu đáo, bằng không, hai nhà này cũng quậy tưng lên thì chuyện phiền toái rồi.
Nghĩ đến đây, lại bội phục sát đất với Bùi Nguyên Ca tuổi còn trẻ.
Chuyện Giản Ninh Trai xử lý xong, Bùi Nguyên Ca đỡ Thư Tuyết Ngọc, ngồi xe ngựa hồi phủ. Bôn ba nửa ngày này, Bùi Nguyên Ca sớm về Tĩnh Xu trai nghỉ ngơi, Tử Uyển Mộc Tê vội vàng đi lên hầu hạ nàng thay quần áo, đột nhiên Tử Uyển kinh ngạc nói: "Tiểu thư, cái hà bao Hỷ thước (chim khách) đậu cành cây kia treo trên thân người đâu? Sao không thấy nữa?"
Bùi Nguyên Ca ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại tới bên hông, quả nhiên hà bao mang ra ngoài lúc trước đã không biết tăm hơi, không biết là bị người trộm đi, hay là không cẩn thận đánh mất, trong lòng hơi hơi sa sầm. Chẳng qua, cũng may hà bao kia là nàng tùy tay làm để chơi đùa, dùng vải dệt, thêu hoa văn và màu sắc đều là bên ngoài thường thấy, cũng không có vật gì đặc biệt lưu niệm có thể nhận ra thân phận, bên trong cũng chỉ là hương liệu tầm thường, lúc này tinh thần mới hơi bình tĩnh lại.
Hà bao bình thường như vậy, cho dù bị người nhặt đi, cũng không đến mức sinh ra sự cố.
"Thôi, chỉ là cái hà bao tầm thường, tìm không thấy thì đã không thấy tăm hơi." Hiểu rõ những thứ mấu chốt này, Bùi Nguyên Ca thật không quá để ý, tắm rửa một phen, thay đổi quần áo nằm nghiêng ở trên giường. Chỉ có điều, việc này cũng nhắc cho nàng tỉnh ra, mất đi hà bao này là không phải vật lưu niệm, nếu là một vật khác bên người có thể nhận biết thân phận, không chừng sẽ sinh ra bao nhiêu chuyện, nàng cũng quá sơ sót.
Sau này phải càng thêm cẩn thận mới được.
Bên này Thư Tuyết Ngọc ở Kiêm Gia Viện cũng lăn qua lộn lại một chút cũng không buồn ngủ, nói chuyện với lão chưởng quỹ vào ban ngày không ngừng quay cuồng ở trong đầu, bị phong ở Kiêm Gia Viện này trong mười năm, cửa hàng đồ cưới của nàng cũng từng có rất nhiều vấn đề, thậm chí đôi khi nhập bất phu xuất (số vào chẳng bằng số ra), cũng nhờ có chưởng quỹ cửa hàng danh nghĩa Bùi phủ nhắc nhở, nâng đỡ. Chương Vân tuyệt đối không có loại lòng tốt này, như vậy, vậy có thể nói hết thảy đều là Bùi Chư Thành bày mưu đặt kế. Hắn...
Thư Tuyết Ngọc suy nghĩ muôn vàn, bỗng nhiên nghe được hình như Bạch Sương đang nói chuyện với ai bên ngoài, nhắc tới chữ "Lão gia đã trở lại", đột nhiên ngồi dậy.
Ngẫm nghĩ, lại cảm thấy mình có chút buồn cười, nhưng vẫn cứ đứng dậy thay đổi quần áo, chải tóc, sinh ra ngẩn ngơ cả buổi trước bàn gương, nhiều lần do dự, cuối cùng mới hạ quyết tâm, đứng dậy đi ra ngoài phòng, thấy Bạch Sương đang sửa sang lại Bát Bảo Các với đại nha hoàn Bạch Y vừa chuyển đến, nhỏ giọng nói những thứ gì đó, cắn cắn môi, hỏi: "Lão gia đã trở lại sao? Ở nơi nào?"
Lần đầu tiên nghe phu nhân hỏi chuyện lão gia, Bạch Sương hơi kinh ngạc, đáp: "Lão gia ở Đồng Trạch Viện!"
