Đích Nữ Vô Song - Chương 237

Tác giả: Bạch Sắc Hồ Điệp

Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt phượng liễm diễm rực rỡ của người đi tới, dưới ánh sáng mặt trời cuối thu có vẻ sang rỡ khác thường, Bùi Nguyên Ca đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, lập tức lại nhịn không được oán trách nói: "Chàng cũng quá lớn gan, vừa mới nháo ra chuyện như vậy, hiện tại còn dám chặn đường ta, nếu bị người nhìn thấy là không xong!"
"Yên tâm, ta đã sớm chú ý, xác định không ai ở gần đây, cũng không có người theo dõi nàng mới xuất hiện". Vũ Hoàng Mặc cười, lập tức có chút oán giận nói: "Từ đêm đó về sau, ta cũng không tìm được cơ hội nói chuyện với nàng, vốn là muốn đi Bùi phủ tìm nàng, không ngờ Bùi thượng thư biến Bùi phủ thành kín như thùng sắt, so với hoàng cung còn khó đột nhập hơn. Ta nói, có phải Bùi thượng thư lâu lắm không đánh giặc hay không, nhàn quá sinh ra nhàm chán, cho nên dùng bày binh bố trận trên chiến trường để đối phó ta? Ta cũng không phải địch nhân của ông ấy, hơi quá đáng rồi!"
Nghe ý tứ của hắn, hiển nhiên phương thức mà hắn đến Bùi phủ tìm Bùi Nguyên Ca không quang minh chính đại chút nào.
Bùi Nguyên Ca giận liếc hắn, lại lập tức có chút khẩn trương hỏi: "Chàng nói Bùi phủ so với hoàng cung còn khó đột nhập hơn, chẳng lẽ chàng đã xông vào Bùi phủ sao?"
"Còn sao nữa! Nếu là trên chiến trường còn dễ nói, Gi*t ૮ɦếƭ vài hộ vệ, hoặc là dương đông kích tây, luôn luôn có biện pháp đột nhập vào, nhưng Bùi phủ không giống vậy, chỉ cần gặp chuyện không may xảy ra, Bùi thượng thư chắc chắn nghi ngờ ta. Ta sợ sẽ liên lụy nàng, cho nên không có mười phần nắm chắc, nên không dám đột nhập!". Vũ Hoàng Mặc rầu rĩ nói: "Nguyên Ca, ta rất nhớ nàng!"
Nghe được hắn nói trắng ra nhiệt tình như vậy, sắc mặt Bùi Nguyên Ca ửng đỏ, có chút cúi đầu, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào.
"Chàng không đột nhập là đúng rồi!". Hơi dừng một lát, Bùi Nguyên Ca mới nói: "Trước đó vài ngày, tam tỷ tỷ ta và Vạn Quan Hiểu ở Bùi phủ lén gặp, bị cha tóm gáy (bắt gặp), nổi giận lôi đình, tức giận vô cùng. Vào lúc này, nếu ông ấy lại bắt quả tang chàng tự ý lẻn vào Bùi phủ tới gặp ta, với tính tình của cha ta, không biết sẽ ầm ĩ đến mức nào. Cho nên, gần đây chàng vẫn là quy củ một chút đi!"
Gặp lén? Vũ Hoàng Mặc suy tư, vẻ mặt có chút cổ quái.
Nếu chỉ là gặp lén, với tính tình Bùi thượng thư, nhiều nhất cũng chỉ là phát tiết hả giận, đáy lòng vẫn là yêu thương con gái, hiện tại tức giận như vậy, chỉ sợ Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu không chỉ là gặp lén, mà còn làm ra chuyện gì đi?
Sau khi hận thấy được Nguyên Ca đang âm thầm tác hợp Bùi Nguyên Dung và Vạn Quan Hiểu, Vũ Hoàng Mặc tuy rằng không biết nguyên do gì, nhưng nếu là việc Nguyên Ca muốn làm, hắn tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp hỗ trợ, bởi vậy ngầm có nhiều chú ý tới Vạn Quan Hiểu. Sau đêm khất nguyện chương, quan hệ giữa Vạn Quan Hiểu và Bùi Nguyên Dung giống như có sự lạnh nhạt, Vũ Hoàng Mặc tự nhiên là biết đến, cũng có thể đoán được nguyên nhân, cho nên mới cố ý điểm danh làm cho Vạn Quan Hiểu tham gia thu săn, cho hắn vài phần thể diện, làm cho Bùi Nguyên Dung nhìn với con mắt khác. Mà với tính tình Vạn Quan Hiểu, trải qua chuyện này, nhất định sẽ bắt lấy cơ hội, cắt đứt tâm tư Bùi Nguyên Dung, tám phần là...(Mặc ca thông minh quá)
Xem vẻ mặt Vũ Hoàng Mặc, Bùi Nguyên Ca biết hắn tất nhiên đoán được nội tình, có chút cắn môi, nói: "Chuyện trong nhà ta chút lung tung rối loạn...". Trong lòng khó tránh khỏi có chút lo lắng Vũ Hoàng Mặc suy nghĩ.
