Đây là có chuyện gì?
Vũ Hoàng Diệp vừa khi*p sợ vừa tức giận, ánh mắt như đao, hắn hao tổn tâm cơ, không tiếc hạ độc với cháu gái cưng của Ôn thủ phụ, bắt cóc hoàng tử phi, thậm chí vừa rồi thiếu chút nữa hạ lệnh Gi*t ૮ɦếƭ Lục hoàng tử Vũ Hoàng Hãn... Mạo hiểm phiêu lưu lớn như vậy, thế nhưng người trong xe lại không phải Bùi Nguyên Ca, mà là nữ nhân tên Ôn Dật Tĩnh? Vì sao nàng lại xuất hiện trong xe ngựa Xuân Dương cung? Lại vừa vặn xuất hiện ở đường lên núi?
May mắn hắn vừa rồi do dự muốn Gi*t Vũ Hoàng Hãn hay không, nếu vì nữ nhân này bị dính hiềm nghi mưu hại hoàng tử, thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Vũ Hoàng Diệp hai tay nắm chặt thành thành quyền, cắn răng: "Ngươi là ai? Vì sao ở trong xe ngựa của Bùi Nguyên Ca?"
"Hồi Thất điện hạ, tiểu nữ Ôn Dật Tĩnh, là cháu gái của Ôn thủ phụ. Bởi vì nhị tỷ tỷ nhà ta bị ốm, tiểu nữ lên núi thăm, vừa vặn gặp được Cửu hoàng tử phi, trò chuyện với nhau hợp ý. Ai biết khi trở về xe ngựa của tiểu nữ không biết tại sao trục bánh đà bị hỏng, không thể xuống núi, cho nên Cửu hoàng tử phi cho tiểu nữ mượn xe ngựa của nàng. Không nghĩ tới trên đường đi gặp ςướק phỉ, may nhờ Thất điện hạ cứu giúp, đại ân đại đức, tiểu nữ không có gì hồi báo..."
Nói xong, vẻ mặt cực kỳ thẹn thùng, chỉ kém nói "lấy thân báo đáp".
Trục bánh đà bị hỏng? Không thể xuống núi? Bùi Nguyên Ca cho nàng mượn xe ngựa? Chuyện này nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái! Vũ Hoàng Diệp âm thầm nhíu mày, chẳng lẽ Bùi Nguyên Ca đã nhận ra cái gì, cố ý phá hư trục bánh đà xe ngựa của Ôn Dật Tĩnh? Nhưng mà, nếu nàng thật sự nhận thấy được khác thường, cứ việc ở lại thôn trang, làm cho hộ vệ đi báo tin là được rồi, vì sao lại muốn nữ nhân này thay mận đổi đào? Thật sự làm cho hắn suy nghĩ trăm lần cũng không hiểu.
Hay là, Bùi Nguyên Ca cũng không nhận thấy được gì, mọi chuyện chỉ là đúng dịp mà thôi?
Vũ Hoàng Diệp nhíu mày trầm tư, tuy rằng chuyện đến tình trạng này, tính toán của hắn đã bị hủy toàn bộ, nhưng với sự kiêu ngạo của hắn, lại càng muốn biết rõ ràng hắn thất bại ở chỗ nào? Nghĩ, hắn cố nén cảm giác thất bại, mỉm cười nói: "A? Khéo như vậy sao? Trục bánh đà xe ngựa của Ôn tam tiểu thư trùng hợp bị hư sao? Chẳng lẽ nô tài Ôn phủ đã chậm trễ ngươi đến tình trạng này? May là ở thôn trang bị hư, nếu là ở giữa đường, vậy thì có thể nguy rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Dật Tĩnh có chút đỏ lên.
Trục bánh đà xe ngựa của nàng đương nhiên không phải "đúng dịp" bị hỏng, mà là nàng cố ý bày mưu đặt kế người hầu làm hư, mục đích vì muốn lên xe ngựa của Bùi Nguyên Ca. Dù sao, xe ngựa của hoàng thất cẩm tú huy hoàng, rất nhiều quy chế tầm thường quan lớn cũng không thể sử dụng, nếu có thể ngồi xe ngựa như vậy hồi kinh về phủ, lại là Cửu hoàng tử phi tự mình đưa nàng trở về, người trong Ôn phủ tuyệt đối không dám lại khinh thường nàng, ngay cả mẹ cả Ôn phu nhân cũng phải xem trọng nàng vài phần, vừa vặn có thể làm cho nàng hãnh diện.
