Vị Bùi đại tiểu thư này nổi danh lừng lẫy khắp danh viện trong kinh thành, dung mạo minh diễm, tài hoa hơn người, cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, tình tình lại ôn hoà hiền hậu, biết chừng mực, thanh danh truyền xa. Kiếp trước, Bùi Nguyên Ca không tiếp xúc với Bùi Nguyên Hoa nhiều lắm, kiếp này trọng sinh nàng ấy lại đến Khánh Phúc tự cầu phúc cùng Chương Văn Uyển, nên Bùi Nguyên Ca thật ra cũng quên mất. Bây giờ nghe nói Bùi Nguyên Hoa trở về, trong lòng lại thấy do dự.
Bùi Nguyên Hoa là thứ trưởng nữ (thứ nữ là con trưởng), có thể tạo ra danh tiếng lớn như vậy, được phụ thân sủng ái, người trong phủ nhắc tới đều không khỏi ca tụng, hiển nhiên không phải người tầm thường.
Kiếp trước, nàng và Bùi Nguyên Hoa tiếp xúc không nhiều lắm, ấn tượng bên ngoài của nàng chỉ nhớ rõ vị đại tỷ này dung mạo xinh đẹp, diễm lệ như mẫu đơn, từng khiến nàng hâm mộ vô cùng. Đối với vị đại tỷ ít tiếp xúc này, nàng không thể nói hận, chỉ là nay nàng đánh đổ Chương Vân, lại muốn đối phó Bùi Nguyên Dung, bọn họ và Bùi Nguyên Hoa huyết mạch tương liên, lúc này trở lại, tám phần sẽ giúp đỡ mẹ con hai người kia cùng nhau chống lại nàng... Đây cũng là một biến hóa, cần phải cẩn thận xử lý.
Bùi Nguyên Ca nghĩ, hỏi: "Sau khi Đại tỷ hồi phủ thì đi đâu?"
"Bẩm tiểu thư, Đại tiểu thư vừa hồi phủ liền tới Kiêm Gia viện bái kiến phu nhân, hiện tại có lẽ đã tới cửa Kiêm Gia viện. Nghe nói vẻ mặt khiêm tốn ôn hoà, không khác so với bình thường, cử chỉ lời nói đều rất kính cẩn, hình như còn mang chút kích động, nhưng mà không hề nhìn ra vẻ oán hận." Tử Uyển làm việc tỉ mỉ cẩn thận, những chỉ tiết này cũng nghe ngóng rất kỹ.
Bùi Nguyên Ca ánh mắt xa xăm, vừa hồi phủ là đi bái kiến phu nhân đầu tiên, vị đại tỷ này... rất có ý tứ!
"Tử Uyển, Mộc Tê, thay quần áo cho ta. Ta muốn đến Kiêm Gia viện gặp mẫu thân."
Thuận tiện sẽ bái kiến vị Đại tỷ ngưỡng mộ đại danh đã lâu này.
Chỉ một lát sau, Bùi Nguyên Ca trang điểm xong, mang theo Tử Uyển cùng Mộc Tê đi tới Kiêm Gia viện. Vốn cho là Bùi Nguyên Hoa nhất định cùng phu nhân ở trong phòng nói chuyện, không ngờ lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang ngồi ngay ngắn, da trắng như tuyết, mắt đen láy trong suốt, mặt mày như họa, mái tóc dài đen nhánh cài cây trâm mẫu đơn, dây tua bằng vàng rủ xuống, không hề nhúc nhích, mặc áo cổ tròn màu hồng, cổ áo thêu họa tiết mẫu đơn tinh xảo, hạ thân là váy đỏ, dáng người yểu điệu, vẻ mặt lại đoan trang, lẳng lặng ngồi ở đó, tựa như một đóa hoa mẫu đơn đang tức giận.
Bùi Nguyên Hoa đang cúi đầu uống trà, bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt dò xét đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy cạnh cửa có một thiếu nữ tĩnh nhiên độc lập, đậu khấu phương hoa*, mày liễu mảnh khảnh , con ngươi đen tựa như hắc ngọc, đen mà sáng giống như có ánh sáng lưu chuyển, khiến người ta không tự giác mà đắm chìm trong đó, tựa hồ nhất thời trời đất chỉ có duy nhất đôi mắt đó dụ người ta đi vào.
*Chỉ thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi nở rộ như hoa nở.
Nhận ra được chính mình cũng bị đôi mắt đó hấp dẫn, Bùi Nguyên Hoa hơi kinh ngạc, lập tức trấn tĩnh.
Thiếu nữ mặc la sam tím bình thường, váy bạch lăng rủ xuống, bên hông thắt hai dải lụa tím v nạm hoa mai, treo một khối tử ngọc. Vốn chỉ là trang phục tầm thường, nhưng bên ngoài khoác thêm la y lụa cực mỏng, lập tức khiến thân thể trở nên mềm mại, dung mạo sáng rỡ ௱ôЛƓ lung, giống như quanh thân phảng phất tầng sương mù nhẹ, hợp với khí chất trầm tĩnh nội liễm của nàng, đôi mắt xinh đẹp thần bí, lập tức tạo cảm giác thoát tục, cách ly với phàm trần.
Chẳng qua chỉ là một chiếc áo lụa, liền có thể hóa mục nát thành thần kỳ, hảo tâm tư!
Bùi Nguyên Hoa định thần, ngăn lại sự thán phục trong lòng, nở nụ cười ôn hòa hào phóng, đứng dậy nói: "Đây nhất định chính là Tứ muội muội rồi, thật sự rất xinh đẹp, xuất trần thoát tục, vừa rồi tỷ tỷ nhìn thấy còn tưởng rằng nhìn thấy vị thần tiên nào đó!" Nàng ta vừa nói vừa kéo tay Bùi Nguyên Ca, thân thiết nhưng không vượt quy củ: "Ta nghe nói dung mạo xinh đẹp như vậy lại bị điêu nô như Quế mama làm nhục, muội muội không nên tha bà ta!"
Nhất cử nhất động của nàng đều thành tâm thành ý, so với Chương Vân càng tạo thiện cảm cho đối phương.
Bùi Nguyên Ca cũng mỉm cười, có qua có lại, giữ chặt tay nàng ta khen: "Đại tỷ tỷ mới là diễm quan quần phương, muội sao có thể sánh bằng!" Nàng nhín về phía chính đường nói: "Đại tỷ tới bái kiến mẫu thân ư? Sao không vào chính đường ngồi lại ngồi ở nhà chờ? Ta biết rồi, chắc nha đầu Bạch Sương kia lại chọc ghẹo người, đại tỷ đừng dung túng nàng, đợi ta gọi tới mắng một trận."
