"Ôn thủ phụ nếu đã là thủ phụ, sớm muộn gì cũng phải làm lựa chọn, thay vì đợi cho bụi bậm lạc định mới đến nịnh bợ, không bằng trước khi phân thắng bại làm lựa chọn, như vậy không phải rất tốt sao? Dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết mới khó, Nguyên Ca muội là người thông minh, sao trong chuyện này lại hồ đồ?" Đỗ Nhược Lan suy tư hồi lâu, mới có chút miễn cưỡng: "Ta làm như vậy cũng là vì tốt cho Dật Lan và Ôn phủ."
Bùi Nguyên Ca cười lạnh, trong lòng càng khinh thường Đỗ Nhược Lan.
Nếu ý đồ của Đỗ Nhược Lan thật là vì tốt cho Ôn Dật Lan và Ôn thủ phụ, vì sao ngay từ đầu không nói ra, mà sau khi bị nàng chỉ trích mới nói? Rõ ràng vì không thể phản bác nàng, nên lâm thời tìm lý do vì chính mình biện giải.
Đến địa vị cao như Ôn thủ phụ đã không cần công ủng lập tân quân, mà là yêu cầu an ổn.
Xem phong cách làm việc thường ngày của Ôn thủ phụ, cộng thêm an bài khống chế việc hôn nhân của Ôn tỷ tỷ và các cháu trong Ôn phủ, hiển nhiên rất rõ ràng đúng mực, phần khôn khéo này thực làm người ta bội phục.
Nếu thật sự bất đắc dĩ, nghĩ biện pháp làm cho Ôn thủ phụ đứng về phe chính mình cũng thôi đi, nhưng cho dù chỉ còn một con đường, Bùi Nguyên Ca cũng sẽ không liên lụy ông ấy và Ôn Dật Lan bị cuốn vào hoàng cung thị phi.
Hơn nữa, cho dù Ôn thủ phụ thật sự muốn đứng thành hàng, cũng có thể lựa chọn giữa Liễu thị, Vũ Hoàng Hãn hoặc Vũ Hoàng Mặc, không có đạo lý nhúng tay đến tranh đấu giữa Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng Y. Sở dĩ Đỗ Nhược Lan làm như vậy, hoàn toàn là muốn mượn thế lực của Ôn thủ phụ ngăn chặn Liễu thị về sau.
"Rốt cuộc là ai hồ đồ?" ánh mắt Bùi Nguyên Ca sắc như đao nhìn chằm chằm Đỗ Nhược Lan: "Đỗ Nhược Lan, Ôn thủ phụ là người khôn khéo cỡ nào, nếu thật sự xảy ra chuyện, tẩu cho là Ôn thủ phụ nhìn không ra là tẩu thiết kế ông ấy? Hay là tẩu nghĩ mặc dù Ôn thủ phụ biết, cũng chỉ có thể nén giận đứng về phe tẩu? Cho dù sau này tẩu thật sự tranh đấu với Liễu thị nữ, cũng còn có thời gian rất lâu giảm xóc, với sự thông minh tháo vát của Ôn thủ phụ, thời gian dài như vậy, chẳng lẽ còn không đủ để ông ấy hóa giải ân oán nho nhỏ với Liễu thị? Huống chi ông vốn cũng là bị tẩu tính kế! Đến lúc đó tẩu không sợ Ôn thủ phụ và Liễu thị bắt tay, ngược lại đối nghịch với tẩu sao? Dù sao, bọn họ đều là người bị hại, trong lòng càng thêm thích động! Liễu Hằng Nhất cũng không phải người hồ đồ!"
Lần này Đỗ Nhược Lan thật sự ngây ngẩn cả người, cúi mi trầm tư, vẻ mặt rốt cuộc toát ra khủng hoảng.
"Còn nữa, Đỗ Nhược Lan, tẩu có nghĩ tới hay không, tẩu làm như vậy sẽ mang đến cho ta hậu quả gì? Bộ quần áo kia..." Bùi Nguyên Ca lẳng lặng nhìn nàng, trong ánh mắt có chút bi ai, bỗng nhiên lắc lắc đầu, thở dài: "Tẩu chưa từng nghĩ tới, hoặc là tẩu có nghĩ tới nhưng cũng không để ý, thậm chí vui khi việc này thành, bởi vì tẩu chỉ nghĩ đến chính tẩu!"
