Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc đã sớm hoài nghi, chuyện thích khách lúc thu săn là một tay Diệp thị chủ đạo, một bên dẫn thích khách ám sát Hoàng đế, một bên chặn lại Hoàng Mặc đang trọng thương, đồng thời dẫn đường Hoàng Mặc bị trọng thương đến bãi săn, tính chuẩn thời gian, dẫn đường thị vệ tìm tòi thích khách đến chỗ Hoàng Mặc, làm cho Hoàng đế hoài nghi Hoàng Mặc chính là thích khách lúc ấy bị trọng thương, làm cho Hoàng đế sinh ra hoài nghi và kiêng kỵ Hoàng Mặc, tiến tới chèn ép Hoàng Mặc, quý phi và phe phái Liễu thị, lại không ngờ đến bị chính mình ngăn chặn.
Nhưng mà, tuy rằng hoài nghi, Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc lại trước sau không tìm được chứng cứ, cũng không thể nói cho Hoàng đế.
Không nghĩ tới lại ở đây nghe được về tin tức chuyện này, Bùi Nguyên Ca lập tức ngưng thần, tiếp tục nghe lén, hy vọng có thể nghe được càng nhiều chuyện.
"Lúc ấy Vương thống lĩnh cũng nói qua, hắn thâm chịu Quốc công gia và thế tử gia chiếu cố mới có thể từng bước thăng chức. Chuyện khác không nói, nếu không phải lúc trước Thái hậu nương nương cố ý cắt chức tiền thống lĩnh cấm vệ quân, Vương thống lĩnh lúc này vẫn chỉ là phó thống lĩnh thôi! Tiền thống lĩnh nhưng là người của quý phi nương nương, căn cơ thâm hậu, có hắn ở mặt trên đè nặng, Vương thống lĩnh muốn có ngày xuất đầu cũng không dễ dàng." Một cái giọng nói hơi khàn khàn: "Chỉ là đáng tiếc, vốn cho là an bày thỏa đáng lại không biết rốt cuộc làm sao ra sai lầm, thế mà lại không có lục soát được Cửu điện hạ, sờ sờ làm cho hắn tránh được một kiếp này."
Nói xong, Ϧóþ cổ tay thở dài không thôi.
Người ban đầu thở dài: "Kia cũng là không có cách nào khác, Cửu điện hạ giả dối như hồ ly, làm sao dễ dàng bị bắt nhược điểm như vậy? Cũng là Ngũ điện hạ rộng lượng ôn hòa, mới có thể bị bực này tiểu nhân sở khinh, thường thường bị Cửu điện hạ làm nhục, người không biết chuyện nhìn vào dường như đều nghĩ Ngũ điện hạ không bằng Cửu điện hạ. Lại không biết, Ngũ điện hạ rộng lượng anh minh như vậy ngồi vào chỗ kia, người phía dưới mới có thể sống tốt, nếu không..."
"Suỵt, ngươi nhỏ giọng chút, loại chuyện này trong lòng chúng ta biết rõ ràng là được, bị người nghe được nhưng là tội lớn tru di cửu tộc!", người có giọng khàn khàn hơi khẩn trương nói.
Người nọ lại nói: "Sợ cái gì? Nơi đây hoang vắng bực này, làm sao có thể có người?"
"Vẫn là cẩn thận thì hơn." Người tiếng khàn khàn nói: " Ý của Quốc công gia và thế tử gia ta đã biết, tất nhiên sẽ chuyển cáo Vương thống lĩnh, còn thỉnh Quốc công gia và thế tử gia yên tâm, Vương thống lĩnh bề ngoài tuy rằng không biểu lộ ra, trong lòng vẫn là thực kính phục ủng hộ Ngũ điện hạ, tất nhiên sẽ cật lực hiệp trợ." Dừng một chút, nói: "Hiện tại tình hình nhạy cảm, để bảo đảm chúng ta vẫn là tách ra đi!"
Nghe đến đó, biết người ở bên trong rất nhanh sẽ đi ra, Bùi Nguyên Ca và Triệu Lâm vội vàng tránh ở góc phụ cận hành lang.