"Bùi Nguyên Dung là Bùi Nguyên Dung, nàng là nàng, ta phân biệt rõ ràng". Vũ Hoàng Mặc nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, không sao cả: "Lại nói, dưới bầu trời này còn có chỗ nào lung tung rối loạn hơn so với hoàng cung sao?". Nói xong, trong đôi mắt đột nhiên lại nở rộ ra sáng rỡ, chói lóa như mặt trời: "Nguyên Ca, hôm nay ta vì giúp nàng tiêu trừ hiềm nghi, cõng trên lưng một thùng nước bẩn (nhận hết xấu xa về mình), hiện tại không biết Hoàng tổ mẫu nghĩ ta âm hiểm giả dối đến mức độ nào đâu! Ta vì nàng hy sinh lớn như vậy, nàng muốn bồi thường ta như thế nào?"
Không nghĩ tới Vũ Hoàng Mặc lại muốn đòi thưởng với nàng, Bùi Nguyên Ca nhịn không được cười nói: "Cửu điện hạ có gì phân phó?"
"Ta sẽ không làm khó dễ nàng, chỉ cần nàng chịu thêu cái túi tiền cho ta là được rồi, thế nào?". Ánh mắt Vũ Hoàng Mặc mở thật to, long lanh lộng lẫy, sáng quắc nhìn Bùi Nguyên Ca, tràn ngập nhu tình và khát vọng.
Bị hắn nhìn chăm chú nhiệt liệt mà mong đợi như vậy, Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy đôi mắt kia như lửa bỏng, làm tan chảy trái tim nàng.
Khó trách người khác đều nói, Cửu điện hạ tuấn tú vô song, mà đôi mắt kia lại khiến người ta hồn xiêu phách lạc, chỉ cần một ánh nhìn chăm chú cũng có thể làm cho nữ tử say đắm. Từ trước có lẽ là nàng cảnh giác quá chặt chẽ với Vũ Hoàng Mặc, mỗi lần đều phải tập trung thần trí thật cẩn thận ứng đối, cho nên cảm giác không rõ ràng. Nhưng từ sau khi hắn thổ lộ ở thu săn, có lẽ là vì lý do dỡ xuống cảnh giác, tổng cảm thấy hắn hình như càng ngày càng mỹ mạo mị hoặc, đơn giản một câu nói, một ánh mắt nhìn chăm chú, cũng đã làm cho nàng khó có thể kháng cự, bất tri bất giác tùy hắn nắm giữ, càng ngày càng dễ dàng bị hắn tác động cảm xúc....
A a a a, Vũ Hoàng Mặc này, thật sự là yêu nghiệt, là tai họa!
"Không được!". Bùi Nguyên Ca kiên quyết cự tuyệt nói: "Hiện tại Diệp thị đang nhìn chằm chằm ta, hận không thể rút gân lột da ta, tị hiềm còn không kịp, nào có đạo lý bày ra nhược điểm cho người ta nắm? Nếu bị người nhận ra là tay nghề của ta, đó chính là chứng cứ chắc chắn, chạy cũng chạy không thoát! Hiện tại đúng là thời điểm quan trọng, chàng hãy thu liễm một chút!"
"Nguyên Ca…!". Vũ Hoàng Mặc kéo dài giọng kêu thực nóng bỏng nói: "Yên tâm, ta sẽ thật cẩn thận, không cho bất luận kẻ nào nhìn thấy!"
