Bùi Nguyên Ca cầm hộp gấm trong tay Tử Uyển. Nàng mở ra, mỉm cười nói: "Nghe nói cha thích nhất là hoa mai nên con gái đã tiện dùng nó để thêu bức “mai thọ đồ” chúc thọ người." Nàng và Tử Uyển cùng nhau mở cuốn tranh được gấp tinh xảo ra. Trên tấm lụa trắng như tuyết, cành cây màu xanh biếc khỏe khoắn, đầu cành điểm sắc vàng ngạo nghễ, hoa mai khí thế ngạo cốt biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn, hiện ra nét vẽ cực kỳ cao siêu. Mực đen như đêm, hồng sa như ngọc, màu sắc rực rỡ nhưng dùng để chúc thọ thì lại không quá thích hợp.
"Tranh đẹp!" Bùi Chư Thành yêu mai thành si (yêu đến mức ngây ngốc), vừa nhìn thấy bức tranh đã bật thốt lên khen ngợi.
Trong lòng Chương Vân không vui, cố ý bới móc: "Tứ tiểu thư nói đây là bức mai thọ đồ, nhưng chúng ta chỉ thấy mỗi hoa mai. Không biết chữ \'Thọ\' này giải thích thế nào?"
Không ai có thể ngờ rằng Bùi Nguyên Xảo sẽ tiếp lời. Nàng chăm chú nhìn bức mai thọ đồ rất lâu rồi mới giật mình kinh ngạc nói: "Chợt nhìn qua chỉ thấy hoa mai, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện hoa mai, cành mai thưa thớt có quy luật, vừa vặn tạo thành ấn triện chữ “thọ”, khó trách tên là mai thọ đồ! Trong chữ có họa, trong họa có chữ, bức mai thọ đồ này của tứ muội, có thể nói là tranh chữ song tuyệt!" Chương Vân coi mẹ con bọn họ như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt. Nếu so sánh, có lẽ tứ tiểu thư còn tốt hơn rất nhiều.
"Không phải song tuyệt, là tam tuyệt!" Bùi Chư Thành không kiềm được yêu thích trong lòng. Ông đứng dậy nhìn gần hơn rồi bật thốt lên: "Đây không phải bức tranh vẽ mà là tranh thêu! Thêu sống động như thật, nếu không chạm vào đường thêu, quả thực ta cũng không thể tin được! Ca nhi, mai thọ đồ này do chính con vẽ rồi tự thêu sao? Dung chữ với họa, trong họa ẩn chữ, thật sự là ý tưởng tinh tế xưa nay chưa từng có, còn kỹ năng thêu siêu tuyệt như vậy... Ca nhi, mai thọ độ này quá mức hoàn hảo, là thọ lễ tốt nhất ta nhận được”.
Ông quay đầu phân phó Thạch Nghiễn: "Đi tới tiền thính tháo bức xuân mai đồ đang treo xuống, thay bằng mai thọ đồ của tứ tiểu thứ. Ta muốn tất cả mọi người chiêm ngưỡng tài năng xuất chúng của con gái ta!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, đố kỵ và ao ước.
Xuân mai đồ treo trong tiền thính nơi Bùi phủ đãi khách, chính là do đương kim hoàng thượng tự tay viết. Hoàng thượng rất ít khi vẽ, mà số đại thần được ban thưởng như vậy lại không có mấy ai. Cho nên Bùi Chư Thành vô cùng đắc ý, vẫn luôn treo ở tiền thính khoe khoang. Không ngờ lão gia xem trọng Mai thọ đồ của tứ tiểu thư như vậy, lại lấy nó thay ngự 乃út của hoàng thượng. Có thể tưởng tượng được, khách khứa ở tiền sảnh nhìn thấy tất nhiên sẽ hỏi. Phen này, danh tiếng của tứ tiểu thư có thể nói không ai sánh bằng.
Tuy kinh phật của Bùi Nguyên Hoa thành tâm nhưng phụ thân lại không tin Phật. Thọ lễ của Bùi Nguyên Xảo bình thường. Còn Bùi Nguyên Dung, loại bảo kiếm trang sức như vậy thực sự quá nhiều, phụ thân cũng phải võ tướng thích chém Gi*t. Chỉ có mai thọ đồ của nàng khiến phụ thân yêu thích. Lòng hiếu thảo và tâm tư nhạy bén của nàng đều được thể hiện ra nên được phụ thân thích là chuyện rất bình thường .
Nhưng Bùi Nguyên Ca cũng không ngờ sẽ như vậy nên hơi bất an nói: "Cha, làm như vậy không tốt lắm đâu?"
"Trẻ con trong nhà thì biết cái gì? Ngự 乃út của hoàng thượng cao quý như vậy, sao có thể để trong tiền sảnh cho phong sương tuyết vũ, năm tháng ăn mòn được chứ? Đó không phải đại bất kính với hoàng thượng sao?" Bùi Chư Thành nghiêm trang nói, nhanh chóng thay đổi sắc mặt, mặt mày hớn hở: “Nhưng khuê nữ của ta thì khác, mài hỏng rồi thì con lại thêu cho ta bức khác."
Tuy nói như vậy nhưng có ai không nhìn ra ông đang muốn khoe ra ngoài?
"..." Bùi Nguyên Ca yên lặng cúi đầu. Nàng phát hiện, phàm là làm quan lâu dài, miệng ai cũng có thể đổi trắng thay đen. Cha cũng không ngoại lệ.