Vừa mới ẩn nấp xong, lập tức nghe được "két" một tiếng, cửa sương phòng bị đẩy ra, một người mặc trang phục tiểu thái giám nhìn chung quanh bốn phía, lén lút rời khỏi. Chờ hắn đi rồi một hồi lâu, mới có một người khác đi ra, lại là một thân trang phục thị vệ màu xanh viền đen, cũng vội vàng rời đi.
Triệu Lâm đang muốn đi ra, lại bị Bùi Nguyên Ca đè lại, lắc lắc đầu.
Triệu Lâm đang nghi hoặc, không trong chốc lát đã thấy người mặc trang phục thị vệ kia lại lần nữa quay trở lại, nhìn chung quanh bốn phía, xác định không có ai, thế này mới yên tâm rời đi. Triệu Lâm không khỏi ra một đầu mồ hôi lạnh, ít nhiều Bùi tứ tiểu thư tỉnh táo, đề phòng những người đó đi mà quay lại, nếu không, bọn họ vừa rồi nếu đi ra vội vàng muốn rời khỏi, tất nhiên sẽ bị người mặc trang phục thị vệ kia vừa vặn bắt gặp, hậu quả liền khó nói.
Bùi Nguyên Ca xác định an toàn , thế này mới cùng Triệu Lâm đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, cũng vội vàng rời đi sân này.
"Triệu công công, Vương thống lĩnh trong lời bọn họ là ai?", Bùi Nguyên Ca hỏi. Hiển nhiên bọn họ lại đây trễ, chỉ nghe đoạn sau câu chuyện, nhưng đã để lộ ra rất nhiều tin tức, thực khiến cho Bùi Nguyên Ca suy nghĩ sâu xa. Nếu nàng không đoán sai, vị Vương thống lĩnh này, chỉ sợ là người phụ trách đuổi bắt thích khách lúc thu săn, thống lĩnh cấm vệ quân Vương Kính Hiền.
"Đấy là người hiện nay tạm nhậm chức đại thống lĩnh cấm vệ quân Vương Kính Hiền Vương thống lĩnh, hơn nữa, trang phục mới vừa rồi người đó mặc cũng là đồng phục cấm vệ quân. Mà tiểu thái giám kia nô tài nhận ra, là người của Huyên Huy cung, đúng là Diệp thị đưa vào cung, bởi vì hắn và Diệp thị quan hệ quá mức chặt chẽ, cho nên Thái hậu rất phòng bị hắn, cũng không có trọng dụng." Vẻ mặt Triệu Lâm ngưng trọng: "Trong lời nói mới vừa rồi của hai người kia để lộ ra hàm ý, hình như Vương thống lĩnh này và Diệp thị có liên quan. Việc này không phải là nhỏ, Bùi tứ tiểu thư, cần lập tức bẩm báo Hoàng thượng!"
Cấm vệ quân là quân đội bên người bảo hộ an nguy Hoàng đế và hoàng cung, ý nghĩa thập phần trọng đại.
Vương Kính Hiền tạm giữ chức đại thống lĩnh cấm vệ quân, có thể thấy được là Hoàng đế rất tín nhiệm, người như vậy nếu có liên quan với Diệp thị, hiện tại Hoàng đế lại đối chọi gay gắt Diệp thị, cho hắn bảo hộ Hoàng đế thật sự quá mức hung hiểm! Hơn nữa, nghe ý trong lời nói của những người đó, Vương kính hiền này còn hợp mưu cùng Diệp thị, vờ truy bắt thích khách ám sát Hoàng đế ở bãi săn, sau đó lại cố ý phóng thích khách rời đi, việc này còn có liên quan tới Cửu điện hạ...
Triệu Lâm càng nghĩ càng cảm thấy mồ hôi lạnh đầm đìa, trong lòng hoảng sợ khôn kể.
"Đúng vậy, chuyện này phải nói cho Hoàng thượng." Bùi Nguyên Ca suy nghĩ sâu xa , chậm rãi nói: "Triệu công công, thỉnh ngài truyền tin tức cho Hoàng thượng, nói là ta có chuyện quan trọng muốn gặp Hoàng thượng."
