"Hai nước liên hôn, xưa nay đều là hoàng thất quý nữ, bởi vì Kinh quốc Ngũ điện hạ chính miệng cầu cưới Lý Minh Tâm, trẫm mới cho Lý phủ các ngươi thể diện, ngươi lại sơ xuất như thế? Nếu ngươi không muốn việc hôn nhân này, lúc trước có thể nói rõ, chẳng lẽ Kinh quốc Ngũ điện hạ còn có thể bức ngươi hay sao? Cần gì đến hiện tại mới nháo ra chuyện như vậy!" Hoàng đế lãnh nghiêm mặt, vẻ mặt tức giận, chuyện này làm cho Đại Hạ thật mất mặt trước Kinh quốc.
Lý Thụ Kiệt lập tức sửa lời: "Thần biết tội, là thần dạy con không nghiêm, xin Hoàng thượng giáng tội!"
"Hoàng thượng minh giám, chuyện này không liên quan lão gia nhà ta, đều là lỗi của thi*p thân!" Lý phu nhân đột nhiên quỳ rạp xuống đất, ai thanh nói: "Lý phủ có thể may mắn liên hôn với Kinh quốc, lão gia nhà ta cảm tạ thánh ân, thường dạy Tâm nhi phải nhớ kỹ Hoàng thượng ân đức, lời nói và hành vi thủ lễ, không thể mất phong phạm Đại Hạ ta. Thật sự là tiểu nữ không tốt kiêu căng, thi*p thân lại quá mức dung túng nàng, mới có thể để cho nàng ra phủ, nháo ra chuyện này, đều là thi*p thân dạy con không nghiêm, tạo thành đại sai, thi*p thân nguyện ý cách đi cáo mệnh để chuộc tội, xin Hoàng thượng đáp ứng, xin quý phi nương nương đáp ứng!"
Giọng nói ai thiết, biểu tình réo rắt thảm thiết, tấm lòng người mẹ thương con làm người ta không đành lòng nghe tiếp.
"Làm càn, trước thánh giá, ai cho bà vô lễ như thế?" Lý Thụ Kiệt nhẹ giọng quát: "Tuy ta không thường nhúng tay chuyện trong nhà, nhưng dù sao Tâm nhi cũng là con gái của ta, việc này lại liên lụy bang giao giữa Đại Hạ và Kinh quốc, muốn xử trí như thế nào, Hoàng thượng đều có định đoạt, sao bà có thể tự chủ trương? Còn không mau lui ra!"
Lý phu nhân cắn môi, hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người trong điện, đột nhiên lại quỳ xuống trước mặt Thương Úc Cẩn, dập đầu nói: "Kinh quốc Ngũ điện hạ, việc hôm nay đều là tội nghiệt của thi*p thân, cho dù Ngũ điện hạ muốn xử trí thi*p thân như thế nào, thi*p thân cũng nguyện ý thừa nhận, chỉ cầu đừng vì vậy mà tổn hại bang giao giữa Kinh quốc và Đại Hạ!"
Không nghĩ tới đầu mâu lập tức chuyển hướng chính mình, vẻ mặt Thương Úc Cẩn do dự, trầm mắt nhìn tình hình trong điện, giống như đang suy tư cái gì.
Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi mở miệng, chắp tay nói với Hoàng đế: "Đây vốn là chuyện riêng của Đại Hạ, ta không nên nhúng tay, nhưng chuyện liên lụy đến vị hôn thê của ta, bởi vậy không thể không mạo muội nói vài câu. Đại Hạ quốc chủ, lại nói tiếp việc hôm nay cũng là sai lầm của ta, tuy ta quý Lý tiểu thư, cố ý cầu cưới, nhưng quên hỏi tâm ý của Lý tiểu thư, không biết nàng đã có người trong lòng, đoạt người yêu của người khác, mới có thể gây ra thảm kịch hôm nay. Tuy ta cũng cảm thấy rất xấu hổ và giận dữ, nhưng Lý tiểu thư đã bị thương nặng, xem như đã bị trừng phạt, xin Đại Hạ quốc chủ không cần lại giáng tội Lý đại nhân và Lý phu nhân, nếu không ta thật sự thấp thỏm lo âu."
Giọng nói của hắn vô cùng thành khẩn, khiến cho biểu tình chúng thần trong điện vốn chau mày đều có chút dịu đi.