Từ sau khi Chương Vân bị tước quyền, chưởng quản phụ vụ lại như lúc trước, Bùi Nguyên Ca trông coi, Thư Tuyết Ngọc hiệp trợ.
Trước đó Bùi Nguyên Ca rất chăm chỉ trông coi Bùi phủ, nhưng bây giờ nàng đang giận dỗi Bùi Chư Thành, bởi vậy không để ý tới nên tạm thời để Thư Tuyết Ngọc toàn quyền xử lý. Có điều Bùi Nguyên Ca dù sao trên danh nghĩa vẫn là người nắm quyền, cho nên cho dù Bạch Sương là đại nha hoàn bên người mẫu thân, nếu làm sai chuyện, nàng cũng có quyền trách mắng đánh phạt, không hề vượt quá quyền hạn.
Bùi Nguyên Hoa đương nhiên hiểu được điều đó, ánh mặt chợt lóe, cười nói: "Đa tạ ý tốt của muội muội, nhưng việc này không liên quan tới Bạch Sương."
"Thế vì sao đại tỷ lại ở đây?" Bùi Nguyên Ca tò mò hỏi.
Bùi Nguyên Hoa cười rất ôn hòa: "Ta tới không đúng lúc, mẫu thân vừa đi nghỉ ngơi được một lát, Bạch Sương vốn muốn vào thông báo, là ta ngăn cản. Mẫu thân khoảng thời gian này chưởng quản nội viện Bùi phủ, chắc hẳn hết sức mệt nhọc, nên mới dễ dàng chìm vào giấc ngủ. Chúng ta làm con gái tất nhiên phải quan tâm, ở đây chờ một lát có sao đâu? Bạch Sương muốn mời ta đến chính sảnh, nhưng chỗ đó gần phòng của mẫu thân quá, ta sợ sẽ quấy rầy mẫu thân nên khước từ và ngồi ở đây chờ."
Lời lẽ phóng khoáng, không tự khen cũng không đỗ lỗi cho Bạch Sương, phong thái vô cùng, không chút vấn đề.
Nhưng trong mắt Bùi Nguyên Ca lại chỉ cảm thấy Bùi Nguyên Hoa cực khó đối phó.
Biết phu nhân xử lý công việc vất vả, cũng biết Quế mama ức Hi*p chủ... . Hiển nhiên trước khi hồi phủ, Bùi Nguyên Hoa cũng đã nắm rõ hết biến cố của Bùi phủ. Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, dù sao Chương Vân chưởng phủ mười năm, không thể nào không có tâm phúc và người thông báo tin tức. Ngạc nhiên là Chương Vân rơi đài, Bùi Nguyên Dung bị giam lỏng, đều có liên quan tới Bùi Nguyên Ca và việc phu nhân được bỏ lệnh cấm, điểm này Bùi Nguyên Hoa không thể không biết. Nhưng nàng ta hồi phủ lại đến bái kiến Thư Tuyết Ngọc đầu tiên, thần thái ôn hòa khiêm nhường, đối mặt với Bùi Nguyên Ca vẫn tự nhiên thân thiết, không hề có chút oán hận với bất mãn, cũng khiến người ta không nhìn ra chút oán hận với bất mãn nào.
Rõ ràng là con gái Chương Vân, một tiếng hai tiếng gọi phu nhân là “mẫu thân” nhưng không hề ngượng nghịu hay do dự, giống như phu nhân chính là mẫu thân thân sinh ra nàng ta vậy...
Nếu tất cả những thứ đó không phải thật tâm phát ra, thì chỉ có thể nói Bùi Nguyên Hoa này diễn kịch còn giỏi hơn Chương Vân rất nhiều.
"Tứ muội, có thể nói chuyện chút không?" Bùi Nguyên Hoa nhìn bốn phía, bỗng nhiên thấp giọng nói.
Ở trong viện phu nhân, trước mắt bao người, nàng đi theo Bùi Nguyên Hoa vào phòng thiên, nếu nàng xảy ra chuyển gì, Bùi Nguyên Hoa tuyệt đối khó không thoát được can hệ. Bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không muốn ngờ vực thêm nữa, gật đầu theo nàng ta vào trong. Vừa mới vào cửa, Bùi Nguyên Hoa bỗng nhiên đóng cửa lại. Bùi Nguyên Ca chưa kịp đề phòng đã thấy nàng ta nhấc váy quỳ rạp xuống trước mặt mình, không nói câu nào liền dập đầu ba cái.
Đây là... muốn cầu tình cho Chương Vân?
Bùi Nguyên Ca nâng nàng ta dậy: "Đại tỷ làm gì vậy? Chúng ta đều là ngang hàng, luận trên dưới ta còn kém tỷ ba tuổi, làm sao ta nhận nổi lễ như vậy? Đại tỷ mau đứng lên đi!" Nàng không hề đề cập tới Chương Vân.
"Tứ muội nói vậy, tỷ tỷ thật sự xấu hổ vô cùng." Bùi Nguyên Hoa lấy khăn tay lau khóe mắt, rồi mới ngẩng đầu nói: "Mọi chuyện ta đã biết hết, di nương mạo phạm tứ muội, phụ thân trách phạt bà ấy, về tình về lý đều rất đúng, ta không có lời nào để nói, làm như vậy không phải muốn cầu tình thay di nương, ta cũng hy vọng di nương có thể tỉnh táo lại, về sau không làm chuyện hoang đương như thế nữa. Ba lạy này, ta hy vọng tứ muộicó thể bớt giận, không nên bởi di nương mà làm mình bực bội, vậy thì thật là tội của di nương cũng là tội của đứa con gái như ta."
Bùi Nguyên Ca cười: "Xem đại tỷ tỷ nói gì này? Việc này có liên quan gì tới Đại tỷ đâu?"
Không phải cầu tình cho Chương Vân? Lại dập đầu với mình, chẳng lẽ Bùi Nguyên Hoa này thật đúng là người đạo đức toàn vẹn. Vì cảm thấy xấu hổ bởi hành vi của Chương Vân, nên thay Chương Vân bồi tội với nàng? Bùi Nguyên Ca không thể nào đoán được tâm tư của Bùi Nguyên Hoa, trong lòng càng thêm cảnh giác, ánh mắt nhìn thiếu nữ diễm lệ trước mặt càng thêm đề phong.
Bùi Nguyên Hoa... . còn khó đối phó hơn Chương Vân nhiều!