Chuyện này xác thực sự tình trọng đại, cũng khó trách Bùi tứ tiểu thư muốn đích thân gặp Hoàng thượng. Triệu Lâm gật gật đầu, lập tức bắt tay vào làm.
Rất nhanh, Hoàng đế đã an bài thỏa đáng, lại ở ngự thư phòng gặp Bùi Nguyên Ca.
Nghe xong lời nói của Bùi Nguyên Ca và Triệu Lâm, Hoàng đế lần nữa lâm vào trầm tư, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn bằng gỗ tử đàn, hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Hai người kia nói, chuyện thích khách hình như có quan hệ với Hoàng Mặc. Bùi Nguyên Ca, lúc trước ngươi ở lều trại của quý phi, bản thân quý phi lại bị trọng thương, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Trong lòng Bùi Nguyên Ca chấn động, đang châm chước phải nói như thế nào, Hoàng đế đã quát: "Nói thật."
Biết Hoàng đế đã nổi lên lòng nghi ngờ, lúc này nếu giấu diếm ngược lại chọc Hoàng đế hoài nghi, đối với nàng, đối với Hoàng Mặc, đối với Liễu quý phi đều không có lợi. Trong giây lát Bùi Nguyên Ca cân nhắc rõ ràng lợi hại, lập tức nói ngay: "Việc này là tiểu nữ che giấu Hoàng thượng, tiểu nữ có tội khi quân, còn thỉnh Hoàng thượng giáng tội!", nói xong, dập đầu thật sâu.
"Tội này tạm thời gác lại, ngươi trước tiên nói thật rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?", Hoàng đế hỉ giận khó phân biệt, nặng nề nói.
Bùi Nguyên Ca gật gật đầu, nói: "Dạ! Theo tiểu nữ biết, Cửu điện hạ bị sát thủ ngăn chặn, bản thân bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, được ám vệ đưa đến bãi săn. Vừa vặn lúc ấy bãi săn xuất hiện thích khách, bản thân thích khách duy nhất chạy trốn được cũng đồng dạng là bị trọng thương. Vừa vặn tiểu nữ đi qua lều trại của Liễu quý phi nương nương, Liễu quý phi lập tức lưu tiểu nữ nói chuyện, vừa vặn Thái hậu nương nương và Hoàng thượng tiến đến thăm hỏi, kết quả là quý phi nương nương bị trọng thương."
Nàng nói cũng không rõ ràng, nhưng lời hàm hồ này cũng đủ cho Hoàng đế biết chân tướng.
Chỉ là... tuy rằng đoán Hoàng đế đã nhận thấy được chuyện giữa nàng và Hoàng Mặc, nhưng nếu Hoàng đế không làm rõ, Bùi Nguyên Ca tất nhiên sẽ không chính mình nói rõ ràng, nhưng nàng cũng không thể nói dối, nếu không tất nhiên sẽ làm cho Hoàng đế sinh không vui, bởi vậy đơn giản hoá sự thật, cũng không liên lụy tới chuyện nàng và Hoàng Mặc, lại cũng đủ làm cho Hoàng đế hiểu được nguyên do đầu đuôi mọi chuyện.
Hoàng đế đột nhiên hỏi: "Nói như vậy, lúc Hoàng Mặc và Lý Minh Hạo đua ngựa bản thân vẫn đang bị trọng thương?"
"Đúng vậy, Hoàng thượng.", Bùi Nguyên Ca gật đầu.
Hoàng đế trầm mặc không nói, trong đôi mắt thâm trầm chiếu rọi ra vô số thâm ý, lại tối nghĩa khó phân biệt.
Nguyên Ca nói tuy rằng giản lược, lại để lộ ra rất nhiều hàm ý, chân chính dụng ý của việc ám sát là xảo diệu an bài vu oan, Liễu quý phi trọng thương, cùng với... Bùi Nguyên Ca liều mạng đua ngựa, cùng với Vũ Hoàng Mặc cứu giúp, thêm trận đấu săn bắn với Lý Minh Hạo, Vũ Hoàng Mặc và Liễu quý phi trước tiên rời đi... Chân chính mục đích ám sát giống như một sợi dây, xâu chuỗi mọi chuyện trước sau, cứ như vậy, hành vi của mỗi người đều có lời giải thích hợp lý. Nghĩ đến nháy mắt Bùi Nguyên Ca phóng ngựa lướt qua vực sâu, sau đó Vũ Hoàng Mặc thân chịu trọng thương lại kiên trì ứng chiến, thắng được khôi thủ thu săn... Trong lòng Hoàng đế nổi lên vô số cuộn sóng, lại khó có thể bình tĩnh.