"Không được chính là không được!". Bùi Nguyên Ca bị giọng nói hắn có chút khàn khàn mà tràn ngập dụ hoặc, tim gần như tâm mềm ra mà đáp ứng, lập tức lại thầm hận chính mình không có tiền đồ, chút nữa là sa vào sắc đẹp Vũ Hoàng Mặc. Vì thoát khỏi ảnh hưởng loại này, nàng dao sắc chặt đay rối (dứt khoát) nói: "Quý phi nương nương tuyên triệu ta đến, ta đã chậm trễ thật lâu, không thể lại trễ nữa, hiện tại đi ngay đây". Tuy rằng quý phi tuyên triệu là Hoàng Mặc cố ý làm cho Thái hậu xem, nhưng diễn phải diễn cho trót, không để Thái hậu sinh ra lòng nghi ngờ.
Nói xong, không đợi Vũ Hoàng Mặc nói chuyện, vội vội vàng rời đi.
Nhìn bóng dáng nàng thướt tha đi xa, giống như hoa sen thanh tú uyển chuyển động lòng người, Vũ Hoàng Mặc nhịn không được nhíu mi, sau đó lại hơi nghiêng đầu, khóe miệng hiện lên một chút mỉm cười. Nguyên Ca à Nguyên Ca, nàng cho là như vậy ta sẽ không có biện pháp sao? Ta cũng không tin, ta không nhận được một túi tiền từ nàng! Nghĩ, tròng mắt vừa chuyển, thi triển khinh công, đi sau mà tới trước Trường Xuân cung.
Vì thế, sau khi Bùi Nguyên Ca bái kiến Liễu quý phi, hai bên hàn huyên, Liễu quý phi bất đắc dĩ nhìn Vũ Hoàng Mặc bên cạnh, cười yếu ớt mở miệng nói: "Nguyên Ca, lúc trước con chính là một bức thêu bình phong thắng được Thái hậu khen ngợi, tay nghề thêu thùa thật sự rất cao. Vừa vặn bản cung gần đây muốn làm túi tiền, nhưng mà, ngự chế giam (phường thêu trong cung) làm rất nhiều đến cho bản cung xem, lại cũng không hợp tâm ý bản cung. Không biết con có nguyện ý vì bản cung thêu một túi tiền hay không?"
Túi tiền? Bùi Nguyên Ca gần như là theo bản năng nhìn Vũ Hoàng Mặc, vừa vặn nhìn thấy hắn mặt mày hớn hở, bộ dáng đắc ý dào dạt, không khỏi che trán không biết nói gì.
Hoàng Mặc này, thật sự là tà tâm bất tử!
"Sao vậy? Nguyên Ca không muốn sao?", Liễu quý phi nhìn Bùi Nguyên Ca.
Liễu quý phi đã nói đến nước này, Bùi Nguyên Ca căn bản không thể nào cự tuyệt, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Vũ Hoàng Mặc, phúc thân nói: "Quý phi nương nương nói đùa, ngài không chê tay nghề tiểu nữ là vinh hạnh của tiểu nữ, chờ tiểu nữ làm xong tự nhiên đích thân mang tới cho quý phi nương nương xem qua."
Nghe vậy, Vũ Hoàng Mặc ở bên cạnh lén lút nhướng lông mày.
Hừ, hắn muốn túi tiền không được, mẫu phi ra mặt chắc chắn có thể đạt được!
Từ Trường Xuân cung trở lại Huyên Huy cung, Thái hậu theo thường lệ hỏi lý do Liễu quý phi tìm nàng, Bùi Nguyên Ca đơn giản nói qua, ngay cả chuyện Liễu quý phi muốn nhờ nàng làm túi tiền cũng nói. Dù sao lúc ấy quý phi nói đến mức kia, nàng cũng không thể cự tuyệt, cũng không có gì cần giấu diếm Thái hậu, chẳng bằng nói thật, miễn cho sau này túi tiền bị phát hiện, ngược lại sẽ trêu chọc lòng nghi ngờ của Thái hậu.
Quả nhiên, Thái hậu cũng không để ý, chỉ cho là Liễu quý phi xác thực một lòng muốn mời chào Bùi Nguyên Ca, vì tránh cho Liễu quý phi thực hiện được ý đồ, ngược lại đối xử với Bùi Nguyên Ca càng thêm ôn hòa.
Ngày kế tiếp, nhờ Thái hậu bày mưu đặt kế, Bùi Nguyên Ca và Hoàng đế "ngẫu nhiên gặp gỡ".
Lệnh Trương Đức Hải trông coi bốn phía, miễn cho bị người nghe được bọn họ nói chuyện, thế này Hoàng đế mới quay đầu nhìn Bùi Nguyên Ca, mở miệng hỏi: "Nghe nói hôm qua ngươi và Hoàng Mặc diễn trò hay cho mẫu hậu và Diệp thị xem, biến thành triệt để trở mặt phải không?", trong lời nói giống như cố ý vô tình nhấn mạnh "Hoàng Mặc ".