Chương Vân hoài nghi nói: "Nô tỳ còn tưởng rằng, thầy dạy không ngừng gây khó dễ cho tứ tiểu thư. Không ngờ thư pháp, hội họa và thêu thùa của tứ tiểu thư đã tinh tuyệt như thế? Chẳng lẽ các tiên sinh bị oan uổng rồi sao?" Ánh mắt bà ta sắc bén, Bùi Nguyên Ca trước đây tuyệt đối không có tài hoa như vậy. Người này quả nhiên có vấn đề.
"Lời này của Chương di nương không đúng rồi. Tuy rằng tiên sinh không tốt nhưng cũng không thể vì thế mà bỏ bê chính mình? Muốn được như vậy đều do chăm chỉ luyện tập mà ra. Nếu không, không chỉ mình ta bị mất mặt mà ngay cả phụ thân và Bùi phủ cũng mất mặt theo!" Bùi Nguyên Ca mỉm cười nhưng trong lòng đang rỉ máu. Không ai biết được, kiếp trước nàng xuất giá không có tài nghệ gì. Sau khi xuất giá, nàng phải trải qua bao nhiêu vất vả cố gắng mới có thể học tới mức tinh tuyệt như vậy, thâm chí còn học quản trướng buôn bán. Đơn giản là vì Vạn Quan Hiểu thích nữ tử tài nghệ siêu tuyệt, thích nữ tử hiền lương thục đức.
Hao hết tâm huyết như thế, để cuối cùng đổi bằng tính mạng của nàng và đứa con trong bụng!
Bùi Chư Thành gật đầu tán thưởng lại khiến Bùi Nguyên Dung tức giận đến mức mặt mày trắng bệch. Theo Bùi Nguyên Ca nói, giờ nàng tài nghệ không tinh, chính là không có mặt mũi, còn làm mất mặt phụ thân và Bùi phủ sao?
Đúng lúc này, có hạ nhân bên ngoài báo lại: "Lão gia, Binh bộ thượng thư Trương đại nhân tới chúc thọ, kiệu của Trương phu nhân cũng sắp đến nội viện."
Khách đến chúc thọ đã bắt đầu tới cửa, Bùi Chư Thành ở tiền viện chiêu đãi nam khách. Nữ khách ở hậu viện tất nhiên do Chương Vân là chưởng phủ đón tiếp. Ngày thường đều là thời điểm Bùi Nguyên Dung nổi bật, nhưng hôm nay đã có Bùi Nguyên Ca ở đây, đấu kỳ, hoa yến, "An ngàn quán", tóm lại, Bùi Nguyên Ca cũng coi như nổi danh trong kinh thành. Chính vì vậy, các phu nhân khó tránh khỏi tò mò, lúc này nhìn thấy người thực lại càng kinh ngạc vì mĩ mạo và khí độ trầm tĩnh tú lệ của nàng, toàn thân đều toát lên phong cách quý phái, không ngớt buông lời khen lời.
Những lời này rơi vào trong tai Chương Vân đau giống như kim châm.
Tình cảnh của Bùi Nguyên Dung và Bùi Nguyên Ca lúc này, thật giống bà và Minh Cẩm trước đây. Ai ai cũng khen ngợi Minh Cẩm, còn bà chỉ có thể ở bên cạnh làm nền cho Minh Cẩm. Nhưng năm đó, làm nền như bà còn có thể trừ bỏ Minh Cẩm, khiến Bùi Chư Thành và Thư Tuyết Ngọc trở mặt thành thù, còn bà thì độc đại. Hôm nay cũng giống như vậy, là cơ hội hủy diệt tiện nha đầu này! Bà ta nhìn Bùi Nguyên Dung, cười nói: "Dung nhi, các ngươi đừng ở nơi này gò bó, đưa các tiểu thư đến hậu hoa viên chơi đi!"
"Chương di nương, trước kia không có Tứ tiểu thư ở đây thì không tính. Nay tứ tiểu thư đã ở đây, đích thứ khác nhau, dù sao vẫn phải lấy tứ tiểu thư là trên hết. Sao có thể để cho Bùi tam tiểu thư chiêu đãi các vị tiểu thư được?" Người nói là phu nhân Binh bộ thượng thư Trương thị. Phu quân của bà và Bùi Chư Thành có quan hệ vô cùng tốt. Còn bà vẫn luôn chướng mắt Chương Vân, bởi vậy mới lên tiếng chế giễu.
Lời này vừa nói ra, lập tức có không ít phu nhân chỉ trỏ, lộ vẻ mặt đồng ý.
Tuy Chương Vân quản lí Bùi phủ, nhưng dù sao cũng chỉ là thi*p thất. Những vị phu nhân ở đây trừ người có mưu đồ thì có ai thật sự qua lại thân thiết với bà ta? Chẳng lẽ để nhóm tiểu thi*p trong nhà lấy tấm gương đó mà học theo, chèn ép chính thất, huyên tân đoạt chủ sao?
"Chắc do di nương sơ sót thôi. Việc này cũng không có gì to tát, xưa nay ta không để nó ở trong lòng, di nương cũng không cần tạ lỗi với ta. Mọi người đều là người một nhà nên không cần khách khí như vậy." Bùi Nguyên Ca nói xong, chẳng những biểu dương phong thái của nàng, ngược lại còn đặt tội danh bất kính đích nữ lên đầu Chương Vân. Nàng càng nói không cần tạ lỗi thì Chương Vân càng phải tạ lỗi. Nếu không, trước mắt bao người như vậy, Chương Vân tự mình lộ ra không biết quy củ thì không nói, còn không có khí độ, bị người vạch sai nhưng vẫn không bồi tội với tứ tiểu thư.
Chương Vân không thể nào ngờ được, thọ yến vừa mới bắt đầu, Bùi Nguyên Ca đã hạ uy với nàng như vậy!