"Chuyện này nô tài cũng thấy rất kỳ quái." Triệu Lâm nghi hoặc nói: "Hoàng thượng làm việc xưa nay vững vàng, rất ít đặc biệt đề bạt quan viên như vậy, huống chi là vị trí thống lĩnh cấm vệ quân quan trọng đến thế, lại giao cho một người mới vào quan lộ mấy tháng, làm người lại cuồng vọng tự đại như vậy, điều này thật sự không phù hợp tác phong làm việc của Hoàng thượng."
Hơn nữa vừa rồi gặp Lý Minh Hạo càng làm cho Triệu Lâm không có hảo cảm với Lý Minh Hạo.
Sau khi được Triệu Lâm xác thực, Bùi Nguyên Ca càng nhiều thêm vài phần nắm chắc với suy đoán của chính mình, lại nói: "Triệu Lâm, hiện tại ta muốn ông giúp ta truyền lại tin tức cho Hoàng thượng, nói là phụ thân bị bắt vào ngục, ta lo lắng trong phủ không ai chiếu ứng, muốn về Bùi phủ, hỏi Hoàng thượng có đáp ứng hay không."
Triệu Lâm gật gật đầu, tự đi làm việc.
Đến buổi trưa, Hoàng đế nhắn trả lời, chỉ có một chữ “được”.
Nói cách khác, Hoàng đế đồng ý nàng rời khỏi hoàng cung, về Bùi phủ! Cứ như vậy, Bùi Nguyên Ca càng nhiều thêm vài phần nắm chắc đối với suy đoán của chính mình, trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên mang theo Triệu Lâm đến chính điện cầu kiến Thái hậu.
Vừa thấy Thái hậu, Bùi Nguyên Ca liền bày ra bộ dáng bi thương, khóc quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu với Thái hậu, nói: "Thái hậu nương nương, tiểu nữ van cầu ngài, cứu phụ thân tiểu nữ đi! Tiểu nữ rất hiểu biết con người cha như thế nào, ông ấy tuyệt đối sẽ không làm chuyện như vậy! Thái hậu nương nương, nghe nói những người bị bắt vào thiên lao vốn không có ai nguyên vẹn đi ra, tiểu nữ cầu ngài cứu phụ thân tiểu nữ, tiểu nữ biết ơn vô cùng."
Nói xong, liên tục dập đầu, rơi lệ không ngừng, bộ dáng điềm đạm đáng yêu.
Nghe vậy, Thái hậu khẽ nhíu mày, việc Bùi Chư Thành bị buộc tội tham ô là một tay bà bày ra, tự nhiên rất rõ ràng từ đầu đến cuối, nhưng vì không để Bùi Nguyên Ca sinh ra dị tâm, cho nên bà vẫn tránh nàng, cũng phong tỏa tin tức về chuyện này, tại sao Bùi Nguyên Ca vẫn biết tin tức nhanh như vậy? Là ai để lộ tiếng gió? Bà không thể biểu hiện ra bộ dáng đã sớm biết, đành phải giả vờ ngạc nhiên nói: " Nha đầu Nguyên Ca, con làm sao vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, mau nói cho ai gia, ai gia tất nhiên làm chủ cho con!"
Nếu không phải sợ Bùi Nguyên Ca có trái tim thất khiếu linh lung (nhạy bén) phát hiện dị thường làm hỏng việc lớn, hiện tại Thái hậu thật muốn cười lạnh với nàng.
"Tiểu nữ nghe nói, phụ thân bị người buộc tội tham ô quân lương, bị bắt vào thiên lao, thỉnh Thái hậu nương nương làm chủ cho phụ thân tiểu nữ, giúp phụ thân tiểu nữ chứng minh trong sạch!", Bùi Nguyên Ca khóc sướt mướt nói, đau khổ cầu xin Thái hậu.
"Có chuyện này sao?", Thái hậu ra vẻ kinh ngạc nói: "Trương ma ma, đi hỏi thăm xem, rốt cuộc sao lại thế này."
Trương ma ma hiểu ý, đi ra ngoài một lát, quay lại bẩm báo: "Hồi Thái hậu nương nương, nghe nói là quân Tây Bắc bên kia xảy ra nhiễu loạn, nhiều quân tốt đều nói không lãnh được quân lương, mà thống lĩnh đương nhiệm Tây Bắc quân bẩm báo nói hắn đều là dựa theo quy củ tiền nhiệm thống lĩnh để lại mà phát quân lương, lại tiếp tục điều tra, nghe nói bắt đầu từ lúc Bùi thượng thư nhậm chức thống lĩnh Tây Bắc quân, mỗi lần phát quân lương, đều có một bộ phận quân lương bị cắt xén, đi về đâu không rõ, trước sau tổng cộng có mấy chục vạn lượng bạc. Bởi vì chuyện này, Tây Bắc quân gần như bất ngờ làm phản, Hoàng thượng thập phần tức giận, đương trường đã bắt giam Bùi thượng thư vào thiên lao."
"Tại sao có thể như vậy?", Bùi Nguyên Ca đầy mặt ngạc nhiên: "Sẽ không! Sẽ không! Sẽ không!"