"Ta có việc muốn tìm lão gia trao đổi, Bạch Sương ngươi theo ta đi qua một chuyến!" Thư Tuyết Ngọc suy tư trăm chiều, cuối cùng mới nói ra những lời này. Bạch Sương biết tính tình phu nhân mình quật cường, miệng lại cứng, không dám trêu ghẹo, lên tiếng, liền đi theo phía sau Thư Tuyết Ngọc, đi vào Đồng Bào Đường. Thư Tuyết Ngọc dừng một chút, đang do dự, nói: "Trước ngươi chờ ở nơi này, để cho tốt hơn ta muốn một mình nói với lão gia, để đừng truyền ra!"
Trên mặt Bạch Sương không dám có chút dị sắc (vẻ mặt khác), cung kính nói: "Vâng, phu nhân."
Sau khi Thư Tuyết Ngọc đi ra từ Kiêm Gia Viện, đây là lần đầu tiên tự mình chủ động tìm Bùi Chư Thành, cũng là lần đầu tiên đặt chân tới Đồng Bào Đường, sau khi vào cửa thấy Bùi Chư Thành không ở gian ngoài, vòng qua bình phong, đi vào thiên gian, quả nhiên thấy Bùi Chư Thành ngồi ở trước bàn, đang tập trung tư tưởng chuyên chú nhìn công văn giấy tờ trong tay, giữa đầu mày nhíu chặt, vẻ mặt có chút trì trệ, dường như tâm tình cũng không tốt, trong lúc này lại hơi muốn xoay người rời đi.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng của Bùi Chư Thành: "Sững sờ làm cái gì? Rót ly trà lại đây cho ta!"
Hiển nhiên nghe được tiếng động, nhận thấy được có người đến.
Thư Tuyết Ngọc ngẩn ra, bỗng nhiên quay đầu, lại thấy Bùi Chư Thành vẫn cúi đầu như cũ, dường như ánh mắt vẫn chưa rời khỏi công văn, đang do dự, nhìn khắp bốn phía, cuối cùng phát hiện trên bàn trà bên phải đặt một cái ấm trà tử sa màu đỏ hải đường, cùng với nguyên bộ ly trà, tiến lên đi rót một ly trà, thử nhiệt độ chén một chút, cảm giác còn có thể, lúc này mới chậm rãi đi qua, đưa tới trước mặt Bùi Chư Thành.
Ánh mắt Bùi Chư Thành vẫn đang chăm chú ở trên công văn, tùy tay tiếp nhận, đang muốn uống, bỗng nhiên nhận thấy được không đúng, đột nhiên ngoảnh lại, thấy Thư Tuyết Ngọc chân tay luống cuống, đột nhiên ngẩn ra, tay run lên, hắt toàn bộ ly trà vẩy vào trên công văn, ngay cả ly trà cũng "Bịch" một tiếng rơi xúông trên mặt đất, đập vỡ tan tành. Ý thức được bản thân luống cuống (luống cúông), Bùi Chư Thành vội vàng dùng ống tay áo lau vết nước trà đọng trên công văn, cúi đầu hơi mất tự nhiên nói: "Ta tưởng Thạch Nghiễn, không nghĩ tới lại là ngươi!"
"Đúng, " Thư Tuyết Ngọc nhỏ giọng nói, : "Ta rất ít đến viện của ngươi."
Cho dù là hiện tại, hay là lúc trước.
Bùi Chư Thành cũng không biết nên nói cái gì, có thể nói cái gì, chỉ "Ừ" một tiếng liền không nói tiếp nữa. Một lúc lâu mới ngẩng đầu, vẻ mặt có chút lo âu: "Xảy ra chuyện gì?" Lúc trước Thư Tuyết Ngọc cũng rất ít đến Đồng Trạch Viện tìm hắn, lại càng không cần nói tình huống xấu hổ hiện tại của hai người. Hiện tại nàng lại đến đây, giải thích duy nhất chính là Bùi phủ đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện rất nghiêm trọng, cho nên nàng mới có thể đến.
"Không có." Thư Tuyết Ngọc cũng có thể đoán ra vì sao hắn hỏi cái loại lời này, nhất thời cảm thấy hết sức quẫn bách, "Không có việc gì, ta đi bây giờ."
Nói xong, bèn quay đầu muốn rời đi.
