"Mẫu phi, thi*p thân vẫn là câu nói kia, tuyệt đối không có việc này! Tối hôm qua Cửu điện hạ thực sự uống hơi nhiều rượu, say khướt trở về phòng, Thanh Đại đi vào hầu hạ, chỉ vậy thôi, cũng không phát sinh chuyện gì. Lúc trước Cửu điện hạ ở biên cương hạ xuống bệnh căn, dạ dày không tốt, bởi vậy sau khi say rượu vô cùng khó chịu, ép buộc cả đêm cũng không ngủ ngon, hôm nay mời thái y lại xem, nói là phải điều dưỡng. Về phần Thanh Đại, nàng gặp chút chuyện cho nên ở trong phòng không ra, căn bản không phải giống như Mộ Tuyết nói như vậy." Bùi Nguyên Ca trầm giọng nói, trong giọng nói có một cảm giác bi thương quá mức: "Thi*p thân thực là không rõ, vì sao những cung nữ đó muốn nói xấu Thanh Đại, nói xấu thi*p thân, nói xấu Cửu điện hạ, còn thỉnh mẫu phi minh giám!"
Chuyện tới nước này, Bùi Nguyên Ca lại còn cắn ૮ɦếƭ không tiếp thu, lập tức Liễu quý phi thể hiện vẻ mặt giận dữ.
Lý Tiêm Nhu hợp thời nói: "Nguyên Ca muội muội, đây là muội không phải rồi. Cửu hoàng đệ là phu quân của muội, muội nên xem phu quân như trời, đây chẳng qua chỉ là một nha hoàn thông phòng, sao muội lại vì vậy mà cãi nhau với Cửu điện hạ, đã thế còn muốn làm ra mạng người! Còn khiến Cửu điện hạ bỏ lỡ lâm triều, quá trẻ con rồi! Muội mau nhận sai với mẫu phi, làm cho Thanh Đại êm đẹp hầu hạ Cửu điện hạ, mẫu phi xưa nay khoan dung, sẽ không làm khó muội!"
Lời này cộng thêm mới vừa rồi Lý Tiêm Nhu đối đãi Viên thị khoan dung rộng lượng, càng tương phản với cách Bùi Nguyên Ca hành xử.
"Tiêm Nhu tỷ tỷ! Tỷ là tỷ tỷ của muội, nhưng trước mắt tỷ lại nói như vậy!" Bùi Nguyên Ca nhìn nàng nửa là đau xót nửa là thất vọng.
Lý Tiêm Nhu thở dài nói: "Tỷ là tỷ tỷ của muội, nhưng mà việc này thật sự là muội làm không đúng, tỷ cũng không thể thiên vị!" Vốn nghĩ đến Bùi Nguyên Ca và Cửu điện hạ có bao nhiêu âи áι tình thâm, thì ra cũng giống nhau! Tân hôn mới hơn một tháng, Cửu điện hạ liền thu dùng Thanh Đại, thì ra Cửu điện hạ xem trọng nàng cũng không gì hơn cái này!
"Mẫu phi, thi*p thân lặp lại lần nữa, tuyệt đối không có việc này, đây đều là nha hoàn Mộ Tuyết này châm ngòi ly gián, mẫu phi không nên tin tưởng lời nàng nói!" Bùi Nguyên Ca lặp lại một lần nữa: "Nếu ngài không tin, có thể mời Cửu điện hạ đến đây, hắn là đương sự, không có ai so với hắn rõ ràng hơn chuyện đã xảy ra, chứ không phải để cho các cung nữ này ở đây ăn nói bừa bãi!"
"Cửu hoàng tử phi, mỗi người trong Xuân Dương cung đều nhìn ra được Cửu điện hạ thích Thanh Đại tỷ tỷ, đồ vật giống nhau nhưng phàm là Thanh Đại tỷ tỷ đưa cho Cửu điện hạ, Cửu điện hạ đều phá lệ thích! Chẳng qua Cửu điện hạ vẫn kính trọng Cửu hoàng tử phi, lại bởi vì chuyện này sinh lòng áy náy với Cửu hoàng tử phi, tất nhiên sẽ không làm khó ngài." Mộ Tuyết nói: "Kỳ thật, muốn kiểm chứng chuyện này, biện pháp đơn giản nhất chính là nghiệm thân cho Thanh Đại tỷ tỷ. Nếu như đúng như lời Cửu hoàng tử phi nói không có việc này xảy ra, là nô tỳ ăn nói bừa bãi, vậy thì Thanh Đại tỷ tỷ còn trong sạch. Ngược lại, nếu Cửu điện hạ thật sự thu dùng Thanh Đại tỷ tỷ, vậy thì Thanh Đại tỷ tỷ không còn hoàn bích. Quý phi nương nương, nô tỳ thỉnh quý phi nương nương cho gọi Thanh Đại tỷ tỷ đến đây!"
"Ngươi là cái thá gì?" Bùi Nguyên Ca giận tím mặt: "Nha hoàn hồi môn của bản cung khi nào thì đến phiên tiện nhân như ngươi nói nghiệm thân hay không?"
Liễu quý phi thở dài: "Người đâu, mang Thanh Đại lại đây, lại đi mời Cung ma ma đến đây nghiệm thân!"
"Mẫu phi!" Bùi Nguyên Ca tê thanh nói, vẻ mặt đau xót: "Thanh Đại là nha hoàn hồi môn của thi*p thân, trong sạch của nàng liên quan đến thể diện của thi*p thân, làm sao có thể bởi vì các cung nữ này ăn nói bừa bãi, lại cho Cung ma ma nghiệm thân Thanh Đại trước mặt mọi người? Việc này khác gì hoài nghi thi*p thân trong sạch? Mẫu phi, chàng không thể đánh mặt thi*p thân trước mặt mọi người như vậy!"
"Nguyên Ca, ngươi đã nói Thanh Đại là trong sạch, là các cung nữ này ăn nói bừa bãi, hai bên bên nào cũng cho là mình phải, trước mắt bao người liền càng phải tra xét rõ ràng. Nếu nghiệm thân cho Thanh Đại có thể chứng minh ngươi và nàng trong sạch, vậy hẳn là càng nên tra rõ, miễn cho miệng ai người đó nói, ai biết sẽ truyền ra lời đồn gì nữa?" Liễu quý phi nói được thập phần từ ái, nhưng thái độ thực kiên quyết, bắt buộc phải nghiệm thân cho Thanh Đại.
Khi nói chuyện, Thanh Đại đã bị dẫn tiến vào.
Kể lại tóm tắt chuyện mới vừa rồi, Liễu quý phi hỏi: "Thanh Đại, ngươi có bằng lòng nghiệm hay không thân?"
"Nô tỳ nguyện ý nghiệm thân!" vẻ mặt Thanh Đại tái nhợt, lại vẫn kiên quyết nói.
Bùi Nguyên Ca thất thanh kinh hô: "Thanh Đại!" trong ánh mắt tràn đầy đau lòng.
"Nô tỳ nguyện ý nghiệm thân, thỉnh Cung ma ma nghiệm thân cho nô tỳ!" vẻ mặt Thanh Đại kiên định, lặp lại một lần, cũng không nhìn Bùi Nguyên Ca, mà là đứng dậy theo Cung ma ma đi vào thiên điện.
Xem tình hình này, trong lòng mọi người đã có định luận, thoạt nhìn Thanh Đại này xác thực có dây dưa với Cửu điện hạ. Nhưng mà cũng khó trách, Thanh Đại mắt ngọc mày ngài, mặt mày xinh đẹp làm người ta thấy trước mắt sáng ngời, tuy rằng không ung dung đẹp đẽ quý giá, thanh lệ tuyệt sắc bằng Cửu hoàng tử phi, nhưng cũng là mỹ nhân khó gặp. Nam nhân đều tham mới mẻ, cũng khó trách Cửu điện hạ sẽ nhớ thương, nên Cửu hoàng tử phi mới kiêng kỵ Thanh Đại như thế.
Trong lúc nhất thời, mọi người có đồng tình Bùi Nguyên Ca, cũng có vui sướng khi người gặp họa.
Đúng lúc này, Cung ma ma nghiệm thân đã đi ra, vẻ mặt rất cổ quái, có chút do dự nhìn Liễu quý phi, lại nhìn nhìn Bùi Nguyên Ca, chậm rãi nói: "Hồi bẩm quý phi nương nương, nô tỳ đã nghiệm thân cho Thanh Đại cô nương, bạch bích không tỳ vết, vẫn là thanh thanh bạch bạch nữ nhi gia!"
Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, ngay cả Liễu quý phi cũng kinh hoảng biến sắc.