"Di nương là mẹ ruột của ta, sai lầm của bà ấy cũng chính là sai lầm của ta. Chuyện này là di nương không đúng, muội muội trách cứ di nương, trách cứ thêm ta cũng không sai. Chỉ là ta hy vọng muội muội đừng làm khó phụ thân!"Ánh mắt của Bùi Nguyên Hoa rất chân thành, biểu tình thành khẩn: "Những lời thân là nữ nhi không nên nói, lần này phụ thân từ Đại tướng quân chuyển thành Hình bộ thượng thư, kinh thành đều truyền nhau nói phụ thân mất thánh tâm, trong lòng phụ thân nhất định cũng không vui. Trong phủ lại xảy ra chuyện này, tâm tình của ông ấy khẳng định càng tệ hơn! Chuyện trên triều ta không chen tay được, nhưng ở nhà hẳn phải san sẻ giúp phụ thân, không thể lại để ông quan tâm. Tứ muội, muội nói, ta nói có đúng không?"
Lời này hợp tình hợp lý, tình chân ý thiết, bất kể rơi vào tai người nào cũng phải cảm động vì lòng hiếu thảo của Bùi Nguyên Hoa.
Bùi Nguyên Ca mỉm cười nhìn cô gái trước mặt: "Khó trách phụ thân yêu thương đại tỷ như vậy, nếu phụ thân biết đại tỷ nói lời này, nhất định sẽ rất cảm động!"
"Tứ muội, muội nói vậy chính là chê cười ta!" Vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa mảy may không thay đổi, vẫn ôn hòa như cũ: "Chúng ta đều là con gái của phụ thân, san sẽ giúp phụ thân là phải, đây chính là bổn phận. Còn muốn làm chuyện đứng đắn mong đợi muội nói cho phụ thân, ta đây không phải quá tiểu nhân sao? Đương nhiên, nếu tứ muội vẫn tức giận, âu cũng hợp lý. Chuyện này muội chịu ủy khuất , nếu có giận cứ việc phát tác vào ta, ta tuyệt đối không oán hận, cũng sẽ không đi nói cho bất luận kẻ nào, bởi vì đây là điều ta nên chịu."
Vị đại tỷ này, quả thực danh bất hư truyền!
Nếu nàng ta nói lời này trước mặt phụ thân, hiển nhiên muốn biểu hiện nàng quan tâm hiếu thuận với phụ thân, muốn phụ thân vui vẻ. Nếu nói lời này trước mặt mọi người, đó là biểu hiện nàng hiếu thuận biết lễ, đồng thời làm nổi lên Bùi Nguyên Ca bất hảo ngỗ nghịch. Nhưng hiện tại, nàng ta chỉ nói riêng với nàng, lại đặc riêng sai bọn nha hoàn lui xuống, còn nói sẽ không nói cho phụ thân... Cách sử xự này, đúng là dáng vẻ đại tỷ dạy bảo muội muội, nhưng không hề ý chỉ trích, thật giống như chị em cùng mẹ ruột thịt nâng đỡ lẫn nhau.
Con gái Chương Vân, tỷ tỷ Bùi Nguyên Dung, lại lương thiện vậy ư?
Bùi Nguyên Ca thật sự rất khó tin. Chịu im tiếng dập đầu bồi tội, còn nói những lời khuyên xuất phát từ nội tâm như vậy... Nếu như không phải muốn cưng chiều, như vậy... Bùi Nguyên Hoa đang lấy lòng nàng sao? Tỏ vẻ nàng cũng không chấp nhận hành vi của Chương Vân, nguyện ý chung sống tốt đẹp cùng mình? Có ý tứ, thật sự rất có ý tứ. Đây là người đầu tiên ở Bùi phủ nàng không nhìn thấu, đoán không ra tâm tư!
Có điều còn nhiều thời gian, Bùi Nguyên Hoa đến tột cùng là hạng người gì, tất cả rồi sẽ được phơi bày.
"Lời này của đại tỷ thực khiến muội muội hổ thẹn vô cùng. Ta chỉ lo tức giận bản thân, lại quên quan tâm phụ thân, thật sự đáng đánh!" Mặc kệ Bùi Nguyên Hoa có phải diễn trò hay không, nếu nàng ta đã như vậy, Bùi Nguyên Ca nàng tất nhiên sẽ không chịu lùi. Nàng nửa hổ thẹn nửa ngượng ngùng nói, "Hôm nay nhờ có đại tỷ dạy bảo, đều là những điều tinh túy giúp muội lập tức tỉnh ngộ, ngày sau muội còn phải học tập Đại tỷ nhiều hơn!"
"Muội còn nhỏ, đôi khi bướng bỉnh giận dỗi cũng là bình thường. Chẳng qua phụ thân là trụ cột Bùi phủ, tỷ muội chúng ta phải nên hòa thuận, thâи áι một chút, giúp phụ thân khoan hoái!" Nghe Bùi Nguyên Ca nói như vậy, Bùi Nguyên Hoa mắt sáng lên, tươi cười càng rạng rỡ, lại kéo tay nàng, thân thiết hơn lúc trước vài phần: "Còn về lời học tập gì đó, trăm ngàn lần đừng nói nói như vậy. Muội không biết, ta cũng có lúc bướng bỉnh trêu chọc người, tỷ muội chúng ta giúp đỡ lần nhau, nhắc nhở lẫn nhau cũng là phải, quan trọng nhất là Bùi phủ có thể thịnh vượng!"
Trước tiên là lợi dụng nàng chối bỏ trách nhiệm, lại tự nhiên bộc bạch, thủ đoạn mượn lòng người của Bùi Nguyên Hoa thật sự cao minh.
Bùi Nguyên Ca cơ hồ muốn vỗ tay cho Bùi Nguyên Hoa, đúng là hậu sinh khả úy!
Đúng lúc này, tiếng Bạch Sương vang lên bên ngoài: "Nô tỳ Bạch Sương, phu nhân đã tỉnh, nghe nói Đại tiểu thư cùng Tứ tiểu thư đều ở gian thiên chờ, đặc biệt kêu nô tỳ đến mời, phu nhân đang chờ ở chính sảnh!"
Bùi Nguyên Hoa lôi kéo tay Bùi Nguyên Ca, cười nói: "Tứ muội, chúng ta đi gặp mẫu thân đi!"
Tỉnh lại sau khi nghỉ ngơi, nghe nói Bùi Nguyên Hoa vừa hồi phủ đã đến chỗ bà bái kiến, vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc có chút phức tạp, nhưng nghe thấy Bùi Nguyên Ca cũng đến, đang nói chuyện cùng Bùi Nguyên Hoa ở gian ngoài, nhất thời hoảng sợ, vội vàng sai Bạch Sương đi mời hai người. Lúc này thấy một thiếu nữ thịnh diễm nổi bật, cầm tay Bùi Nguyên Ca, hai người thân thiết cùng đi vào. Trong lòng bà khẽ động, miễn cưỡng nhịn xuống, ngoắc tay nói: "Ca nhi, đến chỗ mẫu thân!"