Thấy dáng vẻ cử chỉ của nàng như vậy, Bùi Chư Thành càng cảm thấy quả thật là đã xảy ra chuyện, nhưng nàng lại cứ không chịu nói, chuyện Hình bộ đã muốn làm cho hắn nhức đầu, vừa đi về lại nghe đến một tin tức không tốt, vốn là sứt đầu mẻ trán, thấy bộ dạng này của Thư Tuyết Ngọc, không nhịn được một trận nôn nóng, có chút không kiên nhẫn nói: "Thư Tuyết Ngọc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, ngươi nói ra đi được không? Có thể đừng cứ che che giấu giấu như vậy làm cho ta phải đoán hay không!" Hình như nhận thấy bản thân nôn nóng và tức giận, hắn hít sâu một hơi, kiềm chế nói, "Đều là người Bùi phủ, có chuyện gì, ta sẽ giải quyết. Nghe nói buổi chiều hôm nay ngươi và Ca nhi đến trong cửa hàng, cửa hàng xảy ra chuyện gì sao? Hay là trên đường gặp cái gì phiền toái?"
"Không có." Thư Tuyết Ngọc cắn răng, "Không có chuyện."
Bùi Chư Thành vừa đè xuống nóng giận lại xông ra, có chút tức giận nói: "Không có việc gì thì ngươi tới làm cái gì?"
Ý định ban đầu của hắn là cho rằng, chính là lúc trước Thư Tuyết Ngọc đã rất ít đến Đồng Trạch viện, huống chi tình cảnh hiện tại? Coi tính tình của nàng, nếu không có việc lớn, tuyệt đối sẽ không muốn tới nơi này. D!#[email protected]#Q*%d+=.c+m Nhưng nghe vào trong tai Thư Tuyết Ngọc, lại cảm thấy hoàn toàn không phải chuyện trả về như vậy, vốn quẫn bách không xê xích, trong lúc này toàn bộ đã hóa thành phẫn nộ, giương đầu cười lạnh nói: "Đúng vậy, sao ta lại muốn tới nơi này? Đây là viện của Bùi đại tướng quân ngươi, Chương di nương có thể đến, Minh Cẩm có thể đến, ta tính là cái gì? Sao ta có thể đến nơi đây?"
Nói vừa mới nói ra, một lúc sau liền cảm thấy hối hận, nhưng lại không chịu cúi đầu, vẫn thờ ơ nhìn Bùi Chư Thành.
"Ngươi —— "
Bùi Chư Thành chợt đứng dậy. Tự cảm thấy có lòng tốt hỏi nàng, kết quả lại đổi lấy một câu nói gay gắt như vậy, hơn nữa còn nhắc tới Minh Cẩm, chỉ cảm thấy vô cùng đâm chọc trong lòng, tức giận đến tay nắm chặt thành quyền, cả người cũng đang phát run, có ý muốn phản kích hai câu, lại cố gắng nhẫn nại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, như phát tiết mà ném công văn chồng chất trên bàn, lạnh lùng nói: "Thư Tuyết Ngọc, rốt cuộc ta lại trêu ngươi chọc giận ngươi ở đâu rồi hả? Thật tốt ngươi chạy đến Đồng Trạch Viện tìm ta tra? Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì? Nhất định phải cãi vã không ngớt, đùa bỡn việc nhà không ngày yên tĩnh mới vừa lòng sao?"
Nghe lời này của hắn, giống như lại thuộc ngôn ngữ lúc trước, trong lúc nhất thời động đến tâm sự, Thư Tuyết Ngọc chỉ cảm thấy trái tim thắt chặt đến đau từng đợt, lại mạnh mẽ tự chịu đựng, bật thốt lên nói: "Đúng, chính là ta không có việc gì tìm việc, chính là ta thấy không thể trải qua ngày quá yên bình, thế nào? Dù sao Thư Tuyết Ngọc ta chính là người như vậy, ta mạnh mẽ bá đạo, ta sinh sự từ việc không đâu, thậm chí ta phải bới móc khắp nơi, cũng không phải ngày đầu tiên ngươi biết! Nếu ngươi muốn dịu dàng uyển chuyển hàm xúc khéo hiểu lòng người, Tứ Đức Viện có Chương Vân, Phi Sương Viện có Tần Thanh Sương, Uyển Nguyệt Viện có Tiếu Uyển Nhi, muốn ta thay ngươi gọi các nàng đến hay không?"
