Nhận thấy được phía sau có ánh mắt khác thường, Vũ Hoàng Mặc quay đầu, nhìn thấy Vũ Hoàng Hãn đứng cách đó không xa, cũng có chút giật mình, ngay sau đó liếc nhìn nhã gian trái phải, lập tức hiểu ý, hiện tại thật là thời cơ tốt nhất mượn sức Liễu Hằng Nhất! Hắn đi qua cười hỏi: "Xem vẻ mặt của Lục hoàng huynh chắc là đàm luận với Liễu Hằng Nhất thật sự hợp ý, chúc mừng Lục hoàng huynh!"
Vũ Hoàng Hãn mỉm cười ôn nhuận: "May mắn thược dược hoa yến ngày hôm qua được Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội giúp đỡ!"
Vũ Hoàng Hãn thừa biết Vũ Hoàng Mặc nhạy bén, cũng không kỳ quái hắn có thể đoán ra nguyên do.
Nếu không có thược dược hoa yến ngày hôm qua, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc cho Liễu quý phi một kích trí mạng, thế nên Liễu quý phi ngất, Trịnh tu dung có quyền cùng nhau giải quyết lục cung, hoàn toàn phá hỏng tình hình vốn có, cho dù Liễu Hằng Nhất nhận định hắn lòng mang chí lớn cũng sẽ không dễ dàng quy thuận. Dù sao, dưới tình thế Liễu quý phi chưởng cung, Vũ Hoàng Diệp được sủng ái, hắn muốn quật khởi cũng không dễ dàng. Ngược lại, chỉ khi hậu cung và triều đình hỗn loạn, mới thay thế cũ, tranh quyền đoạt lợi, tâm tư và thủ đoạn của hắn mới có đường phát huy.
"Liễu Hằng Nhất tại triều đường mấy năm nay, tâm tư thủ đoạn mọi thứ không kém, chỉ tiếc mất tiên cơ, thế nên mới bị Liễu Cẩn Nhất chèn ép. Nếu luận năng lực và ánh mắt, Liễu Hằng Nhất cũng không tệ, Lục hoàng huynh có thể thuyết phục Liễu Hằng Nhất, đủ có thể thấy Lục hoàng huynh tài trí hơn người!" Vũ Hoàng Mặc lắc đầu, cho dù tình thế có chút biến hóa, nhưng muốn thuyết phục Liễu Hằng Nhất lại cần bản thân Vũ Hoàng Hãn cơ trí càn khôn, nếu không cũng là uổng công.
"Cửu hoàng đệ cũng đừng lại cười ta!" Vũ Hoàng Hãn cười, chuyển đề tài: "Nghe nói Cửu hoàng đệ xin nghỉ phép bên kinh cấm vệ, nói là thân thể không khoẻ. Sao vậy? Thân thể không khoẻ chạy đến Lâm Giang Tiên làm gì?" Trong lời nói mang theo ý trêu chọc, giống như muốn nói, cho dù "bệnh" của đệ là có lý do chính đáng, nhưng trắng trợn táo bạo xuất cung có phải quá lộ liễu hay không?
Vũ Hoàng Mặc không chút nào để ý nói: "Đúng vậy, thân thể ta không khoẻ, cho nên cố ý xuất cung tìm đại phu, thuận tiện đến ăn một bữa cơm!"
"Miệng lưỡi của Cửu hoàng đệ thật lanh lợi, ta vốn còn lo lắng lỡ như Cửu hoàng đệ xuất cung bị người nhìn thấy phải giải thích như thế nào, thì ra đã sớm nghĩ tốt lý do!" Vũ Hoàng Hãn nhịn không được nở nụ cười, không hề vòng quanh: "Nghe nói Cửu đệ muội hôm nay cũng cáo bệnh, chắc là cũng xuất cung tìm đại phu có phải không? Không nghĩ tới Cửu hoàng đệ thế nhưng cũng có lúc dịu dàng như vậy, đưa Cửu đệ muội đi dạo phố?"