Đỗ Nhược Lan đột ngột ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Bùi Nguyên Ca, cắn môi trắng bệch.
Bộ quần áo kia... . nếu có thể chế tạo gấp gáp giống bộ quần áo kia, nàng tự nhiên biết rõ chuyện xưa của bộ quần áo, đó là ba năm trước, Bùi Nguyên Ca bị đồn sắp vào cung làm phi tần thường xuyên ăn mặc trang điểm, mà đoạn thời gian đó, Hoàng đế xác thực vài phần xem trọng nàng, hơn nữa hình như chưa từng có cung tần nào có thể được Hoàng đế đối đãi như vậy, có lẽ Hoàng đế thực thích kiểu trang phục đó. Mà ba năm sau Bùi Nguyên Ca hồi kinh, sau khi gả vào Xuân Dương cung, lại không mặc qua quần áo tương tự, thậm chí ngay cả màu thủy lam và màu ngọc bích cũng rất ít mặc.
Chắc hẳn là vậy, nàng vì kiêng dè, miễn cho quần áo tương tự gợi lên trí nhớ của Hoàng đế, làm cho Hoàng đế sinh ra tâm tư khác.
Cái này càng thuyết minh, bộ quần áo này phá lệ có ý nghĩa với Hoàng đế.
Bởi vậy nàng thật vất vả hỏi thăm chi tiết bộ quần áo này từ những người cũ trong hoàng cung, cố ý nghĩ cách làm cho Liễu Băng Y mặc vào, như vậy khi yến tiệc bắt đầu, Hoàng đế tất nhiên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Băng Y trong đám người, nói không chừng sẽ bởi vì quần áo tương tự mà động tâm với Liễu Băng Y, tuyên nàng vào cung. Nếu Liễu Băng Y bị thu vào hậu cung, Liễu Hằng Nhất chỉ còn một con gái là Liễu Băng Hàm mới tám tuổi, cần phải năm sáu năm mới có thể gả chồng, đến lúc đó nói không chừng Lục điện hạ đã đăng cơ làm hoàng đế, nàng cũng đã trở thành hậu cung đứng đầu, có đủ thời gian nắm giữ hậu cung trong tay chính mình.
Như vậy cho dù Liễu Băng Hàm vào cung, lại có Liễu thị làm chỗ dựa, cũng chưa chắc có thể đối nghịch với nàng.
Lui một bước mà nói, cho dù Hoàng đế không nhìn trúng Liễu Băng Y, quần áo tương tự cũng sẽ gợi lên tâm tư lúc ban đầu Hoàng đế dành cho Bùi Nguyên Ca, nói không chừng sẽ bất mãn với Vũ Hoàng Mặc, dù sao Vũ Hoàng Mặc cưới nữ tử ông ấy vốn nhìn trúng. Có lẽ Hoàng đế là quân, lòng mang thiên hạ, sẽ không làm gì Bùi Nguyên Ca, nhưng trong lòng khẳng định chán ghét Vũ Hoàng Mặc, mà Vũ Hoàng Diệp lại bị cấm túc, Lục điện hạ có thể càng thêm được lòng vua.
Như vậy... kỳ thật tốt lắm!
Nhưng tâm tư này tuyệt đối không thể để Bùi Nguyên Ca phát hiện. Mà trước mắt, Bùi Nguyên Ca lại cứ như vậy nói trắng ra, trong lúc nhất thời Đỗ Nhược Lan có cảm giác bị cởi hết quần áo ném tới trước mắt bao người.
Bùi Nguyên Ca khẽ thở dài một tiếng, biết chính mình đoán không lầm.
Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên nàng không còn hứng thú đối chất với Đỗ Nhược Lan, chỉ sâu kín thở dài, khuôn mặt lại khôi phục xưa nay trầm tĩnh thong dong, thản nhiên nói: "Kỳ thực, Lục hoàng tẩu hẳn nên cảm tạ ta, nếu không phải ta cản lại Liễu Băng Y, thật sự bị phụ hoàng nhìn thấy bộ quần áo kia, cuối cùng người không hay ho sẽ không phải ta và Hoàng Mặc, mà là là Lục hoàng tẩu và Lục hoàng huynh! Lục hoàng tẩu không cần coi thường phụ hoàng, lại càng không nên đánh giá chính mình quá cao, trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Ở đế vị đã ba mươi năm, chuyện gì mà Hoàng đế chưa trải qua, sao lại nhìn không ra ảo diệu phía sau bộ quần áo kia?
