"Ọccccccc" một tiếng, người mặc quần áo hoa lệ ngóc đầu lên khỏi mặt nước, tóc có chút rối tung, lại bị nước sông tẩm ướt dính bệt trên đầu, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi. Trên thuyền bên cạnh có người thả dây thừng xuống nước, người mặc quần áo hoa lệ bắt lấy dây thừng, được người trên thuyền lôi kéo, giống như một con chim to phi thân nhảy lên, nhanh nhẹn đứng ở mép thuyền, thân hình hơi mạn diệu, đáng tiếc cả người ướt đẫm giống như gà rớt vào nồi canh, viên minh châu cực lớn trên đỉnh đầu cùng với quần áo tơ vàng chỉ bạc trên người tỏa sáng rực rỡ dưới ánh mặt trời, lấp lánh hào quang càng làm nổi bật ra bản thân chật vật không chịu nổi.
Thuyền đã gần đến bến tàu, người trên bờ nhìn thấy nhất thời một trận cười vang.
Bị mọi người cười nhạo, người mặc quần áo hoa lệ tức giận đến đỏ bừng, chỉ vào Trịnh Sào và Bùi Chư Thành đối diện, nổi giận đùng đùng nói: "Các ngươi lái thuyền kiểu gì vậy hả?"
Vừa rồi thuyền của hắn ᴆụng phải người khác nhưng thật ra bảo là bất cẩn, lúc này bị thuyền người khác ᴆụng phải lại không biết xấu hổ chỉ trích người khác? Còn nói đúng lý hợp tình như vậy! Trịnh Sào bị chọc tức giận đến mức nở nụ cười: "Vừa rồi các ngươi lái thuyền kiểu gì thì chúng ta lái thuyền kiểu đó đấy!"
"Dám ᴆụng thuyền của ta, hại ta rơi xuống nước, ta muốn cho các ngươi biết lợi hại!". Người mặc quần áo hoa lệ quay đầu, chỉ vào thuyền trưởng, tức giận hung hăng nói: "Lý Trung, ᴆụng thuyền bên đó cho ta, đâm hư thuyền bọn họ, ta muốn bọn họ cũng nếm thử tư vị bị ướt sũng!" Thấy Lý thuyền trưởng bên cạnh chần chừ không có động tĩnh, hắn tức giận đến dậm chân: "Lý Trung, thất thần làm cái gì? Đâm thuyền bên đó cho ta, bằng không ta ném ông xuống sông bây giờ!"
Thuyền trưởng Lý Trung giống như thực bất đắc dĩ, xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau thuyền kia quả nhiên tăng tốc ᴆụng tới, thế tới rào rạt, theo phương hướng và lực đạo như vậy, nếu nghiêm trọng thực có khả năng thuyền bị đâm vỡ đôi từ giữa, hoàn toàn chìm vào dòng sông, xem ra lời người này nói trước đó đều không phải là đe dọa suông.
Vốn chỉ cảm thấy người mặc quần áo hoa lệ có chút kiêu ngạo cuồng vọng, hiện tại một lời không hợp lập tức ra lệnh đâm cho thuyền hủy người ૮ɦếƭ, căn bản chính là ý định ác độc!
"Muốn chiến sao? Được!" Trịnh Sào xoa tay, thấy thế ngược lại vui vẻ, thét to: "Các huynh đệ, vào vị trí hành động nào! Nếu đối phương muốn ᴆụng thuyền, chúng ta cũng không thể ngồi yên bị bắt nạt đúng không? Tốt xấu gì các ngươi cũng do lão Triệu huấn luyện ra, nếu như bị loại thuyền ẻo lả này của đối phương đâm thủng, vậy thật quá mất mặt rồi? Lần sau ta gặp lão Triệu, xem ta chọc hắn xấu hổ đến ૮ɦếƭ!"
Lão Triệu là một tướng lãnh thủy quân vùng duyên hải, chuyên môn huấn luyện quân đội tác chiến trên biển.
Bốn năm trước, ông từng đến Quan Châu, Trịnh Sào không biết trời cao đất rộng ở trước mặt ông khoe khoang tài lái thuyền, kết quả bị lão Triệu ᴆụng cho hoa rơi nước chảy, hai người còn đánh nhau một trận, sau đó lão Triệu mới chỉ điểm một ít, cải tạo một phen thuyền ở Quan Châu. Lần này thượng kinh, Trịnh Sào vì phòng vạn nhất, cố ý mượn thuỷ quân chỗ lão Triệu đến làm lái thuyền, vững vàng bay nhanh lao tới kinh thành.