Thanh Đại đờ đẫn theo Cung ma ma đi ra, vẻ mặt đạm mạc, sau khi nghe được lời Cung ma ma, không nói hai lời quay đầu lập tức chạy đến cột trụ sơn đỏ muốn đập đầu tự vẫn. Bùi Nguyên Ca giống như đã sớm đoán được tình hình này, bước lên phía trước ôm lấy nàng, Tử Uyển, Sở Quỳ, Mộc Tê đều nhào lên theo. Thanh Đại vẫn đang ra sức giãy dụa, khóc nói: "Tiểu thư, ngài buông nô tỳ ra, để cho nô tỳ đi ૮ɦếƭ đi! Nô tỳ thanh thanh bạch bạch nữ nhi gia, lại bị người bôi nhọ như vậy, còn vu oan ngài và Cửu điện hạ, sau này nô tỳ không có cách nào khác gặp người, ngài để cho nô tỳ ૮ɦếƭ đi! Cũng miễn cho sau này bị người lên án, còn liên lụy trong sạch của tiểu thư!"
"Thanh Đại, đây không phải lỗi của muội, không liên quan gì đến muội!" đám người Tử Uyển đều khuyên.
Bùi Nguyên Ca gắt gao ôm Thanh Đại, lệ rưng rưng vành mắt: "Thanh Đại, đừng làm chuyện điên rồ! Ta biết không có người nào thanh thanh bạch bạch nữ nhi gia có thể chấp nhận được nghiệm thân khuất nhục như vậy, ngươi sở dĩ đáp ứng là vì cho ta một cái trong sạch, sau đó muốn lấy cái ૮ɦếƭ chứng minh lòng trung! Nhưng mà ngươi làm như vậy rất ngốc, những người nói xấu ngươi, nói xấu ta, nói xấu Cửu điện hạ cũng vẫn sống yên ổn, dựa vào cái gì ngươi phải ૮ɦếƭ? Ngươi vì ta mà chịu lần này khuất nhục, ngươi yên tâm, ta tuyệt dối sẽ không bỏ qua những kẻ ác độc này, từ nay về sau, ta che chở ngươi, nếu ai dám nói ngươi nửa câu không tốt, thì chình là khi nhục Bùi Nguyên Ca ta!"
Nghe nàng nói như vậy, mọi người mới hiểu được.
Thì ra mới vừa rồi Thanh Đại đáp ứng nghiệm thân, không phải bởi vì nàng có đầu đuôi với Cửu điện hạ, muốn mượn chuyện này giữ mạng sống, mà là vì chứng minh tiểu thư nhà mình trong sạch, lúc ấy đã ôm lòng muốn ૮ɦếƭ, cho nên vẻ mặt mới có thể kỳ quái như vậy. Thật là tỳ nữ trung thành có tình có nghĩa khó được! Mà có thể khiến cho Thanh Đại trung thành như vậy, tất nhiên vị Cửu hoàng tử phi này cũng có chỗ hơn người!
Nhìn Bùi Nguyên Ca và Thanh Đại chủ tớ tình thâm, tất cả mọi người cảm khái ngàn vạn.
"Vốn thi*p thân không muốn vạch trần chuyện này, nhưng nếu mẫu phi luôn miệng nói phải tra rõ mọi chuyện, thi*p thân sẽ nói cho mẫu phi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, cũng muốn thỉnh mẫu phi dùng quyền chưởng cung lệnh cho người tra rõ việc này!" Tuy rằng Bùi Nguyên Ca luôn miệng kêu mẫu phi, nhưng không có nửa điểm cung kính, ngược lại tràn ngập lạnh lùng và phẫn nộ, hiển nhiên là vì mới vừa rồi bị chuyện Thanh Đại tự sát khơi dậy tính tình.
"Mấy ngày trước, Thanh Đại nói với thi*p thân, Mộ Tuyết nói với nàng, phàm là vật nàng đưa qua, Cửu điện hạ đều phá lệ thích, giống như đang ám chỉ là Cửu điện hạ có ý với nàng. Thanh Đại vốn nghĩ Mộ Tuyết chỉ muốn lấy lòng thôi, ai biết sau này nàng chú ý tới chuyện này mới phát hiện thế nhưng thật sự đúng vậy. Thanh Đại cảm thấy kỳ quái..." Bùi Nguyên Ca nói tới đây, bỗng nhiên dừng một chút.
Thanh Đại đột ngột ngẩng đầu, nhìn Bùi Nguyên Ca, cắn răng nói: "Tiểu thư, ngài không cần che lấp cho nô tỳ!"
Nói xong, quỳ rạp xuống đất, thần thái ngạo nghễ, thiết cốt boong boong: "Nô tỳ biết xưa nay Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi tình thâm ý trọng, trong mắt căn bản không tồn tại người khác, huống chi nô tỳ chỉ là nha hoàn không thể so sánh với Cửu hoàng tử phi? Nhưng mà, Cửu điện hạ lại thực sự rất hợp ý vật nô tỳ đưa qua, nô tỳ đã nghĩ có phải mấy thứ này bị người động tay chân hay không!"
"Thanh Đại, để ta nói!" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên ngăn cản nàng, tiếp tục nói: "Nghe xong lời Thanh Đại nói, bởi vì chuyện có liên quan đến Cửu điện hạ, thi*p thân không dám chậm trễ, lập tức xem xét. Kết quả phát hiện, Thanh Đại đưa bất kỳ thứ gì cho Cửu điện hạ đều bị người động tay chân, trong nước trà bị bỏ thêm hương sen, trên quần áo bị người rải thêm hương phấn, trong mực huy châu bị bỏ thêm tô mặc...Tuy rằng đều là chi tiết lơ đãng rất nhỏ, nhưng những chi tiết nhỏ này lại đều là sở thích của Cửu điện hạ, bởi vậy phàm là vật Thanh Đại đưa qua đều vô cùng hợp tâm ý Cửu điện hạ. Thi*p thân cảm thấy chuyện có kỳ quái, liền sai người truy tra, tập trung hiềm nghi vào Mộ Tuyết và những người này. Chẳng qua, thi*p thân không dám xác định, Mộ Tuyết và các nàng làm như vậy đến tột cùng có mục đích gì, cho nên không dám đánh rắn động cỏ."
Thanh Đại lại quỳ thẳng thân thể, tiếp tục nói thay Bùi Nguyên Ca.
"Vì thế, nô tỳ liền góp lời với Cửu hoàng tử phi, nếu đám người Mộ Tuyết hướng về phía nô tỳ mà đến, nói không chừng muốn gian lận trên người nô tỳ, không bằng để nô tỳ làm bộ bị nàng đả động, đạt được nàng tin tưởng, thử chân chính mục đích những người này là gì. Kết quả phát hiện, Mộ Tuyết vẫn tập trung đề tài về việc thông phòng, nói có sách mách có chứng, đều nói Cửu điện hạ thích nô tỳ, khuyến khích nô tỳ làm thông phòng, còn nói Cửu hoàng tử phi không thể dung người, bởi vậy càng phải tìm cách lấy lòng Cửu điện hạ. Tối hôm qua, nô tỳ vốn ở trong phòng nghỉ ngơi..."
"Thanh Đại, để ta nói tiếp!" Bùi Nguyên Ca nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng.
Thanh Đại lắc đầu, thần sắc kiên định nói: "Nô tỳ là người trong cuộc, nên để nô tỳ nói. Tối hôm qua, Mộ Tuyết nói Cửu điện hạ hồi cung không có người hầu hạ, kêu nô tỳ đi vào hầu hạ. Ai biết, nô tỳ vừa mới vào, Mộ Tuyết lại đột nhiên xé rách quần áo của nô tỳ, làm tóc nô tỳ rối loạn, nô tỳ đang cảm thấy tức giận, Mộ Tuyết lại nói, bây giờ Cửu điện hạ say rượu trong phòng, nô tỳ để như vậy ra ngoài, rơi vào tai tiểu thư tất nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ nô tỳ, nếu nô tỳ thức thời nên thừa cơ hội này làm thành ... làm thành chuyện tốt! Nô tỳ không muốn, Mộ Tuyết liền uy Hi*p nô tỳ, nói nếu nô tỳ không làm theo, cứ như vậy đi ra ngoài, bị người thấy được, tất nhiên sẽ cho là nô tỳ và Cửu điện hạ có cái gì. Nàng lại kêu người khác đến... khi nhục nô tỳ, đến lúc đó nô tỳ thất thân, cho dù có một trăm cái miệng cũng nói không rõ ràng, còn không bằng...còn không bằng..."