Gặp được chuyện như vậy, Kinh quốc Ngũ điện hạ còn cầu tình vì vợ chồng Lý Thụ Kiệt, thật sự là tâm địa thiện lương, ung dung rộng lượng, không hổ là người nổi bật trong hoàng thất Kinh quốc, quả nhiên khí độ bất phàm.
"Nếu Ngũ điện hạ nói như vậy, trẫm cũng hiểu được tâm ý của Ngũ điện hạ, tự nhiên xử trí thích đáng!" vẻ mặt Hoàng đế cũng có chút dịu đi, dù sao Thương Úc Cẩn nói như vậy bảo toàn mặt mũi Đại Hạ, khóe miệng lộ ra một ý cười nhàn nhạt, nói: "Kinh quốc Ngũ điện hạ rộng lượng như thế càng làm cho trẫm thấy áy náy, nếu Ngũ điện hạ vẫn có ý liên hôn với Đại Hạ ta, không bằng chọn một danh môn quý nữ khác, xem như trẫm bồi thường Ngũ điện hạ."
Thương Úc Cẩn do dự một lát, nói: "Đa tạ ý tốt của Đại Hạ quốc chủ, nhưng mà có vết xe đổ của Lý tiểu thư, ta không dám lại tùy ý cầu cưới."
"Đây chỉ là ngoài ý muốn, Ngũ điện hạ không cần để trong lòng." Giọng Hoàng đế dịu đi: "Nếu Ngũ điện hạ vẫn lo lắng, không ngại ở lại kinh thành thêm một đoạn thời gian, xem chuẩn người nào, trẫm lần nữa hạ chỉ tứ hôn, chẳng phải là đẹp cả đôi bên?"
Thương Úc Cẩn cân nhắc, bỗng nhiên cười nói: "Vậy đa tạ ý tốt của Đại Hạ quốc chủ."
"Yến tiệc hôm nay vốn là vì Ngũ điện hạ, không bằng quên chuyện mất hứng này, đến tiền điện uống sảng khoái mấy chén?" Hoàng đế mời.
Thương Úc Cẩn chắp tay nói: "Vậy đa tạ thịnh tình của Đại Hạ quốc chủ."
"Phụ hoàng, thi*p thân có việc bẩm tấu." Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên mở miệng, lượn lờ đứng dậy, nói tóm tắt tình hình Vũ Hoàng Mặc, lại báo cáo nguyên nhân nàng không thể rời đi: "Cho nên thi*p thân muốn ở lại chăm sóc Cửu điện hạ, không thể tham gia yến hội, mong phụ hoàng chấp thuận!"
Nghe được Bùi Nguyên Ca có thể trấn an Vũ Hoàng Mặc, Hoàng đế cũng kinh ngạc mở to hai mắt, ông cũng biết rõ khi Vũ Hoàng Mặc thần trí không rõ lục thân không nhận, không nghĩ tới Nguyên Ca lại có thể..."Một khi đã như vậy, con và Hoàng Mặc về Xuân Dương cung trước, chăm sóc hắn thật tốt đi!"
"Đa tạ phụ hoàng!"
Bùi Nguyên Ca đáp, trong lòng lại suy tư từ đầu đến cuối chuyện này, có chút cảnh giác Lý phu nhân.
Nàng cũng từng gặp Lý phu nhân vài lần, chỉ cảm thấy bà ấy vô cùng nhu uyển, có việc cũng không mở miệng, có vẻ là một người thành thật, đứng giữa chúng phu nhân mạnh vì gạo bạo vì tiền thực không có cảm giác tồn tại. Nhưng mới vừa rồi bà và Lý Thụ Kiệt kẻ xướng người hoạ, thông minh tỉnh táo thực làm người ta kinh ngạc.
Lý Minh Tâm làm ra chuyện như vậy đã là bằng chứng như núi, không thể biện giải, bởi vậy Lý Thụ Kiệt không biện giải lời nào, chỉ tự nhận tội. Mà Lý phu nhân cũng rất sáng suốt, biết trước mắt bảo trụ Lý Thụ Kiệt mới là quan trọng nhất, dù sao Lý Thụ Kiệt mới là trụ cột Lý phủ, bởi vậy quyết đoán mở miệng, nhận hết trách nhiệm về mình, tận lực phủi sạch Lý Thụ Kiệt.
