Thịt bò hầm, bán nguyệt trầm giang, phượng xuyên mẫu đơn [*]... . Những món ăn trên bàn đều là những món nàng thích nhất, nhưng cũng có vài món nàng ghét nhất. Bởi có món ghét, nên thấy món thích cũng mất đi khẩu vị, nhìn mà không muốn ăn nữa, dựa vào tâm trạng hiện giờ của Chương Vân, chắc sẽ không rãnh rỗi dở mấy trò này.
Như vậy, Chương Vân là muốn nhìn xem, trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, nàng có thể ăn những đồ ăn mà Bùi Nguyên Ca ghét nhất hay không?
Bà ta bắt đầu thăm dò, thử nàng có phải Bùi Nguyên Ca thật hay không sao?
Bùi Nguyên Ca trong lòng sôi trào, nàng thiết kế lâu như vậy, chèn ép lâu như vậy, cuối cùng đã hoàn toàn chọc giận được Chương Vân, cuối cùng khiến bà ta không kiềm chế được nữa, quyết định dùng đòn sát thủ “Bùi Nguyên Ca thật giả” này? Quá tốt! Không hề che dấu chút địch ý sau lưng với nàng, nói vậy lần này phụ thân có thể nhìn rõ bản chất của Chương Vân. Chương Vân có chỗ đứng ở Bùi phủ là do phụ thân, nếu mất đi tín nhiệm của ông, ngày bà ta hoàn toàn sụp đổ cách không còn xa lắm!
Vốn còn tưởng rằng phải hao tổn một thời gian nữa, không ngờ, Chương Vân đã không nhịn được nữa rồi!
Xem ra kích thích của phu nhân đến Chương Vân, còn mãnh liệt hơn so với tưởng tượng của nàng rất nhiều... . Bùi Nguyên Ca hơi suy ngẫm, thầm nhéo tay Tử Uyển, ngồi xuống. Chương Vân vén tay áo lên, tự mình hầu hạ Bùi Nguyên Ca dùng bữa, ý cười uyển chuyển, ân cần: "Tứ tiểu thư, nếm thử món này đi, đây là bán nguyệt trầm giang ngươi thích nhất…gà Hàn Lâm..." Nhưng mà, trong mỗi một món này đều có Bùi Nguyên Ca đồ ăn nàng không thích.
Bùi Nguyên Ca sắc mặt như thường, không hề phòng bị đưa lên miệng.
Tử Uyển đột nhiên nói: "Tiểu thư!" Dường như nhận thấy tình thế cấp bách, thần sắc vội vàng, mang chút trách cứ nói: "Di nương thật là hồ đồ, tiểu thư không thích ăn nhất là hành, mỗi lần ăn vào đều khó chịu nửa ngày, di nương phải bỏ hành đi mới đúng, sao còn gắp cho tiểu thư?" Nói xong, có chút lo âu buông ống tay áo của Bùi Nguyên Ca xuống.
Trong mắt Bùi Nguyên Ca thoáng qua chút bối rối, vội nói: "Đúng vậy, ta không thích ăn hành, thảm nào vừa rồi thấy hơi khó chịu, nguyên lai là ngửi thấy mùi hành." Nói xong, tay hơi xoa bụng, giống như thật sự có chút không thoải mái.
Chuỗi động tác nhỏ này, đều rơi vào trong mắt Chương Vân, khiến ánh mắt bà ta lóe lên tia sáng.
"Xem trí nhớ của nô tỳ này, sở thích của Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư cũng nhớ lầm, nên đánh nên đánh! Tứ tiểu thư lại nếm thử “chích ngưu tiểu điều” [*] này đi, đây là món trước đây ngài thích ăn !"
Lần này Bùi Nguyên Ca lặng lẽ liếc nhìn Tử Uyển trước, thấy nàng ta gật đầu, mới cúi đầu dùng bữa.
Hừ, ngay cả sở thích của mình cũng phải để Tử Uyển nhắc nhở mới nhớ, Bùi Nguyên Ca thật sự mờ ám! Sau khi thử xong, cuối cùng Chương Vân đã tiêu trờ hết nghi ngờ, người này chắc chắn không phải Bùi Nguyên Ca. Nhưng vấn đề hiện tại đó là, phải làm thế nào mới có thể chứng minh? Tiểu tiện nhân này miệng lưỡi sắc sảo, cho dù bà nói chuyện này ra, ả cũng có đủ cách biện giải trước mặt lão gia. Nhất định phải có bằng chứng không thể phủ nhận mới được!
Ánh mắt từ từ ngừng lại trên lưng mảnh mai của Bùi Nguyên Ca.
Minh Cẩm tinh thông y thuật, sau khi Bùi Nguyên Ca ra đời, từng lưu lại ấn kỳ hình hoa đỏ trên lưng nàng ta, nghe nói đóa ấn ký liên quan đến thân thế của Minh Cẩm. Ấn ký hình đóa hoa này là dùng phương pháp đặc thù lưu lại, nhìn thoáng qua như dùng chu sa vẽ lên, màu sắc sáng rõ, trông rất sống động, nhưng tẩy mãi không hết, không ai có thể giả mạo. Nếu Bùi Nguyên Ca này là giả, như vậy, trên lưng của ả hẳn sẽ không có ấn ký như vậy. Cho dù có, cũng là dùng chu sa vẽ lên, như vậy gặp nước sẽ phai màu.
Chương Vân từng cho người đến Tĩnh Xu trai hỏi thăm về đóa ấn ký này, nhưng chưa có kết quả đã bị Bùi Nguyên Ca giành trước một bước, tẩy trừ hoàn toàn Tĩnh Xu trai.
Nhưng hiện tại, có một thời cơ tuyệt hảo đang ở ngay trước mắt.
Tiểu tiện nhân này không phải đến Cẩm tú lương uyển ngâm suối nước nóng sao? Đến lúc đó, chỉ cần tìm cơ hội đến ao ả tắm, như vậy có thể thấy rõ ràng, ả rốt cuộc có đóa ấn ký kia hay không? Chỉ cần ả không có, vậy có thể làm bằng chứng trước mặt lão gia, ả ta căn bản không phải Bùi Nguyên Ca thật!
Tính toán đã định, trên mặt Chương Vân lộ vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói: "Tứ tiểu thư, ngài không phải muốn tới đây ngâm nước nóng sao? Nô tỳ đã chuẩn bị xong, để ngài có điều kiện tốt để tắm. Lát nữa nếu Tứ tiểu thư không ngại, không bằng để nô tỳ đến hầu hạ ngài tắm rửa đi?"
Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca thoạt nhìn có chút kinh nghi: "Di nương hôm nay thật sự khéo léo, khiến ta có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà kinh sợ), không biết rốt cuộc di nương có chủ ý gì?"
"Nô tỳ chỉ muốn hầu hạ Tứ tiểu thư mà thôi, chỉ có tứ tiểu thư vừa lòng, nô tỳ mới có thể sớm ngày hồi phủ, không phải sao?" Chương Vân miễn cưỡng giả vờ bộ dáng cung kính, nói bừa một lý do, tránh cho hành vi của bà quá mức khác thường, khiến Bùi Nguyên Ca nảy sinh lòng nghi ngờ, không cho bà hầu hạ, vậy có chút phiền phức!
Bùi Nguyên Ca quả nhiên yên tâm , thần sắc lại mang theo khiêu khích cùng vênh váo, hất hàm sai khiến: "Vậy làm phiền di nương!"
Chương Vân chậm rãi nhếch môi cười ngoan độc: tiểu tiện nhân ૮ɦếƭ tiệt, giờ cho ngươi lên mặt một lát, chờ ta lấy được chứng cứ rõ ràng, nhất định phải dày vò ngươi muốn sống không được, muốn ૮ɦếƭ không xong!
Bùi Nguyên Ca cúi đầu, khóe miệng cũng cong lên ý cười thản nhiên. Cá đã cắn câu!
Cẩm tú lương uyển ôm lấy suối nước nóng , kiến tạo lợi đạo, tu kiến (xây cất) nơi này tựa như núi rừng nhà ấm trồng hoa, lục la quấn quanh, hoa tươi sáng lạn, ở giữa ôn tuyền trong ao, hợp với hơi nóng lượn lờ bay trên không, lá cây hỗn tạp tươi mát, hương hoa cùng với không khi tươi mát của thôn trang, dung hợp thành một loại hương vị độc đáo, làm tâm tình người ta sảng khoái.
Chương Vân chủ động xin đi hầu hạ nàng, Bùi Nguyên Ca sẽ không khách khí, xoay bà ta vòng vòng.
Bận việc nửa ngày, Bùi Nguyên Ca rốt cục đi ngâm ôn tuyền (suối nước nóng), Chương Vân ngừng thở, mắt mở thật to, thề nhất định phải thấy rõ ràng lưng của ả ta rốt cuộc có ấn ký màu đỏ hay không. Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca lại kêu xấu hổ, vòng ra sau bình phong cởi la sam. Chương Vân đứng trước, không nhịn được mắng, xấu hổ cái gì chứ? Chờ lát nữa không phải “mát mẻ” bước ra sao?
Nhưng mà khi Bùi Nguyên Ca bước ra, Chương Vân nhìn thấy, lại tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu.
Đúng là cởi hết ngoại sam và nội y, chỉ là...chỉ là... Tiểu tiện nhân này lại dùng khăn tắm quấn quanh người lên tới bả vai, dưới lộ bắp chân. Đáng giận nhất là, khăn tắm kia che khuất cực tốt chỗ ấn ký, một chút cũng không nhìn thấy! Ả không phải cố ý đó chứ? Chương Vân nghiến răng ken két, miễn cưỡng bắt mình tỉnh táo lại: không sao, còn có cơ hội, đến suối nước nóng ả ta nhất định phải cởi bỏ khăn tắm? Nếu không làm sao tắm?
Đến ao nước nóng, Bùi Nguyên Ca quả nhiên cởi khăn tắm, nhưng mà... nhưng mà ả ta lại ngâm cả người xuống nước, chỉ lộ mỗi đầ[email protected]@
Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!
Ở bên cạnh chịu đựng Bùi Nguyên Ca vênh váo, khiêu khích đùa cợt, mặt mày tươi cười nửa ngày khiến Chương Vân thiếu chút nữa nổ tung. Giận dữ ngược lại nhanh trí, bỗng nhiên giả trượt chân, ngã xuống chỗ Bùi Nguyên. Dưới tình huống không chút phòng bị, Bùi Nguyên Ca lấy làm kinh hãi, đứng bật dậy theo bản năng để tránh, lộ ra phía sau lưng. Chương Vân nhân cơ hội đó nhìn, lưng trơn bóng, trắng như bạch ngọc không tỳ vết, hoàn toàn không có ấn ký, chỉ còn lưu lại một chút chu sa màu đỏ.
Quả nhiên không có, nói cách khác, quả nhiên dùng chu sa vẽ lên!
Trong lòng Chương Vân mừng như điên, bất chấp rơi xuống nước chật vật, nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Bùi Nguyên Ca, tròng mắt sắc như đao, lớn tiếng quát: "Ngươi căn bản không phải là Bùi Nguyên Ca! Ngươi rốt cuộc là ai?"
-----Lời tác giả (trích)----
Hôm nay đã được hơn 50 chương, nói thầm cho mọi người biết, Cửu hoàng tử sắp xuất hiện ~ còn có, di nương muốn làm khó dễ ~ lại sau đó, di nương sắp không hay ho ~ lại lại sau đó, đại tiểu thư Bùi Nguyên Hoa rất nhiều người chờ mong cũng sắp trở lại ~ lại lại sau đó... . hehe, vậy không thể hơn nữa ~
Cúi đầu xuống đài ~O(∩_∩)O~