"Nha đầu Nguyên Ca, con cũng nghe rồi, việc này gần như gây ra bất ngờ phản loạn, toàn bộ Tây Bắc thiếu chút nữa bởi vậy rung chuyển bất an, liên quan đến quân đội quốc gia, nhưng là quan hệ đến tồn vong Đại Hạ vương triều chúng ta, loại chuyện này, cho dù là lúc trước, ai gia cũng không có cách nào khác cầu tình với Hoàng thượng, huống chi hiện tại Hoàng thượng và ai gia... Ai!". Thái hậu mềm giọng an ủi nói: "Nhưng mà, nha đầu Nguyên Ca, con yên tâm, nếu phụ thân con là oan uổng, ai gia chắc chắn dốc hết toàn lực giúp hắn tẩy thoát oan tình, trả hắn trong sạch!"
"Thái hậu nương nương, cha tiểu nữ sẽ không làm loại chuyện này, ngài lập tức cứu ông ấy đi! Thái hậu nương nương, ngài hiểu rõ tiểu nữ nhất, nếu cha tiểu nữ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tiểu nữ cũng ...", Bùi Nguyên Ca tiếp tục năn nỉ, khóc nỉ non không ngừng.
Thái hậu khó xử nói: "Nha đầu Nguyên Ca, không phải ai gia không chịu giúp con, thật sự là chuyện này ai gia cũng bất lực! Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, con lại thủy chung đứng về phía ai gia, giúp ai gia ra chủ ý, vì ai gia phân ưu, nếu ai gia có thể giúp con lại làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Thật sự là chuyện này liên lụy quá nhiều, ai gia hữu tâm vô lực a!"
Một bộ dáng thập phần tín nhiệm, thập phần đau lòng Bùi Nguyên Ca.
Trong lòng lại cười lạnh, Bùi Nguyên Ca ngươi không phải trung thành và tận tâm làm đầy tớ cho Hoàng đế sao? Lúc này xảy ra chuyện, Hoàng đế không phải là trở mặt vô tình, bắt phụ thân ngươi vào nhà tù sao? Thực nghĩ đến ngươi dựa vào Hoàng đế thì có thể kê cao gối mà ngủ sao?
Bùi Nguyên Ca muốn chính là những lời này, nghe vậy do dự nói: "Vậy... Thái hậu nương nương, tiểu nữ muốn về Bùi phủ một chuyến. Thái hậu nương nương ngài cũng biết tình huống nhà của tiểu nữ, không có huynh đệ thúc bá, mẫu thân lễ phật mười năm vừa mới xử lý công việc, đại tỷ tỷ dưỡng bệnh, nhị tỷ tỷ không nhanh nhạy, tam tỷ tỷ lại là ngu dốt, hiện tại phụ thân đột nhiên bị giam, trong nhà ngay cả một người chống đỡ cũng không có. Tiểu nữ muốn về Bùi phủ, nhìn xem tình huống, cũng trấn an tâm tư mẫu thân và các tỷ tỷ, tránh cho thừa dịp này nhiễu loạn lại gây ra chuyện gì, thỉnh Thái hậu nương nương cho phép."
Đây mới là mục đích chân chính của Bùi Nguyên Ca, lời nói mới vừa rồi chẳng qua là kỹ xảo đàm phán mà thôi.
Biết rõ Thái hậu không có khả năng cứu phụ thân, nhưng nàng lại cố ý năn nỉ không ngớt, làm cho Thái hậu nói ra lời nói kia, như vậy, khi Bùi Nguyên Ca xin phép rời hoàng cùng về Bùi phủ, Thái hậu sẽ không thể tiếp tục cản trở mà chỉ có thể cho phép.
Quả nhiên Thái hậu thập phần khó xử, có chút do dự.
Tình huống trước mắt, không nói đến bà hận Bùi Nguyên Ca thấu xương, nhưng bản thân Bùi Nguyên Ca cũng rất hữu dụng, dù sao bộ dạng nàng tương tự Cảnh Nguyên, lại là tâm phúc của Hoàng đế, ở trong lòng Hoàng đế khẳng định có địa vị không nhỏ, tương lai nếu gặp chuyện không may cũng có thể trở thành lợi thế áp chế Hoàng đế. Nhưng mà, lời Bùi Nguyên Ca nói được hợp tình hợp lý, bà vừa mới khoác lác nói chỉ cần chuyện trong khả năng, bà nhất định sẽ hỗ trợ, tuyệt đối không đùn đẩy. Nếu không cho phép Bùi Nguyên Ca về phủ, chẳng phải là thuyết minh lời nói mới vừa rồi đều là lừa nàng?
Bùi Nguyên Ca là người thông minh, nếu phát hiện chính mình nhất định buộc nàng ở lại Huyên Huy cung, nói không chừng có thể nhận thấy được cái gì.
Nếu bị nàng phát hiện thân phận đã bại lộ, có lẽ sẽ hoài nghi đến lời nói lúc trước nghe lén được, dẫn đến hoài nghi thân phận Lý Minh Hạo, cứ như vậy, Lý Minh Hạo còn chưa ngồi nóng vị trí thống lĩnh cấm vệ quân, chỉ sợ lập tức không bảo đảm, Diệp thị cũng mất đi lợi thế vừa lấy được. Nhỏ không nhịn sẽ loạn việc lớn, dù sao, đợi cho tương lai tình bình đã định, Bùi Nguyên Ca biết bay cũng không thoát được!