Nhắc tới Bùi Nguyên Ca, ánh mắt Vũ Hoàng Mặc lập tức dịu dàng hơn: "Ừ, đưa nàng xuất cung giải sầu"
"Một khi đã như vậy, ta sẽ không quấy rầy Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội âи áι, nghe nói Lâm Giang Tiên mới tới một vị đầu bếp, nghiên cứu ra một món ăn mới tên là Phượng Mặc Mẫu Đơn, lấy nước hầm gà chế thành, màu sắc thanh thoát, trơn mềm mềm xốp, ngon miệng mà không dầu mỡ, tốt cho sức khỏe, mùi vị rất ngon, hình thức cũng đẹp, Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội không ngại thử xem." Vũ Hoàng Hãn cười nói: "Ngoài ra, từ đây đi về hướng đông có cửa hàng tên Giám Ngọc Hiên trang sức bằng ngọc rất tốt, đông nam có Cẩm Tú Trang vải vóc tốt nhất, lại đi về hướng nam có Thấm Hoa Lâu đồ trang sức rất đẹp... Hiếm khi Cửu hoàng đệ có hưng trí, hôm nay thời tiết lại tốt, vừa vặn đi dạo. Đặc biệt là Phố Yêu Nguyệt ở hướng nam, sợi tơ vật dụng thêu thùa gì cũng có, có rất nhiều thứ quý báu, nghe nói Cửu đệ muội thích nhất là thêu thùa, nói không chừng nơi đó sẽ có vật Cửu đệ muội yêu thích."
Hắn thuận miệng kể ra các nơi nữ tử trong kinh thành thích đến, đúng là thuộc như lòng bàn tay.
"Lục hoàng huynh và Lục hoàng tẩu đúng là kiêm điệp tình thâm, bằng không cũng sẽ không biết nhiều nơi nữ tử thích đi như vậy, đa tạ!"
Bắt đầu từ lúc mười ba tuổi đi theo chinh chiến, Vũ Hoàng Mặc đã rời xa kinh thành, cho dù sau này có ở kinh cũng vì Hoàng đế chạy ngược chạy xuôi, ít có thời gian du lãm ngắm cảnh, bởi vậy không quen thuộc các cửa hàng ở kinh thành. Hơn nữa ba năm trước đây, liên tiếp rất nhiều cửa hàng đóng cửa hoặc đổi chủ, kinh thành cửa hàng bốn phía thay đổi, cái mới thay cái cũ, Vũ Hoàng Mặc càng thêm không rõ, bởi vậy lần này đưa Nguyên Ca ra du ngoạn cũng không rõ lắm nên đi đâu, nghe được Vũ Hoàng Hãn giới thiệu tỉ mỉ, nhưng thật ra thực thích Vũ Hoàng Hãn tâm tư tinh tế.
Vũ Hoàng Hãn cũng không để ý tới hắn trêu đùa, mỉm cười: "Nhưng mà Cửu hoàng đệ phải nhớ trăm ngàn đừng đi hướng tây nam."
"Vì sao?" Vũ Hoàng Mặc khó hiểu.
Vũ Hoàng Hãn nói xong, trước nhịn không được cười: "Hướng tây nam đều là phố đèn đỏ, một mình Cửu hoàng đệ đi cũng không sao, nay mang theo Cửu đệ muội, nếu đi qua đó có phải là không ổn không? Ta chỉ sợ ngày mai trên triều nhìn thấy giàn nho của Cửu hoàng đệ trong Xuân Dương cung bị ngã, vì tốt cho đệ nên cố ý khuyên đệ đừng đi!" Trong lời nói tràn đầy trêu chọc và hài hước.
“Giàn nho ngã” vốn là điển cố tiền triều, kể rằng tiền triều có một vị quan sợ vợ như hổ, một ngày nọ hắn và thê tử đánh nhau, bị nàng cào bị thương mặt, khi đi bái kiến thủ trưởng bị thủ trưởng nhìn thấy, hỏi, vị quan kia mới nói: "Tối hôm qua gió lớn, giàn nho trong viện đột nhiên ngã, đập vào mặt, bởi vậy bị thương." Thủ trưởng không tin, nói: "Đây tất nhiên là thê tử của ngươi cào thương, người đàn bà đanh đá như vậy thực đáng giận, cần phải giáo huấn thật nặng." Vừa vặn thê tử của thủ trưởng đi ngang qua, nghe nói như thế giận dữ, vọt vào trong phòng. Thủ trưởng rất khủng hoảng, vội nói: "Ngươi lui xuống trước đi, giàn nho nhà bản quan cũng muốn ngã!"