Vừa mới bắt đầu, Bùi Nguyên Ca hình như có chút không muốn, nhưng nàng liều ૮ɦếƭ dây dưa, cố ý nói chuyện giật gân, nói nếu nàng có chuyện gì ngoài ý muốn đều là lỗi của Bùi Nguyên Ca, rốt cuộc bị nàng dây dưa khó chịu, Bùi Nguyên Ca đơn giản lựa chọn chính mình ở lại thôn trang, cho nàng mượn xe ngựa, đưa nàng về Ôn phủ trước, xe ngựa lại quay về thôn trang đón Bùi Nguyên Ca.
Lần đầu tiên ngồi trong xe ngựa hoàng thất xa hoa như vậy, nàng đang hưng phấn lại gặp ςướק phỉ.
Nhìn đạo tặc hung thần ác sát Gi*t ૮ɦếƭ toàn bộ hộ vệ đi theo nàng, mùi máu tươi tràn ngập bốn phía, ngay lập tức, xe ngựa nàng và bọn nha hoàn bị người bắt cóc. Dọc theo đường đi, Ôn Dật Tĩnh không biết nghĩ tới bao nhiêu hậu quả bi thảm, vốn nghĩ đến lần này nhất định xong đời, không nghĩ tới trong cái rủi có cái may, gặp được ba vị hoàng tử.
Tuy rằng nàng nghe không hiểu lắm lời Thất điện hạ, Lục điện hạ và Cửu điện hạ nói, nhưng lại biết rõ là Thất điện hạ cứu nàng, cái này thật là kinh hỉ không giống tầm thường.
Mới vừa rồi bị bắt cóc bối rối, được người cứu rung chuyển, hơn nữa trước mắt lại là Thất điện hạ anh tuấn tôn quý như thế... Ôn Dật Tĩnh ngẩng đầu nhìn gương mặt Vũ Hoàng Diệp góc cạnh rõ ràng, trên mặt lại đỏ bừng, hơi cúi đầu. Ở nơi rừng sâu núi thẳm này, nàng lại được Thất điện hạ cứu, có thể nói là nhân duyên trời định, định mệnh của nàng là gả cho Thất điện hạ!
Ba vị hoàng tử ở đây đều là người cực kỳ sâu sắc, làm sao nhìn không ra tâm tư Ôn Dật Tĩnh?
Thấy nàng ánh mắt mơ hồ, hai gò má đà hồng, hiển nhiên chuyện xe ngựa hỏng có nội tình khác. Vũ Hoàng Diệp hơi suy tư, liền không khó đoán được, tất nhiên là Ôn Dật Tĩnh vì leo lên Bùi Nguyên Ca, làm hư xe ngựa, mượn cơ hội này muốn ngồi cùng xe với Bùi Nguyên Ca, vì chính mình tạo thế.
Vũ Hoàng Diệp âm thầm cắn răng, hận Ôn Dật Tĩnh thấu xương.
Vốn hắn còn tưởng rằng Bùi Nguyên Ca khám phá ra mưu tính, cố ý thay mận đổi đào, nhưng hiện tại thoạt nhìn, lại rõ ràng là nữ nhân này thấy người sang bắt quàng làm họ, một hai muốn ngồi chung xe với Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Ca không muốn bị nàng dây dưa, đành phải cho nàng mượn xe ngựa, đưa nàng về Ôn phủ trước. Nữ nhân này muốn leo lên quyền quý, lại trời xui đất khiến làm cho hắn uổng phí khí lực, còn thiếu chút gây ra sai lầm lớn, thật sự đáng ૮ɦếƭ!
Hắn mưu tính đã lâu, toàn bộ bị hủy vì nữ nhân này thấy người sang bắt quàng làm họ!