Bùi Nguyên Ca cười áy náy, đến ngồi xuống bên người Thư Tuyết Ngọc, ôm lấy bà: "Chúng con không làm phiền mẫu thân chứ?"
"Con gái làm ồn ào mẫu thân là chuyện chính đáng!" Thư Tuyết Ngọc thuận miệng nói, thấy Bùi Nguyên Ca không có gì khác thường mới hơi yên tâm, ngay sau đó liền cười khổ, cảm thấy thần kinh mình quá nhạy cảm. Bà quay đầu, nhìn Bùi Nguyên Hoa xinh đẹp như mẫu đơn, trong lòng trăm mối tư vị, trầm mặc một lát mới nói: "Hoa nhi, đã lâu không gặp!"
Khóe mắt Bùi Nguyên Hoa trào ra nước mắt lấp lánh: "Mẫu thân!"
Cảnh tượng này làm Bùi Nguyên Ca kinh ngạc, nhìn bộ dáng kia giống như quan hệ của Bùi Nguyên Hoa và Thư Tuyết Ngọc không hề căng thẳng? Không những không căng thẳng ngược lại còn rất gần gũi? Nếu không biết thân phận hai người, chỉ nhìn dáng vẻ này một cách đơn thuần, ai dám nói hai người này không phải mẹ con ruột thịt? Thân là con gái của Chương Vân, lại có thể thân thiết với Thư Tuyết Ngọc, lại có thể khiến Thư Tuyết Ngọc thân thiết... Bùi Nguyên Hoa này, thật đúng là khiến khác kinh ngạc!!
"Những năm gần đây, con vài lần cầu phụ thân tha thứ, muốn xin phụ thân thả mẫu thân ra, nhưng phụ thân không chịu. Con còn tưởng rằng..." Bùi Nguyên Hoa nói xong, ôn hòa như nàng lại trở nên nghẹn ngào, một lúc lâu mới nói: "Không nói những thứ này nữa, nay mẫu thân có thể ra ngoài, thế là tốt rồi. Con biết, di nương có rất nhiều chỗ phải xin lỗi người, con không dám mở lời, cũng không dám mong đợi mẫu thân có thể yêu thương con như trước, con chỉ có thể nói, bất luận thế nào, con vĩnh viễn nhớ rõ năm ấy con sinh bệnh, di nương mang thai tam muội, mong chờ nam thai, chỉ phân phó người chăm sóc tốt cho con. Là mẫu thân nghe được tin tức chạy tới, chăm sóc con một đêm! Con vĩnh viễn sẽ không quên chuyện này, cũng vĩnh viễn không quên đêm đó!"
Đối mặt với nỗi lòng chân thành tha thiết này, vẻ mặt Thư Tuyết Ngọc cũng rất kỳ quái.
Dựa vào nhận biết của Bùi Nguyên Ca , Thư Tuyết Ngọc thông minh nhưng tính tình hơi thái quá, dễ bị chọc giận, nhưng cũng dễ bị cảm động. Theo lý thuyết, lời nói vẻ mặt Bùi Nguyên Hoa đều chân thành tha thiết thành khẩn, Thư Tuyết Ngọc hẳn sẽ cảm động mới đúng. Nhưng mà giờ này khắc này, trên mặt vị Bùi phu nhân này chỉ có vẻ mặt rất phức tạp, giống như cảm động lại miễn cưỡng đè nén, kiềm chế, bắt buộc mình không được tin.
"Ngươi có lòng, ta bị giam lỏng mấy năm nay, chỉ có ngươi còn lặng lẽ phái người đến thăm ta." Hồi lâu, Thư Tuyết Ngọc mới chậm rãi nói, mà sau khi nói xong những lời này, bà giống như không thể tiếp tục được nữa, chỉ có thể nắm chặt tay Bùi Nguyên Ca, trầm mặc một lát mới nói: "Phụ thân ngươi ở Hình bộ giải quyết công việc, nhưng mà ông ấy nói sẽ nhanh chóng trở về. Ngươi bôn ba cả đường, nói vậy cũng mỏi mệt rồi, trước nghỉ ngơi cho tốt, nếu có thiếu gì thì kêu người nói cho ta biết!"
Lời nói này càng khiến Bùi Nguyên Ca cảm thấy có cái gì đó không đúng. Dù sao, hiện tại trên danh nghĩa là Bùi Nguyên Ca chưởng phủ, bà chỉ hiệp trợ mà thôi.
Tính của phu nhân không phải thích khoe khoang trước mặt người khác... Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm thấy Thư Tuyết Ngọc dường như không muốn để bản thân tiếp xúc với Bùi Nguyên Hoa quá nhiều! Đây là vì sao?
"Tạ mẫu thân quan tâm!" Bùi Nguyên Hoa nhẹ nhàng đáp, rồi bỗng nhiên cắn môi, do dự nói: "Mẫu thân, con còn có một yêu cầu quá đáng. . . ."
Thần sắc do dự giống như rất khó nói ra.
Bùi Nguyên Ca cảm giác tay Thư Tuyết Ngọc nắm tay nàng càng chặt, giọng nói cũng mang theo chút khẩn trương: "Sao?"
"Con biết không nên, dù sao di nương cùng Tam muội đều bị phụ thân trách phạt, chỉ là..." Bùi Nguyên Hoa ngẩng đầu, trong đôi mắt mang theo ý khẩn cầu: "Con từ Khánh Phúc tự trở về, lo di nương và Tam muội nhớ nhung, bởi vậy muốn xin mẫu thân một việc, cho phép con đi gặp di nương và Tam muội, báo bọn họ bình an!"
Lời này hợp lý hợp tình, không tính là quá đáng.
Bùi Nguyên Ca càng cảm thấy vị đại tỷ này thú vị, vừa hợp tình hợp tình, vừa bày tỏ lòng hiếu thảo. Nàng ta không nói với phụ thân, lại mạo hiểm đắc tội Thư Tuyết Ngọc và nàng, thoải mái đề suất trước mặt hai người, chắc chắc bọn họ sẽ không cự tuyệt, hay thật sự không thông hiểu thế sự, hay là quang minh lỗi lạc đến mức khinh thường việc lén lút?
