Vũ Hoàng Diệp được giải trừ cấm túc, một lần nữa trở lại triều đình, trong lòng Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn đều vô cùng cảnh giác, nhất là Vũ Hoàng Mặc, càng lo lắng tâm tư Vũ Hoàng Diệp với Bùi Nguyên Ca, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, làm chuẩn bị chu toàn mọi mặt.
Nhưng, ngoài suy đoán của mọi người, Vũ Hoàng Diệp quay về triều đình giống như thay hình đổi dạng, tuy đối nhân xử thế không đến mức ôn hòa nhã nhặn, nhưng cũng đã không giống trước đây kiêu ngạo tự phụ, hao hết tâm thần vào chính sự, ngay cả gặp Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn cũng có thể khuôn mặt tươi cười đón chào, bày ra thư thái huynh đệ hòa thuận. Thậm chí, ngẫu nhiên vài lần gặp Bùi Nguyên Ca cũng không có lời nói cử chỉ quá phận, phần lớn đều là chạm mặt liền quay đi, xem như trước mắt không có người này.
Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đều nhẹ nhàng thở ra, Vũ Hoàng Hãn lại cảm thấy có chút buồn bực.
"Thất hoàng đệ lần này được giải trừ cấm túc so với lúc trước quả thực như hai người, thật có vẻ trong quá trình cấm túc đã tự kiểm điểm, nhận ra hành vi trước kia sai lầm rồi, cho nên được giải trừ cấm túc liền thay đổi triệt để, chuyển biến thật làm người ta trở tay không kịp. Hơn nữa lúc dịch bệnh hắn xả mình cứu người, nay trên triều đình không ít người ca tụng công đức, những tội danh lúc trước cũng bị xóa sạch." khuôn mặt Vũ Hoàng Hãn ôn nhã, chỉ có đôi mắt lộ ra một tia châm chọc.
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!" Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói: "Chẳng qua hiện nay đang ở hạ phong, không thể không giả vờ thôi."
Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu, lập tức lại thở dài: "Nhưng mà cứ như vậy, ngược lại bất lợi với chúng ta. Nếu Vũ Hoàng Diệp còn giống lúc trước kiêu ngạo tự phụ, làm việc ngang ngược, cho dù là bắt nhược điểm hay là thiết kế hắn đều dễ làm. Hiện tại hắn biết cách thu liễm, lại cẩn thận khắp nơi, toàn tâm toàn lực hoàn thành chính sự, giống cá chạch trơn không bắt được, ngược lại chúng ta không thể xuống tay."
Vũ Hoàng Mặc đương nhiên biết hắn lo lắng điều gì, nhợt nhạt cười, có chút châm chọc.
Đối phó Vũ Hoàng Diệp, tất nhiên cũng có thể thiết kế vu oan, nhưng Vũ Hoàng Diệp tâm tư kín đáo, vốn không dễ thiết kế, huống chi, thiết kế lại kín đáo cỡ nào cũng chung quy là thiết kế, không phải sự thật, một khi không cẩn thận lộ sơ hở, sẽ tiền mất tật mang. Như vu oan hãm hại bằng vụ án khoa trường làm rối kỉ cương chỉ có thể làm một lần, không thể làm lần hai, chung quy không phải con đường đứng đắn, không nắm chắc an toàn bằng bắt được nhược điểm thật sự của Vũ Hoàng Diệp.
Mà nay Vũ Hoàng Diệp thu liễm hành vi, một lòng tranh phong trên chính sự, muốn đối phó hắn liền khó khăn hơn.
"Lục hoàng huynh đang sợ hãi điều gì chứ?" Vũ Hoàng Mặc nhíu mày, ánh mắt liễm diễm.
Vũ Hoàng Hãn ngẩn ra: "A?"
"Trong hoàng cung tình hình biến hoá kỳ lạ khó lường, khắp nơi đều có tranh đấu tính kế, nhưng nói đến cùng, tính kế là con đường sai trái, chiến thắng thật sự không thể chỉ dựa vào tính kế, mà quan trọng hơn là bản lĩnh của chính mình. Nếu không có năng lực tương ứng, cho dù Lục hoàng hình tính kế tất cả mọi người, miễn cưỡng thắng được vị trí kia, cũng ngồi không xong." Vũ Hoàng Mặc thản nhiên nói, vẻ mặt trầm túc: "Nếu Vũ Hoàng Diệp thật sự tập trung tâm thần trên chính sự, muốn tranh phong dựa vào bản lãnh thật sự, Lục hoàng huynh có gì phải sợ? Trừ phi.... Lục hoàng huynh cho rằng chính mình không bằng Vũ Hoàng Diệp?"
Vẻ mặt Vũ Hoàng Hãn vừa động, nhìn ánh mắt Vũ Hoàng Mặc trong suốt, trầm tư.
"Nếu trận tranh đấu này thật sự dựa vào bản lĩnh thực, vậy đơn giản. Tình hình hiện nay, luận phụ hoàng tin tưởng, luận thế lực nắm trong tay, luận cá nhân thông minh tài trí, mọi thứ Vũ Hoàng Diệp cũng không chiếm thượng phong, nếu hắn có thể dựa vào bản lãnh thật sự bộc lộ tài năng trên triều đường, chẳng lẽ Lục hoàng huynh không thể sao?" giọng nói Vũ Hoàng Mặc du đạm thong dong: "Xảo trá quỷ quyệt chỉ là đạo hạ thần, không phải đạo quân vương, Lục hoàng huynh đừng chui rúc vào sừng trâu, tẩu hỏa nhập ma."
Vũ Hoàng Hãn ngẩn ra, giống như được khai sáng, đột ngột tỉnh ngộ.
Nếu là từ trước, có lẽ hắn còn kiêng kỵ Vũ Hoàng Diệp, nhưng tình hình gần đây, cho dù là Vũ Hoàng Diệp, Liễu quý phi hay là Liễu Cẩn Nhất, đều liên tiếp gặp đả kích, ngược lại hắn càng ngày càng chiếm thượng phong, luận tình thế, Vũ Hoàng Diệp cũng không hơn hắn. Mà luận thông minh và trí tuệ, hắn tự nhận cũng không kém Vũ Hoàng Diệp? Nếu quang minh chính đại dựa vào bản lãnh thật sự tranh đoạt, hắn có gì phải sợ? Chỉ có người tài cán không bằng ai mới có thể sợ hãi đao thật thương thật tranh đấu!
Sao hắn lại chui rúc vào sừng trâu, chỉ một lòng muốn tính kế Vũ Hoàng Diệp, tính kế không được liền lo lắng, thật đúng là lẫn lộn đầu đuôi.
Vũ Hoàng Hãn thật sâu vái chào Vũ Hoàng Mặc: "Trước đó là ta lầm đường lạc lối, đa tạ Cửu hoàng đệ nhắc nhở, nếu không, nói không chừng ta thật sự đi lệch đường."
Trong lời nói tất cả đều là thành khẩn.
"Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà thôi, Lục hoàng huynh không cần đa lễ." Vũ Hoàng Mặc mỉm cười.
May mắn Vũ Hoàng Hãn là người thông minh, chỉ cần hơi đề điểm liền có thể tỉnh ngộ, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn nguyện ý giúp đỡ Vũ Hoàng Hãn. Tục ngữ nói đúng lắm, không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn, hắn cũng không muốn Vũ Hoàng Hãn kéo chân sau. Mà sau này... chỉ cần Vũ Hoàng Hãn đủ thông minh, đủ thanh tỉnh, biết lựa chọn thế nào là tốt nhất, như vậy cho dù gặp được tình huống gì, chính mình đều còn có đường sống, có thể vì Nguyên Ca chống trời.
Vũ Hoàng Mặc đương nhiên có thể tinh tường nhận thấy được Vũ Hoàng Hãn nhiều lần kỳ hảo.
Nhưng mà, so sánh với thứ gọi là tình thân hòa thuận và tình cảm hoạn nạn trợ giúp vân vân, hắn càng nguyện ý tin tưởng trao đổi lợi ích. Dù sao, đối với Vũ Hoàng Mặc, trên đời này hắn chỉ hoàn toàn tin tưởng một mình Bùi Nguyên Ca, ngoại trừ Nguyên Ca, không có người thứ hai, ngay cả kính trọng Bùi Chư Thành rất nhiều, hắn cũng ôm chặt hoài nghi và cảnh giác, huống chi là Vũ Hoàng Hãn?
"Cửu hoàng đệ nói đúng, nếu Vũ Hoàng Diệp muốn dựa vào bản lãnh thật sự, quang minh chính đại cạnh tranh, ngược lại là tình hình đơn giản nhất, chúng ta không cần lo lắng." Vũ Hoàng Hãn chậm rãi gật đầu nói: "Chân chính nên lo lắng là Vũ Hoàng Diệp có thể lén đùa giỡn thủ đoạn gì, thiết kế âm mưu quỷ kế gì đối phó chúng ta hay không? Tục ngữ nói đúng lắm, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng!"
Vũ Hoàng Mặc đứng dậy, đi đến cạnh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cảnh xuân tươi đẹp, sâu kín thở dài.
"Đúng vậy, đây mới là chúng ta thật sự phải đề phòng ..."
--- ------ ------ ------ ------ --------
Bởi vì bệnh dịch tàn sát bừa bãi, mùa xuân cảnh đẹp căn bản không người thưởng thức, trong nháy mắt đã là cuối xuân đầu hạ, cỏ cây đã hoàn toàn sinh sôi lan tràn, phóng mắt nhìn ra xa, nơi nơi đều là màu xanh lá nhạt thấm lòng người.
Bùi Nguyên Ca vén rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn ngoại ô nhiều loại hoa đẹp, làm cho người ta tiêu trừ phiền muộn, trong lòng tràn ngập bình thản yên tĩnh.
Lần này nàng nhiễm bệnh dịch, triền miên giường bệnh, suýt nữa ૮ɦếƭ, Vũ Hoàng Mặc thực sợ hãi, ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ nàng ở trên giường nằm thêm hơn mười ngày, mỗi ngày Tử Uyển biến đổi đa dạng làm dược thiện và các loại chén thuốc bổ thân như nước chảy vào chính viện, trước đó không lâu vừa mới cho phép nàng đi lại, vừa vặn nhận được tin tức Xuân Thượng Cư truyền đến, biết Nhan Minh Nguyệt đang tĩnh dưỡng ở Bạch Y am, vừa mới xong một đợt trị liệu, vừa vặn có thể hẹn gặp, liền ngồi xe ngựa, mang theo tùy tùng đi đến Bạch Y am.
Mấy năm không gặp, Bạch Y am vẫn thưa thớt, yên lặng như cũ.
Nhan Minh Nguyệt sớm được tin tức, biết hôm nay nàng đến đây, vui sướng không thôi ra trước cửa nghênh đón, hai người lâu không gặp mặt đều vô cùng vui sướng.
Bởi vì trước đó Nhan Chiêu Bạch nói tình hình Minh Nguyệt không tốt, thế nên thậm chí hắn có ý niệm tự sát theo, bởi vậy Bùi Nguyên Ca cũng vô cùng lo lắng thân thể Nhan Minh Nguyệt, sau khi gặp mặt dụng tâm đánh giá.
Có lẽ vì thân mình không tốt, Nhan Minh Nguyệt trưởng thành vô cùng chậm chạp, ba năm không gặp, thân thể và dung mạo của nàng đều không có nhiều biến hóa, ngược lại càng gầy yếu linh đinh hơn, thời tiết ấm áp như vậy mà vẫn khoác áo choàng lông hồ ly đỏ thẫm, có thể thấy được so với ba năm trước thân thể càng kém. Nhưng mà, vẻ mặt nàng vẫn bình thản ôn đạm như ba năm trước, trong đôi mắt đều là thản nhiên thong dong, tuy sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần lại hoàn hảo.
Huống chi nàng có thể đến trước cửa am nghênh đón chính mình, hẳn là không nghiêm trọng như Nhan Chiêu Bạch nói.
"Đoạn thời gian trước bệnh dịch hoành hành, ngọn nguồn từ nguồn nước Xuân Thượng Cư gây ra, hơn nữa xưa nay thân thể tỷ không tốt, muội vẫn thực lo lắng." Bùi Nguyên Ca cẩn thận đánh giá một phen, rốt cuộc thoáng buông tâm sự.
Nhan Minh Nguyệt nhợt nhạt cười: "Tuy ngọn nguồn dịch bệnh là nguồn nước Xuân Thượng Cư, nhưng vì tỷ luôn bệnh không tiếp khách, càng thanh tĩnh càng tốt, cho nên vẫn tĩnh dưỡng ở Bạch Y am, nguồn nước cũng dùng của nơi này, bởi vậy không bị dịch bệnh ảnh hưởng. Nhưng mà muội đó, nghe ca ca nói, muội bị nhiễm dịch bệnh, tỷ cũng sợ hãi, sợ muội xảy ra ngoài ý muốn. Mà ca ca lại không hỏi thăm được tin tức chuẩn xác trong hoàng cung, lòng tỷ gấp vô cùng, may mà sau đó muội tỉnh lại, phái người đến Xuân Thượng Cư hỏi tình huống của tỷ, biết muội không có việc gì, tỷ mới an lòng."
Nàng vẻ mặt du đạm, dung mạo chỉ có thể nói là tú lệ, làm người ta nhìn cảm thấy trong lòng thoải mái.
Không biết vì sao, chỉ cần nàng cười lên, cả người lập tức phát ra ánh sáng đặc biệt, không chói mắt, lại tràn ngập cảm giác ôn hòa trữ mật, giống như trăng sáng trên cao, làm người ta gặp được sẽ không quên. Bùi Nguyên Ca chưa từng trên người bất luận kẻ nào nhìn thấy sức quyến rũ kỳ lạ này. Có lẽ vì vậy, nàng mới có thể phá lệ có ấn tượng tốt với Nhan Minh Nguyệt?
Hai người nói chuyện, dắt tay vào Bạch Y am.
Nhan Minh Nguyệt ở nhờ hậu viện Bạch Y am, nhưng khi đi ngang qua một điện thờ, Nhan Minh Nguyệt lại đột nhiên dừng lại, cười nói với Bùi Nguyên Ca: "Thần phật bồ tát khác muội không cầu cũng không sao, nhưng muội nên vào cầu bồ tát này đấy!"
Bùi Nguyên Ca nao nao, nhìn vào bên trong thấy là Quan Âm tống tử, biết ngay mình bị trêu ghẹo, không khỏi sắc mặt đỏ lên, trừng mắt nhìn nàng nói: "Muội còn tưởng Minh Nguyệt tỷ là thế ngoại tiên nhân, không hỏi hồng trần tục sự, ai ngờ tỷ cũng trêu ghẹo muội?"
"Đừng nói cái gì tiên nhân tục nhân, rốt cuộc muội có bái không?" Nhan Minh Nguyệt cười nói: "Thân thể tỷ không tốt lắm, chỉ sợ không có tinh lực đi với muội thời gian quá dài, một lát chúng ta cũng chỉ có thể nói chuyện trong phòng. Đến lúc đó muội cũng đừng oán tỷ không đủ bằng hữu, rõ ràng mời muội đến Bạch Y am, kết quả ngay cả một pho tượng bồ tát cũng không bái."
Tuy biết Nhan Minh Nguyệt đang trêu ghẹo chính mình, Bùi Nguyên Ca vẫn đi vào điện, thành tâm quỳ xuống.
Hơn nữa, nàng và Hoàng Mặc thành thân cũng gần một năm, lại là chuyên sủng, nhưng tới bây giờ nàng còn chưa mang thai, trong lòng nói không nóng nảy cũng là gạt người. Dù sao ở hoàng thất, vấn đề con nối dòng so với nhà cao cửa rộng càng quan trọng, huống chi nàng cũng thật sự rất muốn có một đứa con với Hoàng Mặc. Nhưng không biết vì sao, chính là chậm chạp không có tin tức, Hoàng Mặc vẫn an ủi nàng đừng lo, nhưng trong lòng nàng cũng sốt ruột.
Tuy Hoàng Mặc thiệt tình thành ý với nàng, không có nữ nhân khác, nhưng nếu nàng có thể mang thai, áp lực Hoàng Mặc phải đối mặt sẽ ít chút.
Bùi Nguyên Ca nhắm chặt mắt, thành tâm thành ý cầu nguyện.
"Nguyên Ca, muội không cần lo lắng." Bên cạnh truyền đến Nhan Minh Nguyệt ôn nhu an ủi, lập tức, một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai nàng: "Tỷ xem tướng mạo của muội là sống sót sau tai nạn, đại nạn không ૮ɦếƭ chắc chắn có hạnh phúc cuối đời, không cần lo lắng con nối dòng. Hơn nữa, muội và Cửu điện hạ thành thân chưa đến một năm, muội lại bị bệnh vài tháng, chưa có tin tức cũng bình thường, muội đừng tâm tư quá nặng, như vậy không tốt với thân thể, ngược lại càng thêm khó có thể có thai."
Giọng của nàng mềm mại ấm áp như bông, như gió xuân vuốt vào lòng người.
Bùi Nguyên Ca cười nói: "Muội không biết khi nào thì tỷ lại có bản lĩnh xem tướng?"
"Bởi vì sinh mệnh, từ nhỏ tỷ đọc rất nhiều kinh phật đạo kinh, trong đó cũng có chút về xem tướng, đều là nhìn chơi thôi nhưng cũng có chút tâm đắc." Nhan Minh Nguyệt nhẹ giọng: "Cho nên, tỷ không phải đang an ủi muội. Lần này bệnh dịch vốn tình hình khó liệu, nhưng đột nhiên Lý đại nhân ra tay, tìm được căn nguyên và biện pháp cứu trị bệnh dịch, kết quả Nguyên Ca bình yên vô sự. Đó không phải là sống sót sau tai nạn sao, đại nạn không ૮ɦếƭ, chắc chắn có hạnh phúc cuối đời?"
Nghe vậy, trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động.
Lần này bệnh dịch đến tột cùng là thiên tai hay là nhân họa còn chưa thể định luận. Nhưng nếu theo như lời Nhan Minh Nguyệt, ‘sống sót sau tai nạn’ có lẽ không phải lần này bệnh dịch, mà là nàng trùng sinh? Vốn là cô hồn kiếp trước, ông trời lại cho nàng cơ hội sống lại, cho nàng có thể bù lại tiếc nuối kiếp trước, một khi đã như vậy, chắc là ông trời cũng sẽ không khó xử chính mình về chuyện con nối dòng. . . .
Nghĩ đến đây, tâm tình Bùi Nguyên Ca thật sự tốt hơn rất nhiều.
"Tỷ biết xem tướng, sao không xem tướng cho chính mình?" Bùi Nguyên Ca vui đùa hỏi.
"Muội chưa từng nghe sao? Thầy thuốc không tự khám cho mình, thầy bói không tự bói cho mình, bởi vì ai cũng thế, cho dù xem người khác chuẩn xác như thế nào, liên lụy đến chính mình liền rối loạn." Nhan Minh Nguyệt nói xong, ánh mắt bỗng nhiên chậm rãi thất thần, suy nghĩ sâu thẳm, không biết nghĩ tới điều gì, trên nét mặt lại phá lệ phiền muộn và ưu thương, đôi mắt cũng cúi xuống.
Lời nói du đạm lại bao hàm đạo lý làm người ta suy nghĩ sâu xa.
"Nếu nói mọi người đều vậy, xem chính mình là loạn, xem người khác là chuẩn xác, vậy theo ý muội, Minh Nguyệt tỷ nhất định không có việc gì, nhất định sẽ khỏe thôi!" Nghĩ đến bệnh của Nhan Minh Nguyệt, trong lòng Bùi Nguyên Ca không khỏi thật sâu thương cảm, nhưng giây lát lướt qua: "Muội cảm thấy, ông trời có đôi khi thực tàn nhẫn, nhưng đôi khi vẫn rất có tâm, người tốt giống Minh Nguyệt tỷ, ông trời cũng luyến tiếc, nhất định sẽ cho tỷ hy vọng!"
Ngay cả chuyện hoang đường như trùng sinh đều có thể xảy ra trên người nàng, không có đạo lý ông trời sẽ để Minh Nguyệt cứ như vậy hương tiêu ngọc vẫn.
Nghe ra chắc chắn trong giọng nói nàng, Nhan Minh Nguyệt không khỏi xúc động, nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca. Ánh mắt trong suốt như nước mùa thu, tràn ngập tín niệm cường đại như biển lớn, giống như không phải nàng thuận miệng an ủi chính mình, cũng không phải tình nguyện tin tưởng suông, mà là quả thật có bằng chứng gì... .
Tính tình Nhan Minh Nguyệt đơn thuần, nhưng tâm tư là vô cùng kiên định, rất ít khi bị người khác ảnh hưởng, nhưng không biết vì sao, nàng và Bùi Nguyên Ca chỉ gặp mặt hai lần, liền hai lần bị lời Bùi Nguyên Ca nói làm cho xúc động.
Lần trước chính là lần đầu tiên nàng gặp mặt Bùi Nguyên Ca, nàng hỏi Bùi Nguyên Ca người có kiếp sau hay không, Bùi Nguyên Ca trả lời, nếu có tín niệm kiên định, có đôi khi ngay cả ông trời đều có thể cảm động, cho người ta thêm cơ hội một lần, hoàn thành tiếc nuối kiếp trước.
Lần thứ hai chính là hiện tại.
Đó là một cảm giác thực kỳ diệu, giống như sắp chạy tới đường cùng, nhưng Bùi Nguyên Ca lời thề son sắt nói, phía trước còn có đường, kiên định đi tiếp... . Ngay cả nàng cũng không tự chủ được bị cuốn hút, bởi vì tín niệm của Nguyên Ca mà tin tưởng phía trước có đường, tim vốn hãm trong vực sâu từng chút từng chút tìm được lối thoảt.