Mà chuyện liên lụy đến Cảnh Nguyên, Hoàng đế tất nhiên sẽ phá lệ dụng tâm, truy tra tiền căn hậu quả, chỉ sợ cũng có rất nhiều người thấy lúc ban đầu vào cung Liễu Băng Y ăn mặc như thế nào, nửa đường bị đổi, chẳng lẽ Hoàng đế đoán không ra nàng bị người tính kế sao? Nếu lại tra thêm chút, tám chín phần mười có thể tra được Đỗ Nhược Lan. Đỗ Nhược Lan và Liễu Băng cũng không xung đột ích lợi, vì sao vô duyên vô cớ thiết kế nàng? Tiếp tục truy tra theo hướng này, nói không chừng ngay cả quan hệ giữa Vũ Hoàng Hãn và Liễu Hằng Nhất cũng có thể tra ra... .
Đến lúc đó, tâm tư Đỗ Nhược Lan rõ như ban ngày.
Mà với tình cảm Hoàng đế dành cho Cảnh Nguyên, làm sao có thể chịu được Đỗ Nhược Lan lợi dụng tình cảm của ông để tính kế Liễu Băng Y?
Ngay cả bản thân mình, mặc dù dung mạo tương tự Cảnh Nguyên, mặc dù nay ở trước mặt Hoàng đế đã có địa vị rất cao, Bùi Nguyên Ca cũng phải thật cẩn thận chuyện liên quan đến Cảnh Nguyên, miễn cho phạm vào Hoàng đế kiêng kỵ, huống chi là Đỗ Nhược Lan? Đến lúc đó không hay ho sẽ chỉ là Đỗ Nhược Lan, còn có thể liên lụy Vũ Hoàng Hãn...
Đỗ Nhược Lan nhíu mày: "Muội nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ bộ quần áo kia có duyên cớ gì khác sao?"
"Ta chỉ có thể nói, đó là phụ hoàng cấm kỵ, nhưng không quan hệ với ta, Lục hoàng tẩu tốt nhất đừng chạm vào dù chỉ một ít!" Vì tránh cho Đỗ Nhược Lan làm ra chuyện gì, Bùi Nguyên Ca không thể không cảnh cáo.
Phụ hoàng cấm kỵ? Lại không quan hệ với Bùi Nguyên Ca? Rõ ràng lúc trước người mặc dạng quần áo này là Bùi Nguyên Ca!
Nhưng mà, nhìn bộ dáng Bùi Nguyên Ca trịnh trọng cảnh cáo, Đỗ Nhược Lan lại không thể không tin tưởng, chẳng lẽ, nàng làm như vậy thiếu chút nữa biến khéo thành vụng, phạm đến phụ hoàng kiêng kỵ sao? Nếu Bùi Nguyên Ca không lừa nàng... .
Đỗ Nhược Lan bỗng nhiên rùng mình.
"Trong hoàng cung này, chuyện tẩu không biết còn rất nhiều!"
Lời lúc nãy Bùi Nguyên Ca nói đột nhiên vọng lại trong đầu, lần đầu tiên Đỗ Nhược Lan cảm thấy chính mình giống như lạc trong một mảnh sương mù, rõ ràng biết chung quanh cất giấu sát khí, lại không nhìn thấy chút nào, trong lòng tràn ngập bàng hoàng và mê hoặc, cùng với sợ hãi. Nàng... dù sao nàng cũng chỉ là con gái của Lễ bộ thượng thư, gả vào hoàng cung chỉ mới hơn một năm, hơn nữa... . hơn nữa lúc trước Lục điện hạ lại không có tiếng tăm gì, nàng có thể tiếp xúc bí ẩn càng ít.
Nhưng trong hoàng cung nguy cơ bốn phía, chưa biết chừng ngày nào nàng va chạm kiêng kỵ, sẽ thất sủng, thậm chí ૮ɦếƭ.
Nhưng Bùi Nguyên Ca không giống nàng, ba năm trước, tình thế hoàng cung hay thay đổi, Bùi Nguyên Ca vẫn có thể thong dong chu toàn, rõ ràng là người của Thái hậu, sau khi Diệp thị phản loạn vẫn có thể gả vào hoàng thất, phong quang như hiện nay, dệt hoa trên gấm, lửa cháy thêm dầu, chuyện mà Bùi Nguyên Ca biết nhất định nhiều hơn nàng, hơn nữa thủ đoạn cũng cao minh hơn nàng nhiều lắm... .