"Này cũng coi như ý trời, có thể gặp nhau ở nơi rừng sâu núi thẳm, anh hùng cứu mỹ nhân, có thể thấy được hai vị nhân duyên không phải ít." Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên cười nhàn nhạt nói: "Hơn nữa Ôn tam tiểu thư cũng xem như may mắn, may mắn người cứu ngươi là Thất hoàng huynh. Nếu không, Ôn tam tiểu thư bị đạo tặc bắt cóc như vậy, rốt cuộc danh dự có tổn hại, biện pháp tốt nhất chính là kết lương duyên với nam tử cứu ngươi, nếu người cứu ngươi tướng mạo xấu xí, phẩm hạnh bại hoại, Ôn tam tiểu thư không muốn gả, chỉ có lấy ૮ɦếƭ tỏ trong sạch, hoặc là xuất gia thanh đăng cổ phật cả đời mới có thể giải thoát."
Vũ Hoàng Hãn nao nao, ngụ ý của Cửu hoàng đệ hiển nhiên là đề điểm Ôn Dật Tĩnh.
Nếu không muốn ૮ɦếƭ hoặc là xuất gia, biện pháp tốt nhất chính là nắm chặt Vũ Hoàng Diệp trước mắt, gả cho hắn.
Nhưng Ôn Dật Tĩnh vừa mới tự báo thân phận, là cháu gái của thủ phụ Ôn các lão, nếu Vũ Hoàng Diệp thật sự cưới nàng, chẳng phải là mượn sức Ôn thủ phụ hay sao? Ôn thủ phụ là thanh lưu đứng đầu, Liễu thị lại lấy thanh lưu quan văn lập nghiệp, cứ như vậy, địa vị Vũ Hoàng Diệp trong giới thanh lưu chẳng phải càng thêm củng cố? Cửu hoàng đệ không có khả năng không nghĩ đến chuyện này, lại vì sao muốn nói như vậy? Hay là trong đó có thâm ý khác?
Nghĩ Vũ Hoàng Mặc thường ngày nhạy bén, Vũ Hoàng Hãn quyết định tạm thời bảo trì trầm mặc.
Nghe vậy, Vũ Hoàng Diệp đột ngột quay đầu, ánh mắt như dao sắc bắn về phía Vũ Hoàng Mặc, lợi hại và đông lạnh trong đôi mắt gần như có thể xuyên qua người.
Vũ Hoàng Mặc đánh chủ ý gì? Muốn đẩy Ôn Dật Tĩnh cho hắn? Nữ nhân này vì leo lên Bùi Nguyên Ca, làm hại toàn bộ kế hoạch của hắn thất bại, trong lòng hắn sớm đã hận thấu nàng, Vũ Hoàng Mặc lại cố tình nói như vậy, rõ ràng muốn cho hắn ngột ngạt!
Mà Ôn Dật Tĩnh đã sớm sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là nghĩ đến hoàn cảnh thê lương.
"Nhưng mà, Ôn tam tiểu thư cũng không cần lo lắng, Thất hoàng huynh yêu dân như con, nếu không cũng sẽ không đến rừng sâu núi thẳm tiêu diệt đạo phỉ, vì dân trừ hại, lại làm sao có thể nhẫn tâm, trơ mắt nhìn Ôn tam tiểu thư rơi vào hoàn cảnh thê lương như vậy? Huống chi, Ôn tam tiểu thư vẫn là cháu gái Ôn thủ phụ, Thất hoàng huynh tất nhiên luyến tiếc, nói vậy không lâu sau, ta có thể rượu mừng của hai vị!" Vũ Hoàng Mặc âm thầm đề điểm Ôn Dật Tĩnh.
Trong đôi mắt Ôn Dật Tĩnh ánh sáng nhạt chợt lóe, mơ hồ nghĩ tới điều gì.
Thấy thế, Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, cầm cương chuyển đầu ngựa, chạy nhanh về phía thôn trang giữa sườn núi, chắc là Ôn Dật Tĩnh đã hiểu được hàm ý trong lời hắn nói. Nhưng mà, cho dù nàng không rõ cũng không có vấn đề gì, phụ thân nàng, còn có vị Dung di nương kia đều sẽ giúp đỡ làm cho nàng hiểu được... Tuy rằng không biết Nguyên Ca vì sao phải thúc đẩy Ôn Dật Tĩnh và Vũ Hoàng Diệp, nhưng nếu Nguyên Ca muốn làm như vậy, hắn tất nhiên sẽ hỗ trợ.
