Nghe tiếng kinh hô của bà tử, tất cả mọi người đều ngẩn ra rồi nhìn về phía tay bà. Phát hiện đó chỉ là mảnh sa tanh màu xanh cắt thành miếng giống như bọc vật gì đó, nhưng tuyệt đối không phải xiêm y của nam nhân. Chương Vân trợn mắt há mồm, xiêm y là nàng sai người chôn xuống, làm sao có thể biến thành mảnh vải xanh được? Nếu như vậy màn vừa rồi chẳng phải biến thành trò cười rồi sao? Rốt cuộc là ai ở bên trong giở trò? Bùi Nguyên Ca và Tử Uyển vốn dĩ không về Tĩnh Xu trai, chẳng lẽ trong số những nha hoàn này có người phản bội bà?
Đang lúc tâm loạn như ma thì bỗng nhiên nghe được Bùi Chư Thành gầm lên giận dữ, dường như còn hơn cả lúc trước.
Chương Vân liếc mắt nhìn qua cũng kinh ngạc vạn phần. Trong túi vải xanh kia là một con 乃úp bê trắng làm bằng tay rất bình thường nhưng quan trọng hơn cả đó là trên người con 乃úp bê vải đó viết ngày sinh tháng đẻ của Bùi Nguyên Ca bằng mực chảy đầm đìa, quanh thân còn cắm đầy ngân châm sáng loáng —— đây là yểm trấn[1]!
[1] yểm trấn: yểm bùa lên 乃úp bê hình nhân thế mạng cầu cho người đó ૮ɦếƭ.
Trong lòng Chương Vân ảm đạm, vốn cho rằng kế hoạch không chê vào đâu được, nay lại hoàn toàn mất khống chế. Bây giờ ngoại trừ lão gia và Bùi Nguyên Ca bị yểm trấn thì chuyện này không ai thoát được hiềm nghi. Tuy lão gia không tin quỷ thần nhưng tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho người nào dụng tâm ngoan độc với Bùi Nguyên Ca như vậy... Bà ta trầm tư một lát rồi nói với Bùi Chư Thành: "Lão gia, nô tỳ cả gan muốn nhìn thứ này một chút, có lẽ có thể tìm được manh mối gì đó?"
Bùi Chư Thành tức giận trừng mắt nhìn bà, ném 乃úp bê xuống đất.
Chương Vân yên lặng nhặt 乃úp bê lên. Bà biết Bùi Chư Thành đang thầm oán bà không để ý tốt chuyện trong nhà, để trong viện Bùi Nguyên Ca xảy ra chuyện như vậy? Nếu xử lý không thích đáng, nói không chừng cái thanh củi nóng này cũng sẽ đốt lan đến người bà. Chương Vân tra xét 乃úp bê cẩn thận rồi thở nhẹ ra và nói: "Lão gia, ngân châm trấn yểm, nét mực và châm tuyến (đường kim) này đều rất tầm thường nên khó có thể truy tra. Nhưng mà vải trắng này là băng cẩm (một loại vải sa tanh rất mát). Tháng trước trong phủ từng có một cuộn băng cẩm nhưng vì nó rất trân quý nên nô tỳ đã đưa toàn bộ cho tứ tiểu thư, ngoại trừ Tĩnh Xu trai thì không nơi nào có cả. Vật trân quý như vậy, cửa hàng tơ lụa trong kinh thành cũng không nhiều, nếu có người từng mua thì nhất định sẽ có ghi chép lại. Lão gia có thể sai người đi thăm dò, xem trong phủ còn có người nào khác từng mua băng cẩm hay không?"
Nói như vậy cũng là thu nhỏ phạm vi lại chỉ trong Tĩnh Xu trai. Rất nhiều người tháo bỏ được hiềm nghi, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Lời này của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn nói Ca nhi tự làm sao?" Bùi Chư Thành nổi cơn thịnh nộ, không hề nghĩ ngợi mà lớn tiếng quát.
Chương Vân hoảng sợ, quỳ xuống đất nói: "Nô tỳ tuyệt đối không có ý này. Ý của nô tỳ là lão gia có thể hỏi tứ tiểu thư, băng cẩm này nàng đã đưa cho ai. Cứ như vậy sẽ tìm được phương hướng để truy xét." Tuy hiện tại bà rất hoài nghi việc này do Bùi Nguyên Ca gây nên nhưng dựa vào tình hình lúc này, đừng nói vu oan cho Bùi Nguyên Ca mà chỉ một câu vô ý thôi cũng có thể dẫn lửa thiêu thân.
Nghe lời này còn đúng trọng tâm, sắc mặt Bùi Chư Thành khẽ ngưng, quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca vẫn còn ngồi phịch dưới đất, nước mắt vẫn rơi, đôi mắt ướt sũng như con nai con bị hoảng sợ. Trong lòng ông cảm thấy vô cùng đau lòng, tiến lên nâng nàng dậy rồi vỗ nhẹ bả vai nàng an ủi, ôn nhu nói: "Ca nhi đừng sợ, có phụ thân ở đây, mặc kệ ai đã hại con, phụ thân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn! Con mau nói cho phụ thân biết, con đưa băng cẩm cho ai?"
"Băng cẩm?" Bùi Nguyên Ca giống như còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra mà chỉ quay đầu nhìn mọi người trong Tĩnh Xu trai theo bản năng. (Be: Ca tỷ diễn giỏi qá =)]]] ).
Ngoại trừ Tử Uyển, sắc mặt những nha hoàn còn lại trở nên trắng bệch.
Băng cẩm phân tới Tĩnh Xu trai là lúc Trấn Quốc Hầu phủ vẫn chưa từ hôn, Quế mama nắm giữ mọi chuyện ở Tĩnh Xu trai. Vì thu mua lòng người, lợi dụng danh nghĩa Bùi Nguyên Ca ban cho, phân băng cẩm cho tất cả nha hoàn của Tĩnh Xu trai. Nói cách khác, giờ phút này tất cả nha hoàn Tĩnh Xu đều không thoát được hiềm nghi.
Nhìn bộ dáng những người này, Bùi Chư Thành cũng hiểu được phần nào, tức giận đến run ngươi.
"Ca nhi phân cho các ngươi đồ trân quý như thế, các ngươi lại dùng nó để mưu hại Ca nhi? Lương tâm của các ngươi đều bị chó ăn hết rồi sao?" Đối diện một đám nha hoàn vong ân phụ nghĩa như vậy, Bùi Chư Thành không thể không tức giận. Ông tiến về phía một nha hoàn, đạp nàng ta một cược rồi phẫn nộ quát: "Nói, rốt cuộc thứ này do ai làm? Nếu như không tra được thì tất cả nha hoàn có băng cẩm, kể cả người nhà của chúng cũng đánh ૮ɦếƭ cho ta!"
Chúng nha hoàn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không ai nói ra được nguyên do.
Bọn họ đương nhiên không nói ra được, bởi vì 乃úp bê trấn yểm này là Bùi Nguyên Ca tự mình làm.
Những nhà hoàn này, nàng tuyệt đối không thể lưu lại nữa. Đuổi bọn họ ra ngoài rất dễ dàng nhưng liên tiếp đuổi người sẽ bị người ta nắm được nhược điểm. Cho nên, hoặc là trong vòng một, hai năm đuổi chậm rãi từng người một, hoặc là... Giống như bây giờ, mượn một trận phong ba, tẩy trừ toàn bộ nha hoàn Tĩnh Xu trai! Hơn nữa, Bùi Nguyên Ca phân băng cẩm cho chúng nha hoàn, bọn họ lại dùng nó hãm hại hại nàng, cho dù lan truyền ra ngoài, người khác cũng sẽ chỉ nói nàng trạch tâm nhân hậu còn bọn nha hoàn quên ân hại chủ, đuổi tốt, đuổi hay, đuổi tuyệt!
Như thế vừa đuổi sạch sẽ, cũng sẽ không có người nào mượn cớ nói lệch lạc, ngược lại nàng còn có được thanh danh tốt.
Bùi Nguyên Ca tìm cơ hội nhân lúc Bạch Vi biết được ý định của Chương di nương liền sai Tuyền nhi để ý Bạch Chỉ, chờ nàng ta chôn y phục thì đánh tráo. Về phần thuật trấn yểm có hiệu dụng thật hay không thì đã không có trong phạm vi lo lắng của Bùi Nguyên Ca. Nàng vốn là ác quỷ bò ra ngoài từ hồ nước lạnh băng để báo thù, còn gì phải sợ nguyền rủa của thuật trấn yểm kia?
Trong lòng Bùi Nguyên Ca lại không nhịn được mà thở dài, nếu có thể, nàng thật sự muốn chĩa toàn bộ manh mộ vào Tứ Đức viện, đáng tiếc thời điểm chưa tới.
Nhân tâm phân thân sơ xa gần, giữa Bùi Nguyên Ca và đám nha hoàn này, Bùi Chư Thành tuyệt đối sẽ tin tưởng nàng hơn và nhận định những nha hoàn đó mưu hại nàng. Nhưng nếu đổi thành nàng và Chương Vân giằng co thì rất khó nói. Dù sao mười năm qua, ở trong lòng phụ thân, Chương Vân vẫn luôn là nữ nhân ôn nhu săn sóc, am hiểu lòng người. Phụ thân không hề có chút hoài nghi với bà ta, nếu hướng manh mối lên người bà ta, lên án bà ta lấy thuật trấn yểm mưu hại Bùi Nguyên Ca thì phụ thân rất khó mà tin được, nói không chừng còn hoài nghi có người cố ý hãm hại Chương Vân. Nếu ông nghi ngờ lại Bùi Nguyên Ca thì mới thật sự không hay.
Nhưng mà chuyện này vẫn dính dáng đến Chương Vân. Cái khác không nói nhưng quản phủ không tốt thì bà ta không thể thoát được liên quan.
Hơn nữa nhìn tình hình vừa rồi, phản ứng của bà ta cũng không thỏa đáng, chỉ cần có người nhắc nhở phụ thân một câu...
Nhìn tình cảnh trước mắt, trong lòng Chương Vân như lửa đốt. Tuy hiện tại bà không bị nghi ngờ nhưng tai mắt ở Tĩnh Xu trai sẽ bị nhổ hết, sao bà có thể cam tâm? Đột nhiên, bà ta dừng ánh mắt trên người Tử Uyển, Thư Tuyết Ngọc có tiền tội mưu hại Minh Cẩm và Bùi Nguyên Ca, để Tử Uyển của Kiêm Gia viện làm người chịu tội thay chẳng phải vô cùng thích hợp sao? Lại có thể diệt trừ cánh tay đắc lực của Bùi Nguyên Ca, đúng là nhất cử lưỡng tiện (một công đôi việc)!
Nghĩ vây, bà ta tiến lên vài bước, nói nhỏ vào tai Bùi Chư Thành vài câu.
Sắc mặt Bùi Chư Thành khẽ biến, đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nhìn Tử Uyển, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi và rét lạnh.
Thấy thế, Bùi Nguyên Ca thầm kêu không ổn, phụ thân vẫn cho rằng phu nhân hại ૮ɦếƭ mẹ, nếu lúc này hoài nghi yểm trấn do Tử Uyển gây nên thì mọi chuyện sẽ hỏng bét. Chương Vân này, đến phút cuối rồi còn gây phiền phức cho nàng! Hừ… Trong lòng nàng khẩn trương nghĩ cách hóa giải, bên tai đã truyền đến giọng nói lạnh lùng của Bùi Chư Thành: "Tử Uyển, có phải phu nhân sai ngươi dùng thuật trấn yểm mưu hại Ca nhi hay không?"