Nếu Bùi Nguyên Ca nói những lời này chính là niệm tình bạn cũ, có lẽ Bùi Nguyên Ca vẫn muốn giao hảo với nàng... .
Đỗ Nhược Lan suy tư, có chút không yên nhìn Bùi Nguyên Ca.
Không nói đến Bùi Nguyên Ca trí tuệ và hiểu biết hoàng cung, chỉ cần Bùi Nguyên Ca là hoàng tử phi của Vũ Hoàng Mặc, lại được Vũ Hoàng Mặc chuyên sủng, chính mình tạm thời không thể trở mặt với nàng, nếu không... .
"Chuyện lần này ta thay tẩu giấu giếm, xem như chấm dứt tình nghĩa mấy năm nay của chúng ta, từ nay về sau, tốt nhất tẩu không cần lại tính kế ta, hoặc là người chung quanh ta..." Bùi Nguyên Ca giống như nhìn thấu lòng nàng, lạnh lùng nói: "Ta biết trước mắt Lục hoàng huynh không thể xảy ra chuyện, càng không thể để tẩu bị gièm pha gì, nhưng nếu Lục hoàng tẩu vì nước vì dân, oanh oanh liệt liệt ૮ɦếƭ đi, chẳng những sẽ không bôi đen Lục hoàng huynh, ngược lại có thể làm cho Lục hoàng huynh càng thêm vinh sủng, thậm chí có thể kết một mối hôn nhân khác tốt hơn, ta nghĩ Lục hoàng huynh hẳn sẽ không trách ta, tẩu nói đúng không?"
Đỗ Nhược Lan ngạc nhiên, không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại trở mặt vô tình như vậy.
Nhưng lời Bùi Nguyên Ca nói lại làm Đỗ Nhược Lan dâng lên thật sâu sợ hãi, có thể thu phục Cửu điện hạ người như vậy, đi đến địa vị vinh sủng, Bùi Nguyên Ca tâm kế tất nhiên không thể khinh thường. Nhất là hôm nay, Bùi Nguyên Ca lại có thể hoàn toàn nhìn thấu lòng nàng, khắp nơi chiếm thượng phong, sự nhạy bén và kín đáo thật làm nàng khi*p sợ, càng làm cho nàng có cảm giác Bùi Nguyên Ca là một đối thủ vĩnh viễn không thể đánh bại.
"Nguyên Ca ——" Đỗ Nhược Lan cầu xin, ý đồ vãn hồi.
Bùi Nguyên Ca lại căn bản không để ý tới nàng, đánh gãy lời nàng, nói: "Ta sẽ không dễ dàng tha thứ một con rắn độc ở bên cạnh ta, mà biện pháp tốt nhất chính là làm cho nó ૮ɦếƭ đi, nếu ta ra tay, tất nhiên một đòn chắc chắn ૮ɦếƭ, sẽ không cho nó cơ hội đánh trả! Nếu tẩu muốn thử một lần, ta cũng không có ý kiến!"
Lời nói tràn ngập sát khí, Đỗ Nhược Lan không rét mà run, thân thể nhịn không được run rẩy.
Thấy đe dọa có hiệu quả, Bùi Nguyên Ca thấy tốt lập tức thu, lại nói: "Nhưng mà, nếu tẩu an an phận phận làm Lục hoàng tử phi của tẩu, nể mặt Lục hoàng huynh, ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ làm khó tẩu, nói không chừng khi nào đó sẽ giúp đỡ tẩu một phen, dù sao, ta cũng không muốn nhìn Lục hoàng huynh bị tẩu liên lụy, ngược lại làm cho Vũ Hoàng Diệp và Liễu thị chiếm thượng phong! Đến tột cùng nên lựa chọn như thế nào, Lục hoàng tẩu tốt nhất nên hiểu rõ!"
Bỏ lại lời nói lạnh như băng, Bùi Nguyên Ca xoay người rời đi.