Nghĩ đến đây, Thái hậu thở dài: "Ai gia thật sự luyến tiếc con, nhưng mà con nói cũng đúng, hiện tại trong nhà con ngay cả một người hữu dụng cũng không có, nếu không cho con trở về nhìn xem, cũng quá không có nhân tính. Một khi đã như vậy, để ai gia sai Trương ma ma đưa con về Bùi phủ."
"Đa tạ Thái hậu nương nương!", Bùi Nguyên Ca cảm kích nói, lập tức lại do dự: "Con còn có một việc muốn cầu Thái hậu nương nương ân điển."
Thái hậu cười nói: "Nói đi!"
"Thái hậu nương nương, ngài cũng biết, trong kinh thành nhiều người hỗn loạn, việc thích làm nhất là phàn cao đạp thấp, vốn là phụ thân bỏ võ làm quan văn đã có tiểu nhân hèn hạ, nay phụ thân bị bắt vào ngục, chỉ sợ đám tiểu nhân kia càng muốn bừa bãi khinh thường chúng ta Bùi phủ. Cho nên, tiểu nữ nghĩ thỉnh Thái hậu nương nương cho một ân điển, mọi người đều biết Triệu công công luôn luôn là tâm phúc của Thái hậu nương nương, lại là người làm bạn lâu nhất bên cạnh tiểu nữ từ khi vào cung, cho nên tiểu nữ muốn mang Triệu công công cùng về phủ. Như vậy nếu là có người nhân cơ hội gây hấn, cũng có thể mượn Triệu công công áp chế đối phương, còn thỉnh Thái hậu nương nương ân chuẩn!", Bùi Nguyên Ca năn nỉ nói.
Thái hậu lập tức hận đến nghiến răng, đi rồi một cái Bùi Nguyên Ca bà đã thực nén giận, lại còn muốn mang Triệu Lâm cùng đi?
Nhưng mà, Bùi Nguyên Ca nói được hợp tình hợp lý, bắt đầu từ lúc Bùi Nguyên Ca vào cung, Triệu Lâm gần như vẫn luôn theo nàng chưa từng rời khỏi người một khắc, thế cho nên lúc này bà muốn sai Triệu Lâm làm chuyện gì khác để giữ ông lại cũng không tìm được lý do thích hợp. Dù sao, lúc trước vì bảo hộ Bùi Nguyên Ca không bị người tính kế, Triệu Lâm đã một thời gian không nhúng tay vào chuyện của Huyên Huy cung, ngay cả trước đó Diệp thị ở thời điểm nguy cấp cũng không điều ông trở về, lúc này đột nhiên tìm cớ cứng rắn muốn giữ lại Triệu Lâm, làm sao có thể không khiến người nghi ngờ?
Chuyện khác cũng thôi đí, trăm ngàn không thể bị Bùi Nguyên Ca nhận thấy được lời nói trong mai lâm lúc trước có kỳ quái, chuyện này có quan hệ đến binh quyền trong tay Lý Minh Hạo!
Mọi ý niệm hiện lên trong đầu, trong giây lát Thái hậu lập tức làm ra quyết định, cười nói: "Nói cũng đúng, lòng người dễ thay đổi, nhân tình ấm lạnh đại để là như thế. Vậy để cho Triệu Lâm theo con hồi phủ, miễn cho bị người khi dễ, tốt xấu con cũng là người của Huyên Huy cung, là người ai gia xem trọng, tuyệt đối không thể bị người khi nhục! Con yên tâm, phụ thân con bên kia, ai gia sẽ chiếu ứng, sẽ không làm cho hắn bị người vu oan!"
Nếu đã làm người tốt, đơn giản phải làm được đến cùng, khiến cho Bùi Nguyên Ca cho rằng bà đối với nàng tín nhiệm có thêm.
"Ân đức của Thái hậu như biển rộng, tiểu nữ... thật sự vô cùng cảm kích!". Vẻ mặt Bùi Nguyên Ca cảm động, nghẹn ngào nói, vẻ mặt chân thành vô cùng.
Tin tức Bùi Nguyên Ca mang theo Triệu Lâm rời đi Huyên Huy cung trở lại Bùi phủ rất nhanh liền rơi vào tai Hoàng đế, Hoàng đế ngừng 乃út son trong tay, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nhịn không được nở nụ cười, lắc đầu nói: "Trương Đức Hải a, trẫm mỗi lần đều cảm thấy trẫm đã nhìn thấu nha đầu Bùi Nguyên Ca kia, nhưng mà nàng lại vẫn có thể khiến cho trẫm kinh hỉ. Vốn là trẫm còn suy nghĩ phải an bài nàng thoát thân như thế nào, không nghĩ tới nàng lại có thể nhìn thấy khe hở, tự thân chạy trước, còn mang Triệu Lâm đi, thật sự là... làm cho trẫm ngoài ý muốn vừa mừng vừa sợ! Thật sự là đáng tiếc, nếu nàng là nam nhân, hiện tại sẽ trở thành rường cột nước nhà, làm cánh tay của trẫm!"
Trương Đức Hải ở bên cạnh cười nói: "Bùi tứ tiểu thư xác thực trí tuệ vô song, đừng nói nữ tử, cho dù là nam tử cũng không bằng!"