Thuyền của thuỷ quân hải chiến trên biển phải thừa nhận được sóng to gió lớn, thay đổi thất thường, bởi vậy phá lệ kiên cố, tuy rằng ba chiếc thuyền này của Trịnh Sào không thể so với thuyền của thủy quân, nhưng sau khi được lão Triệu cải thiện, so với những thuyền tầm thường khác lại chắc chắn hơn nhiều lắm. Mà những người lái tàu này cũng xuất thân từ thuỷ quân, am hiểu nhất là tranh phong trên mặt nước, trình độ lái thuyền càng tốt hơn so với các lái thuyền quen tay bình thường.
Hai bên so sánh, thuyền của người mặc quần áo hoa lệ làm sao có thể ứng chiến?
Hai thuyền không đấu bao lâu, thuyền trưởng đã nhận ra cố hết sức, biết không thể thắng, cố tình người mặc quần áo hoa lệ thét to, nửa điểm cũng không chịu bỏ qua, chỉ có thể nỗ lực tiếp tục, kết quả trong lúc xóc nảy nhất thời dùng quá sức, thân thuyền độ lệch độ cong quá lớn, vượt xa dự tính ban đầu, vừa vặn bị đầu thuyền đối phương đâm vào chính giữa thân thuyền, chỉ nghe "Ầmmmmmm" một tiếng, thân thuyền thế nhưng từ giữa vỡ ra, tuy rằng không hoàn toàn gãy, nhưng đã có nước sông tràn vào.
"A ——" trên thuyền nhất thời lâm vào hỗn loạn.
Nghe người mặc quần áo hoa lệ kêu gào muốn đâm chìm thuyền bọn họ, Trịnh Sào còn tưởng rằng có thủ đoạn cao siêu gì lắm, kết quả còn chưa đánh nhau đã tay, thân thuyền đối phương lại thủng rồi, thật sự ra ngoài ý liệu, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây ngẩn cả người. Không phải ông chưa thấy qua người kiêu ngạo, tính tình người trong quân vốn rất ngang, nhưng người ngang có đạo lý của người ngang, vị này khen ngược, hóa ra chính mình có bao nhiêu bản lãnh cũng không biết rõ mà dám ngang như vậy, thật sự là hiếm thấy.
"Còn thất thần làm gì? Mau thừa dịp thuyền còn chưa chìm, nhanh chóng vào bến tàu đi chứ!", người mặc quần áo hoa lệ la lớn.
Có người lái tàu nói: "Tiểu... . tiểu thiếu gia, tiểu nhân đã chuyển phương hướng rồi."
"Vì sao chậm như vậy chứ? Chờ các ngươi chuyển hướng được thì thuyền đã chìm trong nước rồi! Cút ngay, để ta làm!", người mặc quần áo hoa lệ không kiên nhẫn nói.
Thuyền trưởng còn muốn giải thích, đã bị người mặc quần áo hoa lệ đẩy ra, thân thuyền đang rung chuyển không ngừng, thiếu chút nữa ngã xuống sông, lại còn miễn cưỡng giải thích: "Tiểu thiếu gia, không phải tiểu nhân quay đầu chậm. Mà là hiện tại thân thuyền đã nứt ra rồi, nếu quay đầu quá mau sẽ làm lỗ thủng càng lớn, thậm chí có khả năng sẽ làm cho thuyền gãy làm đôi —", lời còn chưa dứt, đã nhìn thấy người mặc quần áo hoa lệ nắm bánh lái, mãnh lực xoay, nhất thời sợ tới mức hồn phi phách tán: "Không được, tiểu thư mau dừng tay!"
Tiếng gãy càng thêm vang dội rõ ràng truyền đến, đúng như lời thuyền trưởng nói, cả chiếc thuyền bị gãy làm đôi.
Bởi vì bánh lái dùng sức quá mạnh, lại thoát khỏi đuôi thuyền nặng nề, đầu thuyền lấy tốc độ cực nhanh hướng về bến tàu, "Ầmmm" một tiếng, ᴆụng vào bến tàu vững chắc. Cột buồm chịu không nổi va chạm cường lực như vậy, dưới gốc cột bị gãy, bay nhanh về phía bến tàu.
Hiện đang là lúc quan viên khắp nơi vào kinh báo cáo công tác, trên bến tàu có rất nhiều người thuộc mọi tầng lớp, đến bến tàu đón người thân bạn bè, quan to quý nhân, vốn họ đang xem náo nhiệt hai chiếc thuyền đấu nhau, ai ngờ trong nháy mắt lại có họa trời giáng, cố tình trên bến tàu người và xe ngựa tấp nập, ngay cả chỗ trốn tránh cũng không có.