Thanh Đại nói xong, đột nhiên khóc lên, vẻ mặt xấu hổ và giận dữ muốn ૮ɦếƭ,
"Nghe nàng nói được hung ác, chỉ sợ lúc đó nô tỳ có giữ được trong sạch hay không cũng khó nói, đồng dạng còn liên lụy đến tiểu thư, nô tỳ liền giả vờ chấp nhận lời nàng, nói nô tỳ thẹn thùng, không thích người khác ở đây, kêu nàng đi ra ngoài. Mộ Tuyết nghĩ là nô tỳ bị dọa, tất nhiên sẽ không dám không làm, an tâm thoải mái ra ngoài... Nô tỳ vốn không rõ, vì sao Mộ Tuyết muốn hại nô tỳ như vậy, mãi đến vừa rồi, nghe nói chuyện liên lụy đến tiểu thư mới biết được thì ra mục đích thật của nàng là tiểu thư, muốn mượn nô tỳ bôi nhọ tiểu thư, hắt nước bẩn lên người tiểu thư..."
"Ngươi nói bậy, ta không có làm chuyện đó, càng không hề nói gì quá phận như vậy!" Mộ Tuyết đột nhiên quát to.
Nàng hoàn toàn không rõ đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tối hôm qua rõ ràng làm theo kế hoạch của các nàng, Thanh Đại mặc quần áo của Cửu hoàng tử phi, khi đi ra quần áo hỗn độn, đầu tóc không chỉnh, sắc mặt ửng hồng, hiển nhiên là cùng người khác... Kết quả vừa rồi nghiệm thân, Thanh Đại lại là hoàn bích, xong rồi lại nói ra những lời nàng không thể hiểu nổi như vậy!
Trong lòng Mộ Tuyết đột nhiên thấy lạnh cả người: "Quý phi nương nương, quý phi nương nương, tuyệt đối không có việc này! Là Thanh Đại nàng muốn làm thông phòng, cho nên tối hôm qua thừa dịp Cửu điện hạ say rượu đi vào... Chắc là Cửu điện hạ không cần nàng, nàng sợ Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi không buông tha nàng, cho nên mới bịa chuyện như vậy nói xấu nô tỳ! Quý phi nương nương, nô tỳ cũng là bị Thanh Đại lừa gạt!"
Nói xong, không ngừng dập đầu.
"Chuyện tới nước này ngươi lại còn muốn nói xấu Thanh Đại!" Bùi Nguyên Ca tức giận nói: "Bản cung đều còn giữ lại những vật các ngươi đã động tay chân, muốn chờ một ngày đối chất; tối hôm qua sau khi bản cung trở về, nghe Thanh Đại nói chuyện đã xảy ra, lập tức trông giữ Thanh Đại, cửa phòng nàng đều có người canh giữ, lại làm sao có thể đổ tội cho ngươi? Còn có, bản cung đã phái người xét phòng ngươi và các cung nữ này, lục ra rất nhiều vàng bạc châu báu, còn có mấy xấp ngân phiếu dày, cũng không phải là vật mà cung nữ như các ngươi nên có. Bản cung sở dĩ không vạch trần ngươi, chính là muốn nhìn xem, đến tột cùng ngươi muốn đùa giỡn hoa chiêu gì? Thì ra... ."
Nói xong, Bùi Nguyên Ca lớn tiếng quát: "Tử Uyển, mang tất cả những vật đám người Mộ Tuyết đã động tay chân và những thứ lục soát được từ trong phòng bọn họ lại đây, kêu cả cung nữ canh giữ Thanh Đại đến đây!"
Tử Uyển lĩnh mệnh đi ra, rất nhanh đã mang người và vật đến.
"Hương sen này cũng không phải là vật có thể mua bên ngoài, cần đặc biệt tinh chế; hương liệu này cần dùng trân châu hoàng kim nghiền nát mà thành, trân châu hoàng kim ngàn vàng khó cầu một viên, làm sao một cung nữ nho nhỏ như Mộ Tuyết có thể mua được? Về phần tô mặc, tuy rằng không phải là vật hiếm lạ, nhưng làm sao cung nữ như Mộ Tuyết có thể mua được loại tốt nhất; còn có lai lịch của trang sức và ngân phiếu... Quan trọng nhất là, những chi tiết nhỏ nhặt này đều là sở thích của Cửu điện hạ, nếu không phải người tinh tường hiểu biết Cửu điện hạ, làm sao có thể nghĩ ra độc kế như vậy?" sắc mặt Bùi Nguyên Ca đông lạnh: "Từng chút châm ngòi Thanh Đại, muốn khiến nàng sinh lòng bất mãn với thi*p thân; hôm qua lại khéo hơn nữa, Cửu điện hạ say rượu, thi*p thân bị giữ lại Trường Xuân cung, vừa vặn tạo cơ hội... Nếu không phải Thanh Đại cũng đủ trung thành với thi*p thân, không có tâm tư khác, nếu không hiện tại thi*p thân chẳng phải là bị gắn tội danh ghen tị, ngoan độc, bất kính phu quân, không nhớ tình xưa? Nếu lan truyền ra ngoài, ngay cả Cửu điện hạ cũng muốn bị gắn mác sợ vợ, phẩm hạnh không hợp!"
Trong lời Bùi Nguyên Ca nói có thâm ý, mọi người suy tư xong bỗng sợ hãi.
Ngoại trừ Liễu quý phi dưỡng dục Cửu điện hạ lớn lên, còn có ai có thể quen thuộc sở thích của Cửu điện hạ như vậy? Hơn nữa tối hôm qua Cửu điện hạ dùng bữa ở Trường Xuân cung cho nên mới say rượu, Cửu hoàng tử phi lại bị giữ lại Trường Xuân cung mới cho đám người Mộ Tuyết có cơ hội; mà mới vừa rồi, Mộ Tuyết lại đến chỗ Liễu quý phi xin giúp đỡ. Đối mặt Cửu hoàng tử phi đau khổ khẩn cầu, Liễu quý phi lại vẫn như cũ muốn tra rõ trước mắt bao người, chỉ nghe lời nói như đúng rồi của đám người Mộ Tuyết liền nhận định là Cửu hoàng tử phi ghen tị ngoan độc, một hai phải nghiệm thân cho Thanh Đại... .
Đủ loại đủ loại gần như đều tỏ rõ, chuyện nháo ầm ĩ ngày hôm nay đều là Liễu quý phi ở sau lưng làm chủ.
Các nàng đều có thể nghĩ đến, không có đạo lý Cửu hoàng tử phi và Cửu điện hạ không thể nghĩ ra... Nói như vậy, vừa rồi Cửu hoàng tử phi nghe nói Mộ Tuyết đến đây, vẻ mặt kinh ngạc dị thường cũng là do nghĩ tới vấn đề này; lần nữa ngăn trở Liễu quý phi tra rõ, lần nữa khẩn cầu nàng không cần nhúng tay, nói vậy chính là không muốn tin tưởng Liễu quý phi có liên quan tới chuyện này... Nghĩ đến Bùi Nguyên Ca lúc đó đau khổ cầu xin, trong đôi mắt đau kịch liệt, cùng với lúc cuối cùng tâm như tro tàn, trong lòng mọi người không khỏi dâng lên rầu rĩ thật sâu.
"Nếu quý phi nương nương luôn miệng nói muốn tra rõ, nay nhân chứng vật chứng đều ở trong này. Mộ Tuyết chịu người sai sử, uy Hi*p Thanh Đại, nói xấu thi*p thân và Cửu điện hạ, còn khi nhục Thanh Đại, làm cho nàng ở trước mắt bao người thừa nhận nghiệm thân... Người tâm tư ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ! Thỉnh quý phi nương nương tra rõ lai lịch mấy thứ này, phải bắt được người làm chủ phía sau màn, nghiêm khắc trừng trị, lấy đó răn đe người khác!" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Liễu quý phi, vẻ mặt đông lạnh như băng, trong đôi mắt lại lộ vẻ bi phẫn và đau xót.
Nói đến mức này, người có chút đầu óc không tệ lắm có thể đoán được, người làm chủ phía sau màn tám phần chính là Liễu quý phi.
Cửu hoàng tử phi nói như vậy hiển nhiên là muốn trở mặt với Liễu quý phi... Cũng không thể trách Cửu hoàng tử phi khí thế bức người như vậy. Chuyện mẹ chồng cài người vào phòng con trai và con dâu trong gia tộc lớn luôn luôn có, nhưng mà ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ lợi dụ nha hoàn bên người con dâu, lại cố ý nháo ầm ĩ để mọi người đều biết, vu oan hãm hại con dâu, tổn hại thanh danh con trai, thậm chí trước mặt mọi người nghiệm thân cho nha hoàn hồi môn của con dâu...
Chuyện như vậy, cho dù người có tính tình dễ chịu cũng không thể dễ dàng tha thứ.
Đúng lúc này, Thanh Đại cũng đột nhiên dập đầu nói: "Nếu không thể trừng trị người phía sau màn, nô tỳ ૮ɦếƭ không nhắm mắt!"