Từ lúc gặp Bùi Nguyên Hoa đến giờ, mỗi động tác, mỗi câu nói, mỗi biểu tình của nàng ta đều hoàn mỹ không tỳ vết, khiến người ta không thể nhìn ra vấn đề. Nhưng chính vì quá hoàn mỹ, giống như mỹ nhân trong tranh, thánh nhân trong sách, hoàn mỹ đến mức làm Bùi Nguyên Ca cảm thấy giả dối, không nhìn thấy một chút thành tâm và bản tính của Bùi Nguyên Hoa.
Bản lãnh như vậy, dù tương lai có thể trở thành địch nhân, Bùi Nguyên Ca vẫn không nhịn được mà bội phục.
Do dự một chút, Thư Tuyết Ngọc vẫn gật gật đầu, nói: "Được."
Đang nói, Bùi Chư Thành phong trần mệt mỏi đột nhiên xông vào, nhìn thấy Ca nhi, trước tiên nở nụ cười lấy lòng: "Ca nhi, con quả nhiên ở trong này! Lần trước không phải con nói nước suối ở Cẩm Tú lương uyển quá nóng, ngược lại không tốt cho thân thể của con sao? Mấy ngày nay ta có hỏi thăm qua mấy vị bằng hữu, biết bát sơn phía tây bắc có có biệt viện cũng có ôn tuyền , nước nóng vừa phải thấp hơn Cẩm Tú lương uyển. Con chừng nào thì có thời gian, chúng ta mang theo Tử Uyển đi qua đó xem, nếu nước ấm thích hợp có lợi cho thân thể của con. Phụ thân liền mua lại nó, được không?"
Bùi Nguyên Ca sửng sốt.
Lần đó đi Cẩm Tú lương uyển, bởi vì người đeo mặt nạ đột nhiên xuất hiện, ngày hôm sau nàng vội vàng trở về, phụ thân đương nhiên hỏi lý do. Nàng lúc ấy thuận miệng nói nước ôn tuyền rất nóng, không thích hợp nên quay về. Không ngờ phụ thân lại ghi nhớ trong lòng, còn hỏi thăm ôn tuyền thích hợp... Thực ra ở kiếp trước, phụ thân đối xử với nàng cũng rất tốt.
Lúc ấy có Chương Vân khích bác, tình cảm cha con dần xa cách, nhưng khi nàng xuất giá, vẫn phô trương xứng với vị trí đích nữ Thượng thư, một trăm hai mươi tư rương đồ cưới, không hề cắt xén, mười dặm hồng trang, cảnh tượng gả nàng đến Vạn phủ Giang Nam rạng rỡ tráng lệ. Hơn nữa, sau đó ông cũng ít nhiều chiếu cố đề bạt Vạn Quan Hiểu... .
Trong lòng có chút phức tạp, Bùi Nguyên Ca lần này không quay đầu “bơ” Bùi Chư Thành như mọi lần.
Thư Tuyết Ngọc đẩy đẩy nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Được rồi Nguyên Ca, đừng giận dỗi với phụ thân con nữa, được không?"
"Ai giận ông ấy chứ? Chỉ là sơ ý thôi, có thể nhìn ra con giận dỗi sao?" Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn Bùi Chư Thành, le lưỡi, nhăn mũi nói: "Phụ thân, người chớ không phục, người quá quá sơ ý, chẳng lẽ không nhìn thấy Đại tỷ ở bên cạnh sao?"
Bùi Chư Thành lúc này mới chú ý tới Bùi Nguyên Hoa, nói: "Hoa nhi... ." dừng một lát nói tiếp: "Trở lại rồi à."
Ông xưa nay yêu thương đứa con gái lớn hiểu rõ lí lẽ, biết tiến biết lùi này. Nhưng lần này Chương Vân làm việc quá hoang đường , nếu nói ông không có chút xíu giận cá chém thớt với Bùi Nguyên Hoa, đó là không thể. Nhưng ông biết chính mình không nên giận cá chém thớt, nên trong lòng luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Bùi Nguyên Hoa lại dường như không thèm để ý, mới vừa rồi Bùi Chư Thành sủng nịnh lấy lòng Bùi Nguyên Ca, giờ phút này lại lạnh nhạt với nàng lãnh là chuyện bình thường. Nàng phúc thân liền quỳ xuống, nói: "Cha, con biết di nương làm việc sai trái, khiến Tứ muội chịu ủy khuất, làm cha tức giận tổn hại sức khỏe. Con thân là con gái nhưng không khuyên can kịp thời là lỗi sai của con, xin cha trách phạt, con không một câu oán hận!"
Bùi Nguyên Ca đứng bên cạnh nhìn, thầm khen, hay cho chiêu tiên phát chế nhân*, lấy lùi để tiến!
*Tiên phát chế nhân: đánh đòn phủ đầu, hành động trước để kiềm chế đối phương
Quả nhiên nàng ta vừa nhận tội, Bùi Chư Thành liền cảm thấy chút không tự nhiên trong lòng tan thành mây khói. Ông thở dài, đỡ nàng ta đứng lên, nói: "Con đến Khánh Phúc tự cầu phúc, sự tình trong nhà có liên quan gì tới con đâu? Ai có thể ngờ Chương Vân sẽ làm những chuyện hồ đồ như vậy? Di nương là di nương, con là con, con vẫn là đứa con gái mà phụ thân yêu thương, con đừng giữ chuyện này trong lòng. Bôn ba một đường có mệt mỏi không? Sớm đi nghỉ cho lại sức!"
Nói đến đây giọng điệu ôn hòa từ ái, bộ dáng hoàn toàn khác trước.
"Tạ phụ thân quan tâm, mẫu thân cũng vừa mới khuyên bảo con!”Bùi Nguyên Hoa cười thản nhiên: "Vừa rồi mẫu thân đồng ý để con đi thăm di nương và muội muội, báo bình an, miễn để bọn họ lo lắng. Con đi viện di nương và muội muội, sau đó sẽ đi nghỉ ngơi!"
Cho phép thứ nữ thi thăm di nương và thứ muội bị cấm túc, đây là quyền hạn của đương gia chủ mẫu mà Thư Tuyết Ngọc có thể đáp ứng, ngược lại còn biểu dương phong thái của bà. Bùi Chư Thành nhìnThư Tuyết Ngọc gật đầu tán thưởng, nói: "Như vậy cũng tốt, con xưa nay là đứa có hiểu biết, vừa vặn khuyên nhủ di nương của con luôn! Ta thấy bà ấy ngày càng hồ đồ rồi!"
Đây hiển nhiên là nợ phu nhân một cái ân tình, Bùi Nguyên Ca càng nhìn càng cảm thấy thú vị.
