Hai người đang ôm nhau rơi lệ, thấy Vũ Hoàng Hãn đột nhiên xông tới, khó tránh khỏi có chút xấu hổ và ngượng ngùng, cuống quít tách ra, quay mặt qua chỗ khác xoa xoa nước mắt, điều chỉnh cảm xúc trong chốc lát, Vũ Hoàng Mặc mới đứng dậy nghênh đón: "Lục hoàng huynh đến rồi sao, Nguyên Ca tỉnh rồi!"
"... A, vậy thật tốt quá!" Vũ Hoàng Hãn cũng có chút xấu hổ: "Hình như ta quấy rầy hai người?"
"Lục hoàng huynh cũng đừng trêu ghẹo chúng ta! Vừa rồi huynh nói, tìm được nguyên nhân nguồn nước bị ô nhiễm có phải không? Xảy ra chuyện gì? Nguồn nước bị ô nhiễm gì?" Trong khoảng thời gian này Bùi Nguyên Ca vẫn sốt nhẹ hôn mê, tuy ngẫu nhiên có tỉnh lại, nhưng trong đầu hỗn loạn, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, không khỏi tò mò hỏi.
Nguồn nước bị ô nhiễm là chính sự, nàng vừa hỏi, tâm thần mọi người lập tức tập trung.
Thừa dịp Vũ Hoàng Mặc kể tóm tắt chuyện đã xảy ra thời gian này cho Bùi Nguyên Ca, ba người cũng đã chậm rãi điều chỉnh tốt cảm xúc, đợi cho Vũ Hoàng Mặc nói xong, bầu không khí xấu hổ đã hoàn toàn không còn. Vũ Hoàng Mặc hỏi: "Lục hoàng huynh, huynh tra được gì?"
Một dịch bệnh thình lình xảy ra, làm cho Vũ Hoàng Diệp danh chính ngôn thuận được giải trừ cấm túc, lại có cơ hội thi ân cho quần thần, nói là trùng hợp không khỏi quá khéo, trong lòng Vũ Hoàng Mặc cũng có hoài nghi. Nhưng mà trước đó tâm thần của hắn đều trên người Bùi Nguyên Ca, không rảnh phân tâm, hiện tại Bùi Nguyên Ca đã tỉnh, không còn trở ngại, Vũ Hoàng Hãn lại tra ra nguyên nhân nguồn nước bị ô nhiễm, hắn lập tức chú ý.
"Lúc trước tra ra là nguồn nước có vấn đề, vì phòng ngừa dịch bệnh lây lan, chúng ta đã ra lệnh phong tỏa tất cả các nguồn nước bị dịch bệnh thông nhau. Hai ngày trước, có một hộ vệ thủ giếng nước báo lại, nói cảm thấy trong giếng nước có mùi kỳ quái, liền vớt lên, kết quả vớt ra hai cổ thi thể. Theo thái y nói, họ ૮ɦếƭ đã lâu, bởi vì mùa đông trời lạnh, thi thể lại ngâm trong nước giếng, phân hủy chậm, cho nên lâu như vậy mới bị phát hiện. Mà căn cứ thái y chẩn đoán chính xác, khi hai người này nhảy giếng đã nhiễm chướng khí, cho nên mới ô nhiễm nguồn nước."
Vũ Hoàng Hãn chậm rãi nói, trong lòng tràn ngập nghi ngờ.
Vũ Hoàng Mặc cau mày: "Thi thể là ai? Vì sao nhiễm dịch bệnh? Lại vì sao nhảy giếng?"
"Bởi vì ngâm trong nước giếng đã lâu, thi thể đã bành trướng không thể phân biệt, nhưng mà có người nhận ra quần áo của bọn họ, nghe nói là một đôi mẹ con, mẫu thân tên là Phùng Hương Hoa, bởi vì cha mẹ chồng qua đời, cho nên mang theo đứa nhỏ đến kinh thành tìm chồng, kết quả trượng phu lại mất tích. Nghe nói nàng hoài nghi là Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư mưu tài, hại ૮ɦếƭ trượng phu của nàng, từng xung đột với Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư. Trước khi nàng ૮ɦếƭ, từng cãi nhau với Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư trên đường cái, có người đoán, có lẽ nàng vì trả thù Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, cho nên mới mang theo đứa nhỏ nhảy giếng. Giếng kia cách Xuân Thượng Cư gần nhất."
Vũ Hoàng Hãn dừng một chút, chậm rãi nói: "Mẹ con Phùng Hương Hoa là người Tĩnh Châu, cha mẹ chồng vì bệnh mà ૮ɦếƭ."
Nghe được tên Phùng Hương Hoa, Bùi Nguyên Ca nhíu mày, tuy bệnh nặng mới khỏi, ý nghĩ còn có chút hỗn độn, nhưng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Vũ Hoàng Mặc cũng hiểu ý hai câu cuối cùng Vũ Hoàng Hãn nói, là người Tĩnh Châu, cha mẹ chồng là bệnh ૮ɦếƭ, rất có thể là nhiễm chướng khí ở Tĩnh Châu, bởi vì có tranh chấp với Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư cho nên nhảy giếng, khiến chướng khí trên người mình theo đường nước lan tràn mọi nơi, ô nhiễm toàn bộ nguồn nước, cho nên gây ra trận bệnh dịch này.
Xem ở mặt ngoài, cả chuỗi sự kiện hợp tình hợp lý, không có gì khả nghi, càng không hề quan hệ với Lý Thụ Kiệt và Vũ Hoàng Diệp.
"Đã tra gia thế của Phùng Hương Hoa sao?" Vũ Hoàng Mặc hỏi.
Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu, hiểu được dụng ý hắn hỏi như vậy: "Đã tra qua, nhà mẹ đẻ nàng là người sa cơ thất thế, không có bối cảnh gì, hơn nữa cũng đã sớm ૮ɦếƭ sạch, nhà chồng là hộ thương gia, chuyên bán vải vóc, từ Tĩnh Châu vận chuyển đến kinh thành bán, chạy tới chạy lui Tĩnh Châu và kinh thành. Nhưng mà, việc làm ăn của trượng phu nàng cũng không lớn, không có quan hệ gì với quan phủ Tĩnh Châu. Hơn nữa, cho dù là nhà mẹ đẻ hay nhà chồng Phùng Hương Hoa đều là ở chỗ hẻo lánh nhất của Tĩnh Châu, không có quan hệ gì với Lý Thụ Kiệt."
Nếu bản thân Phùng Hương Hoa không có quan hệ gì với Lý Thụ Kiệt, như vậy chuyện này hẳn không liên quan Lý Thụ Kiệt.
Nhưng mà, quá khéo!
Bởi vì độc chướng khí đặc hữu của Tĩnh Châu làm cho kinh thành xảy ra bệnh dịch phạm vi lớn, vừa vặn biện pháp cứu trị cần máu của người từng nhiễm dịch mà lại lành bệnh, vừa vặn Vũ Hoàng Diệp phù hợp điều kiện, hợp tình hợp lý được giải trừ cấm túc, lại có cơ hội thi ân cho quần thần, vãn hồi lúc trước bất lợi. Nếu nói đây đều là trùng hợp, vậy ông trời không khỏi rất chăm sóc Vũ Hoàng Diệp!
"Nói cách khác, chuyện này không có điểm đáng ngờ gì phải không?" đôi mắt Vũ Hoàng Mặc hơi ám, vẻ mặt ủ dột.
Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu, nói: "Theo ta tra được tin tức là như vậy, nhưng mà... ." Hắn dừng một chút, chần chờ nói: "Có một chuyện không biết có được xem là điểm đáng ngờ không."
"Cái gì?" Vũ Hoàng Mặc cảnh giác hỏi.
Vũ Hoàng Hãn không xác định nói: "Kỳ thật, trượng phu của Phùng Hương Hoa cũng không phải Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư làm hại. Bởi vì chuyện này liên lụy đến bệnh dịch, ta không dám khinh thường, cho nên phái người thăm dò trượng phu của Phùng Hương Hoa, kết quả chứng minh, trượng phu của Phùng Hương Hoa thật bị hại, nhưng không phải Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, mà là một thương nhân cùng buôn bán vải vóc với trượng phu của Phùng Hương Hoa, đã tìm được thi thể của trượng phu Phùng Hương Hoa trong nhà hắn, chính hắn cũng thú nhận."
"Vậy vì sao Phùng Hương Hoa cho rằng hung thủ là Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư?" Vũ Hoàng Mặc sâu sắc nhận thấy không đúng.
Nếu không phải Phùng Hương Hoa nhận định Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư là hung thủ hại ૮ɦếƭ trượng phu nàng, vì trả thù Xuân Thượng Cư, mà cố ý nhảy giếng cách Xuân Thượng Cư gần nhất, làm ô nhiễm nguồn nước, kinh thành cũng sẽ không bị bệnh dịch lớn như vậy. Nếu không phải người nhiễm bệnh dịch nhiều như vậy, thuốc dẫn xa xa không đủ, Vũ Hoàng Diệp không thể nào được giải trừ cấm túc dễ dàng như vậy.
Vì sao Phùng Hương Hoa cho rằng Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư là hung thủ hại ૮ɦếƭ trượng phu nàng, điểm ấy rất quan trọng.
"Căn cứ hung phạm cung khai, hắn không nghĩ tới Phùng Hương Hoa sẽ lên kinh tìm chồng, trong lòng bối rối, sợ Phùng Hương Hoa nhận thấy được hắn Gi*t người, cho nên muốn đùn đẩy chuyện này lên người khác. Vừa vặn Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư mua tòa nhà mà lúc còn sống trượng phu Phùng Hương Hoa nhắc đến, hung phạm cho rằng đây là cơ hội tốt để vu oan giá họa, liền cố ý lừa gạt Phùng Hương Hoa, làm nàng cho rằng Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư là hung thủ, lại cố ý nói với Phùng Hương Hoa, Xuân Thượng Cư tiền nhiều thế lớn, cho dù bẩm báo Kinh Triệu Phủ cũng không thể cáo thắng, cản lại nàng đi cáo trạng, nghĩ kéo một đoạn thời gian, Phùng Hương Hoa sẽ không còn tinh lực đi cáo trạng. Không nghĩ tới Phùng Hương Hoa lại quật như vậy, mắt thấy cáo trạng vô vọng, thế nhưng nhảy giếng tự sát báo thù Xuân Thượng Cư, kết quả... tạo thành bệnh dịch lan tràn."
Lời khai này cũng thực hợp lý, tìm không ra chút sơ hở.
"Nghe qua chỉ là trùng hợp mà thôi, hình như không có gì khả nghi." Vũ Hoàng Mặc hơi hí mắt, nhưng Vũ Hoàng Diệp được chỗ tốt quá lớn trong chuyện này, rất khó làm cho hắn tiêu tan.
Bùi Nguyên Ca ở bên cạnh mở miệng nói: "Hai người nói, người gây ra lần bệnh dịch này tên là Phùng Hương Hoa?"
"Đúng vậy!" Vũ Hoàng Hãn gật gật đầu.
Bùi Nguyên Ca có chút cúi mắt, lập tức giơ lên, chậm rãi nói: "Nếu nói như vậy, ta cảm thấy chuyện này có kỳ quái."
"Như thế nào? Chẳng lẽ Cửu đệ muội biết Phùng Hương Hoa?" Vũ Hoàng Hãn có chút kinh ngạc nói.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, kể tóm tắt chuyện lúc nàng ra cung, nói: "Nếu lần này bệnh dịch là vì nguồn nước bị ô nhiễm tạo thành, ta nhiễm bệnh dịch hẳn chính là ngày đó ra cung, đến Xuân Thượng Cư dùng bữa, lúc ấy nguồn nước đã bị ô nhiễm. Nói cách khác, sau khi ta và Phùng Hương Hoa gặp mặt, Phùng Hương Hoa liền lập tức nhảy giếng tự sát, như vậy thời gian mới có thể kịp."
"Nói vậy, về mặt thời gian là có chút nhanh, nhưng mà cũng không phải hoàn toàn không thể." Vũ Hoàng Hãn nói.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu: "Thời gian có chút nhanh là một chuyện, về phương diện khác, lúc ấy hình như Phùng Hương Hoa bị người lầm đạo, cho rằng Kinh Triệu Phủ không có khả năng thay nàng giải oan, cho nên mới cố ý nháo lớn chuyện. Ta đoán, hẳn là nàng nghĩ chuyện nháo lớn, nhiều người chú ý, nha môn cũng không thể ngăn chận vụ án này, xét đến cùng vẫn là giải oan cho trượng phu nàng. Nhưng lúc ấy ta nói cho nàng, nếu nàng có chứng cứ, có thể đến Kinh Triệu Phủ minh oan, dân chúng chung quanh cũng đều nói như vậy, ta cảm giác, lúc ấy Phùng Hương Hoa đã động tâm muốn đi cáo trạng, làm sao có thể trong nháy mắt liền nhảy giếng tự sát, trả thù Xuân Thượng Cư chứ? Ta cuối cùng cảm thấy, nơi này thực mất tự nhiên."
Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn liếc nhau, vẻ mặt đều nghiêm túc.
Nếu chỉ bằng tin tức Vũ Hoàng Hãn tra được, Phùng Hương Hoa dám mướn người bên đường đâm xe ngựa của Nhị chưởng quầy Xuân Thượng Cư, mượn chuyện này nháo lớn, bôi nhọ Ngụy chưởng quầy, hiển nhiên là người cá tính cương liệt, một lòng muốn trả thù Ngụy chưởng quầy, như vậy biết rõ chính mình trúng độc chướng khí, lại cố ý nhảy giếng tự sát, báo thù Xuân Thượng Cư, Phùng Hương Hoa có thể làm được cũng không có vẻ đột ngột.
Nhưng trước mắt có Bùi Nguyên Ca chứng kiến, nói rành mạch tình hình ngay lúc đó, liền có thể làm cho người ta nhận thấy được không đúng.
Phùng Hương Hoa rõ ràng muốn đòi công đạo cho trượng phu đã ૮ɦếƭ, nếu trước kia nàng bị người che mắt, cho rằng Kinh Triệu Doãn ăn hối lộ trái pháp luật, sẽ không theo lẽ công bằng xử án, nhưng Bùi Nguyên Ca đã rành mạch nói cho nàng, Kinh Triệu Doãn không phải người như thế, còn có nhiều dân chúng chung quanh phụ họa, theo đạo lý, cho dù như thế nào Phùng Hương Hoa cũng nên đi thử một lần, không có khả năng quay đầu liền nhảy giếng tự sát!
"Huynh xác định Phùng Hương Hoa tự sát, mà không phải bị Gi*t ૮ɦếƭ sao?" Vũ Hoàng Mặc trầm tư hỏi.
Vũ Hoàng Hãn trầm giọng nói: "Ta chỉ có thể xác định, nàng bị ૮ɦếƭ đuối!"
Chính mình nhảy giếng tự sát là ૮ɦếƭ đuối, nhưng nếu bị người ném vào trong giếng cũng có thể ૮ɦếƭ đuối, nhưng hai cách thức lại mang ý nghĩa hoàn toàn không giống.
"Chuyện này xác thực có kỳ quái, đáng tiếc, chúng ta không có chứng cứ." Hồi lâu, Vũ Hoàng Hãn mới thở dài nói: "Bởi vì Vũ Hoàng Diệp từng nhiễm chướng khí, có thể cung cấp thuốc dẫn cho người bệnh, hơn nữa…" hắn lộ ra mỉm cười trào phúng: "Nghe nói Thất hoàng tử của chúng ta rất là trạch tâm nhân hậu, yêu dân như con, vì nhiều cứu một ít người bệnh mà không màn thái y khuyên can, lấy máu cứu người, thế nên ba lần bảy lượt té xỉu, nay mỗi người đều ca tụng hắn, thanh thế chính thịnh. Nếu không đủ căn cứ chính xác, chỉ bằng một ít điểm đáng ngờ, không thể làm cho hắn đền tội, cho nên chúng ta cũng chỉ có thể nhẫn."
Khóe môi Vũ Hoàng Mặc hơi cong, lạnh thấu xương: "Không có chứng cứ thì đi tìm, sau đó tìm cơ hội thích hợp vạch trần, vậy mới thật sự thú vị!"
Nếu làm cho người ta biết, bệnh dịch lần này là Vũ Hoàng Diệp cố ý an bài, mục đích là vì giải trừ cấm túc, trở về triều đình, đồng thời thi ân cho quần thần, vì bản thân tư lợi, khiến hơn một vạn quan lại quý tộc nhiễm bệnh, thậm chí còn có người tử vong, đến lúc đó mới có tuồng hay để xem...