Bùi Nguyên Ca, Vũ Hoàng Mặc...
"Nguyên Ca, chuyện này ngươi thấy thế nào?". Trầm mặc hồi lâu, Hoàng đế cũng không có tiếp tục dây dưa chuyện thích khách thu săn, trầm tư một lát, ngược lại hỏi Bùi Nguyên Ca: "Triệu Lâm hẳn là nói cho ngươi, người bọn họ nói là thống lĩnh cấm vệ quân Vương Kính Hiền? Nghe ý những người này nói, Vương Kính Hiền và Diệp thị có liên quan, hơn nữa, cũng có liên quan đến chuyện thích khách kia. Nếu thật sự là như thế, trẫm sẽ không thể —— "
"Hoàng thượng." Bắt đầu từ lúc rời đi sân kia, Bùi Nguyên Ca luôn luôn suy tư một sự kiện, ngẩng đầu nói: "Tiểu nữ cảm thấy, chuyện này có kỳ quái."
Hoàng đế hơi nhướng mày: "Ngươi nói là —— "
"Tiểu nữ chỉ nghĩ là, tiểu nữ đến ngự hoa viên giải sầu, lại vừa vặn nghe được cuộc mật đàm quan hệ trọng đại như thế, chuyện này có điều kỳ quái." Bùi Nguyên Ca thản nhiên nói, hiện tại Hoàng đế và Diệp thị đã hoàn toàn xé rách mặt, tình thế cực kỳ nguy cấp, hơi có vô ý lập tức vạn kiếp bất phục, không phải lúc cần che che giấu giấu: "Tiểu nữ cảm thấy, chuyện này chỉ sợ là cái bẫy, phải biết rằng, hôm nay tiểu nữ đi đến chỗ lâm viên hẻo lánh kia thưởng mai không phải là ngẫu nhiên, mà là tiểu nữ nói trời đông giá rét không có hoa gì chỉ có hoa mai may ra có thể ngắm, sau đó có cung nữ thuận miệng nói, hoa mai trong góc viện kia vô cùng đẹp, tiểu nữ mới có thể đi qua."
"Ngươi là nói, có người cố ý dẫn ngươi đi qua, để ngươi nghe thấy mấy lời nói này?". Đôi mắt Hoàng đế đột nhiên sáng ngời, sáng quắc nhìn chằm chằm Bùi Nguyên Ca.
Bùi Nguyên Ca gật đầu nói: "Tiểu nữ hoài nghi là vậy."
"Chỉ đơn giản vì vậy?" Hoàng đế nhíu mày.
"Chuyện này là về sau tiểu nữ mới nghĩ đến, chân chính làm cho tiểu nữ hoài nghi là tin tức mà chính chuyện này để lộ ra. Tuy rằng từ đối thoại giữa hai người nghe ra, đúng là thiên y vô phùng, tìm không ra sơ hở gì. Lúc thu săn, Vương thống lĩnh là tổng thống lĩnh hộ vệ, thích khách tiến vào bãi săn, ám sát Hoàng thượng, sau đó lại có một gã thích khách thừa dịp chạy trốn, lại ở phụ cận lều trại mất đi bóng dáng, toàn bộ điều tra sau đó là Vương thống lĩnh phối hợp tác chiến, chuyện này hết thảy đương nhiên dễ dàng. Chỉ là chuyện nghe qua hợp tình hợp lý, đương nhiên sẽ khiến người nghi ngờ lập trường của Vương thống lĩnh.", Bùi Nguyên Ca phân tích nói.
Hoàng đế gật đầu: "Một khi đã hợp lý như vậy, vì sao ngươi sẽ hoài nghi chuyện này có kỳ quái?"