"... ."
Bùi Chư Thành tự nhận là mười năm nay tính tình của hắn đã thu lại rất nhiều, không còn là nóng nảy dễ giận ngày trước nữa, nhưng hiện tại hắn biết, hắn đã sai rồi. Hắn vẫn có thể dễ dàng bị Thư Tuyết Ngọc nói mấy câu biến thành nổi trận lôi đình. иgự¢ phập phồng kịch liệt, gắt gao nhìn chằm chằm Thư Tuyết Ngọc kia bày ra mặt quật cường như trước, thời gian dường như đột nhiên đảo ngược, nghiễm nhiên lại trở về cục diện tranh cãi ầm ĩ không ngớt, gà chó không yên mười năm trước... .
"Thư Tuyết Ngọc, ta không muốn lại ầm ĩ với ngươi!" Bùi Chư Thành nói từng chữ từng chữ, chỉ vào cửa nói, "Đi ra ngoài!"
"Không cần ngươi đuổi, ta tự mình sẽ đi, ngươi cũng không cần nói cái khác nữa, từ nay ta sẽ không bao giờ đến nơi này nữa! Hôm nay là ta choáng váng, dầu mỡ mê muội tim mới lại tới đây! Ngươi yên tâm, về sau sẽ không bao giờ đến quấy rầy ngươi nữa!" Thư Tuyết Ngọc căm giận nói, đầu vừa xoay, thân hình như gió rời khỏi tầm mắt của Bùi Chư Thành.
"Loảng xoảng rầm —— "
Chờ nàng vừa đi, Bùi Chư Thành nhấc chân đá ngã cái ghế vốn là ghế bành gốc gỗ lim màu đen của mình xuống đất: "Không hiểu ra sao! Thật sự là không hiểu ra sao!"
Bạch Sương vốn cho là phu nhân nhà mình rốt cục thông suốt, lại biết đến Đồng Trạch Viện tìm lão gia, nghĩ có lẽ như vậy hai người có thể hóa giải hiềm khích trước kia, hiện tại lại không có Chương Vân đến quấy rối, may ra nói không chừng cũng có thể nhặt lại tình cũ (giống hâm nóng tình xưa nhỉ). Lại thế nào cũng không nghĩ tới, lúc phu nhân đi vào thấp thỏm không yên, lo được lo mất, làm sao không lâu sau trong phòng lại ầm ỹ lên?
Đang hoảng hốt lo sợ, Thư Tuyết Ngọc cũng đã lao ra cửa phòng, tay nắm chặt иgự¢, vẻ mặt trắng đến dọa người.
Bạch Sương hoảng sợ, bước lên phía trước đỡ nàng, hỏi luôn miệng: "Phu nhân, người làm sao vậy?"
Thư Tuyết Ngọc khoát tay, bỏ qua tay nàng ta, thất tha thất thểu rời Đồng Trạch Viện, thấy có nha hoàn ✓ú già đi qua, không muốn bị người thấy bộ dáng của bản thân, hít sâu một hơi, miễn cưỡng kiềm chế lại tâm tư trong lòng, mạnh mẽ chống đỡ đi đến Kiêm Gia Viện, nhốt mình ở trong phòng, vào phòng trong, thì không nhịn được ngã xuống giường, nước mắt tràn khỏi mi. Nàng chỉ là... . Chỉ là bởi vì chuyện cửa hàng, muốn đi nói lời cảm tạ mà thôi, vì sao đến cuối cùng lại biến thành loại hoàn cảnh này chứ?
Hình như giống với thật lâu thật lâu trước kia, bất kể lúc trước suy nghĩ cái gì, muốn làm cái gì, đến cuối cùng đều sẽ biến thành cãi vã.
Kỳ thật nàng cũng không muốn ầm ĩ, thật sự không có...