Vũ Hoàng Hãn nói lời này, hiển nhiên là giễu cợt Vũ Hoàng Mặc.
"Giàn nho Xuân Dương thật sự rất ổn, Lục hoàng huynh vẫn là cẩn thận giàn nho nhà mình đi! Dù gì giàn nho trong cung huynh còn mang theo nho nhỏ đấy, nếu bị ngã lại phiền toái lớn hơn nữa, đến lúc đó Lục hoàng huynh không chỉ trên mặt đau, mà trong lòng cũng đau đấy!" Vũ Hoàng Mặc liếc Vũ Hoàng Hãn một cái, tức giận nói: "Hơn nữa, hoàng đệ ta thích nhất là Nguyên Ca ghen! Chỉ có nữ nhân ngu dốt ghen tị mới cãi nhau với trượng phu, nữ nhân thông minh ghen tị ngược lại càng thêm gắng sức hầu hạ phu quân, lôi kéo tâm tư phu quân. Hoàng đệ ta ước gì Nguyên Ca mỗi ngày đều ghen!"
Nghĩ đến lúc trước mỗi khi Lý Minh Tâm tới cửa, hắn lại có thể hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc, Vũ Hoàng Mặc thật là nhớ nhung.
Không nghĩ tới Vũ Hoàng Mặc có thể nói ra như vậy, Vũ Hoàng Hãn trong lúc nhất thời không biết nói gì, lắc đầu: "Thôi, ta tự biết ta nói không lại Cửu hoàng đệ. Một khi đã như vậy, đệ cứ việc đi hướng tây nam đi thôi! Ta thật muốn nhìn, ngày mai giàn nho Xuân Dương cung có đổ hay không?" Rõ ràng bày ra bộ dáng xem kịch vui.
"Có phải Lục hoàng huynh thực nhàn hay không?" Vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc có chút không tốt.
Cho dù hắn thực đi, giàn nho Xuân Dương cung cũng sẽ không đổ, chẳng qua... chẳng qua hắn sẽ bị đuổi đến thư phòng ngủ!
Nhìn Vũ Hoàng Mặc chợt biến sắc mặt, Vũ Hoàng Hãn mỉm cười: "Khó trách mỗi người đều nói Cửu hoàng đệ và Cửu đệ muội âи áι tình thâm, trước mắt thoạt nhìn, Cửu hoàng đệ thật sự là sủng ái Cửu đệ muội!"
"Đúng vậy, người khác chọc ta không có việc gì, chọc nàng lại không được!" Vũ Hoàng Mặc nhìn vào ánh mắt Vũ Hoàng Hãn, chậm rãi nói.
Hắn thầm nghĩ muốn ban đổ Liễu quý phi và Vũ Hoàng Diệp, báo thù cho Vương mỹ nhân, Hàn Thiết và những ám vệ khác, bởi vậy sau khi nhận thấy được Vũ Hoàng Hãn thông tuệ cơ trí, liền nổi lên tâm tư đỡ hắn thượng vị. Tuy là bạn cùng chung hoạn nạn, nhưng không thể chỉ bằng tình cảm liền kê cao gối ngủ không lo, tuy rằng giờ phút này hai người cực kỳ hòa thuận, cũng có vài phần tình nghĩa huynh đệ, nhưng quan hệ giữa người với người khó tránh khỏi sẽ có mâu thuẫn, sẽ có tranh chấp, hơn nữa đợi đến lúc Vũ Hoàng Hãn kế vị, quân lâm thiên hạ, lại càng khó tránh khỏi. Chỉ cần không chạm đến điểm mấu chốt, tranh chấp vẫn chỉ là tranh chấp, mà điểm mấu chốt của hắn chính là Nguyên Ca! Chỉ cần không ᴆụng tới Nguyên Ca, những chuyện khác, hắn ăn chút mệt, chịu chút ủy khuất cũng không sao cả!
Điểm ấy, từ lúc bắt đầu hắn phải khiến cho Vũ Hoàng Hãn hiểu được.
Chỉ cần không chạm đến Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc sẽ vĩnh viễn là lưỡi đao trong tay Vũ Hoàng Hãn, củng cố hậu thuẫn!