Nghĩ đến mới vừa rồi nàng cương liệt muốn tự vẫn, lại nghe được lời nàng nói cứng rắn, tuy rằng trước mắt Thanh Đại chỉ là một nô tỳ, nhưng những phu nhân này vẫn cảm thấy trong lòng nói không nên lời... Thật là nữ tử cương liệt, trung tâm, chính trực, lại bị người khi nhục gần như mất mạng tại chỗ... Các nàng lần đầu gặp mặt Cửu hoàng tử phi, không biết nàng làm người cùng với tình cảm chủ tớ với Thanh Đại như thế nào, cho dù có hoài nghi cũng là bình thường, nhưng Liễu quý phi lại là mẹ chồng của Cửu hoàng tử phi...
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Liễu quý phi, muốn xem nàng ứng đối như thế nào.
Nhìn ánh mắt mọi người chung quanh, Liễu đại phu nhân đương nhiên biết Liễu quý phi hiềm nghi nặng nhất, rất muốn nói lời gì để giảm bớt tình hình trước mắt, nhưng cho dù như thế nào cũng không nghĩ ra lời gì thích hợp, gấp đến độ miệng khô lưỡi khô.
Đừng nói Liễu đại phu nhân, mặc dù khôn khéo kín đáo như Liễu quý phi cũng bị biến cố bất thình lình làm cho sững sờ.
Đến bây giờ nếu nàng còn không biết chính mình là bị chủ tớ Bùi Nguyên Ca và Thanh Đại bắt tay thiết kế, vậy nàng chính là đồ ngốc! Đối với cung nữ nàng phái đi, cho tới bây giờ Bùi Nguyên Ca đều chưa từng thả lỏng cảnh giác, bởi vậy ban đầu Mộ Tuyết dụ dỗ Thanh Đại, Thanh Đại đã sinh nghi, lại cố ý làm bộ như mắc câu, từng bước một lừa gạt Mộ Tuyết và nàng... Nàng nghĩ là nàng thiết kế cạm bẫy, chờ Bùi Nguyên Ca sa lưới, nhưng thì ra, vị trí thợ săn và con mồi đã sớm đảo ngược, không phải nàng tính kế Bùi Nguyên Ca, mà là Bùi Nguyên Ca tính kế nàng!
Sống trong hoàng cung rất nhiều năm, nàng vốn nghĩ bản thân mình có thể nhìn thấu lòng người, tính toán không bỏ sót, lại ᴆụng phải cái đinh ở chỗ Bùi Nguyên Ca và Thanh Đại.
Cái đinh sắt rắn chắc trực tiếp đóng vào tim của nàng, toàn thân đau đớn!
Nàng nghĩ rằng Thanh Đại ngày thường xinh đẹp, tính tình thẳng thắn, có ý với Vũ Hoàng Mặc, chỉ cần hơi dụ dỗ thêm có thể dụ nàng ấy phản bội Bùi Nguyên Ca, giúp nàng tính kế Bùi Nguyên Ca, làm cho Bùi Nguyên Ca mất hết danh dự... Không nghĩ tới! Không nghĩ tới! Liễu Trần Hương nàng tung hoành hậu cung hai mươi năm, cuối cùng lại thua trên người một nha hoàn nho nhỏ như Thanh Đại, quả nhiên là suốt ngày đánh nhạn, bị nhạn mổ mù mắt!
Bùi Nguyên Ca đã nói rõ ràng như vậy, mọi người tám phần đều hoài nghi nàng.
Nếu Bùi Nguyên Ca nói thẳng tên họ, chỉ trích nàng là hung phạm phía sau màn, Liễu quý phi còn có thể biện giải, nhưng trước mắt Bùi Nguyên Ca đang cầu nàng làm chủ, đưa đám người Mộ Tuyết và những vật chứng giao cho nàng xử trí, yêu cầu nàng cho một lời giải thích!
Cứ như vậy, nàng muốn thoát thân liền càng thêm khó khăn!
Liễu quý phi đang suy tư đối sách, bỗng nhiên có người kinh hô: "Cửu điện hạ!"
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy Vũ Hoàng Mặc một thân áo trắng, lẳng lặng đứng ở lối vào tiểu tạ, không biết đã đứng bao lâu. Dung mạo vốn liễm diễm yêu mỵ giờ phút này có vẻ hơi tái nhợt, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo vô hạn bi ai và đau xót. Xưa nay hắn đàng hoàng phóng túng, sáng rỡ rực lửa giống như quần áo đỏ hắn hay mặc, nhưng hiện tại, ngọn lửa đỏ rực đã mất sắc, không còn độ ấm, thế nhưng so với hàn băng còn lạnh hơn gấp ngàn lần, làm cho người ta thấy liền cảm thấy sinh lòng thương tiếc.
"Mặc... Mặc nhi..." Liễu quý phi có chút khẩn trương nói.
Nếu Bùi Nguyên Ca làm cho nàng cảm thấy khó đối phó, vậy Vũ Hoàng Mặc lại khiến nàng cảm thấy khó giải quyết, bởi vì nàng vĩnh viễn đều đoán không ra Vũ Hoàng Mặc nghĩ gì. Với sự xem trọng của Vũ Hoàng Mặc dành cho Bùi Nguyên Ca, nay Bùi Nguyên Ca bị ủy khuất như vậy, còn không biết Vũ Hoàng Mặc sẽ đại náo như thế nào? Nàng lại phải làm như thế nào mới có thể bình ổn chuyện này, tẩy thoát hiềm nghi, mà quan trọng hơn là không thể để cho hoàng đế sinh lòng nghi ngờ nàng.
Vũ Hoàng Mặc lẳng lặng đi tới, đứng cạnh Bùi Nguyên Ca đang quỳ, vẻ mặt bi thương: "Đứng lên đi!"
"Không, ta muốn thỉnh quý phi nương nương chủ trì công đạo cho ta!" Bùi Nguyên Ca ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn thẳng tắp quỳ, vẻ mặt kiên quyết: "Sáng sớm hôm nay, ta đã kể lại cho chàng mọi chuyện, chàng đã nói, tuy rằng quý phi nương nương nuôi nấng chàng lớn lên, vô cùng hiểu rõ chàng yêu thích và thói quen, nhưng mà sẽ không là quý phi nương nương làm chủ sau màn, bởi vì nàng là mẫu phi của chàng. Ta cũng nói qua, ta tin tưởng chàng, cũng tin tưởng quý phi nương nương, nàng thương chàng lại từ ái với ta, sẽ không hại chúng ta như vậy. Cho nên, chàng mới cho phép ta dụ rắn ra khỏi hang, hiện tại, ta muốn thỉnh quý phi nương nương chủ trì công đạo cho ta!"
Vừa nói như vậy, mọi người lập tức hiểu được.
Không ngờ chuyện này Cửu điện hạ căn bản cũng không biết rõ, mãi đến sáng hôm nay mới biết được, Cửu điện hạ đương nhiên biết Liễu quý phi rõ ràng nhất hắn yêu thích gì, nhưng hắn và Cửu hoàng tử phi đều tin tưởng quý phi nương nương sẽ không hại bọn họ như vậy, cho nên mới an bài kế hoạch, cố ý thả lỏng đám người Mộ Tuyết. Kết quả lại phát hiện, thế nhưng thật là quý phi nương nương là chủ mưu, cho nên mới đau lòng như vậy.
Nghĩ đến Cửu hoàng tử phi rất tin tưởng Liễu quý phi, mà vừa rồi Liễu quý phi đối mặt Cửu hoàng tử phi đau khổ cầu xin, thỉnh cầu nàng đừng theo đuổi không bỏ, Liễu quý phi lại tình nguyện tin tưởng cung nữ mới gặp lần đầu, cũng không nguyện ý tin tưởng Cửu hoàng tử phi... Còn có Lý Tiêm Nhu, đều nói nàng là bạn tốt nhất của Cửu hoàng tử phi, vừa là tỷ muội vừa là chị em dâu, nhưng vừa rồi lại một mực chắc chắn là lỗi của Cửu hoàng tử phi...
Lòng người khó dò, quả nhiên là lòng người khó dò!
Vũ Hoàng Mặc có vẻ thực mỏi mệt: "Đừng náo loạn, Nguyên Ca!" Nói xong, giương cao giọng nói, "Hàn Băng, kéo tất cả cung nữ nói xấu Cửu hoàng tử phi xuống, tất cả đánh ૮ɦếƭ!"