Nếu không khi chuyện xảy ra, Nguyên Ca có thể ở lại thôn trang, phái người hồi kinh báo tin, làm cho hắn đến đón nàng, mà không cần thiết lấy Ôn Dật Tĩnh thay mận đổi đào.
Vũ Hoàng Hãn gắt gao đuổi kịp, mãi đến khi ra rừng rậm, đi vào đường lớn bằng phẳng, mới ghìm ngựa ngừng lại nghỉ ngơi, nhịn không được hỏi: "Vì sao Cửu hoàng đệ phải thúc đẩy Ôn Dật Tĩnh và Vũ Hoàng Diệp? Cho dù như thế nào, Ôn Dật Tĩnh cũng là cháu gái Ôn thủ phụ, chẳng phải là cho Vũ Hoàng Diệp thêm trợ lực sao?"
"Lục hoàng huynh nhiều lo lắng." Vũ Hoàng Mặc mỉm cười: "Xưa nay Ôn thủ phụ luôn trung lập, chỉ trung với phụ hoàng, chưa bao giờ đứng thành hàng trong các phe hoàng tử, nếu không cũng sẽ không lên được địa vị cao như hôm nay. Mà Ôn Dật Tĩnh lại không được ông ấy yêu thích, thậm chí Ôn thủ phụ còn chán ghét nàng. Hơn nữa, mặc dù Ôn Dật Tĩnh có thể vào Đức Chiêu cung, cũng chỉ bởi vì nàng được Vũ Hoàng Diệp cứu, danh dự có ngại, nếu không gả cho Vũ Hoàng Diệp, đó là đường ૮ɦếƭ, bất đắc dĩ mới làm, khác nhau rất lớn với chuyện Ôn phủ và Vũ Hoàng Diệp chủ động kết thân... Cứ như vậy, kết quả cuối cùng chính là, Ôn Dật Tĩnh sẽ trở thành con cờ bị Ôn phủ vứt bỏ, không hơn!"
Vũ Hoàng Hãn giật mình, lập tức lại hỏi: "Hình như Cửu hoàng đệ rất quen thuộc tình hình Ôn phủ?"
"Ôn Dật Lan là bạn tốt của Nguyên Ca, cho nên ta mới chú ý nhiều chút!" Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, nếu không phải như thế, hôm nay làm sao hắn biết ngoại ô thôn trang của Ôn Dật Lan ở nơi nào?
"Ta muốn đi đón Nguyên Ca hồi cung, Lục hoàng huynh cứ tự tiện. Còn có, tuy rằng người trong xe ngựa là Ôn Dật Tĩnh, không phải Nguyên Ca, nhưng Lục hoàng huynh vừa rồi động thân mà ra, ta thật sự cảm kích, cảm ơn!"
Nghe hắn lời nói chân thành, Vũ Hoàng Hãn có chút chấn động, lập tức cười nói: "Không cần cảm tạ ta!"
Trong lời nói cũng có thật lòng.
Vũ Hoàng Mặc nhợt nhạt cười, gật đầu chào hỏi, liền phóng ngựa rời đi theo đường lớn, dưới vó ngựa tung bay vô số bụi đường.
Nhìn bóng dáng mạnh mẽ lưu loát dần dần đi xa, Vũ Hoàng Hãn nhịn không được đưa tay sờ sờ túi lưới nguyên bảo như ý trong tay áo, nhẹ nhàng thở ra, lập tức khóe môi cong lên nhợt nhạt, xoay người đánh ngựa rời đi.
Trong thôn trang, Bùi Nguyên Ca đang nói chuyện với Ôn Dật Lan, Tử Uyển bỗng nhiên vội vàng tiến vào nói: "Hoàng tử phi, Cửu điện hạ tới đón ngài!"
"Sao Cửu điện hạ lại đến đây?" Ôn Dật Lan nao nao.