Triệu Lâm là người của Hoàng đế, mà ngày hôm qua nàng phải mượn dùng Triệu Lâm mới có thể dẫn Trương ma ma tới trong núi giả "đúng lúc" nghe được nàng và Hoàng Mặc nói chuyện, bởi vậy, Bùi Nguyên Ca cũng không nghĩ tới chuyện này có thể giấu giếm Hoàng đế, Triệu Lâm tất nhiên sẽ đem chuyện trải qua bẩm báo cho Hoàng đế nghe, bởi vậy cũng không phủ nhận, gật đầu nói: "Vâng".
"Chuyện xảy ra trẫm đã biết, nhưng mà nguyên nhân chuyện này là từ đâu?"
Giọng nói Hoàng đế xưa nay trầm thấp, nhưng lọt vào tai Bùi Nguyên Ca, lại giống như 乃úa tạ, làm cho tim nàng đập có chút khẩn trương. Hoàng đế như vậy hỏi, dụng ý đến tột cùng là.... Bùi Nguyên Ca hơi suy tư một lát, nói: "Khởi bẩm Hoàng thượng, có lẽ là vì phế hậu, Diệp thị có người mang hận ý đối với tiểu nữ, mà gần đây việc làm của phụ thân tiểu nữ càng làm cho Diệp thị canh cánh trong lòng. Nhưng mà Thái hậu đối với tiểu nữ vẫn sủng ái tín nhiệm mọi mặt, cho nên Diệp thị bởi vì trừ bỏ tiểu nữ, mượn chuyện lúc đua ngựa Cửu điện hạ cứu giúp tiểu nữ làm cho Thái hậu sinh ra hiềm khích với tiểu nữ."
Nàng cố ý nhẹ nhàng bâng quơ lược qua Vũ Hoàng Mặc, miễn cho bị Hoàng đế nhìn ra manh mối.
"Hoàng Mặc xưa nay tùy hứng, ngay cả trẫm cũng khó có thể quản thúc, vậy mà lại giúp đỡ ngươi diễn trò, cho nên làm cho trẫm có chút kinh ngạc.". Hoàng đế chậm rãi nói, giống như vừa nói vừa cười, lại giống như có thâm ý khác.
Tim Bùi Nguyên Ca đập dữ dội, kiệt lực bảo trì vẻ mặt không thay đổi.
"Lúc đua ngựa, tiểu nữ quá mức cậy mạnh, thế cho nên bản thân lâm vào nguy hiểm, ít nhiều nhờ Cửu điện hạ cứu giúp, mới có thể bảo toàn tánh mạng. Vốn là, tiểu nữ không nên lại quấy nhiễu Cửu điện hạ, chỉ là Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân vu oan nói xấu, ngay cả Thái hậu nương nương hình như cũng nổi lên lòng nghi ngờ, tiểu nữ tuy rằng có thể chính mình biện bạch, nhưng mà không thể nói suông Cửu điện hạ là thiện ý cứu người, cũng không thể nói Cửu điện hạ cứu tiểu nữ là có mưu đồ khác, trong lòng Thái hậu nương nương chung quy vẫn còn nghi vấn không thể tiêu tan, nhưng mà nếu là từ miệng Cửu điện hạ nói ra, bị Trương ma ma nghe được, vậy hoàn toàn tương phản. Tiểu nữ cũng là tạm thời thử một lần, cầu đến trước mặt Cửu điện hạ, không nghĩ tới Cửu điện hạ sẽ đáp ứng. Có lẽ là vì Cửu điện hạ lo lắng, Thái hậu nếu nổi lên lòng nghi ngờ với tiểu nữ, có lẽ có điều bất lợi với Hoàng thượng, cho nên mới nguyện ý hỗ trợ!"
Trước giải thích nguyên nhân chính mình cầu Hoàng Mặc hỗ trợ, lại nói lý do Hoàng Mặc nguyện ý hỗ trợ tập trung trên người Hoàng đế, cũng không đề cập chuyện khác.