"Dừng tay!" Bùi Nguyên Ca đột ngột ngẩng đầu, che trước người những cung nữ này, giơ ngang tay bảo vệ các nàng, rành mạch nói: "Các nàng chỉ là lâu la mà thôi, ta muốn các nàng làm nhân chứng, truy tra ra hung phạm phía sau màn. Chàng không thể cứ như vậy đánh ૮ɦếƭ các nàng diệt khẩu! Ta nhất định phải điều tra rõ chuyện này, tìm ra hung thủ hãm hại bôi nhọ chúng ta!"
Vũ Hoàng Mặc nhìn, đột nhiên giơ tay.
Ánh sáng lạnh lẽo hiện lên giữa những ngón tay hắn, tia chớp xẹt qua các cung nữ quỳ gối phía sau Bùi Nguyên Ca, vẽ ra một đường cong duyên dáng nhanh chóng lướt qua. Mà tất cả cung nữ lúc nãy nói xấu Bùi Nguyên Ca đều té trên mặt đất, trên cổ có một vết thương tinh tế, chảy máu ròng ròng, ẩm ướt quần áo các nàng giống như những đóa hoa sen đỏ bằng máu...
Bùi Nguyên Ca ngạc nhiên nhìn các cung nữ này, Vũ Hoàng Mặc lại cứ ra tay.
Sau đó, hắn lại nhặt lên toàn bộ vật chứng, quăng ra ngoài hành lang, rơi vào hồ nước thật sâu, khơi dậy tầng tầng gợn sóng. Nhân chứng toàn bộ bị Gi*t, vật chứng chìm vào trong hồ nước, chuyện này lập tức trở thành ૮ɦếƭ không đối chứng. Vũ Hoàng Mặc lẳng lặng nhìn Bùi Nguyên Ca, mệt mỏi lắc lắc đầu: "Chuyện này dừng ở đây đi!"
"Vũ Hoàng Mặc!" Bùi Nguyên Ca kinh ngạc nhìn hắn, khóe mắt bỗng nhiên chảy xuống nước mắt: "Thanh Đại là tỳ nữ bên người ta, ta xem nàng như muội muội! Kết quả, nàng bị người ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ suýt nữa mất trong sạch, nay lại bị bôi nhọ thanh danh, còn phải nghiệm thân trước mặt mọi người! Bắt đầu từ ngày Thanh Đại đi theo ta, ta đã từng nói, chỉ cần nàng trung với ta, ta tuyệt đối sẽ không ủy khuất nàng! Hơn nữa, người nọ không chỉ muốn hại Thanh Đại, còn muốn nói xấu danh dự chàng và ta, hiện tại, chàng lại nói với ta chuyện này dừng ở đây hay sao?"
Vũ Hoàng Mặc đưa tay ôm lấy nàng, đặt đầu nàng tựa vào bờ vai hắn, nhẹ giọng nói: "Nguyên Ca, ta biết nàng bị ủy khuất, Thanh Đại cũng bị ủy khuất, đây đều là lỗi của ta. Bởi vì ta là Vũ Hoàng Mặc, cho nên nàng mới có thể chịu ủy khuất như vậy, nếu nàng muốn trách thì cứ trách ta đi... Nguyên Ca, dừng ở đây thôi, không cần truy cứu nữa!"
Nói xong, sâu kín thở dài mang theo vô hạn tang thương, bi thương, bất đắc dĩ, cùng với đau xót.
Mọi người nghe hắn thở dài cũng nhịn không được lâm vào rầu rĩ, thậm chí có vài phu nhân tiểu thư mềm lòng kinh ngạc rơi lệ.
"Dạ dày ta không thoải mái, cần nàng chăm sóc, theo ta trở về đi!" Vũ Hoàng Mặc nhẹ nhàng nói, nắm cả bả vai Bùi Nguyên Ca, cứ như vậy mang theo nàng lẳng lặng rời đi, đám người Tử Uyển giúp đỡ Thanh Đại vẻ mặt tái nhợt theo sát phía sau.
Mọi người không tự giác tránh ra tạo một con đường, nhìn theo bọn họ rời đi, giống như có vô hạn bi thương và cô đơn.
Từ lúc tiến vào đến lúc rời đi, ánh mắt Vũ Hoàng Mặc chưa từng chuyển qua bất kỳ ai, chỉ nhìn Bùi Nguyên Ca, không hề nhìn Liễu quý phi ngồi trên chủ vị một cái nào. Mỗi một ánh mắt, mỗi một tia thần thái, mỗi một lời nói của hắn giống như đều mang theo ma lực làm người ta tim đập nhanh, mà việc hắn làm cũng thực ngoài ý liệu của mọi người, thế nên đợi cho sau khi hắn rời khỏi, Liễu quý phi mới bỗng nhiên bừng tỉnh, lại ra một thân mồ hôi lạnh, tim đau như nứt ra.
Vũ Hoàng Mặc Gi*t ૮ɦếƭ đám người Mộ Tuyết, tiêu hủy vật chứng, thoạt nhìn rất có lợi cho nàng.
Bởi vì đã không còn nhân chứng vật chứng, chuyện này sẽ không thể lại truy tra.
Nhưng trên thực tế, làm như vậy cũng là chân chân chính chính đẩy Liễu quý phi về phía đường cùng! Mọi người vốn chỉ hoài nghi chuyện này là Liễu quý phi an bài, lúc này Vũ Hoàng Mặc tiến vào, làm tất cả những việc này, còn nói như vậy, người khác sẽ nghĩ như thế nào? Xưa nay Cửu điện hạ luôn đàng hoàng phóng túng, lần này sao lại nhận thiệt thòi về mình? Hiển nhiên hắn đang duy hộ người nào đó. Mà có thể làm cho Cửu điện hạ thà rằng ủy khuất chính mình cũng phải duy hộ, ngoại trừ Liễu quý phi dưỡng dục hắn lớn lên còn có thể là ai? Cứ như vậy, ngay cả cơ hội biện giải hắn cũng không cho Liễu quý phi!
Vốn dĩ, nếu truy tra theo mấy thứ này, tất nhiên Liễu quý phi sẽ đẩy tất cả cho người khác, tuy rằng không thể hoàn toàn tẩy thoát hiềm nghi, nhưng dù sao còn có không gian thao tác. Nhưng hiện tại, Vũ Hoàng Mặc làm như vậy, tuy rằng đã không còn nhân chứng vật chứng, nhưng trong lòng mọi người ở đây lại đều nhận định, chuyện này chính là Liễu quý phi làm không thể nghi ngờ!
Hơn nữa, Vũ Hoàng Mặc thà rằng ủy khuất chính mình và Bùi Nguyên Ca cũng muốn duy hộ Liễu quý phi, đây là hắn đại hiếu.
Ngược lại, hắn hiếu thảo với Liễu quý phi, Liễu quý phi lại hãm hại hắn như vậy, đây là bằng chứng như núi Liễu quý phi không hiền, không thể nghi ngờ!
Vũ Hoàng Mặc đây là trả thù!
Lúc trước chuyện ở Lãnh Thúy cung, nàng Gi*t Vương mỹ nhân và Hàn Thiết, giá họa cho Vũ Hoàng Mặc, chính là dùng là phương pháp như vậy làm cho hắn không thể biện giải, lại khiến trong lòng Hoàng đế phán hắn có tội. Mà hiện tại, Vũ Hoàng Mặc làm lại trò cũ, chụp lên đầu nàng tội danh không hiền, đồng dạng cũng không có cơ hội biện giải! Đây là trả thù!
Mà đúng lúc này, không biết là ai kinh hô ra tiếng: "Hoàng thượng!"
Liễu quý phi kinh hoảng nhìn lại, không biết khi nào thì Hoàng đế cũng xuất hiện ở ngoài hành lang dài, liền đứng ngay chỗ lúc nãy Vũ Hoàng Mặc đứng, lẳng lặng nhìn vào phòng giống Vũ Hoàng Mặc lúc nãy. Giờ khắc này, mọi người đột nhiên dâng lên một cảm giác mãnh liệt, đến bây giờ bọn họ chưa từng nhận thấy, thì ra Cửu điện hạ giống Hoàng đế như vậy, thế nên tất cả mọi người đều tinh thần hoảng hốt.
"Muốn trẫm đến thược dược hoa yến là vì cho trẫm thấy chuyện này sao?" Hoàng đế nhíu mày, ánh mắt giọng nói lộ ra mỉa mai.
Đương nhiên không phải, dựa theo kế hoạch ban đầu của Liễu quý phi, đợi cho khi Hoàng đế đến đây đã là bằng chứng như núi, Cửu điện hạ thu dùng Thanh Đại, Bùi Nguyên Ca lại ghen tị ngoan độc một hai phải đánh ૮ɦếƭ Thanh Đại, cho dù Hoàng đế xem trọng Bùi Nguyên Ca, nhưng ra chuyện như vậy, nếu Liễu quý phi muốn răn dạy Bùi Nguyên Ca, yêu cầu nàng cho Thanh Đại danh phận, Hoàng đế cũng không thể nói nàng sai.