Ở bên ngoài Bạch Sương gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, lại không biết làm sao, trước mắt lại sáng ngời, dặn dò đám người Bạch Y trông coi viện xong, tự mình chạy tới Tĩnh Xu Trai, quỳ xuống trước mặt Bùi Nguyên Ca, nói rõ ràng rành mạch một lần nguyên nhân hậu quả sự tình, cuối cùng dập đầu nói: "Tứ tiểu thư, người đi khuyên nhủ phu nhân đi, ít nhất làm cho bà mở cửa. Vừa rồi nô tỳ thấy vẻ mặt của phu nhân thật tái nhợt, tình hình không tốt lắm, nô tỳ thật sự rất lo lắng."
Nói xong, dập đầu không ngừng, vẻ mặt đau lòng.
"Phụ thân và mẫu thân cãi nhau? Mẫu thân nhốt mình ở trong phòng?" Bùi Nguyên Ca lắp bắp kinh hãi, vội vàng đứng dậy thay quần áo, lại bảo Mộc Tê chải đầu giúp nàng, vừa nói với Bạch Sương, "Ngươi đừng vội dập đầu, nếu biết lo lắng cho thân thể của mẫu thân, còn không nhanh lấy danh thi*p trong phủ đi mời đại phu lại đây, sững sờ ở trong này làm cái gì? Trước ngươi đi mời đại phu, ta đây đi thăm hỏi mẫu thân."
Lúc này Bạch Sương mới tỉnh ngộ lại, vội vàng chạy đi mời đại phu.
"Tử Uyển, ngươi đến Đồng Trạch Viện đi, nói cho phụ thân, cứ nói thân thể mẫu thân không khoẻ, xem phản ứng của phụ thân. Ta dẫn Mộc Tê và Sở Quỳ đi qua Kiêm Gia viện trước. Nhớ kỹ, không cần lộ dấu vết hành động, bị người nhìn ra được bất thường!" Bùi Nguyên Ca dặn dò, trang điểm tùy tiện, liền dẫn theo bọn nha hoàn ra cửa, đi tới Kiêm Gia Viện, thật sự thấy cửa phòng nhà chính đóng chặt, bọn nha hoàn đều sững sờ ở trong sân không biết làm sao.
Bùi Nguyên Ca tiến lên gõ cửa: "Mẫu thân, nữ nhi là Nguyên Ca, có việc muốn bàn bạc với mẫu thân."
"Thân thể ta không khoẻ, có chuyện gì tự con quyết định, không cần tới hỏi ta. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, con không cần ầm ỹ ta, trở về đi!" Tiếng của Thư Tuyết Ngọc truyền ra từ phòng trong, rầu rĩ, dường như còn hơi nghẹn ngào.
"Thân thể mẫu thân không khoẻ sao? Vậy càng phải mời đại phu lại, cẩn thận khám và chữa trị mới đúng." Bùi Nguyên Ca vẫn là lần đầu tiên ăn bế môn canh (đóng cửa không cho vào) của Thư Tuyết Ngọc, xem ra Bạch Sương nói đúng thật, quả là mẫu thân tranh chấp rất lợi hại với phụ thân. Chỉ là không biết rốt cuộc vì sao hai người cãi vã, lại có thể đến mức này? "Mẫu thân, để cho nữ nhi đi vào được không? Nữ nhi rất lo lắng tình trạng của mẫu thân, mẫu thân! Mẫu thân!"
Lần này, Thư Tuyết Ngọc lại không để ý tới nàng nữa.
Bùi Nguyên Ca vẫn là lần đầu tiên gặp loại tình huống này, đang nhíu mày thì Tử Uyển đến Đồng Trạch viện đã chạy tới, thì thầm nói nhỏ: "Tiểu thư, lão gia nói, bị bệnh xin mời đại phu hắn còn có việc bận rộn, không cần quấy rầy hắn! Còn có, nô tỳ vào trong Đồng Trạch Viện, bên trong đang đánh quân côn, nô tỳ hỏi thăm xuống dưới, nói là hôm nay hộ vệ trực coi giữ Đồng Trạch Viện nửa đường lười biếng ngủ gật, không thông báo lão gia, phu nhân đi vào. Lão gia rất tức giận, nói bọn họ lơ là nhiệm vụ, trực tiếp xử trí theo quân pháp."
Lại động quân pháp, xem ra phụ thân cũng thật sự rất tức giận, chỉ là... . Bùi Nguyên Ca không hiểu ra sao, rốt cuộc là vì sao hai người trở nên tranh cãi ầm ĩ?