Đôi mắt yêu mỵ liễm diễm kia rất ít khi toát ra sâu thẳm trầm tĩnh sáng bóng như thế, nhưng mỗi lần hiện lên có nghĩa là giờ phút này hắn vô cùng nghiêm túc. Vũ Hoàng Hãn đón nhận ánh mắt như vậy, liền hiểu được dụng ý của Vũ Hoàng Mặc, gật gật đầu, cũng thu liễm tươi cười, chăm chú nhìn hắn hồi lâu, trịnh trọng nói: "Cửu hoàng đệ yên tâm, ta đã biết. Cổ ngữ có câu rồng có vảy ngược, ᴆụng vào chắc ૮ɦếƭ, nếu đã biết những lời này, vi huynh làm sao có thể dại dột ᴆụng chạm vào nó kia chứ?"
"Lục hoàng huynh quả nhiên cơ trí!" Vũ Hoàng Mặc chắp tay, mỉm cười nói.
Vũ Hoàng Hãn gật đầu: "Cửu hoàng đệ hiếm khi làm bạn Cửu đệ muội, vi huynh sẽ không quấy rầy, cáo từ trước!"
Đợi cho Vũ Hoàng Hãn rời đi, Vũ Hoàng Mặc tiếp tục đi đến nhã gian, Bùi Nguyên Ca đang xem thực đơn, chọn vài món hai người thích ăn, cũng xem như món ăn chiêu bài. Vũ Hoàng Mặc nhớ tới lời Vũ Hoàng Hãn, lại chọn thêm một món Phượng Mặc Mẫu Đơn, quả nhiên như Vũ Hoàng Hãn nói thơm mềm xốp, ngon miệng mà không ngấy, khó trách nổi tiếng đến mức ngay cả Vũ Hoàng Hãn ở hoàng cung cũng biết đến!
Ra Lâm Giang Tiên, hai người lên xe ngựa, đang muốn tiếp tục du ngoạn.
Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên gọi lại phu xe, như cười như không nói: "Cửu điện hạ có muốn đi hướng tây nam nhìn một chút hay không, nói không chừng có cảnh xuân tuyệt đẹp!"
Vũ Hoàng Mặc liền biết hắn và Vũ Hoàng Hãn đối thoại tất nhiên bị Nguyên Ca nghe được, mỉm cười, cố ý trêu nàng nói: "Được, vừa rồi Lục hoàng huynh còn nói bên kia mỹ nhân nhiều lắm, ta cũng sớm muốn mở rộng tầm mắt, nếu bản điện hạ không đi, chẳng phải là cô phụ Nguyên Ca khoan dung rộng rãi như vậy sao?"
"Vũ Hoàng Mặc!" Bùi Nguyên Ca sẵng giọng, trừng mắt nhìn hắn.
Vũ Hoàng Mặc mỉm cười, nói nhỏ bên tai nàng: "Muốn ta không đi cũng được, buổi tối hầu hạ ta thật tốt, lung lạc lòng ta, tất nhiên ta sẽ không đi nơi nào khác!" Lời còn chưa dứt, trên vai đã trúng một quyền. Vũ Hoàng Mặc đưa tay cầm bàn tay mềm trắng mịn như tuyết, nhìn Bùi Nguyên Ca nói: "Không được lại trêu chọc ta! Tối hôm qua ta thấy nàng tâm tình thoải mái, tùy ý nàng say khướt, nói chuyện mãi đến khi nàng ngủ, lại sợ ầm ĩ nàng, nửa điểm động tĩnh cũng không dám. Lúc này nàng lại khiêu khích, cũng đừng trách ta không có định lực!"
"..." Bùi Nguyên Ca nhất thời cứng đờ.
Rõ ràng đang ở ngoài cung, bên ngoài còn có thị vệ cung nữ đi theo, thế nhưng hắn lại nói như vậy!
Hừ, hắn chính là ỷ vào da mặt dày, khi dễ da mặt nàng mỏng!
Nhìn trước mắt dung nhan như họa có hơi tức giận, Vũ Hoàng Mặc lập tức cười ha ha, may mà Nguyên Ca da mặt mỏng, nếu không trong chốc lát, hắn thật là chế trụ nàng không được! Nhưng mà, Nguyên Ca vừa thẹn vừa giận như vậy thật sự làm cho hắn ngứa ngáy, càng phải mạnh mẽ kiềm chế... Ai, không nên chọc quá mức, bằng không cuối cùng chịu khổ chịu tội vẫn là hắn! Về sau phải nhớ cho kỹ giáo huấn!