"Con biết, con xin cáo lui !" Bùi Nguyên Hoa thủ lễ phúc thân với cha mẹ, lại nhìn Bùi Nguyên Ca mỉm cười chào hỏi, sau đó mới rời đi.
Đợi Bùi Nguyên Hoa rời đi, nhìn thấy ánh mắt Bùi Chư Thành hướng tới, Bùi Nguyên Ca quay đầu bĩu môi, cố ý không nhìn ông. Nhưng bộ dáng lúc này khác hoàn toàn với vẻ lạnh nhạt lúc tức giận, ngược lại còn mang theo dáng vẻ làm nũng của tiểu như nhi. Bùi Chư Thành vẫn nhìn ra điểm ấy, gánh nặng trong lòng liền buông lỏng, cười đi tới nói: "Tiểu Ca nhi không giận cha nữa?"
"Ai nói? Con chỉ tạm thời không tức giận, chờ lần sau cha lại chọc con tức giận, con sẽ lại không vui."
Bùi Chư Thành bật cười, sờ sờ đầu nàng nói: "Được được được, tạm thời ghi nhớ, chờ lần sau cha tái phạm, tiểu Ca nhi tức giận gấp đôi, được không?"
"Người nói đấy nha!" Bùi Nguyên Ca đột nhiên quay đầu, cười giảo hoạt: "Vừa rồi phụ thân lại chọc nữ nhi tức giận, cho nên chiếu theo cách nói của phụ thân, lúc này con phải tức giận gấp đôi! Còn giả bộ hồ đồ? Vừa rồi nhìn thấy Đại tỷ liền ném con ra sau đầu phải không? Cũng không kỳ quái, Đại tỷ vừa thông minh lại xinh đẹp, hiểu chuyện lại ôn nhu, không giống một tiểu nha đầu như con, dáng dấp không đẹp như Đại tỷ, hay tức giận, lại thích giận dỗi với phụ thân—— "
Không đợi nàng nói xong, Bùi Chư Thành cười chấm tay vào trán nàng.
Bùi Nguyên Ca ôm chỗ bị ông chấm tay, cong môi nói: "Cha, nhẹ chút, cẩn thận làm con đần bây giờ!"
"Hóa ra tiểu Ca nhi ghen tị!" Thấy tiểu nữ nhi không những hết giận mà còn làm nũng, thần thái thật sự xinh đẹp đáng yêu, Bùi Chư Thành nhịn không được xoa xoa tóc nàng, cười dỗ nói: "Tiểu Ca nhi yên tâm, ở trong lòng phụ thân tiểu Ca nhi xinh đẹp nhất, hiểu chuyện nhất, thân thiết nhất, ai cũng không sánh bằng!"
"Cha, tóc con bị người xoa rối tung lên rồi!" Bùi Nguyên Ca oán giận.
Bùi Chư Thành cũng không để ý: "Thì sao chứ? Đều là người trong nhà, nghịch thì nghịch, thế này để lát nữa nha hoàn chải lại là được!"
Thấy Bùi Chư Thành vẫn yêu thương Nguyên Ca như cũ, dường như cũng không vì Bùi Nguyên Hoa trở về mà thay đổi, Thư Tuyết Ngọc lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhìn cảnh tượng ấp áp hai cha con họ hoà thuận vui vẻ, trên mặt bà cũng chậm rãi nở nụ cười.
Đúng lúc này, Thạch Nghiễn lại vội vã chạy tới: "Lão gia, Hình bộ phái người đến nói có thánh chỉ đến, thỉnh lão gia lập tức tới Hình bộ tiếp chỉ!"
Có thánh chỉ, Hình bộ lại cố ý phái người đến… Bùi Chư Thành nhướng mày, biết sự tình không nhỏ không thể chậm trễ, bất đắc dĩ thở dài, nói: "Tiểu Ca nhi, có thánh chỉ đến, phụ thân phải tới tiếp chỉ. Đây không thể trách phụ thân, con không được tức giận!" Nói xong, lại xoa nhẹ tóc Bùi Nguyên Ca, nhìn thấy tiểu nữ nhi bất mãn bĩu môi, mới sang sảng cười lớn rời đi.
Tứ Đức viện.
Bùi Nguyên Hoa dựa nghiêng người trên tháp mỹ nhân, trên gương mặt ung dung minh diễm nhất thời lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt chế giễu, hoàn toàn phá hủy hình tượng rộng lượng hào phóng của nàng ta, mỉm cười nói: "Ta ở bên ngoài nghe nói di nương bị tước quyền giam lỏng, còn tưởng rằng nhân vật thần tiên Gia Cát nào, hóa ra chỉ là một con nhóc mười ba tuổi! Ta thấy có phải di nương sống an nhàn quá lâu, đã trở nên vô dụng rồi không?"
Mày liễu hơi nhếch, khóe mắt cũng đông lạnh.
Ra khỏi Kiêm Gia viện, nàng đi tới Thải Vi viên trước, thấy Bùi Nguyên Dung không để ý nàng, chỉ lo thêu một bức Tuyết Liệp đồ gì đó, căn bản không để những lời của nàng vào tai. Nàng dứt khoát không để ý tới muội muội ngu dốt không cứu vãn được này nữa, lại đến Tứ Đức viện, nghe Chương Vân kể hết những chuyện đã xảy ra, rốt cục mới gỡ lớp ngụy trang xuống, lộ ra sự bất mãn và tức giận.
Chương Vân luôn có chút sợ hãi đứa con gái lớn của mình . Trước mặt người ngoái, nàng là nữ nhi hoàn mỹ không tỳ vết, tiểu thư bọn họ, khoan dung nhân từ, hiếu thuận quan tâm, tài hoa hơn người. Nhưng bên trong chỉ có bà mới biết được, đứa con gái này có bao nhiêu tâm tư, bao nhiêu lạnh nhạt. Dung nhi luôn gọi bà là "nương", còn con gái lớn từ nhỏ đến lớn, ngay cả một tiếng “nương” cũng chưa từng gọi bà. Bởi vậy, tuy rằng bà thường xuyên phải dựa vào mưu trí của nó, nhưng lại càng yêu thương con gái nhỏ hơn.
"Nha đầu kia rất giảo hoạt, ta không cẩn thận bị ả —— "
Bùi Nguyên Hoa cười lạnh, đánh gãy lời biện giải của bà: "Là tâm di nương quá lớn, quá gấp! Bùi Nguyên Ca thiệt giả ngươi may mắn mới nghĩ ra, bắt được chút dấu vết mà đã dám phỏng đoán như vậy, ngươi xứng đáng bị tước quyền, bị giam lỏng! Làm sao ta lại có một di nương ngu ngốc như ngươi chứ, thật là xui xẻo!"