Lại tính kế nàng và Ôn tỷ tỷ, bạn bè như Đỗ Nhược Lan hiển nhiên không thể tiếp tục kết giao. Nhưng Đỗ Nhược Lan chung quy là hoàng tử phi của Vũ Hoàng Hãn, có lẽ sẽ là Hoàng hậu tương lai, bởi vậy nàng mới vừa đấm vừa xoa, tốt nhất từ nay về sau Đỗ Nhược Lan sợ nàng, đừng trêu chọc nàng nữa. Nếu không... giống như nàng nói, nàng tuyệt đối sẽ không để mặc một con rắn độc ở bên người!
Quan hệ giữa hai người đến tột cùng ra sao, liền xem Đỗ Nhược Lan lựa chọn như thế nào.
Bùi Nguyên Ca đi ra thiên điện, đến trước cửa ánh trăng đã thấy Ôn Dật Lan vốn đã bị nàng đuổi đi đứng cách đó không xa, nhìn vài cành hồng mai trước mắt, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hiển nhiên tâm tư không ở trên hoa mai. Mà hoa mai đỏ tươi đón dung nhan Ôn Dật Lan xinh đẹp cũng chiết xạ ra ba phần sầu bi, có chút không giống Ôn Dật Lan sang sảng ngay thẳng, làm người ta sầu não.
Nghe được tiếng bước chân Bùi Nguyên Ca, Ôn Dật Lan quay đầu, cười cười lại mang theo ba phần miễn cưỡng, ba phần chua xót: "Nguyên Ca, nàng tính kế tỷ có phải không?"
"Ôn tỷ tỷ... ." Bùi Nguyên Ca xưa nay nhanh mồm nhanh miệng, giờ phút này cũng không biết nên nói gì.
"Bộ quần áo kia khẳng định có vấn đề, cho nên muội mới có thể biến sắc mặt, mới có thể kiên trì làm cho Liễu Băng Y đổi bộ khác. Nếu không phải trong lúc vô ý tỷ làm đổ nước trà, làm ẩm ướt quần áo của Liễu Băng Y, Đỗ Nhược Lan cũng sẽ không có cơ hội dùng bộ quần áo kia làm văn." Ôn Dật Lan ngơ ngẩn nói: "Kỳ thật, tỷ vốn cũng có chút khó hiểu, tỷ vốn nhìn kỹ đường, là cung nữ kia đột nhiên ᴆụng vào. Nhưng bởi vì cung nữ đưa Liễu Băng Y đi tìm quần áo là người của Đỗ Nhược Lan, bởi vì sau đó là Đỗ Nhược Lan gọi tỷ rời đi, tỷ mới không suy nghĩ nhiều..."
Nàng không phải hoàn toàn không nhận thấy được, chỉ là... bởi vì nàng tin tưởng Đỗ Nhược Lan!
Bùi Nguyên Ca đương nhiên hiểu được điểm ấy, cũng bởi vì như thế, nàng mới càng thêm không thể tha thứ Đỗ Nhược Lan.
Đỗ Nhược Lan sở dĩ lợi dụng Ôn tỷ tỷ, muốn làm cho Liễu thị và Ôn thủ phụ kết thù, về phương diện khác cũng là vì lợi dụng lòng tin của Ôn tỷ tỷ. Dù sao Liễu Băng Y là người thực cẩn thận, vô duyên vô cớ làm sao nàng có thể theo người ta rời đi, dễ dàng mặc vào quần áo của người khác? Đúng là bởi vì xưa nay thanh danh Ôn tỷ tỷ sáng sủa không có tâm cơ, cũng không xung đột ích lợi với Liễu Băng Y, cho nên càng dễ dàng dụ dỗ Liễu Băng Y mắc câu. Nhưng cứ như vậy, Liễu Băng Y nhất định sẽ hận Ôn tỷ tỷ thấu xương, bởi vì nàng vốn tin tưởng Ôn tỷ tỷ không có ý hại nàng ...
Lợi dụng lòng tin của người khác tính kế đối thủ, hơn nữa người này là Ôn tỷ tỷ, điểm ấy Bùi Nguyên Ca không thể tha thứ Đỗ Nhược Lan.
Đối với Bùi Nguyên Ca mà nói, Ôn Dật Lan là tồn tại đặc biệt. Đúng, tính tình Ôn tỷ tỷ sang sảng ngay thẳng, tâm địa thiện lương, nhưng cũng không có nghĩa nàng ngu xuẩn. Sinh trưởng ở hoàn cảnh như Ôn phủ, có một đám thứ tỷ thứ muội, lại từng giao tiếp với các tiểu thư quý tộc, với tính tình của Ôn tỷ tỷ, chỉ sợ cũng không thiếu bị người tính kế, bị người phản bội. Nhưng mà, cho dù nhìn thấy người không quen biết gặp phiền toái, nàng vẫn sẽ nhảy ra bênh vực kẻ yếu, vẫn sẽ bảo hộ người yếu, vẫn sẽ tin tưởng bạn bè...