Đến mấy cửa hàng trong lời Vũ Hoàng Hãn, quả nhiên vàng ngọc trang sức và vải vóc đều tốt lắm, ngay cả Bùi Nguyên Ca cũng có chút yêu thích không buông tay.
Phàm là thấy Nguyên Ca thích, Vũ Hoàng Mặc tất cả đều mua, đến cuối cùng ngược lại Bùi Nguyên Ca có hơi bất an, nói: "Có phải quá nhiều rồi hay không? Vừa rồi ta đã nói rồi mà, hai cuộn vải lụa màu hồng và màu xanh chỉ lấy một là được rồi, chàng không những mua cả hai, mỗi màu còn mua không chỉ một cuộn. Còn có nguyên bộ trang sức vàng ròng thạch lựu hoa nở, nguyên bộ hai tiên hòa hợp, nguyên bộ hoa sen tịnh đế..." Bùi Nguyên Ca bấm đầu ngón tay tính, nhịn không được hỏi: "Không phải là chàng muốn nhàn hạ đó chứ? Hôm nay đưa nhiều một chút, một công đôi ba việc, hai năm sau này cũng không mua trang sức cho ta?"
"Lại không dùng tiền của nàng, nàng đau lòng cái gì?" Vũ Hoàng Mặc cười điểm điểm mũi của nàng, nói: "Ta biết rồi, Cửu hoàng tử phi đây là đang nhắc nhở ta, sau này tuyệt đối không thể quên tặng quà cho Cửu hoàng tử phi ngài phải không? Yên tâm, tiểu nhân không dám quên!"
Bùi Nguyên Ca "Xì" một tiếng cười nói: "Ai nói chàng chưa từng tặng quà cho ta chứ?"
Nói xong, nàng lấy trong hà bao bên người ra một ngọc bội bạch ngọc khắc hoa văn nhai tí(*), cười nói: "Cái này không phải chàng tặng cho ta sao?"
Nhai xế(*): còn được gọi là Nhai tí, là loài mình rồng, đầu chó sói. Là con vật cương liệt hung dữ, thường nổi cơn thịnh nộ, tính khí hung hăng khát máu và ham sát sinh, thích chiến trận. Chính vì vậy Nhai xế thường được khắc ở trên thân νũ кнí, ngậm lưỡi phủ, lưỡi đao kiếm, trên vỏ gươm chuôi cầm của khí giới với ngụ ý làm tăng sát khí, thị uy làm tăng thêm sức mạnh lòng can đảm của binh sĩ trên chiến trận.
Xem thêm tại https://trongdongvietnam.info/news/Truyen-thuyet-rong-de-9-con-29.html
Nhìn khối bạch ngọc kia, trong đôi mắt Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên hiện lên dịu dàng, vuốt ve nói: "Đây là lần đó ta bệnh nặng phát sốt, ngất xỉu trong Tĩnh Xu trai, sau đó khi rời đi ta đã lưu lại." Nghĩ đến khi đó nghe nói Nguyên Ca đính hôn, hắn lo được lo mất, trăm chuyển ngàn hồi do dự không ngừng, mà hiện nay Nguyên Ca cũng đã trở thành thê tử của hắn, hoàn hảo như một giấc mộng đẹp biến ảo, trong lúc nhất thời lại có chút cảm giác hoảng hốt không phân biệt được mộng hay thực: "Khi đó nhất định nàng không biết vì sao ta để lại ngọc bội cho nàng có phải không?"
"Vốn lúc đó không biết, nhưng mà sau này ta lại giống như hiểu được một chút." Bùi Nguyên Ca cười nói, đoạt lấy ngọc bội trong tay hắn.
Vũ Hoàng Mặc có chút tò mò: "Nàng hiểu được cái gì?"