Nhưng hiện tại... . tình hình đã là hoàn toàn tương phản!
Hoàng đế chỉ sợ đã thấy hết lời nói và việc làm mới vừa rồi của Vũ Hoàng Mặc và Bùi Nguyên Ca, trong lòng cũng có định luận... Mà sở dĩ Hoàng đế ở đây cũng do nàng mời đến ... Liễu quý phi mơ mơ hồ hồ nghĩ, chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận ngọt tinh, trước mắt biến đen, trời đất xoay chuyển, lập tức ngất đi, nhất thời toàn trường bối rối.
Nhưng mà, Hoàng đế lại như nhìn không thấy, chỉ lẳng lặng nói: "Thân thể Liễu quý phi không khoẻ, không nên lại toàn quyền xử lý công việc lục cung, Mạc chiêu nghi, từ hôm nay trở đi, trẫm cho ngươi quyền cùng nhau giải quyết lục cung, hiệp trợ Liễu quý phi xử lý công việc lục cung!"
Mọi người sợ hãi cả kinh, đây là muốn cắt giảm chức quyền của Liễu quý phi!
Mạc chiêu nghi không nghĩ tới chuyện tốt như vậy rơi xuống đầu nàng, ra vẻ chối từ nói: "Hoàng thượng, thi*p thân vào cung không lâu, chỉ sợ khó có thể đảm đương trọng trách này!" Nghĩ, nàng không thể biểu hiện quá mức vội vàng, tốt nhất làm cho Hoàng đế lại khen ngợi nàng một chút, cũng làm cho tất cả mọi người ở đây biết phân lượng của nàng trong lòng Hoàng đế, tất nhiên sẽ không ít hơn Liễu quý phi.
"Khó có thể đảm đương trọng trách này sao?" Hoàng đế như cười như không: "Nếu như vậy, quên đi! Trịnh tu dung, trẫm cho ngươi quyền cùng nhau giải quyết lục cung, hiệp trợ Liễu quý phi xử lý công việc lục cung!"
Có vết xe đổ Mạc chiêu nghi, Trịnh tu dung không dám lại đùa giỡn hoa chiêu, chỉ cung kính nói: "Thi*p thân tuân chỉ!"
Hoàng đế cười lạnh, xoay người rời đi, cũng không hề nhìn Liễu quý phi đã ngất.
Trong lúc nhất thời, trong Phi Hoa tạ loạn thành một đống, các vị phu nhân đến dự tiệc ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều thật không ngờ, một thược dược hoa yến đang yên đang lành lại biến thành bộ dạng này? Cửu điện hạ và Cửu hoàng tử phi cứ như vậy rời đi, hiển nhiên là muốn quyết liệt với Liễu quý phi; mà Liễu quý phi ngất, Hoàng đế lại hỏi cũng không hỏi, ngược lại cho Trịnh tu dung quyền cùng nhau giải quyết lục cung. Vốn Liễu quý phi là nữ nhân tôn quý nhất hậu cung, nhưng trải qua biến cố hôm nay, thanh thế và quyền bính hiển nhiên đều đã chịu uy Hi*p lớn...
Trong hậu cung sau này chỉ sợ là một quang cảnh khác rồi!
——— —————— —————— ———————
"Thanh Đại, tỷ làm ta sợ muốn ૮ɦếƭ, ta còn nghĩ là tỷ thật sự nổi lên tâm tư hồ đồ gì chứ!" Sau khi trở lại Xuân Dương cung, Sở Quỳ nhịn không được đánh Thanh Đại một quyền.
"Hi hi, ta nào có ngốc như vậy? Cửu điện hạ và Liễu quý phi đấu ngươi ૮ɦếƭ ta sống, nếu ta nghe theo Liễu quý phi làm chủ, để ta làm thông phòng cho Cửu điện hạ, lại huyên lớn như vậy, sau này ta còn có thể sống yên sao? Ta cũng không phải đồ ngốc, làm sao sẽ phạm hồ đồ?" Thanh Đại cười tủm tỉm nói” "Thế nào? Vừa rồi biểu hiện của ta không tệ có phải không? Sau này ta xem Liễu quý phi còn có mặt mũi gì lại khó xử tiểu thư nhà ta? Chỉ sợ ngay cả thấy ta nàng cũng không dám!"
Nói xong, Thanh Đại khanh khách nở nụ cười, nét mặt minh diễm.
"Vậy nếu Liễu quý phi không ra tay thì sao?" Tử Uyển lại đột nhiên hỏi: "Thanh Đại, muội thật sự không có ý với Cửu điện hạ sao?"
Thanh Đại đột nhiên hơi khó nói, cuối cùng thản nhiên thừa nhận: "Từng có."
Mọi người nhất tề biến sắc.
Nhìn vẻ mặt các tỷ muội như vậy, Thanh Đại biện giải nói: "Cái này cũng không thể trách ta! Bộ dạng Cửu điện hạ tuấn như vậy, ta cũng không phải người mù, làm sao có thể một chút cũng không động tâm? Đừng nói ta, ta cũng không tin, các ngươi nhìn Cửu điện hạ, một chút cảm giác đều không có? Nhưng mà ta có tự mình hiểu lấy! Hơn nữa, các ngươi còn nhớ hay không, lần đó Cửu điện hạ phát sốt, bộ dáng thực dọa người, cũng chỉ có tiểu thư mới dám đi qua, dù sao ta là sợ tới mức không nhẹ, cái gì cũng không dám nghĩ!"
Đúng lúc này, đám người Tử Uyển đột nhiên đều yên tĩnh.
Thanh Đại quay đầu nhìn lại, vừa vặn nhìn thấy Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đứng ở cửa, nói vậy đều nghe hết lời nàng mới vừa nói.
Tất cả mọi người có chút lo lắng nhìn Thanh Đại, lại nhìn nhìn Bùi Nguyên Ca.
Thanh Đại hơi giật mình, lập tức giống như không có việc gì đi qua, ôm lấy cánh tay Bùi Nguyên Ca, cười duyên nói: "Tiểu thư, lần này nô tỳ lập công lớn, ngài nên tưởng thưởng nô tỳ thật trọng có phải không? Vừa vặn nô tỳ có một việc muốn cầu tiểu thư ân chuẩn, chính là..." Nói xong, bỗng nhiên sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: "Trước kia trong phủ Triệu Cảnh Triệu thống lĩnh từng nói muốn cưới nô tỳ làm vợ, bởi vì muốn đi theo hầu hạ tiểu thư nên nô tỳ không đáp ứng. Hiện tại, tiểu thư có thể giúp nô tỳ hỏi Triệu thống lĩnh hay không, nếu hắn nguyện ý chờ nô tỳ được thả ra cung, nô tỳ sẽ... Xin tiểu thư cho một ân điển, cho phép việc hôn nhân của nô tỳ!"
Nếu Thanh Đại nói không có ý với Vũ Hoàng Mặc, đó là gạt người.
Nàng chưa từng gặp qua người nào giống Cửu điện hạ yêu mị mà lại tôn quý như vậy, kinh diễm đến mức làm cho người ta đui mù. Nhưng mà, trong mắt trong lòng Cửu điện hạ chỉ có một mình tiểu thư, ngay cả một ngón tay đều chen vào không lọt, lại càng không cần nói nàng! Mà trải qua chuyện này, Thanh Đại càng thêm suy nghĩ cẩn thận, nếu không phải tâm tư nàng dành cho Cửu điện hạ bị người nhìn thấu, Liễu quý phi cũng sẽ không xem đây là cơ hội, dụ dỗ nàng để thiết kế tiểu thư... Một khi đã như vậy, chẳng bằng nhân cơ hội dứt khoát vung kiếm chém đứt tơ tình.
Triệu Cảnh đề cập qua việc hôn nhân không chỉ một lần, mặc dù nàng nói muốn theo tiểu thư vào cung, hắn vẫn nói sẽ nguyện ý chờ nàng!
Một nam nhân nguyện ý chờ nàng nhiều năm như vậy, ít nhất là thật lòng với nàng! Trong mắt Cửu điện hạ, Thanh Đại nàng chẳng qua là bụi bặm, nhưng mà, trong lòng Triệu Cảnh có lẽ nàng là một viên minh châu! Tuy Thanh Đại nàng kém xa không bằng tiểu thư, nhưng cũng có một người nguyện ý đối xử tốt với nàng, một khi đã như vậy, nàng còn có cái gì do dự? Mà quan trọng hơn, nàng không muốn chuyện này trở thành một vết rách, vắt ngang giữa nàng và tiểu thư, chỉ có định ra một môn việc hôn nhân mới có thể chân chính giải quyết chuyện này.
