Hoàng đế nhìn người quỳ lạy phía dưới, kinh hỉ nói: "Khanh biết căn nguyên dịch bệnh ở đâu?"
"Hồi Hoàng thượng, thần không biết căn nguyên dịch bệnh đâu, nhưng thần lại biết loại dịch bệnh này." Lý Thụ Kiệt quỳ lạy, vẻ mặt kính cẩn nói: "Thần sinh ra và lớn lên ở Tĩnh Châu, Tĩnh Châu núi cao rừng rậm, mọc đầy các loại cỏ dại hoa dại, hơn nữa quanh năm không thấy ánh mặt trời, lá rụng hủ bại, cho nên sinh ra một loại độc chướng khí, người trúng độc sẽ liên tục hôn mê bất tỉnh, sốt nhẹ, nôn mửa, không thể ăn cơm, nghiêm trọng hơn còn có khả năng sẽ ૮ɦếƭ. Theo thần thấy, dịch bệnh xảy ra ở kinh thành, chứng bệnh vô cùng tương tự với trúng độc chướng khí, chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Hoàng đế truy vấn.
Bởi vì xuất hiện dịch bệnh, năm mới vô cùng lạnh lùng, lòng người trong kinh thành hoảng sợ, Hoàng đế cũng thực đau đầu, hơn nữa, ngay cả Nguyên Ca cũng nhiễm dịch bệnh, tình hình nguy cấp, ông càng thêm phiền lòng. Nhưng thái y viện vẫn đều tra không ra nguyên nhân dịch bệnh, người bị bệnh không thể chữa khỏi, lúc này Lý Thụ Kiệt nói làm cho ông nhìn thấy một chút hy vọng.
"Chỉ là, thần không rõ, loại chướng khí này chỉ có núi cao rừng rậm Tĩnh Châu mới có, làm sao có thể xảy ra ở kinh thành?" vẻ mặt Lý Thụ Kiệt mê man.
Nếu thật sự là trúng độc chướng khí, Hoàng đế cũng thực nghi hoặc, không rõ làm sao chướng khí ở Tĩnh Châu có thể lây bệnh đến kinh thành, nhưng hiện tại chuyện quan trọng nhất là cứu trị người bệnh: "Như vậy, Lý ái khanh có biết biện pháp cứu trị trúng độc chướng khí không?"
"Này... . thần biết phương thuốc hoàn toàn trị tận gốc trúng độc chướng khí, nhưng mà, trong đó có một loại thuốc, cần nhụy hoa sen trắng vừa nở rộ, chỉ sợ có chút phiền phức." Lý Thụ Kiệt do dự nói.
"Cần nhụy hoa sen trắng vừa nở rộ sao? Nay là trời đông giá rét, cách thời gian hoa sen trắng nở còn mấy tháng, nhưng tình huống dịch bệnh nguy cấp, nếu lại kéo dài mấy tháng chỉ sợ kinh thành xác ૮ɦếƭ khắp nơi." Hoàng đế nhíu mày, hy vọng vừa mới dâng lên một chút lại nháy mắt tắt mất, nhịn không được hỏi: "Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao?"
"Này, kỳ thật cũng không phải không có... ." Lý Thụ Kiệt chần chờ nói.
Hoàng đế mừng rỡ: "Còn có biện pháp nào? Nói mau!"
"Chứng bệnh trúng độc chướng khí có chút giống với thiên hoa, người từng bị qua sẽ không nhiễm lại, hơn nữa, người trúng độc chướng khí sau khi chữa khỏi, máu trong cơ thể cũng có hiệu quả chống cự chướng khí. Nếu lấy máu của người chữa khỏi làm thuốc dẫn, như vậy, mặc dù không phải nhụy hoa sen trắng vừa nở rộ, mà là nhụy hoa phơi khô cũng có thể trị liệu chướng khí." Lý Thụ Kiệt nói xong, lập tức lại vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần từng nhiễm chướng khí, nhưng mà lúc ấy vận khí tốt, vừa vặn ở mùa hạ, cho nên có thuốc kịp thời. Ngoài ra, trong các nha hoàn, phó tỳ và người hầu thần mang theo từ Tĩnh Châu đến cũng có người từng nhiễm chướng khí, thần nguyện ý lấy máu của thần và người trong phủ làm thuốc dẫn, cứu trị người nhiễm dịch bệnh!"
"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Hoàng đế truy vấn: "Mà chữa khỏi một người, lại cần bao nhiêu máu?"
"Hồi Hoàng thượng, thần và người trong phủ, từng nhiễm chướng khí có tất cả sáu mươi lăm người. Nếu muốn hoàn toàn chữa khỏi một người, trước sau đại khái cần một chung trà máu làm thuốc dẫn, hỗ trợ phương thuốc, là có thể chữa khỏi." Lý Thụ Kiệt suy tư, nói.
Hoàng đế thở dài, sầu lo nói: "Nói vậy cũng như muối bỏ biển, người nhiễm bệnh trong kinh thành đã gần bảy vạn người... ."
"Tuy như muối bỏ biển, nhưng có thể cứu được người nào hay người nấy, thần nguyện ý kiệt lực làm, tận hết khả năng cứu những người này." Lý Thụ Kiệt lời nói khẩn thiết: "Nhưng mà, ở Tĩnh Châu người từng nhiễm chướng khí không ít, xin Hoàng thượng hạ thánh chỉ cho Tĩnh Châu thứ sử Thạch đại nhân, lệnh ông ấy đưa những người từng nhiễm chướng khí lên kinh, có lẽ còn có thể kịp thời cứu thêm nhiều người. Hơn nữa, Thạch thứ sử cũng từng trải qua dịch trúng độc chướng khí, xử lý việc này phá lệ thuận buồm xuôi gió, nếu có thể đến kinh thành cũng là trợ lực. Nghe nói, nếu thi thể những người trúng độc chướng khí không biết cách xử lý, thực dễ dàng lại lan tràn lần nữa."
Nghe ông ta nói nghiêm trọng, Hoàng đế cau mày, thật vất vả mới khống chế được dịch bệnh, nhưng vì trước đó không biết căn nguyên, đã có người bắt đầu tử vong, công việc giải quyết hậu quả chỉ sợ còn kéo dài rất lâu, nếu có quan viên có kinh nghiệm xử lý thi thể trúng độc chướng khí, sẽ thuận buồm xuôi gió chút.
"Trương Đức Hải, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Tĩnh Châu thứ sử Thạch Chí Đạt và người từng trúng độc chướng khí vào kinh. Nghĩ biện pháp, dùng tốc độ nhanh nhất đưa đạo thánh chỉ này đến Tĩnh Châu!"
Trương Đức Hải ứng: "Dạ, nô tài đã biết."
Trong lòng Lý Thụ Kiệt đã có chút thất vọng, Hoàng đế hình như không nhớ đến chuyện kia, nhưng ông ta không thể chính miệng nói ra, như vậy mục đích quá mức rõ ràng, với sự khôn khéo của Hoàng đế, nói không chừng sẽ hoài nghi cái gì, vậy mất nhiều hơn được! Nhưng mà, Liễu quý phi nghe được tin tức này, hẳn có thể nghĩ đến gì đó? Nếu do nàng mở miệng tốt hơn chính mình mở miệng nhiều lắm!
Nghĩ đến đây, Lý Thụ Kiệt cố gắng áp chế lời nói đã đến bên miệng.
Tuy nhiên, chuyện dịch bệnh không thể chỉ bằng mấy lời Lý Thụ Kiệt nói đã định luận, vì chứng minh dịch bệnh thật là trúng độ chướng khí như Lý Thụ Kiệt nói, ngay từ đầu cũng không dám trực tiếp dựa theo phương thuốc của ông ta cứu người, mà là chọn mấy tử tù trước đó nhiễm dịch bệnh, lấy máu người trong Lý phủ nấu theo phương thuốc của Lý Thụ Kiệt, chỉ sau một thang thuốc, bệnh của tử tù rõ rang có khởi sắc, chứng minh lời Lý Thụ Kiệt nói không giả.
Xác định phương thuốc này hữu dụng, rất nhiều người đều thở phào nhẹ nhõm, nhất là thái y viện.
Tin tức rơi vào tai Trường Xuân cung, nghe nói Lý Thụ Kiệt đã biết nguyên nhân và biện pháp cứu trị dịch bệnh, hơn nữa chính mình ra tay, hiển nhiên lập công lớn, vẻ mặt Liễu quý phi có chút vặn vẹo, không nghĩ tới ông trời tốt với Lý Thụ Kiệt như vậy, cho ông ta cơ hội tốt! Nhưng rất nhanh, nàng lại nghĩ đến một chuyện khác, vẻ mặt biến đổi, vội vàng sai người đi hỏi Vũ Hoàng Diệp vẫn bị cấm túc.
Nghe xong tin tức các cung nữ báo lại, Liễu quý phi nhất thời kích động, lập tức hỏi thăm hành tung Hoàng đế.
Biết được Hoàng đế đang ở ngự thư phòng nghị sự với mọi người, Liễu quý phi vội vàng đi qua.
Thời gian này, Liễu quý phi nhiều lần gặp chuyện không may, địa vị đã không bằng từ trước, hơn nữa Hoàng đế chán ghét nàng lòng dạ độc ác, trong lòng sớm có ác cảm, lạnh lùng nói: "Trẫm đang nghị sự với các trọng thần, không tiện thấy nàng, kêu Liễu quý phi về trước đi!"
"Quý phi nương nương nói, nàng có chuyện quan trọng cần gặp Hoàng thượng, có liên quan tới dịch bệnh." tiểu thái giám truyền lời nhéo nhéo kim quả tử trong tay áo, lớn gan nói.
Hoàng đế cau mày, tuy hiện tại ông có chút chán ghét Liễu quý phi, nhưng nay chuyện quan trọng nhất là trị dịch bệnh, do dự một lát vẫn gọi người tuyên Liễu quý phi vào.
Hành lễ xong, Liễu quý phi liền nói: "Hoàng thượng, nghe nói Lại bộ lang trung Lý đại nhân đã biết nguyên nhân dịch bệnh, là trúng độc chướng khí, hơn nữa Lý lang trung còn cung cấp biện pháp cứu trị, cần lấy máu của người từng chữa khỏi sau khi nhiễm chướng khí làm thuốc dẫn. Nhưng chướng khí này chỉ có Tĩnh Châu mới có, kinh thành căn bản không có người như vậy, cho nên hiện tại chỉ có Lý lang trung và một ít hạ nhân quý phủ có thể cung cấp thuốc dẫn, có phải thật vậy chăng?"
Tin tức này, Hoàng đế không cần phải phong tỏa, gật gật đầu.
"Thi*p thân nghe nói, muốn chữa khỏi một người bệnh, cần một chung trà máu tươi, mà nay người nhiễm bệnh đã hơn bảy vạn, nhưng có thể cung cấp máu làm thuốc dẫn lại chỉ có sáu mươi năm người, như muối bỏ biển." Liễu quý phi khẽ cắn môi, nói: "Nô tỳ trước kia từng tán gẫu với Diệp nhi chuyện lúc nhỏ, biết Diệp nhi cũng từng trúng độc chướng khí, nói như vậy, Diệp nhi cũng có thể cung cấp máu làm thuốc dẫn, cứu trị quần thần dân chúng. Cho nên, nô tỳ cả gan, xin Hoàng thượng giải trừ cấm túc cho Diệp nhi!"
Tuy thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, nàng không muốn Diệp nhi lấy máu cứu người, nhưng nay Diệp nhi bị cấm túc, căn bản không thể tiếp xúc triều chính, thật sự không nghĩ ra biện pháp giải trừ cấm túc, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn phát triển an toàn, tình hình Diệp nhi càng ngày càng nguy cấp.
Hơn nữa, tuy rằng Diệp nhi bị cấm túc vì tội danh "trị kẻ dưới không nghiêm", nhưng nguyên nhân thật sự quấn là bị cuốn vào án làm rối kỉ cương khoa cử. Chuyện này bị giới thanh lưu kiêng kỵ nhất, mặc dù ngày sau Diệp nhi giải trừ cấm túc, trở lại triều đình, cũng sẽ vì chuyện này ảnh hưởng danh dự. Nhưng trước mắt, người bị dịch bệnh đa số là phú quý quan lại, nếu Diệp nhi có thể lấy máu cứu những người này, hắn thân là hoàng tử, thân phận cao quý, lại chịu lấy máu chính mình cứu tính mạng những người này, có ân cứu mạng, cho dù như thế nào người được cứu cũng sẽ mang ơn Diệp nhi, thậm chí những người khác cũng sẽ ca ngợi hành vi Diệp nhi xả thân cứu người.
Cứ như vậy, Diệp nhi chẳng những có thể giải trừ cấm túc, còn có thể quét sạch nghi ngờ vì án khoa trường làm rối kỉ cương, một công đôi việc.
Không phải ông trời cho Lý Thụ Kiệt cơ hội, rõ ràng là cho Diệp nhi cơ hội mới đúng!
Nghe vậy, Hoàng đế nhất thời do dự.
Ba năm trước đây, ông từng cảm thấy tuy tính tình Vũ Hoàng Diệp có chút kiêu căng, nhưng xem như người thẳng thắn, có chút yêu thích, hơn nữa trong mấy đứa con trai, Vũ Hoàng Triết là con của kẻ thù, Vũ Hoàng Hãn là người vô hình, Vũ Hoàng Mặc thân phận mẫn cảm, so sánh với nhau, trong các hoàng tử Vũ Hoàng Diệp có vẻ được lòng ông, hơn nữa dung mạo đoan chính, tài trí xuất chúng, bởi vậy từng trở thành hoàng tử được ông tin tưởng nhất.
Nhưng từ lần đó nghe Bùi Nguyên Ca khấp huyết cầu xin, có lẽ là vì có tình cảnh tương tự, có lẽ là vì ông muốn nghiệm chứng đến tột cùng ông và Bùi Nguyên Ca ai có cái nhìn đúng, có lẽ là vì màn đánh cuộc kia, không biết từ bao giờ, ông càng ngày càng chú ý Vũ Hoàng Mặc, bù qua sớt lại, yêu thích Vũ Hoàng Diệp dần dần phai màu, gần đây lại vì Liễu quý phi, ông lại càng xa cách hắn, cộng thêm có ý muốn lập Vũ Hoàng Mặc làm thái tử, nên có chút kiêng kỵ Vũ Hoàng Diệp, cho nên vụ án khoa cử làm rối kỉ cương, biết rõ chứng cứ không đủ, ông vẫn trừng phạt Vũ Hoàng Diệp thật nặng.
Nhưng nay, Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc còn chưa đến bốn tháng, nếu thả ra như vậy... .
Nhưng lời Liễu quý phi nói cũng có đạo lý, nay tình huống dịch bệnh nghiêm trọng, Lý phủ sáu mươi năm người, cứu trị quan viên triều đình nhiễm bệnh chỉ sợ còn không đủ, làm sao cứu dân chúng? Mà Tĩnh Châu đường xá xa xôi, đợi cho Tĩnh Châu thứ sử Thạch Chí Đạt tới kinh thành, ít nhất cũng gần hai tháng... Nay, nhiều thêm một người cung cấp thuốc dẫn, có thể nhiều thêm một phần hy vọng, có thể cứu trị nhiều thêm một ít người. . . .
"Hoàng thượng, thi*p thân biết, Diệp nhi trị kẻ dưới không nghiêm, làm ra nhiễu loạn, là hắn không đúng, nhưng mấy tháng nay, Diệp nhi cẩn tuân Hoàng thượng phân phó, ở Đức Chiêu cung thành tâm kiểm điểm, đã biết rõ chính mình lỗi lầm, hối hận không thôi, chỉ hy vọng có thể có cơ hội bù lại sai lầm. Mà nay dịch bệnh nguy cấp, Diệp nhi có thể ra một phần tâm lực, nhiều cứu một người, cũng đều là công đức, coi như để cho hắn đền bù lỗi lầm, xin Hoàng thượng đáp ứng." Thấy Hoàng thượng còn do dự, vẻ mặt Liễu quý phi khẩn thiết, đồng thời chuyển ánh mắt qua các đại thần chung quanh.
"Hoàng thượng, thần cho rằng quý phi nương nương nói có lý, nếu Thất điện hạ có thể cứu thêm nhiều người, tự nhiên rất tốt!"
"Đúng vậy, Hoàng thượng, nên lấy dịch bệnh làm trọng, nếu Thất điện hạ cũng từng trúng độc chướng khí, có thể cung cấp thuốc dẫn cứu người, xin Hoàng thượng lấy đại cục làm trọng, giải trừ cấm túc cho Thất điện hạ đi!"
"Hoàng thượng, thần tán thành!"
"Thần cũng tán thành!"
Phải biết rằng, các đại thần trong ngự thư phòng này đều là quan lớn quý tộc, trong các người thân đệ tử cũng có người nhiễm dịch bệnh, tuy rằng nay đã biết biện pháp cứu trị, nhưng thuốc dẫn có hạn, nếu có thể thêm một người cung cấp thuốc dẫn, người thân đệ tử của bọn họ tự nhiên nhiều hơn một phần hy vọng. Hơn nữa, tuy lời Liễu quý phi nói có lòng riêng, nhưng cũng xác thực có lý, bởi vậy có rất nhiều triều thần đều tiến gián.
Thấy mọi người đều phụ họa, Liễu quý phi biết hy vọng càng lúc càng lớn, trong lòng âm thầm vui sướng.
Quả nhiên, suy tư một hồi, Hoàng đế cũng gật đầu nói: "Một khi đã như vậy, truyền ý chỉ của trẫm, giải trừ cấm túc cho Vũ Hoàng Diệp!"
Ý chỉ vừa ra khỏi miệng, trong đầu Hoàng đế bỗng nhiên đột ngột xuất hiện một ý niệm kỳ quái, độc chướng khí ở Tĩnh Châu lại lây bệnh đến nguồn nước trong kinh thành, làm cho dịch bệnh tràn lan, mà bệnh này vừa vặn cần máu của người từng chữa khỏi sau khi trúng độc chướng khí làm thuốc dẫn, mà Vũ Hoàng Diệp bị cấm túc vừa khéo phù hợp điều kiện, trước đó người cung cấp biện pháp cứu trị dịch bệnh là Lý Thụ Kiệt, là cha nuôi của Vũ Hoàng Diệp... .
Này có phải quá trùng hợp hay không?
"Tuy rằng nay căn nguyên dịch bệnh đã tìm được, nhưng chướng khí ở Tĩnh Châu lại làm ô nhiễm nguồn nước của kinh thành, làm cho rất nhiều người nhiễm bệnh, chuyện này thật sự có chút kỳ quái. Hoàng Hãn, nguồn nước kinh thành bị ô nhiễm là căn nguyên đột phát bệnh dịch lần này, nguyên nhân là con tìm được, như vậy, con liền tiếp tục tra, xem vì sao nguồn nước kinh thành lại bị ô nhiễm. Nếu để cho trẫm biết là ai làm ô nhiễm nguồn nước, nhất định không tha!"
Hoàng đế nói xong, như có đăm chiêu nhìn Lý Thụ Kiệt và Liễu quý phi.
Tìm ra vấn đề ở nguồn nước, chỉ có thể khống chế dịch bệnh lây lan, lại vẫn như cũ không thể cứu trị bệnh nhân, bởi vậy Vũ Hoàng Mặc lại về Xuân Dương cung chăm sóc Bùi Nguyên Ca, trước mắt trong ngự thư phòng chỉ còn Vũ Hoàng Hãn. Lần này dịch bệnh là trúng độc chướng khí Tĩnh Châu, lại vừa vặn làm cho Vũ Hoàng Diệp có cơ hội giải trừ cấm túc, trong lòng Vũ Hoàng Hãn cũng có rất nhiều nghi hoặc, nghe vậy lập tức nói: "Nhi thần tuân chỉ!"
Trong chốc lát, Vũ Hoàng Diệp được giải trừ cấm túc được gọi đến ngự thư phòng.
Bị cấm túc mấy tháng chưa từng xuất hiện, khi gặp lại Thất điện hạ, mỗi người đều có thể cảm giác được hắn tiều tụy rất nhiều, lời nói cử chỉ cũng không kiêu căng, không đấc ý như trước kia, hiển nhiên lần này cấm túc đả kích hắn không nhỏ.
Vũ Hoàng Diệp quỳ rạp xuống đất: "Nhi thần bái kiến phụ hoàng!"
Hoàng đế đang muốn nói, bỗng nhiên một người chạy vào ngự thư phòng nhanh như một trận gió, vội vàng nói: "Phụ hoàng, nghe nói tìm được biện pháp cứu trị dịch bệnh, là thật sao?" Bộ dáng người tới tiều tụy, lại vẫn như cũ không thể tổn thương dung mạo yêu mỵ, đúng là Vũ Hoàng Mặc, hắn nhận được tin Vũ Hoàng Hãn, liền vội vàng chạy lại đây.
Từ trước lời nói và hành vi Cửu điện hạ không nể ai, nhưng ba năm này đã thu liễm rất nhiều, ai cũng không nghĩ tới hắn lại vọt vào ngự thư phòng như vậy, đây là vô cùng không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng nhìn thấy hắn tiều tụy, nghĩ đến Cửu hoàng tử phi nhiễm bệnh nằm trên giường, liên tưởng đến Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi âи áι tình thâm, trong lòng cảm thấy một trận thở dài, không đành lòng trách cứ hắn.
Hoàng đế có chút nhíu mày, đương nhiên ông sẽ không trách cứ Vũ Hoàng Mặc không thông báo liền vào ngự thư phòng, nhưng trong khoảng thời gian này, Vũ Hoàng Mặc vứt bỏ công sự Kinh Cấm Vệ, chỉ canh giữ trước giường Bùi Nguyên Ca, tuy Hoàng đế vui mừng hắn thiệt tình với Bùi Nguyên Ca, nhưng Vũ Hoàng Mặc làm như vậy, dễ dàng làm cho người ta có thành kiến nhi nữ tình trường, vì chuyện riêng bỏ bê việc công, chỉ sợ bất lợi sau này. Nhưng mà...
Nghĩ đến khi ông đi thăm, bộ dáng Bùi Nguyên Ca tái nhợt gầy yếu, Hoàng đế cũng cảm thấy đau lòng, Bùi Nguyên Ca thật lòng yêu thương Vũ Hoàng Mặc, nay sống ૮ɦếƭ không rõ, cũng khó trách hắn thất hồn lạc phách, không có tâm trạng để ý tới chuyện khác.
"Đúng vậy, đã tìm được biện pháp cứu trị dịch bệnh rồi!" Hoàng đế gật gật đầu, cho đáp án khẳng định.
Vũ Hoàng Mặc mừng rỡ: "Thật vậy chăng? Nói như vậy, Nguyên Ca được cứu rồi!" Thật tốt quá!
"Bùi... Cửu đệ muội cũng nhiễm dịch bệnh sao?" Trên đường đến ngự thư phòng, Vũ Hoàng Diệp đã biết nguyên nhân mình được giải trừ cấm túc, lại không biết Bùi Nguyên Ca cũng nhiễm dịch bệnh, trong lòng lo lắng, nhưng cũng dâng lên một cảm xúc khôn kể, không cần nghĩ ngợi nói: "Một khi đã như vậy, phụ hoàng, nhi thần nguyện ý lấy máu làm thuốc dẫn cứu trị Cửu đệ muội, xin phụ hoàng cho phép!"
Vũ Hoàng Mặc thế này mới nhìn thấy Vũ Hoàng Diệp cũng có mặt, nhíu mày: "Lấy máu? Có ý gì?"
Nghe Vũ Hoàng Diệp nói, Vũ Hoàng Hãn cũng có chút bất mãn, hắn hy vọng Bùi Nguyên Ca có thể lành bệnh, nhưng không hy vọng Vũ Hoàng Diệp trở thành ân nhân cứu mạng Bùi Nguyên Ca, liền mở miệng nói biện pháp cứu trị dịch bệnh.
"Cửu hoàng đệ, vi huynh biết, trước đây vi huynh và đệ có chút hiểu lầm, nhưng mà vi huynh bị cấm túc mấy tháng nay, đã hiểu ra rất nhiều, biết chính mình sai lầm rồi." Vũ Hoàng Diệp miễn cưỡng nói ra những lời này, lập tức lại nói: "Nay Cửu đệ muội thân nhiễm dịch bệnh, tình hình nguy cấp, phải nhanh chóng cứu trị, vi huynh cũng vô cùng lo lắng, cho nên nguyện ý lấy máu làm thuốc dẫn, cứu trị Cửu đệ muội. Nói vậy... . Cửu hoàng đệ sẽ không cự tuyệt có phải không?"
Nói xong lời cuối cùng, vẫn theo thói quen cho Vũ Hoàng Mặc một ánh mắt khiêu khích.
Nay Bùi Nguyên Ca nguy ở sớm tối, Vũ Hoàng Mặc bất lực, mà hắn lại có thể cứu nàng, hơn nữa là dùng máu của hắn làm thuốc dẫn. Cứ như vậy, cho dù hiện tại Bùi Nguyên Ca là thê tử của Vũ Hoàng Mặc, nhưng máu của hắn lại có thể trở thành thuốc dẫn, khuếch tán trong cơ thể Bùi Nguyên Ca, mặc cho ai cũng không thể chia lìa! Cho dù Vũ Hoàng Mặc không cho phép hắn tiếp cận Bùi Nguyên Ca thì sao chứ? Hai máu dung hòa thân mật, Vũ Hoàng Mặc vĩnh viễn không thể làm điều đó!
Nghĩ đến đây, trong lòng Vũ Hoàng Diệp dâng lên khoái cảm khôn kể.
Vũ Hoàng Mặc đương nhiên thấy ánh mắt hắn khiêu khích và đắc ý, trong lòng không khỏi giận dữ, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Vũ Hoàng Diệp, nói từng chữ từng chữ: "Không, ta không đồng ý!"
"A? Vì sao chứ?" Vũ Hoàng Diệp đón nhận ánh mắt hắn: "Vi huynh biết trước kia chúng ta có chút không hợp, nhưng mà hiện tại vi huynh biết sai lầm rồi, cho nên muốn cứu Cửu đệ muội, để bù đắp lỗi lầm, huống chi chuyện này quan hệ đến tính mạng Cửu đệ muội. Vì sao Cửu hoàng đệ không đồng ý?"
Trải qua lần này cấm túc, Vũ Hoàng Diệp tiến bộ không ít, biết cách che giấu mục đích của chính mình.
Hắn nói có lý có tình, cố ý hạ thấp tư thái, lấy lý do bù đắp lỗi lầm cứu trị Bùi Nguyên Ca, nếu Vũ Hoàng Mặc cự tuyệt, nhất định phải đưa ra lý do hợp lý, nếu không sẽ làm cho người ta có ấn tượng Vũ Hoàng Mặc không buông tha người, lòng dạ hẹp hòi, dù sao bọn họ kết thù không đội trời chung đều là ngầm hiểu, trong cảm nhận của mọi người, tuy huynh đệ bọn họ không hợp, nhưng hai người không có xung đột trực tiếp, hiện tại hắn hạ thấp tư thái như vậy, Vũ Hoàng Mặc không thể khí thế bức người.
Nếu Vũ Hoàng Mặc tìm không thấy lý do cự tuyệt, cũng chỉ có thể đồng ý chính mình lấy máu cứu trị Bùi Nguyên Ca.
Vũ Hoàng Mặc tổng không thể vạch trần hắn mơ ước Bùi Nguyên Ca trước mặt mọi người!
Nghĩ đến máu của hắn hòa hợp một thể với Bùi Nguyên Ca, vĩnh viễn không phân cách, trong lòng Vũ Hoàng Diệp xuất hiện kích động khôn kể, tương lai... một ngày nào đó, giống như máu bọn họ dung hòa lẫn nhau, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ thuộc về hắn, vĩnh viễn không chia lìa, ai cũng không thể chia lìa!
"Đa tạ ý tốt của Thất hoàng huynh, nhưng dù sao nam nữ có khác!" Vũ Hoàng Mặc chậm rãi nói, nghĩ đến tâm tư Vũ Hoàng Diệp dành cho Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc hận không thể bầm thây hắn vạn đoạn.
"Tuy là như thế, nhưng chuyện gấp phải tùy cơ ứng biến, hơn nữa, chỉ cần làm thuốc dẫn mà thôi, Cửu hoàng đệ không khỏi quá mức cổ hủ!" Vũ Hoàng Diệp thản nhiên nói, có chút nhướng mày: "Vi huynh vẫn là câu nói kia, cứu người quan trọng hơn!"
Vũ Hoàng Mặc lại nói: "Huyết mạch vốn là chuyện lớn, không thể lẫn lộn. Tình cảm Thất hoàng huynh dành cho đệ, đệ ghi nhớ trong lòng, nhưng mà người ngoài thích bịa đặt sinh sự, nói không chừng sẽ truyền ra lời đồn gì không chịu nổi. Trước đó Thất hoàng huynh đã chịu đủ lời đồn công kích, làm sao đệ có thể nhẫn tâm vì chuyện của bản thân lại liên lụy Thất hoàng huynh chứ? Huống chi, những người trong Lý phủ có thể cung cấp máu làm thuốc dẫn, nhất định có nữ tử, nếu nữ tử lấy máu cứu trị cho Nguyên Ca sẽ thỏa đáng hơn."
Nếu trên đời này chỉ có một mình Vũ Hoàng Diệp có thể cứu Nguyên Ca, rơi vào đường cùng, Vũ Hoàng Mặc chỉ có thể cho phép hắn làm vậy.
Nhưng trước mắt, ngoại trừ Vũ Hoàng Diệp còn có sáu mươi lăm người, trong đó cũng có nữ tử, hắn tuyệt đối không cho phép Vũ Hoàng Diệp ôm ý niệm không chịu nổi đến gần Nguyên Ca!
Vũ Hoàng Mặc nói là Vũ Hoàng Diệp, Hoàng đế lại nghĩ tới Bùi Nguyên Ca.
Lời đồn có thể Gi*t người trong vô hình, lúc trước ông và Thái hậu đã ảnh hưởng thật lớn đến danh dự Nguyên Ca, thế nên sau khi Nguyên Ca gả vào Xuân Dương cung, ông cũng phải kiêng kỵ, miễn cho bị người ta nói. Nguyên Ca không thể lại trải qua lời đồn gì, tuy Vũ Hoàng Diệp chỉ là lấy máu cứu mạng, nhưng huyết mạch dung hòa dễ dàng làm cho người ta lên án, Vũ Hoàng Diệp chẳng những là nam tử, còn là huynh trưởng của Hoàng Mặc, vẫn nên để nữ tử cho máu cứu trị Nguyên Ca thỏa đáng hơn.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế gật gật đầu, nói: "Làm theo lời Hoàng Mặc nói đi!"
Vũ Hoàng Diệp căm giận nhìn Vũ Hoàng Mặc, thực không cam lòng mất đi cơ hội như vậy, nhưng Hoàng đế đã lên tiếng, hắn cũng chỉ có thể nhẫn nại. Dù sao... thời gian còn dài!
Có thuốc dẫn và phương thuốc, Bùi Nguyên Ca rất nhanh đã bình phục, hôm nay, rốt cuộc thanh tỉnh, không còn sốt nhẹ hôn mê liên tục, chậm rãi mở mắt.
Đầu tiên ánh vào mắt là dung nhan yêu mỵ khuynh thành, lại bởi vì tiều tụy gầy yếu mà có vẻ linh đinh, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Bùi Nguyên Ca theo bản năng vươn tay, vuốt ve khuôn mặt kia, bởi vì gầy yếu cho nên nàng có thể tinh tường cảm giác được khung xương phía dưới làn da mỏng manh, có chút hoảng hốt nói: "Chàng... . rất giống Hoàng Mặc của ta. Nhưng mà...Hoàng Mặc của ta không gầy như vậy ... Sao chàng có thể gầy thành như vậy?"
Nói xong, chỉ cảm thấy trong lòng chua xót khôn kể, nước mắt không tự chủ được chảy ra.
Từ lúc Nguyên Ca mở mắt, Vũ Hoàng Mặc đã nhận ra động tĩnh, kinh ngạc nhìn nàng, mãi đến khi nghe được nàng nói chuyện, mới hoàn toàn xác định Nguyên Ca thật sự tỉnh lại. Lo lắng đề phòng gần hai tháng, tim bị Ϧóþ nát trăm ngàn lần, dây thần kinh căng cứng trong đầu Vũ Hoàng Mặc rốt cuộc đứt mất, hắn nhịn không được ôm chặt Bùi Nguyên Ca vào lòng, lẩm bẩm: "Nguyên Ca... Nàng rốt cuộc tỉnh... . Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, nàng rốt cuộc không có việc gì!"
Cảm giác được trong giọng nói hắn mừng rỡ như điên, Bùi Nguyên Ca vừa vui mừng vừa chua xót: "Sao vậy? Ta bị bệnh thật lâu sao?"
"Ừ." Vũ Hoàng Mặc gật gật đầu, có chút nghẹn ngào nói: "Thật lâu thật lâu, ta thực lo lắng, thực sợ hãi... ."
Vai áo hình như có chất lỏng, từng giọt từng giọt tẩm ướt, có chút lạnh nhưng lại nóng rực như có thể hòa tan da thịt xương tủy. Nghĩ đến gương mặt tiều tụy mới vừa rồi, trong lòng Bùi Nguyên Ca chua xót, trước mắt một mảnh ௱ôЛƓ lung, nhẹ nhàng ôm eo hắn, dịu dàng nói: "Hoàng Mặc, đừng lo lắng, cũng đừng sợ, ta không có việc gì, bởi vì ta luyến tiếc chàng…!"
"Nguyên Ca..." Nghe vậy, nước mắt Vũ Hoàng Mặc ngược lại càng rơi nhanh hơn.
Hắn vốn không phải người yếu đuối, càng thêm không thường rơi lệ, nhưng lần này Nguyên Ca bị bệnh hai tháng, thật sự làm cho hắn quá mức khẩn trương sợ hãi, hơn nữa mấy ngày hôm trước, nghe nói lại có người nhiễm bệnh ૮ɦếƭ đi, hắn liền càng thêm sợ hãi, e sợ sẽ mất đi Nguyên Ca! Cũng may, tuy ông trời nhẫn tâm ςướק đi mẹ đẻ của hắn, nhưng rốt cuộc còn có một tia thương hại hắn, không ςướק đi Nguyên Ca!
Nếu không, Vũ Hoàng Mặc thật sự không biết chính mình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
"Cửu hoàng đệ, ta đã tra ra nguyên nhân nguồn nước bị ô nhiễm!" Đúng lúc này, Vũ Hoàng Hãn bỗng nhiên vội vã vọt vào, vừa vặn nhìn thấy hai người ôm nhau rơi lệ, không khỏi ngẩn ra.