Không phải nàng không biết lòng người khó lường, mà là nàng càng nguyện ý nghĩ lòng người theo hướng tốt đẹp.
Có lẽ có người cảm thấy như vậy thực ngốc, thực xuẩn, dễ bị lợi dụng, nhưng trên thực tế, người như vậy thật sự rất khó, cũng thực dũng cảm, gặp được một người chính là phúc khí, bởi vì tin tưởng người khác cũng cần dũng khí rất lớn, càng trải qua thế sự càng như thế.
Phụ thân, mẫu thân và Ôn tỷ tỷ, đều là người như vậy, bọn họ đều có một trái tim cường đại.
Mà Bùi Nguyên Ca không phải.
Cho dù trí tuệ nhạy bén như thế nào, ở sâu trong nội tâm, nàng vẫn mẫn cảm mà nhát gan, cho nên kiếp trước bị thảm thiết phản bội, sau khi sống lại nàng không tin bất luận kẻ nào, không giao phó cảm tình cho bất cứ ai. Cho nên sau khi sống lại, mặc dù biết phụ thân thật tâm yêu thương nàng, nàng cũng chỉ lợi dụng ông đối phó Chương Vân; mặc dù Ôn Dật Lan giúp nàng bênh vực kẻ yếu, nàng và Ôn Dật Lan tương giao cũng mang theo lợi dụng; mặc dù có thể cảm giác được mẫu thân tốt với nàng, nàng cũng cố chấp xem như không thấy... .
Khi đó, lòng nàng hoàn toàn là hắc ám.
Nhưng bởi vì gặp phụ thân mẫu thân, còn có Ôn tỷ tỷ quang minh lỗi lạc như vậy, nàng mới có thể chậm rãi mở lòng.
Lòng người ích kỷ, khi còn sống, Bùi Nguyên Ca không thể cam đoan chính mình sẽ không gặp lòng người âm ám, thậm chí chính nàng cũng có một mặt như vậy. Nhưng ít nhất nàng không bắt nạt tính kế người tốt, không muốn người tốt trên đời này nơi nơi vấp phải trắc trở, mãi đến khi trái tim cường đại của bọn họ rốt cuộc kiên trì không nổi nữa, nản lòng thoái chí, trở nên ích kỷ, lạnh lùng, âm hiểm, ngoan độc... Sau đó nàng lại cảm thán lòng người âm ám, cảm thán lúc này không có bất luận kẻ nào có thể tin tưởng!
Cho nên, nàng phá lệ không thể dễ dàng tha thứ Đỗ Nhược Lan tính kế Ôn Dật Lan vốn không có xung đột lợi ích.
"Nguyên Ca, tỷ rất khó chịu, vì sao Nhược Lan có thể tính kế tỷ? Có lẽ Nhược Lan cũng không quá đáng lắm, ít nhất nàng không giống Tiêm Nhu tỷ tỷ hạ độc tỷ, nhưng mà... ." Ôn Dật Lan nhẹ giọng nói, mang theo một chút mê mang, trong đôi mắt chậm rãi nổi lên nước mắt: "Tiêm Nhu tỷ tỷ thay đổi, Nhược Lan cũng thay đổi, còn có những người khác cũng thay đổi... . Nguyên Ca, có phải mọi người đều sẽ thay đổi hay không?" Hai mắt đẫm lệ ௱ôЛƓ lung mang theo chua xót nàng vốn không nên có: "Nguyên Ca, có phải có một ngày muội cũng thay đổi không?"
Đầu tiên là Lý Tiêm Nhu, sau là Đỗ Nhược Lan, mặc dù nàng sáng sủa như thế nào, trong lòng cũng buồn khó chịu.
"Có lẽ muội cũng sẽ chậm rãi thay đổi, nhưng mà, muội đối với Ôn tỷ tỷ sẽ không thay đổi!" Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói, thong thả trầm thấp lại mang theo chân thật, đáng tin, kiên quyết và khẳng định.