"Không chỉ có trí tuệ, quả thực chính là..." Hoàng đế không tiếp tục nói tiếp, nhưng biểu tình trên mặt đã là tán thưởng tốt nhất: "Nếu trẫm không đoán sai, chỉ sợ nàng đã đoán được toàn bộ kế hoạch của trẫm, mới dám thừa khe hở này chạy về Bùi phủ. May mắn là nàng đứng ở phe trẫm bên này, nếu là người theo phe Thái hậu, trẫm đã thật sự phiền não!"
Nhưng mà, nguyên nhân vì nàng băng tuyết trí tuệ như vậy mới sẽ không đứng ở phe Thái hậu bên kia.
Trương Đức Hải biểu lộ kinh ngạc: "Không... Không thể nào? Hoàng thượng có phải quá đề cao Bùi tứ tiểu thư rồi không?"
"Trẫm không có đề cao nàng, nói không chừng còn là xem nhẹ nàng!", Hoàng đế lắc đầu nói: "Trẫm thật sự cảm thấy kỳ quái, Bùi Chư Thành thẳng tính thế kia, như thế nào có thể dưỡng ra nữ nhi thông minh lanh lợi như vậy?". Từ trước ông còn đoán, nếu Vĩnh Hòa còn sống, ông dụng tâm tài bồi cũng sẽ trở thành một nữ tử thông minh, nhưng hiện tại đã có một loại cảm giác so sánh với Bùi Nguyên Ca, đừng nói Vĩnh Hòa, cho dù là A Nguyên cũng không nhất định có thể trí tuệ như Bùi Nguyên Ca.
Nhưng mà... . trí tuệ quá cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Có người trời sinh đã trí tuệ hơn nhiều so với người khác, nhưng có người trí tuệ là do ma luyện từ hoàn cảnh lòng người thay đổi, nhân tình ấm lạnh, âm mưu tính kế mà ra. Bùi Nguyên Ca trí tuệ hiển nhiên là lý do trước và sau đều có, nhất là vế sau, đó là trí tuệ dùng máu và nước mắt tôi luyện ra, Bùi Nguyên Ca còn nhỏ tuổi đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, thực khiến lòng người ta thương tiếc.
Nhưng rất nhanh, tâm tư Hoàng đế chuyển tới chính sự: "Hoàng Mặc dẫn binh, đại khái đến nơi nào rồi?"
"Dựa theo tốc độ Cửu điện hạ dẫn binh, hẳn là đến Vạn Châu cảnh nội, tính tính hẳn là nhìn thấy mật thư của Hoàng thượng." Trương Đức Hải tính toán nhật trình trả lời.
Hoàng đế gật gật đầu: "Tốt lắm."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Vạn Châu, trong doanh trại.
Vũ Hoàng Mặc nhìn lên xanh thẳm trời cao, tinh thần bay xa. Tuy rằng dẫn binh hành quân chạy gấp tới Tần Dương quan, nhưng lòng hắn vẫn ở lại kinh thành, vẫn như cũ không ngừng thu thập tin tức kinh thành, tiến triển vụ án Diệp Triệu Mẫn, Vương Kính Hiền bị tước chức quyền, Lý Minh Hạo tiếp nhận chức vụ thống lĩnh cấm vệ quân, thậm chí ngày hôm nay Bùi Chư Thành bị bắt vào ngục, hết thảy hết thảy làm cho lòng hắn lo lắng tầng tầng, luôn luôn có cảm giác gió thổi mưa giông trước cơn bão, điều này làm cho hắn càng thêm lo lắng Nguyên Ca xa ở kinh thành.
Kinh thành chỉ sợ sẽ có chuyện phát sinh, không biết Nguyên Ca có bình an không?
Đúng lúc này, cận vệ Hoàng đế phái theo hắn bỗng nhiên lặng lẽ tiến lên, thấp giọng nói: "Cửu điện hạ, ty chức phụng Hoàng thượng mật chỉ, đợi Cửu điện hạ hành quân tới Vạn Châu, giao đạo thánh chỉ này cho Cửu điện hạ, thỉnh Cửu điện hạ y chỉ làm việc. Hoàng thượng cố ý phân phó, không cần tuyên đọc, không cần quỳ tiếp." Nói xong, giao cuộn vải màu vàng cho Vũ Hoàng Mặc.
Phụ hoàng? Thánh chỉ cho hắn?
Vũ Hoàng Mặc tiếp nhận thánh chỉ, mở ra rất nhanh đọc qua, nhất thời tâm thần rung mạnh, biểu tình trên mặt cũng là không chút thay đổi, thản nhiên nói: "Bản điện hạ đã biết."
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ --------
Được đến tin tức Bùi Nguyên Ca hồi phủ, Thư Tuyết Ngọc như được đại xá, cuống quít đi ra nghênh đón, cầm tay Bùi Nguyên Ca, nước mắt lập tức rơi xuống thành chuỗi, bỗng nhiên nhìn thấy Triệu Lâm phía sau Bùi Nguyên Ca, biết là người bên người Thái hậu, lại lấy khăn lau nước mắt, vực dậy tinh thần nói: "Nguyên Ca, con trở về là tốt rồi!". Lời tuy như thế, bàn tay nắm Nguyên Ca cũng không nhịn được run run.