"Nhưng nha đầu kia đúng là rất khả nghi!" Chương Vân mặt đỏ bừng, biện giải.
"Cho dù ả thực sự khả nghi, ngươi cũng nên dẫn đường để phụ thân từ từ phát hiện, chứ không phải khinh xuất giống ngươi, đến cuối cùng tiền mất tật mang! Ngươi ngu xuẩn là ngươi ngu xuẩn, hết lần này tới lần khác liên luỵ đến ta!" Bùi Nguyên Hoa tức giận nói. Bùi Chư Thành từ Trấn biên đại tướng xuống thành Hình bộ thượng thư, đã khiến thân phận của nàng bị ảnh hưởng lớn, không ngờ còn chưa về tới kinh, Chương Vân lại bị biếm làm tiện thi*p, vậy muốn nàng về sau ngẩng đầu thế nào?
"Thư Tuyết Ngọc thì sao? Không phải bà ta bị giam lỏng sao? Sao có thể ra ngoài?"
"Cũng do ả tiện nhân kia giở trò, còn có Ôn phu nhân..." Chương Vân kể rõ ràng ngọn nguồn sự việc, cuối cùng nói: "Ngươi nói, nha đầu kia đã kiêu ngạo đến vậy, ta có thể không trừng phạt ả sao? Để cho ả tùy ý hoành hành, vậy trong phủ còn chỗ nào để ta dung thân?"
"Nói ngươi ngu xuẩn ngươi còn không nhận? Chẳng lẽ ngươi hiện tại có chỗ dung thân sao? Không phải vẫn phải nhìn tiện nha đầu kia diễu võ dương oai sao?" Bùi Nguyên Hoa mặt mày lạnh lẽo, bất mãn nói: "Ta sớm đã nói, nha đầu Bùi Nguyên Ca kia phải sớm diệt trừ để trừ hậu hoạn nhưng mà ngươi nói, phải khiến ả coi ngươi như mẹ ruột, biến ả trở thành công cụ để ngươi lấy lòng phụ thân. Ngươi khăng khăng không nghe, nếu không phải ngươi giở thủ đoạn giữ lại ả, muốn cho phụ thân ghét cay ghét đắng ả, giờ thấy nuôi hổ tự tạo nghiệt chưa? Ngu xuẩn, ngây thơ!"
Bị nữ nhi ruột thịt chế giễu như vậy, Chương Vân tức giận nói: "Ngươi —— "
"Ta làm sao? Chương di nương, đừng cho rằng ta không biết tâm tư của ngươi, không phải ngươi ghen ghét Minh Cẩm, cho nên giận chó đánh mèo sang con gái của bà ta sao?" Bùi Nguyên Hoa cười lạnh nói: "So đo với cả người ૮ɦếƭ, có gì thú vị? Ngươi cho rằng ngươi khích bác ly gián, để cho con gái của Minh Cẩm và phụ thân cách lòng, thì nghĩ rằng ngươi thắng Minh Cẩm ư? Ngươi thật sự không có thuốc chữa , nữ nhân ba mươi hai tuổi, không phải ngây thơ như một tiểu cô nương, đừng có ôm mãi một mối tình không có được, ôm mãi không buông được không? Thế giới này, không có gì quan trọng hơn thân phận và quyền thế, nắm được hai thứ đó, cả đời mới thật sự có chỗ dựa vào!"
"Bùi Nguyên Hoa, có một số việc ngươi không trải qua, không có nghĩa là không tồn tại!" Mọi chế giễu lúc trước, Chương Vân còn có thể nhẫn nại, nhưng lời này như đâm vào tìm của bà, không nhịn được mở miệng cãi lại.
"Sao? Lâm vào tình cảnh này vẫn còn bảo vệ phụ thân?" Bùi Nguyên Hoa chỉ cảm thấy buồn cười: "Không phải năm đó ngươi nhìn thấy phụ thân đối tốt với Thư Tuyết Ngọc nên hâm mộ ghen tị, ngay cả thân phận của mình cũng không màng tới. Thân là đích nữ nhà quan, lại tìm mọi cách đến Bùi phủ làm di nương. Bây giờ thế nào? Ngươi là tiện…thi*p! Chính ngươi mê muội thì không sao, nay còn liên luỵ đến ta. Hiện tại ta chẳng những là thứ nữ, mà còn là thứ nữ do tiện thi*p sở sinh. Chương Vân, ngươi làm hại ta bao nhiêu đau khổ, ngươi biết không?"
Nếu nàng không phải thứ nữ Bùi phủ , mà là đích nữ Bùi phủ, dựa vào dung mạo cùng tài nghệ của nàng, có làm Hoàng hậu cũng dư sức!
Nhưng mà nàng là thứ nữ do di nương sinh ra, muốn gả vào hoàng thất khó như lên trời, chỉ có con đường duy nhất là tuyển tú. Nếu có thể được chọn làm tần phi, cho dù là cấp thấp nhất, nhưng dựa vào thông minh tài trí, dung mạo thủ đoạn của nàng, nhất định có thể leo lên đỉnh cao, trở thành nữ nhân tôn quý nhất trên đời! Cho nên, nàng không tiếc trèo non lội suối, theo nha đầu Chương Văn Uyển kia đến Khánh Phúc tự cầu phúc, cầu nguyện đợt tuyển tú thuận lợi.
Chỉ là không ngờ vừa mới hồi phủ, Chương Vân đã giáng một gậy vào đầu nàng.
Tiện thi*p! Tiện thi*p!
"Ngươi luôn nói ta làm khổ ngươi? Vậy ngươi hiện tại cẩm y ngọc thực, thân phận địa vị từ đâu mà đến? Tuy là thứ nữ, nhưng lão gia vẫn một mực yêu thương ngươi trong tâm khảm, ăn mặc chi phí, ngay cả đích nữ người ta cũng chưa chắc so sánh được. Ngươi nhìn ngươi một thân da thịt mềm mại, nếu không phải các loại dược thiện dược cao tẩm bổ, ngươi có thể được như vậy sao? Tài nghệ của ngươi, nếu không phải có giáo tập tiên sinh dạy, ngươi học được sao? Ngươi có biết không, tiền trả công những vị tiên sinh đó bằng cả chi phí nữa năm người ta học trung đẳng (hạng trung bình)!" Chương Vân tức giận ôm иgự¢: "Ngươi luôn nói ta làm di nương liên luỵ ngươi, nói cho cùng, ngươi chẳng qua cảm thấy ta không thể lên làm Bùi phu nhân! Nếu ta có thể ban đổ Thư Tuyết Ngọc, có thể phù chính, ngươi có phải sẽ tán thưởng lựa chọn ban đầu của ta đúng không?"
"Không sai!" Bùi Nguyên Hoa nhướng mày nói: "Nhưng điều kiện tiên quyết là ngươi phải được làm Bùi phu nhân!"
"Ngươi ——" Chương Vân tức giận đến mức thở không nổi. Đây là con gái của bà, nhưng lại bạc bẽo lạnh nhạt như vậy. Cho dù đối với mẹ đẻ là bà, tất cả cũng xuất phát ở góc độ công danh lợi lộc, chưa từng để ý đến tình cảm mẹ con.
"Nói cho cùng, chính là ngươi không có bản lĩnh, không trừ được Thư Tuyết Ngọc còn chưa tính, lại để Minh Cẩm vượt lên được làm bình thê, còn sinh ra Bùi Nguyên Ca!" Bùi Nguyên Hoa cười lạnh: "Ngươi không có bản lĩnh làm chính thê, liên luỵ ta thành thứ nữ còn chưa nói, giờ lại khiến ta trở thành nữ nhi do tiện thi*p sinh ra! Chương Vân, ngươi có biết không, ta sắp tham gia tuyến tú, thân phận của ngươi bị biếm, sẽ khiến ta bị liên lụy rất lớn?"
Nàng chỉ muốn tự mình đãi tuyễn, cho tới bây giờ cũng không để người mẹ này cân nhắc thay nàng.
"Nếu đại tiểu thư ngươi có bản lĩnh như vậy, vậy ngươi phải trừ bỏ Bùi Nguyên Ca, trừ bỏ Thư Tuyết Ngọc, để nương ngươi lên làm Bùi phu nhân , để chính ngươi trở thành đích nữ Bùi phủ!" Chương Vân tức giận nói. Vốn muốn Đại nữ nhi bày mưu kế giúp bà, nhưng xem tình hình hiện tại, trong lòng nó căn bản không có mẫu thân này, không bằng dùng kế kích tướng.
"Sao, muốn kích ta động thủ đối phó Bùi Nguyên Ca với Thư Tuyết Ngọc?" Bùi Nguyên Hoa cười nhạo: "Thư Tuyết Ngọc thì thôi, Bùi Nguyên Ca bây giờ là da thịt của phụ thân. Ta đã có một người mẹ ruột là tiện thi*p, nếu đắc tội ả, tiến tới đắc tội phụ thân, sau đó để bị giam lỏng giống ngươi ư? Ngươi nghĩ rằng ta không có đầu óc giống ngươi, mọi việc gặp Thư Tuyết Ngọc và Minh Cẩm là hỏng đầu sao? Hôm nay ở Kiêm Gia viện, ta và nàng ta đã chạm mặt. Ta thấy ấn tượng nàng ta đối với ta cũng không tệ lắm, cùng nàng ta giao hảo không phải không có khả năng, việc này ở chỗ phụ thân cũng có lợi cho ta! Cho nên, di nương ngươi không cần uổng phí tâm cơ, chỉ cần ả không chọc đến ta, ta tội gì phí tâm tư đi trêu chọc ả!"
"Hừ, ngươi đừng mơ tốt đẹp!" Chương Vân không chút lưu tình đánh nát ảo tưởng của nàng: "Nếu ngươi đã gặp Bùi Nguyên Ca, nên biết dung mạo hiện tại của nàng ta xuất sắc thế nào, còn tinh thông thêu thùa, hội họa, thư pháp, thi từ cũng hiểu biết. Ngươi chắc đã nghe qua Giám Hiên kỳ? Biết đấu kỳ chứ? Nàng ta thắng Giám hiên Hiên chủ! Nàng ta là con chính thất, lại được sủng ái, ngươi cho rằng vẫn cục diện trước kia một mình ngươi độc đại sao? Có nàng ta ở đây, không tới phiên ngươi nổi bật!"
Bị bà nói như vậy, sắc mặt Bùi Nguyên Hoa lập tức thay đổi.
Hồi lâu, nàng mới thản nhiên nói: "Vậy di nương cứ cầu nguyện đi! Cầu nguyện nàng ta không có mắt như vậy, không nên ςướק thứ thuộc về ta, đến lúc đó sẽ như ngươi mong muốn, ta đến thay ngươi diệt trừ nàng! Có điều, trước đó… " Ánh mắt của nàng xoay chuyển nhanh chóng, mang theo cảnh cáo nghiêm khắc: "Di nương tốt nhất đừng có hành động thiếu suy nghĩ, còn cả quản tốt ả Bùi Nguyên Dung ngu ngốc kia đi. Nếu các ngươi lại làm ra chuyện gì nữa, liên lụy đến việc đãi tuyển của ta, làm lỡ tiền đồ của ta, cho dù ngươi là mẹ ruột của ta, nàng là muội muội của ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi!"
Nói xong, nàng bỗng nhiên đứng dậy, ung dung bước ra ngoài.
Ra tới cửa phòng, trên mặt nàng đã muốn khôi phục ý cười ôn hòa hiền hậu, ung dung cao quý, lại biến thành Bùi đại tiểu thư hoàn mỹ.
Trong Kiêm Gia viện, Thư Tuyết Ngọc có chút lo lắng nhìn Bùi Nguyên Ca, do dự hồi lâu, mới hỏi: "Nguyên Ca, ta có câu nói với con, con đừng cho rằng ta đang châm ngòi ly gián. Ta thấy con cùng Bùi Nguyên Hoa dường như rất thân thiết, nhưng mà con phải nhớ kỹ, không thể coi nàng ta là thật, con phải cảnh giác với nàng ta. Đương nhiên, con cũng không cần đi chọc nàng, cô gái này tâm cơ rất sâu, so với Chương Vân càng khó đối phó!"
Không ngờ Thư Tuyết Ngọc sẽ nói nói như vậy với nàng, Bùi Nguyên Ca có chút tò mò hỏi: "Vì sao mẫu thân nói như vậy?"
Thư Tuyết Ngọc thở dài, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm: "Nguyên Ca, con biết không? Năm đó ta từng hận Chương Vân, nhưng mà ta lại không có biện pháp nào không thích Bùi Nguyên Hoa. Ta thật sự có cảm giác coi nàng ta như con gái, thậm chí còn muốn nhận nàng làm con nuôi, ghi trên danh nghĩa của ta. . . ."
Mà cùng lúc đó tại Hình bộ, Bùi Chư Thành cầm thánh chỉ trong tay, mày rậm nhíu chặt, đầu đau như 乃úa bổ.
Chuyện này, ông phải làm sao mới tốt?