Dù sao, tiểu thư tốt với nàng như vậy, nàng luyến tiếc!
Bùi Nguyên Ca không nói gì, chỉ là nhìn Thanh Đại chăm chú.
Thanh Đại dần dần có chút không yên: "Tiểu thư?"
"Thanh Đại, cảm ơn ngươi!" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên gắt gao ôm lấy nàng, trong giọng nói thậm chí mang theo chút nghẹn ngào, "Ta thực vui vẻ, thật sự!"
"Tiểu thư..." Thanh Đại nao nao, lập tức cảm động, rõ ràng tiểu thư đã nhìn ra tâm tư nàng dành cho Cửu điện hạ, nhưng tiểu thư lại vẫn nói cảm ơn nàng... Làm sao nàng có thể nhận lời cảm ơn này? Nàng hẳn là nên xin lỗi tiểu thư! "Tiểu thư, có thể để nô tỳ lập gia đình trễ vài năm không? Nô tỳ luyến tiếc tiểu thư, nô tỳ còn muốn hầu hạ tiểu thư thêm vài năm, tiểu thư!"
…
Trở lại chính viện, Bùi Nguyên Ca nói muốn chúc mừng, sai người chuẩn bị rượu và thức ăn.
"Nàng không tức giận sao? Về Thanh Đại?" Vũ Hoàng Mặc thưởng thức ly rượu, hỏi.
Bùi Nguyên Ca lắc đầu, bưng ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, hai má bạch ngọc lập tức hiện lên đỏ ửng: "Không tức giận, mọi người đều có lòng riêng, có Dụς ∀ọηg, không có khả năng vô duyên vô cớ phải toàn tâm toàn ý tốt với ta! Thanh Đại nàng..." Bỗng nhiên dừng một chút, giống như muốn nói gì đó lại nói không nên lời, hơi nhắm mắt lại lập tức mở ra, cười nói: "Uống rượu!"
Mơ hồ nhận thấy được cảm xúc Bùi Nguyên Ca có chút không đúng, Vũ Hoàng Mặc cũng không hỏi tiếp, chỉ cười nói: "Được, hiếm khi Nguyên Ca có hưng trí, ta uống với nàng!" Nói xong, cũng uống một hơi cạn sạch.
Tửu lượng Bùi Nguyên Ca cũng không tốt, sau khi uống hai ba chén hiển nhiên có chút say.
"Hoàng Mặc... Ta thực vui vẻ, chàng biết không?" Bùi Nguyên Ca bỗng nhiên nói, nước mắt nhịn không được tràn ra.
Vũ Hoàng Mặc nhíu mày, lấy ra khăn thêu chà lau nước mắt cho nàng: "Sao nàng lại khóc?"
"Ta không khóc, ta thực vui vẻ, ta đang cười!" trong đôi mắt Bùi Nguyên Ca rõ ràng có men say, gắt gao nắm lấy ống tay áo Vũ Hoàng Mặc, nói chính mình không khóc, lại có nhiều nước mắt hơn chảy ra. Hồi lâu sau, khuôn mặt tràn đầy lệ, Bùi Nguyên Ca rốt cuộc thừa nhận: "Phải, ta khóc. Nhưng mà, không phải cứ khóc nghĩa là khổ sở, giống như cười không nhất định là vui vẻ. Kỳ thật ta rất khó chịu, lúc ở Liễu phủ, xác định Lý Tiêm Nhu thật sự phản bội ta, thật sự bán đứng ta, tuy rằng ngoài mặt ta luôn luôn cười, nhưng kỳ thật ta rất khó chịu!"
Vũ Hoàng Mặc lần đầu tiên nghe được nàng thản nhiên thừa nhận chính mình khổ sở, nao nao, ôm nàng vào lòng.
"Không cần vì loại người này mà khổ sở!"
"Bởi vì ta thật sự xem Lý Tiêm Nhu như bằng hữu! Nhìn nàng, có lúc ta giống như nhìn thấy chính mình lúc trước, ta thật sự muốn giúp nàng! Ta cầu tình giúp nàng trước mặt Thái hậu, cầu tình giúp nàng trước mặt Hoàng thượng, nhưng khi đó Thái hậu và Hoàng thượng đều không để nàng ở trong lòng, không muốn bởi vì nàng mà rối loạn kế hoạch, cho nên cũng không để ý ta! Đợi cho Diệp thị phản loạn được bình định, Lý phu nhân lại qua đởi, nàng phải giữ đạo hiếu (để tang) ba năm! Ta ở Quan Châu vẫn viết thư cho nàng, dạy nàng ứng đối như thế nào, nói cho nàng phải kiên cường, ta còn nhờ vả mẫu thân, xin Trịnh phu nhân hỗ trợ, xem có thể tìm cho nàng một mối nhân duyên tốt ở Quan Châu hay không..." Bùi Nguyên Ca nói xong, nước mắt càng khống chế không được, giống như hạt châu đứt dây không ngừng rơi xuống.
"Ta biết, nàng thật sự xem nàng ấy là bằng hữu!" Vũ Hoàng Mặc đau lòng nói, vỗ vỗ lưng nàng.
Bùi Nguyên Ca đỏ hồng mắt nói: "Trước khi dự tiệc ở Liễu phủ, kỳ thật ta đã hoài nghi, ta cố ý giúp nàng trước mặt Liễu phu nhân, cố ý giáo huấn cung nữ của nàng, cố ý đi theo nàng về nơi hẻo lánh... Kỳ thật ta vẫn luôn cho nàng cơ hội, vẫn luôn cho, cho dù là thời điểm cuối cùng, chỉ cần nàng do dự, chỉ cần nàng không hại ta, nói cho ta biết tình hình thực tế, ta cũng có thể tha thứ nàng, có thể giúp nàng! Nhưng mà nàng không có, ngay cả do dự nàng cũng không có, liền như vậy dẫn ta vào bên trong... Hoàng Mặc, ta rất khó chịu, thật sự rất khó chịu!"
"Ta biết!" Vũ Hoàng Mặc có chút luống cuống tay chân.
Hắn đã quen Nguyên Ca bình tĩnh, trật tự rõ ràng, chưa từng nghĩ tới, Nguyên Ca cũng sẽ có lúc nói nhiều, nói năng lộn xộn. Nhưng mà, Nguyên Ca như vậy lại làm cho hắn cảm thấy đau lòng, giống như trong lòng nàng luôn có chuyện gì đè nặng, vĩnh viễn cũng không thể nói ra, cho nên thậm chí hắn muốn nàng nương theo cảm giác say nói ra tất cả.
Không có gì trầm trọng hơn tổn thương và đau đớn.
"Không, chàng không biết. Khi đó ta nhớ lại rất nhiều chuyện, rất nhiều người, bọn họ đều phản bội ta, đều lừa gạt ta, đều hại ta, ta tốt với bọn họ như vậy, bọn họ lại muốn ta ૮ɦếƭ!" Bùi Nguyên Ca nói năng lộn xộn: "Lý Tiêm Nhu làm cho ta nhớ đến bọn họ, cho nên ta rất khó chịu rất khó chịu! Nhưng mà, khi đó, đồ xấu xa chàng, chàng còn khi dễ ta! Chàng còn bắt nạt ta!"
Nói xong, nắm tay thành quyền đánh Vũ Hoàng Mặc, cất tiếng khóc lớn.
Vũ Hoàng Mặc vỗ vỗ lưng nàng, gật đầu theo lời nàng nói: "Phải phải phải, đều là ta sai, ta không nên khi dễ nàng! Là ta không tốt!" Hắn cũng không có kinh nghiệm ứng đối người say rượu, hơn nữa người say khướt không phân rõ phải trái lại là Nguyên Ca yêu dấu của hắn.
"Không, không phải lỗi của chàng, không liên quan tới chàng." Bùi Nguyên Ca rất nhanh dừng lại, không ngừng vuốt ve chỗ nàng vừa mới đánh, không ngừng thổi thổi, nhẹ giọng nói: "Thổi thổi sẽ không đau, thổi thổi sẽ không đau! Đã không đau nữa rồi, cho nên, Hoàng Mặc, chàng đừng tự trách mình có được không? Ta không phải cố ý muốn trút giận, ta chỉ là muốn nói ra khổ sở trong lòng!"
Nàng đáng thương hề hề nói.
"Không có việc gì, không có việc gì, ta không tức giận, nếu nàng không vui cứ đánh tiếp, tiếp tục trút giận lên người ta, ta sẽ không giận nàng!" Vũ Hoàng Mặc dịu dàng nói.