Bùi Chư Thành đột nhiên đối nghịch với Diệp thị, lại đột nhiên bị bắt vào ngục, thật sự làm cho tâm thần bà bối rối.
Ở kinh thành bà không có nhân mạch, chỉ quen biết Ôn phu nhân, nhưng chuyện về Bùi Chư Thành, ngay cả Ôn phu nhân và Ôn Các lão cũng nói không rõ lý do, hơn nữa nghe ý tứ Ôn Các lão, hình như là Tây Bắc quân thật sự bất ngờ làm phản, chuyện cũng xác thực liên quan tới Bùi Chư Thành, cho nên ngay cả Hoàng đế cũng vô pháp che chở, tróc nã Bùi Chư Tђàภђ ђạ ngục. Này càng làm cho bà như bị sét đánh, chỉ có thể miễn cưỡng ước thúc mọi người Bùi phủ, ngoài ra lại không biết nên làm thế nào cho phải.
Bùi Nguyên Ca có thể hiểu là bà bối rối, nắm chặt tay bà an ủi, nói: "Mẫu thân, chúng ta đi vào nhà nói chuyện!". Nói xong, lớn tiếng phân phó nói: "Mọi người gác cổng vực dậy tinh thần cho ta, không được để người tùy ý ra vào phủ, nếu có chút sai lầm nhất định không tha! Còn nữa, cho người mời thống lĩnh hộ vệ Triệu thống lĩnh đến thính viện, ta có lời muốn hỏi!"
Nói xong, cầm tay Thư Tuyết Ngọc đi đến thính viện.
Bùi Chư Thành bị bắt vào nhà tù, Bùi phủ lập tức mất kết cấu, lòng người hoảng sợ, nghe được tin tức tứ tiểu thư hồi phủ, tổng quản và phó tổng quản bên trong phủ, thậm chí có vài quản sự và quản sự ma ma có thể diện, cùng với Bùi Nguyên Xảo, Bùi Nguyên Dung đều đi tới thính viện.
Vừa thấy Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung liền ồn ào, khóc hô nói: "Bùi Nguyên Ca, đều là ngươi, đều là ngươi! Không nên cậy mạnh hiếu thắng làm náo động, thực nghĩ đến Thái hậu sủng ngươi thì không biết trời cao đất rộng, ngay cả Diệp Vấn Khanh cũng dám đắc tội! Kia nhưng là đứng đắn đích tiểu thư Diệp Quốc công phủ, có thể không chọc giận Diệp Quốc công phủ sao? Hiện tại làm hại phụ thân bị bắt vào ngục, ngươi này yêu tinh hại người! Vì sao bị bắt vào ngục là phụ thân mà không phải ngươi đồ tai họa! Ngươi đi ૮ɦếƭ đi! Ngươi đi ૮ɦếƭ đi!", nói xong duỗi tay muốn đẩy Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca không nói hai lời, duỗi tay lập tức cho Bùi Nguyên Dung một bạt tai.
"Bốp ——" tiếng vang thanh thúy cùng với trên mặt truyền đến đau đớn làm cho Bùi Nguyên Dung có chút tỉnh táo lại, nhìn ánh mắt Bùi Nguyên Ca sắc bén lợi hại, nhất thời rùng mình, lập tức khóc nói: "Ngươi còn dám đánh ta! Ta vốn là con gái Bùi thượng thư lại bị ngươi làm hại biến thành con gái tội tù, ngươi lại còn đánh ta! Ngươi có biết con gái tội thần sẽ có kết cục gì hay không? Ngươi cho là ngươi có thể thoát được sao?"
"Bốp ——" lời còn chưa dứt, Bùi Nguyên Dung lập tức cảm thấy má trái lại là một trận đau đớn, đau đến nỗi nước mắt nàng lập tức rớt xuống.
"Ngươi chỉ biết ——" Bùi Nguyên Dung còn muốn oán giận, nhìn thấy Bùi Nguyên Ca giơ tay lên, rõ ràng là chỉ cần nàng nói một chữ nữa, Bùi Nguyên Ca liền tiếp tục đánh. Nhìn xem bốn phía, tất cả mọi người dùng ánh mắt tức giận nhìn nàng, nhưng lại không có người nào ngăn đón Bùi Nguyên Ca, hiển nhiên nói thêm lời nữa cũng chỉ là bạch bạch bị đánh, Bùi Nguyên Dung cắn môi, sợ hãi rụt rè đứng ở một bên không thèm nhắc lại.
Bùi Nguyên Xảo nhìn Bùi Nguyên Dung, thật sự là được việc không đủ bại sự có thừa!
Hiện tại luận nhân mạch, luận trí tuệ, luận phán đoán thời cuộc, Bùi phủ không có người nào có thể so với tứ muội muội, nàng là lớn nhất hy vọng của phụ thân và Bùi phủ. Lúc này không yên tĩnh cho tứ muội muội tỉnh táo nghĩ biện pháp, mà chỉ biết nháo sự, thật là không có đầu óc!
"Quản ma ma, đưa tam tiểu thư về viện, trông giữ cẩn thận. Nếu để cho nàng rời đi Thải Vi viên nửa bước, ta sẽ hỏi tội ngươi!", Bùi Nguyên Ca lạnh lùng, giọng nói như băng kích mang theo uy thế không thể làm trái.
Trong lòng Quản ma ma run lên, vội vàng dẫn Bùi Nguyên Dung đi.