Khóe miệng Bùi Nguyên Ca cong lên một chút ý cười như có như không, trong đôi mắt tinh quang chợt lóe, thoạt nhìn, nàng đoán không sai chút nào!
Vốn nàng cũng không xác định, chuyện Ôn tỷ tỷ trúng độc là Ôn Dật Tĩnh hay là Lý Tiêm Nhu gây nên, Ôn Dật Tĩnh không đáng để lo lắng, nhưng nếu là Lý Tiêm Nhu, lại phải đánh tinh thần gấp trăm lần ứng phó. Nếu Lý Tiêm Nhu thật bị Vũ Hoàng Diệp sai sử, hạ độc Ôn tỷ tỷ, hiển nhiên dụng ý không phải Ôn tỷ tỷ, mà là nàng... Chỉ là Bùi Nguyên Ca suy nghĩ hồi lâu, đều nghĩ không ra vì sao Vũ Hoàng Diệp phải làm như vậy, rõ ràng hạ độc Ôn tỷ tỷ, lại làm cho thái y che dấu, không muốn cho bất luận kẻ nào biết, hiển nhiên không phải dùng việc Ôn tỷ tỷ trúng độc uy Hi*p nàng, hoặc là dằn mặt nàng?
Như vậy, Vũ Hoàng Diệp lợi dụng việc này làm gì?
Bùi Nguyên Ca suy tư hồi lâu, đều không rõ ràng, mãi đến khi Tử Uyển trong lúc vô ý hỏi Ôn Dật Lan, hỏi nàng nếu thân thể không khoẻ, vì sao không trở về kinh tĩnh dưỡng, lại ở lại thôn trang, chỉ có nha hoàn bên cạnh chăm sóc? Thôn trang mát lạnh, thân thể Ôn Dật Lan suy yếu, hiển nhiên không thích hợp dưỡng bệnh. Ôn Dật Lan trả lời, bởi vì thái y dặn dò, dư độc chưa thanh trừ, thân thể nàng suy yếu, tốt nhất không cần di động, vẫn là ở lại thôn trang tĩnh dưỡng thỏa đáng hơn.
Người nói vô tình, người nghe có tâm, các nàng nói như vậy trong lúc vô ý lại nhắc nhở Bùi Nguyên Ca.
Chẳng lẽ dụng ý của Vũ Hoàng Diệp chính là làm cho Ôn tỷ tỷ bệnh ở ngoại ô? Thái y cố ý mở phương thuốc cần nhân sâm trăm năm, hiệu thuốc kinh thành lại vừa khéo không mua được, chỉ có thể đến Xuân Dương cung xin giúp đỡ, hợp tình hợp lý truyền tin Ôn tỷ tỷ sinh bệnh cho nàng. Nàng và Ôn tỷ tỷ quan hệ tốt, tự nhiên sẽ đến thăm hỏi, tự nhiên sẽ đến đến ngoại ô... hoặc là nói, Vũ Hoàng Diệp muốn dụ dỗ nàng ra kinh thành? Chẳng lẽ hắn muốn ở nơi rừng sâu núi thẳm làm chuyện xấu xa?
Nghĩ như vậy, hình như tất cả mọi chuyện đều có thể giải thích thông.
Nếu hiểu được điểm ấy, đương nhiên Bùi Nguyên Ca sẽ không tùy tiện rời đi, vừa vặn Ôn Dật Tĩnh làm bộ xe ngựa hỏng rồi một hai đòi ngồi chung xe với nàng. Trong lòng Bùi Nguyên Ca vừa động, đơn giản thay mận đổi đào, làm cho Ôn Dật Tĩnh ngồi xe ngựa của nàng rời đi, mà hộ vệ đi theo tự nhiên là hộ vệ Ôn phủ Ôn Dật Tĩnh mang theo... Nếu hết thảy bình thường, xe ngựa hẳn là sau đó không lâu sẽ trở về.
Hiện tại Hoàng Mặc đột nhiên xuất hiện, liền chứng thực phán đoán của nàng không sai.