Nếu bị cột buồm nặng bay nhanh như vậy đè trúng chỉ sợ hẳn phải ૮ɦếƭ không thể nghi ngờ, trong lúc nhất thời tiếng kêu sợ hãi vang lên liên tiếp, tràn ngập tuyệt vọng và thê lương.
Đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên xuất hiện một bóng dáng áo đỏ phi thân bay lên, hai tay đỡ cột buồm đang hung mãnh bay tới, thuận thế chuyển động, cột buồm theo tay hắn quay vòng tròn giống như kim trong la bàn. Sau khi tiêu triệt thế tới của cột buồm, hai tay người mặc áo đỏ hơi đẩy, một chân giơ lên đá văng cột buồm về dòng sông, bản thân lại phi thân qua hướng ngược lại, hai chân đứng trên cây liễu ở cạnh bến tàu, đợi lực đạo trầm trọng kia tan mất mới xoay người bay lên ngồi trên lứng bạch mã, hơi nghiêng đầu, quần áo đỏ thẫm bay phần phật trong gió lạnh đầu mùa xuân, giống như ngọn lửa thiêu đốt.
"Oanh —— "
Cột buồm nặng nề rơi vào dòng sông, gây ra sóng to cao mấy thước, hung hăng đập vào hai bờ sông, giống như một hồi mưa to kịch liệt mạnh mẽ, thậm chí có vài cành liễu non mềm bị kích bẻ gãy.
Sau khi rơi xuống nước mà còn gây ra sóng to đập vào bờ đến mức đó, có thể nghĩ đến lực khi cột buồm nặng nề kia bay đi có bao nhiêu mãnh liệt, nếu là đập vào người khẳng định bị đè thành thịt nát. Mà người áo đỏ này lại có thể một mình chặn lại, trừ khử trận tai họa bất ngờ này, thân thủ thoăn thoắt, vũ kỹ cao siêu, quả thực làm cho người ta líu lưỡi!
Mọi người theo bản năng nhìn lại người áo đỏ, nhất thời lại là một mảnh yên tĩnh.
Chỉ thấy dung nhan người nọ cực đẹp giống như ma mỵ, thậm chí càng làm người ta kinh ngạc cảm thán hơn so với mới vừa rồi thể hiện thân thủ. Trường mi nhập tấn, giống như dùng mực tùng yên tốt nhất tỉ mỉ vẽ ra, trong ánh mắt sâu thẳm lại mang theo lạnh lùng hàn ý giống như ngàn năm huyền băng, nhìn như băng hàn nhưng lại chiếu ra sáng rọi dưới ánh mặt trời làm người ta hoa mắt, hắn đang nhìn về dòng sông xa xa, cả người tản ra mãnh liệt uy nghi, tuy rằng trầm mặc nhưng lại làm người ta không thể bỏ qua.
Hồng y bạch mã (quần áo đỏ, ngựa trắng), dung tư tuyệt thế giống như bước ra từ trong tranh vẽ, làm người ta không tự giác say mê đắm đuối.
Thế gian thế nhưng có nam tử mỹ mạo bậc này!
Gần như mỗi một người nhìn thấy dung mạo nam tử áo đỏ cũng không tự giác trong lòng âm thầm kinh ngạc, mỹ mạo bức người kia giống như ánh mặt trời mãnh liệt, lập tức làm cho tất cả những vật sáng rọi khác trở nên thất sắc, ảm đạm không ánh sáng, chỉ còn lại có hào quang chói mắt nhất này tồn tại.
Người mặc quần áo đỏ, thân thủ siêu tuyệt... Bùi Chư Thành đứng ở đầu thuyền nhìn, trong lòng nao nao.
Dựa theo ngày báo cáo công tác mà khởi hành, hẳn là ba ngày sau mới có thể tới, ông cố ý đẩy tốc độ nhanh hơn để tránh đi Vũ Hoàng Diệp, cho nên mới tới kinh thành vào hôm nay. Làm sao hắn lại ở chỗ này?
"Bùi đại ca, thân thủ người này thật tốt!", cá tính Trịnh Sào có chút ngang, nhưng lại bội phục nhất là người có bản lĩnh, thấy thế cả kinh nửa ngày mới cười toe tóe, nhịn không được tán thưởng: "Thân thủ thực không chê vào đâu được, có thể nhìn thấy chiêu thức ấy của hắn, nửa đời trước của đệ thật không uổng phí! Bùi đại ca, không biết người kia là ai? Nếu đệ có thể quen biết vị cao nhân này, ૮ɦếƭ cũng nhắm mắt! Mau mau mau, mau đưa thuyền vào bến, nói không chừng còn có thể tới kịp hỏi tên họ vị cao nhân này!"
Liên tục lên tiếng thúc giục lái thuyền.
Nghe được Trịnh Sào tôn sùng và kinh ngạc cảm thán, khóe miệng Bùi Chư Thành không tự giác lộ ra mỉm cười. (Vị cao nhân đó là con rể của ta đấy, kakakakaka)
Trong nháy mắt, tâm thần tất cả mọi người đều tập trung trên người nam tử áo đỏ trên lưng bạch mã, nửa chiếc thuyền hung hăng ᴆụng vào bến tàu vỡ vụn từ từ chìm vào trong nước cũng không ai thèm chú ý, thậm chí ngay cả mọi người trên đoạn thuyền đang chìm cũng bị người nọ hấp dẫn lực chú ý, bản thân chính mình đang ở hiểm cảnh cũng không chú ý tới.
Nhất là người mặc quần áo hoa lệ kia, trong nháy mắt nhìn thấy nam tử áo đỏ cả người đều dại ra, hai tròng mắt theo sát bóng dáng hắn, kinh ngạc nhìn, mãi đến khi chính mình rơi xuống nước, bị nước sông lạnh như băng che mắt, rốt cuộc nhìn không thấy bóng dáng người áo đỏ kia mới đột ngột tỉnh táo lại, ra sức bơi đến trên bờ, lập tức đi tìm người có dung nhan chói mắt đó.
"Tiểu thư! Tiểu thư!"
Mắt thấy tìm mọi cách kêu gọi nhưng không có hiệu quả, nha hoàn không có biện pháp, đẩy mạnh nàng một phen, đưa sát vào tai nói: "Tiểu thư, quần áo của ngài vừa rồi bị mảnh nhỏ xé rách, hơn nữa nước sông này lạnh, ngài mau đến thuyền phu nhân thay đổi quần áo, uống bát canh gừng, miễn cho bị cảm lạnh sẽ không tốt lắm!"
Người mặc quần áo hoa lệ đột ngột giật mình, thế này mới nhận thấy được bản thân chật vật cùng với rét lạnh thấu xương, vốn còn vì không được mỹ nam áo đỏ chú ý tới mà mất mát, lúc này lại cảm thấy may mắn, may mắn không bị hắn nhìn thấy chính mình chật vật, vội vàng theo nha hoàn trở lại một chiếc thuyền đậu trong bến, nhanh chóng thay đổi quần áo, chải 乃úi tóc, tự thấy mình chói lọi mới chạy ra ngoài, nhìn thấy mỹ nam áo đỏ vẫn còn ở đó, lập tức tim nhảy nhót thình thịch.
Nữ tử kinh thành xem trọng quy củ lễ nghi, khi nào nhìn thấy nữ tử bạch bạch chạy ra ngoài như vậy? Trong lúc nhất thời ánh mắt người trên bờ trở nên phá lệ cổ quái.
"Tiểu thư, ngài về khoang thuyền đi thôi!". Nha hoàn biết hành vi của tiểu thư không ổn, khuyên can nói: "Nơi này là kinh thành, không giống với Tĩnh Châu chúng ta, thiên kim tiểu thư không thể lộ diện như vậy, người khác sẽ nói ngài không có quy củ. Ngài nhìn ánh mắt những người chung quanh xem, rõ ràng không thích hợp! Ngài mau theo nô tỳ trở về đi!". Trong lòng lại âm thầm kêu khổ, ngay cả phu nhân cũng không thể ngăn lại tiểu thư, lại bắt chính mình tới khuyên, làm sao nàng có thể khuyên được tiểu thư chứ?
"Ngươi ít nói nhảm đi!" Vị tiểu thư này căn bản không quan tâm tới, quét mắt nhìn ánh mắt những người chung quanh cũng chẳng hề để ý, từ nhỏ đến lớn nàng nhìn quen ánh mắt như thế này rồi, đơn giản là bị mỹ mạo của nàng hấp dẫn kinh ngạc thôi, có gì khác lạ đâu? Hiện tại quan trọng nhất là vị mỹ nam áo đỏ kia! "Ngọc Lan, không phải nương vẫn phát sầu vì hôn sự của ta sao? Ngươi đi nói cho nương ta biết, ta nhìn trúng nam nhân này! Làm cho cha và nương đến hỏi tên họ hắn, ta muốn gả cho hắn!"
Đúng lúc này, ánh mắt người áo đỏ bỗng nhiên nhìn về hướng nàng, trong đôi mắt đột nhiên nở rộ ra ánh sáng.
Hắn nhìn mình! Hắn cũng hiểu được mình mỹ mạo vô song, thập phần vừa ý mình! Trong lòng tiểu thư nhảy nhót tưởng, đây là đương nhiên, Lý Minh Tâm nàng vốn là nữ tử đẹp nhất Tĩnh Châu, bao nhiêu nam nhân nịnh nọt xum xoe, có thể được nàng nhìn trúng là vinh hạnh của người áo đỏ! Hơn nữa hiện tại, nàng chính là muội muội của Thất điện hạ đương triều, thân phận cũng tôn quý vô cùng, mỹ nam áo đỏ chắc chắn sẽ nguyện ý cưới nàng!
Mà đúng lúc này, người áo đỏ bỗng nhiên giục ngựa chạy tới bến tàu bên này.
Đám người vốn chật chội không tự giác tránh đường cho hắn, mặc dù hẹp hòi hẻo lánh, nhưng người áo đỏ ngồi trên lưng ngựa thế nhưng linh hoạt vô cùng, nửa điểm cũng không ᴆụng tới người bên cạnh, thẳng tắp chạy tới bên này.
Hắn lại đây, nhất định là muốn nói chuyện với mình! Lý Minh Tâm kích động nghĩ.
Nhưng mà, ngay khi người áo đỏ còn cách nàng năm sáu bước, bỗng nhiên ghìm ngựa, sau đó phi thân nhảy lên, giống như mọc thêm cánh chim bay qua một con thuyền trên bến tàu, vẽ ra một đường cong duyên dáng trong không trung, dừng ở đầu thuyền của Bùi Chư Thành và Trịnh Sào, chắp tay hành lễ với Bùi Chư Thành, ôn hòa nói: "Bùi đại nhân, đã lâu không gặp, không biết ngài ở Quan Châu có khỏe không?"
"Khỏe lắm, làm phiền Cửu điện hạ lo lắng." Bùi Chư Thành gật gật đầu, chắp tay hoàn lễ.
Thì ra vị cao nhân áo đỏ này chính là Cửu điện hạ Vũ Hoàng Mặc nổi tiếng Đại Hạ! Trịnh Sào chấn động, lập tức lại âm thầm gật đầu, quả nhiên danh bất hư truyền. Ngay sau đó trong lòng lại âm thầm kích động, thoạt nhìn quan hệ giữa Bùi đại ca và Cửu điện hạ thực không tệ, vậy chẳng phải nghĩa là từ nay về sau ông cũng có cơ hội quen biết vị Cửu điện hạ sao? Thật sự là quá tốt!
Sau khi chào hỏi ngắn gọn khách sáo, Vũ Hoàng Mặc giống như muốn nói gì đó, lời đã đến bên miệng lại không dám nói, bỗng nhiên trở nên bức thiết, lo âu, lại ẩn ẩn có chút bất an.
Đoán được tâm tư của hắn, Bùi Chư Thành mỉm cười, nhìn nhìn bên ngoài nói: "Thoạt nhìn hai chiếc thuyền đậu vào bến còn cần một đoạn thời gian, không bằng Cửu điện hạ theo ta vào khoang thuyền nghỉ ngơi một lát?", khẽ gật đầu với hắn, lập tức bước đi trước vào khoang thuyền.
Biết Nguyên Ca tất nhiên ở bên trong, Vũ Hoàng Mặc ngược lại dừng lại bước chân, hơi thở trở nên dồn dập mà hỗn loạn.
Người mình mong nhớ ngày đêm nay lại chỉ cách có một bức vách, nhưng không biết vì sao Vũ Hoàng Mặc bỗng nhiên co quắp, nhịn không được luôn mãi nhìn quanh thân chính mình. Từng ba lần đến Quan Châu, lại không gặp được Nguyên Ca, không biết lần này có thể nhìn thấy hay không? Cũng không biết... Những năm gần đây, hắn thay đổi rất nhiều, không biết Nguyên Ca có thích những biến hóa của hắn hay không, lỡ nàng không thích Vũ Hoàng Mặc hiện tại thì sao? Ba năm không gặp, không biết Nguyên Ca sẽ đối đãi hắn như thế nào?
Trong đầu đột ngột xuất hiện ngàn vạn suy nghĩ, cuối cùng Vũ Hoàng Mặc vẫn nâng lên bước chân trầm trọng, đi vào khoang thuyền.
Vừa mới vén rèm đi vào, hắn lập tức thấy được một đôi mắt sáng ngời nhất, dịu dàng nhất trên đời này, cứ như vậy lặng yên nhìn hắn.