Bên này Bùi Nguyên Ca còn muốn làm cho Thư Tuyết Ngọc mở cửa, không nghĩ tới, không qua bao lâu, thủ vệ tiểu nha hoàn nhanh chóng báo lại: "Đại tiểu thư, nhị tiểu thư và tam tiểu thư đã tới rồi, còn có Tần di nương và Tiếu di nương, nói là tới thăm phu nhân."
Nàng đến thời gian mới một nén nhang, Bùi Nguyên Hoa Bùi Nguyên Xảo Bùi Nguyên Dung kèm thêm hai vị di nương cũng đã nhận được tin tức, sao có thể nhanh như vậy?
Chẳng lẽ nói trong Kiêm Gia Viện này có nội gian? Hay là Đồng Trạch Viện?
Mà cùng lúc đó, bên trong phủ Thọ Xương Bá, Thọ Xương Bá Phó Anh Kiệt cũng cúi đầu ngồi như bị phỏng, vẻ mặt nặng nề lại ngờ vực: "Kỳ lạ, lần này ta báo tên Thịnh nhi lên, xin cái vị trí ngự tiền hộ vệ tam đẳng, trang ## bubble làm sao đến bây giờ cũng vẫn chưa có tin tức? Đây là không bình thường!" Những người như bọn họ có tước vị võ tướng, đường đi của bọn con cháu đều là che chở, theo lý thuyết, với lai lịch tước vị của hắn, với nhân phẩm võ nghệ của Thịnh nhi, ngự tiền hộ vệ tam đẳng chắc là không có vấn đề mới đúng.
Hắn cũng hỏi quan viên liên quan nhưng đối phương đều ngậm miệng không nói chuyện.
Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì chứ?
"Ai biết được? Nói không chừng chính là cửa hôn sự này làm rối lên, ta thấy Bùi Nguyên Ca kia giống như là người không may mắn, bằng không đang tốt đẹp làm sao hồi đó Trấn Quốc Hầu phủ có thể huỷ hôn chứ?" Tuy rằng hôn sự hai nhà đã định, nhưng chỉ cần nghĩ tới đích nữ phủ thượng thư Bùi Nguyên Ca kia, lại được Bùi thượng thư yêu thích sâu sắc, còn là một nhân vật có thủ đoạn lợi hại sẽ trở thành con dâu của mình, phu nhân Thọ Xương Bá đã cảm thấy cả người không thoải mái, càng nhìn càng cảm thấy con dâu này không hợp ý.
"Nói bậy bạ gì đấy?" Thọ Xương Bá nhíu mày, " Nữ nhi Bùi đại ca, có thể kém sao? Huống chi bản thân Thịnh nhi cũng rất vừa lòng."
"Hừ, Thịnh nhi tuổi còn nhỏ thì biết cái gì? Còn không phải bị khuôn mặt của Bùi Nguyên Ca kia mê hoặc?" Nói tới đây, phu nhân Thọ Xương Bá lại càng phát hiện không thoải mái, thân phận con dâu tương lai lại cao, thủ đoạn lại lợi hại, được lão gia che chở, Thịnh nhi lại hài lòng, tương lai bà bà (mẹ chồng) như nàng đây còn có chỗ nương thân sao? Bỗng nhiên nhớ tới hôm nay trong lúc vô ý nghe được tin tức, không nhịn được nói, "Nói không chừng chuyện Thịnh nhi chính là bị nàng làm lỡ, nhưng mà ta nghe nói, Bùi Nguyên Ca kia cũng không biết xảy ra chuyện gì lại có thể bám lên Ngũ điện hạ, ồn ào đến Ngũ điện hạ muốn lập nàng làm trắc phi, nghe nói đã thỉnh chỉ với hoàng hậu. Nói không chừng chính là Ngũ điện hạ khó chịu Thịnh nhi của chúng ta giành trước một bước, đoán chừng làm khó dễ chuyện công tác của Thịnh nhi đấy!"
Nàng là kẻ nói vô ý, nhưng Thọ Xương Bá là người nghe có lòng, mày gắt gao nhíu lại: "Có loại chuyện này?"
Nếu nói như vậy, việc hôn sự này chỉ sợ lại suy tính lần nữa...