Tử Uyển lời còn chưa dứt, Vũ Hoàng Mặc cẩm bào ngọc đái, dung mạo yêu mỵ đã vội vàng chạy vào, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca ngồi bên giường, không nói hai lời, tiến lên gắt gao ôm nàng vào lòng. Tuy rằng Nguyên Ca thay mận đổi đào, làm cho Ôn Dật Tĩnh ngồi xe ngựa của nàng, từ đầu đến cuối không bị nguy hiểm gì, nhưng đây là may mắn Nguyên Ca tỉnh táo, nhận thấy được không đúng; nếu không phải Lục hoàng huynh đột nhiên xuất hiện, phân tán lực chú ý của Vũ Hoàng Diệp; nếu...
Hắn thừa nhận không nổi những "nếu" này!
Nhận thấy được Hoàng Mặc khẩn trương và tâm hoảng ý loạn, trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, nhưng mà nàng nhớ rõ bên cạnh còn có Ôn Dật Lan, khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng, nhẹ giọng nói: "Hoàng Mặc, Ôn tỷ tỷ còn ở đây mà!" Nói xong, đẩy hắn ra, ho khan một tiếng, nói: "Ôn tỷ tỷ thân thể không tốt lắm, cho nên ta đến thăm nàng. Ôn tỷ tỷ, đây là Cửu điện hạ, tỷ cũng đã gặp qua, hắn hẳn là tới đón muội."
Ôn Dật Lan? Vũ Hoàng Mặc liếc mắt nàng một cái, trong lòng rất không vui.
Cho dù là tiệc mừng thọ ở Ôn phủ, hay là đêm khất nguyện chương, mỗi lần Ôn Dật Lan đều ngăn cách hắn và Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc đương nhiên không có khả năng có ấn tượng tốt với nàng, huống chi lần này Nguyên Ca thiếu chút nữa gặp chuyện không may, nguyên nhân cũng là Ôn Dật Lan sinh bệnh, cái này càng làm cho Vũ Hoàng Mặc mất hứng, buồn bực nói với Bùi Nguyên Ca: "Theo ta hồi cung!"
Rõ ràng cảm giác được Hoàng Mặc giận chó đánh mèo, Bùi Nguyên Ca rất bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Hoàng Mặc, đây là Ôn tỷ tỷ, chàng mau chào tỷ ấy."
Hơn nữa, lần này Ôn tỷ tỷ trúng độc cũng là bị nàng liên lụy, trong lòng Bùi Nguyên Ca vốn còn có chút áy náy, thấy Hoàng Mặc không khách khí như vậy càng thêm cảm thấy băn khoăn, nhịn không được nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn, cảnh cáo hắn đừng quá phận.
Vũ Hoàng Mặc phình quai hàm, thở hắt ra, cuối cùng vẫn quay đầu, nói: "Tần phu nhân." Sau đó nhìn Bùi Nguyên Ca: "Được, ta chào hỏi rồi. Nguyên Ca, bây giờ nàng có thể theo ta hồi cung chưa?"
Ôn Dật Lan vốn có chút sợ hãi vị hoàng tử hỉ nộ bất thường này, bị hắn liếc mắt một cái sợ tới mức trong lòng rùng mình. Cũng may Cửu điện hạ dọa người thì dọa người, nhưng hắn mới vừa tiến vào đã ôm Nguyên Ca vào lòng, lại bởi vì Nguyên Ca nói một lời mà chào hỏi nàng, Cửu điện hạ hẳn là rất yêu thương Nguyên Ca, Ôn Dật Lan thế này mới hơi yên tâm, vội nói: "Nguyên Ca, muội cũng đến đây đã lâu, nếu Cửu điện hạ tới đón muội, mau trở về đi thôi!"
Coi như thức thời! Vũ Hoàng Mặc nghe vậy, liền lôi kéo Bùi Nguyên Ca đi ra ngoài.
Bởi vì đường về không có xe ngựa, Vũ Hoàng Mặc đỡ Nguyên Ca lên ngựa của hắn, sau đó chính mình xoay người lên ngựa, mang theo nàng chạy như điên xuống núi, một hồi lâu sau mới cảm thấy lo lắng phẫn nộ trong lòng thoáng tiêu tán, thế này mới bình tĩnh kể cho Bùi Nguyên Ca chuyện xảy ra trong rừng. Bùi Nguyên Ca nghe xong, suy tư một lát, cũng kể cho Vũ Hoàng Mặc chuyện nàng đến thăm Ôn Dật Lan: "... Như vậy thoạt nhìn, chỉ sợ không bao lâu, Vũ Hoàng Diệp không thể không nghênh Ôn Dật Tĩnh vào Đức Chiêu cung?"