Cứ như vậy, mọi người nhiều lắm chỉ nói Lý Thụ Kiệt cưới vợ không hiền, hoặc thở dài, hoặc vui sướng khi người gặp họa, cũng sẽ không có quá nhiều ý kiến về bản thân Lý Thụ Kiệt?
Hơn nữa, nghe Lý Thụ Kiệt nhắc tới Kinh quốc, lập tức tỉnh ngộ chỉ điểm cầu tình Kinh quốc Ngũ hoàng tử. Dù sao Lý Minh Tâm là vị hôn thê của Thương Úc Cẩn, chuyện này người mất mặt nhất là Thương Úc Cẩn, mà Thương Úc Cẩn lại là Kinh quốc Ngũ hoàng tử, nếu hắn có thể cầu tình vì vợ chồng Lý Thụ Kiệt, Hoàng đế nhớ bang giao hai nước, nói không chừng sẽ xử lý nhẹ Lý Thụ Kiệt.
Lý phu nhân cũng xem như tâm tư xoay chuyển nhanh!
Mà Thương Úc Cẩn có thể nhịn xuống chuyện này, mượn cơ hội thi ân với Lý Thụ Kiệt, đồng thời chiêu hiển chính mình khí độ, cũng đủ ẩn nhẫn, đủ giảo hoạt!
Tuy hắn nhẹ nhàng bỏ qua, nhưng dù sao ảnh hưởng của chuyện này vẫn còn, Lý Thụ Kiệt cũng tốt, Liễu quý phi bởi vì Bích Hà bị liên lụy cũng tốt, đều vì chuyện này đại thương nguyên khí, nhất là Lý Thụ Kiệt. Ông ta ở kinh thành căn cơ vốn không xong, nay lại vì chuyện này mất hết mặt mũi, trong khoảng thời gian ngắn tuyệt đối không có khả năng liên lạc quần thần, khuếch trương thế lực. Trước khi ảnh hưởng của chuyện này hoàn toàn tiêu trừ, ông ta chỉ có thể thành thành thật thật cụp đuôi làm người!
Về phần Liễu quý phi, bị Bích Hà liên lụy, cũng không thể dễ dàng tránh được chuyện này.
Mà chuyện đúng như Bùi Nguyên Ca dự liệu, sau đó Lý phu nhân bị tước cáo mệnh, Lý Thụ Kiệt bị biếm quan trở thành Lại bộ lang trung, mà Liễu quý phi vì chưởng cung bất lợi, không thể quản giáo hạ nhân, bị Tạ sung viện đoạt quyền cùng nhau giải quyết lục cung, quyền bính vừa mới lấy lại không bao lâu lại bị người ςướק đi, trong lòng cảnh giác và tức nghẹn không cần phải nói.
Về phần Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân, ai cũng không thèm nhắc đến bọn họ, mãi đến sau khi Bùi Nguyên Ca giúp đỡ Vũ Hoàng Mặc lên kiệu về Xuân Dương cung, mới có cung nữ lặng lẽ tiến vào, nâng Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân dậy an trí, lại vội vàng đi mời thái y đến xem.
Hai người đều là nữ nhân chân yếu tay mềm, Vũ Hoàng Mặc là Đại Hạ đệ nhất võ tướng, lại ra tay khi thần trí không rõ, không lưu tình chút nào, làm sao Lý Minh Tâm và Liễu phu nhân có thể thừa nhận? Nhất là Lý Minh Tâm, theo thái y chẩn đoán, xương sống bị gãy, mặc dù có thể cứu về một mạng, cũng sẽ cả đời tê liệt, nhà ai dám cầu cưới nữ tử chưa hôn như vậy? Lý Minh Tâm đời này xem như xong rồi.
Mà Liễu phu nhân cũng không tốt hơn bao nhiêu, tuy được cứu kịp thời, cũng bị thương xương sống, không thể đi đứng.
Mà nhà giàu người ta, ai lại phủng một con dâu bán thân bất toại? Bởi vậy Liễu phu nhân nhất định chỉ có thể ở lại sân của chính mình, không bao giờ có thể nhúng tay chuyện trong Liễu phủ. Nhưng dưới gối bà có hai trai một gái, Liễu phủ không thể hưu, chỉ có thể nuôi dưỡng con dâu tàn phế này, mà sau khi tàn phế tính tình bà trở nên vô cùng táo bạo, thường xuyên phát giận đập này nọ, vô cùng kỳ cục, ngay cả Liễu lão phu nhân cũng chậm rãi ghét đại phòng, bắt đầu thiên vị chi thứ hai vợ chồng Liễu Hằng Nhất.
Thậm chí Liễu Cẩn Nhất còn buồn bực vì sao thê tử không ૮ɦếƭ đi cho rảnh nợ, vợ ૮ɦếƭ ít nhất ông ta còn có thể cưới người khác, còn sống chiếm danh phận Liễu đại phu nhân, lại không làm được chuyện gì, ngược lại làm cho chi thứ hai vợ chồng Liễu Hằng Nhất chiếm tiện nghi.
Hai người rơi vào kết cục như vậy, ngay cả trách cứ Vũ Hoàng Mặc Lý phủ và Liễu phủ cũng không thể.
Ai kêu Lý Minh Tâm bỏ thuốc Cửu điện hạ? Lúc ấy Cửu điện hạ thần trí không rõ, chỉ làm theo bản năng mà thôi, cuối cùng, ngược lại Liễu phủ thầm oán Lý phủ làm việc vô sỉ, nháo ra chuyện như vậy làm phiền hà bọn họ; mà Lý phủ lại oán hận Liễu quý phi, rõ ràng nuôi nấng Vũ Hoàng Mặc lâu như vậy, biết tật xấu này của Vũ Hoàng Mặc, vì sao không cản con gái mình? Dù sao Bích Hà là người trong cung Liễu quý phi!
Thường xuyên qua lại, quan hệ hai nhà càng ngày càng khẩn trương, khói thuốc súng tràn ngập.
Đây đều là nói sau, đám người Bùi Nguyên Ca trở lại Xuân Dương cung, đến gần hoàng hôn, Vũ Hoàng Mặc rốt cuộc tỉnh lại.
Xác định hắn vô sự, Bùi Nguyên Ca nhịn không được hỏi: "Hoàng Mặc, Lý Minh Tâm không đầu óc, ta không kỳ quái nàng ta bỏ thuốc chàng, ta thắc mắc là, chàng vốn thông minh tỉnh táo, làm sao có thể trúng kế của Lý Minh Tâm? Huống chi trước đó ta còn phái người nhắc nhở chàng." Nói xong, có chút hoài nghi: "Không phải chàng cố ý đó chứ?"
"Nguyên Ca quả nhiên có thần giao cách cảm với ta!"
Ở chính viện trong cung của mình, trong phòng lại chỉ có Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc cũng không che lấp, cười tủm tỉm nói: "Ta đang ở Mộc Ân điện trò chuyện với người ta, bỗng nhiên có một tiểu thái giám chạy tới nói nàng xảy ra chuyện, nhờ hắn đưa tin. Ta nào có ngốc như vậy? Nếu nàng có việc tìm ta, tự nhiên nhờ người bên cạnh truyền lời, làm sao có thể tùy tiện sai một tiểu thái giám? Ta mới nghĩ nhìn xem ai lại dùng chiêu số gì, liền đi theo hắn. Kết quả đến thiên điện kia, ngửi được hương vị trong nước trà, liền biết sao lại thế này."
Khi hắn còn nhỏ cùng ở với Vương mỹ nhân, thường xuyên gặp chuyện không may, bởi vậy thực mẫn cảm với các loại đồ ăn tương khắc, thuốc mê thuốc độc linh tinh.
"Dám bỏ thuốc mê ta, tám phần không phải người trong kinh thành, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Lý Minh Tâm hiềm nghi lớn nhất, dù sao ta đang muốn cản trở nàng và Thương Úc Cẩn liên hôn, nàng cho ta cơ hội tốt như vậy, nếu ta không bắt lấy, chẳng phải là rất ngốc sao?" Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, nét mặt liễm diễm: "Cho nên ta rõ ràng biết thời biết thế, uống lên thuốc mê, đơn giản mỗi người đều biết tật xấu kia của ta, cho dù xảy ra chuyện, người khác cũng chỉ nói Lý Minh Tâm tự làm tự chịu, không trách đươc trên người ta!"
Hơn nữa, hắn cũng muốn cho mọi người tỉnh ngủ.
Từ sau khi hắn cưới vợ, không hề thiếu kẻ thấy quyền quý động tâm tư, muốn dùng đủ loại thủ đoạn nhét người cho hắn, vừa vặn thừa dịp này đe dọa một chút, nói cho bọn họ cho dù thật sự đùa giỡn thủ đoạn nhét được người vào, hắn cũng có đủ lý do Gi*t ૮ɦếƭ mà không để lại hậu hoạn, không sợ ૮ɦếƭ cứ việc thử!
Hắn thật muốn nhìn, trải qua bài học máu chảy đầm đìa lần này, còn có ai muốn nhét nữ nhân cho hắn?
Về phần chuyện này có ảnh hưởng gì tới thanh danh của hắn, hắn mới không quan tâm, tốt nhất mỗi người đều sợ hắn, cũng không dám đến trêu chọc, vậy liền thanh tịnh.
"Chàng nghĩ làm vậy sẽ không có chuyện gì sao?" Bùi Nguyên Ca trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Chàng có biết, Liễu quý phi đã sớm âm thầm phái người thả ra tiếng gió, chỉ chờ lần này chuyện thành liền dẫn bạo lời đồn, bôi nhọ danh dự chàng! Ta đoán, Liễu quý phi vốn bố trí thỏa đáng, đáng tiếc cung nữ Bích Hà kia tự chủ trương, Liễu quý phi vốn không muốn nàng ra mặt, sợ liên lụy tới Trường Xuân cung."
Nói xong, kể lại tường tận cho Vũ Hoàng Mặc.
"Ta nghĩ thu thập một Lý Minh Tâm đã không tệ, không nghĩ tới còn thuận thế gặt thêm một Liễu phu nhân, 乃út sinh ý này rất có lời!" Vũ Hoàng Mặc hưng trí bừng bừng, nếu Liễu phu nhân gặp chuyện không may, lực ảnh hưởng của Liễu Cẩn Nhất ở Liễu phủ càng yếu, là cơ hội tốt cho Liễu Hằng Nhất. "Thì ra Liễu quý phi tính toán như vậy, vừa muốn hủy cọc hôn sự này, vừa muốn tính kế ta!" Nói xong, mặt mày cong cong nói: "Đáng tiếc, nương tử ta thông minh lanh lợi, ăn nói khéo léo, lập tức vạch trần quỷ kế của Liễu quý phi, còn kéo nàng xuống nước!"
Nói xong, đột ngột lôi kéo Bùi Nguyên Ca ngã xuống giường, lập tức xoay người đè lên.
Bùi Nguyên Ca không đề phòng, đột ngột té ngã xuống giường, không khỏi sợ hãi ra tiếng, lại nhìn Vũ Hoàng Mặc tư thế này, nhịn không được đỏ mặt, sẳng giọng: "Sao chàng lại đột nhiên kéo ta?"
"Nàng nói xem?" Vũ Hoàng Mặc nháy mắt mấy cái, mắt liễm diễm hơi ám trầm, vẻ mặt ý vị thâm trường.
Mặt Bùi Nguyên Ca càng đỏ hơn: "Trời còn chưa có tối đâu, chàng đừng náo loạn!"
"Sợ cái gì? Chẳng lẽ còn có người dám tiến vào hay sao?" Vũ Hoàng Mặc không sao cả nói, từ từ cười: "Nguyên Ca, kỳ thật nghe ra nước trà có thuốc mê, ta thật đáng tiếc. Nàng nói Lý Minh Tâm đều nghĩ tới bỏ thuốc, sao lại không bỏ xuân dược chứ? Hạ thuốc mê có ích lợi gì? Cho dù thực khiến ta hôn mê, chẳng lẽ nàng còn có thể cưỡng gian ta hay sao? Nếu chén trà kia được bỏ xuân dược thì..."
Nói xong, không có ý tốt nhìn Bùi Nguyên Ca.
Nếu hắn trúng xuân dược, không hề nghi ngờ cần Nguyên Ca làm giải dược ...
Bùi Nguyên Ca xấu hổ, nhịn không được một quyền đánh lên, đẩy hắn ra ngồi dậy, sửa sang lại quần áo tóc mai, trừng mắt nhìn hắn nói: "Chàng không đứng đắn, không nói chuyện với chàng!"
"Nàng muốn chạy đi đâu?" Vũ Hoàng Mặc làm sao chịu buông tha nàng dễ dàng, đang muốn bắt lại bị người đánh gãy.
"Cửu điện hạ, Cửu hoàng tử phi, Lục điện hạ tới."
"Hắn tới làm gì?" Bị đánh gãy hưng trí, Vũ Hoàng Mặc có vẻ phá lệ táo bạo, sắc mặt lập tức âm trầm. Nhưng đã có người đến, cho dù hắn muốn tiếp tục cũng không thể, chỉ phải rầu rĩ đứng dậy sửa sang lại quần áo.
Vừa mới sửa sang xong, Vũ Hoàng Hãn đã vén rèm tiến vào, nhìn thấy sắc mặt Vũ Hoàng Mặc âm u, không khỏi nao nao, lập tức nhìn thấy Bùi Nguyên Ca bên cạnh dường như không có việc gì, mơ hồ hiểu được. Cửu điện hạ mỗi tháng luôn có như vậy vài ngày vẻ mặt ‘rất muốn Gi*t người’, chuyện này đã không phải bí mật gì, Vũ Hoàng Hãn tự nhiên biết, trong ánh mắt liền hơn vài phần trêu ghẹo và trêu chọc.
Vũ Hoàng Mặc bình tĩnh, không kiên nhẫn hỏi: "Sao hoàng huynh lại tới đây?"
"Ta đến tìm Cửu đệ muội!" Vũ Hoàng Hãn cũng không để ý tới sắc mặt hắn, quay đầu chắp tay cúi người thật sâu với Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca nao nao, vội hỏi: "Lục hoàng huynh làm gì vậy?"
"Chuyện hôm nay ta đã biết, còn phải đa tạ Cửu đệ muội đúng lúc nhận thấy được dị thường, cản lại Nhược Lan. Nếu không, thực để nàng tùy ý làm bậy, bị phụ hoàng nhìn thấy bộ quần áo kia chỉ sợ sẽ đại loạn." Đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả quan hệ giữa hắn và Liễu Hằng Nhất cũng sẽ bại lộ, bởi vậy chọc phụ hoàng không vui, thế nên Vũ Hoàng Hãn thiệt tình thành ý nói: "Chuyện này, Nhược Lan thật không phải với Cửu đệ muội, ta thay nàng nhận lỗi với muội."
Bị Đỗ Nhược Lan tính kế, Bùi Nguyên Ca tự nhiên vô cùng tức giận, nhưng nàng cũng không muốn nháo lớn chuyện này, chỉ cần về sau đề phòng Đỗ Nhược Lan là được, không nghĩ tới Vũ Hoàng Hãn lại biết? Thoạt nhìn, thế lực củaVũ Hoàng Hãn trong hoàng cung mở rộng rất nhanh, cho nên tin tức mới có thể linh thông như thế! Rất nhanh, nàng liền ổn định lại, hơi phúc thân nói: "Lục hoàng huynh đa lễ, nhưng mà, nếu Lục hoàng huynh đã biết, sau này vẫn nên ước thúc Lục hoàng tẩu nhiều một ít, miễn cho lại ra nhiễu loạn, ngược lại không tốt với Lục hoàng huynh."
"Ta biết." Vũ Hoàng Hãn dừng một chút, vẻ mặt sâu thẳm: "Đệ muội yên tâm, về sau sẽ không lại xảy ra chuyện này!"
Bùi Nguyên Ca tin tưởng những lời này, với sự thông minh và thủ đoạn của Vũ Hoàng Hãn, nếu ngay cả Đỗ Nhược Lan cũng áp chế không được, vậy đừng nhắc lại cái gì hùng tâm tráng chí. Nếu Đỗ Nhược Lan trải qua chuyện này có thể dừng tay, tự nhiên là tốt nhất, dù sao Vũ Hoàng Hãn tương lai có thể là tân đế, nàng cũng không muốn quan hệ trở nên quá tệ, liền cười nói: "Như thế tốt nhất, Lục hoàng huynh nhiều lo lắng."
Vũ Hoàng Mặc ở bên cạnh, rốt cục mở miệng hỏi nói: "Các ngươi đang nói cái gì?"
"Là như vầy..." Vũ Hoàng Hãn tóm tắt chuyện trải qua.
Sau khi nghe xong, Vũ Hoàng Mặc giận tái mặt: "Lục hoàng huynh, cái đó không phù hợp với lúc trước chúng ta ước định?"
Hắn đã sớm đã cảnh cáo Vũ Hoàng Hãn, giữa bọn họ xung đột như thế nào cũng được, nhưng không thể liên lụy đến Nguyên Ca. Kết quả hôm nay Đỗ Nhược Lan lại tính kế Nguyên Ca? Làm sao hắn có thể không căm tức?