"Lúc đó ta nghĩ là chàng để lại khối ngọc bội này xem như tiền chẩn bệnh!" Bùi Nguyên Ca cười nói, hơi chuyển chuyển ánh mắt, vẻ mặt đôi mắt lại lộ vẻ nhu tình lưu luyến, dịu dàng chậm rãi nói: "Sau đó lại bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Tiệc mừng thọ ở Ôn phủ, chàng từng nói, tuy rằng chàng là hoàng tử đứng hàng thứ chín, nhưng tính tình lại giống nhai tí, con thứ hai của rồng, đó là tự so mình với nhai tí. Một khi đã như vậy, chàng tặng ngọc bội bạch ngọc khắc nhai tí cho ta, kỳ thật là đang ẩn ý..." Nàng dừng một chút, hơi hơi ngượng ngùng, lại vui mừng nói: "Chàng trao tim chàng cho ta, có đúng không?"
Bình thường Vũ Hoàng Mặc da mặt dày, nhưng lúc này bỗng nhiên cũng có chút ngượng ngùng quay đầu.
Hắn tự biết tình cảnh bản thân phức tạp khó lường, không muốn Nguyên Ca bị cuốn vào vòng xoáy hoàng gia tranh đấu, huống chi lúc ấy Phó Quân Thịnh thoạt nhìn là vị hôn phu tốt lắm. Bởi vậy cho dù nhận thấy được chính mình tâm ý, hắn cũng chỉ có thể kiềm chế, không dám làm ra hành động gì... Lúc ấy để lại ngọc bội này chỉ là muốn lẳng lặng biểu lộ tâm ý, cho dù nàng phải gả cho Phó Quân Thịnh, nhưng hắn thích Nguyên Ca, chính là thích, cho dù không thể cưới nàng, cũng sẽ giao phó trái tim cho nàng, dốc hết toàn lực bảo hộ nàng chu toàn... Lúc ấy khi để lại ngọc bội, hắn chưa từng nghĩ tới Nguyên Ca sẽ biết...
"Không nghĩ tới Nguyên Ca nàng sẽ nhớ rõ... ." Vũ Hoàng Mặc rất nhanh liền thay đổi gương mặt cười tủm tỉm, nói: "Không nghĩ tới ta chỉ vô ý nói một câu trong tiệc mừng thọ ở Ôn phủ, Nguyên Ca lại đều nhớ rõ... Thoạt nhìn Nguyên Ca thực chú ý ta đấy! Chẳng lẽ ở Ôn phủ thọ yến, nàng đã thích ta?"
"Tự mình đa tình!" Bùi Nguyên Ca liếc trắng mắt.
Hắn còn không biết xấu hổ nói, từ trước đến giờ, ỷ bản thân là Cửu hoàng tử, ỷ vào da mặt dày, luôn khi dễ nàng!
"Vậy Nguyên Ca nàng nói cho ta biết, khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?" Vũ Hoàng Mặc lại không dễ dàng bỏ qua, truy hỏi: "Nói mau, nói mau, rốt cuộc là khi nào thì nàng bắt đầu thích ta?"
Đúng lúc này, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài truyền đến giọng nói của xa phu: "Cửu điện hạ, Cửu hoàng tử phi, đã đến phố Yêu Nguyệt."
Bùi Nguyên Ca nhân cơ hội xuống xe ngựa, miễn cho lại bị Vũ Hoàng Mặc mặt dày dây dưa. Nhưng mà, nhìn trước mắt phố Yêu Nguyệt, nàng thật ra có chút giật mình. Trước mắt là một bảng hiệu cao cao bằng đá, viết mấy chữ "Phố Yêu Nguyệt", phố này kéo dài cả một con đường, hai bên đều là cửa hàng, xem chiêu bài hình như đều là sợi tơ và cửa hàng thêu, giống như toàn bộ cửa hàng sợi tơ và cửa hàng thêu ở kinh thành đều tập trung ở đây vậy. Hơn nữa, nơi này Bùi Nguyên Ca cũng không xa lạ, đây vốn là Giản Trữ Trai cũ, bởi vì Ngũ điện hạ Vũ Hoàng Triết duy trì Nghiễm Trí Trai muốn mua cả con phố, tu sửa thành cửa hàng sợi tơ và cửa hàng thêu tập trung ở kinh thành, vì thế Giản Trữ Trai còn đấu pháp một trận với Nghiễm Trí Trai.
Hiện tại, là ai có bản lĩnh và tầm nhìn xa như vậy, thế nhưng thật sự biến nơi này thành phố sợi tơ và cửa hàng thêu?
Trong đầu Bùi Nguyên Ca bỗng xuất hiện một cái tên ... Nhan Chiêu Bạch!