"Hẳn là vậy." Vũ Hoàng Mặc gật đầu, lập tức lại hỏi: "Vì sao nàng lại muốn Ôn Dật Tĩnh gả vào Đức Chiêu cung?"
Nghe hắn hỏi, trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca đột nhiên hiện lên một đạo mũi nhọn, vẻ mặt bỗng nhiên âm lãnh, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Ta vốn nghĩ đến, Lý Tiêm Nhu phản bội ta, bán đứng ta, chẳng qua là chuyện giữa ta và nàng, tuy rằng ta từng khổ sở nhưng sẽ không trốn tránh, nếu nàng muốn đứng ở phe đối lập với ta, chẳng qua là tranh đấu thôi, ta cũng sẽ không sợ nàng. Nhưng lần này Ôn tỷ tỷ trúng độc, ta mới giật mình thấy, thì ra chuyện này đã không chỉ là chuyện giữa ta và nàng, còn có thể liên lụy đến tất cả người bên cạnh ta. Lần này nàng có thể lừa gạt Ôn tỷ tỷ, hạ độc Ôn tỷ tỷ, lần sau nói không chừng có thể hại ૮ɦếƭ Ôn tỷ tỷ, thậm chí người nhà ta... Ta sẽ không dễ dàng tha thứ có người độc ác như vậy chuyển động bốn phía quanh ta, gây nguy hiểm cho người nhà và bạn bè ta!"
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng trở nên trầm thấp âm lãnh, thật động sát khí.
Nàng có thể tha thứ Lý Tiêm Nhu phản bội nàng, bán đứng nàng, nhưng là tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ Lý Tiêm Nhu không kiêng nể gì tổn thương người bên cạnh nàng như vậy!
"Nàng sẽ đối phó ả sao? Nhưng chuyện này có quan hệ gì với Ôn Dật Tĩnh?" Vũ Hoàng Mặc vẫn có chút khó hiểu.
Bùi Nguyên Ca mỉm cười, chuyện triều đình, Hoàng Mặc nhạy bén hơn nàng nhiều lắm, nhưng nội viện tranh đấu loại này, Hoàng Mặc chưa chắc có thể có tâm tư tinh tế kín đáo bằng nàng: "Quan hệ lớn là đằng khác, chỉ có Ôn Dật Tĩnh vào Đức Chiêu cung, ta mới có không gian thao tác... Hoàng Mặc, ở Đức Chiêu cung hẳn là có tai mắt của chàng có phải không? Có thể cho ta mượn dùng dùng một chút hay không?"
"Của ta chính là của nàng, tùy ý!" Vũ Hoàng Mặc không chút do dự nói.
Khóe môi Bùi Nguyên Ca cong lên một chút lãnh liệt, lần này, nàng muốn nhổ tận gốc cây gai độc Lý Tiêm Nhu, làm cho ả không bao giờ có thể đâm bị thương bất kỳ ai nữa!
Nghe Bùi Nguyên Ca chậm rãi nói kế hoạch, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc lộ ra tán thưởng, quả nhiên Nguyên Ca đã có kế hoạch chu toàn kín đáo, vậy không cần hắn lại nhúng tay. Huống chi, hắn cũng có chuyện phải làm. Lần này Vũ Hoàng Diệp dám trắng trơn táo bạo bắt cóc xe ngựa của Nguyên Ca, rõ như ban ngày cường bắt Nguyên Ca, làm sao hắn lại có thể dễ dàng buông tha Vũ Hoàng Diệp? Thoạt nhìn, gần đây trên triều đường Vũ Hoàng Diệp hình như rất thuận lợi, nên mới có nhiều tâm tư đánh chủ ý lên Nguyên Ca như vậy, đã đến lúc làm cho hắn có việc để bận rộn...