Vũ Hoàng Hãn lộ vẻ xấu hổ, thành khẩn nói: "Cửu hoàng đệ, chuyện này là lỗi của ta, ta không quản tốt Đỗ Nhược Lan. Ta đã trách cứ nàng, cũng đổi tất cả người bên cạnh nàng, chuyên môn mời một vị lão ma ma dạy nàng, miễn cho nàng lại gây ra nhiễu loạn, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện này!"
Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng đổi tất cả nhân thủ bên người Đỗ Nhược Lan, ý nghĩa sau này Đỗ Nhược Lan không còn người có thể dùng, ở nơi như hoàng cung, không có tâm phúc là không thể làm nên chuyện gì. Mà lão ma ma giáo dưỡng lúc nào cũng giám thị động tĩnh của nàng, một khi có điều không ổn sẽ báo lên. Đỗ Nhược Lan đã liên tục hai lần gặp chuyện không may, nếu lại gây ra chuyện, chỉ sợ đời này không còn đường xoay người.
Phàm là Đỗ Nhược Lan còn có tí đầu óc, nên rõ ràng sau này phải làm như thế nào.
Vũ Hoàng Mặc hừ lạnh một tiếng, cũng không nói tiếp.
Bị lãnh đãi, Vũ Hoàng Hãn cũng không để ý, Vũ Hoàng Mặc từng trịnh trọng cảnh cáo hắn về tầm quan trọng của Bùi Nguyên Ca, chuyện này vẫn xảy ra vốn là hắn không đúng. Vũ Hoàng Mặc mọi cách giúp đỡ hắn, nhưng không xem hắn như con rối, mà là chân chính dụng tâm tài bồi, vì hắn sáng tạo các loại kỳ ngộ, kết quả Đỗ Nhược Lan lại ở sau lưng tính kế Bùi Nguyên Ca, xác thực hơi quá đáng, cũng khó trách Vũ Hoàng Mặc tức giận.
Hơn nữa, Vũ Hoàng Mặc biểu hiện rõ ràng tức giận như vậy, tốt hơn so với mặt ngoài nói cười yến yến, trong lòng âm thầm ghi hận.
Vốn trải qua cố gắng trong khoảng thời gian này, hắn cảm thấy quan hệ giữa hắn và Vũ Hoàng Mặc đã có chút tiến triển.
Nhưng qua chuyện này, chỉ sợ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, phải bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng mà, Vũ Hoàng Hãn cũng không nản lòng, ba năm này, hắn cũng xem như rõ ràng Vũ Hoàng Mặc làm người, dù sao hắn thiệt tình muốn kết giao với Vũ Hoàng Mặc, mà Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca đều là người tính tình quang minh, chỉ cần sau này hắn xử sự thích đáng, có đủ thành tâm và kiên nhẫn, chung quy có một ngày, Vũ Hoàng Mặc có thể hiểu được tâm ý của hắn, chậm rãi tiêu mất cảnh giác và phòng bị.
Trong phòng nhất thời lặng im, nhưng cũng không có vẻ trầm thấp áp lực.
Đúng lúc này, một tiếng dồn dập vang lên ngoài cửa: "Cửu điện hạ, kinh thành xảy ra chuyện, phó thống lĩnh mời ngài tức khắc đến Kinh Cấm Vệ!"
Nghe giọng hắn gấp rút, Vũ Hoàng Mặc hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Hôm nay Kinh quốc Ngũ hoàng tử vào cung dự tiệc, trên đường rời cung lại gặp thích khách, tùy tùng của Kinh quốc Ngũ hoàng tử ૮ɦếƭ hầu như không còn, ngay cả Kinh quốc Ngũ hoàng tử cũng thiếu chút nữa bị hại. Nghe nói Hoàng thượng vô cùng tức giận, hạ lệnh toàn thành giới nghiêm, điều tra thích khách! Bởi vì liên lụy đến phân công nhân thủ Kinh Cấm Vệ, cho nên phó thống lĩnh không dám tự chủ trương, mời ngài qua chủ trì cục diện."
Trong phòng Vũ Hoàng Mặc và Vũ Hoàng Hãn liếc nhau, đồng thời biến sắc.
Thương Úc Cẩn lại gặp chuyện? Đây là có chuyện gì?
Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nghĩ, chuyện này có liên quan đến suy đoán trước đó của hắn hay không? Chẳng lẽ người ám sát là...