"Bùi Nguyên Ca, ngươi thực thông minh. Đúng vậy, những lời này từ miệng Hoàng Mặc nói ra, mẫu hậu sẽ càng dễ dàng tin tưởng.", Hoàng đế gật gật đầu, chậm rãi nói. Cô gái trước mắt luôn có thể làm cho ông kinh hỉ (bất ngờ + vui vẻ) ngoài dự đoán, lúc thu săn đua ngựa là tâm huyết và hiếu thắng của nàng, hiện tại là kinh hỉ đối với suy đoán và nắm chắc suy nghĩ trong lòng Thái hậu....
Đến tột cùng là trải qua chuyện gì, mới có thể ma luyện ra Bùi Nguyên Ca nhạy bén thạo đời như vậy?
Nhưng mà, người trải qua quá nhiều chyện, nhìn thấu tình đời, có lẽ có sự nhạy bén thạo đời như nàng, nhưng đồng thời cũng bị sự thật ma đi rung động trong lòng lúc ban đầu, bởi vì suy tính mọi chuyện lợi hại, lòng người ngờ vực vô căn cứ nhìn thấy quá rõ ràng, cho nên tuỳ thời không ổn sẽ không cưỡng cầu, cho nên trở nên càng ngày càng khéo đưa đẩy lãnh khốc, chỉ biết lựa chọn quyết định có lợi với mình, cũng không mạo hiểm, lại càng không lấy thân phạm hiểm. Nhưng vì sao, sau khi Bùi Nguyên Ca trải qua chuyện này lại vẫn thể hiện ra tâm huyết khi đua ngựa, quật cường và hiếu thắng? Biết rõ thực lực cách xa, thua không thể nghi ngờ, lại còn tình nguyện đánh cược tánh mạng cầu cơ hội xa vời? (sức mạnh tình yêu >_<)
Tâm huyết này nhìn như lỗ mãng quật cường, thậm chí so với nhạy bén trí tuệ của nàng càng có thể đả động lòng Hoàng đế.
Có lẽ là vì chính mình quá mức lãnh khốc vô tình, cho nên ngược lại sẽ càng hâm mộ và yêu thích kích tình khó được? Bởi vì những điểm đó đúng là ông không có! Hoàng đế có chút hoảng hốt nghĩ, lại chậm rãi phục hồi tinh thần, nhìn như không chút để ý nói: "Nói như vậy, chuyện kia chính là Diệp Quốc công phu nhân và thế tử phu nhân nói xấu vu oan, muốn mượn chuyện này ly gián quan hệ giữa ngươi và Thái hậu?"
Ông gọi "chuyện kia" hiển nhiên là tư tình giữa Bùi Nguyên Ca và Vũ Hoàng Mặc.
Tim Bùi Nguyên Ca đập mạnh một chút, bàn tay giấu ở trong tay áo nắm thành quyền, nháy mắt trong đầu hiện lên trăm ngàn suy tính.
Nàng tinh tường biết phụ thân yêu thương nàng cỡ nào, chỉ cần tim nàng hướng về ai, cho dù có muôn vàn khó khăn, đến cuối cùng phụ thân vẫn thành toàn nàng. Cho nên, ở từ đường Bùi phủ, khi phụ thân hỏi quan hệ giữa Vũ Hoàng Mặc và nàng, Bùi Nguyên Ca không chút do dự nói ra sự thật, bởi vì nàng tin tưởng phụ thân. Nhưng mà, Hoàng đế không giống vậy.... Cho dù là, Bùi Nguyên Ca mơ hồ cảm giác được, Hoàng đế xem trọng nàng vài phần có lẽ cũng không có gì ái muội, nhưng mà Hoàng Mặc là hoàng tử, thân phận của nàng lại mẫn cảm như thế, rất khó nói sau khi Hoàng đế biết chuyện nàng và Hoàng Mặc sẽ có phản ứng gì.... Nhưng mà, nếu nàng phủ nhận, sau khi ban đổ Thái hậu, Hoàng Mặc nếu là thỉnh chỉ Hoàng đế tứ hôn, đến lúc đó Hoàng đế tự nhiên sẽ nhận thấy được nàng lừa gạt ông....
Tín nhiệm giữa người và người có đôi khi kỳ thật rất yếu ớt, một lời nói dối có thể đánh nát tất cả.
Đến lúc đó, vẫn như cũ sẽ liên lụy đến Hoàng Mặc.
Có lẽ là vì ngưỡng mộ, cho nên Bùi Nguyên Ca một chút cũng muốn bởi vì chính mình mà liên lụy Hoàng Mặc, như vậy, rốt cuộc phải trả lời như thế nào mới có thể vượt qua hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan hiện nay đây?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc