"Vậy ư? Ở đâu?" Bùi Chư Thành nghi hoặc cúi đầu nhìn thánh chỉ.
Từ lúc nhận được thánh chỉ khiến người ta đau đầu, ông đã nhìn đi nhìn lại vô số lần, dường như có thể đọc làu làu nội dung trên đó: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Hình bộ thượng thư Bùi Chư Thành chủ thẩm vụ án Tả bố chính sử Ngọc Chi Ngạn chậm trễ quân tư, Cức Dương châu thất thủ, nhất định phải xét xử theo luật định, không oan uổng không dung túng. Khâm thử!" Phía dưới cùng chính là ngự ấn đỏ tươi của hoàng đế, trừ cái đó ra không còn nội dung nào khác.
Giống hệt những thánh chỉ trước đó, có ý nghiêng về phía Ngọc Chi Ngạn chỗ nào chứ? Càng không nói đến biện pháp cứu hắn.
"Phụ thân xem chỗ này đi!" Nhìn ánh mắt nghi mặc của Bùi Chư Thành, Bùi Nguyên Ca mỉm cười, ngón tay thon dài trắng nõn chỉ lên tấm vải gấm màu vàng, hiện lên nổi bật: "Đáng lẽ đúng ra phải thẩm tra hai án làm trễ quân tư và nhận hối lộ đút lót nhưng thánh chỉ chỉ lệnh cho phụ thân thẩm tra xử lí chuyện Cức Dương châu thất thủ, không hề nhắc đến chuyện nhận hối lộ. Cức Dương châu thất thủ, Ngọc đại nhân cân lấy công bù tội không bị xử phạt. Hoàng thượng nói như vậy, không phải rõ ràng muốn tha cho Ngọc đại nhân tội đút lót hối lộ sao? Vậy nên phụ thân không cần quan tâm tới việc đút lót hối lộ, chỉ thẩm tra xử lí chuyện Cức Dương Châu thất thủ, Ngọc đại nhân vô tội danh chính ngôn thuận được phóng thích!"
Bùi Chư Thành ngẩn ra, lúc này mới nhìn ra điều khác thường trong thánh chỉ, nhất thời rơi vào trầm tư.
"Tứ muội nói vậy không phải cả ✓ú lấp miệng em chứ?" Bùi Nguyên Hoa thản nhiên nói.
Trong lòng nàng đã có chút khủng hoảng, cũng có chút tức giận, nếu lời Bùi Nguyên Ca nói không sai thì Hoàng thượng đúng là có ý này. Nàng ta nhạy bén hơn mình có thể hiểu rõ thánh ý, há chẳng phải mình thua một bậc hay sao? Nếu Bùi Nguyên Ca đoán sai, Hoàng thượng không hề có ý đó, vậy phụ thân làm như vậy nói không chừng sẽ khiến Hoàng thượng tức giận, bị cách chức Hình bộ thượng thư.... Phụ thân từ quan võ sang văn, di nương biếm làm tiện thi*p đã khiến nàng đã quá xui xẻo rồi, tuyệt đối không thể lại xảy ra biến cố.
Truyện.được.đ.ăng.t.ại.diễ.nđ.àn.lê.q.ú.y.đô.n
Bùi Nguyên Hoa hết lần này tới lần khác phủ định nàng. Là nàng ta thật sự cảm thấy làm như vậy không ổn hay bởi vì... nhận ra bị uy Hi*p?
Bùi Nguyên Ca dường như dần dần phát hiện ra nhược điểm của Bùi Nguyên Hoa, thản nhiên cười hỏi: "Vậy theo Đại tỷ phải làm như thế nào đây?"
"Chiếu theo luật mà làm, Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ là sự thật, điều này không thể chối cãi. Phụ thân làm việc theo luật, cho dù không hợp thánh ý nhưng có chứng cớ hẳn hoi. Nếu bị trách cứ cũng còn có thể tranh luận. Nhưng nếu làm theo lời muội nói, một khi hiểu lầm thánh ý, phụ thân sẽ gặp phải tai ương." Bùi Nguyên Hoa ôn nhu khuyên bảo, không hy vọng Bùi Chư Thành có sai sót: "Hơn nữa kể cả Hoàng thượng có ý đó, nhưng phụ thân cũng nói trong triều chia làm hai phái, phái chủ trương nghiêm trị Ngọc Chi Ngạn kia sao có thể dễ dàng để phụ thân qua loa cho xong như vậy? Nhất định sẽ đem chuyện nhận đút lót nhận hối ra chất vấn phụ thân, lúc ấy tránh cũng không kịp!"
"Không. " Bùi Chư Thành lắc đầu. "Vị quan chủ thẩm đầu tiên làm theo luật, kết quả bị mất chức."
Bùi Nguyên Hoa ngẩn ra, xưa nay nàng làm việc luôn cẩn thận, làm gì trước hết cũng nghĩ tốt đường lui, không ngờ lần này lại ᴆụng phải đinh.
Căn cứ vào luật, làm việc theo luật cũng bị mất chức?
"Ta cảm thấy Ca nhi nói rất có lý. Nếu Ngọc Chi Ngạn đáng giá để ta cứu, Hoàng thượng cũng muốn cứu hắn, vậy phải cứu!" Bùi Chư Thành quyết định thật nhanh, ngay sau đó lại trầm tư nói: "Nhưng mà phải làm thế nào mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi thiên hạ? Phải cho những người bên ngoài một lý do đủ sức chống lại chất vấn của họ mới được. Bằng không chỉ sợ sẽ thất bại trong gang tấc."
Lời ông vừa nói ra, nhất thời trong phòng trở nên yên tĩnh, ba người đồng thời lâm vào trầm tư.
Hương đỉnh đồng hình sử tử tỏa ra từng đợt khói nhẹ, lượn lờ di tán, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngát giúp người ta tập trung suy ngẫm.
Bùi Nguyên Hoa vừa rồi đã thua Bùi Nguyên Ca liên tiếp hai trận, rất muốn gỡ hòa. Nàng ở chốn khuê phòng, mặc dù tự xưng thông minh nhưng chuyện triều đình và chuyện trong nhà lại không giống nhau, ra liên tiếp vài chủ ý đều bị phủ quyết, nhất thời có chút sốt ruột. Cũng may Bùi Nguyên Ca cũng cau mày suy nghĩ giống như bó tay, lúc này nàng mới cảm thấy trong lòng thoáng cân bằng chút, tiếp tục suy tư.
"Phụ thân." Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngẩng đầu, ghé sát vào tai ông, thấp giọng hỏi vài câu.
Bùi Chư Thành gật đầu, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn của tiểu nữ nhi thêm kinh ngạc.
"Con có ý này, phụ thân xem như vậy được không?" Bùi Nguyên Ca tiếp tục thì thầm, nói liền một mạch.
Bùi Nguyên Hoa cố gắng muốn nghe xem nàng ta rốt cuộc ra chủ ý gì để tìm cách phản đối nhưng mà nàng ta nói rất nhỏ, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm thấp. Đang lúc lòng dạ nóng như lửa đốt thì nghe thấy tiếng Bùi Chư Thành bật cười, dí dí vào trán Bùi Nguyên Ca rồi lại không nhịn được mà bật cười, nói: “Nha đầu tinh quái này ở đâu ra không biết? Thật không biết giống ai! Nhưng mà lời con nói có thể thử một lần, chỉ cần Hoàng thượng thật sự muốn cứu Ngọc Chi Ngạn thì việc này hơn phân nửa sẽ thành." Ông cân nhắc một hồi rồi quyết định: "Vậy đánh cược đi! Ngọc Chi Ngạn đáng đáng để ta đánh cược!" Nói xong, lại nhịn không được dí dí tay vào trán Bùi Nguyên Ca, cười mắng: "Quỷ nha đầu!"
Bùi Nguyên Ca ôm cái trán, cười: "Nếu việc này thành công thì người cảm tạ con thế nào?"
"Quỷ nha đầu lại muốn lừa gạt phụ thân gì phải không?" Bùi Chư Thành cười híp mắt nói: "Hay là để phụ thân tìm cho tiểu Ca nhi vị hôn phu tốt, thế nào?"
"Phụ thân!" Bùi Nguyên Ca vừa xấu hổ vừa tức giận chỉ biết dậm chân, oán hận trừng mắt với ông: "Phụ thân lại khi dễ người, chỉ biết ăn Hi*p con, giễu cợt con. Đại tỷ cũng đang ở đây đó, sao người không nói tìm vị hôn phu cho Đại tỷ chứ? Không để ý người nữa!" Nói xong, nàng dậm chân một cái, xoay người nhấc váy chạy ra ngoài. Thân ảnh nhỏ nhắn kiều diễm tựa như con bướm nhẹ nhàng bay múa, rất khiến người ta yêu thích.
Hàng năm Bùi Chư Thành chinh chiến bên ngoài, cực ít khi bồi đắp tình cảm với con gái, nay nhìn bộ dáng này của con gái nhỏ, lại nhịn không được cười to thành tiếng.
Ban đêm, phòng lưu trữ công văn của Hình bộ bị cháy, thiêu hủy không ít hồ sơ.
Mà vụ án Ngọc Chi Ngạn chậm trễ quân tư, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nhanh chóng có kết quả thẩm tra.
Ngày hôm đó trên triều, Bùi Chư Thành hít sâu một hơi rồi bước ra khỏi hàng bẩm tấu: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần Bùi Chư Thành vâng mệnh thẩm tra xử lí vụ án liên quan tới Ngọc Chi Ngạn, hiện đã điều tra rõ ràng, nay báo cáo kết quả tới Hoàng thượng. Theo điều tra của vi thần, việc Ngọc Chi Ngạn chậm trễ quân tư khiến Cức Dương châu thất thủ chỉ là lời vu hãm. Chính thứ sử Cức Dương châu tham ô quân tư, nhưng lại vu cáo Ngọc Chi Ngạn. Chiếu theo luật, Thứ sử Cức dương châu thứ sử phải bị xử trảm lập tức hành quyết. Ngọc Chi Ngạn có công cố gắng hết sức vận chuyển quân tư, nhưng Cức Dương châu thất thủ vẫn phải chịu trách nhiệm. Lấy công bù lỗi, không phạt cũng không thưởng, vô tội được tha."
Lời này vừa nói ra, Hoàng đế chưa kịp lên tiếng đã có người nhảy ra.
Ngự sử đài Tả ngự sử đại phu Diệp Đức Trung làm khó dễ đầu tiên: "Bùi thượng thư, lời này của ngươi có ý gì? Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ có sổ sách làm chứng, chứng cớ vô cùng xác thực, theo luật phải tước quan chức, lưu đày ba ngàn dặm. Ngươi bỏ nặng xử nhẹ, bỏ qua tội đút lót nhận hối lộ ý đồ bao che Ngọc Chi Ngạn, rốt cuộc là có ý gì? Phải chăng Ngọc Chi Ngạn tặng lễ cho ngươi, nên ngươi mới giải vây giúp hắn?"
[*] đại phu: chức quan to thời xưa, dưới quan khanh, trên quan sĩ
"Diệp Đức Trung, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Bùi thượng thư xưa nay ngay thẳng, nếu không Hoàng thượng cũng sẽ không giao án này cho ông ấy thẩm tra xử lí. Theo ta được biết, tên thứ sử Cức Dương châu sắp bị xử trảm Diệp Triệu Hải kia là cháu bà con xa của ngươi đúng không? Vậy nên ngươi mới nhất quyết không tha cho Ngọc Chi Ngạn, ngươi dùng việc công bảo thù riêng, ngươi để giang sơn xã tắc Đại Hạ ở chỗ nào?" Hữu ngự sử đại phu Triệu Minh Thanh lập tức mở miệng phản bác.
Tả Hữu ngự sử không hợp, sớm là bí mật mọi người đều biết. Chỉ cần tìm được cơ hội liền đối đầu không ngừng.
"Lời ấy của Triệu đại nhân hình như không ổn, việc Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ có chứng cớ rõ ràng. Làm trái quốc pháp phải trừng phạt thật nặng, răn đe!" Một vị quan viên khác đứng ra lên tiếng ủng hộ Diệp Đức Trung.
...
Thấy sự việc bắt đầu trở nên ầm ĩ, Bùi Chư Thành lên tiếng cắt đứt cuộc cãi vã: "Cái gì mà nhận đút lót hối lộ? Thánh chỉ ta nhận được rõ ràng là thẩm tra xử lí vụ án Ngọc Chi Ngạn chậm trễ quân tư khiến Cức Dương châu thất thủ! Không sai, ta có nghe qua lời đồn nói Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ, nhưng đó chỉ là lời đồn mà thôi. Diệp Đức Trung, đừng có đem mấy chuyện nhóm Ngự sử các người nghe được rồi đẩy cho Hình bộ! Hình bộ chúng ta phải nói bằng bằng chứng cớ cụ thể, ngươi không có chứng cớ thì đừng dài dòng!" Nói đến đây sắc mặt rất không thoải mái, hiển nhiên rất chán ghét Ngự sử đài khoa tay múa chân.
Diệp Đức Trung sửng sốt: "Không đúng, rõ ràng phải là các tội danh chậm trễ quân tư, nhận đút lót hối lộ mới đúng!"
"Thánh chỉ đây, không tin ngươi có thể tự mình xem!" Bùi Chư Thành thẳng thắn.
"Có chuyện này? Chỉ có án làm chậm trễ quân tư?" Vị cửu ngũ chí tôn ngồi trên ghế rồng rốt cục mở miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Bùi Chư Thành mang theo ý cười nhàn nhạt chỉ mình hắn biết, mệnh thái giám Lý Công công bên người tiến lên lấy thánh chỉ. Hắn nhìn một cái nhất thời nhíu mày: "Thật đúng là! Xem ra là thái giám truyền chỉ sơ sót, bỏ sót nội dung. Lý Đức Hải, trở về điều tra xem ý chỉ này ai truyền!"
Lý Công công khom người nói: "Vâng!"
"Bùi Chư Thành, mặc dù thánh chỉ này có chút lỗi, nhưng trong hồ sơ đưa qua đó có chứng cớ tương quan định tội nhận hối lộ đút lót, còn có một quyển ghi chép, chẳng lẽ ngươi đọc xong không cảm thấy kỳ quái sao? Sao không đến hỏi cho rõ?" Sắc mặt Hoàng đế không gợn sóng, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đầu rồng, gõ nhẹ chậm rãi từng cái, giọng điệu trầm thấp có lực không rõ vui giận khiến người ta không thể nào phỏng đoán.
"Khởi bẩm hoàng thượng, đây chính là sự kiện khác thần muốn bẩm tấu." Bùi Chư Thành cũng đắn đo không nắm rõ tâm tư Hoàng đế, trong lòng hơi thấp thỏm. Nếu ông thành công, ông và Ngọc Chi Ngạn đều được cứu. Nhưng nếu đánh cược sai, hai người cũng sẽ không có kết cục tốt. Ông khẽ cắn môi, cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói: "Ngay sau hôm thần nhận được thánh chỉ thì phòng chất đống công văn Hình bộ bị cháy. Thần dẫn dắt quan viên Hình bộ liều mạng cứu nhưng vẫn có một bộ phận công văn hồ sơ bị thiêu hủy. Trong đó bao gồm cả chứng cớ và những hồ sơ liên quan đến vụ của Ngọc Chi Ngạn. Thần có ra lệnh quan viên Hình bộ tận lực sửa chữa chỗ sơ bị hủy, nhưng thần thấy trên thánh chỉ chỉ nêu chuyện chậm trễ quân tư, không ngờ hóa ra còn có hồ sơ và chứng cứ chuyện nhận đút lót hối lộ! Cho nên —— "
"Nói bậy!" Diệp Đức Trung nổi giận nói: "Sao có thể khéo như vậy được chứ? Rõ ràng là ngươi cố ý phóng hỏa thiêu hủy hồ sơ, bao che cho Ngọc Chi Ngạn!"
"Diệp Đức Trung, ngươi câm miệng cho ta!Đúng, Ngự sử đài các ngươi có quyền nghe ngóng chuyện bên ngoài, nhưng đó không có nghĩa là các ngươi có thể ngậm máu phun người!" Bùi Chư Thành cũng giận, nhớ tới lời Ca nhi dặn dò dứt khoát không kiềm chế nữa, nổi sung: "Quan nha Hình bộ đã có từ trăm năm, vốn chứa nhiều tai hoạ ngầm, nhất là phòng lưu trữ hồ sơ dễ cháy. Khi vừa tiếp nhận chức Hình bộ thượng thư, ta đã liên tiếp dâng thư việc này nhưng công bộ chậm chạp không tu bổ, nên mới gây thành họa hôm nay! Tiền thượng thư, việc này ngươi cho ta một câu trả lời, chuyện này ta có từng thông qua ngươi chưa?"
Bất ngờ lửa cháy tới thân, Công bộ thượng thư lau mồ hôi nói: "Khởi bẩm hoàng thượng, đúng là chuyện này. Có điều tu sửa cần rất nhiều bạc, hộ bộ lại chậm chạp không đưa đến. Không có bạc không thể mướn người, cũng không có cách nào mua nguyên liệu tương ứng, thế nên thần vẫn để đấy, thỉnh Hoàng thượng minh giám!"
Hộ bộ thượng thư lập tức kể: "Khởi bẩm hoàng thượng, cũng không phải do thần chậm trễ mà là tiền bạc eo hẹp!" Nói xong, bắt đầu kể lể: "Năm nay phía nam hạn hán, không có thu hoạch, chẳng những không thu thuế mà còn phải phát chẩn cứu nạn. Chiến sự Tần Tương quan căng thẳng gấp rút, quân lương quân tư không thể đến trễ. Thái hậu sắp mừng thọ sáu mươi tuổi, tông nhân phủ liên tục thúc giục chuẩn bị bạc mở thọ yến... . Thần vô năng, không biết thuật biến đá thành vàng, thật sự không thể trống rỗng biến ra ngân lượng được. Thần có tội, cam nguyện tước bỏ chức Hộ bộ thượng thư, thỉnh Hoàng thượng chọn người hiền đức khác!"
...
Vũ Hoằng Mặc đứng bên phải hàng đầu tiên, cười tủm tỉm nhìn chúng thần cãi cọ, đá quả bóng đá qua đá lại.
Chính giữa áo bào hoàng tử màu đen dùng kim tuyến sáng chói thêu bốn móng rồng cuộn đặc biệt trang trọng giúp vẻ lười biếng tản ra trên người hắn cũng giảm rất nhiều, làm nổi bật phong thái vương giả của hoàng thất. Trên gương mặt tuyệt mỹ nở nụ cười yếu ớt, con ngươi như ngọc khẽ động tỏa ra sức quyến rũ chói mắt. Nghiền ngẫm từng chữ một, dẫn dụ hỏa hoạn, làm cho người ta biết rõ có vấn đề nhưng không thể chỉ ra lỗi sai. Kiểu thủ đoạn xảo quyệt cổ quái này, nhưng mà Bùi Chư Thành xưa nay quang minh lỗi lạc... .
Bất chợt trong đầu hắn hiện ra dung nhan thanh lệ thoát tục của Bùi Nguyên Ca.
Chẳng lẽ là nàng ấy?
Trong lòng ngay lập tức phủ định ý tưởng này. Mặc dù hắn liên tiếp chịu thiệt trong tay nàng nhưng chẳng qua đó là sơ ý. Hắn thừa nhận Bùi Nguyên Ca thông nhạy bén, nhưng chắc chỉ am hiểu tranh đấu hậu trạch. Nàng còn nhỏ, nếu cũng hiểu biết chuyện quan trường triều đình, điều đó không khỏi khiến người ta kinh hãi . Chỉ là không biết có phải vị phụ tá ấy đưa ra chủ ý này cho Bùi Chư Thành hay không, xảo trá tai quái thật sự làm hắn muốn cười.
Nhưng mà... Sắc mặt Vũ Hoằng Mặc bỗng nhiên u ám, trong mắt lóe lên hào quang lấp lánh.
Nhắc tới con mèo nhỏ Bùi Nguyên Ca kia thích chỉ giương nanh múa vuốt, phải tìm cơ hội chỉnh nàng giải tỏa nỗi uất ức trong lòng mới được!
Kiểu tranh chấp cãi cọ thế này là chuyện xảy ra thường xuyên trên mỗi buổi thượng triều, đề tài càng ngày càng xa, lạc đề sang tận chuyện khoa cử năm nay. Hoàng đế thấy vậy rốt cục mở miệng, ho khan một tiếng chờ chúng thần trên Kim Loan điện an tĩnh lại, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Các khanh ai cũng có nỗi khổ của mình, trẫm đều hiểu. Lần này Hình bộ bị cháy chỉ là ngoài ý muốn, các khanh không cần cãi nhau nữa! Hộ bộ thượng thư, phê chuẩn bạc cho Công bộ để cho bọn họ tu sửa phòng giam, phòng lưu trữ Hình bộ. Nơi nào cần tập trung thì phải tập trung, nếu thật sự không có bạc thì lấy trong nội khố của trẫm đi!"
Đây chẳng phải chứng tỏ Ca nhi đoán đúng tâm tư Hoàng thượng sao?
Mà chi tiền tu sửa quan nha Hình bộ cũ kỹ chính là phần thưởng ông làm tốt vụ án này ư?
Trong đầu Bùi Chư Thành thoáng qua một ý niệm, ông quỳ rạp xuống đất, hô to: "Thần thay mặt tất cả quan viên Hình bộ, khấu tạ long ân của Hoàng thượng!"
"Hoàng thượng, mặc dù sổ sách bị thiêu hủy nhưng xác thực có một quyển sổ chứng minh Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ, có vài vị quan viên đã từng nhìn thấy. Cho nên thần nghĩ rằng phải xử trí theo luật, tuyệt đối không thể thả nhẹ!" Chuyện Hình bộ bị cháy như vậy, Diệp Đức Trung dù có bất mãn cũng không thể làm gì, chỉ có thể lại chĩa mũi rìu về chuyện Ngọc Chi Ngạn đút lót nhận hối lộ.
Vũ Hoằng Mặc nhìn Diệp Đức Trung nhất quyết không buông tha, khóe mắt thoáng qua tia chế giễu.
Hắn vốn có thể ngồi vững buông cần, nhìn đám ngu xuẩn này tự chui đầu vào rọ, tự tổn hại phe cánh , có điều... Ngọc Chi Ngạn này tâm tính hắn cứng cỏi, vừa có thủ đoạn lại có tâm tư, để chôn theo đám ngu ngốc này thì thật sự đáng tiếc!
Nghĩ vậy hắn liền đứng dậy bước ra khỏi hàng, bẩm tấu: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lời Diệp đại nhân nói không ổn. Có câu bắt trộm phải bắt tang vật, Diệp đại nhân luôn mồm nói Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ nhưng lại không tìm được tang vật gì từ trong nhà hắn. Điều đó vốn không thể định tội, muốn chứng minh Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ còn có một cách. Chỉ cần mời Diệp đại nhân chỉ ra những người đút lót cho Ngọc Chi Ngạn cùng với những quan viên nhận hối lộ của Ngọc Chi Ngạn rồi tìm lại tang vật, như vậy vẫn có thể định tội. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng bổ nhiệm Diệp đại nhân làm khâm sai đi Cức Dương châu phụ trách việc này, thỉnh phụ hoàng ân chuẩn!"
Sớm đoán được cục diện này, Bùi Chư Thành đang định lên tiếng đột nhiên ngẩn ngơ. Sao Cửu điện hạ nói giống hệt với lời Ca nhi dặn dò vậy?
Hắn vừa nói ra, Vũ Hoằng Triết lập tức trở nên khẩn trương. Xưa nay Vũ Hoằng Mặc không đứng cùng chiến tuyến với hắn, chỉ làm hắn thêm loạn, sao đột nhiên nói vòng vo như đang giúp hắn? Bên trong liệu có phải có âm mưu quỷ kế gì?
Ngẫm nghĩ một hồi, chợt cả người đổ mồ hôi lạnh.
Cức Dương châu và châu huyện phụ cận vốn là thế lực của Vũ Hoằng Triết, trên dưới một thể rắc rối phức tạp, mà từ khi Ngọc Chi Ngạn bắt đầu làm thất phẩm huyện lệnh, đối tượng hắn ta đút lót chính là những người trong mạng lưới đó, ngay cả chính hắn cũng là một thành viên. Nếu không lúc trước Thứ sử Cức dương châu sao dám trắng trợn hạ lệnh cho Ngọc Chi Ngạn cắt giảm quân tư? Không ngờ Ngọc Chi Ngạn lại cắn ngược trở lại, khiến chuyện ở Cức dương châu nháo đến tình trạng không thể cứu vãn như hiện nay.
Sao Vũ Hoằng Triết có thể nuốt xuống cục tức này, vì thế hắn sai đám người Diệp Đức Trung vu cáo chuyện Ngọc Chi Ngạn nhận đút lót hối lộ, muốn dồn hắn ta vào chỗ ૮ɦếƭ.
Nhưng mà bây giờ ngẫm kỹ lại, hắn chỉ muốn mượn chuyện hối lộ đút lót trả thù Ngọc Chi Ngạn, lại quên trên sổ sách có ghi tất cả danh tính quan viên nhận hối lộ, toàn bộ đều là phe cách của hắn. Nếu chuyện này thật sự làm lớn lên, chỉ sợ thực lực của hắn ở Cức Dương châu bị tổn hại không nhỏ! Cũng may trận hỏa hoạn ở Hình bộ kia đã thiêu hủy tất cả.
Nghĩ đến đây, Vũ Hoằng Triết lập tức bước ra khỏi hàng nói: "Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nếu sổ sách đã bị thiêu hủy thì không thể định tội. Hơn nữa trước đó Ngọc Chi Ngạn lập thành tích xuất sắc, dân chúng lại dâng vạn thư cầu tình. Có lẽ trận hỏa hoạn này chính là ý trời, ông trời muốn tha cho hắn! Cho nên nhi thần tán thành với Bùi thượng thư, nên để Ngọc Chi Ngạn vô tội thả ra!" Hắn cố ý không nhắc đến Vũ Hoằng Mặc.
Hoàng đế nhìn Vũ Hoằng Triết thật sâu, lẳng lặng hỏi: "Vậy ư? Các khanh ý kiến thế nào?”
Tuy còn một số ít người kháng nghị, nhưng Vũ Hoằng Triết đã sửa miệng nên những người muốn ép ૮ɦếƭ Ngọc Chi Ngạn đương nhiên gió chiều nào theo chiều ấy, hơn nữa ít không địch lại đông những người tán thưởng Ngọc Chi Ngạn. Cuối cùng Hoàng đế đành phải "thuận theo ý dân", hạ chỉ Ngọc Chi Ngạn vô tội được tha.
Bước xuống, quay về ngự thư phòng. Trong căn phòng rộng lớn trang nghiêm, hoàng đế lẳng lặng ngồi ở đó, trong tay cầm một quyển tấu chương nhưng không đặt mắt lên đó mà có chút kinh ngạc xuất thần, hồi lâu mới bật cười ném tấu chương lên bàn: "Tên Bùi Chư Thành này!"
Thấy Hoàng đế tâm trạng tốt, Lý Đức Hải góp vui nói: "Sao Hoàng thượng lại nói vậy?"
Hắn theo hoàng đế từ nhỏ, tình nghĩa mấy chục năm, tuy là chủ tớ nhưng được Hoàng đế tín nhiệm hơn bất kỳ ai khác. Bởi vậy Hoàng đế mỉm cười, cũng không dấu diếm mà nói thẳng: "Bùi Chư Thành này thật sự có thời vận không tốt, cơ hội ba lần phong tước đều bị Ngự sự đài làm rối, nếu không bây giờ có lẽ làm quốc công rồi. Điều hắn làm Hình bộ thượng thư, vừa đảm nhiệm đã gặp phải vụ án khó giải quyết như vậy! Trẫm đã ngầm ra ba đạo thánh chỉ nhưng không ai tìm ra được dấu vết. Vốn dĩ đang lo lần này phải xin lỗi Bùi Chư Thành, không ngờ hắn lại rất thông minh, chẳng những nhìn ra ý tứ của trẫm mà còn nghĩ ra giải pháp tốt, dứt khoát hỏa thiêu sổ sách, không để lại hậu hoạn!"
"Đó là Hoàng thượng có con mắt nhìn người, để Bùi đại nhân làm Hình bộ thượng thư!" Lý Đức Hải xu nịnh.
"Lý Đức Hải ngươi ngày càng dẻo miệng, chỉ biết xu nịnh trẫm!" Hoàng đế có chút bất mãn, ngay sau đó trên mặt lại hiện ra chút sầu não, thở dài: "Không trách ngươi, bên người trẫm có người nào không dẻo miệng? Có mấy người dám nói thật với trẫm đâu? Nếu không tại sao người ta lại nói đế vương cô đơn chứ?" Đang cảm khái, sắc mặt Hoàng đế bỗng nhiên biến đổi, cau mày lẩm bẩm: "Không đúng! Chuyện này không đúng!"
Lý Đức Hải vội hỏi: "Hoàng thượng, không đúng chỗ nào?"
"Trẫm rất hiểu tính tình của Bùi Chư Thành. Hắn nghiêng về Ngọc Chi Ngạn không có gì lạ, nếu ngươi nói hắn âm thầm lén lút thả Ngọc Chi Ngạn chạy mất thì trẫm còn tín bảy phần. Nhưng nghiền ngẫm từng chữ một giống như hôm nay trên triều, lại đùn đẩy trách nhiệm, thật sự không giống tác phong của hắn! Nếu hắn cơ trí như vậy thì sẽ không bị Ngự sự vạch tội ba lần liên tiếp đánh mất phong tước!" Hoàng đế suy tư, hai hàng lông mày dính vào nhau, trong đôi mắt già nua chợt bắn ra tinh quang khi*p người: "Xem ra, Bùi Chư Thành đã mời được một phụ tá rồi! Lý Đức Hải, ngươi an bài xuống dưới, trẫm muốn lén lút đi Bùi phủ một chuyến, đừng cho người khác biết."
Thật ra hắn rất tò mò, muốn nhìn thấy vị phụ tá mới này của Bùi Chư Thành.
Hạ triều, Bùi Chư Thành về Hình bộ trước, phân phó người thả Ngọc Chi Ngạn, sau đó liền hồi phủ. Ông không kiềm chế được vui sướng trong lòng, bước nhanh tới Kiêm Gia viện, chớp mắt đã thấy Bùi Nguyên Ca ngồi ở giữa, đang ôm lấy Thư Tuyết Ngọc làm nũng. Ông đi thẳng tới đó, không để ý Bùi Nguyên Ca đã mười ba tuổi, ôm hai bên sườn của nàng xoay một vòng. Bùi Nguyên Ca sợ tới mức thét thất thanh, lúc này ông mới cười nói: "Thành! Thành!"
Bùi Nguyên Ca bảo vệ đầu theo phản xạ, la lớn: "Không được vò tóc con, không được dí trán con!"
"Tiểu Ca nhi, chủ ý của con thành công rồi! Con đã giúp phụ thân, cũng giúp Đại Hạ vương triều rất nhiều!" Bùi Chư Thành thật sự khó có thể khắc chế vui sướng trong lòng, tâm trạng phấn chấn. Dựa vào tài cán và tấm lòng của Ngọc Chi Ngạn, tương lai nhất định có thể trở thành trụ cột vững chắc của vương triều Đại Hạ. Ca nhi đã vì Đại Hạ bảo vệ được một vị quan tài giỏi: "Con nói đi, muốn phụ thân thưởng con thế nào? Cứ việc nói, chỉ cần phụ thân có thể làm được nhất định sẽ đáp ứng!"
"Thật sự?" Bùi Nguyên Ca mặc dù nắm chắc 7, 8 phần nhưng sự tình trọng đại nên vẫn có chút thấp thỏm, lúc này cũng tươi cười rạng rỡ.
Thư Tuyết Ngọc đã lâu chưa thấy bộ dáng cao hứng như vậy của Bùi Chư Thành, nhịn không được hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tuyết Ngọc, nàng không biết Ca nhi thông minh thế nào đâu, ngay cả tâm tư của Hoàng thượng cũng đoán được, cục diện suy đoán đều ứng nghiệm. Theo lời con bé, ta đã cứu được một vị đại thần!" Bùi Chư Thành thật sự quá mức vui sướng nên đã bất thốt gọi tên Thư Tuyết Ngọc, sau mới phản ứng lại nhất thời có chút xấu hổ, quay đầu đi. Ông cười, nhéo nhéo chóp mũi của Bùi Nguyên Ca: "Tiểu Ca nhi thật giỏi!"
Sắc mặt Thư Tuyết Ngọc khẽ biến, cũng quay mặt đi.
Bùi Nguyên Ca cực kỳ bất đắc dĩ, vẻ mặt đưa đám, nói: "Phụ thân, con muốn làm cái Ⱡồ₦g sắt to, to khoảng thế này này!"
Nàng vừa nói vừa vòng tay thật to hơn cả đầu.
Bùi Chư Thành khó hiểu: "Vì sao phải làm Ⱡồ₦g sắt to?"
"Con muốn đội trên đầu, che kín tóc, che kín trán, che kín mũi, như vậy phụ thân sẽ không có cách nào bắt nạt con nữa!" Bùi Nguyên Ca bĩu môi, căm giận nhìn ông.
Bùi Chư Thành cười lớn, một lúc lâu sau bỗng nhiên vỗ đầu, nắm tay Bùi Nguyên Ca chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: "Ca nhi, về sau con đừng ᴆụng tới phủ vụ nữa, giao cho phu nhân xử lý đi. Về sau ấy, con hãy chuyên tâm đến thư phòng hỗ trợ cho ta. Con không biết đâu, mấy vụ án kia vụ nào vụ nấy cũng khiến ta đau đầu! Còn chỗ công văn này nữa, ta cực kỳ phiền muộn, hận không thể xé nát chúng. Con mau tới giúp phụ thân nghĩ kế... ."
Giọng nói tràn ngập vui sướng hân hoàn cùng phiền muộn dần dần xa dần, cho đến khi không nghe thấy được gì nữa.
Bùi Nguyên Hoa ngồi một bên, trang phục lộng lẫy, chói lọi. Nhưng từ đầu tới cuối, Bùi Chư Thành thậm chí không nhận ra được sự tồn tại của nàng, trong mắt ông chỉ có một mình Bùi Nguyên Ca, đây là chuyện trước nay chưa từng có! Ở trong lòng phụ thân, nàng vẫn luôn ưu tú nhất, đứa con gái lớn khiến ông kiêu ngạo, là hòn ngọc quý trên tay ông, mà hiện tại... Viên minh châu này đã đổi thành Bùi Nguyên Ca rồi sao?
Không! Nàng không cho phép!
Chẳng qua Bùi Nguyên Ca gặp may, đoán đúng chuyện này mà thôi. Nàng nhất định sẽ chứng minh cho phụ thân thấy, Bùi Nguyên Hoa nàng mới là người ưu tú nhất Bùi phủ, đại tiểu thư nổi bật nhất, ưu tú hơn bất luận kẻ nào, nhất là Bùi Nguyên Ca! Mặc dù trong lòng có đủ loại ý niệm nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ, nhẹ nhàng nói: "Mẫu thân, vừa rồi ngài nói Ôn phu nhân gửi thiệp mời tới, nói là Ôn thái phu nhân tổ chức thọ yến bảy mươi tuổi, mời ngài cùng bọn con tới dự tiệc. Mẫu thân yên tâm, đến lúc đó con nhất định sẽ chiếu cố Nhị muội và Tam muội thật tốt, không để bọn họ làm mất mặt Bùi phủ!"
Buổi thọ yến kia, nàng nhất định sẽ là người chói lóa nhất!
Đi vào thư phòng, Bùi Chư Thành vội vàng tìm công văn đưa cho Bùi Nguyên Ca xem, để nàng hỗ trợ nghĩ kế. Thạch Nghiễn bỗng nhiên bẩm báo, nói Ngọc Chi Ngạn đến bái tạ. Bởi hắn là ngoại nam nên Bùi Nguyên Ca đứng dậy tránh vào gian trong. Chỉ chốc lát sau, Thạch Nghiễn dẫn người vào. Ngọc Chi Ngạn vừa vảo cửa liền hành lễ, quỳ xuống nói: "Ngọc Chi Ngạn đa tạ ân đức của Bùi đại nhân, nếu lần này không có Bùi đại nhân, chỉ sợ từ nay về sau hạ quan vô duyên với quan trường!"
Dung mạo Ngọc Chi Ngạn thanh tú, mặc áo xanh, thân hình hơi gầy gò, nhìn qua giống như một người đọc sách bình thường.
Nhưng mà ai ngờ một người có dáng vẻ thư sinh nhu nhược lại có tính cách cứng cỏi đến như vậy? Bùi Chư Thành không khỏi cảm thán, lắc đầu nói: "Ngọc đại nhân không cần cảm tạ ta, muốn cám ơn thì cám ơn chính ngươi ấy! Việc ngươi làm khiến ta cảm thấy ngươi đáng để ta cứu, cho nên ta mới cứu ngươi! Nếu ngươi nhất định phải cám ơn thì đầu tiên phải cám ơn hoàng thượng mới phải. Nếu không phải Hoàng thượng cố ý tha mạng cho ngươi thì giờ phút này ngươi tuyệt đối không thể bình yên đứng ở nơi này. Thứ hai ngươi nên cảm ơn con gái nhỏ Nguyên Ca của ta, chủ ý lần này đều là của con bé."
Ngọc Chi Ngạn ngẩn ra, không ngờ lần này người cứu hắn hóa ra là một nữ tử yếu đuối?
"Bất luận thế nào, Bùi đại nhân cũng đã cứu tiền đồ của hạ quan, cũng mong Bùi đại nhân thay mặt hạ quan chuyển lời cám ơn tới Bùi tiểu thư. Về phần hoàng thượng… " Ngọc Chi Ngạn dừng một chút, giọng nói trầm thấp lại kiên định: "Hạ quan làm tốt công việc của mình, để dân chúng được phúc lợi, hết lòng tận tụy, đến ૮ɦếƭ mới thôi, đó chính là báo đáp Hoàng thượng."
"Hay cho câu hết lòng tận tụy, đến ૮ɦếƭ mới thôi. Nói rất hay!" Ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay hoan nghênh. Ngay sau đó một người mặc kim hoa phục đi vào thư phòng, uy nghi kinh người khiến người khác không dám nhìn gần. Bùi Chư Thành nhất thời hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: "Thần không biết Hoàng thượng giá lâm, không tiếp đón từ xa, mong Hoàng thượng thứ tội!"
Lần đầu tiên Ngọc Chi Ngạn được diện kiến long nhan, cũng kinh ngạc quỳ rạp xuống đất.
"Không sao không sao! Ngươi cũng đừng trách hộ vệ, là trẫm kêu hắn không được kinh động đến ngươi!" Tâm tình Hoàng đế hiển nhiên rất tốt, vẫy tay kêu Bùi Chư Thành đứng lên. Ông ta ngồi vào ghế chủ vị, quay đầu nhìn Ngọc Chi Ngạn, một lúc sau mới nói: "Ngươi chính là Ngọc Chi Ngạn? Thực ra ngươi và Thứ sử Cức dương châu cùng một phe, nếu không hắn sao dám để ngươi giúp hắn chuyện dễ rơi đầu như khấu trừ quân tư như vậy?" Ngữ điệu nặng nề, không nghe ra chút cảm xúc.
Đó là thứ dễ dàng kết luận, Ngọc Chi Ngạn không thể phản bác: "Vâng."
Ở nơi đó, nếu không cùng phe với bọn họ, hắn hoàn toàn không thể làm được bất kỳ chuyện gì!
"Ngươi cũng biết trong tay Thứ sử Cức dương châu nắm nhược điểm của ngươi, vì sao còn muốn trở mặt với hắn?" Hoàng đế thấp giọng hỏi, thấy Ngọc Chi Ngạn muốn nói lại thôi, không thể nào nói lên biểu cảm, bỗng nhiên thở dài nói: "Ngươi không cần phải nói, trẫm cũng biết, bởi vì ngươi có lương tâm. Trẫm điều tra ngươi, mỗi chức quan ngươi làm đều có thành tích rất vượt trội, có lẽ bên trong không bao gồm công lao quan trên giao cho! Nói cho trẫm, vì sao ngươi phải dùng thủ đoạn này leo lên vị trí cao?!"
"Thần muốn làm nhiều việc hơn vì nước vì dân, vị trí càng cao có thể làm càng nhiều." Ngọc Chi Ngạn nhẹ giọng nói.
Hoàng đế thở ra, nhìn hắn thật sâu, gật gật đầu: "Trẫm biết! Văn nhân trọng danh, mà ngươi vì nước vì dân không tiếc làm dơ bẩn cả thanh danh của mình. Tay ngươi đen nhưng tâm ngươi trắng. Quyển sổ kia của ngươi đã chứng minh rất cả, trên đời này không mấy quan viên có thể ghi chép được quyển sổ như vậy! Ngọc Chi Ngạn, ngươi không phải thanh quan nhưng ngươi là một vị quan tốt! Ngươi không thể trở về Cức dương châu, kinh thành tạm thời cũng không thể nán lại được. Năm nay Chương châu phía Nam đại hạn, dân chúng kêu than ầm trời, ngươi có bằng lòng tới đó làm Thứ sử khắc phục thiên tai giúp đỡ dân chúng, giúp Chương châu mau chóng hồi phục nguyên khí hay không?"
Trong lòng Ngọc Chi Ngạn cảm thấy nghẹn ngào, dập đầu nói: "Mong muốn từ lâu, không dám chối từ!"
"Việc này có thể khiến người đắc tội rất nhiều người. Ngươi nên biết, bên trong việc cứu trợ thiên tai ẩn chứa biết bao mưu mô đen tối, ngươi tới đó chính là cắt đứt đường tiền tài của chúng, tích tụ vô số oán hận!" Hoàng đế nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ngọc Chi Ngạn, ngươi không sợ sao?"
Ngọc Chi Ngạn kiên quyết nói: "Thần chỉ sợ thần không thể làm nhiều việc cho dân chúng!"
Hoàng đế không khỏi cảm khái nói: "Vương triều Đại Hạ có quan viên như ngươi là phúc của dân chúng! Đi đi, thông báo bổ nhiệm của Lại bộ sẽ nhanh chóng báo xuống." Hắn nhìn bóng dáng gầy yếu của Ngọc Chi Ngạn biến mất ngoài cửa, khẽ thở dài rồi nói: "Bùi ái khanh, nếu thừa thân binh hộ vệ thì phái hai người lặng lẽ đi theo bảo vệ Ngọc Chi Ngạn đi! Hắn nán lại kinh thành đã nhiều ngày, nói không chừng sẽ có chuyện nào đó phát sinh!"
Bùi Chư Thành kinh hãi: "Ý của Hoàng thượng là..."
"Đừng quên hắn làm như vậy chẳng khác nào trở mặt với nhóm người ở Cức Dương châu kia. Bây giờ Hoàng thượng không trị hắn, nhưng sau lưng ᴆụng chút tay chân không phải rất tầm thường sao?" Hoàng đế hừ lạnh. Trên gương mặt uy nghiêm vốn phủ lên tầng hàn ý, hắn trầm mặc hồi lâu làm nhiệt độ trong phòng cũng tăng lên rất nhiều, một lúc lâu sau mới cười nhạt, quay đầu nhìn Bùi Chư Thành từ trên xuống dưới, nói: "Quên đi, không đề cập tới chuyện này nữa. Khi nào ngươi chuẩn bị giới thiệu cho trẫm đây?"
Bùi Chư Thành không hiểu: "Giới thiệu gì?"
"Đừng giả ngu!" Hoàng đế hơi sừng sộ lên: "Đừng nói cho trẫm những chủ ý trên triều hôm nay đều do tự ngươi nghĩ ra nhé ! Nếu ngươi có khả năng ứng biến như vậy thì giờ đã làm quốc công gia rồi! Nói đi, ai ra chủ ý cho ngươi? Ai khám phá ra ẩn ý của trẫm trong thánh chỉ hả?"
Nhắc tới đây, mặt mày Bùi Chư Thành trở nên hớn hở, kiêu ngạo nói: "Là con gái của thần!"
"Hả? Nói như vậy, là Bùi phủ đại tiểu thư?" Hoàng đế hơi có chút hứng thú nói. Thật ra hắn từng nghe phi tần hậu cung nhắc tới vị Bùi đại tiểu thư này, nghe nói nàng có dung mạo minh diễm, tài hoa hơn người, là nhân tài xuất chúng trong đám nữ tử kinh thành. Xưa nay đều được ca tụng là tài nữ đệ nhất kinh thành! Vỗn dĩ cho rằng chỉ là nói quá, nhưng có thể đoán được ẩn ý trong thánh chỉ của hắn, vậy cũng coi như thông minh tuyệt đỉnh, lời đồn đãi không hề giả.
Hơn nữa, nếu như hắn nhớ không lầm, vị Bùi đại tiểu thư này hình như có tên trong sách đãi tuyển... .
Bùi Chư Thành lắc đầu, cười nói: "Không phải, là con gái yêu của thần Nguyên Ca!"
"Không phải con gái lớn mà là con gái nhỏ của ngươi sao! Nói vậy Bùi Chư Thành ngươi rất có phúc nha, có hai người con gái thông minh như vậy. Có thể cho trẫm gặp con gái nhỏ của ngươi không? Trẫm rất muốn biết là người thế nào có thể đoán được tâm tư của trẫm!" Hoàng đế mỉm cười, mang theo uy nghiêm đặc trưng của bậc đế vương. Thạch Nghiễn bưng trà tới, hắn liền cầm ly trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Hoàng thượng đã nói như vậy, sao Bùi Chư Thành có thể cự tuyệt, nói vọng vào trong phòng: "Ca nhi, còn không ra?" Nói xong quay đầu giải thích: "Hoàng thượng thứ tội, vừa rồi tiểu nữ đang ở thư phòng, Ngọc đại nhân đến nên đành phải để con bé tạm lánh vào trong."
Đang nói chuyện, Bùi Nguyên Ca đã cúi đầu đi ra, quỳ xuống nói: "Tiểu nữ Nguyên Ca, bái kiến Hoàng thượng!"
"Chính ngươi đã phát hiện ra ẩn ý của trẫm trong thánh chỉ sao?" Hoàng đế một tay bưng trà, một tay cầm nắp ly trà gạt gạt hơi, đánh giá cẩn thận nữ tử trước mặt. Nàng cúi thấp đầu, không nhìn rõ dung nhan, chỉ thấy mái tóc đen nhánh buộc thành hai 乃úi, trâm gắn hai đóa sen ngọc, có tua rua rủ xuống, hơi lắc lư hết sức nhẹ nhàng. Một thân xiêm y xanh lục, lẳng lặng quỳ gối ở đó, vô hình trung lộ ra vẻ xinh đẹp trầm tĩnh, khiến người ta không thể không nhìn chăm chú."Ngẩng đầu lên!"
Bùi Nguyên Ca không ngờ Hoàng đế đột nhiên giá lâm Bùi phủ, càng không ngờ lại muốn gặp nàng. Nàng ngẩng đầu lên, trong lòng cảm thấy hơi thấp thỏm bất an.
Đập vào mắt là hàng lông mày hẹp dài, ௱ôЛƓ lung như tỏa một tầng sương mù, phía dưới là đôi mắt thu ba đen láy sáng bóng như ngọc trai đen, làm người khác chú ý. Sau đó là miệng mũi đều tinh xảo không tỳ vết, tựa như kiệt tác công phu nhất của trời cao. Mặc dù vẻ mặt có chút thẩm thỏm nhưng vẫn bộc lộ khí chất trầm tĩnh trí tuệ... Tâm trí Hoàng đế đột nhiên lâm vào hoảng hốt, chun trà trong tay rơi xuống đất “Choang” một tiếng, vỡ tan.
Nhìn thấy dung mạo của Bùi Nguyên Ca, Lý Đức Hải đứng sau cũng cứng họng, sắc mặt thất thường.
Điều này... điều này sao có thể?
Nhưng mà tất cả mọi người bị chun trà mà Hoàng đế lỡ tay làm rơi xuống thu hút sự chú ý, không ai để ý tới vẻ mặt khác thường của hắn.
Mặc dù trạng thái tinh thần của Hoàng đế đang hoảng hốt khiến rơi ly trà, nhưng quán tính vẫn giúp hắn giữ thần thái bình tĩnh, cố giấu rung động vào sâu trong lòng. Thời gian mới chỉ trong nháy mắt lại giống như dài mấy chục năm, cường ngạnh kéo thần trí trở về. Hoàng đế nở nụ cười gượng gạo, giải thích che giấu: "Nóng quá, không cẩn thận làm rơi cái chén tốt của Bùi ái khanh, Bùi ái khanh không đau lòng chứ?"
Bùi Chư Thành không hề nghi ngờ đáp: "Hoàng thượng nói đùa!"
"Nếu ngươi đã hào phóng như vậy thì trẫm không cần đền rồi!" Hoàng đế nói xong, cảm thấy tay khẽ run, khó tự kiềm chế bèn đứng dậy nói: "Lệnh ái đúng là người tài giỏi, nhìn cũng thấy thông tuệ, khó trách đoán được ẩn ý của trẫm. Trẫm còn có một số việc không thể ở lại lâu, đi về trước!" Nói xong, không hề nhìn Bùi Nguyên Ca rời thẳng đi, bước chân nhanh hơn bình thường, Lý Đức Hải vội vàng theo sau.
Ra khỏi thư phòng, thấy bốn phía không có ai, Hoàng đế bỗng nhiên ngừng bước, sắc mặt trầm lại.
Khóm trúc xanh um tùm lay động theo làn gió, khiến trong không khí mang theo mùi lá trúc thoang thoảng, thấm vào lòng người. Nhưng mà tất cả dường như không thu hút được bóng dáng cao quý đó, ngược lại hơi thở xung quanh hắn càng trở nên nặng nề làm người ta hít thở không thông.
Lý Đức Hải thử gọi: "Hoàng thượng?"
"Ngươi cũng thấy chứ?" Hoàng đế trầm mặc một hồi, giọng nói ẩn chứa sự ngờ vực, trong nháy mắt tàn nhẫn thấy ghê người, ngay cả ngữ điệu cũng khiến lòng người lạnh băng, từng câu từng chữ giống như tới từ bùng Bắc cực lạnh lẽo, lạnh thấm vào xương tủy: "Lý Đức Hải, đi thăm dò! Tra lai lịch của Bùi Nguyên Ca cho trẫm, một chút cũng không được bỏ qua! Chắc ngươi biết chuyện này nặng nhẹ thế nào, cũng biết hậu quả nếu tiết lộ ra ngoài. Trẫm sẽ không nhiều lời, tự ngươi suy nghĩ làm đi!"
Nói xong, hắn sải bước ra khỏi Bùi phủ, sắc thái uy nghiêm bao quanh người, sát khí tứ phía.