Trải qua chuyện này, thính viện vốn là còn có chút hỗn độn, lập tức an tĩnh lại, một cây kim rớt xuống cũng có thể nghe tiếng.
Bùi Nguyên Ca giúp đỡ Thư Tuyết Ngọc ngồi ở ghế trên, nhìn mọi người chung quanh, lạnh lùng nói: "Hiện tại tình hình Bùi phủ mọi người đều rõ ràng, tục ngữ nói đúng lắm, thời buổi rối loạn lại càng phải nghiêm khắc, nếu ai muốn lợi dụng lúc này ᴆục nước béo cò, gây chuyện thị phi, muốn đâm ngang một đao, cũng đừng trách Bùi Nguyên Ca ta trở mặt vô tình, không cho các ngươi thể diện!". Đợi cho sắc mặt mọi người trầm ngưng, túc mục yên ổn, thế này mới nói tiếp: "Đương nhiên, nếu lúc này mọi người còn có thể đủ an ổn thỏa đáng làm việc, đợi cho phụ thân được phóng thích, tất nhiên cũng sẽ luận công ban thưởng, tuyệt đối sẽ không bạc đãi mọi người!"
Vừa đấm vừa xoa, rốt cuộc có thể yên ổn lòng người đang hỗn độn.
Trương phó tổng quản ỷ vào quan hệ thân cận với Bùi Nguyên Ca, to gan nói: "Tứ tiểu thư, nói như vậy, lão gia sẽ không có việc gì đúng không?"
"Đó là tất nhiên." Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nhìn nhìn phía sau, vẻ mặt bình tĩnh bỗng nhiên bất mãn nói: "Chúng ta Bùi phủ cũng coi như đại gia, chỉ có chút xíu chuyện như vậy, sao ngày cả kết cấu làm việc cơ bản nhất cũng không có? Triệu công công nhưng là tâm phúc bên người Thái hậu, đứng thời gian dài như vậy, tại sao không có người dâng trà cho Triệu công công? Một chút quy củ cũng không có!". Nói xong lại nhường chỗ ngồi cho Triệu Lâm.
Triệu Lâm vội vàng chối từ, nhiều lần đùn đẩy, thế này mới ngồi xuống, lại vẫn không dám lên mặt, chỉ ngồi nửa người.
Tất cả mọi người nhận ra Triệu Lâm, thấy ông vẫn đang cung kính theo bên người Bùi Nguyên Ca, rốt cục buông tâm sự, lập tức nên làm cái gì thì đi làm cái gì, rất nhanh còn có tỳ nữ cung kính dâng trà cho Triệu Lâm.
Thư Tuyết Ngọc ở bên cạnh nhìn, trong lòng cảm khái, lời nói này bà tất nhiên cũng đã nói qua, nhưng tuyệt đối không hữu hiệu như Nguyên Ca, nguyên nhân trọng yếu ở chỗ Nguyên Ca vốn là đang ở hoàng cung, rất được Thái hậu và Hoàng đế yêu thích, nàng đã nói Bùi Chư Thành không có chuyện gì, tất nhiên càng dễ dàng khiến người tin tưởng, hơn nữa phía sau nàng còn có Triệu công công của Huyên Huy cung, càng thêm có sức thuyết phục. Điểm này, Bùi phủ bất luận kẻ nào đều không thể sánh bằng!
Đợi cho bên trong phủ mọi việc lại gọn gàng ngăn nắp, vừa vặn Triệu Cảnh cũng đi tới.
"Triệu thống lĩnh, ông vốn là thân binh đi theo phụ thân, nói vậy đối với chuyện phụ thân ở biên cương rất quen thuộc, ta hỏi ông, lúc phụ thân đảm nhiệm thống lĩnh Tây Bắc quân, quân lương có vấn đề gì không?". Lệnh cho mọi người trở về, trong phòng lúc này chỉ còn Bùi Nguyên Ca, Thư Tuyết Ngọc và Triệu Lâm, Bùi Nguyên Ca thế này mới hỏi ngọn nguồn chuyện quân lương.
Triệu cảnh tất nhiên biết Bùi Chư Thành bị bắt vào ngục, tội danh là tham ô quân lương, lại không biết tình hình cụ thể, chỉ nghĩ là ông đắc tội Diệp thị, bị nói xấu hạ ngục, hiện tại nghe Bùi Nguyên Ca nhắc tới Tây Bắc, mới biết được là Tây Bắc quân bên kia xảy ra vấn đề, suy tư một lát, lắc đầu nói: "Không có khả năng, Bùi tướng quân làm người ngay thẳng, đối cấp dưới hào sảng, thương tiếc sĩ tốt liều sống liều ૮ɦếƭ, chưa bao giờ làm loại chuyện này." Nghĩ, đột nhiên vẻ mặt vừa động, do dự nói: "Trừ phi là... ."
"Cái gì?\', thấy ông giống như nhớ tới cái gì, Bùi Nguyên Ca lập tức truy vấn.