Ôn Dật Lan đột ngột giương mắt, nhìn Bùi Nguyên Ca, có chút run run nói: "Nguyên Ca, muội nói thật vậy chăng?"
"Ừ, thật sự, chỉ cần Ôn tỷ tỷ đối với muội không thay đổi, muội đối với Ôn tỷ tỷ cũng sẽ không thay đổi!" Bùi Nguyên Ca kiên định nói.
Nước mắt Ôn Dật Lan lập tức bừng lên, bỗng nhiên chạy tới, gắt gao ôm lấy Bùi Nguyên Ca, có chút nghẹn ngào nói: "Nguyên Ca, tỷ đối với muội sẽ không thay đổi, muội cũng đừng thay đổi được không? Chúng ta vĩnh viễn đều không cần thay đổi, vĩnh viễn đều tốt như vậy được không?"
"Được!" ánh mắt Bùi Nguyên Ca cũng có chút mơ hồ: "Chúng ta vĩnh viễn đều không thay đổi!"
Thời tiết âm trầm hồi lâu, rốt cuộc bắt đầu bay xuống bông tuyết, trắng noãn như mây, từ nhỏ đến lớn, chậm rãi rơi trên tóc, trên vai, trên người cả hai, chậm rãi rơi trên mặt đất rộng lớn, che giấu tất cả dơ bẩn và cảnh còn người mất, thay vào đó là một mảnh mờ mịt trắng xóa, trắng tinh thuần, trắng thấu triệt, trắng không nhiễm một tia bụi bậm...
Một mặt khác của cửa ánh trăng, bỗng nhiên lóe ra một bóng dáng nguyệt bạch.
Vũ Hoàng Hãn lẳng lặng nhìn hai người cách đó không xa, trên mặt thanh quý mà nho nhã phức tạp khôn kể, có lẽ vì biết không ai nhìn thấy, vẫn mỉm cười, trong ánh mắt lóe ra sâu thẳm quang mang, ẩn hàm vô số cảm xúc cùng với cô đơn. Vĩnh viễn đều không cần thay đổi... Có lẽ càng trong hoàn cảnh phức tạp biến hoá, lại càng hướng tới tình cảm thuần túy tốt đẹp, kỳ thật, hắn cũng hy vọng có thể gặp được một người vĩnh viễn cũng không thay lòng với hắn. . . .
Vũ Hoàng Mặc thật may mắn, bởi vì gặp được Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan cũng may mắn, bởi vì các nàng gặp được nhau, trở thành bạn tốt.
Mà Đỗ Nhược Lan vốn cũng may mắn bởi vì nàng gặp Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan, nhưng nàng lại tự tay hủy diệt tất cả... Có lẽ nàng vĩnh viễn cũng sẽ không biết, đến tột cùng nàng đã bỏ lỡ cái gì; có lẽ thật lâu về sau nàng sẽ biết, nhưng rốt cuộc không thể vãn hồi, lòng người không chịu nổi nhất chính là thương tổn!
Vũ Hoàng Hãn nghĩ, ánh mắt lại xẹt qua bóng dáng bên cạnh cây mai, xoay người đi tới thiên điện chỗ Đỗ Nhược Lan.
Bên cạnh gốc mai, hồi lâu, Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan mới thu liễm cảm xúc, đối diện lẫn nhau, mặc dù trong mắt còn một chút lệ quang, nhưng theo bản năng xuất hiện ý cười. Ôn Dật Lan lấy quyên khăn, xoa xoa nước mắt, có chút ngượng ngùng nói: "Nguyên Ca, chúng ta đừng đứng ngốc ở chỗ này. A, hình như sắp khai yến rồi, chúng ta nhanh tìm một chỗ rửa mặt chải đầu trang điểm lại, sau đó đi dự tiệc đi!"
"Được, trường hợp này đến muộn cũng không tốt!" Bùi Nguyên Ca gật gật đầu.
Tùy tiện tìm một cung điện, đám người Tử Uyển hầu hạ Bùi Nguyên Ca và Ôn Dật Lan rửa mặt chải đầu, đoàn người lại vội vàng đi tới cung điện tổ chức tiệc.
Nhưng mới đi đến một nửa, Sở Quỳ vốn ở lại yến hội xem xét tình hình đột nhiên chạy tới, vẻ mặt lo âu nói: "Hoàng tử phi, không tốt, Cửu điện hạ đã xảy ra chuyện!"