"Không, ta không có không vui!" Bùi Nguyên Ca đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt lóe sáng nói: "Sau chuyện ở Liễu phủ, ta vẫn luôn rất khó chịu nhưng lại không thể nói ra. Nhưng mà hiện tại, ta không còn khó chịu nữa... Ngày đó chàng nói với ta, hỏi làm sao ta biết chàng thích trà hương sen? Còn có hương phấn và tô mặc... Sau đó chàng nói Thanh Đại có chút không thích hợp, muốn ta cẩn thận... Ta chỉ lẳng lặng xem Thanh Đại, lần này ta thậm chí không muốn làm gì, ta không ôn chuyện lúc trước với nàng, ta cũng không biểu hiện rất tốt với nàng, ta chỉ là mắt lạnh nhìn... Ta nghĩ chắc là lại thêm một lần bị phản bội? Không sao, cùng lắm thì, đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không là lần cuối cùng, mọi người đều có lòng riêng, đều sẽ biến ..."
Vũ Hoàng Mặc nghe được trong lòng phát đau, có thể nói ra lời nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, đến tột cùng Nguyên Ca đã bị phản bội bao nhiêu lần?
Hắn bị Liễu quý phi phản bội một lần, mất đi mẹ đẻ, đau thấu xương, Nguyên Ca bị phản bội nhiều lần như vậy, sẽ có bao nhiêu đau đớn?
"Ta căn bản là chưa từng ôm hy vọng, nhưng mà ta không nghĩ tới, ngày đó Thanh Đại sẽ chạy tới nói cho ta biết, hình như Mộ Tuyết đang cố ý châm ngòi nàng, nàng cảm thấy không thích hợp, cho nên giả vờ nghe theo, kết quả phát hiện người sau lưng Mộ Tuyết là Liễu quý phi... . Nàng nói Liễu quý phi cho Mộ Tuyết tìm tới nàng, có lẽ là vì lợi dụng nàng để ly gián ta và chàng, nàng nói có thể lợi dụng cơ hội này, đào ra toàn bộ cơ sở ngầm trong Xuân Dương cung, nói không chừng còn có thể cắn ngược Liễu quý phi một phen... Lúc nàng nói với ta những lời này, Hoàng Mặc, chàng không biết ta có bao nhiêu ngoài ý muốn đâu?"
Vũ Hoàng Mặc gắt gao ôm nàng, không nói gì.
"Ta vẫn nghĩ đến, bị phản bội nhiều lần như vậy, ta đã quen rồi, sẽ không lại đau lòng! Mãi đến lúc Thanh Đại nói với ta, ta mới biết được, kỳ thật không phải, ta vẫn luôn rất đau, chỉ là chịu đau quen rồi, liền nghĩ bản thân không đau nữa. Thật giống như hai bên cán cân vậy, bên này ta liều mạng đặt lên mọi thứ, ngay cả tim của ta cũng đưa lên, nhưng mà, cán cân luôn lắc lư, luôn đánh không lại lòng người tư dục..." Bùi Nguyên Ca rơi lệ đầy mặt: "Mãi đến khi Thanh Đại nói với ta, lần đầu tiên ta phát hiện, thì ra tình cảm ta trao đi cũng có thể áp chế lòng người, cũng có thể trở thành νũ кнí quan trọng nhất... ."
Liễu quý phi không phải vô duyên vô cớ mà tìm tới Thanh Đại.
Thanh Đại vẫn có tình ý với Hoàng Mặc, nhưng cho dù có tư dục, Thanh Đại lại vẫn lựa chọn nàng bên này, nói tình hình thực tế cho nàng, sau đó bày mưu tính kế đối phó Liễu quý phi, thậm chí cuối cùng nàng xin được chỉ hôn cho Triệu Cảnh ... Có lẽ, ngay từ đầu, Thanh Đại cũng không tính phản bội nàng, chỉ là bởi vì không nắm chắc, không có chứng cớ, không muốn làm cho nàng quan tâm...
Lần đầu tiên, nàng có thể thắng lòng người tư dục!
"Ngay lúc đó, ta cảm thấy..." Bùi Nguyên Ca bắt tay đặt trên иgự¢ nàng: "Nơi này của ta vốn vẫn ẩn ẩn đau, nhưng giờ không đau nữa. Ta thực vui vẻ, Hoàng Mặc, ta thực sự thực vui vẻ!" Nàng còn nhấn mạnh: "Chẳng sợ chỉ thắng duy nhất lúc này đây, ta cũng cảm thấy sẽ không thất vọng với lòng người như vậy!"
"Ta thì sao?" Vũ Hoàng Mặc hơi bất mãn nói: "Cho tới bây giờ ta chưa từng phản bội nàng, vĩnh viễn cũng sẽ không!"
"Không giống như vậy, Hoàng Mặc! Chàng không giống Thanh Đại, giữa chúng ta không có xung đột mâu thuẫn, chàng thích thứ ta thích, ta thống hận người mà chàng thống hận, chúng ta là hoàn toàn phù hợp, không có thời điểm cần lựa chọn. Nhưng Thanh Đại... . Liễu quý phi là người cẩn thận, nàng có thể tìm tới Thanh Đại đã nói lên nàng cho rằng, Thanh Đại hẳn là sẽ phản bội ta, nhưng Thanh Đại không có! Hoàng Mặc, đây là điểm không giống, chàng và phụ thân, mẫu thân, đám người Tử Uyển, Ôn tỷ tỷ là giống nhau, nhưng Thanh Đại không giống... Cho nên lần này Liễu quý phi thua, là thua trên người Thanh Đại!"
Nhìn Nguyên Ca còn nhấn mạnh dong dài muốn giải thích, Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên nở nụ cười, ôm lấy nàng nói: "Nha đầu ngốc, ta trêu nàng thôi! Đương nhiên ta biết!"
Giống như mẫu thân hắn không giống Liễu quý phi vậy.
"Hoàng Mặc, ta thực vui vẻ, ta thực sự thực vui vẻ..." Bùi Nguyên Ca lặp lại nói: "Ta không tức giận với Thanh Đại, ngược lại, ta thực vui vẻ, về sau ta nhất định sẽ tốt với Thanh Đại, rất tốt rất tốt. . . ."
Bùi Nguyên Ca cứ lặp đi lặp lại lời nói, nàng rốt cuộc nặng nề ngủ.
Trong giấc mơ trầm trầm, hình như nàng lại rơi vào hồ nước màu đỏ như máu kia. Nhưng mà lần này, màu máu chậm rãi trở nên nhạt, cuối cùng thành hồ nước trong suốt như cũ, nàng đi lên từ chỗ sâu nhất dưới đáy hồ, nhìn thấy bên bờ có rất nhiều người vươn tay với nàng, có Hoàng Mặc, có phụ thân, có mẫu thân, có Ôn tỷ tỷ, còn có Thanh Đại...
Nàng biết, từ nay về sau, nàng sẽ không bao giờ gặp cơn ác mộng này nữa!
Nhìn trong lòng Nguyên Ca rốt cuộc bình yên đi vào giấc ngủ, mày vốn nhíu chặt chậm rãi giãn ra, trong lòng Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên dâng lên thương tiếc và ấm áp trước nay chưa từng có. Tuy rằng hắn không rõ ràng lắm đến tột cùng Nguyên Ca đã gặp những chuyện gì, nhưng hắn nhớ rõ, lần đó ở ôn tuyền sơn trang, hắn tránh phía sau bình phong, nhìn nữ tử trong ôn tuyền nắm tay di nương nàng, nhấn mạnh nói: "Di nương, chúng ta cùng nhau chìm xuống, được không?"
Một khắc kia, trong đôi mắt tối tăm của nữ tử, hình như hắn có thể thấy được lòng nàng.
Bởi vì từng yêu thương sâu sắc, cho nên mới đau như vậy, mới có thể hận như vậy.
Như vậy khắc sâu yêu hận đan xen, đặc đến mức gần như làm cho người ta hít thở không thông...
Có lẽ chính là một khắc kia, hắn đã nhận định nàng, cho nên luôn không tự chủ được nhớ tới nàng, không tự chủ được chú ý nàng, để ý mỗi một cái nhăn mày mỗi một nụ cười của nàng, hoàn toàn không thể khống chế bị nàng dắt cảm xúc... Mà hiện tại, Nguyên Ca là người thân duy nhất của hắn, hắn sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn tốt với nàng, vĩnh viễn vĩnh viễn cũng không để nàng bị tổn thương, vĩnh viễn... .
Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, Bùi Nguyên Ca nhất thời cảm thấy đau đầu kịch liệt.
"Nhạ, uống canh giải rượu đi! Sau đó nhanh thay quần áo, ăn bữa sáng!" Vũ Hoàng Mặc hưng trí bừng bừng nói: "Ta xin nghỉ bên kinh cấm vệ, hôm nay ta đưa nàng xuất cung đi dạo phố nhé!"