"Nếu là như thế, vậy tứ tiểu thư và phu nhân không cần lo lắng, Bùi tướng quân tuyệt đối sẽ không có việc gì!". Trên mặt Triệu Cảnh hiện lên vẻ sùng kính và cảm động, nói: "Khi Bùi tướng quân đóng quân ở Tây Bắc, xác thực từng trích ra một phần từ trong quân lương để dùng làm việc khác. Nhưng mà, chuyện này lúc trước là thông qua tất cả tướng lãnh và binh lính Tây Bắc quân tán thành, phần ngân lượng này Bùi tướng quân cũng không chiếm làm của riêng, mà là dùng để làm quân dịch, khắc mộ bia và trợ cấp người nhà binh lính đã ૮ɦếƭ. Tứ tiểu thư và phu nhân nghe có thể cảm thấy không có gì, nhưng đối với chúng ta những người trấn thủ biên cương mà nói, vài chuyện nhỏ nhặt này có bao nhiêu trọng yếu!"
Trong quân đội, cắt xén quân lương, lĩnh tiền khống đều là thường có, tình huống bình thường, sĩ tốt có thể lãnh bốn năm phần mười quân lương đã là khó được.
Nhưng mà bắt đầu từ lúc Bùi tướng quân nhậm chức thống lĩnh quân, quân lương lại gần như đều là đủ số phát tới trong tay sĩ tốt. Bởi vậy, khi ông đưa ra ý kiến muốn trích từ quân lương ra một phần để dùng, không ai phản đối, bởi vì Bùi tướng quân trích ra cũng không đến một phần mười, quân lương mà bọn họ được nhận so với quân đội khác đã hơn rất nhiều. Bùi tướng quân trích ra một phần này quân lương, không có vào túi tiền bất luận người nào, mà là có lập sổ sách công khai, mỗi một khoản chi đều ghi lại rõ ràng.
Mà những khoản chi này, mỗi một khoản đều làm cho bọn họ ấm áp.
Một tấm mộ bia thật lớn ở chính giữa quân doanh Tây Bắc quân, mặt trên có khắc tên tất cả huynh đệ ૮ɦếƭ trong chiến tranh, dùng phương thức này giữ lại tên những binh lính vô danh tiểu tốt yên lặng ૮ɦếƭ đi không người biết đến, làm cho tân quân ghi nhớ công ơn các tiền bối đã ૮ɦếƭ.
Chế độ quân dịch chuyên môn thành lập để truyền thư trong quân, phái chuyên môn dịch viên vì tướng sĩ không biết chữ viết thư cho người nhà, khi có chiến việc truyền tin có khi mất cả ba tháng, thư nhà giá trị vạn kim, đối với binh lính hàng năm đóng quân ở biên cương, không biết tin tức trong nhà mà nói, không còn gì trân quý hơn so với những vật đó.
Chế độ trợ cấp tử thương chuyên xuất ra ngân lượng ở các nơi mua đồng ruộng, phân phát cho người nhà binh lính ૮ɦếƭ trận hoặc bị thương nặng, tuy rằng không có khả năng làm cho những người đó phú quý không lo, nhưng ít ra cho bọn họ dựa vào để sống sót, có ruộng có đất, cho dù không nhiều lắm, tổng không đến mức sống không nổi...
Việc này nhìn như đơn giản, nhưng chân chính muốn thành lập kỳ thật thực khó khăn, Bùi tướng quân vì thế nợ nhân tình của vô số người, nỗ lực thật lớn mới an trí xong hết thảy, mà Bùi tướng quân tiêu phí nhiều tâm huyết như vậy toàn bộ đều là vì suy nghĩ cho bọn họ, hoàn toàn không có chút lợi ích gì đối với chính ông.
Vinh dự, thân tình, đám tang và người nhà còn sống... Bùi tướng quân vì bọn họ làm những chuyện mà từ trước bọn họ ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!
Vì cam đoan khoản tiền này sẽ không bị chiếm làm của riêng, dùng cho mục đích khác, Bùi tướng quân cố ý từ bên trong quân chọn ra những người biết tính sổ sách, cùng chung quản lý khoản tiền này, bảo đảm những người này sẽ không sinh lòng tham, khoản tiền này hoàn toàn công khai không nói, người phụ trách khoản tiền này cũng thay phiên mỗi năm... . Tuy rằng nói người thì sẽ nảy lòng tham, nhưng lòng người đều là thịt, ở biên cương loại địa phương có thể tử vong bất cứ lúc nào, lại đều là quân tốt từ tầng thấp nhất đi ra, suy bụng ta ra bụng người, ai cũng sẽ không đi tham chút tiền trái lương tâm này.
Bởi vậy, Tây Bắc quân kính yêu Bùi tướng quân là chuyện người bên ngoài không thể tưởng tượng nổi.
Cũng bởi vậy, sau khi Bùi tướng quân được triệu hồi kinh, ông vốn đã có thể thăng làm phó tướng, lại vẫn dứt khoát kiên quyết rời đi, cam nguyện ở trong phủ Bùi tướng quân làm thống lĩnh hộ vệ.
"Tứ tiểu thư, phu nhân, nếu Bùi thượng thư thật sự vì khoản tiền này mà bị bắt vào ngục, ty chức nguyện ý đi liên lạc Tây Bắc quân, liên hợp lại bào chữa cho Bùi tướng quân, hơn nữa ty chức có thể đảm bảo, toàn bộ Tây Bắc quân đều sẽ cầu tình vì Bùi thượng thư! Không có đạo lý Bùi tướng quân suy nghĩ cho quân tốt chúng ta như vậy, đến cuối cùng ngược lại bị buộc tội danh tham ô quân lương, rất không công bằng! Những khoản tiền chi đều có ghi vào sổ sách, có chuyên gia bảo quản, nhất định có thể chứng minh Bùi tướng quân trong sạch." Triệu Cảnh kích động nói, vẻ mặt căm phẫn.
"Đừng nóng vội!", Bùi Nguyên Ca lắc đầu, lộ ra vẻ mặt thoải mái: "Yên tâm đi, phụ thân sẽ không có việc gì."
Tuy rằng tin tưởng phụ thân không phải là người như thế, nhưng vì để bảo đảm, nàng vẫn là kêu Triệu Cảnh đến hỏi một phen, xác định nội tình chuyện này, cùng với chứng cứ có thể chứng minh phụ thân trong sạch, Bùi Nguyên Ca rốt cục hoàn toàn khẳng định ý nghĩ trong lòng. Quả nhiên, cái gọi là phụ thân tham ô quân lương, cho nên bị bắt vào ngục chỉ là ngụy trang.
Đã có sổ sách này, phụ thân khẳng định biết, sẽ không không nói cho Hoàng đế, mà nếu không có gì bất đắc dĩ, Hoàng đế cũng sẽ không thật sự bắt giam phụ thân, như vậy, giải thích duy nhất chính là, chuyện này do phụ thân và Hoàng đế liên hợp lại diễn một tuồng kịch mà thôi, mục đích là làm cho Diệp thị nghĩ rằng, phụ thân đã bị ban đổ giống như bọn họ mong muốn.
Nếu nói, Hoàng đế tùy tiện nói cho Thái hậu chuyện Cảnh Nguyên là vì chuyện này giấu kín rất lâu ở đáy lòng rốt cục bùng nổ, xem như là lời giải thích hợp lý; nhưng mà, biết rõ thân phận nàng bại lộ, trong mai lâm nghe lén được bí mật có thể là Diệp thị thiết hạ bẫy, cố ý nói xấu Vương Kính Hiền, lại dùng tội danh mơ hồ cắt chức Vương Kính Hiền, thay bằng Lý Minh Hạo có thân phận khả nghi, chuyện này rất không hợp với lẽ thường, huống chi hiện tại lại còn hạ lệnh tróc nã phụ thân hạ ngục... . Rõ ràng Bùi Nguyên Ca đã nhắc nhở Hoàng đế, nếu ông còn làm việc như thế, vậy có thể nói là hoa mắt ù tai.
Nhưng mà, ngay cả dị thường của trâm cài tóc trên đầu nàng và vòng tay mà Hoàng đế cũng chú ý tới, làm sao có thể hoa mắt ù tai?
Nếu không không hoa mắt ù tai, ngược lại, Hoàng đế thực khôn khéo, rất bình tĩnh, đang đi từng bước từng bước của ván cờ như ông mong muốn.
Giống như lời Bùi Nguyên Ca, thế lực Diệp thị chỉ ở trong vòng quan văn, am hiểu nhất là âm thầm đối kháng với Hoàng đế trên triều đường, thao túng triều chính, lẫn nhau chống lại. Điểm này Hoàng đế tuyệt đối rõ ràng, cho nên, muốn hoàn toàn trừ tận gốc Diệp thị, hoặc là tiến hành chậm rãi, từng bước một dần dần gạt bỏ cánh chim của Diệp thị, thẳng đến rốt cuộc không thể uy Hi*p Hoàng đế, sau đó mạnh tay trừ tận gốc, hoặc là... . chính là nhanh như sấm chớp phá hủy hoàn toàn trung tâm Diệp thị, lại chậm rãi thu thập thế lực còn sót lại.
Giống như Tĩnh Xu trai của nàng trước đây vậy, tất cả nhân thủ đều là người Chương Vân an bài, hoặc là nàng chậm rãi trong vòng hai ba năm tìm cớ trục xuất người ra khỏi Tĩnh Xu trai, hoặc là giống như nàng đã làm, an bài chuyện yểm trấn, định tội danh phản chủ cho tất cả bọn họ, danh chính ngôn thuận đá những người này ra khỏi Tĩnh Xu trai, hơn nữa làm cho tất cả mọi người không có lời nào để nói, ngược lại cho rằng nàng làm như vậy là đúng.
Nhưng mà, muốn định tội danh như vậy cho Diệp thị cũng không dễ dàng, bởi vì Thái hậu.
Thái hậu kinh nghiệm thế sự, thông hiểu triều chính, khôn khéo mà bình tĩnh, biết rõ sở trường và khuyết điểm của Diệp thị, hiểu được như thế nào nghênh ngang tránh thoát, có bà lèo lái Diệp thị, Hoàng đế nhiều nhất chỉ có thể động đến cành lá Diệp thị, cũng rất khó tìm được lý do thích hợp trừ tận gốc Diệp thị. Cho nên, Hoàng đế để lộ chuyện Cảnh Nguyên với Thái hậu, làm cho Thái hậu biết ông vẫn còn nhớ rõ Cảnh Nguyên, cũng bởi vậy ghi hận Diệp thị và Thái hậu.
Thân là đương sự, không ai rõ ràng hơn so với Thái hậu tầm quan trọng của Cảnh Nguyên đối với Hoàng đế.